Bọn họ nhìn ra, lão sói già này lại đây để thanh toán một món nợ, họ cũng nhận ra kiếm pháp của chị em họ Tăng không địch nổi với cây dọc tẩu kia. Bốc Chiến đang cười nhạt. Tiểu Mã giành nói : - Ta giết không chỉ có một mình Thiết Tam Giác, ngươi muốn thanh toán món nợ này, cứ việc lại tìm ta. Bốc Chiến nói : - Ta có nghe nói về ngươi. Tiểu Mã nói : - Ta tên là Tiểu Mã. Bốc Chiến lạnh lùng nói : - Ngươi không phải ngựa, người là con lừa. Tiểu Mã cũng đang cười nhạt. Bốc Chiến nói : - Chỉ có lừa mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn giành nợ nần người khác vào phần mình. Lão không dợi Tiểu Mã mở miệng, lại nói tiếp : - Ngươi sử dụng quyền đầu, Thiết Tam Giác bị chết dưới lưỡi kiếm. Tiểu Mã nói : - Nhưng tạ.. Bốc Chiến lại ngắt lời y : - Y muốn làm thịt các ngươi, dĩ nhiên các ngươi chỉ còn nước làm thịt y, đấy vốn là chuyện công bằng. Tiểu Mã nói : - Không ngờ con người của ngươi cũng nói đến hai chữ công bằng. Bốc Chiến nói : - Món nợ này vốn chẳng phải có gì để thanh toán, chỉ bất quá... Bàn tay lão nắm chặt lại : - Chỉ bất quá y chết cực kỳ thê thảm, lão già ta đây thật tình nhịn không nổi muốn xem, hạng người nào đã sử thứ kiếm pháp âm hiểm độc ác ấy! Thường Vô Ý câm miệng lại, nhưng y rút kiếm ra. Một thanh nhuyễn kiếm tinh quang sáng rực, hàn khí bức người, y lắc một cái, thanh kiếm đã đuổi thẳng ra. Bốc Chiến nói : - Hảo kiếm! Thường Vô Ý lạnh lùng nói : - Vốn là thanh hảo kiếm! Bốc Chiến nói : - Tốt! Ta chờ ngươi. Thường Vô Ý hỏi : - Chờ ta? Bốc Chiến nói : - Chờ người ngủ một giấc, đợi ngươi đi. Thường Vô Ý nói : - Ngươi khỏi phải chờ. Bốc Chiến nói : - Nơi đây không phải là chỗ giết người. Thường Vô Ý nói : - Bây giờ ta có thể đi ra ngoài với ngươi. Bốc Chiến nhìn y lom lom, bỗng đứng thẳng người dậy, bước những bước lớn ra khỏi cửa. Thường Vô Ý đã đứng ngoài cửa chờ lão. Chị em họ Tăng còn đang mơ mơ màng màng, chuyện này hình như không dính dáng gì tới các cô. Lam Lan hạ giọng hỏi : - Anh xem y có sao không? Tiểu Mã nắm chặt hai nắm tay, y ngậm miệng lại. Trận chiến này, người nào thắng người nào thua, y hoàn toàn không biết được. Người làm ăn nói : - Không sao cả, có chỗ hay. Tiểu Mã nhìn y lom lom hỏi : - Chỗ nào hay? Người làm ăn nói : - Y chết chắc rồi, ít một người đi, các vị sẽ uống thêm được vài ly rượu.
Sương mù buổi sáng sớm dày đặc, ngay cả gió núi cũng thổi không tan đi. Chiếc áo cẩm bào của Bốc Chiến bị gió thổi bay lên, người của lão đứng sừng sững như hòn núi nhỏ. Hai bàn chân của lão đứng không ra chữ đinh hay chữ bát, lão tùy tùy tiện tiện đứng đó, mà khí thế đã vô cùng hung mãnh. Chỉ có tay hảo thủ thân trải trăm trận, giết người vô kể, mới có được cái khí thế như vậy. Thường Vô Ý cũng không động đậy. Đối phương còn chưa cử động, y nhất định không thể cử động trước. Bốc Chiến lại đưa dọc tẩu lên, hít một hơi thật dài, thuốc trong dọc tẩu lại cháy hồng lên. Lão lạnh lùng đưa mắt nhìn Thường Vô Ý nói : - Ta nhìn ra được người là kẻ có hạng lắm. Thường Vô Ý không phủ nhận. Bốc Chiến nói : - Vì vậy chắc ngươi cũng nhận ra, thứ thuốc trong dọc tẩu của ta, cũng là một thứ ám khí. Thường Vô Ý nhận ra. Thứ thuốc nóng hổi cháy như than hồng kia, thật tình còn đáng sợ hơn các thứ ám khí bá đạo nào khác. Bốc Chiến nói : - Ta xuất thủ nhất định không dung tình, ngươi cũng hết sức của ngươi, dùng những chiêu kiếm pháp hiểm độc ấy ra. Thường Vô Ý lạnh lùng nói : - Ta sẽ sử ra cho ngươi xem. Bốc Chiến nói : - Nếu ta chết dưới lưỡi kiếm của ngươi, những bọn đồ tử đồ tôn của ta sẽ không lại tìm ngươi làm phiền. Thường Vô Ý nói : - Tốt lắm. Bốc Chiến cười nhạt nói : - Dù ngươi có lột da ta, ta cũng không oán trách gì ngươi. Thường Vô Ý nói : - Da của ngươi có thể để yên đó! Bốc Chiến hỏi : - Thế nào? Thường Vô Ý nói : - Bởi vì da của ngươi không dày. Y lột da, nhưng y chỉ lột một thứ da. Da những người mặt dày! Bốc Chiến lại nhìn y một hồi thật lâu, nói : - Tốt lắm! Tốt lắm! Đấy là hai tiếng cuối cùng bọn họ nói với nhau. Chính trong khoảnh khắc đó, cây dọc tẩu dài năm thước một tấc, nặng năm mươi mốt cân đã vung ngang ra. Dọc tẩu là thứ binh khí thường thường dùng để điểm huyệt, đã huyệt, chiêu thức không khác lắm với chiêu thức điểm huyệt của phán quan bút. Nhưng cây dọc tẩu của lão vừa thi triển ra, không những có oai lực của trường thương đại kích, còn có trộn lẫn chiêu thức của những thứ binh khí như thiết quãi, kim thiết tiên, cự thạch. Những tàn thuốc trong dọc tẩu tùy thời tùy lúc có thể bay ra, ánh lửa trong đầu dọc tẩu cũng làm hoa mắt địch thủ. Tiểu Mã đang than thở trong bụng. Chính y cũng chưa thấy cái thứ ngoại môn binh khí nào bá đạo như vậy, thật tình y đang lo dùm cho Thường Vô Ý. Hiện tại Bốc Chiến đã công ra mười tám chiêu, nhưng Thường Vô Ý còn chưa phản công lấy một chiêu. Cây dọc tẩu tuy chưa dính vào người y điểm nào, nhưng tình cảnh như vậy chẳng tốt gì cho y. Kiếm pháp của y vốn chuyên về đường tấn công, tuyệt không lưu tình, bây giờ y đã bị dồn vào thế không thể nào xuất thủ được. Một thanh nhuyễn kiếm vừa nhẹ vừa hẹp, muốn đánh vào trong những chiêu thức bá đạo như vậy, thật tình không phải là chuyện dễ dàng. Bỗng nhiên, phùng lên một tiếng, một đám tro thuốc rực lửa tùy theo chiêu thức Thái Sơn Áp Đỉnh của cây dọc tẩu, bắn lại người Thường Vô Ý. Thường Vô Ý hình như đã bị dồn vào trong chỗ bí, thanh kiếm của y hình như đã không có cách nào đánh ra. Nào ngờ chính tại lúc đó, y lại xuất thủ. Thanh kiếm của y bỗng biến thành mềm mại như tơ, lưỡi kiếm đang thẳng băng bỗng biến thành vô số vòng tròn. Vòng tròn lấp loáng, từng vòng từng vòng cuốn lại, tro thuốc lập tức bị tắt ngấm. Lại nghe tinh lên một tiếng, kiếm quang đụng vào dọc tẩu, đốm lửa bay tứ tung, lưỡi kiếm lại thẳng ra dội ngược về lại. Tiểu Mã lập tức hiểu ý của y. Y nhất định phải chờ Bốc Chiến dồn mình vào chỗ chết rồi mới xuất thủ. Cao thủ đánh nhau, có lúc cũng như hai đạo quân đối diện nhau, phải đặt mình vào trong chỗ chết để sống lại. Bởi vì thế lực của đối phương mạnh hơn mình, khí thế mạnh hơn mình, y chỉ còn có mỗi cách đó. Tiểu Mã trong lòng rất bội phục. Y bỗng phát hiện ra, hai năm qua, không những Thường Vô Ý có thêm thanh kiếm tốt, kiếm pháp của y còn tăng tiến lên rất nhiều. Kiếm chiêu chân chính cao minh, không phải ở trên thanh kiếm, mà là ở trong lòng. Nhát kiếm đó không dùng thế để thắng, mà là dùng xảo để thắng! Không dùng sức để thắng, mà dùng trí để thắng. Y đã thắng! Lưỡi kiếm dội ra, nương theo dọc tẩu lướt tới. Bốc Chiến tung người lên lộn một vòng, ống tay áo bay phần phật, cây dọc tẩu nặng năm mươi cân không còn trong tay lão. Lão không thể không buông tay ra. Nếu không buông ra, lưỡi kiếm sẽ tước đứt bàn tay của lão. Nhưng cao thủ đánh nhau, ngay cả binh khí còn bị rớt khỏi tay, đấy là một chuyện kỳ sĩ đại nhục trong đời. Bốc Chiện hạ người xuống rồi, gương mặt đã biến không còn ra hình dạng. Ngay cả cái khí thế hùng dũng lúc nãy cũng đã biến đâu mất. Thường Vô Ý đã dấu thanh kiếm vào eo lưng, kiếm đã bỏ vào trong vỏ. Bốc Chiến bỗng gằn giọng nói : - Rút thanh kiếm của ngươi ra lại! Thường Vô Ý lạnh lùng hỏi : - Ngươi còn muốn đánh nữa sao? Bốc Chiến nói : - Kiếm là để giết người, không đánh cũng giết người được. Thường Vô Ý nói : - Ta đã nói rồi, ngươi có thể giữ lại lớp da trên mặt, người chết rồi, làm gì còn có da để lại? Bàn tay của Bốc Chiến tuy đang nắm chặt lại, nhưng đã không ngớt run rẩy, lão ta bỗng biến ra già lão và suy nhược. Lão ta chỉ còn nước bỏ đi. Tuy lão muốn chết, quả thật lão thà chết dưới lưỡi kiếm của Thường Vô Ý còn hơn, khổ nổi Thường Vô Ý đã tra kiếm vào vỏ. Chết, rốt cuộc cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tuy lão đã là một người già, không còn bao nhiêu sinh mệnh thừa lại, nhưng cũng chính vì lão là một người già, lão mới hiểu sinh mệnh trân quý bao nhiêu. Sương mù đã tan dần, thân hình của Bốc Chiến đã biến vào trong sương mù, cây dọc tẩu còn đang nằm trên mặt đất, trong đầu dọc tẩu lửa đã tắt ngấm. Ánh mắt của Lam Lan đang sáng rực lên : - Lần này lão đi rồi, nhất định sẽ không trở lại. Tiểu Mã nói : - Không những lão không trở lại, đồ tử đồ tôn gì của lão cũng sẽ không lại. Bọn họ đều thấy được lão sói già ấy không những có cốt đầu, mà cốt đầu còn cứng rắn lắm. Người làm ăn đứng bên cạnh bọn họ bỗng cười nói : - Hiện tại tuy người không ít đi, các vị vẫn còn có thể uống thêm được vài ly. Tiểu Mã cố ý hỏi : - Tại sao? Người làm ăn cười vả lả nói : - Bởi vì kiếm pháp của vị đại gia này, tôi rất lấy làm bội phục. Bỗng nghe sau lưng có một người nói : - Tôi cũng bội phục lắm. Bọn họ quay đầu lại, mới phát hiện ra, trong phòng lại có thêm một người nữa, một vị quân tử mặc nho y đội mũ cao, tay đang phe phẩy một cái quạt. Sói quân tử rốt cuộc cũng đã đến.