Mười ba tháng chín, sau canh tư. Sương mù dày đặc. Tiểu Mã và Đặng lão bản vai kề vai bước trong sương mù dày đặc, không rời nhau nửa bước. Y thật tình không dám ly khai người này đến nửa bước, cái người làm ăn rất hiểu chuyện làm ăn này thật tình quá ngụy bí nan trắc, không biết đâu mà lường. Người mở miệng ra trước là Đặng lão bản : - Ông có biết bình sinh tôi bị xui nhất chuyện gì không? Tiểu Mã nói : - Có phải là đã quen biết bà già đó? Đặng lão bản thở ra nói : - Chỉ bất quá, bình sinh tôi hên nhất, cũng là quen biết với bà ta. Tiểu Mã nói : - Sao? Đặng lão bản nói : - Nếu không phải nhờ bà ta, tôi chỉ có thể coi như đang làm ăn dưới mười tám tầng địa ngục. Tiểu Mã nói : - Vì vậy ông nhất định phải trả ơn bà ta? Đặng lão bản nói : - Vì vậy bây giờ ông còn sống nhăn ra đây. Như nếu quả thật đã làm ông chồng của hạng đàn bà như Liễu Kim Liên, trừ chuyện đụng đầu tự tử ra, còn làm gì được hơn nữa? Tiểu Mã tuy trong lòng cảm kích muốn chết đi được, ngoài miệng ngay cả một tiếng cám ơn cũng không chịu nói ra. Y chỉ hỏi : - Hiện tại mình đang đi đâu đây? Đặng lão bản nói : - Chuyện đó còn tùy vào ông. Tiểu Mã hỏi : - Tùy vào tôi? Đặng lão bản nói : - Ông đi đúng đường, đấy chỉ là con đường sống duy nhất trên Lang Sơn. Tiểu Mã hỏi : - Còn nếu đi sai đường? Đặng lão bản nói : - Thì tôi và ông sẽ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục, muôn kiếp không ngoi đầu lên được. Tiểu Mã dĩ nhiên là hiểu rõ ý của y, nhưng còn nhịn không nổi muốn hỏi : - Trừ Diêm Vương ra, còn ai có thể cho chúng ta vào mười tám tầng địa ngục? Đặng lão bản nói : - Còn có một Vương nữa. Y nói đã rõ ràng lắm, nhưng Tiểu Mã còn phải đánh vần cho ra được mới thôi : - Còn có Vương gì nữa? - Lang Sơn Chi Vương. Giọng nói của Đặng lão bản đầy vẻ tôn kính : - Trên Lang Sơn, quyền lực của ông ta còn to lớn hơn cả Diêm vương nhiều.
Mỗi con đường đều có chỗ tận đầu, bon họ đã lên đến đỉnh núi. Mây mù đang phảng phất quanh chân, ngẩng đầu lên là trời xanh, mặt trời đang từ phương đông ló lên, ánh dương quang rạng cả bầu trời. Trái tim của Tiểu Mã thót lại : - Hôm nay là mười mấy? Đặng lão bản nói : - Mười bốn. Tiểu Mã ngẩng mặt lên : - Phía trước là đâu vậy? Đặng lão bản nói : - Phía trước là hoàng cung của Lang Sơn Chi Vương. Tiểu Mã đã hoàn toàn tín nhiệm người này, nhưng y nhìn nhìn, nơi đây chẳng giống tí nào là hoàng cung. Trên đỉnh núi vậy mà có hoa. Những bụi hoa nho nhỏ không biết tên, nở trên một hàng giậu, sau hàng giậu thấp thoáng có một gian nhà bằng gỗ. Một lão già đầu tóc bạc phơ chân đi khập khiễng, đang khòm lưng, chầm chậm quét hoa rơi trên con đường đá. Hiện tại đã dến mùa hoa rụng, con đường thoai thoải đã đầy những đóa hoa rơi rụng lả tả. Bọn họ đạp trên đám hoa rụng bước tới, Đặng lão bản từ xa đã ngừng bước lại, nói : - Tôi chỉ đem ông được tới đây thôi. Tiểu Mã nói : - Đến nơi đây, tôi có nhất định sẽ được gặp ông ta không? Đặng lão bản nói : - Không nhất định. Y cười gượng lên một tiếng, nói : - Trên thế gian này vốn không có chuyện gì là chắc chắn sẽ nhất định làm được, tôi đã tận sức mình, ông có thấy được ông ta hay không, hoàn toàn nhờ vào chính ở ông thôi. Tiểu Mã cũng gượng cười nói : - Tôi hiểu, nếu tôi không gặp ông ta, nơi đây sẽ là mồ chôn xác của tôi. Gió thổi qua mang theo đầy mùi lá khô, và hoa thơm thoang thoảng, dưới bầu trời bao la, núi non xanh ngát một màu. Một người chết ở nơi đây, cũng xem như đã chết đúng nơi rồi. Nhưng Tiểu Lâm thì sao? Đặng lão bản nhìn gương mặt của y, bỗng hạ giọng nói : - Tôi còn có thể tiết lộ chút bí mật với ông. Tiểu Mã đang lắng tai nghe. Đặng lão bản nói : - Muốn gặp Châu Ngũ thái gia, đối với lão già quét hoa rụng kia, phải đặc biệt tôn kính. Tiểu Mã không nói gì cả, y thò tay ra, dùng sức bóp mạnh vào tay của Đặng lão bản. Bàn tay có bảy ngón đó, ngón tay rất lạnh lẽo. Đặng lão bản nói : - Chúc ông được thuận lợi. Tiểu Mã nói : - Chúc ông làm ăn phát đạt. Lão già quét hoa đang khom lưng lại quét, trước sau vẫn không ngẩng đầu lên. Tiểu Mã bước nhanh lại, khom người thi lễ nói : - Tôi họ Mã. Tôi đặc biệt lại đây cầu kiến Ngũ thái gia. Lão già quét hoa không nghe thấy gì. Tiểu Mã nói : - Tôi lại đây không có ác ý gì, tôi lại đây đưa lễ vật. Lão già quét hoa vẫn còn chưa ngẩng đầu lên, lão bỗng nói : - Quỳ xuống nói chuyện, rồi bò vào. Tiểu Mã không hề quên lời dặn dò của Đặng lão bản, y đã đối xử rất cung kính với lão già. Hiện tại y không còn nhịn nổi : - Ông nói ai quỳ xuống? Lão già nói : - Nói ngươi. Tiểu Mã bỗng rống lên : - Phóng thí con mẹ ngươi! Y đã chuẩn bị bất kể mọi thứ, xông đại vào. Nắm tay của y đã nắm chặt lại. Nào ngờ lão già quét hoa ngược lại bỗng cười lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn y, cặp mắt lờ đờ đầy vẻ cười cợt. Nắm tay của Tiểu Mã không thể nào đấm ra được. Lão già lẩm bẩm nói : - Có ý tứ lắm, có ý tứ lắm. Tiểu Mã không hiểu : - Chuyện gì có ý tứ? Lão già nói : - Ta đã năm mươi mốt năm nay chưa nghe đến năm chữ “Phóng thí con mẹ ngươi”, hiện tại bỗng nghe thấy, thật là có ý tứ lắm. Mặt của Tiểu Mã bất giác đỏ bừng lên. Bất kể ra sao, tuổi tác của lão già này cũng lớn đủ để làm cha của y, thật tình, y cũng không nên vô lễ như vậy. Lão già lại nói : - Bước vào trong rồi quay qua bên trái, sẽ thấy một cánh cửa, gõ vào ba cái, rồi đẩy cửa bước vào. Lão ta lại khòm lưng xuống quét hoa tiếp, quét những đóa hoa rụng không bao giờ hết. Tiểu Mã rất muốn nói vài câu lễ độ với lão, nhưng ngay cả một câu cũng nói không ra. Đợi đến lúc y đi vào sau giậu, quay đầu lại, chẳng còn thấy hình bóng lão già quét hoa đâu.