Ông hiển nhiên không chịu thua kém, hiếu thắng đến cùng, cậy có sư phụ Phong Hòa Thượng hậu thuẫn, việc gì cũng dám nhận lãnh hết, quét mắt thấy Cát Tập Bách ra chiều lo lắng, bèn trừng mắt nói: - Có gì mà lo? Cứ để ả ta ngủ thêm một khắc là có thêm một phần công lực. Ngươi hãy canh chừng, đừng động đến ả ta, chờ đến giờ thân, ngươi hãy đưa ả ta đến phía sau Quan Âm Sơn ở ngoại ô bắc Thành Ngũ Phong, gặp ta trên đường lên núi. Đoạn lại từ trong lòng móc ra hai viên thuốc nhỏ. Cát Tập Bách gật đầu: - Nhưng sư thúc ... Lạp Tháp Hòa Thượng ngắt lời: - Ngươi vội gì chứ? Ta chưa nói hết mà! Hai mắt trợn lên, nói tiếp: - Hai viên thuốc này, ngươi hãy uống một viên trước, viên còn lại chờ đến giờ thân hẵng cho muội muội ngươi uống. Nhưng ngươi phải cẩn thận, đừng để ả ta lạc mất, ta sẽ không buông tha cho ngươi. Đoạn lại quay sang Minh Tâm Sư Thái, chắp tay thi lễ nói: - A Di Đà Phật! Lão ni cô, xin cáo biệt! Rồi thì khom mình một cái, người đã mất dạng. Cát Tập Bách thừ ra nhìn Minh Tâm Sư Thái, như có vô vàn uất ức muốn bày tỏ mà không thốt nên lời. Minh Tâm Sư Thái biết tâm trạng chàng lúc này, cười nói: - Tiểu thí chủ sao lại gọi hòa thượng ấy là sư thúc vậy? Cát Tập Bách vội đáp: - Gia sư là Tri Giác, sư tổ ... Minh Tâm Sư Thái mỉm cười tiếp lời: - Thì ra là ái đồ của lão thiền sư, thảo nào tiểu thí chủ có được đức tính tốt vậy. Bần ni đã hai mươi năm chưa đến Ngũ Đài, không ngờ lão thiền sư lại có được một truyền nhân thiên tư độc hậu như tiểu thí chủ, thật đúng là sóng sau xô sóng trước, nếu chuyên cần khổ luyện, tiền đồ hãy còn vô hạn lượng. Cát Tập Bách khiêm tốn: - Tiền bối quá khen, còn phải nhờ tiền bối thành toàn cho! Minh Tâm Sư Thái cười: - Không nên khách sáo, hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau, cũng kể được hữu duyên, không có gì tặng tiểu thí chủ, hãy nhận lấy hai lọ thuốc này, lọ đỏ là Tuyết Liên Bảo Mệnh Đơn, lọ trắng là Phục Linh Dịch, tuy không phải chí bảo, nhưng lúc gặp nguy nan cũng rất hữu dụng. Cát Tập Bách nghe Minh Tâm Sư Thái tặng cho Tuyết Liên Bảo Mệnh Đơn và Phục Linh Dịch, lòng khôn xiết vui mừng, bởi hai loại linh dược này có thể kể được là chí bảo võ lâm. Nhất là Phục Linh Dịch, quả có công hiệu khởi tử hồi sinh, nhiều người cả đời cũng chưa từng được nhìn thấy, vậy mà nay mình lại có được mỗi thứ một lọ, bảo chàng không mừng rỡ sao được? Thế là, chàng vội quỳ xuống khấu tạ, cẩn thận cất vào trong túi da tùy thân, hết sức trân quý. Cát Tập Bách vừa định nói thêm vài lời cảm tạ, Lý Ngọc Phụng đã hồi tỉnh, đưa mắt nhìn Minh Tâm Sư Thái, từ từ ngồi dậy, đi bằng hai đầu gối đến trước mặt lão ni cô. Cát Tập Bách sợ thẩm nương lại động đến vết thương, định đến đỡ lấy bà, nhưng trong tay đang bồng Từ Ngọc Nhi, không sao hành động được. Chỉ thấy Minh Tâm Sư Thái mặt lạnh như băng sương, mắt nhìn Lý Ngọc Phụng bi thảm như vậy mà như không hề trông thấy, khiến Cát Tập Bách rất lấy làm lạ, thầm nhủ: - Lạ thật, lão sư thái sao lại nhẫn tâm thế này, hơn nữa lại là sư muội đồng môn, chả lẽ giữa hai người có hiềm khích gì hay sao? Thế là, chàng không sao nén lòng được, buột miệng nói: - Vậy không được đâu! Thẩm nương đang thọ thương, sao lại có thể bò đi như vậy được? Chàng hoảng đến trán toát mồ hôi, cơ hồ bật khóc, quay sang Minh Tâm Sư Thái van vỉ: - Xin tiền bối từ bi, thẩm nương của vãn bối ... Nói đến đó thì chàng đã bật khóc, không sao nói tiếp được nữa. Minh Tâm Sư Thái như cực chẳng đã, thở ra một hơi dài, quay mặt lại, gắt giọng nói: - Nghiệt chướng ngươi vậy là đã chịu đủ tội lỗi rồi, nay tuy ta chưởng lý môn hộ, nhưng về môn quy đại sự còn phải bẩm cáo sư tôn quyết định, nếu chẳng phải đại sư bá đứng ra gánh vác, bảo Lạp Tháp Hòa Thượng đến Tuyết Sơn bức bách ta, và nhị sư bá cũng hai lần đến Tuyết Sơn, ta thật không dám làm cho sư tôn nổi giận. Ngay như bây giờ, ta cũng phải đánh liều đưa ngươi đến chỗ nhị muội trước, chữa khỏi thương thế của ngươi rồi hẵng tính gì thì tính. Ngươi còn gì nói nữa không? Lý Ngọc Phụng chỉ bưng mặt khóc, nghe Minh Tâm Sư Thái trách mắng, càng khóc thê lương hơn, khi Minh Tâm Sư Thái nói đến câu sau cùng, nhận thấy các vị tiền bối trưởng giả đồng môn đều thương yêu mình, nhất là vị chưởng môn đại sư tỷ này lại cam liều bị sư phụ khiển trách, lén hạ sơn cứu nguy cho mình. Mối thâm tình ấy thật khiến bà suốt đời khó quên, nhớ lại mình khi xưa nhất thời sa vào lưới tình, thầm yêm Tam Nghĩa Từ Lương, đã không nghe lời khuyến cáo của đại sư tỷ, tự ý rời khỏi sư môn. Rốt cuộc bà đã phải nếm trải trăm cay nghìn đắng, lâm vào cảnh thê lương thế này, chẳng qua vì chút cốt nhục họ Từ, nay đã có Cát Tập Bách có thể gửi gắm Ngọc Nhi, vậy là tâm nguyện kể như đã tròn. Trong cơn sám hối, bà nắm lấy vạt áo Minh Tâm Sư Thái, nghẹn ngào nói: - Đại sư tỷ, xin hãy khoan thứ cho tiểu muội vô tri ngu xuẩn, cứ chấp hành môn quy đánh cho tiểu muội một trận, dù chết tiểu muội cũng không oán trách, chỉ xin sư tỷ cho tiểu muội một cơ hội cuối cùng là được ân sư một lần ... Nói đến đó thì bà không sao nói tiếp được nữa, chỉ úp mặt vào giữa hai đùi Minh Tâm Sư Thái, càng khóc càng thảm thiết. Cát Tập Bách tuy không biết chuyện gì giữa hai sư tỷ muội, nhưng cũng không nén nỗi niềm chua xót trong lòng, đứng thừ ra lẳng lặng rơi nước mắt. Minh Tâm Sư Thái dẫu sao cũng lòng dạ từ bi, trước nay lại hết sức thân thiết với vị tiểu sư muội này, trong hơn mười mấy năm đều do bà một tay nuôi dạy, tình như thủ túc, giờ thấy Lý Ngọc Phụng đã biết ăn năn sám hối, xét cho cùng cũng đáng được tha thứ. Thật ra trước kia bà cũng hết sức thông cảm cho Lý Ngọc Phụng, chỉ giận vị tiểu sư muội này quá ư bướng bỉnh, không chờ xin phép sư phụ đã tự ý bỏ đi, liên lụy mình bị khiển trách, nay phụng mệnh chưởng lý môn hộ, trách nhiệm càng thêm nặng hơn. Thế nên, tuy bị Lạp Tháp Hòa Thượng mấy lần ép buộc, chung quy bà vẫn không dám ra tay, thật ra lúc nào bà cũng nghĩ đến thân thế thê lương của Lý Ngọc Phụng, đến lúc nguy cấp, bà vẫn không cầm lòng được, vượt ngàn dặm xa đến Liên Hoa Sơn, khẩn cầu đại sư bá Phong Hòa Thượng gánh lấy tội lỗi, bằng lòng giải thích với sư phụ bà, rồi theo Lạp Tháp Hòa Thượng đến đây, giờ nghe Lý Ngọc Phụng khóc lóc kể lễ như vậy, lòng sớm đã nhận lời, nhưng vẫn tức giận nói: - A Di Đà Phật! Ngươi lại còn nghĩ chuyện xa vời thế này, phen này ta mạo đại hiểm chẳng kể, sư phụ bằng lòng hay không cũng chưa dám chắc, ngươi muốn gặp mặt sư phụ, ta cũng không dám hứa bừa, nhưng đó là chuyện sau này, tùy ở duyên pháp của bản thân ngươi, xem sự tu luyện của ngươi từ nay ra sao hẵng tính. Còn bây giờ, ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không? Hãy quyết định mau! Cát Tập Bách nghe Minh Tâm Sư Thái bảo thẩm nương đi theo bà, lòng hết sức kinh hãi, nhưng lại không dám lên tiếng. Lý Ngọc Phụng như tử tội được ân xá, vui mừng khôn xiết, buông hai tay ra, nhìn Minh Tâm Sư Thái khích động nói: - Đại sư tỷ tốt quá, tiểu muội sẵn sàng tuân theo mọi mệnh lệnh của sư tỷ! Cát Tập Bách thấy vậy, lòng hết sức lo lắng, hiển nhiên mình chẳng thể đi theo hai bà, hơn nữa đã hứa với Lạp Tháp sư thúc là phải đích thân đưa Từ Ngọc Nhi đến Quan Âm Sơn. Như vậy thì mọi người lại sẽ phân tán, tâm nguyện của mình khó hoàn thành, trong lúc bối rối, lại buột miệng nói: - Vậy không được đâu! Minh Tâm Sư Thái vội nháy mắt ra hiệu, bảo chàng đừng lên tiếng và quay sang Lý Ngọc Phụng nói: - Giờ không còn sớm nữa, có gì nói mau đi! Lý Ngọc Phụng bèn đi đến bên Từ Ngọc Nhi, thấy nàng đang ngủ say, môi thoáng nở nụ cười duyên dáng, nghĩ đến mười bốn năm vất vả nuôi dưỡng nên người, giờ sắp phải xa nhau, không chừng từ nay sẽ chẳng còn gặp lại nhau nữa, cho dù mình không chết thì cũng ẩn tích chốn thâm sơn, tiềm tu trong không môn, khó còn hy vọng tái ngộ nữa. Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ dại, từ nay rời khỏi vòng tay mẹ hiền, trôi giạt chân trời góc biển, mình sao có thể yên tâm? Nhưng tình thế bắt buộc, nợ nghiệt khó trả, quyến luyến phỏng có ích gì? Nhưng Ngọc Nhi tuổi trẻ thiếu hiểu biết, tiền đồ lắm gian khổ, ai chăm lo bảo vệ cho đây? Bất giác đau xót ngập lòng, ôm chầm lấy Ngọc Nhi, ngàn vạn lời không biết bắt đầu nói từ đâu, cũng may là Ngọc Nhi lúc này không hề hay biết, nếu không, cuộc sinh ly này càng đau buồn biết dường nào? Lý Ngọc Phụng như cũng bi thương quá độ, quên mất Cát Tập Bách đang ở bên cạnh cũng nước mắt ràn rụa, lẳng lặng thổn thức. Cát Tập Bách được gặp gỡ hai mẹ con Lý Ngọc Phụng, tuy chỉ hai ba giờ, chưa nói nửa lời về chuyện nhà, ngay cả thân thế của hai mẹ con và sự tích của Tam Nghĩa cũng chưa rõ, mà chỉ vì tình thương từ mẫu của Lý Ngọc Phụng đã dành cho chàng khi nãy, đã khiến thiếu niên mồ côi này vô vàn cảm động. Lòng hiếu thảo chàng sớm đã đặt để vào Lý Ngọc Phụng, giờ lại sắp quyết biệt, thử nghĩ chàng đau lòng đến dường nào? Thừa lúc Minh Tâm Sư Thái đi vào dưới bóng tùng, mắt nhìn Tam Nghĩa Trủng, bèn kề tai Lý Ngọc Phụng khẽ nói: - Thẩm nương đành tâm bỏ rơi huynh muội điệt nhi, đi xa thật sao? Lý Ngọc Phụng ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, mặt lộ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, cố nén bi ai nói: - Hài tử, thẩm nương mình đầy tội nghiệt, lẽ ra đã phải sớm kết thúc cuộc đời tàn này, đi theo thúc thúc ngươi xuống dưới suối vàng, nhưng vì Ngọc Nhi ngươi thân mang huyết hải thâm thù, lại không biết hành tung nơi trú của ngươi, không ai gửi gắm, nên mới nhẫn nhục trộm sống, chịu đựng trăm đắng nghìn cay nuôi dưỡng y. May nhờ trời cao phò hộ, Ngọc Nhi đã trưởng thành, và đã gặp được ngươi, nhưng khó mong được chính mắt nhìn thấy huynh muội ngươi báo phục thân thù. Hôm nay sư mệnh khó thể chống lại và thẩm nương lại thân thọ trọng thương, ở lại bên ngươi chỉ có liên lụy thôi. Hài nhi, phải biết là nam nhi đại trượng phu, cầm lên được cũng phải bỏ xuống được. Thẩm nương tuy nén đau rời xa hai người, nhưng trái tim của thẩm nương sẽ luôn luôn ở bên cạnh huynh muội ngươi. Nói đến đó, hai thím cháu đã ôm nhau khóc sướt mướt. Lý Ngọc Phụng nén nước mắt, nói tiếp: - Bách nhi, chớ nên thương tâm! Hãy nghe thẩm nương nói, kể từ nay ngươi phải gánh lấy trọng trách huynh trưởng, trông nom Ngọc Nhi, không thể để cho y tiếp tục bướng bỉnh nữa, khi nào hai người báo xong thân thù, sẽ có ngày trùng phùng. Đối với ngươi, thẩm nương không cần dặn dò nhiều, hãy tự bảo trọng. Cát Tập Bách nghe thẩm nương nói xong, một cảm giác mới lạ đột nhiên làm thay đổi nỗi lòng chàng, một niềm khí khái trượng phu dâng lên ngập lòng, tinh thần liền phấn chấn, lau khô nước mắt, đỡ Lý Ngọc Phụng dậy, nhìn bà nói: - Thẩm nương, Bách nhi nhất định sẽ làm theo lời dặn, thẩm nương khỏi phải lo lắng, trước tiên báo thân thù, rồi sẽ đưa Ngọc muội đi tìm thẩm nương, bất kể núi đao rừng kiếm, Bách nhi cũng quyết xông phá, sẽ theo hầu hạ thẩm nương, vĩnh viễn không rời xa nhau nữa. Nhưng có điều khi Ngọc muội tỉnh lại, không thấy thẩm nương, Bách nhi biết phải nói sao đây? Lý Ngọc Phụng cũng biết sự thể nghiêm trọng, sợ Ngọc Nhi nhất thời quá khích động sẽ có thể làm điều dại dột, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp gì. Đành cố nén đau khổ, xé lấy tay áo rách, cắn vỡ đầu ngón tay, viết lên đó mấy chữ máu, trao cho Cát Tập Bách nói: - Khi Ngọc Nhi tỉnh lại hãy trao cho y, nói là thẩm nương đã được cao nhân cứu đi trị thương, không lâu sau hẳn sẽ trùng phùng. Rồi lại từ trong tay nải lấy ra một chiếc túi da nhỏ, trao cả cho Cát Tập Bách và nói tiếp: - Đây là di vật của nhị thúc, sau này sẽ gặp hai người con gái song sinh, nói là tìm Lý Kiện thì hãy trao cho họ. Cát Tập Bách đón lấy huyết thư và túi da, nhét cả vào lòng, định hỏi rõ nơi đến của Lý Ngọc Phụng, vừa ngẩng lên, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Lý Ngọc Phụng đã mất dạng. Chỉ nghe tiếng Minh Tâm Sư Thái từ trên ngọn cây nói: - Tiểu thí chủ hãy đi mau, thời gian không còn sớm, hãy tự bảo trọng, hẹn tái ngộ! Rồi thì một bóng người tay cắp Lý Ngọc Phụng lướt qua tán cây, vọt lên đỉnh nhai, thoáng chốc đã mất dạng. Cát Tập Bách đưa mắt dõi theo đến khi hai bóng người mất dạng, vì bận trông nom Từ Ngọc Nhi, không sao tiễn xa được. Chàng bâng khuâng đưa mắt nhìn trời, thấy vầng thái dương đã nghiêng sang tây, giữa xuân ngày ngắn đêm dài, giờ thân sắp đến, bèn đỡ Từ Ngọc Nhi ngồi dậy, vô vàn thương hại nhìn vào mặt nàng. Chỉ thấy nàng tuy trong lúc ngủ mà mắt lệ chảy dài, khóe môi hiện vẻ sầu bi, mày liễu chau lại, hết sức tiều tụy, như đã cảm thấy ly sầu biệt hận, mẹ con chia lìa, thân gái bơ vơ không nơi nương tựa. Cát Tập Bách thấy vậy lòng càng thêm xót xa, nghĩ đến từ nay huynh muội nương tựa nhau, phiêu bạt chân trời góc biển, Ngọc muội tuổi còn bé nhỏ, mình có trách nhiệm chăm lo bảo vệ, nhưng mình hoàn toàn không biết gì, sao có thể làm tròn đây? Hơn nữa, chàng lại thân mang huyết hải thâm thù, giang hồ hiểm ác, nếu ứng phó bất cẩn, chẳng những không báo được thân thù, ân hận suốt đời, phụ lòng ân sư và nghĩa phụ, mà còn không làm tròn lời ủy thác của thẩm nương lúc lâm biệt. Nghĩ đến đó, bèn ôm lấy Từ Ngọc Nhi, nước mắt chảy dài. Một hồi lâu, vài tiếng én kêu lướt qua trên đỉnh đầu, mới hay trời không còn sớm, vội lấy hai viên thuốc nhỏ do Lạp Tháp Hòa Thượng để lại, cho Từ Ngọc Nhi uống một viên, còn lại một viên tự uống lấy. Uống song, liền cảm thấy xương cốt toàn thân nóng bừng, trong Đan Điền như rực lửa, vội vừa vận khí hành công, vừa trông chừng Từ Ngọc Nhi, sợ nàng sau khi uống thuốc không chịu nổi, nên hết sức khổ sở. Đến khi hơi nóng trong người lan khắp toàn thân, chàng mới vận chân nguyên trở lại Đan Điền, nhưng nhất thời không chịu nổi, bất tỉnh nhân sự. Lát sau, Cát Tập Bách hồi tỉnh, thấy mình vẫn ngồi xếp bằng trên đất, nhưng Từ Ngọc Nhi đã biết mất. Chàng bàng hoàng kinh hãi, đứng phắt dậy, định cất tiếng gọi Từ Ngọc Nhi, nhưng thật bất ngờ, chỉ thấy người nhẹ như canh én, công lực gia tăng gấp bội, hai chân lún sau xuống đất, người vọt lên cao gần ba trượng. Cát Tập Bách vội vàng trầm khí, lộn người hạ xuống, nhác thấy Từ Ngọc Nhi đang quỳ mọp trước Tam Nghĩa Trủng cung kính vái lạy, bèn hạ người nhanh hơn, xuống bên cạnh Từ Ngọc Nhi, cũng quỳ trước Tam Nghĩa Trủng khấn vái. Chỉ nghe Từ Ngọc Nhi lẩm nhẩm: - Phụ thân, bá bá, vong hồn linh thiêng xin hãy phò hộ cho Ngọc Nhi vớ ca ca sớm ngày giết được nguyên hung, đoạt về Tam Ưng Bí Kíp, rồi sẽ lại đến đây tảo tế! Cát Tập Bách nghe giọng nói của nàng hết sức chân thành tha thiết, không hề có chút bi ai, lòng rất lấy làm lạ, bèn liếc mắt nhìn, chỉ thấy nàng mặt đầy vẻ nghiêm trang, như đang trích huyết minh thệ vậy. Tiếp theo lại nghe nàng nói: - Ngọc Nhi nay đã rời xa mẫu thân, theo nghĩa huynh hành đạo giang hồ, tìm kiếm nguyên hung và Tam Ưng Bí Kíp, mọi sự tự biết thận trọng, hành sự theo lời ca ca, không bao giờ dám ngang bướng nữa. Xin phụ thân và bá bá yên tâm, Ngọc Nhi phen này đi khắp chân trời góc biển, gian nan đến mấy cũng không e ngại, chỉ tội nghiệp cho mẫu thân thọ trọng thương được người cứu đi, không rõ tung tích, để lại huyết thư dặn dò Ngọc Nhi cẩn thận giữ mình! Cầu xin vong linh phò hộ mẫu thân khỏe mạnh, để cho Ngọc Nhi có ngày được trùng phùng. Phụ thân, bá bá! Ngọc Nhi giờ xin tạm biệt, mồng một hằng tháng, Ngọc Nhi với mẫu thân không còn có thể đến đây bái tế nữa! Khấn xong, nàng dập đầu lạy ba lạy, từ từ đứng lên, liếc thấy Cát Tập Bách cũng đang quỳ trên đất rơi nước mắt, nàng khẽ buông tiếng thở dài, đỡ chàng đứng lên nói: - Ca ca, bây giờ không phải lúc chúng ta khóc lóc, đứng lên mau, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bàn tính rồi lên đường sớm thì hơn! Cát Tập Bách được Từ Ngọc Nhi đỡ đứng lên, thấy nàng mặt đầy nghiêm nghị, nào giống một cô bé mười ba mười bốn tuổi, xem ra còn trầm tĩnh và già dặn hơn mình nữa là. Chàng hết sức thắc mắc, thầm nhủ: - Chả lẽ Ban Nhược Vô Minh A Già Đà Công của sư thúc lại có thể khiến người thay đổi tâm tư và vững vàng hơn hay sao? Chàng thật không sao hiểu nổi, đưa mắt nhìn Từ Ngọc Nhi, gật đầu đồng ý. Hai người ngồi bệt xuống đất, Cát Tập Bách kể lại mọi sự đã xảy ra sau khi nàng bất tỉnh, cứ ngỡ là nàng hẳn sẽ kinh ngạc và gào khóc lên. Nào ngờ, Từ Ngọc Nhi chỉ nhoẻn cười nói: - Ca ca không kể thì tiểu muội cũng biết cả, lúc sư phụ bỏ đi là tiểu muội đã tỉnh lại rồi, những lời ca ca đã nói với mẫu thân, tiểu muội cũng nghe rất rõ ràng, song vì toàn thân bủn rủn, không cử động được, tiểu muội cũng hết sức đau buồn, hận chẳng thể đi cùng mẫu thân. Nhưng sư phụ đã mắng cho tiểu muội một trận, bảo tiểu muội không có chí khí, phụ thù không báo, còn xứng đáng là con cái gì, hẹn tiểu muội giờ thân phải theo ca ca đuổi kịp lão nhân gia ấy, nếu không, sẽ chẳng màng đến tiểu muội nữa! Cát Tập Bách nghe nàng nói vậy, hiển nhiên là thật lòng kính phục Ban Nhược Vô Minh A Già Đà Công của sư thúc, nhưng không hiểu “sư phụ” mà nàng nói đây là ai, sao mình luôn ở bên cạnh nàng, đâu nghe có người nói chuyện với nàng? Mà cũng đâu thấy có người xuất hiện quanh nàng, bất giác chàng cất tiếng hỏi: - À, đúng rồi! Khi nãy thẩm nương chưa cho biết sư môn của Ngọc muội! Từ Ngọc Nhi cười: - Sư môn của tiểu muội, nói ra có lẽ ca ca không tin, tiểu muội còn là sư muội đồng môn của ca ca đấy! Cát Tập Bách ngơ ngác, thầm nhủ: - Mình từ bé đã ở trên Ngũ Đài Sơn, chưa từng rời khỏi sư môn, sư phụ cũng chưa bao giờ đề cập mình có sư huynh đệ đồng môn, sao Ngọc muội lại là đồng môn của mình thế nhỉ? Đoạn chàng nghiêm túc nhìn nàng nói: - Ngọc muội không được dối gạt ngu ca đấy! Từ Ngọc Nhi Ngọc Nhi: - Tiểu muội lẽ nào lại dối gạt ca ca, chả lẽ ca ca không nhìn thấy, không biết thật sao? Cát Tập Bách lắc đầu: - Ngu ca quả tình không biết thật, lão nhân gia ấy cũng từ xa xôi đến đây ư? Ngọc muội đã nhập môn lúc nào vậy? Từ Ngọc Nhi biết là chàng đã hiểu lầm, bèn giải thích: - Sư phụ tiểu muội là sư thúc của ca ca, lúc lão nhân gia ấy truyền công đã bằng lòng nhận tiểu muội làm đồ đệ, sau khi bỏ đi lại truyền âm nói cho tiểu muội biết mọi sự, và bảo tiểu muội phải vâng lời ca ca. Cát Tập Bách vậy mới vỡ lẽ, càng thêm ngưỡng mộ tiểu sư thúc đã luyện thành Linh Tri Thông Thần trong Du Già Tông. Từ Ngọc Nhi nói tiếp: - Lúc bấy giờ tiểu muội hết sức hoảng hốt, nhưng vì không sức cử động, lại không nói được, may nhờ ca ca cho uống linh dược, tiểu muội liền cảm thấy một luồng sức nóng lan khắp toàn thân, khí lực trở nên dồi dào, bèn liền đứng lên, thấy ca ca đang ngủ say, biết là ca ca mỏi mệt, nên để cho ca ca nghỉ ngơi. Tiểu muội xem xong huyết thư của mẫu thân, thu gom đồ đạc, đến đây bái biệt bá bá và phụ thân, chúng ta chẳng phải sắp rời khỏi đây là gì? Cát Tập Bách như vừa bừng tỉnh trong cơn mơ, và như vừa trút được gánh nặng, thầm mừng vị tiểu muội muội ngang bướng này sẽ không còn làm phiền mình nữa. Thế là, chàng cũng mỉm cười gật đầu, với giọng trìu mến và xót xa nói: - Ngọc muội, từ nay chúng ta hãy chăm lo cho nhau tất cả, ngu ca có gì không phải, Ngọc muội cũng nên lượng thứ, ngu ca sẽ cố hết sức mình, không để cho Ngọc muội chịu khổ. Trong khi nói, mắt nhìn cô gái bé bỏng đồng bệnh tương lân, bất giác hai giọt nước mắt lăn dài xuống má. Nhưng Từ Ngọc Nhi hết sức điềm tĩnh, lại còn cười liếng thoắng nói: - Xem kìa, ca ca lớn thế này mà còn khóc? Mắc cỡ lêu lêu! Vừa nói vừa quệt ngón tay lên má trên Cát Tập Bách. Cát Tập Bách phì cười, đặt tay lên hai vai Từ Ngọc Nhi, ngắm nhìn một hồi, cười nói: - Tiểu nha đầu thật là tinh nghịch! Từ Ngọc Nhi tuy tính tình có phần thay đổi, nhưng dẫu sao nàng tuổi còn nhỏ, dù kiên cường đến mấy cũng còn tính trẻ con, thấy Cát Tập Bách thương yêu mình, nàng bèn phụng phịu: - Ca ca mắng tiểu muội, tiểu muội không chịu đâu, phải tìm mẫu thân mách mới được! Vừa nói vừa giậm chân lia lịa, phóng chạy xuống đồi. Cát Tập Bách hoảng kinh, vội nói: - Vậy không được đâu! Rồi tiện tay xách lấy bao nải và Thất Tinh Liên Hoàn Sách của Từ Ngọc Nhi, cả Kim Ti Tỏa Long Tiên của Lý Ngọc Phụng để lại trên đất, rồi tung mình đuổi theo. Nhưng chàng phóng đi một đoạn đường, chẳng thấy bóng dáng Từ Ngọc Nhi đâu cả, hết sức nóng lòng lo, dừng lại tìm kiếm, chỉ thấy trước mắt là núi hoang rừng rậm, bên phải có một con suối nhỏ, rất cạn và trong, nhìn thấy rõ tận đáy và phát hiện một bóng nhỏ áo trắng ở trên một cây tùng nhỏ bên trái phản ảnh trong nước. Chính là Từ Ngọc Nhi đang ẩn nấp trên cây, chàng bất giác cười thầm, tiểu nha đầu này cứ là tinh nghịch như vậy, nhưng lại không nỡ trách mắng. Nhưng Cát Tập Bách cũng hết sức kinh ngạc và bội phục, Từ Ngọc Nhi sau khi được tiểu sư thúc vun bồi, giờ đây công lực đã theo kịp mình, thật vừa mừng vừa thương, chẳng sao ngăn cản được cái tính hồn nhiên tinh nghịch của nàng, thôi thì mặc kệ, cứ để nàng bám theo mình, hẳn không đến nỗi xảy ra chuyện bất trắc. Thế là, chàng bèn nhận định phương hướng, lại nhìn xuống suối lần nữa, bóng trắng đã biến mất, biết là Từ Ngọc Nhi đã tự đi trước, liền thi triển khinh công phóng đi về hướng Quan Âm Sơn. Lúc này đã qua giờ thân, La Phù Sơn cách Quan Âm Sơn ở Dương Thành đến mấy trăm dặm, cũng may là đường đi thẳng, toàn ngang qua rừng núi hoang vu, sau khi uống Dịch Tủy Đơn của Lạp Tháp Hòa Thượng, công lực chàng đã tinh tiến rất nhiều, khinh công thi triển toàn lực thật nhanh như chim cắt, chỉ chừng thời gian nửa bữa ăn, chàng đã vượt qua hơn trăm dặm đường. Cát Tập Bách bởi lòng luôn lo cho Từ Ngọc Nhi, trên đường tuy thi triển toàn lực khinh công, nhưng hai mắt luôn sục tìm bốn phía. Nhưng trong hơn trăm dặm đường này, chàng không hề trông thấy bóng dáng của Từ Ngọc Nhi, phía trước là một dãy đèo cao, nhẵn nhụi không một ngọn cỏ, chàng hết sức lấy làm lạ thầm nhủ: - Tiểu nha đầu này cất bước trước, lẽ ra phải ở phía trước mình mới đúng, sao nãy giờ vẫn chưa gặp thế nhỉ? Theo công lực của Ngọc muội hiện nay, chẳng thua kém gì mình, đâu lẽ nào tụt lại phía sau? Chả lẽ ... Chàng chưa nghĩ dứt, bỗng loáng thoáng nghe một tiếng gọi rất khẽ, từ trên đèo cao phía trước vọng đến, sợ Từ Ngọc Nhi gặp nguy hiểm, liền tức thời gia tăng khinh công, mấy lượt tung mình đã đến dưới chân đèo. Dãy đèo này không có cây cỏ, nhưng không hiểm trở và cao chỉ chừng hai mươi trượng, xem chừng không phải nơi xuất hiện của độc xà mãnh thú, và cũng chẳng phải là một nơi chặn cướp thuận lợi của bọn cường đạo, mà dù thật sự gặp tình huống như vậy, với thân thủ của Từ Ngọc Nhi, cũng chẳng đến đỗi không ứng phó nổi, phải cất tiếng cầu cứu. Cát Tập Bách nóng lòng cứu người nên chẳng chút đắn đo, phi thân lên đỉnh đồi, chân vừa chạm đất, bỗng cảm thấy bên dưới hụt hẫng, cũng may chàng linh lợi hơn người, không chờ hai chân sụp xuống, lập tức đề khí vọt lên cao ba thước, lướt lùi ra sau hơn trượng, hạ xuống trên một tảng đá to. Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy ngọn đồi này dài hơn mười dặm, ngoại trừ cát đất đá, hoàn toàn trống trải, lưng đồi bằng phẳng, chỉ cách chỗ chàng đứng khoảng ba trượng, có một khoảng đất trống hình tròn, rộng chừng năm sáu thước, chính giữa lõm xuống. Cát Tập Bách động tâm thầm nhủ: - Lúc nãy mình hạ xuống cảm thấy chân hụt hẫng, hiển nhiên đất bị lún, chả lẽ có đào hầm hố hay sao? Nhưng chốn hoang vu thế này, ai lại chịu bỏ công sức ra giăng bẫy, và dùng để làm gì? Thật là khó hiểu! Lúc này lại có mấy tiếng kêu cứu rất khẽ vang lên, ngưng thần lắng nghe, thì ra chính là từ khoảng đất tròn kia vọng lên. Cát Tập Bách kinh hãi, khẳng định Từ Ngọc Nhi đang bị hãm thân trong ấy, liền vội lấy Kim Ti Tỏa Long Tiên cầm trong tay phải, tay trái cầm Thất Tinh Liên Hoàn Sách.