Một đao cũng không đụng được tới tiểu cô nương, thân người ả ra tới sau lưng lão tam lại phóng thêm một cái, như một mũi tên trở về chỗ cũ. Trên mặt ả còn nở nụ cười yêu kiều, nhãn thần lại âm trầm lạnh lùng như băng, cánh tay áo bên phải tà tà phất phơ, tay áo một màu đỏ tươi rũ xuống tới cánh chõ, để lộ cánh tay trắng như tuyết. Ngón cái và ngón trõ của ả kẹp một mũi châm dài sáng nhoáng. Tú hoa châm! Trên đầu châm có máu, có lẽ nào ả đã dùng mũi tú hoa châm này để đâm mù mắt lão tam? Biện pháp đó quả thật đơn giản hơn. Ả lại cười. Tiếng cười ôn nhu đã biến thành ác độc. Năm sát thủ nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, vừa kinh hãi, vừa giận dữ, hai người nhanh nhẹn phóng tới, nắm chặt song thủ của lão tam. Trong bảy anh em, lão tam là người khôi ngô nhất, cũng là người lực khí mạnh nhất, hai sát thủ phải tận toàn lực, mới có thể kéo đao của gã dừng lại. Trên mặt gã đầy máu, thần sắc hung hãn oán độc, ánh đèn chiếu lên mặt, lại càng trông đáng sợ hơn. Ánh đèn khi nãy còn ở xa xa, còn chưa chiếu đến bên gã, năm sát thủ vốn không để ý, đột nhiên lúc này để ý, quay đầu nhìn lại, phát giác lão giun đũa chỉ cách bọn chúng không tới một trượng. Bọn chúng vừa quay đầu, lão giun đũa đã dừng chân. Ánh đèn lại không đứng yên một chỗ. Lồng đèn trên tả thủ của lão giun đũa run run, trên đôi tay của lão, cho dù là đồng đăng cũng khó có thể đứng yên một chỗ. Tay của người già cỡ như lão hầu như đều như vậy. Niên kỷ của lão giun đũa cũng thật sự không nhỏ gì. Sáu sát thủ chỉ còn có năm đôi mắt, năm đôi mắt đó hiện tại chung quy cũng đã nhìn thấy rõ lão giun đũa. Bọn chúng đột nhiên phát giác, lão giun đũa này lại không phải là người tầm thường. Vô luận nhìn kiểu nào, lão giun đũa này cũng chỉ là một lão đầu tử lụm khụm, nhưng cước bộ của một lão đầu tử lụm khụm lại nhẹ nhàng như vậy sao? Lão giun đũa vẫn không để ý đến bọn chúng, mục quang của lão ngưng trọng trên mũi tú hoa châm trong tay hồng y tiểu cô nương, đột nhiên thở dài, nói : - Ta không tin tú hoa châm của ngươi lại dùng dễ dàng hơn là bịch vôi trắng này. Chữ “dùng” vừa ra khỏi miệng, người lão đã quay về phía lão đại, chữ “dùng” còn chưa nói xong, người lão đã đến trước mặt lão đại. Thân thủ nhanh nhẹn tuyệt hảo. Lão đại không coi nhẹ lão giun đũa, một đao đã chuẩn bị hầu lão. Xem ra lão đại là một người lão luyện giang hồ, kinh nghiệm không ít. Một người như lão đại, phản ứng đa phần linh mẫn tinh nhuệ. Chiêu thế của lão giun đũa tuy đột ngột, tuy tấn tốc, nhưng khi phóng tới trước mặt của lão đại, lưỡi đao của lão đại đã chẻ xuống mặt lão. Một đao đó so với hành động của lão giun đũa tựa hồ càng đột ngột hơn, càng tấn tốc hơn. Lão giun đũa chừng như kinh hãi. Mắt vừa thấy một đao đó chém lên mặt lão, ai biết được “bóc” một tiếng, đao không ngờ lại chém lên bịch vôi trắng. Cả bịch vôi trăng cơ hồ rách làm hai, bột vôi phi tán, xung quanh lập tức như hãm nhập trong sương mù dày đặc. Ánh đèn do đó cũng biến thành mông lung. Lão đại cả ánh đèn cũng không thấy. Kỳ thật cái gì cũng đều không thấy. Một nỗi sợ hãi khủng bố cường liệt phát xuất trong tâm gã, gã hét thất thanh, đao trong tay “soạt soạt” liên tục mấy chục đao, bảo hộ toàn thân. Vôi trắng trong đao phong lại càng phân tán mê mông. Nhãn tình của sáu sát thủ cơ hồ đều bị mê dụ, đao trong tay chém liên tu bất tận. Lão tam vốn bị tú hoa châm đâm mù mắt không bị ảnh hưởng của vôi trắng, nhưng tai lại nghe thanh âm loạn đao phá không, thanh âm hô hoán kinh hoảng vòng quanh, đao trong tay không cầm được cũng chém ra. Sáu lưỡi đao nhất tề động thủ, vôi trắng tản mác phân tán. Đèn tuy còn sáng, ánh đèn đã thê mê. Ánh đèn quỷ hỏa thê mê trong đám sương trắng, lồng đèn trong tả thủ của lão giun đũa, thân hình của lão như quỷ hồn lượn lờ giữa sương trắng. “Rẹt” một tiếng, hai mảnh bố của cái bịch bị chém đứt làm hai trong tay lão đã quăng vào mặt một sát thủ, vôi trắng còn lại trong hai mảnh bố cũng đồng thời bay vào mặt gã sát thủ. Đôi mắt của gã sát thủ đó nhắm tít, tóc miệng dính đầy vôi, lỗ mũi cũng không còn đường nét. Bột vôi như những mũi tên chui vào lỗ mũi gã. “Ách xì” một tiếng, từ trong sương trắng bắn mình chạy, vừa phóng mình đã ra ngoài hai trượng, ngã gục ở góc đường. Cơ hồ cùng một lúc, có hai gã sát thủ chạy ra khỏi đám sương trắng, vừa chạy ra đã ngã quỵ, quỵ xuống không đứng dậy nổi. Trên người bọn chúng không thấy một vết thương nào, da đầu lại có điểm dị dạng. Hai gã sát thủ vừa ngã quỵ, ánh đèn trong đám sương trắng lại lóe lên một cái, hai nhân ảnh lắc lư ngã gục. Tiếng hét thảm của lão đại trong đám sương trắng mê mông bộc hưởng, phá tan không gian tịch tĩnh : - Lão thất phu, ngươi dùng độc! Thân hình lão đại cùng lúc đó như mũi tên bắn lên không, tư thế không tự nhiên, chừng như gã không phải tự bay lên, mà bị người đá văng lên. Ánh đèn mê mông cũng bay lên. Thân người lão đại còn chưa ra khỏi đám sương trắng, ánh đèn đã tới trên đầu gã, song thủ quái dị dưới ánh đèn như móng chim nhọn dài kẹp chặt cổ gã. “Rắc” một tiếng, đầu lão đại ngoẹo sang một bên, thân mình nặng nề rớt trong đám sương trắng. Đao của gã lại như một tia chớp xé màn sương trắng bay ra. Khúc sào tre cắm lồng đèn bị đao quang chém đứt, lồng đèn bay một vòng trên không, tà tà hạ xuống, lại rớt ngay vào một đôi tay. Vừa sau lúc rớt đúng vào đôi tay, ánh đèn lại ngưng kết. Mục quang của Vương Phong cũng ngưng kết. Chàng nhìn chằm chằm vào ánh đèn không còn run run, trong tròng mắt có sắc kinh dị. Tám chín ngày nay, vốn đáng lẽ đã không còn có chuyện gì đáng để chàng phải kinh dị. Nhưng võ công của con người này, phương pháp sát nhân của con người này, thật sự không phải tầm thường. Huyết Nô lại vẫn bình tĩnh, có lẽ nào đảm khí của nàng còn lớn hơn cả của Vương Phong? Vôi trắng từ từ rơi hết xuống đất, ánh đèn dần dần sáng như trước. Đám sương mờ chung quy cũng tiêu tán. Toàn thân lão giun đũa cũng đã có thể thấy rõ. Tả thủ của lão nắm chặt đoạn sào tre bị chặt gãy, hữu thủ đã giấu trong tay áo, toàn thân dính đầy vôi trắng. Khuôn mặt lão vẫn còn giữ vẻ mệt mỏi, khóe mắt vẫn còn giữ vẻ vui tếu. Vẻ vui tếu đó trong mắt của Vương Phong, lại tạo một cảm giác âm trầm khủng bố. Lão nhìn Vương Phong, đột nhiên hỏi : - Hai phương pháp đó, phương pháp nào hữu hiệu hơn? Vương Phong cười lạnh đáp : - Cả hai đều không tốt. Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, kề cận thân chàng đã có thêm một người. Hồng y tiểu cô nương chỉ nhún mình một cái, người đã như một con yến tử bay đến hạ xuống gần người Vương Phong trên mái ngói. Vương Phong quay đầu trừng trừng nhìn ả, hỏi : - Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Tiểu cô nương chớp chớp mắt, cười yêu kiều : - Ngươi nói thử coi? Vương Phong đáp : - Ta xem ngươi tối đa cũng không quá mười lăm tuổi. Tiểu cô nương chỉ cười không đáp. Vương Phong trầm giọng hỏi : - Một nữ tử mười lăm tuổi lại hại người như vậy, trải qua nhiều năm, còn tới mức nào? Tiểu cô nương châm biếm đáp : - Cho dù có trải qua mười lăm năm nữa, ta cũng như hiện tại. Vương Phong cười lạnh, hỏi : - Ngươi thích như hiện tại? Tiểu cô nương chớp chớp mắt, thở dài đáp : - Không thích cũng không được. Vương Phong trừng mắt nhìn ả, lại hỏi : - Ngươi từ lúc nào đã bắt đầu hại người như vậy? Tiểu cô nương đáp : - Mười lăm năm trước. Mười lăm năm trước, vị tiểu cô nương này bao nhiêu tuổi? Vương Phong ngẩn người. Huyết Nô dựa vào lòng chàng nãy giờ đột nhiên thở dài, hỏi : - Chàng nhìn ả bất quá cỡ mười lăm tuổi, nhìn tôi thử coi bao nhiêu? Vương Phong cúi đầu nhìn một cái, đáp : - Hai mươi mốt. Huyết Nô nói : - Tôi còn tưởng chàng nói tôi một tuổi. Vương Phong lại ngẩn người, thò tay nâng cằm Huyết Nô, nhìn kỹ càng tử tế, thốt : - Đầu nàng xem ra không có vấn đề gì mà. Huyết Nô đáp : - Vốn không có. Vương Phong thốt : - Ta lần đầu nhìn thấy nàng, phân nửa thân người nàng như là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng vô luận là sao, nàng không thể chỉ mới một tuổi. Chàng cười cười, nói tiếp : - Nếu quả nàng chỉ mới một tuổi, ta tối đa không quá năm sáu tuổi sao? Huyết Nô liếc hồng y tiểu cô nương một cái, nói : - Nếu quả tôi không phải một tuổi, ả ta làm sao tối đa cũng cỡ mười lăm được? Vương Phong thất thanh : - Nàng nói ả năm nay đã ba mươi lăm tuổi? Huyết Nô đáp : - Sợ còn hơn nữa. Nhãn tình của Vương Phong không tự chủ được quay lại nhìn tiểu cô nương, mắt chàng mở trừng trừng tròn xoe. Lần này chàng đã nhìn rất kỹ càng, nhưng vô luận chàng nhìn cách nào, tiểu cô nương đó cũng không quá mười bốn, mười lăm tuổi. Chàng chỉ còn biết lắc đầu. Huyết Nô nhìn chàng, nhịn không được, thốt : - Sao chàng không xé mặt ả xuống mà nhìn lại? Vương Phong giật mình nhìn Huyết Nô, tựa hồ nghĩ Huyết Nô bị ma nhập, nhưng chàng chừng như đã nhớ ra cái gì đó, mục quang lại quay lại nhìn tiểu cô nương. Tiểu cô nương đã biến mất, lại có một đại cô nương đứng trên mái ngói bên đó. Đại cô nương này tuổi kỳ thật đã lớn, vô luận nhìn cách này cũng thấy cỡ ba bốn mươi tuổi. Ả vận y phục đỏ tươi như tiểu cô nương, thân người cũng giống hệt tiểu cô nương. Đầu của tiểu cô nương lại nằm trong tay ả. Đầu lâu nho nhỏ, một cọng tóc cũng không có, mắt là hai lỗ hổng đen đen, không có tròng trắng, cũng không có con ngươi. Gió thổi qua, bộ mặt đó càng phất phơ động đậy. Một bộ mặt như vậy, còn gây sự bất ngờ gì? Còn gây sự khủng bố gì? Vương Phong lại không có biểu hiện kinh ngạc, chàng thấy đó chỉ là một tấm mặt nạ da người, chàng cũng đã minh bạch lời nói của Huyết Nô. Tấm mặt nạ đó vốn đeo trên mặt của đại cô nương, đeo mặt nạ đó, đại cô nương ba chục bốn chục tuổi biến thành một tiểu cô nương không quá mười bốn mười lăm tuổi. Đại khái vì câu nói của Huyết Nô, đại cô nương không đợi Vương Phong động thủ, tự xé tấm mặt nạ da người đó xuống. Trên mặt ả vẫn còn mỉm cười, nụ cười đã không còn ngây thơ, lại đầy vẻ yêu mị. Vương Phong nhìn ả ta kỹ càng từ trên xuống dưới, hỏi : - Cái mặt nạ da người đó tịnh không hấp dẫn hơn mặt thiệt của ngươi, tại sao ngươi phải đeo nó? Đại cô nương cười đáp : - Bởi vì nếu ta không đeo nó, rất dễ bị người ta nhận ra. Vương Phong hỏi : - Rất nhiều người nhận ra ngươi? Đại cô nương mỉm cười : - Cũng không nhiều lắm, chỉ bất quá cỡ mười vạn. Vương Phong nhịn không được, hỏi ả : - Ngươi vốn tên gọi là gì? Đại cô nương đáp : - Ta họ Vi, thứ bảy, người ta đều gọi ta là Vi thất nương. Vương Phong động dung, hỏi : - Thần Châm Vi thất nương? Đại cô nương đáp : - Thần Châm hai chữ đó cũng do người ta thêm vào. Vương Phong thốt : - Nghe nói châm pháp của ngươi là thiên hạ đệ nhất. - “Thiên hạ đệ nhất là Tiền Đường Cố tiểu muội”. - Vi thất nương thở dài - “Năm đó ta cùng nàng ta tỉ thí công phu châm pháp, mỗi người thêu một bức bách hoa đồ, thêu đến nụ hoa thứ tám mươi, ta đã chịu thua nàng”. Vương Phong hỏi : - Bản lãnh thêu mù mắt người ta, nàng ta cũng thắng ngươi sao? Vi thất nương mỉm cười : - Phương diện đó cho dù nàng ta có luyện hai mươi năm, cũng không thể so sánh với ta, hai mũi châm của ta có thể làm mù mắt người, nàng ta giết một con gà cũng không dám. Vương Phong hỏi : - Ngươi đã đâm mù mắt bao nhiêu người? Vi thất nương ngẫm nghĩ, đáp : - Cũng bất quá chỉ cỡ bảy tám chục người. Vương Phong hỏi : - Bảy tám chục người mà ngươi nói “bất quá”, ngươi phải đâm mù bao nhiêu người mới thỏa mãn? Vi thất nương đáp : - Ta vĩnh viễn không thỏa mãn. Vương Phong lạnh mặt, hỏi : - Ngươi thích đâm người ta mù? Vi thất nương đáp : - Không thích. Vương Phong hỏi : - Vậy bảy tám chục người đó bị đâm mù là vì chuyện gì? Vi thất nương đáp : - Bọn chúng nếu quả không biến thành mù, cho tới nay mỗi người tối thiểu cũng đã giết bảy tám chục người tốt. Ả dừng câu một chút, gằn từng tiếng : - Ta chỉ phóng châm đâm mù mắt bọn tặc tử. Vương Phong thốt : - Tặc tử cũng có nhiều dạng. Vi thất nương nói : - Ta chỉ đâm mù những tên ác tặc đáng chết, thứ ác tặc cho dù có giết cũng còn chưa đủ, bất quá không còn đôi mắt, tha thứ cho bọn chúng cũng khó cho bọn chúng có thể làm chuyện ác nữa. Vương Phong thốt : - Người mới đây... Vi thất nương ngắt lời : - Người đó cũng không phải là người tốt, sáu gã kia cũng vậy, bọn chúng tuy che mặt, chỉ cần nhìn bội đao của bọn chúng, nhìn bọn chúng xuất thủ, ta cũng biết bọn chúng là thất sát thủ giết người như rạ. Vương Phong tịnh không hoài nghi lời nói của Vi thất nương, những lời nói của Vũ tam gia ở loạn táng cương, chàng vẫn còn nhớ rõ. Vi thất nương nói tiếp : - Sở dĩ vậy cho nên phương pháp giết người của lão giun đũa tuy tàn khốc, lần này ta tịnh không có ác cảm chút nào. Thanh âm của ả trầm lạnh, lại nói tiếp : - Chỉ một lần này. Câu nói cảnh cáo này rõ ràng là nói với lão giun đũa. Nghe khẩu khí của ả, tựa hồ phương pháp giết người của lão giun đũa luôn luôn tàn khốc như vậy, hơn nữa người bị giết không phải luôn luôn là những kẻ bất lương. Lão giun đũa còn ở bên dưới chưa ly khai, nhãn tình của lão còn tốt, hai tai đại khái cũng còn rất linh mẫn, Vi thất nương không hạ giọng chút nào, chắc chắn lão nghe rõ ràng. Lão lại hoàn toàn không có phản ứng, vẫn còn giữ vẻ vui tếu trên mặt. Vương Phong ngồi yên lắng nghe, đột nhiên thốt : - Xem ra loại người như ngươi đáng lẽ nên đi lại trên giang hồ. Vi thất nương đáp : - Ta trước sau đã đi lại trên giang hồ bảy năm, đã mệt mỏi quá rồi. Vương Phong thốt : - Mấy năm nay những người hiệp nghĩa tựa hồ đều đã mệt mỏi, trái lại, tà ma ngoại đạo lại hưng thịnh. Khuôn mặt Vi thất nương có vẻ thê lương. Vương Phong hỏi : - Ngươi tự nhiên lại chọn Anh Vũ lâu làm chỗ nghĩ chân? Vi thất nương hỏi lại : - Ai nói ta đang nghĩ chân? Ngươi không thấy ta đang làm việc tại đó sao? Vương Phong đã thấy. Chàng thật sự không hiểu rõ, không ngờ một người như Vi thất nương lại cam tâm cải trang dịch dung làm một tiểu a đầu trong Anh Vũ lâu. Chàng không nhịn được, thốt : - Nghề mở cửa xem chừng không phải là một chuyện làm rất hay. Vi thất nương đáp : - Không hay. Vương Phong hỏi : - Ngươi không thích thứ chuyện làm đó? Vi thất nương đáp : - Hoàn toàn không thích. Vương Phong vỗ tai lên đùi, thốt : - Vậy là ngươi nhất định đang trốn tránh một cừu nhân lợi hại. Vi thất nương nói : - Tất cả cừu nhân của ta đều đã biến thành người mù. Vương Phong thở dài : - Vậy tại sao? Vi thất nương cũng không giấu diếm, đáp : - Ta mở cửa chỉ để che tai mắt người ta, dễ dàng làm cho người ta không hoài nghi ta, không cản trở công tác chân chính ta muốn làm. Vương Phong hỏi : - Là công tác gì? Vi thất nương đáp : - Vệ sĩ. Vương Phong kinh ngạc : - Ngươi là vệ sĩ của Anh Vũ lâu? Vi thất nương lắc đầu, thốt : - Không phải cả Anh Vũ lâu, chỉ là vệ sĩ cho một mình Huyết Nô, ta chỉ phụ trách bảo hộ Huyết Nô. Huyết Nô cười lạnh một tiếng, hỏi : - Sao ngươi không nói là giám thị? Vi thất nương ngậm miệng. Vương Phong không nhịn được, hỏi : - Ngươi có quan hệ gì với Huyết Nô? Vi thất nương đáp : - Một quan hệ cũng không có, mẫu thân của nàng ta đối với ta lại có ân cứu mạng. Vương Phong chợt nói : - Là mẫu thân nàng muốn ngươi làm vậy, ngươi đang báo ân. Vi thất nương gật đầu. Vương Phong nói tiếp : - Theo ta thấy, ngươi xem ra không phụ trách tốt cho lắm. Vi thất nương liếc nhìn thi thể bảy gã sát thủ gục trên đất, thốt : - Bọn chúng lén nhập viện vào giờ Tí, ta đã phát giác. Vương Phong hỏi : - Ngươi lại vẫn để bọn chúng đem người bỏ đi? Vi thất nương đáp : - Ta chỉ cho bọn chúng mang người ra khỏi Anh Vũ lâu. Vương Phong không hiểu. Vi thất nương giải thích : - Hồi nãy mẫu thân nàng cho người đến thông tri cho ta dẫn nàng quay về, nhưng ta không có biện pháp thuyết phục nàng. Huyết Nô ngắt lời : - Để ta rời khỏi Anh Vũ lâu là ta nhất định có thể quay về với ngươi? Vi thất nương đáp : - Nàng hiện tại nhất định phải theo ta về. - “Nhất định?” - Huyết Nô mỉm cười, thốt - “Nghe khẩu khí của ngươi có vẻ cường ngạnh quá”. Vi thất nương nói : - Nếu nàng không đi, ta điểm huyệt nàng trước tiên. Mặt ả đã biến thành nghiêm túc. Huyết Nô thốt : - Ngươi dụng châm thành thạo, bản lãnh khác của ngươi chắc cũng rất giỏi, bất quá trừ phi ta nằm yên, để ngươi hạ thủ, nếu không trước hết ngươi phải đả thương ta, rồi mới nghĩ tới chuyện điểm huyệt ta được. Nàng lại cười một tiếng, nói tiếp : - Ta xem ngươi không đủ nhẫn tâm để đả thương ta. Vi thất nương lắc đầu cười khổ, thốt : - Xem ra ta phải nhờ lão giun đũa giúp một tay. Sắc mặt Huyết Nô lập tức biến đổi. Đối với lão giun đũa, nàng tựa hồ sợ hãi sâu xa. Nhưng sắc mặt nàng hồi phục như bình thường một cách nhanh chóng, mục quang của nàng lạc trên mặt Vương Phong, cười nhẹ : - Cũng may bên cạnh ta còn có một vệ sĩ liều mạng. Thân người nàng bó chặt vào lòng Vương Phong, Vương Phong lập tức biến thành một chàng khờ, chàng cũng không biết đã biến thành vệ sĩ của Huyết Nô từ lúc nào. Huyết Nô kéo Vương Phong đứng dậy ngay lập tức, hỏi : - Sương gió lạnh lẽo, tôi thật sự không muốn ngồi ở đây nữa, chàng hộ tống tôi về Anh Vũ lâu được không? Vương Phong đương nhiên nói “được”. Vi thất nương liền bước tới một bước, thốt : - Ta biết ngươi là Vương Phong. Vương Phong thốt : - Ừm. Vi thất nương nói : - Ta cũng biết ngươi còn có một danh tánh khác là Vương Trọng Sinh. Vương Phong ngẩn người, chàng dùng cái tên Vương Phong sau khi thân thể trúng Yếu Mệnh Diêm Vương Châm, sau đó chàng đã làm bảy tám chuyện người khác không dám làm, giết bảy tám người đáng chết mà chưa chết, đi qua vô số địa phương, chỉ trừ phi đã quen biết trước đây, ai ai cũng đều không biết chàng là Vương Trọng Sinh. Người trước đây chưa từng gặp chàng lại càng không thể biết, nhưng lại có những người như vầy, không có nguyên nhân nào có thể biết chàng, lại biết chàng vốn là Vương Trọng Sinh. Những người như vầy cũng không phải chỉ có một hai người, tính cho tới nay, chàng đã thấy có Thiết Hận, An Tử Hào, hiện tại còn có Thần Châm Vi thất nương này.