Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cổng. Ai ? Hữu thủ của Vương Phong bất giác đã nắm chặt cán đoản kiếm. Tiếng bước chân chỉ dừng lại một chút lại vang lên, bước vào trong màn bích lục. Mắt Vương Phong vừa nhíu lại đã mở tròn xoe, chàng đã thấy rõ ràng chủ nhân tiếng bước chân đó. Không là vật, là người ! Một hồng y tiểu cô nương, hai tròng mắt đen nhánh như than, trong thạch ốc này lại biến thành màu bích lục quỷ dị. Má đỏ hồng của ả cũng một màu bích lục, nhưng nhìn lại, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Vương Phong lại biết tuổi tác của ả ít nhất cũng đã ba mươi lăm, hiện tại khuôn mặt chàng nhìn chỉ là một mặt nạ. Chàng còn biết hồng y tiểu cô nương đó về phương diện thêu hoa chỉ thua có Đường Cố tiểu muội, bản lãnh phóng châm đâm mù mắt người ta lại là thiên hạ đệ nhất. Hồng y tiểu cô nương đó tự nhiên là Vi thất nương. Vi thất nương nguyên lai còn chưa chết ! Hồi nãy ả đã đi đâu ? Hiện tại vì sao lại đi đến nơi đây ? Vương Phong cảm thấy kỳ quái, nhìn ả chằm chằm. Vi thất nương cũng cảm thấy kỳ quái, lại dừng chân thêm một lần. Ả hiển nhiên cũng nghĩ không ra lại gặp Vương Phong ở đây. Vương Phong buông tay khỏi cán kiếm, vẫy tay gọi: - Vi đại thư, Huyết Nô ở đây ! “Sao ngươi lại ở đây ?” Giọng nói của ả kỳ quái phi thường. Đây vốn là một chuyện ngoài ý liệu, kể cả Vương Phong, hồi nãy cũng đâu nghĩ ra sẽ đến được nơi này. Chàng thở dài một hơi, đáp: - Chuyện này kể lâu lắm, làm sao ngươi vào được đây ? Vi thất nương đáp: - Ta đứng bên ngoài sảnh đường thấy cánh cửa ngầm trên tường đã mở, cho nên đi vào xem có gì. Vương Phong “ồ” một tiếng, lại hỏi: - Hồi nãy ngươi đi đâu ? Vi thất nương đáp: - Thừa cơ hội đi lục soát khắp nơi. Vương Phong nhịn không được, hỏi: - Ngươi lục soát để tìm cái gì ? Vi thất nương ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: - Một người ! Vương Phong hỏi truy: - Ai ? Vi thất nương trầm mặc. Vương Phong nhìn ả đăm đăm, lại hỏi: - Không thể cho ta biết ? Vi thất nương vẫn trầm mặc. Vương Phong thở dài, vừa muốn chuyển đề tài, Vi thất nương đã ngẩng đầu nhìn chàng đăm đăm. Trong mắt ả chứa đầy vẻ bi ai. Bi ai không tả được, làm sao mà không động lòng người. Vương Phong lại thở dài một hơi, thốt: - Ngươi không muốn nói, ta cũng không cưỡng bách ngươi. Vi thất nương vẫn nhìn chàng chằm chằm, chung quy đã mở miệng đáp: - Ma Vương ! Vương Phong thoát miệng hỏi: - Ngươi nói ai ? “Ma Vương !” Vi thất nương lặp lại hai chữ đó, ánh mắt bi ai đột nhiên rơi lệ. Nước mắt tinh anh, lóe lên trong ngọn lửa bích lục cũng một màu bích lục. Vương Phong bất giác nhìn thẳng vào mắt Vi thất nương. Chàng không hỏi nữa, có phải chàng biết một khi Vi thất nương đã nói ra ả đang tìm ai, nhất định sẽ nói cho chàng biết thêm nhiều ? Vi thất nương lại không nói gì nữa, mắt đẫm ánh lệ. Ánh lệ màu bích lục. Sóng mắt bi ai, ánh lệ tinh anh. Vương Phong cảm thấy tim mình gần như muốn vỡ ra thành muôn mảnh. Ánh lệ lóe lên, nhãn tình lại tịnh không có biến hóa, chớp cũng không chớp. Tròng mắt động cũng không động, phảng phất đã ngưng kết. Tròng mắt hai điểm đen nhánh, ánh lửa bích lục chiếu rọi đã biến thành màu bích lục, như mắt mèo lóe sáng. Trong tròng mắt của đôi mắt mèo đó, đột nhiên xuất hiện một người. Vương Phong một mực nhìn thẳng vào mắt của Vi thất nương, chàng đương nhiên cũng thấy người xuất hiện trong tròng mắt của Vi thất nương. Nhãn tình có mở lớn hơn được không ? Tròng mắt có giãn lớn hơn được không ? Người xuất hiện trong mắt có lớn hơn được không ? Trong tròng mắt của Vi thất nương vốn chỉ có ảo ảnh của chàng và Huyết Nô, hiện tại người đó xuất hiện, ảo ảnh của chàng và Huyết Nô tan tan biến biến không còn thấy nữa. Bằng vào mục quang bén nhọn của chàng, cũng không thể thấy rõ ảo ảnh của chàng và Huyết Nô, nhưng hiện tại con người đó, chàng lại thấy rõ rõ ràng ràng. Tử kim bạch ngọc quan, anh tuấn lại ôn hòa, con người đó không phải là người trẻ tuổi trên bức ma họa trong phòng của Huyết Nô tại Anh Vũ Lâu thì là ai ? Thập vạn yêu ma hướng về phía hắn mà tung bái, huyết anh vũ tung cánh bay về phía hắn. Ma trung chi ma, chư ma chi vương. Ma Vương ! “Ma Vương ?!” Vương Phong rên lên một tiếng. Thân thể của người xuất hiện trong tròng mắt của Vi thất nương, nếu quả không phải bên trái chàng, thì cũng phải ở bên phải chàng. Chàng liếc xung quanh. Hai bên trái phải của chàng đều không có người. Chàng lại nhìn vào mắt Vi thất nương, Ma Vương trẻ tuổi đó lại từ trong mắt của Vi thất nương bước tới. Sự tình đó làm sao mà phát sinh được ? Mắt Vương Phong trừng trừng, miệng há hốc, cả nguời phảng phất đã biến thành một khúc gỗ. Vóc dáng người đó từ từ lớn lên, tăng trưởng. Khuôn mặt của Vi thất nương cơ hồ đồng thời phù động, chừng như là khói, chừng như là sương. Không tới một chớp mắt, cả người Vi thất nương đều như sương khói tản mác, tan biến. Ma Vương trẻ tuổi đi ra từ trong tròng mắt của ả lúc này lại đã đứng thẳng cao cao bảy thước. Hắn đứng ngay tại chỗ Vi thất nương đứng hồi nãy. Vương Phong chung quy đã nhìn thấy rõ hắn. Dưới ánh lửa màu bích lục, hắn hoàn toàn không nhuốm màu bích lục. Thứ ánh sáng bích lục đó, căn bản không thể lạc trên thân mình hắn. Mặt hắn giống như bạch ngọc trên tử kim quan, tay của hắn cũng như vậy. Hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa lại cao quý. “Ma Vương ...” Vương Phong lại rên lên một tiếng, chàng đột nhiên có một thứ cảm giác hưng phấn không thể tả. Có thể thấy được Ma Vương, không còn nghi ngờ gì nữa, là một thứ quang vinh. Ma Vương vẫn mỉm cười. Vương Phong nhìn hắn, muốn nói lại do dự. Những nghi ngờ còn đọng trong tâm, chàng tin tưởng sâu sắc Ma Vương trước mắt đều có thể giải đáp cho chàng hoàn hảo. Ma Vương cho dù tịnh không triệt địa thông thiên như trong truyền thuyết, không có gì là không biết, không có gì là không thể làm, ít ra cũng có thể nó cho chàng biết bí mật huyết anh vũ, nói cho chàng biết chân tướng vụ án châu bảo trong bảo khố của Thái Bình Phú Quí vương phủ bị thất thoát. Chỉ tiếc hiện tại tâm của chàng vẫn còn đang hoàn toàn rối loạn, ngàn vạn chữ trong đầu, nhất thời cũng không biết phải hỏi gì. Ma Vương lại đã nhìn xuyên được tâm thần chàng, mỉm cười, đột nhiên thốt: - Ta biết trong tâm ngươi có rất nhiều vấn đề vô phương giải quyết. Giọng nói của hắn ôn nhu như nữ tử, lại có một thứ uy nghiêm khó kháng cự. Vương Phong bất tri bất giác gật đầu. Ma Vương lại nói tiếp: - Ngươi rất muốn biết bí mật huyết anh vũ ? Vương Phong chỉ còn biết gật đầu. Ma Vương cười cười, thốt: - Ngươi ẳm Huyết Nô theo ta. Vương Phong không tự chủ được, cúi xuống ẳm Huyết Nô lên. Ma Vương tức thì chuyển người, đi về phía bức tường đá bên trái. Vương Phong không tự chủ được, cũng đi theo sau hắn. Từng bước từng bước, bọn họ chung quy đã đến trước bức tường bên trái. Cước bộ của Ma Vương không dừng, lại đi vào trong bức tường đi. Mắt Vương Phong nhìn thẳng, chàng ẳm Huyết Nô, như khúc gỗ ngây người đứng trước bức tường đá. Chàng tịnh không phải là yêu ma, tịnh không có bản lãnh đi xuyên tường. Cũng ngay lúc đó, giọng nói ôn nhu của Ma Vương đột nhiên từ trong tường truyền ra: - Ngươi sao lại không theo ta tiến vào ? Vương Phong ngẩn người: - Đây là một bức tường đá. Thanh âm của Ma Vương lại từ trong bức tường vọng ra: - Ta kêu ngươi tiến vào, ngươi chỉ nên tiến vào. Vương Phong gồng mình, một chân hướng bức tường đá bước vào. Bước chân đó không ngờ lại dễ dàng hòa vào trong tường. Vương Phong vừa vui mừng, vừa kinh hãi, gồng mình cúi đầu đi thẳng vào. Đầu chàng không đổ máu, cả thân mình đều tiến vào trong tường đá. Bước chân lại không dừng lại, chàng vừa có cảm giác trước mắt một màu tối đen, lại thấy có ánh sáng. Ánh sáng mê mông, cũng không biết đến từ đâu. Có gió. Gió thổi y phục của Vương Phong phất phơ. Gió lạnh âm âm trầm trầm, thổi trên người lại không có cảm giác lạnh lẽo. Có sương. Sương trắng thê mê, phiêu diêu xung quanh Vương Phong, lại không ngăn chận thị tuyến của chàng. Vương Phong lại bước tới trước một bước. Bước chân này vừa bước tới, mắt chàng đột nhiên thoáng thấy một ánh sáng. Ánh lửa ! Ngọn lửa vút lên cao, bài sơn đảo hải phất lên từ bên phải chàng. Chàng rùng mình liếc sang bên trái. Bên trái không có lửa, chỉ có băng. Hàn băng ! Hàn băng như cát chuồi cuồn cuộn, rọi ánh lửa đỏ, phừng phực lăn lộn. Lửa đã cháy tới, băng cũng lăn qua, giữa liệt hỏa và hàn băng là một khe vực rộng nửa trượng. Vương Phong bồng Huyết Nô như đang đi trong không trung. Chàng cúi đầu nhìn xuống dưới. Bên dưới chân chàng, lại không có đất. Vương Phong thật sự giật mình kinh hãi. Huyết Nô trong tay chàng cơ hồ muốn rơi khỏi tay chàng. Nếu rơi xuống, kết quả sẽ ra sao ? Chàng không dám tưởng tượng. Chàng vội vã ôm chặt Huyết Nô, hai chân mình lại không biết sẽ ra sao. Kỳ quái là chàng không ngờ lại không rơi xuống dưới. Trong gió và sương, giữa liệt hỏa và hàn băng, lại như có một con đường vô hình, chàng đang đi trên con đường vô hình đó. Chàng hít một hơi dài, ngẩng đầu nhìn lên trên. Bên trên tịnh không có thanh thiên, chỉ có hàn băng chuyển động, liệt hỏa múa lượn, gió lạnh gào thét, sương mù phất phơ. Trời là đâu ? Đất là đâu ? Không có thanh thiên trên đầu, không có đại địa dưới chân, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm. Có lẽ nào đây là thế giới của chư ma ? Có lẽ nào lúc mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, cửu thiên thập địa thần ma trích huyết hóa thành huyết anh vũ, cùng dâng lên mừng thọ Ma Vương, chính là ở đây ? - - Nồng gia phổ kỳ diệu ! Vương Phong vừa kinh hãi vừa hoan hỉ trong tâm, một chữ cũng không thể nói ra. Ánh mắt chàng chứa đầy nỗi hưng phấn, cũng chứa đầy vẻ khủng bố. Ma vực này chàng đã nghe qua không chỉ một lần, chàng vốn tuyệt không tin quả thật có địa phương Nồng gia phổ kỳ diệu này. Hiện tại chàng lại đặt mình vào nơi này. Chàng có không tin cũng không được. “Phựt” một tiếng, một cột lửa đột nhiên tạt trước mặt chàng, lưới lửa như hoa sen nở rộ, một vật từ trên hoa sen lửa bay ra. Không phải người, cũng không phải thú. Vương Phong vốn không cách nào nhận ra đó là vật gì. Thân thể nó trong suốt, lại không phải vô hình. Cốt cách hiện ra thấy rõ, trên ngực trái lộ ra một trái tim đỏ to lớn. Nhân tâm ! Tim đỏ giống như rướm máu, lại không có một giọt máu rơi rớt, thân thể nó đều không rớt một giọt máu nào. Bên trong thân thể nó cũng chỉ có trái tim người đó. Vương Phong đang nghĩ về dung mạo của nó, hoa sen lửa đã khép cánh, nó hóa thành một dây lửa bay về phía trận lửa phừng phừng có hình dáng núi sông bên trái. Mục quang của Vương Phong đuổi theo dây lửa đó, lạc vào trong trận lửa phừng phừng có hình dáng núi sông, chàng đột nhiên phát giác đó không đơn giản chỉ là một trận lửa, trong liệt diệm còn có “người”, vô số “người”. Chàng kinh hãi nhìn bốn phía. Ngay lúc đó, bốn phía xung quanh chàng đã xuất hiện vô số “người”. Có đám phấp phới trong gió, có đám ẩn hiện trong sương, lăn lộn trong hàn băng còn có vô số kể. Đám “người” này cũng không biết đến từ đâu, chừng như đã tồn tại từ lâu, hiện tại mới hiện thân. Vương Phong đối với đám “người” này tịnh không lạ gì, trong bức họa trên tường trong phòng Huyết Nô tại Anh Vũ Lâu, đã có vẽ bọn chúng. Bọn chúng tịnh không phải là “người”. Bọn chúng là yêu ma. Cửu thiên thập địa yêu ma, các thức các dạng yêu ma. Bọn chúng có bán nhân bán thú, có phi nhân phi thú, có hình trạng người, lại không là người, có hình trạng thú, lại có dạng một quả tim người. Trong gió, trong sương, trong liệt hỏa, trong hàn băng, không có chỗ nào không thấy đám yêu ma đó. Cửu thiên thập địa quần ma có bao nhiêu lần này đến đây ? Bọn chúng lần này tụ hội tại Nồng gia phổ là để làm gì ? Có lẽ nào là ngày mừng thọ của Ma Vương, lần này bọn chúng lại chuẩn bị lễ vật dâng lên Ma Vương ? Ma Vương đâu ? Vương Phong vừa nghĩ tới Ma Vương, đám yêu ma trong băng hỏa phong vụ đó lại biến mất. Thập vạn yêu ma trong phút chốc hoàn toàn biến mất, nửa người cũng không còn. Quần ma vừa biến mất, chàng lại thấy Ma Vương. Ma Vương đứng trước mặt, vẫy tay về phía chàng. Vương Phong bước nhanh tới. Chàng thủy chung vô phương tới gần được, vô luận là chàng đi nhanh cách nào, Ma Vương thủy chung vẫn đứng trước mặt chàng. Chàng lại không thấy cước bộ của Ma Vương di động. Ma Vương đơn giản bất tất phải di động cước bộ mới đi được, trong sương gió từ từ bay đi. Cũng không biết đi bao lâu rồi, đi bao xa rồi. Xung quay vẫn còn sương gió, vẫn còn liệt hỏa hàn băng. Tính nhẫn nại của Vương Phong tuy rất cao, đã không tránh khỏi nóng nảy, chàng vừa định hỏi còn đi bao xa, Ma Vương trước mặt đột nhiên lại biến mất. Chàng muốn gọi Ma Vương trở lại, liệt hỏa hàn băng hai bên đột nhiên lại dâng trào. Liệt hỏa kết thành bức tường lửa, hàn băng ngưng thành bức vách băng. Quần ma lại tái hiện trong vách băng tường lửa, đứng chỉnh tề hai bên. Một tòa cung điện cực kỳ hoa lệ cơ hồ đồng thời xuất hiện trước mắt chàng. Tòa cung điện đó đơn giản giống như là thiên ngoại phi lai, lại bên trên không đụng trời, bên dưới không đụng đất, phảng phất phiêu diêu trong gió sương. Vương Phong đương trường lại nhìn đăm đăm ngơ ngẩn. Chàng còn chưa kinh ngạc, lại nghe một chuỗi tiếng chuông. Tiếng chuông đó chàng tịnh không còn lạ gì nữa. Tiếng chuông từ xa bay đến gần, mười ba con quái điểu bao vây một cụm lửa, trong tiếng chuông bay lượn vòng quanh. Quái điểu mỹ lệ, có lông khổng tước, có cánh dơi, có đuôi yến tử, có độc châm của ong mật, một bên cánh là cánh ưng, một bên cánh là cánh dơi, một bên cánh là lông khổng tước, một bên cánh là lông phượng hoàng. Cánh dơi đen sì, đuôi yến tử đen nhánh, lông khổng tước huy hoàng, lông phượng hoàng khôi quý. Mỗi một màu sắc đều phối hợp với nhau một cách rõ ràng, đẹp không tầm thường, quái không tầm thường. Cổ mỗi con chim có đeo một cái chuông. Tiếng chuông yêu dị kỳ quái, phảng phất nhiếp hồn đoạt phách. Hồn phách của Vương Phong còn chưa bị tiếng chuông bắt đi, bộ dạng của chàng, lại đã như thất hồn lạc phách. Chàng vốn tuyệt không tin có thứ quái điểu này, bởi vì trên nhân gian không có thứ quái điểu đó, chàng chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại chàng có muốn không tin cũng không thể. Chàng thậm chí còn hoài nghi cả đôi mắt mình, nhưng chàng lại tin đôi mắt mình luôn luôn không có vấn đề. Thứ quái điểu đó căn bản không đến từ nhân gian. Thứ quái điểu đó vốn là sở hữu của ma vực, do ma huyết hóa thành. - - Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, hóa thành một huyết anh vũ, trê n sự thật chỉ dùng chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết, còn dư một ngàn ba trăm mười ba giọt, lấy ra một ngàn ba trăm giọt hóa thành mười ba ma điểu – mười ba nô tài của huyết anh vũ. Huyết nô ! Mười ba huyết nô bay vòng vòng múa lượn trước mặt Vương Phong, đột nhiên hợp lại. Chỉ trong phút chốc, leng keng một tràng tiếng chuông bộc hưởng, mười ba huyết nô lại bay tứ tán, múa lượn trong không trung. Cụm liệt hỏa bọn chúng vây quanh tức thì từ chính giữa bay lên cao, kỳ hỏa yên hoa bắn ra. Yên hoa kỳ hỏa bảy màu, giống như máu tươi. Giữa không trung chừng như sinh ra một trận mưa máu. Mưa máu lắc rắc, cũng rơi lác đác trên người Vương Phong, vừa rơi xuống lại vô ảnh vô tung, lại không nhuốm ố y phục của Vương Phong. Vương Phong cũng căn bản không tránh né. Chàng phảng phất đã như ngây như dại. Lúc liệt hỏa phóng ra, chính giữa cụm lửa xuất hiện một con anh vũ, con anh vũ màu đỏ như máu. Huyết anh vũ ! Lông đỏ như máu, móng mỏ đỏ như máu, mắt cũng đỏ như máu. Chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết, trích thành một con huyết anh vũ. Trong liệt hỏa phóng ra, huyết anh vũ cũng như là một cụm liệt hỏa. Nó bắt đầu tung cánh. Cánh đỏ như máu quạt văng hỏa diệm, phạt đứt hàn băng, đẩy lui gió lạnh, xông phá sương mù. Mười ba huyết nô xếp hàng hai bên tả hữu của nó, giống như những nô tài trung thành tuyệt đối, hầu hạ chủ nhân của bọn chúng. Tiếng chuông nhiếp phách, mỹ lệ kinh tâm. Cả Nồng gia phổ kỳ diệu biểu lộ sắc thái khôi quý vô biên. Huyết anh vũ. Trong tâm Vương Phong phát xuất một nỗi hoan hỉ, một niềm kinh hãi. Cũng ngay lúc đó, chàng nghe một tràng cười kỳ quái. Là tiếng người cười. Tiếng cười trước mặt chàng phát ra, trước mặt chàng lại không có một người nào. Trước mặt chàng chỉ có mười ma huyết nô, chỉ có một huyết anh vũ. Đó chính là tiếng cười của huyết anh vũ. Huyết anh vũ một khi cười, giống như người cười. Trong tiếng cười chứa đầy một thứ tà ác yêu dị không nói được. Tiếng cười đó không phải là lần thứ nhất Vương Phong đã nghe qua. Lúc nghe qua lần thứ nhất, Thiết Hận ngã gục trước mặt chàng, ngã gục trong tiếng cười tà ác yêu dị đó, lá khô cũng co rút lại. Hiện tại là lần thứ hai chàng nghe được. Bất giác toàn thân chàng lạnh như băng. Một cảm giác lạnh lẽo như mũi kim nhọn bén đâm lên từ sau lưng chàng, đâm vào người chàng thấu tận xương cốt, đâm nhập cốt tủy, đâm vào tim chàng. Một thứ khủng bố không giải thích được, khủng bố cường liệt, như ác mộng đè nén tâm tư chàng. Cả người chàng run lẩy bẩy, lại vẫn đứng thẳng thớm. Chàng tuy có cảm giác khủng bố, lại tịnh không sợ huyết anh vũ. Bởi vì huyết anh vũ còn thiếu chàng hai điều kiện. - - Huyết anh vũ cứ mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, mỗi lần đều mang theo ba nguyện vọng. - - Chỉ cần là người đầu tiên thấy được nó, là có thể được cấp cho ba nguyện vọng đó. - - Vô luận là nguyện vọng gì cũng đều có thể thực hiện. Chàng cùng Thiết Hận đồng thời thấy được huyết anh vũ. Ba nguyện vọng đó huyết anh vũ cấp cho hai người bọn chàng. Nguyện vọng của Thiết Hận đã được thực hiện. Hắn đạt được nguyện vọng, ngã gục trong tiếng cười của huyết anh vũ, chết trước mặt huyết anh vũ. Còn có hai nguyện vọng đã thuộc về sở hữu của Vương Phong. Nguyện vọng thứ nhất của chàng là gì ? Nguyện vọng thứ hai của chàng lại có thể là gì ? Điều này cả chàng cũng không biết. Chàng hiện tại thấy được huyết anh vũ, chàng cũng muốn đề xuất nguyện vọng của mình. Nhưng chàng hiện tại lại một chữ cũng không nói ra được. Tiếng cười yêu dị tà ác đột nhiên đình hạ. Miệng của huyết anh vũ vẫn còn há ra, trong miệng phát ra tiếng người: - Vương Phong ! Nó không ngờ lại hô hoán tên của Vương Phong, nó không ngờ cũng còn nhớ con người Vương Phong. Môi Vương Phong run rẩy, thanh âm run rẩy: - Huyết anh vũ ? Chàng không ngờ còn nói được, cả chuyện đó chàng cũng cảm thấy kỳ quái. Chàng lại không biết thanh âm của mình đã biến thành khó nghe như thế nào. Đó đơn giản không còn giống thanh âm của chàng. Huyết anh vũ lại cười. Lần này nó cười chuyện gì ? Vương Phong cũng cười, cười khổ. Chàng vừa cười khổ, vừa thốt: - Bọn ta lại gặp nhau. Huyết anh vũ chỉ cười. Vương Phong kiệt lực lên giọng: - Ngươi có còn nhớ ngươi nợ ta hai nguyện vọng ? Tiếng cười lại dừng hẳn, huyết anh vũ điềm đạm hỏi: - Nguyện vọng của ngươi là gì ? Vương Phong nghiến răng đáp: - Nguyện vọng thứ nhất của ta là muốn biết bí mật của ngươi. Câu nói vừa ra khỏi miệng, chàng đã thấy hối hận. Tiếng cười của huyết anh vũ lại vang lên ngay lập tức. Tiếng cười đó càng bén nhọn hơn, càng đâm sâu vào tai. Trong tiếng cười, chứa đầy vẻ tà ác yêu dị, cũng chứa đầy vẻ châm chọc. Thập vạn thần ma hai bên tường lửa vách băng cũng cơ hồ đồng thời cười lớn. Thập vạn thần ma đồng thời cười lớn, cục diện sẽ trở thành ra sao ? Không cần nói đến thần ma, thập vạn người phàm cùng cười lớn, thứ âm thanh đó đã đủ để làm kinh thiên động địa. ở đây lại không có thiên, không có địa. Thập vạn thần ma tuy há miệng cười lớn, lại cả một tiếng cười cũng không có. Ngay lúc đó, huyết anh vũ đột nhiên tan biến. Mười ba huyết nô cũng biến mất không còn thấy nữa. Trong băng hỏa phong vụ lại xuất hiện thập vạn thanh ma đao. Tân nguyệt loan đao, lóe lên ánh sáng yêu dị. Đao nằm trong tay thập vạn thần ma, bọn chúng nâng đao kề tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, trên dung diện quái dị hiển lộ vẻ long trọng tôn kính. Vương Phong lần theo mục quang của chúng nhìn lên trên, lại thấy Ma Vương. Lần này chàng thấy Ma Vương đã không còn cách xa vài phân, cũng không là vài thước, mà lại là vài trượng. Diện mạo của hắn lại vẫn còn anh tuấn ôn hòa. Một điệu nhạc kỳ dị đột nhiên vang lên trong băng lửa gió sương, hữu thủ của thập vạn thần ma nắm chặt đao, tả thủ chìa ngón giữa ra, mặt mày vẫn uy nghiêm tôn kính. Ánh đao đột nhiên lóe lên. Thập vạn thanh ma đao nhất tề trích trên ngón tay giữa, thập vạn giọt ma huyết từ trong ánh đao bay ra, từ trong ma chỉ bay ra, bắn như mưa phi tụ trước mặt Ma Vương. Chín vạn tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt ma huyết hóa thành huyết anh vũ. Một ngàn ba trăm giọt ma huyết hóa thành mười ba huyết nô. Huyết anh vũ tái hiện, huyết nô lại bay xung quanh nó. Đó không phải là tình cảnh ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương sao ? Cả thân người Vương Phong như si ngốc tại đương trường. Ánh đao lại lóe lên, thập vạn thanh ma đao lại tan biến trong băng hỏa phong vụ. Điệu nhạc kỳ dị đã tiêu tán, Ma Vương cách mấy trượng cũng không thấy hành tung. Mười ba huyết nô lại tung cánh, huyết anh vũ múa lượn giữa mười ba huyết nô. Nó lại cười. Trong tiếng cười đậm đặc mùi giễu cợt. Nó cười thốt: - Đó là bí mật của ta. Nó tuy hiểu tiếng nói, lại tịnh không dùng lời nói để giải thích, lại dùng ma lực thần kỳ của nó diễn tả ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, tình cảnh thập vạn thần ma trích huyết hóa thành nó, diễn lại trước mặt Vương Phong. Nó dùng sự thật để trả lời câu hỏi của Vương Phong, dùng sự thật để thỏa mãn nguyện vọng của Vương Phong. Vương Phong lại cơ hồ muốn tự đá mình một cước. Bí mật huyết anh vũ chàng tối thiểu đã nghe qua ba lần, chàng vốn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết, không thể nào là sự thật. Bởi vì chàng chưa từng được ghé qua Nồng gia phổ, cũng chưa thấy qua cái gọi là yêu ma. Nhưng hiện tại chàng đã vào tới Nồng gia phổ, thấy qua Ma Vương, đám thần ma xung quanh hắn nếu không phải một vạn, cũng đã có tới mấy ngàn. Bọn chúng tuyệt không thể là người trên nhân gian. Mười ba huyết nô cánh dơi đuôi yến tử lông khổng tước phượng hoàng càng tuyệt không phải là chim trên nhân gian. Những thứ đó đều tồn tại, chuyện huyết anh vũ lại không là sự thật sao ? Chàng dù đã biết bí mật huyết anh vũ, lại còn muốn hỏi bí mật huyết anh vũ, đó không phải là chuyện tức cười sao ? Vương Phong lại làm sao có thể cười được ? Vương Phong không cười, huyết anh vũ cười, cười lớn không ngừng. Mỗi bảy năm nó đều giáng lâm xuống nhân gian một lần, mỗi lần đem cho người ta ba nguyện vọng.