watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:31:5329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết - Trang 24
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Tất cả các trang
Trang 24 trong tổng số 25


Hồi 16-2

Vương Phong thốt: 
- Tha thứ cho ta thất ngôn.
Thiết Hận đáp:
- Không biết là không có tội.
Vương Phong quay lại đề tài, hỏi: 
- Kết quả Thái Bình Vương làm sao ? 
Thiết Hận đáp:
- Quốc vương của ta không thể không nhận điều kiện của bà ta.
Vương Phong hỏi:
- Bởi vì phong thư đó ?
Thiết Hận đáp: 
- Nếu không phải vì phong thư đó đã bị đem đi, bằng vào tác phong hành sự của  quốc vương ta, thà chết cũng không chịu để bà ta uy hiếp, một khi quốc vương ta chết,  bọn chúng một người cũng khó mà may mắn thoát nạn.
“Thái Bình Vương một khi chết, bọn ngươi không còn đắn đo gì nữa, hận nộ nổi  lên tất nhiên sẽ hạ sát thủ”. Vương Phong lại hỏi tiếp: “Phong thư đó đã đưa đến đâu ?”.
Thiết Hận đáp:  - Không biết, theo bà ta nói thì đã an bày giao cho một đại thần trong triều, nếu bà  ta có vấn đề gì xảy ra, phong thư đó sẽ lọt vào trong tay vị đại thần đó.
Vương Phong hỏi:  - Bà ta nói là sự thật ?
Thiết Hận đáp:
- Cho dù không phải sự thật, bọn ta cũng phải coi là sự thật, bọn ta không thể mạo  hiểm trên tính mạng của thập vạn quốc dân.
Vương Phong hỏi:  - Thái Bình Vương vì sinh mệnh của thập vạn thần dân mà nhẫn nhục chịu đựng,  chịu đáp ứng điều kiện của Lý đại nương ?
Trên mặt của Thiết Hận hiện lên vẻ tôn kính:  - Phải.
Vương Phong hỏi:  - Sự tình đến nước này, làm sao lại không kết thúc như định liệu ?  Thiết Hận đáp:
- Làm sao mà giản đơn như vậy được chứ ?
Vương Phong hỏi dò:  - Có lẽ nào số châu bảo đó phát sinh vấn đề ?  Thiết Hận gật đầu:
- Trong số châu bảo đó có một phần chuẩn bị hiếp cấp cho đương kim thiên tử, tên  gọi, số lượng, thậm chí hình dáng của châu bảo, đều đã ghi vào danh sách rõ ràng, trước  khi bọn ta tiến vào trung thổ, đã gởi sứ thần vào kinh thành, trình lên đương kim thiên tử,  bọn ta nếu giao hết cho Lý đại nương, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ phạm vào đại tội khi  quân, hà huống quốc vương của bọn ta đông nhập trung thổ, ai ai cũng đều biết có mang  theo vô số kỳ trân dị bảo, vừa tiến vào không ngờ đã không còn sở hữu tới một thứ,  chuyện đó ngươi bảo làm sao mà giải thích ? Làm sao mà thú nhận ?
Mục quang của Vương Phong lóe lên một cái:  - Có phải vì nguyên nhân đó, bọn ngươi đã an bày cho huyết anh vũ xuất hiện ?  Thiết Hận đáp:
- Đó không phải là biện pháp trong các biện pháp.
Vương Phong “ồ” lên một tiếng, trầm mặc ngẫm nghĩ.  Thiết Hận thốt:
- Cả sự tình thủy chung đều tiến hành một cách bí mật, bên bọn ta ngoại trừ quốc  vương của bọn ta ra, biết chuyện này tham gia hành động còn có thống lãnh thị vệ Anh  Vũ, thập tam huyết nô bọn ta, vương hậu cùng ba vương phi của quốc vương, tám hộ vệ  bảo khố, vương phủ tổng quản Quách Phồn, cùng cháu ông ta là Kim Dực, con trai của  chị ông ta.
Giọng nói đột nhiên dừng lại, sắc mặt hắn trầm trầm, nói tiếp:  - Kim Dực từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, lúc mười tuổi đã bắt đầu sống trong nhà  Quách Phồn, Quách Phồn chỉ có một đứa con trai là Quách Lan Nhân, lại là một tên  khờ, cho nên đối với đứa cháu này đặc biệt sủng ái, hơn nữa Kim Dực cũng thông minh  vặt, được lòng người, cũng thật sự là một cánh tay đắc lực của Quách Phồn, khuyết  điểm chỉ có tật tham tiền, điểm đó tuy Quách Phồn ít nhiều gì đã biết được, chỉ coi là vì  nhân tâm thường tình, tịnh không răn sửa.
Vương Phong buột miệng:  - Đối với gã Kim Dực này ngươi kể rất tường tận, không lẽ phía gã có xảy ra vấn  đề ?
tình.
Vương Phong thốt:  - Rằm tháng bảy quả thật là một ngày rất thích đáng.  “Tu Hành Ký” có ghi rõ, “ngày rằm tháng bảy, địa quan giáng hạ, định chuyện  thiện ác ở nhân gian, đạo sĩ suốt ngày đêm tụng kinh, ngạ quỷ tù đồ cũng được giải  thoát”.
Rằm tháng bảy cũng là quỷ tiết.
Quỷ tiết cũng là ngày Quỷ Môn Quan mở cửa.  Lấy ngày đó để tiến hành một chuyện có liên quan đến yêu ma quỷ quái, đích xác  là thích đáng nhất.
“Cũng vào ngày đó, Anh Vũ, thập tam huyết nô cùng tám hộ vệ bảo khố, tổng  quản Quách Phồn cùng cháu ông ta là Kim Dực, đến chỗ ở của Lý đại nương, trong đêm  khuya đem hết châu bảo trong Thái Bình vương phủ bảo khố dời đi.
Sau khi kiểm điểm tất cả số châu bảo, bỏ vào hai mươi rương, dưới sự an bày bí  mật, đi theo ngã sau của vương phủ mà ra ngoài, tạm thời đã chuẩn bị một trang viện  phụ cận để giấu đồ.
Đến ngày thứ hai, Quách Phồn tuyên bố sự kiện đó.
Thiết Hận gật gật đầu:  - Chính là ngày rằm tháng bảy, bọn ta chọn ngày rằm tháng bảy để tiến hành sự
Thái Bình Vương chiếu theo quy củ, thỉnh quan viên bộ lại địa phương đến, bọn  chúng đương nhiên không thể tìm ra cái gì.
Trong số đồ châu bảo thất thiệt, có một phần là cống phẩm, quan viên địa phương  biết quan hệ trọng đại, không dám làm việc tắc trách, nghiêm lệnh cho thủ hạ điều tra  gấp gáp, hạn trong một ngày phải phá án.
Người bị hiềm nghi nhất trong vụ này tự nhiên là vương phủ tổng quản Quách  Phồn.
Nhân vì bảo khố tổng cộng có mười ba cửa bảo hộ trùng trùng, tất cả chìa khóa  đều do lão ta chưởng quản, cửa bảo hộ lại không có dấu vết bị phá hoại, người duy nhất  có thể tiến nhập lấy châu bảo trong bảo khố nội trong một ngày chỉ có một mình lão ta.
Tuy lão là anh rễ của Thái Bình vương phủ, lại là người thân tín của Thái Bình  Vương, nhưng án tình nghiêm trọng, quan viên địa phương cũng chỉ còn cách truy tra  lão ta, lão cũng biết không thoát khỏi mối quan hệ này, đã chuẩn bị tự tử để biểu thị  lòng thanh bạch.
Tối hôm đó, lão khóa cửa phòng, định dùng trủy thủ đâm vào giữa ngực.  Đây đương nhiên cũng là một bộ sậu trong kế hoạch.
Trủy thủ gần đâm vào giữa ngực, Quách Phồn lại xông ra ngoài, hô hoán là lão ta  đã gặp được huyết anh vũ, đã được ba nguyện vọng của huyết anh vũ, và đã đề xuất  nguyện vọng thứ nhất đến huyết anh vũ.
Nguyện vọng thứ nhất của lão là muốn huyết anh vũ mang về số châu bảo bị thất  thiệt đó.
Chuyện này người trong vương phủ đều bán tín bán nghi.  Bọn họ tuy biết quốc gia mình có truyền thuyết đó, lại chưa bao giờ thấy qua sự  tình như vậy.
Bọn họ cũng chưa bao giờ thấy qua huyết anh vũ.  Ngay cả quan viên tra án càng không chịu tin, Thái Bình Vương cũng có kể cho  bọn chúng biết truyền thuyết đó.
Đó cũng chỉ là một truyền thuyết.  Đến sáng sớm ngày thứ hai, thị vệ thống lãnh Anh Vũ ra lệnh cho thập tam huyết  nô cùng Kim Dực đem số châu bảo giấu trong trang viện để trước cửa Thái Bình phủ.
Bọn ta đều cải trang dịch dung, Anh Vũ hóa trang thành một trung niên nhân mặt  quan phục, giả làm quán quan trong âm tào địa phủ, nhân vì thủ hạ sách mệnh quỷ đêm  hôm qua câu lầm hồn phách của một người, người đáng chết vốn là một người khác, lại  câu nhầm đứa con trai độc nhất của Quách Phồn là Quách Lan Nhân, cho nên tìm về số
châu bảo này để bồi thường.
Bọn ta đều có một thân võ công cực kỳ cao cường, cho dù tả hữu thủ đều khiêng  mấy rương châu báu, vẫn có thể đi nhanh đứng thẳng, thêm vào thuật dịch dung xuất  thần nhập hóa của Thần Châm Vi Thất Nương, phán quan quỷ tốt đơn giản trong linh  hoạt như thật, chấn kinh toàn bộ những người đương trường.
Sau khi đặt số châu bảo xuống, bọn ta lập tức biến mất trong sương khói của Vi  thất nương phóng ra.
Sắc trời lúc đương thời còn chưa sáng bạch, sương lạnh thê mê, tuy không đủ dày  đặc cũng không làm cho người ta nghi ngờ, khinh công của Kim Dực tuy không giỏi,  nhưng có hai huyết nô giúp đỡ hai bên cũng như là phi điểu tung cánh, biến mất trong  sương khói quỷ mị, đến lúc đám quan sai phóng về phía trước, nơi đó chỉ còn lại hai  chục hòm châu báu.
Đó đích xác là toàn bộ châu bảo trong Thái Bình vương phủ bảo khố đã thất thoát  một cách thần bí.
Sau khi Quách Phồn kiểm điểm qua, Thái Bình Vương cũng cẩn thận điểm qua  thêm một lần nữa, không những không thiếu một món, hơn nữa lại còn nguyên không hư  hao gì, đám quan sai cùng đám thị vệ vương phủ tại trường người nào cũng nhìn thấy rõ,  đều không khỏi xuất mồ hôi lạnh.
Bọn chúng vốn đều có nghi ngờ, đến lúc đó đều đã tin kẻ mang số châu bảo về  đích thị là quỷ, không phải người.
Tuyệt đối không có người nào dám mạo hiểm làm chuyện nguy hiểm như vậy, dám  đem số châu bảo mất mát trả trước mặt như vậy, đó đã không còn là chuyện đáng cười  nữa.
Thái Bình vương phủ càng không phải là một địa phương để làm trò cười.  Số châu bảo đó sau khi được kiểm điểm, lập tức đem khóa bên trong bảo khố, đám  quan sai bộ lại đi theo quan sát thiết kế của bảo khố, đều nhận thấy nếu không có chìa  khóa, căn bản không thể tiến nhập bên trong bảo khố.
Bọn chúng chỉ còn cách thừa nhận đây là quỷ thần đùa nghịch, bọn chúng chỉ lo  lắng lời nói của người tự xưng là phán quan âm tào địa phủ có là sự thật hay không, nếu  quả là sự thật, sự an toàn của đứa con trai độc nhất của Quách Phồn là Quách Lan Nhân  đã trở thành một vấn đề lớn.
Kỳ trung người lo lắng nhất tự nhiên là Quách Phồn.  Lão biểu hiện vẻ đứng ngồi không yên, biểu hiện đó không qua mắt được người  khác, ai cũng nghĩ sự thật tâm lý lão quả là đang khó chịu, tuy lão biết Quách Lan Nhân
khờ dại sống trên đời này cũng không có nghĩa, ngay cả chính Quách Lan Nhân bản  thân mà nói cũng đang chịu đựng một nỗi thống khổ, tuy lão đã tính toán hy sinh tính  mệnh của Quách Lan Nhân, nhưng cũng vẫn là cốt nhục của chính mình.
Thái Bình Vương tự nhiên phải hạ lệnh truy tầm hành tung của Quách Lan Nhân.  Tìm kiếm cả ngọc phủ, bọn họ đều không tìm ra Quách Lan Nhân, quan sai bộ lại  vừa định ra ngoài tìm, thi thể của Quách Lan Nhân đã có người mang về.
Quách Lan Nhân chết một cách rất khủng bố, cũng rất kinh người, nghe nói là sẩy  chân chết đuối, điểm đó không khó gì nhìn ra.
Ai không biết nội tình nhìn thấy thi thể của Quách Lan Nhân, đều không khỏi  lạnh người.
Tử thi của Quách Lan Nhân đã chứng minh lời nói của phán quan, càng chứng  minh hồi nãy bọn họ thấy được tuyệt không phải là người.
Là quỷ !”  “Quách Lan Nhân không phải đã chết thật sự sao ?” Vương Phong nhịn không  được, ngắt lời hỏi.
Thiết Hận lắc đầu:  - Tịnh không phải.
Vương Phong hỏi:
- Chuyện đó là sao ?
Thiết Hận đáp:
- Bọn ta cưỡng ép gã hãm nhập vào trạng thái giả chết, dùng dược vật đặc thù của  Lý đại nương xử lý qua cơ thể gã, làm cho gã có vẻ giống như bị chết đuối, gã vốn là một  gã khờ, cơ hồ không có ý chí, cho nên bọn ta làm cho gã chết giả, tịnh không phải là  chuyện trọng đại khó khăn gì.
Vương Phong thốt:  - Ta tin bọn ngươi có thứ bản lãnh đó.  Thiết Hận nói:
- Bọn ta cũng chỉ muốn gã tạm thời giả chết, bởi vì bọn ta còn muốn gã sống lại,  mượn chuyện đó để biểu hiện ma lực của huyết anh vũ, càng làm cho sự kiện càng giống  thật.
Vương Phong hội ý:  - Huyết anh vũ mồi lần giáng lâm xuống nhân gian đều cho ba nguyện vọng,  Quách Phồn chỉ dùng có một lần, còn có hai nguyện vọng nữa, đứa con độc nhất là
Quách Lan Nhân bị chết, nguyện vọng thứ hai theo tình lý mà nói sẽ là muốn huyết anh  vũ hồi sinh lại tính mạng của đứa con lão.
Thiết Hận gật đầu:  - Đúng là như vậy, mỗi một người cũng đều nghĩ như vậy, cho nên không có ai  chịu bỏ đi, đều đợi xung quanh đại đường, điều này rất hợp với tâm ý của bọn ta, bởi vì  bọn ta đã an bài cho huyết anh vũ xuất hiện, để cho bọn họ chứng kiến.
Mục quang của Vương Phong không khỏi chuyển sang nhìn huyết anh vũ trên vai  An Tử Hào, hỏi:
- Con huyết anh vũ nào có lai lịch như thế nào ?  Mục quang của Thiết Hận cũng chuyển sang phía đó:  - Nó vốn là một loại anh vũ lạ do thị vệ thống lãnh của bọn ta nuôi dưỡng, nhưng  đã kinh qua mấy lần nhuộm lông, bộ dạng nguyên lai đã không còn giống lúc đầu, lại  hoàn toàn phù hợp với sự miêu tả trên họa đồ lưu truyền ở quốc gia bọn ta từ xưa đến  nay.
Vương Phong thở dài một hơi.
Hiện tại chàng chung quy đã biết bí mật chân chính của huyết anh vũ.  Huyết anh vũ chỉ là một giống anh vũ lạ, tịnh không phải do ma huyết hóa thành,  lại đã không dưới hai lần làm chàng kinh tâm động phách.
Chàng đột nhiên nhớ lại câu nói mà Thiết Hận đã từng nói qua.  --- Đó chỉ vì thế nhân ngu muội vô tri, cho nên mới có những câu chuyện như vậy.  --- Có vụ trộm, tất nhất định có chủ mưu, cho dù trên thế gian có yêu ma quỷ quái,  cũng không thể đi lấy châu báu của nhân gian.
Chàng chỉ còn biết thở dài.
Thiết Hận nói tiếp: “Muốn làm cho Quách Lan Nhân tỉnh lại, bọn ta đã thả ra con  huyết anh vũ này.
Đêm càng khuya, gió càng thổi mạnh, mưa to gió lớn, huyết anh vũ chung quy  cũng xuất hiện ở đại đường của vương phủ, giống như một cột lửa. Quách Phồn gào lên  nguyện vọng thứ hai của lão, cũng không lâu sau, quả nhiên có thanh âm đập gõ từ trong  quan tài truyền ra, tiếp đó có người la lối trong quan tài, kêu người thả gã ra, đó chính là  thanh âm của Quách Lan Nhân. Gã tuy là một gã khờ, cũng biết cái gì gọi là sợ hãi,  trong quan tài tối đen, cả ngồi dậy cũng không thể làm được, gã đương nhiên muốn kêu  người thả gã ra. Chính là thanh âm của Quách Lan Nhân, Quách Phồn nghe được lại  muốn vỡ tim ra làm hai mảnh, lão muốn ào lại.
Thái Bình Vương cùng vương phi Lý đại nương mau mắn nắm giữ lão lại. Lý đại
nương làm như vậy, Thái Bình Vương cũng muốn nắm giữ lão ta như vậy, tuyệt không  phải là vì sự tình thần bí khủng bố, sợ lão ta bị tai họa, chỉ là vì Quách Phồn phải vào tử  lộ. Đó là một bộ sậu trong kế hoạch của bọn ta.
Thái Bình Vương lại tịnh không thể nắm giữ được Quách Phồn. Lý đại nương lập  tức rút ra một thanh đoản đao, đâm Quách Phồn một đao, làm xong chuyện này, Quách  Lan Nhân dĩ nhiên đã chết trong quan tài.
Quan tài tuy không đóng kín, Quách Lan Nhân không những trí năng yếu kém, cả  tinh thần lẫn thể lực đều rất suy nhược, gặp lúc kinh hoảng như vậy đã làm cho gã vỡ  tim nát mật.
Chính vào lúc Quách Phồn khí tuyệt mất mạng, chừng như khi thấy lão vừa chết,  nguyện vọng cũng không còn hiệu quả, nhi tử của lão cũng không còn có thể phục sinh.
Số châu bảo đó cũng đồng thời thất tung một cách thần bí lần nữa”.  Vương Phong hỏi:
- Mọi người đều toàn bộ chú ý tập trung tại sảnh đường, bọn ngươi lại tiến vào bảo  khổ đem châu bảo ra ?
Thiết Hận đáp:  - Kế hoạch của bọn ta chính là như vậy.  Vương Phong thốt:
- Đó không còn nghi ngờ gì nữa là một kế hoạch rất tốt, cha con Quách Phồn chết  đi, càng làm cho sự tình càng có sức thuyết phục, bất quá nếu có thể không phải chết thì  càng tốt hơn.
Thiết Hận thốt:  - Không có ai hy vọng thấy cái chết như vậy.  Vương Phong đột nhiên hỏi:
- Quách Phồn tự nguyện hay là bị bức bách ?  Thiết Hận đáp:
- Kế hoạch đó do lão ta đề xuất.
Vương Phong thốt  - Ồ ?
Thiết Hận nói:  - Lúc lão ta nghĩ đến kế hoạch đó, lão ta đã quyết định hy sinh.  Vương Phong trầm ngâm:
- Thái Bình Vương lúc bình nhật đối đãi với lão ta nhất định cực kỳ tốt.
Thiết Hận đáp:  - Đối với bọn ta, cho đến đối với toàn quốc bá tánh cũng một dạng, mỗi một người  trong số bọn ta đều cam tâm tự nguyện vì ông ta mà hy sinh.
Hắn bổ sung thêm một câu:  - Đương nhiên cũng có ngoại lệ.  Vương Phong thốt:
- Toàn bộ số châu bảo đến tay, Lý đại nương tự nhiên đã thỏa mãn, sự tình cũng  theo đó mà kết liễu.
Thiết Hận đáp:  - Chuyện đó chỉ mới bắt đầu.
Hắn thở dài mộ tiếng:
- Lúc đó tuy mưa to gió lớn, tám hộ vệ bảo khố cũng tận lực yểm hộ bọn ta ly khai  vương phủ, nhưng vì an toàn, bọn ta từng người cũng nỗ lực tối cao, hành động nhanh  nhẹn, đem châu bảo trở lại trang viện đó, ai ai cũng đều không để ý đến người khác,  đến khi khiêng châu bảo về đến nơi, mới để ý đến những người khác, bởi vì mọi người  tham dự vào chuyện này tin rằng mỗi người đều không có chủ ý giấu diếm số châu bảo  này.
Vương Phong thốt:  - Sự thật lại có người có chủ ý ăn cắp số châu bảo này ?  Thiết Hận thở dài:
- Phải.
Vương Phong hỏi:  - Người đó có lẽ nào là Kim Dực ?  Thiết Hận lạnh lùng đáp:
- Anh Vũ cùng bọn ta mười ba huyết nô toàn bộ về đến nơi, lại không thấy gã, bọn  ta đều biết đôi tay của gã mạnh mẽ có sức khiêng nặng ngàn cân, tuy mang hai rương  châu báu vẫn có thể đi như chạy, chỉ có thể thua bọn ta một đoạn đường, không thể đợi  lâu như vậy mà không thấy người, lúc đó đã cảm thấy có chỗ không ổn, để lại một người  canh giữa, những người còn lại đều tản ra ngoài truy tầm.
Vương Phong hỏi:  - Bọn ngươi không tìm ra gã ?
Thiết Hận đáp:
- Không tìm ra, lại sang sáng sớm ngày thứ hai, bọn ta biết phía đông thành tối
hôm qua có một vụ án giết người, người bị giết là một gã xa phu, cả nhà đều không mất  một thứ nào, trong nhà vật gì cũng tề tề chỉnh chỉnh, chỉ không thấy cỗ xe hai ngựa, có  người cho là cừu thù đã giết, bọn ta lại không tin là vậy, bởi vì vào lúc giữa ngọ ngày  hôm đó, đã có nguời đi đến vùng phụ cận dò xét vào quán tìm xe ngựa, đầu bếp của  quán đã giới thiệu gã đánh xe đó, căn cứ theo lời mô tả của gã đầu bếp, người đi dò hỏi  không còn nghi ngờ gì nữa chính là Kim Dực.
Vương Phong thốt:  - Xem chừng hắn đã quyết định làm chuyện này.  Chàng lại hỏi:
- Còn thiếu hai rương, nhưng vẫn còn mười tám rương châu bảo đó, Lý đại nương  lại không thỏa mãn sao ?
Thiết Hận đáp:  - Nếu quả hai rương châu bảo bị thất lạc đó không phải là hai rương quý giá nhất  trong số hai chục rương, ta tin rằng bà ta đã bỏ qua, chỉ tiếc vương phủ ngũ bảo mà bà ta  một mực muốn có lại nằm trong hai cái rương đó.
Vương Phong hỏi:  - Bà ta muốn bọn ngươi đem hai rương châu báu đó mang về ?  Thiết Hận thở dài nhè nhẹ:
- Bà ta thậm chí còn nghĩ đó là tay chân của bọn ta bí mật giấu đi, muốn bắt giữ  quốc vương của bọn ta, chừng nào đem hai cái rương về mới thả người.
Vương Phong hỏi:  - Khẩu khí đó bọn ngươi chịu nghe theo sao ?  Thiết Hận đáp:
- Không chịu nghe theo, cho nên bọn ta bí mật thương lượng, chuẩn bị cứu quốc  vương của bọn ta từ trong tay của bà ta ra, rồi mới cùng bà ta bàn điều kiện. Bọn ta  quyết định tới chính ngọ ngày mai giả làm người hầu hành động, ai biết được bà ta  không ngờ nghe tin, lúc bọn ta tiến nhập tẩm cung, bà ta đã không còn ở đó, đem theo  quốc vương của ta tẩu thoát.
Vương Phong hỏi:  - Là ai báo tin cho bà ta biết ?
Thiết Hận giận dữ đáp:
- Lão giun đũa.
Vương Phong thốt:
- Lão vốn là huynh đệ của bọn ngươi ...
Thiết Hận đáp:
- Lúc đó trong tâm của lão lại chỉ có một mình Lý đại nương.  Vương Phong thở dài:
- Lão ta là người gì của Lý đại nương ?
Thiết Hận đáp:  - Người gì cũng không.
Vương Phong thốt:
- Vậy chuyện lão phản bội ...
Thiết Hận thốt:
- Đó là vì lão đã bị mỹ sắc của Lý đại nương mê hoặc, đã thành tù nhân của thân  thể Lý đại nương, đã không còn có thể rút chân ra.
Vương Phong hỏi:  - Bọn ngươi lúc đó làm sao mà phát hiện được ?  Thiết Hận đáp:
- Đến lúc bọn ta phát hiện, sự tình cũng đã xảy ra ba năm rồi.  Hắn chuyển đề tài:
- Lúc đó bọn ta tuy không cứu được người, lại tìm ra một bức thư của bà ta, bà ta  viết bà ta đã biết lời bọn ta nói là sự thật, nhưng vô luận ra sao, nhất định muốn bọn ta  đem số châu bảo đó về, bà ta cũng biết bọn ta mới nhập trung thổ, tịnh không quen  thuộc đất đai trung thổ, cho nên đặc biệt cho bọn ta một hạn kỳ ba năm, sau ba năm  vào ngày rằm tháng bảy, đổi người với bà ta.
Vương Phong hỏi:  - Bọn ngươi lúc đó có điều tra hành tung của bà ta không ?  Thiết Hận đáp:
- Trong thư bà ta đã cảnh cáo bọn ta phải thiết tưởng tới sự an toàn của Thái Bình  Vương, không muốn bọn ta truy tung bà ta, bọn ta lại làm sao mà không truy tầm cho  được.
Vương Phong hỏi:  - Truy tầm không ra ?
Thiết Hận đáp:
- Bọn ta trước hết tìm đến cái trang viện cũ, phát giác tất cả thủ hạ đã ly khai,  châu bảo cũng đã mang đi, bọn ta chia làm năm đội, một đội ở lại vương phủ ứng biến,
bốn đội chia ra bốn phương hướng truy tung, đội của Anh Vũ cùng Cam lão đầu chung  quy đã bắt kịp bọn họ ở cửa sông cách bắc thành mười dặm, lúc đó bọn họ đã ở trên một  chiếc thuyền, Anh Vũ thuyết phục bà ta cho phép lão ở lại hầu cận quốc vương.
Vương Phong hỏi:  - Võ công của Anh Vũ ra sao ?
Thiết Hận đáp:
- Còn trên cả bọn ta.
Vương Phong cảm thấy kỳ quái:  - Lý đại nương lại cho một người như vậy đi theo bên cạnh sao ?  Thần tình của Thiết Hận đột nhiên biến thành bi thống:
- Bởi vì Anh Vũ chịu điều kiện của bà ta, để kim châm thích vào huyệt, tản mác  hết nội công toàn thân.
Vương Phong thở dài nhè nhẹ:  - Anh Vũ quả thật là một người trung thành.  Chàng lại hỏi:
- Cam lão đầu lúc đó làm gì ?
Thiết Hận đáp:  - Lão vốn cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Anh Vũ la, cuối cùng chỉ còn cầm nén  tâm tình bi thống, trở về vương phủ báo tin.
Vương Phong đột nhiên nhớ đến chuyện gì, hỏi:  - Có phải đã phao đồn sau khi Quách Phồn chết, đám hộ vệ bảo khố toàn bộ tự sát  để tạ tội ? Vị vương phi giết lão ta không quá ba ngày cũng phát khùng, Thái Bình Vương  vì buồn bả chuyện ái phi cũng như chuyện châu bảo, cũng biến thành một kẻ khờ ?
Thiết Hận đáp:  - Thái Bình Vương và vương phi đó hiện tại vẫn còn sống trong Thái Bình vương  phủ.
Thiết Hận hỏi:  - Bọn họ tịnh không phải là Thái Bình Vương và Lý đại nương chân chính ?  Thiết Hận đáp:
- Bọn họ là một người trong mười ba huyết nô cùng vợ của hắn, quốc vương của  bọn ta cùng Lý đại nương thất tung vô luận là sao cũng không thể để cho người ngoài  biết được, duy chỉ còn có biện pháp đó, bất quá thuật dịch dung của Vi thất nương đã  xuất thần biến hóa, làm một quốc vương tịnh không phải là đủ, ông ta còn phải tiếp kiến
rất nhiều quan viên, thậm chí không lâu sau còn phải vào chầu đương kim thiên tử, chỉ  có giả mất trí mới có thể tránh khỏi mấy chuyện đó.
Vương Phong thốt:  - Giả mất trí tin rằng cũng tịnh không phải dễ.  Thiết Hận đáp:
- Cho nên bọn họ phải sống ẩn dật nơi hẻo lánh, cẩn thận lắm mới che giấu được,  nhưng vẫn lập tức có người nhìn ra.
Vương Phong hỏi:  - Ai ?
Thiết Hận đáp:  - Công chúa của bọn ta, đứa con gái duy nhất của quốc vương ta --- Huyết Nô.  Vương Phong hỏi:
- Nàng tên thật là Huyết Nô ?
Thiết Hận đáp:  - Nàng thích cái tên đó.
Vương Phong thốt:
- Chuyện này kỳ thật nên cho nàng biết.  Thiết Hận nói:
- Bọn ta sở dĩ phải che giấu sự thật là vì sợ nàng tuổi còn nhỏ, nhất thời không thể  kềm chế được, xông ra ngoài gây họa.
Tính khí của Huyết Nô thế nào, Vương Phong đã không còn lạ gì nữa, hỏi:  - Sau khi biết được chuyện đó, nàng ra sao ?
Thiết Hận đáp:  - Quả thật ngoài ý liệu của bọn ta, sau khi nàng hỏi bọn ta rõ ràng, chỉ khóc một  lần, sau đó lại muốn bọn ta cho phép nàng tham gia hành động, phải tận lực tìm ra Kim  Dực cùng hai rương châu báu đó càng sớm càng tốt.
Vương Phong thốt:  - Bọn ngươi đương nhiên không thể không đáp ứng.  Bọn Thiết Hận căn bản không thể cự tuyệt, Huyết Nô tịnh không phải là người  ngoài gì, là công chúa của bọn chúng, là thiếu chủ nhân của bọn chúng, trừ huyết nô giả  làm Thái Bình Vương ra, mười hai huyết nô còn lại cùng Huyết Nô công chúa lập tức  chia nhau hành động, bọn họ đi khắp nơi truy tầm nơi hạ lạc của Kim Dực, Thiết Hận  thậm chí còn dùng vàng bạc mua một chức vị bộ đầu, gián tiếp lợi dụng lực lượng quan
phủ để tiếp tay.
Ba năm trôi qua, sự nỗ lực của Thiết Hận đã giúp hắn trở thành một trong tứ đại  danh bộ của lục phiến môn.
Hắn hận bọn loạn thần tặc tử, đạo phỉ tiểu nhân, nếu rơi vào trong tay hắn, hắn  tuyệt bất lưu tình. Bằng hữu giang hồ vì vậy đều xưng hô hắn là “Thiết thủ vô tình”.  Trong ba năm đó, những vụ án bị hắn phá, đám đạo tặc chết dưới tay hắn cũng không  biết là bao nhiêu mà kể, cả thiên tử cũng nghe đến con người hắn, hạ chỉ sai hắn truy  tra vụ án Thái Bình vương phủ, truyền thuyết quỷ thần cũng khó làm cho con người tín  phục.
Trong triều không ít người thủy chung vẫn còn hoài nghi, thiên tử cũng không  ngoại lệ.
Thiết Hận làm việc cật lực như vậy, kỳ thật cũng có nguyên nhân của hắn.  Đó là vì hắn nghĩ Kim Dực thế nào cũng đem số châu bảo đó bán ra ngoài, những  thương nhân chính đáng đại đa số đều không chịu mua những thứ châu bảo lai lịch bất  minh, Kim Dực sớm muộn gì cũng tìm đến kẻ cầm đầu đám buôn bán mấy thứ đồ đánh  cắp, thứ người đó thường ngày giao hảo với bọn tặc phỉ, trừ phi Kim Dực giấu tay, nếu  không chỉ một cái miệng tất nhiên sẽ làm cho bọn đạo phỉ có chủ ý đánh cướp Kim Dực,  thứ người đó không còn nghi ngờ gì nữa đa số đều ngậm miệng giữ kín, nhưng cũng có  ngoại lệ, không chừng trong đầu cũng muốn đánh cướp Kim Dực.
Đến lúc đó, Kim Dực có vũ dũng đến cỡ nào, đám đạo phỉ đang dòm ngó châu  bảo của gã cho dù có bị gã đánh lui, không dám tái phạm, cũng tất nhiên tiếp tục giám  thị, đợi cơ hội hạ thủ, thậm chí còn triệu tập những đồng đạo khác. Thiết Hận từ phương  diện đạo phỉ này mà ra tay ...
Sự suy luận của hắn không ngờ lại không sai, đến năm thứ ba, chung quy có một  tên trộm hái hoa lọt vào tay hắn đã biết nơi hạ lạc của Kim Dực.
Kim Dực tuy biết phải mai danh cải tánh, lại không biết hóa trang dịch dung.  Tên đạo tặc hái hoa đó nguyên là một tên trong đám đạo phỉ dòm ngó châu bảo  của Kim Dực, y nguyên đang đi tìm hai trợ thủ có bản lãnh, trên đường lại để mắt tới  một cô gái, ban đêm lén tới hái hoa, ai ngờ gặp phải Thiết Hận.
Y biết thủ đoạn của Thiết Hận, lúc Thiết Hận chuẩn bị giết y, vội vã nói ra tin đó,  hy vọng dùng tin đó để đánh đổi sinh mệnh của y.
Thiết Hận kết quả vẫn còn muốn giết y.
Hắn thống hận đạo phỉ, càng thống hận kẻ phản bội bằng hữu.  Sau đó hắn triệu tập nhiều người, ngày đêm thẳng tiến tới nơi tàng ẩn của Kim Dực.
Bọn họ đến Dương Châu phồn hoa.
Kim Dực thật sự là một người thông minh, gã đi đến Dương Châu, một địa phương  nhiệt náo, không những không dễ bị người phát giác, càng dễ dàng buôn bán châu bảo.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 74
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com