watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:02:5830/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 25



Hồi 13-1: Can Đảm Vì Tài Cao

Tịnh không phải là Vương Phong.
Thanh âm đó lọt vào tai, Vương Phong cũng ngạc nhiên thất kinh, chàng so với Huyết Nô và Lý đại nương còn kinh ngạc dữ hơn.
Bởi vì thanh âm đó thật sự quá gần chàng, chàng nghe quá rõ ràng.
Thanh âm đó chính là phát ra từ trên trần nhà, nơi chàng nằm không xa chỗ đó.
Chàng cũng không lạ gì thanh âm đó.
Thanh âm vừa lọt vào tai, chàng đã nghĩ ngay tới Thường Tiếu.
Độc Kiếm Thường Tiếu.
Thanh âm âm trầm phiêu hốt còn chưa dứt, “rắc” một tiếng, một mảnh trần nhà đột nhiên nứt ra, một người từ lỗ nứt bay xuống.
Thân thể nhẹ nhàng như chim yến, người đó chính là Độc Kiếm Thường Tiếu.
Đêm qua y biến mất trong mưa, đêm nay lại không ngờ xuất hiện ở đây.
Y đã ẩn núp trên trần nhà từ lúc nào ?
Vương Phong cũng không biết.
Thường Tiếu hiển nhiên đã vào trước chàng, tuy cách chàng không xa, chàng cũng không phát giác ra.
Thường Tiếu lại nhất định biết chàng chui vào.
Giả dụ chàng vào trước, Thường Tiếu vào sau, cho dù không nằm gần chàng, dưới hoàn cảnh tĩnh mịch như vầy, chàng cũng tuyệt đối không có lý do gì không biết được.
Có phải trong bóng tối cũng biết người là ai ?
Đối phó với người đáng nghi, Thường Tiếu thích dùng biện pháp gì, Vương Phong ít nhiều gì cũng đã có ấn tượng, có lẽ chỉ vì lo lắng đánh không trúng, kinh động tới người bên dưới, nên y mới không hành động, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cho dù y có biết là chàng, ít ra cũng có một lúc đã chuẩn bị tặng chàng một kiếm.
Vừa nghĩ tới độc kiếm của Thường Tiếu một mực ở sát bên mình mình, tử vong một mực ở sát bên mình mình, chàng không khỏi xuất mồ hôi lạnh. Thường Tiếu đương nhiên đã biết chàng tồn tại, đến bây giờ sao vẫn không có biểu thị gì đối với chàng ?
Chỉ nhìn thấy thân hình linh hoạt, là biết Thường Tiếu tịnh không bị thương, không lẽ tai mắt của y đều đã phát sinh vấn đề, căn bản không biết chàng đã tiến nhập ?
Chàng tuyệt không tin như vậy.
Tai mắt Thường Tiếu nếu phát sinh vấn đề, làm sao có thể thấy được tình hình bên dưới, làm sao có thể nghe người bên dưới nói chuyện ? Chủ ý của Thường Tiếu là gì ?
Chàng quả thật nghĩ không thông.
Quan phục đã úa màu, lại lâu rồi không chùi giặt, không chỉ dính bụi đất, mà còn dính bụi trên trần nhà.
Trần nhà vốn là chỗ tiếp đón bụi bặm.
Trần bên trên sảnh đường càng không có người lau quét, Thường Tiếu nằm trên trần, y phục không dính đầy bụi bặm mới là lạ.
Trên mặt y cũng dính đầy bụi.
Bụi bặm lại không thể che giấu uy phong của y.
Dưới ánh đèn ảm đạm, những chỗ trên quan phục lóe lên không khác gì những giọt máu.
Mắt của y cũng đầy tia máu, mục quang lại như huy hoàng như ngọn lửa.
Trong mục quang đó chứa đầy nét hưng phấn.
Trên trần nhà, y thấy và nghe không ít.
Hơn hai năm trời điều tra trong ánh sáng lẫn trong bóng tối, đêm nay là lần đầu tiên y có chút thu hoạch.
Tuy còn chưa có đủ bằng chứng phá án, y lại đã tìm ra hai người biết về bí mật huyết anh vũ.
Chỉ cần bắt được huyết anh vũ - thậm chí chỉ cần tìm được đến chỗ huyết anh vũ, y đều không khó gì biết được bí mật huyết anh vũ.
Chỉ cần biết bí mật huyết anh vũ, vụ án châu báu trong bảo khố của Thái Bình vương phủ chỉ trong một đêm thất tung một cách thần bí sẽ không khó gì đưa ra ánh sáng.
Nghĩ tới đó, đã đủ cho y hưng phấn lắm rồi.
Y thậm chí có cảm giác bí mật huyết anh vù đã không còn là bí mật đối với y.
Y tuyệt không tin, bằng vào thân thủ của y, đối phó không được hai nữ nhân trước mắt.
Y lại càng không tin, trước mặt y, hai nữ nhân đó có thể giấu kín bí mật huyết anh vũ.
Mười năm nay, dưới nghiêm hình bức cung của y, căn bản không có ai không khai.
Y cũng không tin hai nữ nhân này lại tự hủy diệt sinh mệnh giống như Tiêu Bá Thảo, không sợ chết để bảo vệ bí mật.
Y không khỏi nở một nụ cười.
Có nụ cười, không có tiếng cười.
Thường Tiếu vừa cười vừa ngồi xuống ghế, mục quang sáng ngời lạc trên mặt Lý đại nương, chừng như muốn soi rọi đến tận tâm can bà.
Lý đại nương liền có cảm giác như đang lõa thể.
Bà không ngờ lại có thể cười trả.
Nụ cười đó đương nhiên đã rất miễn cưỡng.
Huyết Nô không cười, sắc mặt trắng nhợt.
Thường Tiếu cũng không để ý đến nàng, trừng trừng nhìn Lý đại nương, đột nhiên thốt:
- Ta tuy tuổi không còn nhỏ, khí lực vẫn còn đầy đủ.
Lý đại nương ngẩn người, thốt:
- Ta đâu có cái can đảm nhờ ông giúp chứ ?
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi đã biết ta là ai ?
Lý đại nương thở dài một tiếng, đáp:
- Không sai, ta còn chưa có cơ hội gặp qua Thường đại nhân, dung mạo Thường đại nhân lại đã có người miêu tả lại cho ta rõ.
Thường Tiếu hỏi:
- Tác phong hành sự của ta ngươi cũng rõ ?
Lý đại nương gật đầu.
Thường Tiếu thốt:
- Tốt, rất tốt.
Lý đại nương hỏi:
- Chuyện gì rất tốt ?
Thường Tiếu đáp:
- Đó là ta bất tất phải lặp lại.
Lý đại nương hỏi:
- Không biết Thường đại nhân đêm khuya đến đây là vì sự tình gì ?
Thường Tiếu cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Sự tình gì ? Ngươi lại đi nói những câu dư thừa như vậy sao ?
Lý đại nương lại thở dài một tiếng, chuyển đề tài:
- Thường đại nhân ở trên trần nhà đã lâu ?
Thường Tiếu đáp:
- Vũ tam gia đánh vào sảnh đường không lâu, ta cũng đã vào tới trần nhà.
Lý đại nương thở dài:
- Nhọc công Thường đại nhân núp trên đó một hồi lâu, quả thật ngượng nghịu vô cùng.
Thường Tiếu hỏi:
- Nghe được bao nhiêu lời nói nãy giờ làm sao mà gọi là nhọc công được ?
Lý đại nương hỏi:
- Thường đại nhân, ông hiện tại còn muốn nghe chuyện gì nữa ?
Thường Tiếu gằn từng tiếng:
- Bí mật huyết anh vũ.
Lý đại nương hỏi lại:
- Bí mật huyết anh vũ ?
Thường Tiếu đáp:
- Đúng vậy.
Lý đại nương hỏi:
- Hồi nãy ta và Vũ tam gia không phải đã nói rất tận tường sao ?
Thường Tiếu trầm giọng:
- Ta muốn nghe không phải là lời nói láo, cũng không phải chuyện cổ tích, mà là sự thật.
Lý đại nương "ồ" một tiếng, lại không nói gì.
Thường Tiếu lập tức hỏi:
- Huyết anh vũ là vật gì ?
Lý đại nương cười cười, chỉ cười cười.
Thường Tiếu lại hỏi tiếp:
- Có phải là một người ? Nếu quả là một người, người đó là ai ?
Lý đại nương vẫn cười cười.
Thường Tiếu cũng mỉm cười, vừa cười vừa hỏi:
- Ngươi không chịu cùng ta hợp tác ?
Lý đại nương chung quy cũng mở miệng, hỏi lại:
- Có lợi ích gì cho ta ?
Thường Tiếu đáp:
- Ít ra ta có thể để người chết thoải mái.
Đó gọi là lợi ích ?
Lý đại nương lắc đầu:
- Ông quả là người thành thật.
Thường Tiếu thốt:
- Cho nên ta thích nghe nói thật.
Lý đại nương thất thanh:
- Ta vốn cũng định nói cho ông biết sự thật, nhưng đáng tiếc, điều kiện của ông quá hà khắc.
Thường Tiếu thốt:
- Tính ra không hà khắc đâu.
Y cười một tiếng, lại nói:
- Vụ án Thái Bình vương gia quan hệ trọng đại, chủ mưu cố nhiên tội đáng chết vạn lần, đồng mưu thậm chí là người oa tàng châu bảo cũng đồng một tử tội.
Y chuyển sang hỏi:
- Ngươi có biện pháp để chứng minh mình không quan hệ gì tới vụ án sao ?
Lý đại nương đáp:
- Ta nghĩ không có.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi là chủ mưu ?
Lý đại nương đáp:
- Không phải.
Thường Tiếu hỏi:
- Có một phần đồng mưu ?
Lý đại nương ngẫm nghĩ, đáp:
- Xem ra là có.
Thường Tiếu đột nhiên hỏi:
- Lời nói của ta, ngươi có tin không ?
Lý đại nương đáp:
- Phải xem là nói gì.
Thường Tiếu thốt:
- Ta nếu chiếu theo pháp luật mà tra biện, cái tội đó, phải đem ngươi lă ng trì xử tử.
Lý đại nương thốt:
- Ồ ?
Thường Tiếu hỏi:
- Lăng trì nghĩa là sao ? Ngươi biết không ?
Lý đại nương gật đầu, sắc mặt đã có biến đổi.
Thường Tiếu thốt:
- Đó là phương pháp giết người chậm chạp nhất, trước đây, ta từng lăng trì một người, kết quả hai ngày sau ta mới giết hắn.
Lý đại nương cuối cùng đã biến sắc.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi nói điều kiện của ta có hà khắc hay không ?
Lý đại nương cười khổ:
- Xem ra không hà khắc chút nào.
Thường Tiếu mỉm cười, lại hỏi:
- Huyết anh vũ là vật gì ?
Lý đại nương nói:
- Bọn ta còn chưa đàm phán điều kiện xong.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi không muốn chết thoải mái ?
Lý đại nương đáp:
- Cách nào cũng đều là chết, thống khoái hay không thống khoái, thoải mái hay không thoải mái, có gì là quan trọng ?
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi có điều kiện gì ?
Lý đại nương đáp:
- Chết tốt không bằng sống tồi, điều kiện thứ nhất, tự nhiên là nhượng cho ta sống, còn điều kiện thứ hai ...
"Còn điều kiện thứ hai ?" Thường Tiếu ngắt lời bà, "Điều kiện của ngươi không ít đó".
Lý đại nương cười thốt:
- Cũng không nhiều, chỉ có hai điều kiện.
Thường Tiếu hỏi:
- Điều kiện thứ hai là gì ?
Lý đại nương đáp:
- Ta chỉ có thể nói cho ông biết huyết anh vũ là vật gì.
Thường Tiếu phẩy tay:
- Bất tất phải bàn điều kiện.
Lý đại nương thốt:
- Ồ ?
Thường Tiếu nói:
- Bởi vì ta đã có thể đoán đáp án của ngươi.
Lý đại nương hỏi ngược:
- Huyết anh vũ là vật gì ?
Thường Tiếu đáp:
- Vừa là một con chim, cũng là một người.
Lý đại nương ngạc nhiên:
- Quả thật ông đã đoán đúng.
Thường Tiếu hỏi:
- Trả lời một câu như vậy, ngươi nghĩ có thể gạt mình ra ngoài mọi chuyện ?
Lý đại nương đáp:
- Ta có nghĩ như vậy.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi nghĩ ta có thể đáp ứng điều kiện của ngươi ?
Lý đại nương đáp:
- Không.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngoài câu đó ra, ngươi còn có thể nói gì ?
Lý đại nương đáp:
- Không còn.
Thường Tiếu mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Người mà hai ngày sau ta mới giết, ngươi có biết lúc tắt thở biến thành ra sao không ?
Lý đại nương nhíu mày:
- Biến thành ra sao ?
Thường Tiếu đáp:
- Ta cũng nói không được.
Lý đại nương ngạc nhiên:
- Ông tự tay giết cũng nói không được ?
Thường Tiếu gật gật đầu:
- Ta tuy không biết lúc đó hắn biến thành cái gì, lại biết vô luận nhìn hắn ra sao cũng không nhận ra là một người.
Lý đại nương há hốc miệng.
Thường Tiếu cười cười thốt:
- Sau đó nghĩ lại, cả ta cũng có cảm giác quá tàn nhẫn, cho nên sau đó, một mực không sử dụng thứ hình pháp lăng trì đó nữa, nhưng nếu cần dùng đến, cũng tuyệt không do dự.
Lý đại nương hỏi dò:
- Bất cứ người nào cũng vậy ?
"Đều như vậy". Thường Tiếu liếc nhìn Lý đại nương, "một mỹ nhân như bà, tin rằng rất nhiền người bất nhẫn gây thương hại đến bà, chỉ tiếc ta trời sinh không có cái tâm thương hương tiếc ngọc.
Lý đại nương thoáng biến sắc, thì thào:
- Hai ngày mới tắt thở, lúc chưa chết đã rất đau khổ, có thể sống tự nhiên càng tốt hơn.
Thường Tiếu thốt:
- Kim ngân châu báu, tuy rất quý giá, nhưng so với sinh mệnh một người, theo ta thấy, sinh mệnh còn quý hơn nhiều.
Lý đại nương nói:
- Câu nói đó xem ra rất có đạo lý.
Thường Tiếu thốt:
- Đơn giản rất có đạo lý.
Y dừng một chút, lại nói:
- Mạng mà không có, kim ngân châu báu có nhiều thì dùng được sao ?
Lý đại nương gật gật đầu, đột nhiên nói:
- Bản lãnh hù dọa người của ông không ít.
Thường Tiếu nhìn bà ta chằm chằm, hỏi:
- Ta làm ngươi sợ sao ?
Lý đại nương cười cười.
Mục quang Thường Tiếu lóe lên một cái, lại cười thốt:
- Chỉ nói đôi khi cũng khó làm cho người tín phục, chỉ tiếc người đều đã biến thành tử thi, nếu không ta nhất định trước mặt ngươi, sẽ dùng biện pháp đó, chỉ cần sau một canh giờ, ngươi đã không còn có thể hoài nghi lời nói của ta.
Lý đại nương thốt:
- Đảm khí của ta rất nhỏ, nếu quả ông dùng biện pháp đó chỉ nửa canh giờ, cũng đã làm ta sợ chết.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi muốn làm vậy rồi mới nói thật ?
Lý đại nương đáp:
- Đó không phải là một biện pháp bắt người khai thật sao ?
Thường Tiếu nhìn xung quanh, hỏi:
- Người của ngươi đều đã chết hết rồi ?
Lý đại nương đáp:
- Vũ tam gia đại khái không nói láo.
Thường Tiếu thở dài một hơi.
Lý đại nương thốt:
- Bất quá ông còn muốn bắt một người sống, cũng không khó gì, ở đây còn có một người.
Mục quang của Thường Tiếu nghe tiếng bất giác lạc trên mặt Huyết Nô.
Huyết Nô cười lạnh.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi nói Huyết Nô ?
Lý đại nương cười nói:
- Ả không phải là một người sống sao ?
Thường Tiếu hỏi:
- Ai nói ả không phải ?
Lý đại nương đáp:
- Ta thấy ông chừng như không để ý tới ả.
Thường Tiếu hỏi:
- Ngươi nghĩ ta có thể bắt ả để bức bách ngươi nói ra bí mật ?
Lý đại nương đáp:
- Ta không có nói vậy.
Thường Tiếu thốt:
- Ngươi lại đang ám thị cho ta làm vậy.
Y đột nhiên hỏi:
- Ả chính là con gái của ngươi ?
Lý đại nương không nói tiếng nào.
Thường Tiếu cũng không đợi bà phúc đáp, thốt:
- Nếu quả là vậy, dạng mẫu thân như ngươi quả thật hiếm có trên thế gian.
Lý đại nương vẫn trầm mặc.
Thường Tiếu cười cười:
- Rất tốt, là một kiến nghị rất tốt, chỉ tiếc con gái của ngươi ta không muốn đụng đến.
Lý đại nương thấy lạ:
- Ngươi cũng có người không muốn đụng đến ?
Thường Tiếu đáp:
- Cho dù là người quyền khuynh thiên hạ, coi thiên hạ không ra gì, cũng có người không dám đụng đến, hà huống ta ...
Lý đại nương hỏi:
- Ông sợ ả cái gì ?
Thường Tiếu đáp:
- Cũng không thể nói là sợ, chỉ là ta không rất không muốn cùng người ta liều mạng.
Lý đại nương càng cảm thấy kỳ quái, thốt:
- Ả xem ra không thể có cái bản lãnh cùng ông liều mạng.
Thường Tiếu nói:
- Ả lại có một vệ sĩ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị liều mạng vì ả.
Lý đại nương hỏi:
- Vương Phong ?
Thường Tiếu đáp:
- Trừ hắn ra còn có người thứ hai sao ?
Lý đại nương thốt:
- Theo ta được biết, hắn biết Huyết Nô còn chưa quá hai ba ngày.
Thường Tiếu nói:
- Ta chỉ biết hắn quả thật dám liều mạng.
Lý đại nương cười khổ:
- Con người đó cho dù không phải là người điên, ta xem ra cũng không khác bao nhiêu.
Bà ta chớp mắt một cái mê hồn:
- Hắn hiện tại đâu có ở nơi này.
Thường Tiếu thốt:
- Ở đây !
Lý đại nương ngẩn người, hỏi:
- Ở đâu ?
Thường Tiếu không hồi đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn lên cao. Y nhìn lên trần nhà bên trên. Lý đại nương cũng nhìn theo mục quang của y. Bà ta vừa ngẩng đầu, đã thấy một mảnh trần nhà văng xuống, một người từ đó bay xuống. Một người còn trẻ, sắc mặt xám xịt, phảng phất đang có trọng bệnh, thân hình lại linh hoạt phi thường, một điểm cũng đều không giống đang có bệnh chút nào.
Người trẻ tuổi này đương nhiên là Vương Phong.
Lý đại nương nhìn thẳng.
Bà ta tịnh không biết Vương Phong, lại tin lời nói của Thường Tiếu.
Thường Tiếu tịnh không giống một người thích đùa cợt. Lúc này lại càng không phải lúc đùa cợt.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com