Bên ngoài cũng im lặng như tờ, Tiểu Mã rón rén đi về phòng mình, vừa mở cửa, đã ngẫn người ra đó. Trong phòng y có người. Tấm nệm rách rưới trên giường của y đã không biết được thay lại lúc nào, bằng một tấm chăn trắng trẻo sạch sẽ. Lam Lan đang nằm trong tấm chăn đó, nhìn y. Người của cô hiển nhiên đang trần truồng, bởi vì y phục của cô đều được xếp trên cái ghế đầu giường. Tiểu Mã hình như không thấy trong phòng còn có một người như vậy, y đóng cửa lại rồi bắt đầu cởi áo quần ra. Ánh mắt của Lam Lan lại càng say sưa, cô hỏi nhỏ : - Nãy giờ anh đang đi đâu vậy? Tiểu Mã nói : - Tôi uống có hơi nhiều, vì vậy phải cho ra tý đỉnh. Lam Lan nhoẻn miệng cười nói : - Bây giờ có thể cho ra thêm chút nữa đấy. Tiểu Mã cố ý làm bộ không hiểu : - Cô không ngủ trong phòng cô, lại phòng tôi làm gì vậy? Lam Lan nói : - Em ngủ một mình không được. Tiểu Mã nói : - Tôi ngủ được! Lam Lan hỏi : - Có phải anh đang tức giận gì? Anh đang giận ai vậy? Tiểu Mã không mở miệng. Lam Lan hỏi : - Không lẽ anh cũng sợ Thường Lục Bì lột da anh sao? Tiểu Mã không phủ nhận. Lam Lan nói : - Nhưng ông ta chỉ bất quá không cho đàn ông đụng vào đàn bà, chứ không hề nói không cho đàn bà đụng vào đàn ông, vì vậy... Cô cười càng mê hồn : - Bây giờ em lại đụng vào anh đây. Cô nói lại là lại, lại còn nhanh hơn gì, thân người mềm mại thơm tho của cô, bỗng nằm trong lòng Tiểu Mã hồi nào. Cặp môi của cô hừng hực như lửa. Tiểu Mã tính đẩy cô ra, nhưng y đổi ý... Bị người ta gạt không phải là một chuyện dễ chịu. Đây không phải là một cách để trả thù sao. Y báo thù rất mãnh liệt. Đôi môi nóng bừng của Lam Lan bỗng biến thành lạnh băng, hơi thở hổn hển đã biến thành rên rỉ. Cô là một người đàn bà chân chính, một người đàn bà trong mộng tưởng của đàn ông. Cô có tất cả điều kiện của một người đàn bà nên có, thậm chí còn đầy đủ hơn cả đàn ông mộng tưởng. Đôi môi của cô nóng lên không biết bao nhiêu lần, lạnh đi không biết bao nhiêu lần. Tiểu Mã rốt cuộc đã bắt đầu thở dốc. Tiếng rên rỉ của cô cũng dần dần biến thành tiếng thở hổn hển, cô vừa thở vừa nói : - Thảo nào mà người ta nói anh là con lừa, anh quả là con lừa! Đấy là một câu nói thật thô tục, nhưng trong lúc này nói ra, lại làm cho người ta mê cả hồn. Tiểu Mã đã mềm lòng. ... Ít ra cô chưa hề bán đứng y. ... Cô vốn có thể giao dịch làm ăn với sói quân tử. ... Nhiệt tình của cô đối với y không phải giả tạo. Hiện tại y chỉ nghĩ đến những điểm tốt của cô. Trong phòng yên lặng bình tĩnh, bao nhiêu khẩn trương và khích động đã được tung mở ra, đây vốn là lúc trai gái dễ thông cảm với nhau nhất. Y bỗng hỏi : - Tại sao trong kiệu không có người? Câu hỏi ấy vừa thốt ra, y đã cảm thấy hối hận, chỉ tiếc là lời đã thốt ra, không cách nào thu lại được. Nhưng không ngờ rằng, Lam Lan không hề kinh ngạc, cô hỏi ngược lại : - Có phải anh muốn xem nhị đệ của em ra thế nào không? Tiểu Mã nói : - Chỉ tiếc là tôi không thấy ai cả. Lam Lan nói : - Đấy bởi vì y không ở trong chiếc kiệu mà anh lại xem! ... Cô ta biết bọn họ lại xem thử? Tiểu Mã hỏi : - Y ở đâu? Lam Lan nói : - Y ở trong chiếc kiệu trong phòng của em, y bệnh nặng lắm, em không thể không cẩn thận chút xíu. Tiểu Mã cười nhạt. Lam Lan nói : - Em cố ý để chiếc kiệu không ở trong phòng tốt nhất, đem kiệu của y vào phòng em, trước khi em lại đây, em đã kêu chị em Tăng Trân Tăng Châu giữ dùm. Tiểu Mã cười nhạt. Lam Lan hỏi : - Anh không tin sao? Tiểu Mã còn đang cười nhạt. Lam Lan bỗng nhảy bật dậy, nói : - Được, em đem anh lại gặp mặt y! Bất kể cô là nữ quỷ, hay là hồ ly tinh, lần này quả thật cô không nói láo tý nào. Phòng cô quả thật có một chiếc kiệu, trong kiệu có một người. Cô nhè nhẹ kéo tấm màn lên, Tiểu Mã lập tức thấy người đó.
Hiện tại là tháng chín. Trời tháng chín không lạnh lắm. Nhưng trong kiệu chất đầy da hổ, dù trời có lạnh cách mấy, một người nằm trong đó bao nhiêu là da hổ, cũng phải nóng cả người lên. Người này còn đdang run lên vì lạnh. Y vẫn còn trẻ, nhưng mặt y hoàn toàn không có một tý máu, cũng không có một giọt mồ hôi. Y vẫn còn đang run rẩy không ngớt. Y rất trẻ, nhưng đầu tóc lông mày lông mi đều đã bắt đầu rụng, hô hấp cũng nhẹ như tơ. Bất cứ ai cũng đều nhận ra, bệnh tình của y quả thật rất nặng, rất trầm trọng. Tiểu Mã cũng nhìn ra. Vì vậy bây giờ trong lòng y đang cảm thấy, hình như giống như vừa vụng trộm với vợ bạn, mà người bạn đó vẫn còn xem y là một người bạn. Tuy không hoàn toàn giống, nhưng ít nhất cũng có điểm giống giống. Lam Lan nói : - Đây là em của em, y tên là Lam Ký Vân. Tiểu Mã nhìn gương mặt tiều tụy trắng bệch của y, muốn cười cười với y, mà cười không nổi. Lam Lan nói : - Đây là Tiểu Mã, người đang liều mạng bảo vệ chị em mình qua Lang Sơn. Lam Ký Vân nhìn Tiểu Mã, ánh mắt đầy vẻ cảm khích, y bỗng thò bàn tay ra nắm lấy bàn tay Tiểu Mã nói : - Cám ơn anh. Giọng nói của y suy nhược như giây tơ. Bàn tay của y khô khan mà lạnh ngắt, còn hơn là bàn tay người chết. Nắm lấy bàn tay đó, trong lòng Tiểu Mã rất băn khoăn khó chịu, ấp úng muốn nói vài câu an ủi, nhưng lại không nói được câu nào. Người bệnh lại bắt đầu ho lên sù sụ, muốn ho cả ra nước mắt. Tiểu Mã nhìn cũng muốn rơi nước mắt, rốt cuộc cũng ráng nói được một câu : - Chú... chú bảo trọng mình. Người bệnh gượng cười, y cũng muốn nói, nhưng mi mắt ra chiều muốn nhắm lại. Lam Lan nhè nhẹ đóng màn xuống, Tiểu Mã đã rón rén bước ra ngoài, y chỉ hận không kiếm đâu ra được cái hang nào để trốn vào trong đó. Lúc Lam Lan bước ra, cặp mắt của y còn đang đỏ hoe, y bỗng nói : - Tôi không phải là con lừa, tôi là con heo! Lam Lan dịu dàng nói : - Anh không phải gì cả. Tiểu Mã nói : - Tôi thật thế. Lam Lan nhoẻn miệng cười nói : - Anh không mập, tại sao lại là heo được? Tiểu Mã nói : - Tôi là con heo ốm! Y đưa tay lên, hình như đã muốn tát cho mình hai bạt tai. Lam Lan đã nắm lấy tay y, đưa mặt nép vào trong ngực y nói : - Em biết anh đang nghĩ gì trong lòng, em cũng buồn lắm, nhưng... Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt y : - Nhưng chỉ cần chúng mình bảo hộ y qua được núi, chúng mình... Tiểu Mã ngắt lời cô, y lớn tiếng nói : - Tôi mà làm không được chuyện đó, tôi đụng đầu vào tường chết ngay! Lam Lan nhẹ nhàng mân mê bàn tay của y, cặp môi cũng đang hôn nhẹ lên mặt y. Y bỗng phát hiện ra bàn tay của cô đang lạnh băng, đôi môi của cô cũng lạnh băng, không những vậy còn đang run rẩy. Hiện tại chẳng phải là lúc động tình như lúc nãy, tại sao bàn tay đôi môi của cô lại lạnh ra thế? Tiểu Mã hỏi : - Cô còn đang giận sao? Lam Lan nói : - Ừ. Tiểu Mã nói : - Tôi... Lam Lan nói : - Không phải em đang giận anh. Tiểu Mã hỏi : - Thế thì cô đang giận ai? Lam Lan nói : - Em đã dặn bọn họ hai ba lần, nói bọn họ phòng thủ nơi đây, vậy mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng bọn họ ở đâu. Tiểu Mã bấy giờ mới nhớ ra chỉ có em của cô ở một mình trong phòng, chị em Tăng Trân Tăng Châu quả thật chẳng thấy bóng dáng ở đâu. Thật tình bọn họ không nên bỏ đi như vậy. Lam Lan nói : - Dù bọn họ có chuyện gì khẩn cấp, cũng không nên cả hai người cùng đi. Tiểu Mã nói : - Không chừng bọn họ sẽ về ngay bây giờ. Bọn họ không trở lại. Lâu lắm, bọn họ vần còn không thấy bóng dáng đâu. Không những tìm không ra bọn họ, ngay cả lão Bì cũng không thấy đâu