watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:43:5429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiền Chiến Hậu Chiến - Cổ Long - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Tiền Chiến Hậu Chiến - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 46



Hồi 9-2

Sưn Kiện Sưn lắc đầu :

- sự tình chắc không pahỉ như thế. Quần hùng sẽ không được xem trận đấu của Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành.

Lục Tiểu Phụng ngạc mnhiên :

- Tại sao ?

- Tại vì trận đấu không diễn ra ở ngọn núi mà hai bên sẽ đấu trên Tử Cấm Chi Điện.

- Ồ ! Đạo trwongr biết như thế à ?

- Cuyện này mới xảy ra mới hgai ngày rồi, chắc lần này thiếu hiệp cũng không dự đwocj.

đạo trưởng đừng quên tại hạ là thị vệ trong đại nội. Khi nào tại hạ để họ thiên tiện lần vào cấm địa.

Cố Thanh Phong nói :

- Thí chủ có thể phá lệ một phen.

Sưn Kiện Sưn hỏi :- Làm sao mà phải phá lệ ?

Cố Thanh Phong đáp :

- Vì thí chủ nhất định muốn biết chiêu Thiên NGoại Phi Tiên tuyệt thế vô song của Diệp Cô Thành.

Sưn Kiện Sưn lại thở dài nhăn nhó cười nói :

đạo trưởng phải cái tật rất lớn là biết nhiều chuyện quá.

Lục Tiểu Phụng cũng thở dài nói :

- Quả là nhiều chuyện.

Cố Thanh Phong hỏi :

- Công tử không ngờ bần đạo biết chuyện này ư ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vụ này nguyên là một điều bí mật.

Cố Thanh Phong mỉm cười nói :

- Bây giừo cái đó không bí mật nữa. Ở kinh thành chẳng còn chuyện bí mật.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Vìo thế mà đạo twonrg đã biết trước tại hạ tới đây ?

Cố Thanh Phong đáp :

- Công tử là bạn của Lý Yến Bắc, nếu người khác ở vào địa vị công tử thì e rằng đã chết về tay Đỗ Đồng Hiên rồi.

Mộc đạo nhân đột nhiên lên tiếng :

đáng lẽ bọn bần đạo đến kiếm công tử nhưng công tử lại làm chứng cho bọn kia rồi.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Nhà sư chất phác thì sao ?

Mộc đạo nhân đáp :

- Y bị bần đạo lôi đi. Bần đạo cũng biết công tử muốn kiếm y.

Cố Thanh Phong nói :

đáng tiếc bọn bần đạo chậm mất một bước, không được ăn món tái dê của Thập Tam Di ra tay làm lấy.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Người xuất gia cũng ăn thịt dê ư ?

Cố Thanh Phong cười đáp :

- Người xuất gia không ăn thịt dê thì khi nào dám bỏ một trăm chín mười lăm vạn lạng để đánh cuộc với Lý Yến Bắc ?

Lục Tiểu Phụng nhìn hắn hỏi :

- Phải chăng đạo trưởng đã chắc chắn mình không thể thua được ?

Cố Thanh Phong hỏi lại :

- Công tử có chịu đánh cuộc khi biết chắc mình phải thất bại không ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Dĩ nhiên không chịu.

Cố Thanh Phong hỏi :

- Khi công tử đánh rồi phải chăng cầm chắc phần thắng về mình chẳng ít thì nhiều ?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Xem chừng đạo trwongr cũng giống tại hạ là không biết nói dối.

Cố Thanh Phong nói :

- Người xuất gia không thể nói dối.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Nhưng đáng tiếc người nào muốn đạo trwongr nói thật thì lại không phải chuyện dễ dàng.

Cố Thanh Phong cười mát nói :

- Người xuất gia còn quen nói lơ lửng, hư hư thực thực, không hư cũng không thực, chân chân giả giả, không chân cũng không giả.

Sưn Kiện Sưn lại vỗ vai Lục Tiểu Phụng cười nói :

- Thực ra công tử cũng nên học đạo trwongr, thỉnh thoảng cũng nên nói lơ lửng, thậm chí nói dối vài câu cũng chẳng sao ?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

đáng tiếc tại hạ hễ nói dối một câi là gân co lại phải phóng trunbg tiện.

Sưn Kiện Sưn kinh hãi nhìn chàng hỏi :

- Thực ư ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Giả chứ không thực.

° ° °

Trong thiền phòng ngồi một lũ đông đều ra chiều cung kính, cung kính như lũ trẻ nít ngồi trong học đường chờ giờ tan học.

Bọn này dĩ nhiên không phải trẻ nít cũng không theo quy củ.

Lục Tiểu Phụng thấy bọn chúng rồi vì hàng ngày chúng phải chạy theo Lý Yến Bắc nửa giừo buổi sớm. Từ ngày KIm Đao Phùng Côn bị liệng xuống sông băngh, không ai dám khuyết tịch lần não nữa.

Nhưng từ ngay trở đi, họ không phải chạy nữa mà chỉ có một mình họ Lý.

Hôm nay bọn họ ai làm việc người ấy mà đây là việc của họ.

Lục Tiểu Phụng nhìn bọn chúng đột nhiên cười nói :

- ngồi ở đây tuy khoan khoái hơ nchạy ngoài đường nhưng ngồi lắm bụng đói lại phìng ra. Bụng phình chưa chắc đã nghẹt thở.

Mọi người cúi đầu xuống mà cúi thật thấp.

Can Nhị Triệu cũng bị Lục Tiểu Phụng ngó thấy rồi. Chàng liền nhớ tới con ngựa bạch mang người chết và gãt hiếu niên nóng nẩy Nghiêm Nhân Anh.

Người kia làm sao mà chết ? Con ngựa đó ở đâu ra ?

Lục Tiểu Phụng muốn hỏi những câu này nhưng không thể hỏi được vì bây giờ không phải lúc nên hỏi mà nơ iđây cũng không tiện hỏi.

Nếu là người khác đành lơ đi như không ngí thấy nhưng Lục Tiểu Phụng lại không phải là người khác.

Cố Thanh Phong đang bày rượu ra thì Lục Tiểu Phụng đột nhiên xông tới túm lấy vạt áo can Nhi Triệu lớn tiếng hỏi :

- té ra là ngươi. Bữa nay ta ìm thấy ngươi rồi. Ngươi còn tưởng trốn được chăng ?

Mọi người đều biến sắc chẳng hiểu câu chuyện ra làm sao ? Sắc mặc biến đổi thảm bại nhất dĩ nhiên là Can Nhi Triệu.

Chính Can Nhi Triệu cũng chẳng hiểu chuyện gì.

Cố Thanh Phong muốn lại khuyên giải.

Lục Tiểu Phụng sắc mặc xám xanh, xẵng giọng :

- Bữa nay tại hạ phải đòi món nợ cũ của gã này, không đòi ngay không được. Tại hạ thanh toán xong rồi sẽ trở lại bồi rượu các vị. Ai mà cản trở tại hạ... Chàng không nói nữa mà cỹng chẳng cần phải nói thêm.

Không ai muốn vì Can Nhi tRiệu để làm phật ý Lục Tiểu Phụng. Trước mặt đông người, Lục Tiểu Phụng lôi Can Nhi Triệu ra cửa, dời khỏi Bạch Vân Quán tiến vào khu rừng cây.

Vừng thái dương đã lên cao. Bữa nay chiều trởi không đẹp.

Trong rừng vẫn âm u. ánh dương quang lọt qua khe lá chieué vào mặt Can nHi Triệu.

Sắc mặt gã lợt lạt, miệng ấp úng hỏi :

- Cuyện này ra làm sao ? Tiểu nhân có thù hằn gì với Lục đại hiệp ?

Lục Tiểu Phụng đột nhiên buông tay ra mỉm cười đáp :

- Chẳng có chuyện gì mà cũng không cừu hận.

Can Nhi Triệu ngơ ngác nhưng mặt gã đã có chút huyết sắc, gã hỏi :

- Chẳng lẽ đây cũng chỉ là trò đùa ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Trò đùa có lúc biến ảo không phải trò đùa.

can Nhi Triệu giơ tay lau mồ hôi trán hỏi :

- Nếu tiểu nhân đi nghe tin tức thay cho Lục đại hiệp, nó có biến ảo không ?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Không. Nhất định là không.

Buổi sáng ngày mười bốn tháng chín.

ánh dương quang soi vào góc tây bắc Tử Cấm Thành. Tuy ánh dương quang sáng tỏ mà nơi đây vẫn âm u thảm đạm. Không một người nào đến chốn này. Thật không ai ngờ mong Tử Cấm này lầu vàng gác ngọc, quy mô rộng lớn lại có chỗ âm u thảm đạm, Lục Tiểu Phụng cũng không ngờ tới.

Dưới chân tường tráng lệ mà lại có một vùng nhà cây vách đất, nghèo nàn hủ lậu. đường phố cũng chatạ hẹp dơ dáy. Hai bên là những tiệm cơm khói bám đen sì hay nững quán trà nhỏ như chuồng gà cùng những tiệm tạp hóa nhỏ bé bày mọi thứ.

Trong làn gió đầy mùi khói khét lẹt, mùi rượu nồng nặc, mùi cá muối tanh tưởi, mùi đậu hủ khê nằng nặc, lại còn nhiều thứ mùi vị quái dị không bút nào tả xiết.

Một đằng là mùi dầu thơm nữ nhân bôi đầu, mùi chả chó thơm ngậy. Bao nhiêu mùi vị trộn lẫn với nhay thành một thứ mùi vị không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.

Lục Tiểu Phụng dù trong giấc mơ cũng không nghĩ tới trên cõi đời này lại có mùi vị quái lạ đến thế. Chàng không thể tin được nơi đây ở trong thành Tử Cấm. Nhưng sự thật chàng đã tiến vào Tử Cấm Thành rồi. Can Nhi Triệu đến kiếm một vị thái giám là bạn gã. Bạn gã đưa vào đây.

Can Nhi Triệu quả là tay giao du rất rộng. Bạn hữu gã đủ các loại, các cỡ không thiếu mặt nào. Gã nói :

- Ở góc tây bắc Tử Cấm Thành có nơi rất kỳ quái. Tiểu nhân dám bảo đảm Lục đại huệp tuyệt đối chưa tới bao giờ. Người tầm thường muốn đến là không được đâu.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tại sao vậy ?

Can Nhi Triệu đáp :

- Vì địa phương đó là chỗ cư trú của gia đình thân thích các thái giám. Những thái giám trong hoàng thành muốn ra ngoài một lần cũng không phải chuyện dễ. Lúc rỗi rãi họ đến đó tiêu khiển nên các thứ tà môn ngoại đạo chẳng thiếu món gì.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Ngươi muốn đến đó coi ư ?

Can Nhi Triệu đáp :

- Tiểu nhân quen một vị thái giám tên gọi An Phúc có thể đưa chúng ta tới.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Chúng ta tới đó làm gì ?

Can Nhi Triệu đáp :

- Vì tiểu nhân đã được tin con ngựa bạch kia ở trong vùng phụ cận đó đi ra.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 74
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com