watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:45:4828/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Nhất Kiếm Tam Ưng - Tiêu Dật - Chương 1-15 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Nhất Kiếm Tam Ưng - Tiêu Dật - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 43


Hồi 2-3

Vận công vung lên, Tỏa Long Tiên và Liên Hoàn Sách thẳng ra như côn, thăm dò mặt đất, từng bước tiến tới.
Khi còn cách khoảng năm thước, thấy đó quả là một hố tròn, trong hố như có rất nhiều côn trùng bò lúc nhúc, tiếng động rất khẽ, tiến tới hơn thước nữa, đã nghe thấy tiếng một vật to nhảy nhót liên hồi.
Thế là chàng không chần chừ nữa, mạo hiểm tiến tới, cúi người nhìn xuống. Thì ra đây là một cái hố rộng hơn ba thước và sâu hơn tám thước, trên đậy một lớp đất dày khoảng năm tấc, xem ra không phải do thiên nhiên tạo thành, vách hố rất trơn thẳng, bên dưới tối om không nhìn thấy rõ vật.
Cát Tập Bách trước tiên cất tiếng gọi:
- Ngọc Nhi muội ...
Gọi liền ba bốn tiếng, không có phản ứng, chàng càng thêm lo lắng, nhất thời lại không nghĩ ra được cách gì có thể xuống dưới thăm dò.
Đang vô kế khả thi, chợt nhớ lúc từ biệt sư phụ hạ sơn, lão nhân gia ấy có tặng cho một viên Cực Quang Châu chí bảo phòng thân, có được từ một phiên tăng Tây Trúc đắc đạo đã một thời gian tá túc trên Ngũ Đài Sơn.
Lúc tọa hóa bởi nhận thấy Tri Giác Thiền Sư túc căn thâm hậu, nên đã tặng Cực Quang Châu cho ông, ngoài ra còn có Đạt Ma Ly Hỏa Kiếm Quyết và nói rõ khi nào Ly Hỏa Kiếm xuất thế mới có thể mở ra tham ngộ.
Lúc này Cát Tập Bách nóng lòng cứu người, vội từ trong túi áo lấy Cực Quang Châu ra, cả chiếc túi lưới buộc chặt vào móc câu trên Kim Ti Tỏa Long Tiên, thòng xuống dưới hố.
Liền tức thời, mọi vật hiện rõ dưới ánh châu soi chiếu, Cát Tập Bách vừa nhìn kỹ bất giác bàng hoàng sững sốt.
Thì ra dưới hố đầy nghịt những con đỉa đen bóng to cỡ ngón tay cái, Từ Ngọc Nhi đang ngồi xếp bằng dưới đáy hố, đối mặt với vách, hai tay chia ra dùng phách không chưởng bổ lui những con đỉa bò đến gần.
Nhưng chẳng rõ hai bên hố dài đến mức nào, đỉa đen vô cùng tận, lớp này chết đi, lại đến lớp khác bò tới.
Hai bên chỗ cách Từ Ngọc Nhi chừng năm thước, đã chất đầy xác đỉa dày đến sáu bảy thước, nhưng đàn đỉa vẫn tiếp tục lúc nhúc bò tới, qua đó đủ biết Từ Ngọc Nhi rơi xuống hố này đã lâu lắm rồi.
Lúc này Từ Ngọc Nhi đã có vẻ đuối sức, chưởng kình tung ra chỉ có thể đánh chết mấy mươi con đỉa dẫn trước, những con ở phía sau càng xông tới nhanh hơn, trong khi nàng xuất chưởng càng lúc càng chậm lại và hơi thở hào hển, không còn sức để cất tiếng nói nữa.
Viên Cực Quang Châu trên móc câu Tỏa Long Tiên thòng đến đâu, đàn đỉa đều sợ hãi thoái lui, Cát Tập Bách thấy vậy mới khoan tâm, bèn vung tiên cho thẳng ra, đưa đến trước mặt Từ Ngọc Nhi, lớn tiếng nói:
- Ngọc muội hãy yên tâm, có ngu ca đến cứu đây, mau nắm lấy Tỏa Long Tiên, ngu ca kéo Ngọc muội lên!
Nhưng Từ Ngọc Nhi như đã sức cùng lực kiệt, ngoại trừ vẫn tiếp tục uể oải xuất chưởng, như đã không còn tri giác, không hề nghe lời nói của Cát Tập Bách.
Tỏa Long Tiên vung thẳng ra rất hao tốn nội lực, nên chẳng thể duy trì quá lâu, cần phải ngơi nghỉ, Cát Tập Bách lại chẳng thể xuống, bởi không khéo cả hai người đều bị hãm thân dưới hố.
Sau cùng, Cát Tập Bách đành phải mạo hiểm, thòng một đầu Thất Tinh Liên Hoàn Sách xuống, may vừa chạm trúng bả vai Từ Ngọc Nhi, nếu muốn kéo nàng lên, Liên Hoàn Sách phải thòng đến lưng eo, mới có thể dùng góc sao móc vào dây lưng kéo nàng lên.
Tuy nhiên, muốn vậy chàng phải nằm mọp bên miệng hố, thân trên chồm xuống mới có thể móc đầu sách vào dây lưng Từ Ngọc Nhi, mặc dù biết vậy rất mạo hiểm, nhưng chẳng còn cách nào khác hơn.
Lúc này bởi Cực Quang Châu đã phát huy công dụng, lũ đỉa dưới hố lục tục thoái lui, không dám tiến tới nữa.
Chỉ một số ít không biết lợi hại tiếp tục bò tới, nhưng khi đến gần phạm vi ánh châu, bèn không dám tiến tới nữa.
Từ Ngọc Nhi lúc này cũng đã dừng tay, hơi thở dần dần điều hòa, sức khỏe cũng dần hồi phục.
Nàng vừa định đưa tay nắm lấy đầu sách trên bả vai, Cát Tập Bách sợ nàng bị góc sao gây tổn thương, vội nói:
- Ngọc muội, vậy không được đâu, hãy nắm lấy Tỏa Long Tiên, ngu cả sẽ kéo Ngọc muội lên!
Từ Ngọc Nhi rụt tay về, giọng yếu ơt nói:
- Tiểu muội ... cần Liên Hoàn Sách ...
Rồi lại giơ tay lên, chộp một hồi, nhưng chộp không trúng.
Cát Tập Bách đành thả Liên Hoàn Sách xuống, bảøo nàng bắt lấy, nào ngờ Liên Hoàn Sách chạm vào đáy hố, vang lên một tiếng “ầm” rền rĩ, đất trên miệng hố lở sụp xuống, rộng ra đến tám chín thước.
Cát Tập Bách cả người rơi xuống hố, khiến chàng giật mình kinh hãi, cũng may chỗ chàng rơi xuống, xác đỉa dày đến mấy thước, hai chân lún xuống đến mặt đất, đầu cổ lộ ra ngoài, hai bên nhờ có đất lở lấp lại, ngăn cản lũ đỉa, không bò qua được nữa.
Chàng đưa tay đỡ Từ Ngọc Nhi đứng lên, phủi đi đất dính trên mình nàng, cuốn Tỏa Long Tiên lại, nhét Cực Quang Châu trở vào túi áo, dịu giọng nói:
- Ngọc muội cảm thấy thế nào? Hãy mau trèo lên, nghỉ ngơi một hồi rồi chúng ta tiếp tục lên đường.
Từ Ngọc Nhi có lẽ nhờ công lực gia tăng, nên vừa qua tuy hết sức mỏi mệt, nhưng nghỉ một chút đã khỏe lại ngay, nàng lúc này chẳng những thần sung lực mãn, mà còn đầy sinh khí, dẩu môi và lúc lắc vai dằn dỗi nói:
- Không! Cũng tại ca ca cả, không chịu đi nhanh, làm tiểu muội phải dừng lại chờ, ai ngờ cái nơi quỷ quái này lại có nhiều đỉa đến vậy!
Cát Tập Bách muốn làm nàng vui lòng để dụ nàng lên khỏi hố, bèn cười nói:
- Nếu không nhờ ngu ca, Ngọc muội lúc này e còn phải đại đấu với lũ đỉa đen kia, đã không cảm tạ lại còn mắng ngu ca nữa!
Từ Ngọc Nhi hiểu ý chàng, cười hề hề nói:
- Thôi, hãy đến đây giúp tiểu muội nào!
Đoạn nàng cúi xuống, nhặt lấy Thất Tinh Liên Hoàn Sách trên đất, vung lên quất mạnh xuống đáy hố, mượn sức bật tung mình lên khỏi hố.
Đáy hố bị nàng quất mạnh, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang dội, cả hố đất hoàn toàn lở sụp.
Cát Tập Bách hoảng kinh quát:
- Không được vậy!
Đồng thời tung mình đến kéo nàng lại, sợ nàng bị rơi xuống hố, trầm giọng nói:
- Ngọc muội lại tinh nghịch nữa phải không?
Từ Ngọc Nhi dẩu môi nói:
- Ca ca chỉ biết nói người ta không được này không được nọ, có biết tiểu muội làm gì hay không?
Cát Tập Bách đáp:
- Hứ! Ngọc muội làm gì? Báo phục lũ đỉa đen chứ còn làm gì nữa?
Từ Ngọc Nhi ha hả cười to:
- Ca ca đoán sai rồi! Nói ra ca ca cũng chẳng tin, hãy chờ mà xem tiểu muội làm xiếc đây!
Thất Tinh Liên Hoàn Sách của nàng lúc này đã bị đất lở vùi lấp lên hơn nửa phần, nàng lại phóng xuống hố tìm kiếm tay cầm, bắt chước cách diễn xiếc vung nhẹ hai cái.
Thế là lớp đất vùi bung đi, Liên Hoàn Sách đã lộ ra một đoạn dài, chỉ còn lại phần đầu dài hơn thước vẫn còn vùi trong đất.
Cát Tập Bách đã hết sức sốt ruột, thấy trời đã gần giờ dậu, sợ tiểu sư thúc chờ đợi quá lâu bỏ đi mất, bèn giục:
- Ngọc muội, đừng tinh nghịch nữa, trời sắp tối rồi, kẻo sư phụ của Ngọc muội bỏ đi mất đấy!
Nhưng Từ Ngọc Nhi chẳng màng, bướng bỉnh nói:
- Sư phụ không bỏ rơi tiểu muội đâu! Ca ca nóng ruột thì cứ đi trước, tiểu muội đầu cần ca ca chờ!
Nàng dầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, chuyên tâm ra sức kéo Liên Hoàn Sách.
Cát Tập Bách vô phương, thấy nàng kéo không nổi, biết là xích sách đã bị vướng vào vật gì đó, bèn tiến tới, Tỏa Long Tiên trong tay vung ra.
Móc cây của Tỏa Long Tiên móc vào vòng xích cuối cùng trên đầu Liên Hoàn Sách, quát:
- Kéo!
Một tiên một sách cùng lúc kéo mạnh, chỉ nghe “ầm” một tiếng, hai người cùng ngã ngửa ra, tiên sách đều vuột khỏi tay.
Từ Ngọc Nhi đứng bật dậy, đưa mắt nhìn hai tay, cười gượng nói:
- Ca ca, trò này có thú vị không?
Cát Tập Bách dở khóc dở cười, lắc đầu trầm giọng nói:
- Thôi đủ rồi, đừng có gây rắc rối nữa, hãy tìm lại tiên sách rồi lên đường.
Từ Ngọc Nhi lắc đầu:
- Không, ca ca có biết đó là vật gì không?
Cát Tập Bách không sao chịu nổi nữa, hằn học nói:
- Mặc kệ đó là vàng bạc châu báu, đối với chúng ta cũng hoàn toàn vô dụng!
Từ Ngọc Nhi mỉm cười:
- Vật này quý hơn vàng bạc châu báu nhiều, lát nữa ca ca không được giành đấy!
Cát Tập Bách không muốn tranh cãi với nàng, đi sang phía bên kia triền đồi tìm kiếm Tỏa Long Tiên và Liên Hoàn Sách, buột miệng nói:
- Ngu ca không thèm!
Cát Tập Bách tìm kiếm một hồi, chẳng thấy Tỏa Long Tiên và Liên Hoàn Sách đâu, bực tức quay về, tìm tiếp từ trên đỉnh đồi xuống, đến bên hố cũng chẳng thấy gì, đưa mắt nhìn xuống hố, cả Từ Ngọc Nhi cũng đã biến đâu mất.
Chàng bực tức giậm mạnh chân, thở dài lẩm bẩm:
- Vậy biết tính sao đây?
Chàng đi đến bên miệng hố nhìn xuống, chỉ thấy dưới đáy hố có thêm một hang to, Từ Ngọc Nhi đang lồm cồm bò ở cửa hang tìm kiếm gì đó, chàng cả kinh la lên:
- Ngọc muôi, không được vậy, đứng lên mau!
Đồng thời vội tung mình xuống hố, kéo Từ Ngọc Nhi ra, chỉ thấy nàng tay cầm một chiếc lọ trắng nhỏ, mình dính đầy đất bẩn, hệt như người vừa từ trong đường mương chui ra, khiến chàng vừa bực mình lại vừa nực cười.
Từ Ngọc Nhi hớn hở sửa lại y phục, lau sạch đầu mặt.
Cát Tập Bách cũng vội giúp nàng phủi lau đất cát trên mình nàng, giọng trách móc nói:
- Ngọc muội mà còn bướng bỉnh không chịu vâng lời, coi chừng ngu ca đánh đòn đấy! Giờ hãy mau đi theo ngu ca, tìm lại tiên sách rồi lên đường.
Từ Ngọc Nhi làm mặt xấu, dẩu môi nói:
- Tiểu muội chưa từng thấy một vị ca ca hung dữ thế này!
Cát Tập Bách trầm giọng:
- Ngọc muội có chịu đi hay không?
Từ Ngọc Nhi vùng vằng, nhét chiếc lọ trắng vào tay Cát Tập Bách, Cát Tập Bách vừa đón lấy định cất tiếng hỏi, Từ Ngọc Nhi đã đi xuống đồi một khoảng xa rồi.
Cát Tập Bách tuy lớn tuổi hơn Từ Ngọc Nhi, nhưng dẫu sau cũng còn là một thiếu niên, lại quen tính ương ngạnh bởi cuộc sống cô đơn, sao có thể chịu nổi thái độ ngang bướng của Từ Ngọc Nhi, lúc ấy đã định vứt bỏ chiếc lọ trắng trong tay, bỏ đi cho rảnh nợ.
Nhưng chàng chợt nghe một tiếng nói vang lên bên tai:
- Kể từ nay ngươi phải gánh lấy trọng trách huynh trưởng mà trông nom cho Ngọc muội ...
Hình bóng bi thiết thê lương của thẩm nương cũng hiện ra trước mắt chàng, dù thế nào chàng cũng chẳng thể nhẫn tâm, đành khẽ buông tiếng thở dài, đưa lọ trắng lên xem, dưới ánh nắng chiều tà, chỉ thấy chiếc lọ này trong suốt, thì ra được làm bằng thủy tinh.
Lại chú ý xem kỹ, chỉ thấy trên thân lọ có rất nhiều chữ nhỏ li ti, quay sang mặt kia, chỉ có bốn chữ to “Chí Độc Vô Độc” và bên dưới là bốn chữ nhỏ “Không Động Ngọc Bình”.
Cát Tập Bách mừng rỡ la to:
- Ngọc muội, đến đây mau!
Từ Ngọc Nhi đầu cũng không ngoảnh lại, giận dỗi nói:
- Ca ca bảo tiểu muội đi, tiểu muội chẳng phải đang đi là gì?
Cát Tập Bách cuống lên, lớn tiếng nói:
- Ngọc muội hãy chờ ngu ca, ngu ca có điều cần nói.
- Không!
Từ Ngọc Nhi lớn tiếng đáp, vẫn tiếp tục bước đi.
Cát Tập Bách vừa đuổi theo vừa nói:
- Ngọc muội mà còn không chịu vâng lời, ngu ca sẽ nổi giận đấy!
Đoạn gia tăng khinh công đuổi theo, thật muốn tóm lấy Từ Ngọc Nhi đánh cho một trận nên thân.
Từ Ngọc Nhi như bất đắc dĩ đứng lại trên một phiến đá cách chân đồi khoảng hơn trượng, nghiêng mặt hướng về phía Cát Tập Bách đang từ trên đồi phóng xuống, thấy chàng hớt ha hớt hải thế kia, nàng bất giác cười thầm.
Cát Tập Bách đứng lại bên cạnh Từ Ngọc Nhi, giơ chiếc lọ trắng lên, hớn hở cười nói:
- Ngọc muội có biết đây là gì không? Ha ha, chúng ta quả đã được bảo vật rồi!
Từ Ngọc Nhi cười khỉnh:
- Ca ca chẳng đã nói là không thèm hay sao? Giờ thì vui mừng rồi chứ?
Đoạn quay mặt đi, giận dỗi nói tiếp:
- Ca ca chỉ biết hiếp đáp tiểu muội thôi!
Cát Tập Bách vội ngồi xổm xuống, đối mặt với Từ Ngọc Nhi cười nói:
- Ngọc muội, ngu ca bởi quá vui mừng thôi mà! Hãy xem, đây quả thật là bảo vật hiếm thế, lọ ngọc của Không Động Tử lão tiền bối, trong là Chí Độc Vô Độc Dịch, dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại chất độc, phối hợp với tủy não và nước dãi của độc long vạn năm, chế luyện ba năm, chôn sâu dưới đất ba năm, sau đó cất giấu ở nơi đất cao càng lâu càng tốt, thảo nào ngọn đồi này ngay cả cỏ cũng không mọc nổi.
Chàng vừa nghịch ngợm lọ trắng vừa nói, Từ Ngọc Nhi làm ngơ, mặc cho chàng nói thao thao, chỉ thờ thẫn nhìn trời, như đang suy tư gì đó.
Cát Tập Bách thấy vậy bực tức quát:
- Ngọc muội có nghe không hả?
Đoạn đưa tay xách nàng lên, Từ Ngọc Nhi đang lúc bi thương, một người con gái vừa rời xa mẹ, bơ vơ một mình phiêu bạt trên đời, hoàng hôn chính là lúc gợi nhớ người thân nhiều nhất, bị Cát Tập Bách quát tháo và xách mạnh lên, liền tức thì bật khóc sướt mướt.
Cát Tập Bách thấy vậy hoảng kinh, vội ôm chặt Từ Ngọc Nhi vào lòng, dịu giọng vỗ về:
- Ngọc muội đừng khóc, lẽ ra ngu ca không nên tức giận, từ nay ngu ca sẽ không bao giờ mắng Ngọc muội nữa đâu!
Từ Ngọc Nhi vốn rất thương yêu ca ca, khóc chẳng qua là vì giật mình sợ hãi, thật ra đâu có thù giận, lúc này được Cát Tập Bách trìu mến vỗ về, bèn vùng khỏi lòng Cát Tập Bách, nước mắt ràn rụa nói:
- Không, lỗi là ở tiểu muội, lẽ ra không nên làm cho ca ca tức giận, thật ra chẳng phải tiểu muội không vâng lời ca ca, mà là tiểu muội biết rõ hết những gì ca ca vừa nói, nên tiểu muội chỉ suy nghĩ thôi!
Cát Tập Bách nghe nàng nói đã biết hết, thật là đáng bực, nhưng Từ Ngọc Nhi ngây thơ hồn nhiên thế này, bực tức cũng chẳng sao phát tác được, bèn cười nói:
- Ngọc muội sao cứ luôn bí ẩn khôn lường thế? Đã biết hết là sao? Thử nói nghe xem!
Từ Ngọc Nhi hé môi cười, bá cổ Cát Tập Bách cười nói:
- Vậy còn chưa hiểu? Ca ca thử nghĩ, nếu tiểu muội thật sự bị rơi xuống hố, lại có nhiều độc trùng như vậy, tiểu muội to gan đến mức không khóc la cầu cứu, ngay cả ca ca gọi cũng không trả lời sao? Thật ra tiểu muội đã được người đưa đến đây, chính là để tìm chiếc lọ ngọc này.
Cát Tập Bách theo trực giác thật là khó tin, nhưng nghe nàng nói cũng có lý, một cô gái nhỏ tuổi như nàng, nếu không biết trước, thật khó thể không sợ hãi khóc thét lên.
Nhưng sao lại có chuyện ngẫu nhiên vậy được? Chả lẽ đây lại là kiệt tác của tiểu sư thúc?
Nghĩ vậy, chàng bèn hỏi:
- Lệnh sư đã đưa Ngọc muội đến đây ư?
Từ Ngọc Nhi bỏ tay ra, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ trắng giống hệt nhau, cười nói:
- Không phải gia sư, mà là một bà lão mù, bà ấy ngồi ở đây, tiểu muội vượt qua sườn đồi, đến trước mặt bà ấy, ba ấy hỏi tiểu muội thức ăn, tiểu muội thấy bà ấy tội nghiệp, bèn đưa hai chiếc bánh khô và một quả trứng luộc còn lại cho bà ấy, bà ấy hỏi tiểu muội là ai và định đi đâu, tiểu muội nói ra, bà ấy như rất kinh ngạc và vui mừng, bèn cho biết có một món chí bảo võ lâm được chôn dưới sườn đồi, hỏi tiểu muội có dám đến lấy không. Tiểu muội nhất thời hiếu kỳ, bèn bằng lòng đến lấy, thế là bà ấy đã trao cho tiểu muội chiếc lọ ngọc này!
Cát Tập Bách nghe đến mê mẫn, thấy Từ Ngọc Nhi trao lọ ngọc cho mình, bèn đón lấy đưa lên soi dưới ánh nắng, quả nhiên giống hệt nhau, chỉ khác bốn chữ to là “Hấp Độc Hóa Độc” và bốn chữ nhỏ bên dưới là “Tuyết Điêu Ngọc Bình”, chàng mới vỡ lẽ, vội hỏi:
- Ngọc muội thấy bà lão mù có đặc điểm gì không?
Từ Ngọc Nhi lắc đầu, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng reo lên:
- À! Đúng rồi, lông mày bà ấy màu đỏ như lửa, giống như là ...
Bỗng ngưng lời, thừ ra một hồi, lại ôm lấy Cát Tập Bách reo lên:
- Đúng rồi! Chính là sư tổ!
Cát Tập Bách cũng khôn xiết vui mừng, nói:
- Đúng vậy, chính là Thiết Sơn Thần Ni lão tiền bối, chỉ lão nhân gia ấy mới có công hành như vậy, dám bảo Ngọc muội lấy trộm lọ ngọc của Không Động Tử. Giờ thì tốt rồi, chúng ta chẳng còn sợ độc vật gì nữa!
Từ Ngọc Nhi ngẩng lên nhìn Cát Tập Bách, lo lắng nói:
- Nhưng lão nhân gia ấy có nói, chiếc lọ của ca ca nếu tiểu muội lấy được thì cho tiểu muội, còn chiếc của lão nhân gia ấy thì sao? Làm sao mang trả cho lão nhân gia ấy đây?
Cát Tập Bách cười nói:
- Khi nào chúng ta báo xong thân thù, đến Tuyết Sơn gặp lại thẩm nương, chẳng phải có thể tặng luôn lọ này cho lão nhân gia ấy hay sao?
Từ Ngọc Nhi gật đầu:
- Cũng đành phải vậy thôi!
Cát Tập Bách vẫn chưa hiểu vì sao Thần Ni lại đột nhiên xuất hiện tại đây, và còn tặng cho nàng chiếc lọ ngọc này, bèn lại hỏi:
- Xích Mi lão tiền bối không còn nói gì khác sao?
Từ Ngọc Nhi lắc đầu:
- Không, lão nhân gia ấy chỉ cho tiểu muội biết cách chống lại đỉa độc trong hố, cách phá vỡ rương thép dưới đáy hố và cách sử dụng vật chứa trong lọ ngọc. Lão nhân gia ấy bồng tiểu muội đến bên miệng hố, dùng tay tìm kiếm trên mặt hố, dùng miệng thổi nhẹ, làm thủng một lỗ nhỏ, bảo tiểu muội cất lọ ngọc vào trong ngực áo để phòng chống đỉa độc, rồi dùng dây thả tiểu muội xuống hố.
Cát Tập Bách nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, thầm nhủ:
- Các vị cao nhân tiền bối này lúc nào cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thôi thì khi nào gặp sư thúc hẵng tính!
Nên bèn nói:
- Ngọc muội, chúng ta hãy đi mà hỏi sư thúc!
Từ Ngọc Nhi như sức nhớ hỏi:
- Ca ca, sao mắt của Thần Ni lão nhân gia ...
Cát Tập Bách vội ngắt lời:
- Ngọc muội đừng hỏi, chúng ta đi mau, lệnh sư đã chờ sốt ruột lắm rồi!
Đoạn liền nắm tay nàng kéo đi.
Từ Ngọc Nhi mới xuất đạo giang hồ, nào biết rong võ lâm có rất nhiều úy kỵ, thấy Cát Tập Bách không cho nàng hỏi, chỉ ngỡ là ca ca biết mà không chịu nói, lòng hết sức không vui, đi được hai bước, bỗng dừng lại hỏi:
- Ca ca, Thất Tinh Liên Hoàn Sách của tiểu muội đâu?
Cát Tập Bách ngẩn người, bèn quay lại tìm kiếm.
Từ Ngọc Nhi thấy vậy phì cười, tung mình đến một chỗ trũng dưới sườn đồi, nhặt lấy Tỏa Long Tiên và Liên Hoàn Sách, cất tiếng nói:
- Ca ca, có đây rồi!
Đoạn liền thi triển khinh công phóng đi về phía Quan Âm Sơn.
Cát Tập Bách đành lắc đầu thở dài, thầm nhủ:
- Thì ra nha đầu này đã chọn trước chỗ ném tiên sách, thật là tinh ranh, từ nay mình phải thận trọng đối với nàng ta mới được!
Chặng đường này họ đi rất nhanh, lúc này công lực hai người đã tương đương nhau, Từ Ngọc Nhi cố ý muốn làm cho Cát Tập Bách hốt hoảng, nên vận dụng hết công lực thi triển khinh công phóng đi.
Cát Tập Bách sợ nàng lại gặp gì đó, ham chơi hiếu kỳ đâm ra trễ nãi, cho dù đến Quan Âm Sơn trước lúc trời tối thì cũng khó khỏi bị sư thúc trách mắng, nên cũng thi triển khinh công đuổi theo.
Luận về khinh công thì càng luyện lâu năm công lực càng cao, Từ Ngọc Nhi tuy được Lạp Tháp Hòa Thượng dùng Ban Nhược Vô Minh A Già Đà Công vun bồi nội lực, nhưng dẫu sao tuổi còn nhỏ và chưa từng chạy đường dài, hơn nữa lại vất vả suốt cả buổi trời, vậy mà chưa đến đỗi bị Cát Tập Bách bỏ rơi, đã là đáng khen lắm rồi.
Cát Tập Bách lớn hơn nàng mấy tuổi, dưới sự đào tạo của Tri Giác Thiền Sư, đương nhiên khác nhau, nội lực thâm hậu hơn nhiều, nên sau khi vượt qua hơn trăm dặm đường, Từ Ngọc Nhi đã trán toát mồ hôi, mặt đỏ gay, hơi thở hào hển, tốc độ chậm dần.
Cát Tập Bách lòng đầy thiện ý, biết Từ Ngọc Nhi tuổi trẻ hiếu thắng, không muốn làm cho nàng nổi tính bướng, thấy nàng cất bước tung bụi, hạ chân có tiếng, đã nhận ra nàng sắp đuối sức, bèn cũng phóng đi chậm lại, theo sau từ xa, không vượt lên trước nữa.
Nào ngờ Từ Ngọc Nhi lại hiểu lầm, thấy chàng cố ý thả chậm bước, ngỡ là chàng định tâm khinh cợt, hết sức tức tối, dù tiêu hao hết công lực thì cũng phải đến trước mặt sư phụ, trổ tài một phen, bèn vận đề chân khí Đan Điền, thi triển khinh công tuyệt đỉnh Băng Hà Trạc Túc và Phi Bạo Thiên Trình của phái Tuyết Sơn. Trong thoáng chốc đã vượt qua ba bốn mươi dặm đường, đến chân Bạch Vân Sơn, chỉ cần vượt qua một thung lũng nữa là đến chân Quan Âm Sơn.
Nhưng Từ Ngọc Nhi lúc này chân lực đã cạn, còn muốn vượt qua một thung lũng thì thật quá bướng bỉnh, chưa đến giữa chừng, nàng bỗng giẫm phải một hòn đá rời, trượt chân ngã ra, chân khí tiêu tán, chỉ cảm thấy mắt tối sầm, người lăn xuống thung lũng.
Cát Tập Bách đã đoán trước hẳn có chuyện xảy ra, từ xa đã lên tiếng nhắc nhở nàng chậm bước lại, đồng thời cố gắng rút ngắn khoảng cách, duy trì chừng ba trượng.
Lúc này chàng đang ở phía sau Từ Ngọc Nhi, vừa thấy nàng trượt chân, không chờ nàng ngã ra đất, vột liền tung mình với thế “Ngạ hổ phác dương” (hổ đói vồ dê) lao nhanh tới.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 213
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com