watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
12:23:4831/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quyền Đầu - Cổ Long - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Quyền Đầu - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 35



Hồi 08-1: Mê Đường Lạc Lối
 
 Mười ba tháng chín, giữa trưa, trời đẹp, có lúc cũng nhiều mây.
Ánh mặt trời từ ngoài núi chiếu vào, chiếu qua song cửa, chiếu lên gương mặt lãnh đạm trắng bệch của Thường Vô Ý.
Trương Lung Tử đứng cạnh song cửa đần mặt ra, Tiểu Mã và Lam Lan ngồi trong phòng đần mặt ra.
Bọn họ đang chờ, chờ tin tức của lão Bì và chị em họ Tăng, ba người này vẫn còn chưa có một điểm tin tức.
Thường Vô Ý lạnh lùng nói :
- Ta đã nói rồi, y không phải là con người.
Tiểu Mã cười khổ nói :
- Nhưng ta có thể bảo đảm rằng, chị em Tăng Trân Tăng Châu không phải bị y dụ đi đâu.
Thường Vô Ý cười nhạt hỏi :
- Không phải sao?
Tiểu Mã nói :
- Y chẳng có được bản lãnh như thế.
Y đứng lên, rồi lại ngồi xuống, y bỗng hỏi :
- Ngươi còn nhớ cái cô gái có cặp đùi đẹp đấy không?
Dĩ nhiên là Thường Vô Ý còn nhớ.
Cặp đùi đẹp như thế không phải là lúc nào cũng gặp được, chỉ cần là đàn ông, dù không muốn nhìn cũng khó khăn lắm.
Tiểu Mã nói :
- Ngươi còn nhớ cô ta nói gì không? Chỉ cần bọn ta đi tìm cô ta, cô ta có thể tùy thời tùy lúc hoan nghênh.
Cô ta đang nói câu đó, đùi của cô lộ hoàn toàn hẳn ra ngoài, phảng phất cũng đang lộ vẻ hoan nghênh bọn họ.
Lam Lan thở ra nói :
- Cô gái đó thật là một ả ma nữ, tôi mà là đàn ông, không chừng tôi cũng nhịn không nổi đã đi tìm ả.
Bọn họ cũng còn nhớ ánh mắt của lão Bì nhìn đăm đăm vào cặp đùi của cô ta, cũng còn nhớ có một cô gái khác đã làm gì đó với chị em họ Tăng.
Các cô không thích dùng bạo lực, nhưng cái thứ dụ hoặc hoang dã sơ khai tà ác đó so với bạo lực còn đáng sợ hơn.
Tiểu Mã cũng đang than thở :
- Thật ra tôi cũng phải biết bọn họ chịu không nổi những thứ dụ hoặc như thế.
Thường Vô Ý nói :
- Ta chỉ biết một chuyện.
Tiểu Mã hỏi :
- Chuyện gì?
Thường Vô Ý nói :
- Thêm ba người bọn họ cũng không gọi là nhiều, ít đi ba người bọn họ cũng không gọi là ít.
Tiểu Mã hỏi :
- Không lẽ ngươi chuẩn bị bỏ mặc bọn họ đi sao?
Thường Vô Ý hỏi lại :
- Không lẽ ngươi tính đi tìm bọn họ?
Tiểu Mã nói :
- Ta tính vậy.
Thường Vô Ý hỏi :
- Ngươi còn nghĩ đến chuyện qua núi không?
Tiểu Mã câm miệng lại.
Bỗng nhiên, một cô con gái đang cười ngặt nghẽo, lảo đảo bước vào.
Cô còn rất trẻ tuổi, gương mặt cũng rất đẹp, trên người mặc một chiếc trường bào làm bằng vải gai, một nửa đã đẩm ướt máu tươi đỏ lòm.
Nhưng cô vẫn còn cười sung sướng, chẳng có tý dáng điệu gì là bị thụ thương.
Cô cười dòn dả, chào hỏi tất cả mọi người, làm như bọn họ đều là bạn thân lâu năm của cô, xem ra cô không có ác ý gì với bất cứ ai.
Tiểu Mã than thầm trong bụng.
Y nhìn ra được cô là một trong những con sói, những con sói bị lạc bầy bị lạc mất mẹ.
Đồng tử cô mở lớn, ánh mắt đầy vẻ lạc lõng mất thần, cô bỗng bước lại, ngồi ngay vào lòng Tiểu Mã, vỗ nhẹ vào má y, nói nho nhỏ như người trong mộng :
- Anh đẹp trai quá, em thích đàn ông đẹp trai, em thích... em thích lắm.
Tiểu Mã không đẩy cô ra.
Một người có dũng khí nói ra những gì mình thích trong lòng, nhất định đó không phải là tội ác.
Y nhịn không nổi hỏi cô :
- Cô bị thương sao?
Ngực áo của cô còn đẩm máu chưa kịp khô, nhưng cô không ngớt lắc đầu nói :
- Không, không có.
Tiểu Mã hỏi :
- Máu ở đâu ra vậy?
Cô cười như si ngốc nói :
- Đấy không phải là máu, sữa của em đấy, em muốn cho con ngoan của em bú.
Vạt áo đẩm máu bỗng được kéo lên, bày ra một lồng ngực đầy máu me.
Lồng ngực nhô cao lồ lộ của cô chỉ còn thừa có một nửa.
Bàn tay của Tiểu Mã lạnh hẳn đi.
Cô còn đang cười ngặt nghẽo.
Cái thứ thống khổ ấy, vốn không phải ai ai cũng chịu đựng được, nhưng cô hình như không cảm thấy gì cả.
- Anh đoán xem nửa bên kia đi đâu mất rồi?
Tiểu Mã đoán không ra, cũng không muốn đoán.
- Vào trong bụng của pháp sư rồi.
Cô cười vừa ngọt ngào vừa khoan khoái :
- Ông ta là bảo bối của em đấy, ông ta thích uống sữa của em, em cũng thích mớm cho ông ta.
Bàn tay băng giá của Tiểu Mã đang đè chặt vào trong bụng của mình, y đã cơ hồ nhịn không nổi muốn mửa ra.
... Trên Lang Sơn còn có một gã đầu mục gọi là Pháp sư, y là một gã hòa thượng, trước giờ không ăn thịt, thịt heo thịt bò thịt gà thịt dê thịt chó, y đều không ăn.
... Y chỉ ăn thịt người.
Lam Lan đã bắt đầu mửa ra.
Còn thừa nửa bộ ngực căng phồng, cô bỗng đưa tới trước mặt Tiểu Mã.
- Em cũng thích anh lắm, anh cũng là bảo bối của em, em cũng muốn cho anh bú sữa của em.
Tiểu Mã thở ra, y bỗng vung nắm tay lên đấm vào quai hàm của cô.
Cô lập tức ngất xỉu ra.
Tiểu Mã nhìn cô ngã ra, cười khổ nói :
- Ta đâu có muốn đối xử với cô như thế, nhưng ta nghĩ không ra cách nào khác.
Muốn trải trừ thống khổ cho cô, đấy quả thật là cách trực tiếp, hữu hiệu nhất.
Đặng lão bản rốt cuộc cũng xuất hiện, y nhìn nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất, lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói :
- Con gái người ta như thế, tại sao lại cứ đi ăn ba thứ cỏ ấy?
Tiểu Mã hỏi :
- Cô ta ăn cỏ?
Đặng lão bản nói :
- Ăn rất nhiều.
Tiểu Mã lại càng lấy làm lạ :
- Người ăn gì tôi cũng gặp, nhưng ăn cỏ...
Đặng lão bản nói :
- Cô ta ăn không phải là thứ cỏ thông thường.
Tiểu Mã hỏi :
- Thứ cỏ gì?
Đặng lão bản nói :
- Là một thứ độc dược chết người.
Y thở dài một tiếng rồi giải thích :
- Phía sau núi chỗ bóng mát có mọc lên thứ cỏ ma, bất cứ ai ăn vào, đều biến ra như điên điên khùng khùng, si si mê mê, làm như là...
Tiểu Mã nói :
- Như là uống rượu say?
Đặng lão bản nói :
- So với uống rượu say còn dễ sợ hơn gấp mười lần. Một người uống rượu say, tâm thần đại khái còn tỉnh hai ba phần. Ăn phải thứ cỏ này, lập tức thành ra cái gì cũng chẳng biết, chuyện gì cũng làm được.
Tiểu Mã hỏi :
- Thứ thảo này là ma túy?
Đặng lão bản gật đầu nói :
- Nghe nói những người này mỗi ngày không ăn cỏ này vào không chịu được.
Tiểu Mã hỏi :
- Bọn họ là những hạng người nào vậy?
Đặng lão bản nói :
- Là những đứa mới lớn lên, cảm thấy chuyện gì cũng không đúng, người nào cũng không thuận mắt.
... Bọn họ ăn những thứ cỏ ấy vào, sẽ ma túy mình đi, để chạy trốn hiện thực.
Tiểu Mã hiểu bọn họ, trong lòng y cũng đã từng có bao nhiêu chuyện buồn bực mộng ảo không đâu phát tiết ra được.
Cái thứ mộng ảo và buồn bực thuộc vào những lớp thanh niên mới lớn.
Nhưng y không chạy trốn.
Bởi vì y biết, chạy trốn không phải là một cách để giải quyết vấn đề, chỉ có phấn đấu không ngừng, làm việc không ngơi nghỉ, mới có thể quên di bao nhiêu thứ mộng ảo buồn bực đó.
Y cúi người xuống kéo vạt áo che kín lại ngực của cô.
Nghĩ đến cái gã pháp sư ăn thịt người, nghĩ đến chỗ khả ố và đáng ghét của y, bàn tay của y biến thành lạnh buốt.
Y bỗng hỏi :
- Ngươi đã gặp qua Pháp sư?
Đặng lão bản nói :
- Ừ.
Tiểu Mã hỏi :
- Thịt người nào y cũng ăn?
Đặng lão bản nói :
- Nếu y có con cái, không chừng y cũng ăn luôn chúng.
Tiểu Mã hằn học nói :
- Hạng người đó còn sống trên đời này, thật là một chuyện quái lạ.
Đặng lão bản nói :
- Không quái lạ.
Tiểu Mã cười nhạt nói :
- Nếu ngươi có con gái hay con trai bị y ăn mất, ngươi sẽ lấy làm kỳ lạ tại sao y còn chưa chết.
Đặng lão bản nói :
- Dù tôi có đứa con bị y ăn mất, cũng đành phải đứng xa xa nhìn.
Tiểu Mã không hỏi thêm, bởi vì hiện giờ trước cửa bỗng có một người đang từ từ bước vào.
Một lão già thái độ rất nghiêm trang, đội một cái mũ tròn vạnh, áo dài đen tuyền chấm xuống tới đất, râu tóc bạc phơ lại càng làm người ta cảm thấy tôn kính.
Đặng lão bản đã hối hả bước lại đón tiếp, cung kính kéo ghế cho lão ta ngồi, y cười vả lả nói :
- Xin mời ngồi.
Lão già nói :
- Cám ơn ngươi.
Đặng lão bản hỏi :
- Lão nhân gia hôm nay cũng uống trà?
Lão già nói :
- Đúng vậy.
Giọng nói của lão chậm chạp kéo dài mà bình thản, cử động nghiêm túc mà cung cẩn, bất cứ ai nhìn một người như vậy, trong lòng cũng không khỏi phát sinh cảm giác tôn kính, ngay cả Tiểu Mã cũng không ngoại lệ.
Y thật tình không ngờ đưọc trên Lang Sơn cũng có hạng trưởng giả đáng được người khác tôn kính.
Y chỉ hy vọng lão già ấy không chú ý đến cô con gái đang nằm dưói đất, khỏi cho lão phải động lòng thương cảm.
Lão già không chú ý đến.
Lão ngồi ngay ngắn trên ghế, cặp mắt không nhìn nghiêng nhìn ngửa, không nhìn vào một ai.


HOMECHAT
1 | 1 | 98
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com