Mưa tuy đã dừng, gió vẫn còn thổi mạnh. Lá cây lay động trong gió, cước bộ bọn chúng cũng tịnh không nặng nề. Mới đến dưới lầu, bọn chúng đã thấy người muốn tìm bắt, lại cũng đồng thời thấy người không muốn gặp. Huyết Nô đứng ngoài hành lang, đối diện nàng, chính là hồng y tiểu cô nương. Lão đại của thất sát thủ không khỏi thở dài một hơi. Không còn mưa rơi, vị tiểu cô nương lại thủ gần sát thân Huyết Nô, quả là trăm ngàn lần không tốt chút nào. Gã tuyệt không hoài nghi lời nói của Vũ tam gia. Hồng y tiểu cô nương đang nói chuyện với Huyết Nô. Nói xong một câu, Huyết Nô lắc đầu nguầy nguậy, nói thêm vài câu, Huyết Nô chợt nhảy dựng, la lớn : - Ta nói không về là không về! Bị la, tiểu cô nương lui ít nhất cũng ba bước, bộ dạng thiểu não thê lương. Lão đại nhìn thấy vậy, không khỏi đối với lời nói của Vũ tam gia có chút hoài nghi. Xem ra nếu một cô bé như vậy mà gọi là cọp cái, Huyết Nô phải được gọi là gì? Gã quả thật muốn hành động ngay lập tức. Cũng ngay lúc đó, thanh âm của Huyết Nô hung ác truyền tới : - Hiện tại là giờ nào? - Cỡ canh tư. Thanh âm của tiểu cô nương nhỏ xíu cơ hồ nghe không lọt. - Canh tư không phải là giờ đã nên nằm ngủ rồi sao? - Phải. Tiểu cô nương cúi đầu. - Vậy tại sao ngươi còn không về ngủ? Huyết Nô chỉ tay xuống lầu. Tiểu cô nương vâng lời lùi bước. Tay Huyết Nô chống nạnh trên hông, tràn đầy sinh khí. Lão đại trong tâm muốn phát cười. Lão tuy không cười thành tiếng, trong mắt đã chứa đầy vẻ vui mừng. Vẻ vui mừng đột nhiên ngưng trọng. Tiểu cô nương vừa xuống khỏi lầu, thân hình nhỏ bé phóng lên, lăng không bay qua đầu bọn chúng một cách nhẹ nhàng uyển chuyển, mới đây đã ra ngoài ba trượng. Lão đại vội vàng bế khí nín hơi. Sáu gã sát thủ kia lại càng không dám chuyển động. Thêm một cái nhún, tiểu cô nương đã biến mất trong bóng tối. Trên địa đồ, lão đại đã có ấn tượng ít nhiều, phương hướng tiểu cô nương phóng tới, lão càng có ấn tượng thâm sâu, vì đó chính là hướng phòng ngủ của tiểu cô nương, cũng là địa phương mà Vũ tam gia muốn bọn chúng tránh né. Tiểu cô nương nếu nghe lời, khi về nhất định sẽ nằm ngủ như một đứa bé. Lão đại thở phào, vẫn còn phục sát trên đất. Lão bất động, sáu sát thủ kia cũng phải đợi. Bảy sát thủ hoảng sợ một lần, Huyết Nô lại bình tĩnh như không. Nàng nhìn cũng không nhìn tiểu cô nương một lần, quay đầu, bước trở lại phòng. Phòng của Tống má má, nàng cũng không nhìn lên một cái, bên trong đã phát sinh sự tình gì, nàng xem ra đều không biết. Chỉ cách có một bức tường, nàng không có lý do gì không biết sự tình. Hay là nàng có lẽ không quan tâm? Cánh cửa đen sì đã bị đập tan nát trên sàn, bên trong cũng hoàn toàn đen thui, ánh đèn đã hoàn toàn tắt ngóm. Khi Thường Tiếu và Vương Phong ly khai, bên trong chỉ còn có người chết. Người chết lại còn có thể thổi tắt đèn sao? Bức tường dài năm trượng dưới ánh đèn càng trắng thảm như tuyết, trên mặt tường đã có một lỗ hổng cỡ nửa xích. Một lỗ hổng tối đen, phát ra một xú khí yêu dị. Xúi khí tồn động trong phòng Tống má má đã từ cái lỗ đó bay sang phòng của Huyết Nô. Độc khí trong hắc đỉnh cũng nhất định đã từng tản mác qua cái lỗ đó. Tại sao Huyết Nô lại hoàn toàn không có vấn đề gì? Có lẽ nàng tuy đã trải qua một biến chứng điên cuồng khi ngửi phải, hiện tại đã tỉnh lại? Khi nàng điên cuồng có giết ai không? Ánh đèn cũng rọi lên mặt nàng, sắc mặt nàng cũng nhợt nhạt như tuyết. Nàng nằm xuống cái giường rộng ba trượng, tuy mệt mỏi, mắt lại vẫn mở to. Tâm nàng chừng như có quá nhiều tâm sự. Ánh đèn sáng, không biết đã biến thành mông lung từ hồi nào. Bên ngoài vườn, sương đêm lờ lững phảng phất như đã phiêu nhập vào phòng. Là khói, không phải là sương. Một đám khói trắng nhè nhẹ từ cửa sổ bay vào. Cửa sổ đã đóng, trên giấy cửa sổ đã đục thủng một lỗ nhỏ, một ống đồng nhỏ chui qua lỗ thủng, khói phun ra từ miệng ống đồng. Huyết Nô đột nhiên phát giác, nhảy dựng lên từ trên giường. Nàng nhảy lên rất mau, nhưng vừa mới đứng lên đã ngã xuống, thân thể mềm như bún, loạng choạng ngã quỵ. Hông thon thả, tuyệt sắc giai nhân, tư thái mỹ miều dụ hoặc, khói trắng mê mông, cộng hết những thứ đó, tạo thành một bức họa tuyệt mỹ. Giây phút đó Huyết Nô đơn giản giống như tiên tử quyện trong mây. Tiên tử này lại ngã quỵ quá nhanh. Cửa sổ và cửa chính lập tức xuất hiện những mũi đao sáng loáng như tuyết. Đao sắc bén, đao vừa chém xuống, một tiếng động nhỏ, cửa sổ và cửa phòng đã mở bung ra, thất sát thủ mở cửa, quỷ mị xông vào. Lão đại muốn là người đầu tiên ôm lấy Huyết Nô, nhưng huynh đệ của gã lại còn nhanh hơn gã. Sát thủ đó vừa sắp ôm chầm Huyết Nô, nhãn tình của Huyết Nô mau lẹ mở to, trừng mắt nhìn gã. Gã giật mình cũng không kịp, những ngón tay thon thả của Huyết Nô đã chém vào yết hầu của y. Rên thảm một tiếng, yết hầu của gã bị đánh gãy, lảo đảo thối lui, người ngã đạch xuống như con cá chết. Nhãn tình của gã tròn xoe, trong mắt chứa đầy nét kinh ngạc. Trên mặt tuy đeo khăn đen che mặt, nhưng có thể khẳng định mặt của gã cũng mang cùng một màu kinh ngạc. Ống đồng trong tay gã rơi xuống đất, người phun khói mê vào phòng hồi nãy nguyên lai là gã. Ống đồng không còn sáng nhoáng, tất đã dụng qua không ít lần. Người quen lối sử dụng khói mê như gã, hiệu lực của khói mê gã nhất định thấu rõ. Người nên hôn mê ngã gục lại không ngờ không hôn mê ngã gục, điều đó đủ để làm gã kinh ngạc lắm rồi. Sáu gã còn lại cũng ngẩn ngơ tại đương trường. Lão đại giơ tay sờ trên cổ mình. Hồi nãy gã còn tự trách mình không đủ nhanh, hiện tại lại không thể không cảm thấy may mắn. Người thứ nhất ôm Huyết Nô nếu là gã, một chưởng đó nhất định đã chém trên cổ gã. Gã tuy thoát qua một kiếp nạn, tâm vẫn tịnh còn chưa muốn bỏ đi. Gã lo sợ Huyết Nô sẽ gọi con cọp cái trở lại. Huyết Nô không gọi, vùng mình đứng dậy, một cước đá ống đồng bay ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng trừng mắt nhìn chúng, hỏi : - Dùng thứ khói mê này là tưởng có thể làm cho ta ngã gục hay sao? Sáu sát thủ không nói một tiếng. Huyết Nô lại hỏi tiếp : - Ai sai các ngươi đến đây? Vũ tam gia? Sáu sát thủ không khỏi ngẩn người. Bọn chúng quả thật không thể khẳng định điều này có phải Huyết Nô đoán mò, hay Huyết Nô đã biết rồi. Bọn chúng đều đeo khăn đen che mặt, chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài. Huyết Nô tuy nhìn không ra biểu tình trên mặt bọn chúng, nhưng đã thấy nhãn thần của bọn chúng, cười lạnh thốt : - Vũ tam gia không nhịn được, phải hành động, cũng không nên bắt ta. Sáu sát thủ vẫn không nói gì. Huyết Nô cười lạnh nói tiếp : - Cho dù ông ta có muốn đối phó ta, cũng nên sai mấy tên có bản lãnh, loại cướp vặt dùng khói mê như các ngươi, ông ta sai các ngươi đến, khác nào kêu các ngươi đi chết? Nàng lắc lắc đầu, lại nói : - Ta vốn không thích giết người, cũng không muốn giết các ngươi, tâm tình ta hiện tại rất ác liệt, các ngươi lại dùng thứ thủ đoạn mà ta bình sinh rất ghét. Nói xong câu đó, nàng phô trương thân thủ, tả thủ bấu lại như vuốt mèo, hữu thủ lại giương ra hai ngón tay. Sáu sát thủ ít nhất có năm người nhìn Huyết Nô trân trân, mục quang lão đại lại láo liên, luớt qua mặt các huynh đệ của gã, rồi mới lạc trên mặt Huyết Nô. Mục quang vừa mới chạm vào mặt Huyết Nô, người gã cũng bộc phát. Năm gã sát thủ kia cũng đồng thời phát động. Mục quang nguyên lai là một loại ám hiệu. Sáu người đều không dụng đao, giang tay từ sáu phương hướng lao tới, tất cả đều đồng thời bộc phát. Chỉ trong một chớp mắt đó, sáu người hiển nhiên đã có một sự thỏa thuận ngầm. Đây không phải là lần thứ nhất bọn chúng hợp tác, mỗi một động tác của mỗi một người đều phối hợp với nhau mà hành động. Huyết Nô chỉ có một thân, một đôi tay. Trong tay nàng cũng không có binh khí, một thân, một đôi tay, làm sao có thể đồng thời ứng phó sáu người, sáu đôi tay? Nếu quả là những tên cướp vặt, nhất định có thể ứng phó. Sáu người này lại không phải là cướp vặt. Huyết Nô chung quy cũng nhận thấy bọn chúng nhất định không phải là cướp vặt, nàng thấy ra được, sáu sát thủ đã bay tới rồi. Sáu sát thủ tuy không có mười hai động tác, cũng không chỉ có sáu. Huyết Nô la thảm một tiếng, một chân đá vào bụng một sát thủ, tay trái đấm vào ngực một tên, hai ngón tay trên bàn tay phải giương ra như con độc xà đâm vào mắt lão đại. Hét lên một tiếng, khăn che mặt của lão đại rách toẹt, máu trào ra từ chỗ rách, hai ngón tay của Huyết Nô cũng dính máu. Cũng may lão đại còn nhanh mắt, nhích người tránh kịp, trên mặt tuy bị rạch hai đường, đôi mắt cuối cùng vẫn còn bình an vô sự. Tay của gã cũng mau mắn, tay trái nắm lấy tay phải của Huyết Nô, hữu thủ đồng thời điểm nhanh trên huyệt đạo của Huyết Nô. Cơ hồ cùng một lúc, tả thủ của Huyết Nô cũng bị một sát thủ khác nắm lấy, chân phải của nàng lại đạp một sát thủ một đạp. Cước pháp của nàng tuy không cao, vốn không như trảo, nhưng sát thủ đó lại nhất tâm đối phó với cước pháp của nàng. Mục đích của sát thủ bị nàng đá lại là ôm nắm lấy chân nàng. Hiện tại cho dù không nắm giữ lấy chân nàng cũng không quan trọng. Đôi tay của nàng và một chân nàng đã bị người ta nắm giữ, chỉ còn lại chân trái ngọ nguậy. Dưới tình hình đó, nàng đương nhiên muốn kêu la cứu mạng. Chỉ đáng tiếc miệng của nàng cũng đồng thời bị một sát thủ sau khi bay tới bịt kín. Hữu thủ của lão đại liên tiếp điểm nhanh, một hồi tối thiểu bảy tám huyết đạo trên người nàng đã bị điểm. Cả người nàng lập tức mềm nhũn. Lão đại liền nói gấp : - Thả ra! Ba sát thủ buông tay, Huyết Nô lại còn chưa rớt xuống, lão đại đã ôm chặt toàn thân nàng. Hai sát thủ lăn lộn dưới sàn hiện tại cũng ráng bò dậy, một tên ôm lấy bụng dưới, một tên không ngừng xoa ngực. Lực đạo một cùi chõ và một cước của Huyết Nô không phải là nhẹ. Gã sát thủ đầu tiên lại còn nằm yên không cục cựa. Trừ phi gã biến thành cương thi, nếu không gã vĩnh viễn không bao giờ còn ngồi dậy được. Yết hầu vốn là chỗ trí mệnh, một chưởng của Huyết Nô đã đánh gãy yết hầu của gã. Lão đại gọi năm huynh đệ của gã, phân phó : - Lão tam khiêng thi thể lão thất đi. Một hán tử khôi ngô nghe lệnh bước lên, khiêng thi thể trên lưng. Lão đại lại thốt: “Đi!” rồi bước nhanh ra cửa trước hết. Bọn năm người còn lại cũng bước theo nhanh. Bọn chúng khi vào là bảy huynh đệ, khi ra chỉ còn có sáu. Trong mắt của chúng lại không có một thần sắc bi ai gì. Thiếu mất một người, thêm một phần tiền, vị tất không phải là một chuyện tốt. Huyết Nô không ngờ vẫn còn chưa hôn mê, nhãn tình của nàng mở to tròn xoe, trong mắt tịnh không có nét hoảng sợ, chỉ có vẻ không nhẫn nại được. Nhãn quang của nàng lạc trên quan tài gần tường. Quan tài vẫn còn nằm trên sàn, trong quan tài tịnh không có người, cương thi còn chưa về tổ. Lúc hoàn toàn không cần Vương Phong trong quan tài nhảy ra, Vương Phong lại nhảy ra từ quan tài; lúc cần Vương Phong nhảy ra từ quan tài, Vương Phong lại không biết ở đâu. Trên thế gian làm sao mà không có những sự tình như vậy được? o0o Đêm dài vô tận. Trời càng tối đen. Vừa trước rạng đông cũng là lúc đêm tối nhất. Sáu sát thủ cõng hai người trên lưng rời khỏi Anh Vũ lâu, lại đi trên đường. Trời đất cô đọng yên lặng chết chóc, sau cơn mưa lớn, côn trùng mùa thu chừng như bị đánh chạy trốn hết. Gió vẫn mạnh, tiếng gió lại càng thê lương. Tiếng chân của sáu sát thủ trong tiếng gió cơ hồ không nghe thấy. Bọn chúng hiển nhiên đều là lão thủ trong nghề. Cả địa phương chỉ có một con đường dài. Lúc này trên con đường dài đương nhiên không có người đi lại, bọn chúng vẫn cẩn thận. Trên đường cũng không có ánh đèn, một tia cũng không có. Chỉ một bóng tối âm trầm bao phủ cả con đường dài. Sáu sát thủ cũng cảm thấy nỗi âm trầm này, cước bộ bất giác đã gia tăng nhanh hơn. Cũng ngay lúc đó, bọn chúng chợt nghe một tiếng cười. Tiếng cười này từ trên cao truyền xuống. Tiếng cười nho nhỏ, nghe trong hoàn cảnh này, lại rõ vô cùng, hơn nữa lại còn có vẻ âm trầm khủng bố. Sáu sát thủ không khỏi rùng mình một cái, nhất tề ngẩng đầu nhìn lên. Bọn chúng vừa ngẩng đầu lên, một người từ trên mái ngói trên đầu bọn chúng đã nhảy xuống đứng đối diện với bọn chúng. Y phục màu trắng thảm, tóc bù xù, đây là người hay là cương thi? Mắt Huyết Nô vẫn mở tròn xoe, vừa nghe tiếng cười, trong mắt nàng đã có vẻ vui mừng. Nàng tự nhiên đã quá quen thuộc tiếng cười này. Sáu sát thủ lại không lưu ý nhãn tình của Huyết Nô, đang nhìn người mới nhảy xuống trước mặt, lập tức ngẩn người, không hẹn mà đồng thời tản ra lập tức. Bạch y nhân lại chưa rớt xuống hoàn toàn, người còn ở trên không, tứ chi đã khai triển, song thủ chỉ mượn lực, song cước như chớp đá ra. “Bình bình” hai tiếng, hai sát thủ đã bị hắn đá, người hắn lăng không lăn một cái trên đất, rơi trước mặt lão đại, hai nắm đấm đồng thời nhắm ngay mặt lão đại mà đấm tới. Quyền còn chưa tới, quyền phong đã bộc phát thổi ngang lỗ mũi. Quyền phong đã cơ hồ làm cho người nghẹt thở, hai quyền đầu có thể tưởng tượng mạnh bạo tới cỡ nào. Lão đại đương nhiên không chịu để hay nắm đấm đánh trúng mặt gã, phản ứng của lão tính ra cũng rất mẫn tiệp, nghiêng mặt, thối lui một bước, tránh khỏi được hai quyền này. Bạch y nhân không ngừng tay, cổ tay xoay một vòng, lại phát ra hai quyền, bên dưới một cước cũng tung bay. Lão đại đang khiêng Huyết Nô, thân thể bớt phần linh hoạt, lại gặp phải hai quyền một cước này khó lòng tránh né, gã cùng hai huynh đệ đã bị bạch y nhân đá hồi nãy đồng thời thoái lui, còn ba huynh đệ lại đứng vành ngoài thất thần nhìn. Gã chỉ còn cách tự tìm biện pháp. Kỳ thật không thể nghĩ ra biện pháp nào. Gã hét lên một tiếng, gã quăng người Huyết Nô ra phía trước, mượn lực phóng về đằng sau. Mượn Huyết Nô đón đỡ, quyền cước của bạch y nhân cho dù rất nhanh, khó lòng né được. Huyết Nô chạm phải hai quyền một cước hậu quả có ra sao, gã cũng không lo ngại. Hai quyền một cước, rất có thể lấy mạng Huyết Nô. Huyết Nô nếu chết, Vũ tam gia nhất định đòi lại một ngàn lượng hoàng kim. Nhưng điều đó so với tính mạng của y không quan trọng bằng. Hai quyền một cước đó lại không đánh trúng người Huyết Nô. Quyền cước của bạch y nhân xem ra rất trầm trọng, nhưng khi lão đại vừa thối lui, lại biến thành nhẹ nhàng. Chân của hắn hạ xuống đất, hai quyền cũng biến thành hai trảo, vừa nắm được Huyết Nô, ôm vào lòng, người hắn lập tức phóng người lên, bay tuốt lên mái ngói. Bội đao của lão đại trong sát na đó đã nằm gọn trong tay, ba sát thủ đứng vành ngoài cũng đã rút đao, ngay cả hai sát thủ trúng cước hồi nãy cũng đã bạt đao ra khỏi vỏ. Bọn chúng tuy không lập tức bay người lên, sáu người mười hai con mắt đều đã ngẩng lên cao. Bạch y nhân tuy bay lên mái ngói, tịnh không bỏ chạy. Bọn chúng không những thấy người, lại còn nghe tiếng cười. Tiếng cười của Huyết Nô. Bạch y nhân đã ngồi trên mái ngói, Huyết Nô nằm trong lòng hắn. Chỉ trong phút chốc, bạch y nhân đã giải khai huyệt đạo của nàng. Mắt của sáu sát thủ mở tròn xoe. Nhãn tình của Huyết Nô lại chớp chớp, cười thốt : - Chàng đơn giản xuất hiện rồi biến mất không khác gì quỷ thần. Bạch y nhân “ồ” một tiếng. Huyết Nô lại cười nói tiếp : - Ở Anh Vũ lâu chàng từ trong quan tài nhảy ra, hiện tại lại từ trên trời rơi xuống. Bạch y nhân chỉ biết cười. Bạch y nhân này không phải là Vương Phong thì còn là ai? Câu nói của Huyết Nô vừa lọt lỗ tai, sáu gã sát thủ đều nhớ lại Vũ tam gia đã từng nói qua bên cạnh Huyết Nô có một tên tiểu tử liều mạng. Có phải là tiểu tử này không? Năm sát thủ nắm chặt cán đao ngay lập tức. Vì một ngàn lượng hoàng kim, bọn chúng đều dám liều mạng. Bọn chúng chỉ đợi lão đại hạ lệnh. Lão đại lại ngậm miệng, lão không nhìn năm huynh đệ, cũng không nhìn Vương Phong. Không biết từ hồi nào, mục quang của lão đã chuyển về phía Anh Vũ lâu. Trên một tảng đá trên đường, không biết từ hồi nào đã có một tiểu cô nương đứng đó. Tiểu cô nương vận y phục đỏ tươi, trong mắt cũng tươi sáng như vậy. Tiểu cô nương chỉ cách bọn chúng chừng một trượng, đang nhìn bọn chúng chằm chằm. Ả đột nhiên cười lên. Tiếng cười ôn ôn nhu nhu, nghe vào lúc này, lại biến thành âm âm trầm trầm. Nghe tiếng cười, năm gã sát thủ kia cũng không hẹn mà quay đầu cùng một lúc, nhìn tiểu cô nương, tròng mắt bọn chúng đều co thắt lại. Thân thủ tên tiểu tử liều mạng đã đủ lợi hại, lại còn thêm cọp cái, bọn chúng thật sự hoài nghi có thể đối phó nổi. Cũng vào lúc đó, một căn nhà gần đường đột nhiên thắp đèn sáng. Ánh đèn chiếu dài, cũng không sáng cho lắm, nhưng vào giờ giấc tối tăm này, hoàn cảnh hắc ám như vầy, hiển lộ bắt mắt phi thường. Nhãn tình của sáu sát thủ rõ ràng đều liếc nhìn về phía ánh đèn. Mục quang của bọn chúng vừa liếc sang, ánh đèn từ song cửa đã chiếu ra đến mặt đường. Cửa căn nhà đã mở rộng, một người cầm lồng đèn chậm rãi bước ra khỏi cửa. Đầu tóc bạc phơ, lưng gù, con người này không khác gì một con tôm khô. Lão lại tịnh không phải là con tôm khô, mà là giun đũa. Lão giun đũa. Ánh đèn đã chiếu lên chiêu bài đằng trước cửa. Chiêu bài đen nhánh, năm chữ đỏ tươi, “Thái Bình tạp hóa phô”. Địa phương này cũng chỉ có một Thái Bình tạp hóa phô của lão giun đũa. Nghe nói lão giống như con giun đũa trong bụng mọi người, không cần biết tâm lý người ta đang nghĩ gì, lão đều biết. Tả thủ của lão cầm đèn, hữu thủ lại vác một cái bịch, chừng như cũng cùng một loại bịch mà lão đã dùng đựng vôi trắng cho Vương Phong hôm nọ. Mặt lão đầy những nếp nhăn, chừng như dưới ánh đèn, lại càng mệt mỏi già cỗi hơn, trong mắt lại vẫn có nét vui tếu, không nhìn sáu sát thủ, chỉ nhìn Vương Phong trên mái ngói, đột nhiên giơ cao cái bịch, hỏi lớn : - Ngươi còn muốn mua vôi trắng không? Ánh đèn không chiếu đến mái ngói, chỗ Vương Phong ngồi tối thiểu cũng cách lão năm trượng, lão không ngờ đã nhìn thấy xa như vậy. Vương Phong cũng thấy kỳ quái, chàng vuốt vuốt mũi, rồi mới thốt : - Tôi đã quét xong bức tường đó rồi. Lão giun đũa nói : - Ngươi mua vôi trắng xem ra không phải chỉ để dùng quét tường. Vương Phong thốt : - Tôi hiện tại cũng không muốn quăng mù mắt người ta. Lão giun đũa lắc lắc đầu, không còn để ý tới Vương Phong, quay sang nhìn tiểu cô nương, hỏi : - Tiểu cô nương bên kia, bịch vôi trắng này bán cho ngươi được không? Tiểu cô nương lập tức lắc đầu. Lão giun đũa không xịu mặt, lại nói : - Thông thường một bịch vôi trắng như vầy ta bán chín lượng năm phân tiền, hiện tại mở cửa bán mở hàng, ta chỉ lấy chín lượng thôi. Tiểu cô nương lại lắc đầu, đáp : - Nếu quả là phấn thoa mặt, ta còn có thể đắn đo, vôi trắng quét tường ta thật sự không có chỗ dùng. Lão giun đũa nói : - Vôi trắng quét tường không cần thiết phải dùng để quét tường, thí dụ như vị khách nhân trên mái ngói kia, đã dùng nó để làm mù mắt người ta. Tiểu cô nương thốt : - Muốn làm mù mắt người ta, ta đã có một biện pháp đơn giản hơn. Lão giun đũa thốt : - Ồ? Tiểu cô nương nói : - Là thứ này. Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, thân hình ả như con yến tử bay vút lên, phóng tới trước mặt một gã sát thủ. Gã sát thủ này chính là lão tam trong thất sát thủ. Trên lưng lão tam cõng thi thể của lão thất, hữu thủ phất một cái, trong tay đã có đao. Gã hét lên một tiếng, một đao “Nộ Phách Hoa Sơn”, nghênh đầu chém tới. Đao vừa tới, thân ảnh của tiểu cô nương đã lại bay lên. Đao nhắm chân của tiểu cô nương chém qua, thân mình của tiểu cô nương đã lăng không ra phía sau người lão tam. Lão tam chỉ thấy mắt hoa lên một cái, lập tức cảm thấy đau đớn vô cùng. Một thứ đau đớn không tả nổi, giống như kim đâm sâu vào mắt gã, sau đó gã không còn thấy gì nữa. Song nhãn của gã đều đã nhắm chặt, dòng máu từ mắt chảy ra không ngừng. Tả thủ của gã ôm mắt, hét một tiếng cuồng dại, quay người lại như chớp, đao đồng thời quay theo, xuất ra một lượt tám đao. Người gã quay quá nhanh, thi thể lão thất đã từ lưng gã rớt xuống, đao thứ nhất của gã cũng chém lên thi thể lão thất. Bảy đao kế cũng chém lên thi thể. Mắt gã đã mù, mũi vẫn còn linh mẫn, vừa ngửi thấy mùi máu, đao càng cuồng hơn, tám đao nối tiếp tám đao, thi thể lão thất ngã trên đất cơ hồ đã biến thành thịt bằm nát nhừ.