Hồi 12-2 Cả người của Thường Vô Ý cứng hẳn lại. Cái đại sảnh xem ra không có gì cả đó, thật ra khắp nơi lại mai phục đầy những cạm bẫy giết người! Lam Lan thở ra, cô dịu dàng nói : - Trương tiên sinh tuy đã chết, nhưng được chết về tay danh nhân, trong lòng mỹ nhân cũng xem như là chết đúng như ý, chết không oán hận rồi. Tiểu Mã bỗng cười lớn lên nói : - Nói hay lắm, nói có lý lắm. Tiếng cười của y nghe ra còn muốn khó nghe hơn là tiếng khóc. Lam Lan nói : - Người chết không sống lại được, huống gì ai ai sớm muộn gì rồi cũng chết. Tiếng cười của Tiểu Mã bỗng ngưng bặt lại, y hét lên : - Nếu vậy, sao cô không để cho em cô chết đi đâu cho rồi? Lam Lan nói : - Bởi vì y là em của em. Giọng nói của cô nghe ra vẫn còn rất bình tĩnh. Cô lại chầm chậm nói tiếp : - Cũng bởi vì em tin được anh. Nhất định anh sẽ hộ tống y bình an qua núi! Tiểu Mã đóng miệng lại. Lam Lan nói : - Y là một đứa bé rất đáng thương, từ nhỏ đã có nhiều bệnh tật, không có lấy một ngày bình yên thoải mái, nếu cứ thế mà chết đi, làm chị làm sao mà an lòng cho được? Giọng nói của cô bỗng nghẹn ngào, cặp mắt mỹ lệ bỗng có nước mắt trào ra, cô lại quay qua bức rèm bái xuống, nói : - Lão nhân gia muốn lấy mạng của y, chỉ như dẫm chết một con kiến. Vì vậy tôi chỉ cầu xin lão nhân gia mở lòng rộng lượng thả bọn tôi ra, để chúng tôi qua núi cầu thầy thuốc chữa trị. Châu Ngũ thái gia lạnh lùng nói : - Ta cũng muốn thả hắn ra, nhưng chỉ tiếc, hắn không phải là con kiến, kiến không ngồi trong kiệu. Lam Lan nói : - Y nãy giờ nằm trong kiệu, không ra làm lễ lão nhân gia, nhất định không phải là dám vô lễ với lão nhân gia. Châu Ngũ thái gia hỏi : - Tại vì sao? Lam Lan nói : - Bởi vì y bệnh nặng quá không ra gió được. Châu Ngũ thái gia hỏi : - Nơi đây có gió? Lam Lan không thể không thừa nhận : - Không có. Châu Ngũ thái gia hỏi : - Tại sao hắn còn chưa chịu ra? Lam Lan nói : - Bởi vì... bởi vì bên ngoài đại khái lạnh hơn bên trong nhiều. Châu Ngũ thái gia bỗng cười lớn, nói : - Nói hay lắm, nói có lý lắm. Tiếng cười của ông ta bỗng ngưng bặt lại, ông ta gằn giọng nói : - Các ngươi lại lôi hắn ra, xem hắn có chết được không! Câu nói ấy còn chưa thốt ra xong, bốn vách lại có sáu người xuất hiện, trong đó không những có Linh Lung Song Kiếm, còn có Bốc Chiến và lão già quét hoa. Vô Thiệt đồng tử cũng búng người, bay ra ngoài. Thường Vô Ý đang chờ y ở đó từ lâu. Người của y vừa vượt quá bệ đá, Thường Vô Ý đã xông lại đón, kiếm quang lóe lên, đâm thẳng vào cổ họng của y, kiếm đâm chéo qua, vừa nhanh vừa quái dị. Nhưng đệ tử của Tinh Tú phái, vũ công còn kỳ quái ngụy dị hơn, giữa không trung còn có thể lắc người đi thêm lần nữa. Thường Vô Ý đâm nhát kiếm đó trật lất, Phi Vân Cước của Vô Thiệt Đồng Tử đã đá tới trước ngực y. Trong chớp mắt, hai ngươi đã trao đổi với nhau hơn mười chiêu, hai bên đều đánh ra những chiêu sát thủ trí mệnh. Trong lòng hai người đều biết rằng, nếu đã xáp vào rồi, nhất định sẽ có một người chắc chắn là chết. Tiểu Mã xông tới lão già quét hoa. Lão già nói : - Ngươi là một tay hảo nam nhi, ta không muốn giết ngươi. Tiểu Mã nói : - Cám ơn, cám ơn! Lão già nói : - Ta cũng không thích giết người. Tiểu Mã nói : - Khách khí, khách khí! Lão già hỏi : - Ngươi nói gì vậy? Tiểu Mã nói : - Ban ngày thì ông ở nơi đây quét hoa, ban đêm ông đi đâu? Lão già nói : - Ngươi nói ta đi đâu? Tiểu Mã nói : - Đi giết người! Y hững hờ nói tiếp : - Không chừng ông không thích chính mình ra tay, nhưng ông thích nhìn người khác giết người. ... Sói đêm tấn công, những trận khổ chiến đẫm máu, một người thọt chân, đứng tuốt đằng xa trên một tảng đá. Tiểu Mã nói : - Ban ngày ông quét hoa, ban đêm ông đi giết người, ngày tháng đi qua không khỏi bận bịu quá, ông có mệt mỏi lắm không? Lão già đã sa sầm nét mặt, lão lạnh lùng nói : - Quét hoa và giết người đều là những thứ lạc thú, sao ta lại mệt mỏi được? Tiểu Mã đồng ý, y nói : - Nếu một người thích làm chuyện gì, chắc sẽ không thấy mệt mỏi tí nào. Lão già hỏi : - Người thích làm gì? Tiểu Mã nói : - Đập bể cái mũi của ông, một quyền đánh trật, còn có quyền thứ hai, đánh cho ba ngàn sáu trăm quyền, ta cũng chẳng thấy mệt mỏi. Nói câu đó xong, y đã đánh ra bảy tám quyền. Đánh xong bảy tám quyền, y mới phát hiện ra, thân pháp của lão già rất nhẹ nhàng phiêu hốt, muốn đánh trúng vào mũi của lão cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Tiểu Mã không sợ mệt. Nhưng y không thể không lo lắng cho Lam Lan và bệnh nhân đang ngồi trong kiệu, bởi vì Linh Lung song kiếm đã xông lại, sói già Bốc Chiến còn đứng bên ngoài lược trận, y không thể nào phân thân ra đi cứu bọn họ. Huống gì còn có hai hàng cung tiễn thủ! Tiểu Mã cũng không sợ chết. Đối với y, chuyện chân chính đáng sợ không phải là đối thủ bây giờ của mình, cũng không phải sói già Bốc Chiến và Linh Lung song kiếm, lại càng không phải hai hàng cung tiễn thủ kia. Chân chính đáng sợ nhất chỉ có một người. Châu Ngũ thái gia! Chỉ có ông ta mới là chủ tể của Lang Sơn, cơ hồ có thể nói là một tay cao thủ đệ nhất mà cả đời Tiểu Mã từng gặp qua. Khí công của ông ta đã đáng sợ rồi, cái âm trầm của ông ta lại càng đáng sợ. ... Các ngươi quả thật không hổ là bạn bè tốt với nhau, bất kể ra sao, ta cũng phải cho các ngươi được gặp nhau một lần trước đã. Hiện tại Tiểu Mã rốt cuộc đã hiểu ra ý tứ câu nói của ông ta. ... Gặp nhau rồi thì sao? ... Chết! Chết cũng có nhiều loại chết. Ông ta chọn chắc chắn là thứ tàn bạo nhất. Từ lúc đầu, ông ta đã không có ý định thu nhận quyền đầu của Tiểu Mã, kiếm của Thường Vô Ý. Từ lúc đầu, ông ta đã không có ý định để cho người nào trong bọn họ còn sống sót trở về. Bệnh nhân vẫn còn ngồi trong kiệu, Lam Lan nãy giờ không hề rời khỏi chiếc kiệu nửa bước. Cô thấy Linh Lung song kiếm đang bước về hướng chiếc kiệu. Tiểu Mã đang liều mạng, Thường Vô Ý cũng đang liều mạng, vì cô và người em bệnh hoạn của cô liều mạng. Nhưng hình như cô không thấy gì cả. Cô còn đang cười rất mê hồn, giọng nói vẫn còn rất quyến rũ : - Hai vị tiểu đệ đệ, các chú đã được bao nhiêu tuổi rồi? Cô biết Linh Lung song kiếm nhất định sẽ không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì châu nhai không muốn người khác đề cập đến tuổi tác của mình, bọn họ dĩ nhiên cũng không tự mình đi đề cập đến. Cái trọng điểm của câu hỏi không nằm ở đó. Vì vậy cô không đợi bọn họ mở miệng đã lập tức hỏi tiếp : - Các chú có bao giờ thấy qua một người đàn bà chân chính mỹ lệ bao giờ chưa? Không những vậy, còn trần truồng không mặc áo quần gì cả? Linh Lung song kiếm không chừng đã thấy qua, không chừng chưa thấy qua. Nhưng bọn họ rốt cuộc cũng là đàn ông. Nếu có một người đàn bà chân chính mỹ lệ cởi sạch áo quần ra, bất cứ gã đàn ông nào cũng đều sẽ không từ chối nhìn. Lam Lan bỗng hô : - Hương Hương! Hương Hương còn đang khóc. Lam Lan hỏi : - Em xem mình có phải là khó coi lắm không? Hương Hương lắc đầu. Lam Lan nói : - Nếu vậy sao em còn không cho bọn họ xem thử? Hương Hương tuy còn nước mắt lả chả, nhưng cô đã lẹ làng đứng lên, lẹ làng làm cho mình trần truồng ra. Ở trong một tâm tình như vậy, động tác của cô dĩ nhiên không được đẹp lắm, nhưng thân hình của cô thật tình rất đẹp. Cặp vú nhô lên rắn chắc, eo lưng nhỏ nhắn, cặp đùi thuôn dài, đều là những thứ không phải đàn ông thường thường được nhìn. Lam Lan chính mình cũng đang thưởng thức, cô thở ra một hơi nhè nhẹ nói : - Các chú thấy cô ta đẹp không? Anh em Linh Lung cùng nói : - Đẹp! Lam Lan hỏi : - Sao các chú còn không nhìn thêm tí nữa đi? Anh em Linh Lung nói : - Chúng ta muốn nhìn cô! Lam Lan nhoẽn miệng cười nói : - Ta đã là bà già rồi, có gì dễ coi đâu, nhưng nếu các chú nhất định muốn nhìn, ta... Cô cúi đầu, cô bắt đầu cởi nút áo ra, nút áo của cô cũng có giấu ám khí. Nào ngờ ám khí của cô còn chưa phóng ra, thanh kiếm của Ling Lung song kiếm đã vung ra. Bọn họ không hề nhìn tới Hương Hương, bọn họ nãy giờ đang nhìn lom lom vào bàn tay của Lam Lan. Lam Lan thở ra nói : - Ta đã nhìn trật rồi, thì ra các ngươi nơi đây vừa lớn vừa nhỏ, vừa già vừa trẻ, đều không phải là đàn ông! Ám khí của cô vẫn phóng ra, nhưng đều bị kiếm quang đánh rớt xuống. Linh Lung song kiếm vốn là anh em song sinh, tâm ý tương thông với nhau, kim ngân song kiếm hợp bích, không có một kẽ hở. Lam Lan không phải là một người đàn bà yếu đuối, cô biết vũ công, không những vậy, vũ công của cô cũng không kém cỏi tí nào. Nhưng cô cũng không có cách nào chống đở nổi hai thanh kiếm đó. Mái tóc cô đã bị chém đứt, kiếm quang của thanh Kim kiếm quấn lấy người cô, còn Ngân kiếm thì đã mấy lần gần đâm thủng vào cổ họng của cô. Cô đã bắt đầu thở dồn dập, cô la lớn lên : - Tiểu Mã, anh còn chưa lại đây cứu em sao? Tiểu Mã cũng muốn lại. Có mấy lần y đã xém đột phá được chiêu thức của lão già, nhưng cái dọc tẩu của Bốc Chiến đã đánh lại. Cây dọc tẩu nặng chịch, thuốc cháy đỏ hừng hực trong đầu dọc tẩu, y dành phải né lui lại. Y đã nhìn ra tình cảnh thật nguy hiểm của Lam Lan, nhưng y hoàn toàn không làm được gì cả. Giọng nói của Lam Lan đã biến ra run rẩy : - Các ngươi tính giết ta thật sao? Linh Lung song kiếm không thèm để ý tới cô. Kiếm quang của Kim kiếm dày đặc như tơ, phong tỏa đường thoái lui của cô, Ngân kiếm xé gió đâm lại, mắt thấy đã sắp xuyên thấu qua ngực của cô. Châu Ngũ thái gia bỗng nói : - Giữ cô ta lại! Ngân quang bỗng ngừng lại, lưỡi kiếm vẫn còn ngay trước mặt cô. Châu Ngũ thái gia nói : - Ta muốn người ngồi trong kiệu! Linh Lung song kiếm hỏi : - Muốn người sống, hay là muốn người chết? Châu Ngũ thái gia trả lời chỉ có một chữ : - Giết! Người trên Lang Sơn, vốn coi mạng sống con người như cỏ rác, nếu Châu Ngũ thái gia nói giết, người đó chắc chắn là sẽ chết. Tiểu Mã chỉ còn nước lấy mắt nhìn. Y đã đáp ứng với Lam Lan hộ tống người này bình an qua núi, y đã vì người này đổ mồ hôi, đổ cả máu. Chỉ tiếc, y là người, không phải thần! Sức người rốt cuộc cũng có hạn, trên đời này rất có nhiều chuyện không biết phải làm sao hơn. Nếu gặp phải những chuyện như vậy, đổ mồ hôi cũng thế, rơi nước mắt cũng thế, đổ máu ra cũng không ích lợi gì.