Có được ba nguyện vọng lại không nhất định là hạnh vận. Bảy năm trước, Quách Phồn tổng quản của Thái Bình vương phủ nhận được ba nguyện vọng của huyết anh vũ. Kết quả vợ chồng Quách Phồn đều chết, đứa con duy nhất là Quách Lan Nhân chết rồi lại được phục sinh, phục sinh rồi lại chết trở lại, chung quy cũng chết trong hòm. Lần này huyết anh vũ giáng lâm xuống nhân gian, Thiết Hận và Vương Phong đồng thời thấy được nó, Thiết Hận nhận nguyện vọng thứ nhất của nó, lại cũng chết. Vương Phong hiên tại lại đã đề xuất nguyện vọng thứ nhất -- chính là nguyện vọng thứ hai mà huyết anh vũ cấp cho nhân gian. Tai họa tuy không giáng xuống người chàng, lại chọc cho huyết anh vũ cùng quần ma phát cười. Đó tuy không phải là tai họa, cũng không phải là hạnh vận. Nguyện vọng cuối cùng kết quả ra sao ? Tiếng cười lại dừng lại. Huyết anh vũ nhìn Vương Phong chằm chằm, hỏi: - Nguyện vọng thứ hai của ngươi là gì ? Vương Phong trầm ngâm do dự. Đây đã là hy vọng cuối cùng của chàng, chàng làm sao mà không đắn đo kỹ càng cho được ? Chàng đột nhiên nhớ lại trên mình mình đã trúng "Yếu mệnh diêm vương châm", chỉ có một trăm ngày để sống. Một trăm ngày hiện tại đã quá năm chục ngày rồi, có hai tháng chàng cũng không thể sống qua nổi. Trong tâm chàng không tự chủ được, phát sinh một cảm giác thê lương. Có lẽ huyết anh vũ có thể dùng ma lực thần kỳ của nó thanh trừ độc dược trong thân thể chàng, nối lại mạng sống của chàng, thậm chí còn cho chàng trường sinh bất tử. Hy vọng cuối cùng đó, có phải là nguyện vọng được sống vĩnh viễn ? Ý niệm đó vừa thoáng qua đầu Vương Phong, đã bị chàng gạt ra ngay lập tức. Chàng còn rất trẻ, cũng tịnh không muốn chết, nhưng, chàng lại không muốn bị huyết anh vũ lợi dụng, đem cái tà ác của huyết anh vũ giữ lại trên thân, gieo rắc trên nhân gian. Tao ngộ của Quách Phồn, tuy chàng không tận mắt thấy, cái chết của Thiết Hận, chàng lại có ấn tượng rất sâu. Chàng biết, mục đích và nguyện vọng lớn nhất của Ma Vương, là để cho nhân gian chứa đầy tai họa và bất hạnh, nguyện vọng của huyết anh vũ cấp cho nhân gian, kỳ thật chỉ là bất hạnh và tai họa. Chàng cho dù có được sống vĩnh viễn, bất hạnh và tai họa đó tất nhiên vĩnh viễn chiếm cứ sinh mệnh chàng, hơn nữa vị tất chỉ ảnh hưởng một mình chàng. Chàng tuyệt không muốn sống vĩnh viễn trong tai họa và bất hạnh. Yêu cầu gì đây ? Bảy năm trước, châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ nội trong một đêm đã thất tung một cách thần bí. Chuyện đó đến hiện tại vẫn còn chưa hóa giải được. Thiết Hận điều tra đã bảy năm, Thường Tiếu trong bóng tối điều tra chuyện này cũng đã hơn hai năm. Bằng vào sự tinh minh của bọn họ cũng vô phương phá được bí mật đó, người khác còn kể làm gì. Có thể giải khai câu hỏi đó, xem ra chỉ có Ma Vương, chỉ có huyết anh vũ. Đây đã là cơ hội duy nhất của chàng. Chàng chung quy thoát miệng thốt: - Hy vọng thứ nhì của ta là muốn biết chân tướng toàn bộ sự kiện châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ bị thất tung một cách thần bí trong một đêm. Chàng đặc biệt cường điệu bốn chữ "toàn bộ sự kiện". Nói vậy, bất cứ chuyện gì liên quan đến vấn đề đó, huyết anh vũ đều phải cho chàng một giải đáp minh bạch rõ ràng. Huyết anh vũ ngẩn người tại đương trường: - Sự kiện đó xem chừng đâu có quan hệ gì đến ngươi ? Vương Phong đáp: - Đích xác là không có quan hệ. Huyết anh vũ hỏi: - Ngươi muốn biết làm chi ? Vương Phong đáp: - Để thỏa mãn tâm hiếu kỳ của ta. Huyết anh vũ thốt: - ồ ? Vương Phong hỏi ngược: - Chuyện đó không thể là nguyện vọng sao ? Huyết anh vũ đáp: - Có thể. Vương Phong thốt: - Có thể thì được rồi. Huyết anh vũ nói: - Ta chỉ lấy làm lạ. Vương Phong hỏi: - Lạ chỗ nào ? Huyết anh vũ đáp: - Con người luôn luôn hy vọng mình có thể trường sinh bất tử, ngươi vốn có hai hy vọng sống vĩnh viễn, ngươi lại không hy vọng sống vĩnh viễn. Vương Phong đáp: - Bởi vì ta không muốn biến thành con rối của ngươi. Huyết anh vũ thốt: - Nguyên lai ngươi là một người thông minh. Nó lại cười, cười lớn. Nghe khẩu khí của nó, ai yêu cầu nó cho sống vĩnh viễn, ngược lại, lại là bị lừa gạt. Nó cười lớn tung cánh, bay nửa vòng, đột nhiên thốt: - Đi theo ta. Câu nói vừa ra khỏi miệng, nó đã vọt đi, bay về hướng cung điện trước mặt. Mười ba huyết nô vọt theo nó, không rời khỏi người nó. Vương Phong theo sau. Gió gào hú, sương phất phơ, tường lửa lại bắt đầu bừng cháy, vách băng lại bắt đầu chuyển động. Huyết anh vũ vừa bay về hướng ma cung, thập vạn thần ma hai bên lập tức biến mất không còn thấy nữa. Nó bay trước dẫn đường, đưa Vương Phong đến trước mặt ma cung. Vừa đến trước mặt ma cung, mười ba huyết nô đột nhiên biến mất. Ma Vương cũng đã không còn biết ở đâu, cả Nồng gia phổ chỉ còn lại một con ma điểu huyết anh vũ. Nó lại cười, cười lớn: - Ngươi bước lên những nấc thang bạch ngọc đó, đến đầu bên kia, ngươi sẽ thấy một biển rộng, trên biển có một ma thuyền, khi vừa thấy ma thuyền, ngươi phải nhảy lên thuyền, nó tự nhiên sẽ mang ngươi đi. Vương Phong thốt: - Ta không phải muốn ly khai. Huyết anh vũ đáp: - Nó cũng không chở ngươi rời khỏi đây, chỉ bất quá mang ngươi đến một chỗ. Vương Phong hỏi: - Chỗ nào ? Huyết anh vũ không trả lời, chỉ thốt: - ở địa phương đó ngươi sẽ gặp hai người. Vương Phong lại hỏi: - Người nào ? Huyết anh vũ vẫn không đáp lời chàng, lại nói tiếp: - Bọn họ sẽ giải khai tất cả những thắc mắc trong tâm ngươi. Nói xong câu đó, huyết anh vũ lại biến thành một cụm lửa. Cụm lửa đỏ như máu lóe lên một cái rồi biến mất. Vương Phong ngây người đứng yên tại đó. Trước mặt chàng, chính là một nấc thang bạch ngọc. Cũng chỉ ngẩn người một chút, chàng lại nhấc chân bước lên, ẳm Huyết Nô leo lên bậc thang. Trên thang ngọc gió thổi mạnh bạo, sương phủ thê mê. Càng cao càng lạnh. Vương Phong leo lên đến bậc thang cuối cùng, không tự chủ được lạnh đến rùng mình. Trước mặt chàng, quả nhiên là một mặt biển mênh mông. Mênh mông không bờ bến. Nước tịnh không phải màu xanh dương, cũng tịnh không phải màu lục. Là màu đỏ, đỏ tựa máu tươi. Đó nếu nói là một mặt biển mênh mông, thì nên gọi là một biển máu, huyết hải. Biển máu đầy máu bầm, nhìn không thấy bờ, lại cũng không thấy chân trời. Bên trên mặt biển căn bản không có trời, chỉ có gió và sương, liệt hỏa và hàn băng. Đó tuyệt không phải là hải dương của nhân gian. Ma hải đã ở trước mặt, ma thuyền ở đâu ? Tâm niệm Vương Phong dao động, một ma thuyền đã xuất hiện trước mặt chàng. Kỳ thật chỉ là một cái bè gỗ. Bè gỗ đó có thể độ người qua huyết hải này sao ? Qua ma hải này sao ? Bè gỗ đó sẽ đưa chàng đến địa phương nào ? Ma thuyền cơ hồ vừa mới xuất hiện trước mặt Vương Phong, vừa xuất hiện đã lắc lư lùi ra xa. Vương Phong không dám đợi nữa, ôm chặt Huyết Nô, phóng người nhảy một cái, lảo đảo người chới với trong không trung. Huyết anh vũ dặn chàng một khi nhìn thấy ma thuyền lập tức nhảy lên ngay, nhưng lúc chàng thấy ma thuyền, còn chưa hết chút hoài nghi. Cho dù đó là một hải dương thật sự, người chuẩn bị nhảy xuống thậm chí cố ý muốn chết, trước khi nhảy xuống cũng không khỏi nghi ngờ, hà huống đây là một huyết hải ! Ma hải ! Chút hoài nghi đó có lẽ đã làm ma pháp thất hiệu, lúc Vương Phong nhảy xuống, ma thuyền đột nhiên biến mất. Chàng cùng Huyết Nô rơi vào giữa huyết hải ! Máu ! Ngập mắt đều là máu ! Vương Phong vừa thất kinh la lớn, cả thân mình cùng Huyết Nô đang ôm trong tay đã nhất tề rớt vào biển máu ! Chàng lại không có cảm giác rơi xuống nước, cũng không có cảm giác dìm trong máu. Giữa lúc đó, chàng chỉ có cảm giác mình đang rơi vào trong một phiến hư vô. Chàng rùng mình mở mắt, đập vào mắt không phải là máu, mà là một màn hắc ám. - - Ta dã rơi vào chỗ nào ? Huyết dịch toàn thân Vương Phong cơ hồ ngưng kết. Vô tri cũng là một thứ khủng bố. Gió hú sát tai, trước mắt lại chỉ là một màn hắc ám. Hắc ám vô tận. Vương Phong đột nhiên cảm thấy mình rơi trên một thứ gì vừa ướt mềm lại vừa chắc chắn, mông tuy không bị tét làm hai, lại cảm thấy ê ẩm. Sau đó, cả người chàng đã ngã trên mặt thứ đó. - - Đó là thứ gì ? Chàng ngoái tay mò xuống, bàn tay không ngờ có cảm giác chạm đất, mũi cũng đồng thời ngửi thấy mùi đất ẩm. Chàng lại rơi xuống đất, đây quả thật ngoài ý liệu của chàng. - - Ta hiện tại đã ở chỗ nào ? Chàng một tay chống trên đất, động cũng không động. Trước mắt chàng, vẫn là một màn hắc ám, cái gì cũng không thấy được. Không có hàn băng, không có liệt hỏa, cũng không có sương, thậm chí cả gió đều đã tĩnh lặng. Đây không phải là Nồng gia phổ. - - Nồng gia phổ ở đâu ? Chàng từ trên rơi xuống đây, trước khi chàng rơi mình xuống thì đang ở trong Nồng gia phổ. Nồng gia phổ vì vậy phải ở phía trên. Chàng lại rơi trên đất. Bên dưới là đất, bên trên là gì ? Chàng ngẩng đầu nhìn lên. Bên trên cũng một màn hắc ám, trong bóng tối lại có một ánh sáng mê mông. Ánh sáng đó trong bóng tối phát ra màu lam, còn có nhiều điểm vàng lóe lên. Là ánh sao. Bên trên là bầu trời. Chàng rơi từ trên xuống, có lẽ nào Nồng gia phổ là ở trên trời ? Chàng không khỏi ngẩn người tại đương trường. Ngay lúc đó, trong bóng đêm đột nhiên phát ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dài u uất phát ra từ trong lòng chàng. Huyết Nô chung quy cũng đã tỉnh dậy. Nàng liền nhảy ra khỏi lòng chàng, thoát miệng hỏi: - Đây là đâu ? Vương Phong đáp: - Ta cũng không biết ! Huyết Nô gằn giọng: - Ngươi ... ngươi là ai ? Vương Phong thở dài một hơi, đáp: - Nơi đây tuy tối đen, nàng không thể thấy được mặt ta, cũng có thể nhận ra thanh âm của ta chứ. Huyết Nô hô lên: - Vương Phong ? Vương Phong cười thốt: - Ta còn tưởng cả thanh âm ta mà nàng cũng nhận không ra. Huyết Nô trầm mặc, một hồi lâu sau mới hỏi: - Tôi hồi nãy có phải bị hôn mê ? Vương Phong đáp: - Hôn mê rất lâu cho tới bây giờ. Huyết Nô hỏi: - Tôi làm sao đến đây được ? Vương Phong đáp: - Là ta ẳm nàng nhảy xuống. Huyết Nô kinh ngạc: - Chàng vì sao lại ẳm ta nhảy xuống địa phương quỷ quái này ? Vương Phong đáp: - Đó tịnh không phải là chủ ý của ta. Huyết Nô hỏi: - Là chủ ý của ai ? Vương Phong đáp: - Huyết anh vũ. Giọng nói của Huyết Nô lập tức biến thành kỳ quái: - Chàng lại gặp được huyết anh vũ ? Vương Phong đáp: - Còn có đám thần tử của nó. Huyết Nô ngạc nhiên: - Thần tử của huyết anh vũ ? Vương Phong đáp: - Cũng là mười ba huyết nô trên bức ma họa trong phòng nàng. Huyết Nô trầm mặc. Vương Phong lại nói tiếp: - Bọn chúng và hình ảnh của bọn chúng trên bức họa hoàn toàn giống hệt, có lông khổng tước, có cánh dơi, có đuôi yến tử, có độc châm của ong mật ... Huyết Nô ngắt lời: - Chàng còn thấy gì nữa ? Vương Phong thở dài: - Ma trung chi ma, chư ma chi vương. Huyết Nô hỏi truy: - Chàng nói chàng đã gặp Ma Vương ? Vương Phong đáp: - Kỳ thật người thứ nhất ta gặp là hắn, ngoài Ma Vương ra, còn có thập vạn thần ma. Huyết Nô lại ngắt lời: - Chàng thấy bộ dạng của Ma Vương ra sao ? Vương Phong đáp: - Cũng hoàn toàn giống hệt như hình ảnh trên bức ma họa đó, đầu đội tử kim bạch ngọc quan, rất trẻ tuổi, lại anh tuấn ... Huyết Nô lại một lần nữa ngắt lời Vương Phong: - Chàng hồi nãy đã đến đâu ? Vương Phong đáp: - Nồng gia phổ ! Huyết Nô thất thanh hỏi: - Chàng nói chỗ nào ? Nồng gia phổ ? Vương Phong đáp: - Ta nghĩ không ra quả thật có địa phương đó. Giọng nói của chàng đột nhiên biến thành hư hư ảo ảo: - Trên đầu không có thanh thiên, dưới chân không có đại địa, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm, ta ẳm nàng trong lòng lúc đó. Giọng nói của chàng lại càng hư ảo: - Cũng không lâu sau, hàn băng ngưng thành vách băng, hỏa diệm kết thành tường lửa, thập vạn yêu ma xếp hàng dưới vách băng tường lửa, trước ma cung, sau đó thập tam huyết nô xoay quanh huyết anh vũ bay ra. Huyết Nô không nói tiếng nào. Vương Phong lại nói tiếp: - Lúc đó nó chỉ là một cụm lửa, cụm lửa nở rộ như huyết hoa, huyết anh vũ hiện thân bay ra. Giọng nói của chàng đột nhiên lại có biến chuyển, biến thành rất khủng bố, thốt: - Nó vừa hiện thân đã cười lên, cười giống hệt như người, còn nói chuyện giống hệt như người, câu thứ nhất nó nói là hô hoán tên của ta. Chàng hít một hơi, lại nói: - Ta cơ hồ sợ nó tới chết, may mắt lúc đó ta nhớ nó còn thiếu ta hai nguyện vọng. Vương Phong đột nhiên như nhớ một chuyện tức cười, liền cười. Lúc đó chàng không ngờ lại còn cười được, Huyết Nô cũng có phần bội phục chàng. Chàng cười hỏi: - Nàng có biết nguyện vọng thứ nhất ta đề xuất tới nó là gì không ? Huyết Nô không trả lời chàng. Chàng tự mình trả lời lập tức: - Ta không ngờ cũng muốn nó nói cho ta biết bí mật huyết anh vũ. Chàng cười lớn. Huyết Nô không cười, cũng không có biểu tình gì. Vương Phong tựa hồ phát giác nụ cười của mình không có ý nghĩ, nhanh chóng ngậm miệng, lại hỏi: - Nàng biết nó trả lời ta làm sao không ? Huyết Nô chung quy cũng mở miệng, hỏi: - Nó nói gì với chàng ? Giọng nói của Vương Phong lại biến thành hư ảo: - Nó cũng không nói gì, chỉ dùng ma lực thần kỳ, diễn lại tình cảnh ngày mừng thọ thập vạn tuế của Ma Vương, quần ma tụ họp tại Nồng gia phổ, trính huyết hóa thành huyết anh vũ, diễn lại trước mắt ta, dùng sự thật để phúc đáp ta, thỏa mãn nguyện vọng của ta. Huyết Nô trầm mặc. Vương Phong thở dài: - Ta tuy đã xem được một kỳ cảnh cả đời chưa bao giờ thấy qua, lại lãng phí mất nguyện vọng thứ nhất. Huyết Nô lại một lần nữa ngắt lời chàng: - Nó thiếu chàng hai nguyện vọng, cho dù có lãng phí mất một, nguyện vọng thứ hai của chàng là gì ? Vương Phong đáp: - Ta muốn nó nói cho ta biết chân tướng toàn bộ sự kiện châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ chỉ trong một đêm bị thất tung một cách thần bí. Huyết Nô hỏi: - Lần này nó phúc đáp chàng ra sao ? Vương Phong đáp: - Lần này nó cũng không chính diện trả lời ta, chỉ kêu ta bước trên bậc thang của ma cung, lên đến bậc thang cuối cùng là thấy một biển rộng và một ma thuyền, nó nói chỉ muốn ta nhảy lên thuyền, ma thuyền đó sẽ chở ta đến một địa phương, tại địa phương đó có hai người có thể giải khai toàn bộ thắc mắc trong tâm ta. Huyết Nô đột nhiên hỏi: - Chàng thật sự đã thấy qua biển rộng và ma thuyền sao ? Vương Phong đáp: - Biển rộng kỳ thật là huyết hải, ma thuyền chỉ là một cái bè gỗ. Huyết Nô hỏi: - Chàng thật sự nhảy xuống sao ? Vương Phong đáp: - Cho nên ta và nàng hiện tại mới tới địa phương này. Huyết Nô lại trầm mặc. Vương Phong đột nhiên thở dài: - Địa phương này cũng có thể là địa ngục ... Huyết Nô lần thứ năm ngắt lời chàng: - Chàng tìm đâu ra những lời nói quỷ quái đó vậy ? Vương Phong hỏi: - Nàng nghĩ ta toàn nói những lời quỷ quái ? Huyết Nô hỏi: - Không phải quỷ quái thì là gì ? Vương Phong thốt: - Ta tuy đi khắp Nồng gia phổ, nhưng còn chưa biến thành yêu ma quỷ quái. Huyết Nô nói: - Nồng gia phổ ra sao, thập vạn thần ma trích huyết hóa thành huyết anh vũ ra sao, chỉ bất quá là một truyền thuyết. Vương Phong thốt: - Mắt của ta xem chừng đâu có bị bệnh. Huyết Nô nói: - Đầu óc có bệnh nặng cũng vậy. Vương Phong thốt: - Đầu óc ta luôn luôn rất bình thường. Huyết Nô cười lạnh: - Chàng hồi nãy nếu quả không phải gặp quỷ, nhất định đã phát điên. - Hắn hồi nãy tịnh không gặp quỷ, cũng không phát điên. Một thanh âm khác đột nhiên phát ra từ trong bóng tối. Thanh âm xao động lòng người phi thường, thanh âm nữ nhân. Phiêu phiêu diêu diêu, phảng phất từ trên trời hạ xuống. Vương Phong cùng Huyết Nô không cầm được mình, đều ngẩng đầu lên. Một góc trời tức thì lóe lên một ánh sáng màu xanh. Ánh lửa. Bọn họ bên trong thạch thất đã thấy qua thứ ánh lửa đó. Thanh âm đó lại nói tiếp: - Bất quá trong những ngày tới đây, bọn ngươi có thể sẽ phát điên, cũng tất nhiên có thể sẽ gặp quỷ. Vương Phong rướn người lên, Huyết Nô đã hét lớn: - Ai ! Thanh âm đó vừa cười vừa hỏi: - Thanh âm của Vương Phong, ngươi có thể nhận ra, thanh âm của ta, ngươi lại nhận không ra sao ? - Ngươi ... là ngươi ! Giọng nói của Huyết Nô lập tức biến đổi. Giọng nói không ngờ mang theo một sự khủng bố cường liệt. Vương Phong lúc đó chừng như cũng nhận ra thanh âm đó, không khỏi rùng mình ớn lạnh. Trong ánh lửa màu bích lục tức thì xuất hiện một gương mặt. Một gương mặt rất trẻ, vô luận nhìn ra sao người đó cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là một tiểu cô nương. Tiểu cô nương toàn thân vận hồng y. Ánh lửa bích lục phát ra từ một cây đuốc nhỏ, tuy đã nhuốm lục lên mặt ả, nhưng còn không nhiễm lục lên y phục ả, không khó phân biệt bộ y phục đỏ. Bọn họ lại biết vị tiểu cô nương hồng y đó quả thật đã không nhỏ. Vị hồng y tiểu cô nương đó tự nhiên là Thần Châm Vi thất nương. Ma Vương từ trong tròng mắt ả đi ra, sau khi hiện thân trong thạch thất, ả lại tiêu tán như sương khói, hiện tại lại từ trên trời xuất hiện. Có lẽ nào ả đã bị Ma Vương biến thành một yêu ma ? Nhãn tình của Vương Phong mở tròn vo, trừng trừng nhìn ngọn lửa bích lục, trừng trừng nhìn lên khuôn mặt đó trong ánh lửa, đột nhiên hỏi: - Sao ngươi còn chưa tháo cái mặt nạ đó xuống ? Vi thất nương cười đáp: - Ta mang cái mặt nạ này ít ra cũng đã gần mười năm, nữ nhân có tuổi không phải đều thích trang điểm mình thành một tiểu cô nương sao ? Vương Phong cười lạnh: - Ngươi cho dù không tháo cái mặt nạ đó xuống, ta cũng đã biết ngươi là ai. Vi thất nương cười hỏi: - Ta là ai ? Vương Phong gằn từng tiếng: - Lý đại nương ! Đó hiển nhiên là Vi thất nương, chàng lại nói là Lý đại nương. Lý đại nương không phải đã bị thiêu đốt dưới ngọn lửa trong hầm thành tro bụi sao ? Xem chừng nhãn tình của chàng nếu quả không có bệnh, đầu óc chỉ sợ quả thật đã mắc bệnh. Huyết Nô lần này lại không nói chàng đã phát điên. Vi thất nương cũng không nói vậy, cười cười hỏi: - Ngươi làm sao mà dám khẳng định như vậy ? Vương Phong đáp: - Thanh âm. Vi thất nương hỏi: - Hiện tại ta vừa mở miệng ngươi đã nhận ra thanh âm ta, hồi nãy trong thạch thất vì sao ta nói rất nhiều, ngươi lại không nhận ra ? Vương Phong không nói tiếng nào. Vi thất nương hỏi: - Có phải bởi vì ta lúc đó ép giọng mà nói, có phải bởi vì ngươi lúc đó đang kinh hồn không thể chú tâm, Huyết Nô lại mê man, tâm thần ngươi cũng đã kinh loạn như một bãi cỏ ? Vương Phong tịnh không phủ nhận. Vi thất nương giơ tay tháo cái mặt nạ tiểu cô nương đó xuống, đằng sau mặt nạ quả nhiên là bộ mặt của Lý đại nương. Trên mặt của bà ta lại cũng điểm một nụ cười. Bà ta vốn là một tuyệt sắc giai nhân, cười lại càng đặc biệt mỹ lệ, ánh lửa bích lục chiếu trên mặt bà ta, tuy làm cho sắc mặt bà ta hiển lộ nét quỷ dị, cũng không phá hư dung nhan mỹ lệ đó. Trong mắt của Huyết Nô và Vương Phong, bà ta lại đã không còn là tuyệt sắc giai nhân, chỉ là một ác ma tàn độc. Mặt nạ của Vi thất nương lạc vào tay Lý đại nương, còn người của Vi thất nương ra sao ? Huyết Nô nhịn không được, mở miệng hỏi: - Làm sao mặt nạ của Vi thất nương lại lọt vào tay bà ? Lý đại nương cười hỏi: - Ả ngay cả tính mạng cũng giữ không được, nói gì đến tấm mặt nạ này ? Huyết Nô hét lớn: - Bà đã giết ả ? Vương Phong cũng đồng thời nói lớn: - Toàn thân bị lửa thiêu, sau đó cùng Thường Tiếu rơi xuống hầm lửa, nữ nhân đó có phải là ả, có lẽ nào -- lại là Vi thất nương ? Lý đại nương gật đầu cười cười đáp: - Đầu óc của ngươi cũng còn linh hoạt, chỉ tiếc quá trễ ! Vương Phong hỏi truy: - Chuyện hồi nãy là sao ? Lý đại nương đáp: - Thạch thất đó vốn là một nơi rất an toàn, một địa phương rất bí mật, bắt đầu từ chỗ nhập khẩu, tổng cộng có mười ba cơ quan mai phục hung độc trùng trùng. Các cơ quan mai phục đó đều luôn luôn hoạt động, vô luận là ai tiến vào cũng đều cửu tử nhất sinh. Vương Phong thốt: - Bà đương nhiên là ngoại lệ. Lý đại nương nói: - Lúc ta đi vào đương nhiên tạm thời phong bế các cơ quan mai phục đó, ai theo sau cũng vẫn là đi vào tử lộ. Vương Phong thốt: - Sau khi bà tiến vào, tự nhiên sẽ không phong bế các cơ quan mai phục đó nữa. Lý đại nương đáp: - Tự nhiên là không. Vương Phong nói: - Bọn tôi ba người tiến vào lại rất an toàn. Lý đại nương thốt: - Sau khi ta tiến vào, đã kinh ngạc không biết sao cơ quan mai phục đã bị phong bế, đã có thể an toàn đi qua. Vương Phong nói: - Người có thể ngẫu nhiên bị nóng sốt, cơ quan có thể ngẫu nhiên bị hư, chuyện đó đâu có gì là kỳ quái. Lý đại nương thốt: - Cơ quan đó đều do các cao thủ Tây Vực tạo dựng, cho dù sau ba chục năm chục năm cũng không thể bị hư hỏng. Vương Phong thốt: - Chuyện này quả thật kỳ quái. Lý đại nương nói: - Cũng không kỳ quái gì, chỉ bất quá bởi vì trước khi ta đi vào, đã có một người vào trước. Vương Phong hỏi: - Vi thất nương ? Lý đại nương đáp: - Chính là ả. Vương Phong hỏi: - Ả rành về những cơ quan này ? Lý đại nương đáp: - Nếu ả may mắn có thể hoàn toàn thấu hiểu những cơ quan này, ít ra ả không những có thể tạm thời phong bế cơ quan, mà còn có thể làm chúng hoạt động trở lại, ả lại nửa biết nửa không, mười ba đạo cơ quan kết quả có mười một đạo bị ả phá hủy. Vương Phong thốt: - Hầm lửa cũng như một bức tường đá ngăn đoạn ngọn lửa chắc là một trong hai đạo cơ quan chưa bị hủy hoại. Lý đại nương nói: - Hiện tại lại đã không thể sử dụng lại. Vương Phong hỏi: - Còn một đạo là gì ? Lý đại nương đáp: - Cũng đã không thể sử dụng lại. Bà cười lạnh một tiếng: - Đạo cơ quan đó là một làn khói độc trí mạng. Vương Phong thốt: - ồ ? Lý đại nương nói: - Đạo cơ quan thứ nhất cho đến thứ mười đều hoàn toàn là cơ quan độc lập, đạo thứ mười một cùng đạo thứ mười hai đều nối liền cùng một chỗ, một khi đi qua mười đạo cơ quan độc lập, lúc đến đạo cơ quan thứ mười một, cho dù là người cực kỳ cẩn thận cũng khó mà tránh được sơ xuất bình thường, ả cũng tịnh không ngoại lệ. Vương Phong thoát miệng: - Làn khói độc đó ... Lý đại nương đáp: - Ả đã hít vào, ta tiến vào tới thạch thất dưới đất, ả đã gục trên tử địa. Vương Phong thốt: - Sau đó, bọn ta nghe thấy một tiếng la thảm ... Lý đại nương hỏi: - Bọn ngươi nghe không ra thanh âm của ta sao ? Vương Phong đáp: - Nhận ra được, ta chỉ nghĩ không ra ngươi lúc đó vì sao lại la lên ? Lý đại nương cười đáp: - Không vì sao hết, chỉ vì muốn bọn ngươi tiến vào thạch thất dưới đất nhanh một chút, ta biết lúc đó bọn ngươi đã ở bên ngoài cổng. Vương Phong thốt: - Trước lúc bọn ta tiến vào, bà đã hoán đổi y phục của Vi thất nương, đem bà ta thiêu trước mặt thạch tượng Ma Vương ? Lý đại nương đáp: - Trước lúc đó ta đương nhiên hủy diệt diện mạo của ả. Vương Phong hỏi: - Người của ả đã chết, sao bà còn làm khổ thi thể của ả như vậy ? Lý đại nương đáp: - Bởi vì ta muốn bọn ngươi tin ta đã tự sát, tự thiêu. Vương Phong thốt: - Tiếng thở dài đó ... Lý đại nương ngắt lời: - Là ta thở dài, một người còn có thể thở dài, biểu thị ả còn chưa tắt thở, cho dù ta chỉ còn một tia sinh khí, tin rằng bọn ngươi đều không thể thúc thủ bàng quang, không thể đứng yên nhìn ta bị thiêu chết, cho nên ta đã tính trước với tiếng thở dài đó, bọn ngươi nhất định nhào tới cứu ta. Vương Phong hỏi: - Bọn ta một khi nhào tới, bà phát động cơ quan thứ mười ba ? Lý đại nương đáp: - Ta quả thật có ý đó, cũng đã hành động liền, chỉ đáng tiếc chỉ chôn sống được một mình Thường Tiếu. Vương Phong bất giác xuất mồ hôi lạnh, chàng còn chưa quên hầm lửa đáng sợ đó, lại cũng không quên cái chết của Thường Tiếu khủng bố như thế nào. Chàng thuận miệng hỏi: - Lúc đó bà đang ở đâu ? Lý đại nương đáp: - Trong một bức tường ngầm. Vương Phong thốt: - Chỉ có một mình Thường Tiếu rơi xuống hầm, bà đương nhiên không thỏa mãn. Lý đại nương nói: - Cũng không thể để bọn ngươi lưu lại trong thạch thất, điều đó đối với ta lại càng là một chướng ngại. Vương Phong đột nhiên nhớ đến hai chữ “bảo khố” bên ngoài cửa thạch thất: - Có phải là vì những cái hộp bên trong thạch thất ? Có phải có châu bảo bên trong hộp ? Lý đại nương đáp: - Ngươi cũng biết trong hộp có đựng châu bảo à ? Vương Phong đáp: - Bà khổ công kiến tạo một thạch thất dưới đất an toàn bí mật như vậy, chỉ là dùng để ẩn thân lúc vạn bất đắc dĩ ? Lý đại nương đáp: - Đương nhiên không phải. Vương Phong đột nhiên hỏi: - Số châu bảo đó có phải là châu bảo trong bảo khố của Thái Bình An Lạc Phú Quí vương phủ bị thất thiệt ? Lý đại nương hỏi lại: - Ngươi nói có phải không ? Vương Phong đáp: - Ta nói phải. Lý đại nương cười cười. Vương Phong lẩm bẩm: - Hèn gì bọn ta đối với ngươi là một chướng ngại, ngươi lúc đó vì sao lại không thanh trừ chướng ngại đó ? Lý đại nương đáp: - Ta không thể đi ra. Vương Phong thốt: - ồ ? Lý đại nương nói: - Bởi vì ta không có bản lãnh giết được bọn ngươi, lúc đó ta lại chưa thay hình đổi dạng. Vương Phong hỏi: - Lúc đó ngươi còn chưa đổi hồng y của Vi thất nương lên người sao ? Lý đại nương đáp: - Đến lúc ta thấy chỉ có một mình Thường Tiếu rơi xuống hầm, mới xuất hiện ý niệm dùng thân phận của Vi thất nương. Vương Phong thốt: - Trong tường ngầm chắc còn có một ám đạo dẫn đến sảnh đường. Lý đại nương đáp: - Cho nên ta có thể xuất hiện trở lại bên ngoài thạch thất, lúc đó Huyết Nô lại hôn mê trong lòng ngươi, đối với ta mà nói đó là một cơ hội tuyệt hảo. Vương Phong thốt: - Huyết Nô cùng Vi thất nương đã ở gần nhau nhiều năm, đối với lời nói và cử chỉ của ả tất phải rất quen thuộc, nàng nếu không hôn mê, bà cho dù có thể gạt ta, cũng không thể gạt được nàng. Lý đại nương không phủ nhận, gật gật đầu: - Cho dù có thể gạt được nó, ta chỉ có một đôi mắt, muốn thôi miên bọn ngươi hai người cùng một lúc, chỉ sợ cũng không thể làm, bởi vì hai người bọn ngươi đều không phải là người thường.