watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:32:5729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 25

Hồi 9-1: Lão Mưu Thâm Toán

Mưa lại rơi, ngọn đèn bão treo bên ngoài Bình An lão điếm đã bị gió thổi tắt.
Lồng đèn đã rách nát, tuy là đèn bão, cũng không thể chịu đựng mưa to gió lớn tối nay.
Trong điếm vốn có hai lồng đèn, hiện tại chỉ còn lại một.
Dạ vũ thu đăng, một cảm giác thê lương khó nói phủ trùm điếm đường.
Tâm tư Thường Tiếu lại càng thê lương hơn.
Mười ba trợ thủ đắc lực của y, đã không còn lấy một người.
Trở lại điếm đường, y chỉ thấy hai thanh đao, một thanh vẫn còn tra trong vỏ, trên cán đao có khắc tên Lâm Bình, một đã rút ra khỏi vỏ lại chính là bội đao của Trương Thiết.
Chỉ còn có đao, người đã hóa thành một vũng máu hôi rình nồng nặc.
Cả điếm đường chỉ còn có y là người sống.
Y ngồi dưới ngọn đèn, phảng phất đã đông đặc trong ánh đèn.
Y Thường Tiếu, rất ít khi nhíu mày.
Lần này đôi mày của y lại nhíu chặt.
“An Tử Hào!”
Ầm một tiếng, y đột nhiên đập bàn.
Ngọn đèn lắc lư trên bàn, mặt bàn bị quyền của y đánh nứt rạn.
Y giơ tay nắm giữ đèn, lại ngồi xuống thiểu não.
Sau khi bước vào căn ma thất của Tống má má, y không còn để ý đến An Tử Hào, lúc đó y tịnh không cần phải dùng đến An Tử Hào.
Nhưng vô luận là sao, An Tử Hào đáng lẽ nên theo sát đằng sau y, chờ đợi y sai khiến khi cần thiết.
Nhưng y lại nhớ, An Tử Hào sau khi đi vào ma thất, chừng như biến mất, để cho Vương Phong truy sát y, trong ma thất máu ngập tràn dưới đất, thi thể rải rác khắp nơi, y lại nhớ rõ ràng, ngoại trừ Tống ma má ra, đều toàn là thi thể của thủ hạ y, tịnh không có thi thể của An Tử Hào.
Lúc đó An Tử Hào đã đi đâu?
Không phải An Tử Hào đứng canh cửa sao?
Chuyện này có liên hệ gì tới An Tử Hào, hay là hắn vừa thấy thảm sự phát sinh, sợ quá chạy nhanh? Y thật sự rất muốn biết, rất muốn bắt An Tử Hào hỏi cho minh bạch.
Chỉ đáng tiếc rằng An Tử Hào đang ở đâu y cũng không rõ.
Nếu quả còn có người xung quanh y, chỉ cần hạ mệnh lệnh, là có thể giải quyết.
Hiện tại vô luận muốn làm gì cũng phải tự làm.
Y tuy rất muốn bắt An Tử Hào để tra vấn, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thứ chuyện như vầy y tịnh không quen thuộc cho lắm.
Y đột nhiên phát giác, từ đó tới giờ, y chỉ có nói, nói ra chỉ là để hạ mệnh lệnh, phân phó chúng thủ hạ đi tìm tòi tư liệu y cần, người thì đi tra hỏi, người thì phân tích lại cho y, phán đoán, hành động, xuất lực tối đa tịnh không phải là y, là mười ba thủ hạ của y.
Không có mười ba thủ hạ, y chính như một con cua bị bẻ hết chân, tuy vẫn còn một đôi càng, lại không còn có thể hoành hành.
Muốn biết An Tử Hào trú ở đâu, kỳ thật không phải là một chuyện khó.
Tùy tiện cứ đạp cửa từng nhà, bắt người ra hỏi, nhất định có thể có một người cho câu trả lời.
Địa phương này tịnh không lớn, An Tử Hào cũng không phải là một người bình thường.
Vấn đề là những người ở đây, ai đáng để cho y tin?
Y thật sự không biết.
Cho dù những người y hỏi không có vấn đề, địa phương An Tử Hào trú ngụ cũng vị tất không phải là một cái bẫy.
Không phải vậy sao?
Mục quang của y lạc trên vũng máu dưới đất, bất giác rùng mình một cái.
Tiểu trấn này ngoài mặt xem ra thái thái bình bình, sự thật hiển nhiên tịnh không phải vậy.
Cả Bình An lão điếm này lại càng không bình an.
Sau khi y thoát khỏi sự truy kích của Vương Phong, y chạy tới đây, chỉ vì ở đây có hai thủ hạ của y.
Y thích có người vây quanh, không những chỉ để chấp hành mệnh lệnh của y, mà còn thay y sắp xếp mọi việc.
Y tịnh không có tập quán cô độc.
Hiện tại y lại hoàn toàn cô độc.
Còn có nguyên nhân gì để y lưu lại nơi đây? Nếu không ở lại đây thì đi đâu?
Y thở dài nhè nhẹ, đặt ngọn đèn xuống bàn, cũng đã đứng lên, đứng thẳng như cột nhà.
Đả kích lần này tuy rất lớn, nhưng tịnh không thể đánh gục y.
“Bình” một tiếng, một cánh cửa sổ đột nhiên mở toang.
Người Thường Tiếu đang đứng cơ hồ đồng thời phóng tới, như một mũi tên bắn vụt về phía cửa sổ.
Tay y nắm chặt đốc kiếm.
Mưa từ bên ngoài bay qua cửa sổ, thấm ướt sàn dưới cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ cũng chỉ có mưa, không có người.
Mục quang Thường Tiếu nhìn lên chốt cửa sổ.
Chốt cửa sổ đã gãy.
Gió thu mưa thu, loại gió thu đó, cũng có thể thổi gãy chốt cửa sổ sao?
Thường Tiếu cười lạnh, thân người rùn lại như một mũi gai nhọn, phóng ra ngoài cửa sổ, bay về phía trái, người y lại như cối xay gió xoay vòng, bay vòng về phía trước.
Thân hình y nhanh như phi tiễn, thanh đông kích tây, làm cho người ta muốn canh cũng khó mà canh được.
Chỉ đáng tiếc y muốn bay về hướng nào, kết quả đều như nhau.
Đến không phải là một người, là ba người.
Ba hắc y nhân ốm ốm cao cao, tĩnh tại đứng dưới cửa sổ.
Sắc mặt lạnh lùng âm trầm, nhãn thần bén nhọn, ba người tuy mặt mày khác nhau, thần thái lại tịnh không khác nhau chút nào.
Bọn chúng thắt bên hông một thanh đao.
Tân nguyệt loan đao, vỏ đao đen nhánh có khắc hình một yêu quái bán nhân bán thú.
Thường Tiếu vừa bay ra khỏi cửa sổ, đã phát hiện ba hắc y nhân này, người y còn trên không trung, trên thân đã lóe lên một ánh sáng như tia chớp, kiếm quang.
Hắc y nhân bên trái nhìn Thường Tiếu xuyên mình qua cửa sổ, lại hoàn toàn không có phản ứng.
Hai hắc y nhân kia cũng không có biến hóa gì, chừng như là ba cương thi.
Thường Tiếu tịnh không xem bọn chúng như cương thi, xoay người, vung kiếm, hỏi :
- Các ngươi là ai?
Hắc y nhất đứng giữa lạnh lùng đáp :
- Người của Lý đại nương!
Thường Tiếu hỏi :
- Lý đại nương muốn gặp ta?
Hắc y nhân thốt :
- Bà ta không muốn gặp ngươi.
Thường Tiếu hỏi :
- Vậy bà ta sai các ngươi đến làm gì?
Hắc y nhân đáp :
- Giết ngươi.
Thường Tiếu lại mỉm cười, thốt :
- Ta hình như không quen Lý đại nương.
Hắc y nhân nói :
- Bà ta hình như cũng không biết ngươi.
Thường Tiếu hỏi :
- Vậy tại sao lại muốn giết ta? Không lẽ vì bà ta phạm tội?
Hắc y nhân thốt :
- Những lời này ngươi nên đi hỏi bà ta.
Thường Tiếu hỏi :
- Bà ta không phải không muốn gặp ta sao?
Hắc y nhân đáp :
- Ngươi có thể đi gặp bà ta.
Thường Tiếu thốt :
- Ồ?
Hắc y nhân nói :
- Chỉ cần ngươi có thể xuất hiện trước mặt bà ta, bà ta không muốn gặp ngươi cũng không được.
Thường Tiếu cười thốt :
- Rất có lý, bà ta ở đâu?
Hắc y nhân lạnh lùng đáp :
- Ngươi ly khai chỗ này rồi hỏi lại cũng không muộn.
Thường Tiếu hỏi :
- Bọn ngươi để cho ta ly khai?
Hắc y nhân đáp :
- Ngươi nếu giết được bọn ta, bọn ta cũng không thể không để ngươi đi.
Thường Tiếu thốt :
- Điều này cũng rất có lý.
Y cười một tiếng, lại hỏi :
- Bọn ngươi có thể trả lời vài câu hỏi của ta không?
Hắc y nhân đáp :
- Không thể, bởi vì bọn ta bất cứ chuyện gì đều không dính tới, chỉ lo giết người.
Thường Tiếu vẫn hỏi :
- Bọn ngươi có phải từ Anh Vũ lâu truy tới đây?
Hắc y nhân đáp :
- Hai người bọn họ thì vậy, ta thì không.
Một hắc y nhân khác lạnh lùng cười nói :
- Ngươi chạy rất nhanh, giống như con thỏ bị con cọp rượt.
Gã không biết rượt Thường Tiếu tựa hồ không phải là một con cọp, mà là một người điên.
Thường Tiếu không để ý đến hắn, lại hỏi hắc y nhân đứng giữa :
- Ngươi luôn luôn ở Bình An lão điếm này?
Hắc y nhân đứng giữa đáp :
- Ta đích xác đã ở nơi này rất lâu.
Thường Tiếu hỏi :
- Hai thủ hạ của ta, là ngươi giết?
Hắc y nhân lắc đầu lập tức, đáp :
- Ta tuy nhận lệnh đến giết bọn chúng, nhưng người giết bọn chúng không phải là ta.
Thường Tiếu hỏi :
- Là ai?
Hắc y nhân đáp :
- Lúc ta đến, bọn chúng đã ngã gục trên đất, một người còn lại hai chân, một người cũng đã tiêu tán thành khói trắng rồi.
Thường Tiếu hỏi :
- Lúc đó ngươi biết trong điếm đường không còn có ai khác sao?
Hắc y nhân đáp :
- Không biết, phụ cận cũng không biết, ta cũng muốn tìm ra người giết bọn chúng, vì hôm qua bọn ta cũng có người đã chết trên đường như vầy.
Thường Tiếu trầm mặc.
Hắc y nhân trừng trừng nhìn y, đột nhiên hỏi :
- Nghe nói kiếm thuật của ngươi rất giỏi?
Thường Tiếu điềm đạm cười một tiếng, hỏi lại :
- Ngươi nghe ai nói?
Hắc y nhân không trả lời, lại nói tiếp :
- Có lẽ ngươi có thể tránh mười đao của mỗi người bọn ta, thậm chí mười hai đao.
Thường Tiếu thốt :
- Một người mười hai đao, ba người ba mươi sáu đao, đã không ít rồi.
Hắc y nhân nói :
- Đao thứ mười ba của bọn ta xuất thủ, ngươi nhất định không thoát được, thậm chí một đao cũng không thoát.
Thường Tiếu hỏi :
- Một đao đó có quỷ?
Hắc y nhân đáp :
- Một đao đã được chư ma ban phước qua, đã là ma đao.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, trong nhãn tình lạnh như băng của ba người đột nhiên lộ thần thái cuồng nhiệt.
Thường Tiếu hỏi :
- Sao các ngươi không dùng liền đao đó?
Ba hắc y nhân không một ai hồi đáp, ba thanh đao lại đã rút ra khỏi vỏ.
Đao cong như trăng lưỡi liềm, trên lưỡi đao có một thứ ánh sáng kỳ dị.
Thường Tiếu chưa bao giờ thấy qua loại đao như vậy.
Thứ đao này tựa hồ không phải là sở hữu của võ lâm Trung Nguyên.
Y lúc đầu vốn muốn bỏ đi, bây giờ, lại đã quên hẳn ý niệm đó.
Hai hắc y nhân từ Anh Vũ lâu theo đến đây, đều không có biện pháp đánh gục y trên đường. Hiện tại tuy có thêm một người, nếu quả y muốn chạy, bọn chúng vị tất có thể đuổi bắt được.
Nhưng y tự nguyện lưu lại ở đây.
Y muốn thấy một đao đã được chư ma ban phước.
Ba hắc y nhân tịnh không nói láo, y đã thấy từ trong nhãn thần điên cuồng của chúng.
Kinh nghiệm lâm địch của y cũng không phải ít, đao pháp đã thấy qua cũng đã mấy chục thứ, lại chưa bao giờ thấy qua ma đao.
Ngay cả cái tên y cũng mới nghe lần đầu.
Đao pháp làm thế nào để được gọi là ma đao? Đao có ma pháp gì?
Y thật sự rất có hứng thú.
Đao đã giơ lên, ba hắc y nhân đứng gần lại nhau, đứng thành hình chữ “Phẩm”.
Thường Tiếu không động đậy.
Hét lên một tiếng, ba thanh đao nhất tề triển khai, đao quang như một vòng tròn.
Cùng một loại đao, cùng một đao pháp.
Cước bộ Thường Tiếu di chuyển theo lối thất tinh, thân hình chớp lên một cái, tránh khỏi đao thứ nhất của ba hắc y nhân.
Đệ nhị đao, đệ tam đao lại vung ra, đao sau so với đao trước lại càng nhanh độc hơn.
Thân hình Thường Tiếu càng nhanh nhẹn.
Đệ ngũ đao của hắc y nhân vừa xuất thủ, Thường Tiếu còn chưa dụng kiếm, còn có thể tránh né, nhưng đệ lục đao chém xuống, y lại đã không thể không dụng kiếm đón đỡ.
Đao pháp của ba hắc y nhân quái dị phi thường, thân hình Thường Tiếu một khi triển khai, ba thanh loan đao phảng phất biến thành một tấm lưới, trong khi Thường Tiếu xoay mình như chong chóng tránh né, đến đao thứ sáu, ba thanh đao như đã hợp thành một màn lưới lụa mềm mại, quấn lấy thân hình Thường Tiếu, đao nối đao bó sát, lực đạo dùng trên mỗi một đao, tịnh không hoàn toàn tiêu tán, lại cộng thêm vào lực đạo của đao kế tiếp, đan hợp vào nhau cùng một chỗ.
Đến đao thứ bảy, lực đạo trên đao so với đệ nhất đao đã mạnh mẽ cường liệt hơn gấp bội.
Cứ như vầy, đao thứ mười ba của bọn chúng xuất thủ, lực đạo trên đao sẽ gia tăng tới cỡ nào?
Một đao như vậy, thêm vào đao thế quỷ dị, còn có người có thể đón đỡ sao?
Một đao đã có thể quấn sát Thường Tiếu, nhưng ba đao đan hợp nhau cùng một chỗ, đủ để tạo một lực đạo cường liệt có thể thắt cổ y đến chết.
Loan đao như vậy, tựa hồ đặc biệt rèn đúc cho đao pháp này, đao xoay một vòng, cơ hồ một vòng dây quăng quấn trên người địch nhân.
Liên tục mười ba vòng, đích xác khó có ai có thể chịu đựng chống đỡ.
Cái vòng thứ mười ba đó càng có thể là cái vòng thắt gãy cổ địch nhân.
Một người tay chân mình mẩy đều bị vòng dây quấn chặt, muốn thắt nghẹn cổ y không phải rất dễ hay sao?
Đao pháp như vậy đơn giản giống như một thứ ma pháp.
Nếu quả chỉ có mười ba đao, đao thứ mười ba đó đã thật sự có thể xưng là ma đao.
Thường Tiếu tiếp đón đệ thất đao của ba hắc y nhân, đã thấy ra sự lợi hại của đao pháp.
Y cũng đã thấy được, đến khi đao thứ mười ba của bọn chúng xuất thủ, đường thoát cũng không có, mà đường đỡ cũng không còn.
Y nếu quả còn muốn sống, nhất định phải xông ra khỏi vòng đao bỏ chạy.
Tâm niệm thoáng qua, kiếm của y đã đâm ra ngay lập tức, cùng một lúc xuất thủ mười lăm kiếm.
Lần phản kích đầu tiên của y.
Hai kiếm đón bên trái, hai kiếm đỡ bên phải, còn mười một kiếm lại nhắm hướng trước mặt lia nhầu.
Đao thứ tám của ba hắc y nhân cũng đồng thời phát động.
“Keng keng keng”, những âm thanh kim thiết va chạm nhau vang lên liên tục, hắc y nhân trước mặt y liên tiếp thối lui bốn năm bước.
Hai hắc y nhân hai bên lại đồng thời tiến lên bốn năm bước.
Bốn kiếm tả đón hữu đỡ của Thường Tiếu không thể ngăn chận ma đao chém tới từ hai bên trái phải.
Y thậm chí đã cảm nhận được hàn khí trên lưỡi đao.
Đao lạnh lẫm liệt, tâm Thường Tiếu không nhịn được một thoáng rùng mình, hét lớn một tiếng, kiếm vội vàng quay về cứu cánh.
Kiếm đến thì đao cũng đến.
“Keng keng” hai tiếng, hai thanh đao bị ngăn chận, một đao trước mặt lại xông lên chém xuống.
Thường Tiếu đón đỡ đao đó, hai thanh đao kia lại chém từ trên xuống.
Đó là đệ cửu đao, Thường Tiếu bất tri bất giác đã bị ba thanh ma đao quấn sát xoay vòng.
Trong mắt y đã hiện nét khủng bố sợ hãi.
Khó khăn lắm mới đỡ được những đao đó, bàn tay phải cầm kiếm của y đã có cảm giác tê dại.
Đao thứ mười của ba hắc y nhân triển khai liền đó, đao thế càng quỷ dị, càng lợi hại tàn độc.
Sắc mặt Thường Tiếu đã biến đổi, đột nhiên hét lên một tiếng, kiếm quang xoay một vòng, toàn thân như yên hoa hỏa pháo đột nhiên phi thẳng lên không.
Cái phóng mình đó nhanh không thể tả, kiếm của y lại càng nhanh, trong phút chốc đã đánh dạt ba thanh ma đao, đao thế tuy cứng mạnh như thiết đồng, đồng thời bị gạt ra, trên dưới có chỗ hở.
Thường Tiếu đương nhiên không thể giữ chân trên không mãi, nhưng lại có thể phóng mình đi.
Toàn thân khí lực của y đã dùng hết, tuy không có cánh, một cái phóng mình đó cũng nhanh nhẹn như một con chim đang bay.
Đao thế của hắc y nhân của không phải chậm, nhưng so với thân thủ của y, còn chậm hơn một chút.
Đao thế vừa bị gạt ra lại đan hợp trở lại, đao phong bén nhọn như nanh vuốt loài hổ lang.
“Rẹt rẹt” hai tiếng, song cước của Thường Tiếu đã bị rạch mỗi bên một đường trào máu, giày bên phải bị trúng một đao chém xuống, người y lại đã thoát khỏi vòng đao.
Máu nhuộm đỏ chân y, y từ trên cao lăng không xuống đất, người đã văng ra ngoài cả trượng, song cước vẫn đứng rất ổn định.
Phản ứng của ba hắc y nhân cũng không chậm, đao vừa thu về, người đã phóng tới, lại tới sát Thường Tiếu.
Chỉ trong một sát na đó, tả thủ của Thường Tiếu đã nắm lấy một tờ giấy trắng.
Ba hắc y nhân vừa phóng tới, tay trái Thường Tiếu đã hất tờ giấy ra, quăng tới, tờ giấy bay ra, đao cũng đã phóng tới.
Trên tờ giấy trắng, những vệt xanh lóe ngời, lại tan biến ngay lập tức.
Những vệt xanh trên giấy trắng tuy dễ thấy, bay ra khỏi tờ giấy, lại không dễ gì nhận ra.
Bóng đêm thâm trầm, mưa gió mê mông, mười sáu mũi cương châm tuy không ít, nhưng tất cả chỉ dài cỡ một phân, căn bản rất khó phát hiện.
Đó chính là mươi sáu mũi Thất Tinh Tuyệt Mệnh châm mổ ra từ trong tim của bọn Đàm môn tam bá.
Nội lực của Thường Tiếu phát hạ, mười sáu mũi Thất Tinh Tuyệt Mệnh châm đó ít nhất cũng có thể bay ra ngoài một trượng.
Ba hắc y nhân hiện tại cách Thường Tiếu không tới một trượng.
Bọn chúng cũng thấy tờ giấy trắng.
Giấy trắng như tuyết, chỉ cần có một chút ánh sáng, rất dễ dàng nhận ra.
Mục quang bọn chúng lạc trên tờ giấy, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.
Trên tờ giấy cho dù có độc phấn, giữa bạo vũ cuồng phong như vầy, cũng khó lòng có tác dụng.
Bọn chúng đã nghĩ tới độc phấn, lại tịnh không nghĩ tới độc châm, thứ ám khí đó vốn không thể chỉ gói gọn trong tờ giấy như vậy.
Bọn chúng tuy có ma đao, tịnh không có ma nhãn.
Sự tình cũng chỉ xảy ra trong một sát na, hai hắc y nhân đột nhiên giơ tay sờ mặt.
Tay còn chưa sờ vào mặt, sắc mặt bọn chúng đã biến thành xanh dờn, thất kinh la lớn :
- Độc châm!
Tiếng nói còn chưa tan biến trong mưa gió, thân người bọn chúng đã lảo đảo, một tiếng nữa cũng không nói ra được.
Tờ giấy trắng đó mới thấm nước mưa, còn bay phất phơ chưa rơi xuống đất, bọn chúng cũng đã ngã quỵ dưới đất.
Còn một hắc y nhân không bị độc châm đả trúng, mặt xanh như tàu lá, mục quang của y lạc trên mặt hai gã đồng bạn, lại còn chưa phát hiện độc châm trên mặt bọn chúng, khóe mắt đã thoáng thấy một đạo kiếm quang lăng không bay tới.
Độc kiếm của Thường Tiếu!
Ba hắc y nhân đương nhiên không đứng chung một chỗ, mười sáu mũi độc châm đó chỉ có thể đâm trúng hai người, Thường Tiếu một khi quăng độc châm đã biết, cho nên y không xuất thủ, chỉ bất quá đợi cơ hội.
Kiếm nhanh như lưu tinh.
Phản ứng của hắc y nhân cũng không chậm, ma đao trong tay cũng rất nhanh, hươi đao đón đỡ một kiếm của Thường Tiếu, người lại nhanh nhẹn tránh sang một bên.
Thường Tiếu cười lạnh, hét lớn :
- Coi chừng độc châm!
Hữu chưởng phất một cái, hữu kiếm lại đâm tới.
Nghe tiếng hét đó, hắc y nhân không khỏi hốt hoảng, tim bất chợt co thắt lại.
Gã tuy còn không biết độc châm đó ra sao, lại đã chứng kiến sự lợi hại của độc châm.
Làm sao gã dám khinh mạn, đao trong tay liên tục vút ra.
Biến đao phi vũ, đao quang hộ thân.
Thân người còn chưa ổn định của gã lập tức đã xoay hai vòng. “Soạt soạt” đao múa trong mưa không ngừng, ngay lúc đó, không biết gã đã chém bao nhiêu đao.
Đao quang đột nhiên tản mác, đao rớt xuống đất, người gã cũng loạng choạng ngã xuống cạnh thanh đao.
Máu đã từ yết hầu gã trào ra, yết hầu gã đã bị kiếm đâm thủng.
Kiếm so với châm càng độc hơn.
Võ công Thường Tiếu vốn đã cao hơn gã, trong lúc gã hoảng loạn đâm một kiếm vào yết hầu quả thật càng dễ dàng hơn.
Tờ giấy trắng chung quy đã bị nước mưa dán dính xuống đất.
Thường Tiếu đứng cạnh tờ giấy trắng, chùi kiếm trong mưa.
Bộ quan phục đỏ trên người y cũng đã bị nước mưa thấm ướt, thấm dính chặt thân mình.
Quan phục may bằng loại vải tốt, bị ướt nước, cũng không thể đổi màu, nhưng y phục có mới tinh sáng sủa tới cỡ nào, trong đêm mưa cũng xem chừng có vẻ ảm đạm.
Thiếu mười ba gã quan sai theo hầu tả hữu, y cũng đã không còn hiển lộ oai phong.
Trên mặt y cũng không còn nụ cười đắc ý, thần thái tịch mịch.
Tra kiếm vào vỏ, y phủi tay, cất bước, bước trên đường trường.
Gió trong đêm mưa thê lương, trên đường trường không có một bóng người, lại phảng phất có sát cơ bốn phía.
Y đi không quá ba trượng, thân hình như một con chim bay lên, người phóng lên, tan biến trong hắc ám.
Y muốn đi tới địa phương nào?
Tìm bắt Lý đại nương? Tìm bắt An Tử Hào?
o0o Mưa chung quy cũng ngừng hẳn.
Người tính quả thật không bằng trời tính.
Địa đồ của Vũ tam gia tuy rất rõ ràng, lời nói lại không thể làm theo đúng.
Thất sát thủ còn chưa đến Anh Vũ lâu, đã hết mưa, bất quá bằng vào thân thủ của bọn chúng, tịnh không có ảnh hưởng gì.
Trên địa đồ đã chỉ ra nơi vào tốt nhất.
Bọn chúng cũng đi vào ngay nơi đó.
Đó là cửa vào tốt nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ còn một việc, định hướng chỗ Huyết Nô ở.
Quanh vườn trồng nhiều hoa, tuy đã điêu linh, cho dù có tới mười bốn người cũng đều có thể ẩn núp, bảy người càng tùy tùy tiện tiện dễ dàng tìm chỗ tàng thân tốt.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 137
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com