Truy Phong Yến Tử Vương Trinh đưa mắt nhìn sư đệ Trục Lãng Yến Tử Tống Trác, ý muốn nói:
- Ngươi nghe chưa, ta đã đoán là hành động của sư tổ, không sai chứ?
Tống Trác chỉ nhẹ gật đầu, thừa nhận là mình đã sai.
Thiên Nam Dật Tẩu thấy vậy cười nói:
- Hai tên nghiệt chướng các ngươi chớ có trộm vui mừng, tưởng là sào huyệt bọn tặc đồ đã bị phá hủy, thảy đều bị thiêu chết, thật ra ngoại trừ ma đầu Hoàng Ngọc bị Độc Tiểu Ngũ lỡ tay giết chết, hai tên tiểu độc vật khiếp sợ hai ngươi bỏ chạy, chỉ thiêu chết bốn năm tên tiểu lâu la, sát nghiệp ấy phải ghi nợ cho lão phu đấy!
Giang Nghiêu Thần thấy sư phụ phen này lại khai sát giới vì chuyện của mình, lòng hết sức áy náy, lúc này thấy Thiên Nam Dật Tẩu có vẻ hối hận, lại càng ái ngại hơn, nghiêm túc nói:
- Sư phụ, lão nhân gia đã vì chuyện của đồ nhi ...
Lạp Tháp Hòa Thượng biết là Giang Nghiêu Thần lại nổi tính ủy mị, vội ngắt lời:
- Giang lão lại động lòng trắc ẩn nữa rồi, hẳn lão gia cũng cho là bọn ác tặc kia không đáng chết, giờ hối hận thì có ích gì chứ?
Lý Hàn Mai thấy càng nói càng thêm rắc rối, cứ thế này không biết đến bao giờ mới hết chuyện, đã vất vả cả ngày trời, cũng nên để cho người già sớm ngơi nghỉ, bèn đứng lên cười nói:
- Sư công, lão nhân gia hãy sớm ngơi nghỉ, Lạt Tháp đại sư rất là khó đối phó, không nên bận tâm đến y thì hơn.
Thiên Nam Dật Tẩu cười nói:
- Đại sư nói rất đúng, lão phu nào có hối hận gì đâu! Nghiêu Thần, ngươi hãy chuẩn bị, đến lúc lão phu sẽ phái Tinh Viên Kim Cang đến đón, nơi đây đã không thể ở lâu được nữa, Mai nhi hãy lo sớm thu xếp, lão phu còn có việc cần, không thể ở lại đây!
Đoạn quay sang Phù Đồ Song Yến nói:
- Hai ngươi cũng nên lên đường được rồi!
Rồi liền đứng lên, quay sang Lạp Tháp Hòa Thượng cười nói:
- Các việc còn lại xin phiền đại sư lo liệu cho!
Mọi người lần lượt đứng lên cáo từ, Lạp Tháp Hòa Thượng theo sau Giang Nghiêu Thần ra ngoài sảnh đường, tiễn chân Thiên Nam Dật Tẩu với Phù Đồ Song Yến.
Vừa mới quay vào trong sảnh, chỉ thấy một bộc phụ trung niên hơ hải đi vào, thi lễ với Lý Hàn Mai nói:
- Bẩm phu nhân ... tiểu thư ... Tiểu Thúy với ... thảy đều không biết ...
Lý Hàn Mai ngạc nhiên quát:
- Ngươi nói gì? Ấp a ấp úng sợ gì kia chứ?
Giang Nghiêu Thần đoán là lại có chuyện xảy ra, vừa định gạn hỏi, nhưng thấy bộc phụ ấy bị Lý Hàn Mai quát nạt, càng sợ đến run rẩy, biết là hỏi cũng không có kết quả, bèn nói:
- Hàn Mai, ngươi hãy vào trong xem thử!
Lạp Tháp Hòa Thượng ha hả cười nói:
- Xem gì? Có lẽ bọn trẻ sớm đã đến thung lũng Bạch Vân Sơn, đang ở đó chơi trò cút bắt rồi!
Giang Nghiêu Thần cả kinh, thầm nhủ:
- Lạp Tháp Hòa Thượng lại giở trò quái quỷ gì nữa đây? Trong lúc này mà bọn trẻ lại đến Bạch Vân Sơn chơi trò cút bắt ư?
Lý Hàn Mai như hiểu ra, bực tức nói:
- Mấy đứa trẻ này cũng thật quá quắt, chỗ nào không đi, lại ban đêm ban hôm mò đến thung lũng làm gì vậy chứ?
Rồi bảo bộc phụ dọn dẹp bàn tiệc, bảo gia nhân mang những đồ vật quý trọng trở về ẩn thất trong sơn động, rồi đến bên Giang Nghiêu Thần nói:
- Phụ thân hãy nghỉ ngơi đi, đã hơn hai năm rồi, đêm nay phải ngủ một giấc thoải mái mới được!
Lạp Tháp Hòa Thượng đi đến bên bàn, cầm lấy nửa ấm rượu còn lại, đưa lên miệng uống ừng ực.
Giang Nghiêu Thần gật đầu, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế, nhắm mắt cúi đầu, như suy nghĩ điều gì đó.
Lý Hàn Mai thấy vậy rất ngạc nhiên, Lạp Tháp Hòa Thượng đã đi đến khẽ nói:
- Nữ thí chủ, bây giờ không phải lúc hầu hạ cha chồng, ông ấy không việc gì đâu, chính hòa thượng này muốn cho ông ấy ngủ một giấc thật ngon, nữ thí chủ hãy bảo gia nhân đưa ông ấy về phòng, bọn này phải đi đây!
Lý Hàn Mai vốn tưởng là bốn trẻ đã theo lời dặn bảo của mình tối qua, với Uyển Dao và Tiểu Thúy, cùng Cát Tập Bách và Từ Ngọc Nhi ra hậu sơn luyện kiếm, nhất thời nổi hứng đã đến thung lũng Bạch Vân Sơn, trong lòng chỉ trách bọn trẻ ham chơi chứ không nghĩ gì khác.
Đến khi nghe Lạp Tháp Hòa Thượng đã điểm huyệt ngủ của Giang lão, hiển nhiên là không muốn ông dự vào việc này, biết là tình hình gay go, bất giác đứng thừ ra, không biết làm sao cho phải.
Lạp Tháp Hòa Thượng thấy vậy, bực tức nói:
- Nữ thí chủ bị trúng tà hay là giả vờ không nghe? Còn chưa mau đi thu xếp, muốn hòa thượng này khiêng đi hay sao?
Rồi thì đặt mạnh ấm rượu lên bàn, tung mình vọt qua cửa sổ ra ngoài.
Lý Hàn Mai biết hòa thượng tuy tính hay cợt đời, nhưng gặp chuyện không bao giờ hàm hồ, đoán chắc sự việc ắt không đơn giản, vội bảo gia nhân khiêng Giang lão về phòng, nhanh chóng thu xếp, bố trí canh phòng, rồi đuổi theo sau Lạp Tháp Hòa Thượng ngay.
Hãy nói về Cát Tập Bách ra khỏi đại sảnh, chàng đi thẳng vào khu nhà chính, nhưng chàng mới đến đây chỉ là một ngày hai đêm, chưa quen đường thuộc lối, muốn trở về gian thư phòng đã giao cho chàng làm phòng ngủ thật chẳng phải dễ dàng.
Bên ngoài tuy đèn đóm sáng tỏ, nhưng đi mãi vẫn không ra khỏi được khu nhà này và cũng chẳng thấy một bộc phụ hay gia nhân, lòng hết sức bực tức.
Lúc này Cát Tập Bách đã cách đại sảnh rất xa, đang ở trong một vườn hoa nằm phía sau dãy nhà ngang, đưa mắt nhìn quanh, thấy bầu trời trong xanh, sao đêm giăng bủa, vầng trăng non treo cao giữa trời, nhận định mình đang ở hướng tây bắc, trước mắt là một bức tường rào cao chỉ chừng bốn trượng, đương nhiên không ngăn nổi chàng phi thân vượt qua, thầm nhủ:
- Lúc này đã nửa đêm, đến thung lũng ấy có lẽ vừa đúng giờ Tý, nhưng không có Ngọc muội đi cùng, đối phương có hoài nghi mình không dám dẫn theo đồng bọn hay không?
Suy nghĩ một hồi, chàng lẩm bẩm:
- Thôi thì cứ một mình phó ước, công lực của mình lúc này đã gia tăng, đối phó với hai tiểu tử ấy hẳn cũng không đến đỗi bại. Ngọc muội đã muốn theo sư thúc đến Liên Hoa Phong học luyện võ công, thôi thì hãy để nàng ở bên sư thúc, kẻo sư thúc ra đi lại tìm không gặp, đằng nào mình cũng đã quyết ý xông pha giang hồ, không địch nổi bỏ đi là xong, khỏi hại mình hại người.
Chàng vốn đã không mấy thích ở lại Thái Sử Đệ sống trong vinh hoa phú quý, nghĩ mình mang theo một quyền kiếm phổ và Liên Tông Bí Kíp mà sư phụ đã tặng cho lúc hạ sơn, đến nay chưa từng học luyện, cùng lắm nếu bại sẽ chạy lên đỉnh núi đã động thủ với Bát Trảo Dạ Kiêu hôm nay, tìm một hang động ẩn nấp, lấy kiếm phổ và bí kíp ra luyện mấy tháng, vậy cũng tốt cho bản thân.
Chàng đang nghĩ miên man, bỗng nghe tiếng bước chân từ sau gian phòng bên phải vọng ra, sợ lại là Giang Uyển Dao theo dõi, tối qua chàng đã nếm trải tính ngang bướng của nàng rồi, vội lách người nấp vào dưới mái hiên, lẳng lặng quan sát động tĩnh.
Chỉ thấy người ấy nhìn quanh quất như đang tìm kiếm gì đó, vẻ hối hả ấy khiến Cát Tập Bách rất lấy làm lạ, chú mắt nhìn kỹ, bất giác vui mừng khôn xiết.
Thì ra người ấy là Từ Ngọc Nhi, chỉ thấy nàng hối hả đi qua sân vườn, đến gần tường rào, vừa định phi thân ra ngoài.
Cát Tập Bách vội hiện thân, khẽ cất tiếng gọi:
- Ngọc muội, khoan đã!
Đoạn liền tung mình lướt đến, hạ xuống phía sau Từ Ngọc Nhi.
Từ Ngọc Nhi nghe tiếng giật mình, vội quay người lách tránh, nhìn rõ là Cát Tập Bách, mới yên tâm trách móc:
- Bách ca thật là, làm người ta giật mình, tưởng đâu là bị Tiểu Thúy phát giác đuổi theo đấy chứ!
Cát Tập Bách mỉm cười:
- Ngu ca cũng bị Ngọc muội làm cho giật mình vậy! Sao Ngọc muội không ngủ, đến đây chi vậy?
Từ Ngọc Nhi biết là chàng cố ý hỏi, chẳng thèm trả lời, tung mình vượt qua tường rào, thân pháp nhanh khôn tả.
Cát Tập Bách theo sau phi thân qua tường rào, đưa mắt nhìn, thấy chính là con đường đã theo Giang lão trở về lúc ban ngày. Lúc ấy Giang lão có cho chàng biết, con đường này vòng qua sau nhà, dẫn đến Bạch Vân Sơn, có điều là xa hơn sáu bảy dặm, nhưng thẳng đường và rất kín đáo.
Cát Tập Bách mừng rỡ, liền ngoắc tay với Từ Ngọc Nhi đang đứng bên đường, bảo nàng theo mình đi ngay.
Từ Ngọc Nhi tiến tới hai bước hỏi:
- Bách ca biết đường không? Phương hướng đâu có đúng?
Cát Tập Bách bèn thuật lại lời nói của Giang lão, rồi hỏi:
- Ngọc muội sao mà ra được vậy?
Từ Ngọc Nhi cười khúc khích:
- Tiểu muội nói dối với họ là cần đi ngoài, nhưng Tiểu Thúy như là biết chúng ta đêm nay phải đi phó ước, cứ bám theo sau tiểu muội, cũng may là Dao tỷ đã bảo y đi, tiểu muội liền lẻn ra ngoài, tìm kiếm Bách ca khắp nơi.
Cát Tập Bách lấy làm lạ hỏi:
- Ngọc muội sao biết ngu ca ở đây vậy?
Từ Ngọc Nhi cười đáp:
- Sao lại không biết? Bách ca chẳng phải đã rời khỏi đại sảnh trước tiểu muội với Dao tỷ là gì? Nhưng tiểu muội chẳng thấy Bách ca đâu, Dao tỷ liền bảo Tiểu Thúy đến sơn động ở phía sau và thư phòng nhà chính tìm Bách ca, nhưng đều không thấy, Dao tỷ đã lo đến cuống cả lên rồi đấy!
Nói đến đó, nàng cố ý ngưng lời, ngoảnh lại nhìn Cát Tập Bách mỉm cười.
Cát Tập Bách không lưu ý đến lời trêu cợt của Từ Ngọc Nhi, sốt ruột hỏi:
- Vậy Ngọc muội sao mà gạt được họ vậy?
Từ Ngọc Nhi thấy Cát Tập Bách càng đi vàng hoang vu, lúc này đã đến một bờ núi, nàng dừng lại do dự nói:
- Sao lại đến đây thế này? Không lầm đường đấy chứ?
Cát Tập Bách mỉm cười:
- Không đâu, đây là đường tắt, cứ yên tâm mà đi! À này, sao Ngọc muội lại ra được vậy?
Từ Ngọc Nhi gia tăng khinh công đi tiếp, mỉm cười nói:
- Tiểu muội biết hẳn là Bách ca đi phó ước ở Bạch Vân Sơn, hết sức căm tức Bách ca đã không báo cho biết, bỏ đi một mình, lúc ấy tiểu muội cũng rất lo lắng, nhưng lại không thể để cho Dao tỷ với Tiểu Thúy biết, đành nói hẳn là Bách ca không biết đường, đi lầm vào nhà người khác, quả nhiên họ đã tin.
Cát Tập Bách phì cười:
- Ngọc muội đã đoán đúng, ngu ca lần mò cả buổi trời mới đến sân vườn ấy!
- Vậy mà Bách ca còn nói ra được, ai bảo Bách ca đi nhanh thế kia? Thừa lúc Dao tỷ và Tiểu Thúy tìm kiếm Bách ca, tiểu muội đã viện cớ đi ngoài, nhờ một bộc phụ dẫn đến hậu viện, rồi men theo sân vườn mò đến chỗ Bách ca, lại sợ bị Dao tỷ với Tiểu Thúy phát hiện, mới vội định vượt tường ra ngoài.
- Vậy thì Ngọc muội mạo hiểm quá, nếu không gặp ngu ca, Ngọc muội một mình rời khỏi Thái Sử Đệ, định đi đâu kia chứ?
Từ Ngọc Nhi hất hàm:
- Vậy chứ Bách ca thì sao? Cả binh khí cũng không mang theo, lại tay không đi phó ước, chẳng phải càng mạo hiểm hơn sao?
Cát Tập Bách giờ mới nghĩ đến Kim Ti Tỏa Long Tiên đã bị thất lạc lúc rơi xuống núi, hoảng kinh dừng lại nói:
- Làm sao bây giờ? Kim Ti Tỏa Long Tiên của thẩm nương đã bị ngu ca đánh mất rồi!
- Tiểu muội nói là Bách ca cẩu thả, không sai chứ?
Từ Ngọc Nhi từ bên lưng rút Kim Ti Tỏa Long Tiên ra, đưa cho Cát Tập Bách, nói tiếp:
- Cầm lấy, đừng để cho mất thật đấy!
Cát Tập Bách mừng rỡ:
- Ồ! Ngọc muội đã nhặt được ư?
Đón lấy Tỏa Long Tiên thắt vào lưng, không chờ Từ Ngọc Nhi trả lời, vội nói tiếp:
- Đây là binh khí của thẩm nương, sao ngu ca đánh mất được, lần trước là vì Dao muội tạm mượn sử dụng đó thôi!
Hai người vừa đi vừa chuyện trò, vì là đường tắt nên lát sau đã cách xa Quan Âm Sơn đến mấy dặm, quay nhìn từ xa, dưới ánh trăng chỉ thấy đường núi ấy giống hệt như một chiếc thang mây.
Từ Ngọc Nhi nhớ lại chuyện bị thiếu niên kia bỡn cợt trên đường núi tối qua, lòng lại bừng lửa giận, nghiến răng hừ một tiếng khẽ, thật ước gì lập tức tìm gặp hai thiếu niên kia, đánh một trận cho hả giận, nàng bất giác phóng đi nhanh hơn.
Cát Tập Bách theo sau Từ Ngọc Nhi, bỗng thấy nàng phóng đi nhanh hơn, ngỡ là nàng sợ không kịp giờ hẹn, thầm nhủ:
- Nha đầu này thật nóng nảy, không chịu nghĩ cách ứng phó trước, lại đi vội đi vàng thế này. Theo nhận định tối qua, công lực của tiểu tử ấy chẳng kém hơn mình, để xem ngươi ứng phó thế nào cho biết?
Nhìn lại tốc độ khinh công của nàng, Cát Tập Bách bất giác kinh ngạc thầm nói:
- Sao chỉ một đêm mà công lực của Ngọc muội đã tăng tiến nhiều thế này? Chả lẽ cũng được uống kỳ dược gì hay sao?
Cát Tập Bách nào biết Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi vì điều trị độc thương cho chàng đã uống Phục Linh Dịch và Bảo Mệnh Đơn, vốn trước đó Lạp Tháp Hòa Thượng đã truyền A Già Đà Công cho Từ Ngọc Nhi, khi cứu nàng mang về ẩn thất, Lý Hàn Mai lại với Hỗn Nguyên Công của Thiền Tông giúp nàng hành công quá huyệt, rồi sau lại được uống linh dược, nên công lực của nàng lúc này đã gia tăng không chỉ gấp bội.
Khinh công của Từ Ngọc Nhi lúc này đã có thể theo kịp hỏa hầu của Cát Tập Bách trước đây, chỉ cần học thêm thân pháp là càng nhanh nhẹn hơn, nhưng vì nàng đang khi tức giận, bước chân rất là nặng nề.
Cát Tập Bách dĩ nhiên nhận thấy, vội gia tăng cước lực, vượt lên hai bước, khẽ nói:
- Ngọc muội không nên vậy, sẽ kiệt sức đấy!
Từ Ngọc Nhi không thèm đếm xỉa đến, càng phóng đi nhanh hơn, mắt thấy đã sắp đến khoảng đất bằng dưới chân Bạch Vân Sơn.
Cát Tập Bách đành tung mình vượt qua trên đầu Từ Ngọc Nhi, hạ xuống trong một lùm cây thưa bên lề đường, trầm giọng quát:
- Ngọc muội, đứng lại!
Vừa dứt tiếng, bỗng nghe tiếng cười lanh lảnh của nữ nhân từ trong lùm cây vọng ra.
Hai người giật mình sững sốt, Từ Ngọc Nhi vội dừng chân, tung mình lùi ra sau năm thước, Cát Tập Bách điểm chân trên một nhánh cây, tung lên cao năm trượng, ở trên không quát:
- Nếu là bằng hữu hãy hiện thân lộ diện, hà tất thậm thà thậm thụt, giấu đầu rụt đuôi!
Dứt lời, người đã lộn một vòng trên không, hạ xuống trên một tảng đá nhọn bên kia lùm cây.
Từ Ngọc Nhi cũng cùng lúc tung mình lui đến đứng bên cạnh Cát Tập Bách, tiếp lời mắng:
- Đã có gan ước hẹn, sao lại chận đường đột kích, kể được là anh hùng gì chứ?
Dứt lời, lại là một chuỗi cười lảnh lót, cũng chói tai như tiếng cười tối qua, nhưng dường như không phải là thiếu niên đã bỡn cợt nàng.
Cát Tập Bách và Từ Ngọc Nhi hết sức kinh ngạc, lại định cất tiếng quát hỏi, đã thấy hai thiếu nữ từ trong lùm cây đi ra, mắt chằm chặp nhìn huynh muội hai người.
Bởi đôi bên bách nhau chỉ hơn trượng và lại đối diện với ánh trăng nên trông thấy rất rõ ràng, hai thiếu nữ ấy tuổi chỉ chừng mười lăm mười sáu, dáng người cao thấp tương đương với hai thiếu niên tối qua, diện mạo cũng hao hao, nhưng nhìn kỹ thì có phần yểu điệu hơn.
Hai nàng toàn thân y phục trắng như tuyết, phối hợp với nhan sắc kiều diễm, đứng dưới ánh trăng thật chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.
Chỉ thấy hai nàng nhìn nhau mỉm cười, thiếu nữ bên phải cao gầy hơn cất tiếng nói:
- Hai người là ai? Đêm khuya thế này đến đây để làm gì? Khai thật ra mau!
Cát Tập Bách đứng trước hai thiếu nữ diễm kiều này, lòng đã xao động dữ dội, rồi ánh mắt chứa chan tình tứ quét nhìn chàng, và lại nghe tiếng nói lảnh lót như chim oanh, lòng càng lâng lâng ngây ngất, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.
Từ Ngọc Nhi cũng tâm thần chới với, thầm nhủ:
- Sao lại là hai cô nương thế này? Rõ ràng tối qua đã gặp là hai thiếu niên, họ còn nói là Lục Dương Kiếm có dẫn theo hai nữ đồ song sinh, hẳn không phải hai người này chứ? Vậy thì hà tất vờ vĩnh, biết rõ mà còn hỏi? Trông hai ả này mày mắt lẳng lơ, chắc hẳn không phải người tốt, mình là con gái mà còn mê mẩn tâm thần, Bách ca thì sao?
Nghĩ đến đó, nàng liếc nhìn Cát Tập Bách, thấy chàng đang ngây ra nhìn đối phương, vội vung tay vỗ vào Bách Hội huyệt của chàng và quát:
- Bách ca điên rồi hả?
Rồi nắm lấy vai chàng, lay mạnh hai cái.
Cát Tập Bách bừng tỉnh, biết mình nhất thời không kềm giữ được, suýt tẩu hỏa nhập ma, nếu không nhờ Ngọc muội ở bên cạnh, một vì nàng là gái, hai vì nàng còn nhỏ tuổi, tâm hồn trong sạch, dâm tà bất nhiễm, thấy mình thần thái khác lạ, đã kịp thời quát tỉnh, nếu không hậu quả thật tệ hại.
Cát Tập Bách vừa tỉnh ngộ, vội liền thu gọn tâm thần, xua đi tạp niệm, điều tức nội thị, lập tức tâm thần trong sáng.
Thiếu nữ ấy đang mừng thầm nghĩ:
- Hai người này đúng là chim non mới rời tổ, thuần dương đồng thân, nhưng sư phụ rõ ràng nói là hai thư sinh thiếu niên, sao lại biến thành một nam một nữ thế này?
Có lẽ họ đã biết dụng ý của mình, cải trang đánh lừa ư?
Thế nên, y thị bèn tiến tới một bước, rướn cao ngực, rung động đôi nhủ hoa, giơ tay lên toan ôm lấy Từ Ngọc Nhi, dịu giọng nói:
- Công tử, sao không trả lời tiểu nữ?
Từ Ngọc Nhi lẹ làng xoay người, vòng đến sau lưng Cát Tập Bách, đẩy chàng sang bên hai ba bước.
Thiếu nữ khác cũng cùng lúc tiến đến trước mặt Cát Tập Bách, tin chắc có thể đắc thủ, nào ngờ Từ Ngọc Nhi không bị động lòng, chẳng những tránh khỏi vòng tay của đồng bọn, mà còn xô Cát Tập Bách ra, khiến hai người ôm chầm lấy nhau.
Từ Ngọc Nhi thấy vậy vỗ tay cười to, đứng ở xa làm mặt xấu nói:
- Đàn bà con gái gì mà gặp đàn ông là xáp tới ôm, thật không biết xấu hổ!
Hai thiếu nữ bị thất thố, thẹn quá hóa giận, ả cao gầy trừng mắt quát:
- Tiểu tử, rượu mời không uống, lại uống rượu phạt, đừng tưởng ngươi khôn lanh là có thể thoát khỏi tay Thanh Tử Nhị Vân này!
Rồi thì hai tay áo phát nhẹ, ra thế định lao bổ vào Từ Ngọc Nhi.
Thiếu nữ béo lùn hơn vội ôm lấy ả khẽ nói:
- Đừng làm cho cừu non khiếp sợ bỏ chạy chứ!
Đoạn quay người nhoẽn miệng cười, dịu giọng nói:
- Công tử đừng sợ, Thanh tỷ chỉ đùa thôi! Hãy nhìn xem, trăng đã lặn, đêm đã khuya, ở chốn núi hoang gió buốt này có gì mà vui? Tệ xá ở ngay lưng núi cách đây không xa, nếu công tử có hứng thú, sao không cùng tỷ muội chúng tôi đến hàn xá đàm đạo một phen, cùng là giang hồ nhi nữ với nhau, gặp nhau cũng là hữu duyên.
Trong khi nói, đã õng ẹo bước tới, đến gần bên Từ Ngọc Nhi.
Từ Ngọc Nhi năm nay chỉ mới mười ba tuổi, trước nay luôn theo bên mẫu thân Lý Ngọc Phụng, rất ít khi bước chân ra khỏi nhà, đâu từng thấy thái độ lăng loàn vô sỉ thế này, mắt nhìn đối phương khiêu gợi mình, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.