watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:02:0430/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 9-16 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 25



Hồi 15-3

Nhãn tình, thôi miên !
Vương Phong không khỏi cười khổ:
- Ta chỉ biết đề phòng đôi mắt của Lý đại nương, lại không nghĩ đến phải đề phòng đôi mắt của Vi thất nương.
Lý đại nương thốt:
- Nam nhân thấy nữ nhân đột nhiên òa khóc trước mặt, cho dù không mềm lòng, tâm thần tất cũng khó mà không bị rối loạn.
Vương Phong không thể không gật đầu.
Lý đại nương nói tiếp:
- Vô luận là mềm lòng hay loạn tâm, đều không tránh khỏi có sơ xuất, lại thấy nước mắt, cũng không tránh khỏi chú ý vào mắt ả.
Vương Phong thốt:
- Nước mắt của bà rơi không ít !
Lý đại nương nói:
- Cũng không nhiều, chỉ là biết cách sử dụng.
Vương Phong lại cười khổ một tiếng:
- Ta hồi nãy thấy yêu ma chắc là do nhãn tình của bà tác quái.
Lý đại nương đáp:
- Tâm của ngươi nếu không quái, mắt của ta làm sao có thể tác quái ? Ma do tâm sinh, ngươi hồi nãy thấy cái gì kỳ thật đều do tâm lý của ngươi tưởng ra, đối với truyền thuyết Nồng gia phổ, ngươi đã nghe đã thấy không ít lần.
Vương Phong thốt:
- Ta nhớ cũng đã ba lần.
Lý đại nương thốt:
- Bức ma họa trong khuê phòng của Huyết Nô ở Anh Vũ Lâu cũng đã khắc sâu ấn tượng.
Vương Phong không thể không thừa nhận.
Lúc quét vôi xóa bức ma họa, chàng nhìn thấy chư ma trên bức ma họa rõ ràng phi thường.
Trong tâm tự nhiên đều lưu hạ một ấn tượng thâm sâu.
Tâm thần một khi bị ma nhãn của Lý đại nương khống chế, nghe Lý đại nương nói đến Ma Vương, chàng không khỏi nhớ đến truyền thuyết đó, bức ma họa đó.
Hồi nãy những gì trong mắt chàng thấy được, kỳ thật là tâm lý của chàng tưởng ra.
Đến lúc tâm thần hoàn toàn bị khống chế, những gì trong mắt chàng thấy lại là từ miệng của Lý đại nương nói ra.
Lý đại nương cho dù có kêu chàng tự sát, tin rằng chàng cũng tự sát.
Lý đại nương lại chỉ bất quá kêu chàng nhảy vào ma thuyền trong huyết hải.
Sự thật tịnh không có huyết hải, cũng không có ma thuyền.
Chàng vừa ẳm Huyết Nô nhảy xuống, đã nhảy vào trong thạch lao hắc ám.
Ánh đèn bích lục ảm đạm, chiếu không tới bên dưới, xung quanh động khẩu lại chiếu sáng phi thường.
Xung quanh động khẩu toàn là vách đá, đó không phải là thạch lao thì là gì ?
Ánh lửa đột nhiên lóe lên một cái, Lý đại nương lại cười:
- Bất quá, trí tưởng tượng của ngươi lại quá phong phú, không ngờ còn tưởng tượng được xuyên tường nhập vách, thấy động tác của ngươi, lúc đó ta cơ hồ không nhịn được cười.
Bà ta cười rất vui.
Vương Phong lại chỉ biết cười khổ.
Đợi đến lúc tiếng cười của bà ta dừng hẳn, chàng mới mở miệng:
- Hồi nãy huyết anh vũ nói gì là từ miệng của bà phát ra ?
Lý đại nương gật đầu:
- Phải.
Vương Phong hỏi:
- Lời nói của bà có thật không ?
Lý đại nương lại cười:
- Còn tuỳ vào lời nói nào.
Vương Phong thốt:
- Bà nói đến địa phương này sẽ gặp được hai người, bọn họ có thể giải khai mọi nghi vấn trong tâm ta.
Lý đại nương đáp:
- Đó là sự thật.
Vương Phong hỏi:
- Người đâu ?
Lý đại nương đáp:
- Bên dưới tối hù, hèn gì ngươi không thấy.
Vương Phong hỏi:
- Người ở dưới đây ?
Lý đại nương đáp:
- Hai người.
Vương Phong không nhịn được, hỏi truy:
- Hai người nào ?
Lý đại nương đáp:
- Ma Vương, huyết anh vũ !
Vương Phong “hừm” một tiếng:
- Ngươi lại nói chuyện quỷ quái gì đây !
Chàng vừa nói câu đó, Huyết Nô đang ngồi đã đứng dậy:
- Bọn họ ở đây ?
Nghe nàng nói, thế gian quả thật có Ma Vương, có huyết anh vũ.
Vương Phong không khỏi ngẩn người, thoát miệng:
- Bọn họ là người nào ?
Lý đại nương đáp:
- Ma Vương đương nhiên là là một vị vương, cũng là chủ nhân của huyết anh vũ, huyết anh vũ lại là thủ lãnh của mười ba huyết nô, Cam lão đầu liều mạng muốn ta thả bọn họ, Vi thất nương thừa lúc nhiễu loạn lén vào thạch thất cũng là vì truy tầm hành tung bọn họ.
Vương Phong tịnh không quên Cam lão đầu cùng Vi thất nương là một trong thập tam huyết nô.
Lý đại nương nói tiếp:
- Bên ngoài thạch thất vốn luôn luôn có bốn đao thủ trong đám thập tam ma đao thủ hạ của ta canh gác, lúc Vũ tam gia xông vào trang viện giết người, bọn chúng đều xuất ngoại ứng chiến, Vi thất nương có cơ hội tiếp cận cửa ngầm của thạch thất, ả có thể liên tục phá hủy mười một cơ quan trùng trùng tiến nhập vào trong quả thật không phải đơn giản, chỉ tiếc người tịnh không có ở trong thạch thất, ả nếu không chết, kết quả cũng thất vọng tràn trề.
Bà ta ngừng giọng một lúc, lại nói:
- Người đang ở dưới cùng bọn ngươi !
Tiếng còn chưa dứt, Huyết Nô đã la lên:
- Đèn đâu ?
Lý đại nương thốt:
- Bên dưới có bốn ngọn đèn, bọn ngươi có thể thắp đèn nhìn cho rõ.
Bà ta đột nhiên hỏi:
- Trên người bọn ngươi không có vật dẫn hỏa sao ?
Câu nói đó còn chưa nói hết nửa câu, Vương Phong đã mò lên mình.
Người đi lại giang hồ trên người ít nhất đều có vật thắp lửa, chàng cũng không ngoại lệ.
Nhưng mò khắp người, chàng lại phát giác đã đánh mất.
Huyết Nô hỏi chàng tức thì:
- Ngươi không có vật dẫn hỏa trên người sao ?
Vương Phong đáp:
- Không.
Tai Lý đại nương không ngờ cũng rất linh mẫn, tiếp lời:
- Không có cũng không thành vấn đề, ta cho bọn ngươi ngọn đèn này.
Bà buông tay, ngọn đèn màu lục trong tay rơi xuống dưới.
Thấy ngọn đèn rơi xuống, Vương Phong không khỏi lạnh người.
Ánh đèn bích lục ảm đạm phát sáng mờ mờ, rơi xuống đầu bọn họ.
Thấy thân hình của Lý đại nương lớn nhỏ ra sao, chàng đã thấy xem ra thạch lao này tuyệt không phải là thấp, nhưng hiện tại khi ngọn đèn rơi xuống, chàng lại phát giác thạch lao này quả thật so với trong ý nghĩ của chàng còn cao hơn rất nhiều.
Chàng lại cảm thấy kỳ quái, hồi nãy bọn chàng rơi xuống mà lại không bị tan xương.
Đón đèn trong tay, chàng đã thoáng thấy trên bốn bức tường có gắn một ngọn đèn.
Chàng liền cầm đèn phi thân lên.
Ánh đèn bích lục lại lóe lên một cái, đến lúc thân hình chàng hạ xuống, bốn ngọn đèn trên bốn bức tường đã được thắp sáng.
Bốn ngọn đèn trên bốn bức tường đều phát ra ánh lửa bích lục.
Ánh lửa bích lục chiếu sáng cả thạch lao.
Ánh lửa vừa chiếu rọi, Vương Phong đã nghe Huyết Nô kinh hãi la lên.
Bốn ngọn đèn mỗi ngọn đều gắn cao trên tường.
Mỗi bức tường đá đều cao hơn bốn trượng, bốn mặt tường đá hợp thành một thạch lao rộng hai trượng.
Dưới thạch lao chỉ có phân nửa là nền đá, lại có phân nửa là nền đất ẩm ướt.
Nền đá dùng những cục đá lớn xếp thành, kích cỡ không bằng nhau, phảng phất đã dùng hết đá.
Nền đá có hai thạch tháp, giữa hai thạch tháp có một cái bàn đá, hai bên có hai ngọn đèn đá.
Trên đèn đá không có người, trên thạch tháp thì có, mỗi thạch tháp có một người, tổng cộng là hai người.
Lý đại nương không nói láo, lời nó lại không chính xác.
Hai người trên thạch tháp căn bản đã không còn có thể gọi là người nữa.
Chỉ là hai người đã chết, hai bộ xương người.
Dưới ánh đèn bích lục, xương cũng nhuộm ánh bích lục.
Một thứ không khí quỷ dị khó nói, âm trầm khó nói, lan tràn cả thạch lao.
Bộ xương u uất, đoan đoan chính chính xếp bằng ngồi trên thạch tháp, trong hốc mắt sâu hoắm ẩn ước lóe lên ánh lân quang màu bích lục. Kỳ trung có một bộ xương trên đầu có đội tử kim bạch ngọc quan.
Huyết Nô nhìn bộ xương đó đăm đăm, kinh hãi thất sắt la lên.
Nàng quắc mắt ngẩng đầu, chằm chặp nhìn Lý đại nương, cười lạnh:
- Ngươi lại bày âm mưu quỷ kế gì đây ?
Lý đại nương nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên thở dài một hơi, hỏi:
- Có lẽ nào ngươi không chịu tin những gì đang thấy là sự thật ?
Huyết Nô vừa bình tĩnh đã lại biến sắc.
Lý đại nương lại thở dài, thốt:
- Ta kỳ thật cũng không phải là một người tham lam, số châu bảo đó có một nửa vào tay kỳ thật đã quá thỏa mãn, lúc nào cũng đều chuẩn bị thả người. Ai biết được, bọn họ ngồi dưới đó không quá mười ngày, Ma Vương lại không cam tâm khuất nhục đã tự đoạn kinh mạch, anh vũ lại cũng tự tận theo chủ.
Huyết Nô lần này đã thật sự biến sắc.
Lý đại nương nói tiếp:
- Bằng vào thân phận của bọn họ, ta cũng biết thạch lao đó thật sự quá ủy khuất, vốn đã chuẩn bị bố trí lại thạch lao, nhưng mặt đất còn chưa làm xong, sự tình đã phát sinh.
Bà ta lại thở dài:
- Chuyện này nếu quả truyền ra ngoài, ước định giữa bọn ta cố nhiên kết thúc, ta lại tuyệt không thể sống cho đến bây giờ, bọn ngươi biết Ma Vương và huyết anh vũ đã không còn sống trên nhân gian, không phải sẽ lập tức lấy mạng ta sao ?
Huyết Nô đột nhiên ngắt lời bà ta:
- Bọn ta nếu lấy hết châu bảo về, đến lúc ngươi phải giao ngươi, ngươi lấy gì giao cho bọn ta ?
Mặt mày nàng hiện rõ sắc kích động, cả thanh âm cũng biến thành kích động phi thường.
Lý đại nương ngượi lại vẫn cười:
- Bọn ngươi vĩnh viễn đều không thể tìm ra số châu bảo đó hoàn toàn được.
Huyết Nô trầm giọng:
- Câu nói đó có ý gì ?
Lý đại nương cười đáp:
- Bọn ngươi đem châu bảo về, ta một bên lại bán châu bảo ra, tuy những thứ châu bảo bọn ngươi đem về không thể đem ra nữa, nhưng bất quá đó chỉ là một phần nhỏ, bao nhiêu châu bảo ở đây, bán làm sao hết được ?
Sắc mặt Huyết Nô càng nghe càng kích động, hét lớn:
- Ngươi quá tàn nhẫn.
Giọng nói gay gắt, thân hình nàng đột nhiên bay lên, bay về hướng động khẩu.
Chuyện này xảy ra xuất kỳ bất ý, Lý đại nương lại không có một chút kinh hoảng, không ngờ lại mỉm cười nhìn Huyết Nô bay lên.
Thân hình Huyết Nô bay lên được hai trượng, lực đạo đã tận, thân hình dừng lại, lại rớt xuống dưới.
Địa lao không phải chỉ cao hai trượng.
Thân hình vừa rơi xuống lại phóng lên, lần này trong tay này đã cầm một đoản kiếm.
Người nàng còn trên không, hét lên một tiếng, đoản kiếm trong tay đã bay ra khỏi tay, đâm về phía Lý đại nương.
Hai đạo hàn quang lóe lên trong ánh lửa bích lục, hai đoản kiếm dĩ nhiên đã bay tới động khẩu.
Nàng xuất thủ chuẩn xác không thua gì Vương Phong.
Hai đoản kiếm đó đã có thể đâm chết Lý đại nương.
Lý đại nương lại không tránh né, xoay bàn tay thon thon một cái, trong tay đột nhiên hiện ra một cây thước đen tuyền.
Lượng thiên xích !
Là thước sắc của Vũ tam gia !
Hai đoản kiếm của Huyết Nô cơ hồ đồng thời chuyển hướng, bay về phía lượng thiên xích trong tay Lý đại nương.
“Đinh đinh” hai tiếng, hai đoản kiếm nhất tề hấp dính trên thước sắt.
Lý đại nương cười hỏi:
- Người còn binh khí ám khí gì không ?
Thân hình Huyết Nô dĩ nhiên đã rơi xuống, nàng thấy tận mắt, nghe tận tai, mặt mày không khỏi biến thanh xanh dờn, nhưng lại ửng đỏ trở lại.
Cả thân người nàng run rẩy cuồng dại, há miệng phun máu, đột nhiên quỵ người trước mặt bộ xương đội tử kim bạch ngọc quan.
Đôi mắt của nàng mở trừng trừng, khóe mắt toét ra, máu nhỏ xuống từ khóe mắt, chảy xuống má nàng. Lệ của nàng cũng lăn dài.
Trong lệ có máu, trong máu có lệ.
Môi nàng lay động, lại không nói ra tiếng nào.
Thần tình nàng ngây dại như khúc gỗ. Vương Phong một mực lưu ý tới nàng, thấy bộ dạng của nàng như vậy, cũng kinh hãi tại đương trường.
Chàng muốn chạy tới đỡ nàng dậy, người nàng lại đã gục xuống, lại hôn mê.
Nàng và bộ xương đội tử kim bạch ngọc quan đó nguyên có mối quan hệ mật thiết phi thường, vì để cứu người đó, bao nhiêu năm nay, nàng cơ hồ tận tâm kiệt lực, không biết đã tao ngộ bao nhiêu khuất nhục đắng cay.
Người hiện tại lại đã biến thành bộ xương, tâm nguyện bao nhiêu năm như một cái bong bóng vỡ tan, đả kích đó lớn chừng nào, Vương Phong không thể nào tưởng tượng nổi.
Nàng ngập trong bi phẫn, nhất tâm liều mạng với Lý đại nương, nhưng Lý đại nương lại ở tuốt trên cao, cho dù có muốn liều mạng cũng không thể.
Lý đại nương cười lên một tiếng, lại càng làm cho nàng tức đến thổ huyết.
Vương Phong mau mắn chạy tới ôm nàng. Lý đại nương vẫn cười không ngừng.
Tiếng cười của bà ta vốn rất êm tai, hiện tại Vương Phong nghe lại có có cảm giác chói tai.
Chàng ngẩng đầu trừng trừng nhìn Lý đại nương. Tiếng cười của Lý đại nương lập tức đình hạ, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tan biến, tiếu ý vẫn còn đọng trong mắt.
Lý đại nương hỏi Vương Phong:
- Không lẽ ngươi cũng muốn nhảy lên đối phó ta ?
Vương Phong cười lạnh:
- Ta cũng còn tự nhận thức được.
Chàng vốn không nổi tiếng về khinh công, hà huống thạch lao này lại cao tới bốn trượng.
Lý đại nương hỏi:
- Ngươi không phải không sợ chết, lúc nào cũng chuẩn bị liều mạng sao ?
Vương Phong chỉ cười lạnh.
Chàng tuy không sợ chết, lúc nào cũng chuẩn bị liều mạng, dưới tình thế trước mắt, căn bản không có đất để chàng liều mạng.
Lý đại nương đương nhiên minh bạch điều đó, bà ta nói câu đó bất quá là để chọc tức Vương Phong.
Vương Phong không ngờ lại không giận dữ.
Lý đại nương quả thật thất vọng, bà ta lại nói:
- Ngươi không chịu nhảy lên cho ta xem, xem chừng ta chỉ còn cách dùng biện pháp để ngươi nhảy lên.
Vương Phong đột nhiên hét lớn:
- Ngươi chuẩn bị làm gì ?
Lý đại nương đáp:
- Trên cái hầm này vốn có một tấm sắt nặng trâm cân, kéo tấm sắt bịt miệng hầm, cho dù khinh công có giỏi tới đâu, cũng chỉ có nằm ở dưới chờ chết, chỉ cần ta ngừng không cung cấp đồ ăn nước uống, không quá ba ngày, bọn ngươi bên dưới không chết khát cũng chết đói, theo ta biết, đói cũng có thể làm cho con người phát điên, đến lúc đó, chỉ cần ta kéo tấm sắt lên, có khó gì không thấy được bọn ngươi nhảy loạn như khỉ bên dưới.
Vương Phong đáp:
- Ba ngày ta còn chưa chết đói đâu, thạch lao này không chừng còn có thứ có thể ăn được.
Lý đại nương thốt:
- Còn trùn ở dưới đất hay còn rít trong kẽ đá ?
Vương Phong đáp:
- Trùn lẫn rít theo ta biết đều ngon miệng phi thường.
Lý đại nương hỏi:
- Ngươi đã ăn qua những thứ đó ?
Vương Phong đáp:
- Còn chưa có cơ hội.
Lý đại nương hỏi:
- Lần này là cơ hội của ngươi, chỉ không biết, ngươi có thật sự dám ăn mấy thứ đó không ?
Vương Phong hỏi:
- Cả liều mạng ta còn dám, còn có chuyện gì không dám ?
Miệng của chàng tuy cứng, tâm lý lại đã phát khiếp, yết hầu khô cạn, đột nhiên phát ra một cảm giác muốn ói.
Thân mình con trùn nhớp nháp, hình thái con rít lại gớm ghê, nội nhìn thấy cũng đã làm cho tâm lý con người kinh sợ, huống gì là nuốt vào miệng.
Lý đại nương cũng rùng mình:
- Cả mấy thứ đó ngươi cũng ăn được, ta không muốn bội phục ngươi cũng không được.
Vương Phong nghiêm mặt, không nói tiếng nào.
Lý đại nương lại hỏi:
- Chỉ không biết Huyết Nô có ăn được những thứ đó không ?
Nữ hài tử thấy chuột còn sợ muốn chết, Huyết Nô cho dù là ngoại lệ, muốn nàng ăn trùn, ăn rít, chỉ sợ bắt nàng chết còn đơn giản hơn.
Vương Phong không ngờ lại cười:
- Nàng cho dù không ăn cũng không thành vấn đề.
Lý đại nương thốt:
- ồ ?
Vương Phong đáp:
- Cả ngày không có gì ăn, ta tin rằng nàng không nhịn được.
Lý đại nương không khỏi ngẩn người, thốt:
- Ta không hiểu câu nói đó.
Vương Phong hỏi:
- Ngươi nghĩ ngươi quả thật có thể cầm tù bọn ta trong thạch lao này cho đến chết đói ?
Lý đại nương hỏi:
- Ngươi còn có bản lãnh trốn ra khỏi thạch lao này ?
Vương Phong đáp:
- Một ngày thật sự quá dài, cũng có lẽ sau hai ba ngày, ta đã ở ngoài thạch lao, ngươi tốt nhất là nên chạy xa, đừng để ta gặp mặt.
Lý đại nương lại ngẩn người:
- Bộ ngươi thật có thể xuyên tường nhập vách, có bản lãnh phi thiên độn thổ sao ?
Vương Phong cười lạnh:
- Ta không phải là ma quỷ, cũng không phải là pháp sư.
Lý đại nương hỏi truy:
- Vậy ngươi có bản lãnh gì ?
Vương Phong đáp:
- Cũng không là bản lãnh gì, chỉ bất qua trên mình ta còn mang theo một bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Trên mình chàng quả thật có một thanh kiếm, kiếm đó cũng đích xác bén nhọn phi thường, lại chỉ là một thanh kiếm bình thường, đục lên sắt đá chỉ sợ không khỏiù bị gãy thành hai đoạn.
Chàng lại nói rất cứng miệng.
Nghe khẩu khí của chàng, xem chừng Lý đại nương không sợ hãi cũng không được.
Lý đại nương lại không kinh hoảng, ngược lại còn phá lên cười.
Bà ta cười thốt:
- Nguyên lai ngươi cũng còn có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn ?
Vương Phong hỏi:
- Ngươi xem chừng không lo lắng ?
Lý đại nương hỏi:
- Ta lo lắng chuyện gì ?
Vương Phong đáp:
- Đá vách thạch lao này, đậy tấm sắt bên trên, có lẽ nào cả thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn cũng không đục được ?
Lý đại nương cười:
- Đó chỉ là đá bình thường, sắt bình thường.
Lần này Vương Phong cảm thấy kỳ quái:
- Ngươi không sợ bọn ta thoát ra tìm ngươi thanh toán sao ?
Lý đại nương đáp:
- Làm sao mà không sợ !
Vương Phong thốt:
- Ta xem ngươi đơn giản không có vẻ sợ hãi.
Lý đại nương nói:
- Nếu quả ngươi có thể đi ra tìm ta thanh toán, ta quả thật sợ hãi, chỉ đáng tiếc ngươi ít ra cũng phải cần hai ba canh giờ sau mới có thể thoát được.
Vương Phong thốt:
- ồ ?
Lý đại nương lại nói:
- Ta căn bản không tính giam bọn ngươi dưới thạch lao cho đến khi chết đói, bởi vì chuyện đó ít ra cũng phải tới hai ba ngày.
Bà ta cười vang, lại nói:
- Ta không có tính nhẫn nại cao như vậy, cả ba canh giờ tính nhẫn nại của ta cũng không chịu được.
Vương Phong không khỏi nhíu mày.
Lý đại nương lại nói tiếp:
- Ta hiện tại muốn thấy ngươi nhảy loạn như con tôm.
Vương Phong hỏi:
- Thạch lao này không lẽ còn có cơ quan gì ?
Lý đại nương lại cười.
Nụ cười của bà mê hồn dị thường, Vương Phong thấy nụ cười đó lại nhói lạnh trong tâm.
Lý đại nương cả cười:
- Đương nhiên là có, cũng đã phát động.
Câu nói đó vừa lọt vào tai, Vương Phong đột nhiên phát giác thạch lao đã không còn màu bích lục nữa.
Chàng giật mình nhìn quanh, liền phát giác bốn mặt tường đang từ từ chảy xuống một chất nước màu đen.
Chàng tịnh không biết chất lỏng màu đen đó là vật gì, lại biết thứ nước đen đó rất dễ cháy, hơn nữa một khi bắt hỏa, ngọn lửa sẽ không còn có thể dập tắt được.
Thường Tiếu chết ra sao chàng tịnh không quên.
Bốn ngọn đèn trên tường cũng có dầu hắc chảy xuống, vừa chảy vào đèn, lửa lập tức bùng lên.
Lửa chạy theo bừng cháy trên đường dầu hắc chảy xuống, chỉ không quá một khắc, bốn mặt tường đã xuất hiện vô số rắn lửa.
Rắn lửa uốn lượn đung đưa, bốn mặt tường đá trong mắt đã biến thành bốn bức tường lửa.
Dầu hắc tiếp tục đổ xuống, tiếp tục chảy xuống, rắn lửa lại nhảy múa từ từ xuống dưới.
Lúc dầu hắc chảy xuống mặt đất, rắn lửa thế nào cũng lưu chuyển khắp nơi, dầu hắc tràn ra mặt đất, cả mặt đất dĩ nhiên biến thành một biển lử a.
Mặt đất một khi biến thành biển lửa, Vương Phong cho dù có là mình đồng da sắt, cũng không khỏi hóa thành tro bụi.
Cũng bất tất phải đợi mặt đất biến thành biển lửa, Vương Phong và Huyết Nô chỉ sợ đã bị lửa trên bốn bức tường làm ngộp thở chết.
Vương Phong hiện tại phải kinh hoảng.
Lý đại nương nhìn chàng, cười cười hỏi:
- Bảo kiếm chém sắt như chém bùn của ngươi không thể chém đứt rắn lửa sao ?
Trong tay bà không còn đèn, ánh lửa trong thạch lao đã đủ để chiếu sáng khuôn mặt bà.
Ánh lửa lóe lên, mặt mày bà ta lại càng huyền ảo.
Nụ cười vẫn in trên mặt bà ta.
Nụ cười mỹ lệ huyền ảo, lại đã biến thành quỷ dị.
Bà ta cười đắc ý phi thường.
Vương Phong chung quy cũng không nhịn được, há miệng chưởi lớn.
Vương Phong càng chưởi, Lý đại nương càng đắc ý.
Một người càng chưởi càng thấy vô vị, Vương Phong chỉ chưởi vài câu, lại ngậm miệng.
Lý đại nương lúc đó mới mở miệng, thốt:
- Nửa canh giờ sau, ngươi nếu quả không biến thành một con tôm chín, ta mới thật sự phục ngươi.
Nói xong câu đó, bà ta lại cười sằng sặc.
Những con rắn lửa khắp thạch lao lại càng múa lượn nhanh hơn trong tiếng cười sằng sặc của bà ta, phát ra âm thanh quái dị.
Trong tiếng lửa quái dị, tiếng cười sằng sặc đột nhiên dừng hẳn.
Lúc Vương Phong ngẩng đầu muốn chưởi nữa, Lý đại nương đã không còn ở trên thạch lao.
Bà ta đi đâu ?
Ý niệm vừa thoáng qua đầu, Vương Phong đã ngậm miệng, mở mắt nhìn quanh bốn phía.
Bốn bức tường đá bốn phía lúc này đã biến thành bốn bức tường lửa.
Chàng đã cảm thấy sức nóng cháy da của lửa, hô hấp đã bắt đầu thấy khó khăn.
Bên dưới tường cũng đã bắt đầu cháy, những con rắn lửa bắt đầu bò tứ tán dưới mặt đất.
Vương Phong trừng trừng nhìn những con rắn lửa dưới đất, cả thân mình không khỏi nhảy nhót loạn xạ.
Thạch lao bừng cháy này tuy không phải là một cái chảo, chàng cũng đã như con kiến trong chảo sắt.
Ngọn lửa từ bốn mặt tường tràn xuống, hoàn toàn không còn chỗ đứng, chàng căn bảo không thể leo lên cao tránh né, bên dưới chân lại không có địa đạo, đường ra duy nhất là nhảy lên trên.
Đường ra đó lại cách mặt đất tới bốn trượng, cho dù tấm bảng sắt còn chưa che đậy, Lý đại nương cũng không giám thị bên trên, chàng lại không có cái bản lãnh nhảy phóng đó.
Không còn đường thoát cũng chỉ còn chờ chết.
Lửa càng thiêu càng mạnh, thạch lao tự nhiên lại càng nóng bỏng, tâm của Vương Phong lại càng cảm thấy lạnh lẽo.
Trên trán chàng mồ hôi đã nhỏ giọt, lại không biết đó là mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh.
Thân chàng vừa xoay một vòng, đột nhiên dừng hẳn, mục quang lóe chuyển cũng đồng thời ngưng kết, lạc trên mặt nền đá.
- - Đá làm nền tối thiểu cũng có hai ba chục cục, hai ba chục cục đá chất lên nhau, tuy còn chưa đủ, đã có thể rút ngắn cự ly từ dưới đất đến đường ra, hà huống còn có hai thạch tháp, thêm chúng vào, nếu quả Lý đại nương còn chưa lấy tấm sắt bịt kín bên trên, nếu không có người giám thị bên trên, có thể cho phép chàng nhảy ra khỏi thạch lao này.
Tâm niệm của chàng vừa nghĩ vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Lý đại nương vẫn không thấy trên đó.
Mục quang của chàng chuyển về phía thạch tháp.
Một thạch tháp sát tường đã thấm đầy dầu hắc, dầu hắc đã dẫn rắn lửa cháy trên đó.
Cả thạch tháp đều đã bốc cháy, bộ xương người đầu đội tử kim bạch ngọc quan phảng phất ngồi xếp bằng trong ngọn lửa.
Không khí xung quanh càng hiển lộ vẻ quỷ dị.
Vương Phong không để ý đến nữa, đặt Huyết Nô xuống, người như mũi tên phóng tới trước mặt thạch tháp còn chưa bị lửa lan tới, song thủ ôm quanh thạch tháp, muốn kéo thạch tháp ngã xuống, đột nhiên có cảm giác có người đang hô hoán tên mình.
Chàng ngẩn người, bất giác buông tay, lắng tai nghe kỹ.
Quả thật có người đang hô hoán gọi tên chàng.
Tuyệt không phải là Lý đại nương.
Thanh âm là lạ, lại như đã từng nghe qua. Là ai ?
“Vương Phong ! Vương Phong !” Thanh âm hô hoán quái dị phi thường, từ bên trên thạch lao truyền vọng xuống.
Chàng tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng.
Ánh lửa lóe lên, trên thạch lao có một con anh vũ !
Anh vũ đỏ như máu !
Huyết anh vũ !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 68
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com