Cánh tay trái của Cát Tập Bách liền đổi màu, máu tươi chảy đến đâu, khói lam tan biến, vết sưng xẹp ngay, thật công hiệu nhanh đến mức không ngờ. Chừng nửa tuần trà sau, Từ Ngọc Nhi bảo Tiểu Thúy rút ngân châm trên tay Giang Uyển Dao ra, băng bó lại, rồi nói: - Thúy muội, hãy đi lấy mảnh vải lót dưới mình Bách ca để hứng máu độc, mau lên! Tiểu Thúy thấy Giang Uyển Dao bởi truyền máu quá nhiều đã ngất xỉu, băng bó chỗ miệng châm xong, nghe Từ Ngọc Nhi bảo đi lấy vải, nhất thời không thể đi được, bèn tiện tay xé lấy bức màn cửa trong phòng, đưa vào tay Từ Ngọc Nhi và hỏi: - Đã khỏi rồi ư? Từ Ngọc Nhi nghẹ gật đầu, xếp màn cửa lại thành hình vuông, nhẹ đỡ Cát Tập Bách lên, lót vào chỗ vết thương dưới lưng chàng, rồi quay sang Tiểu Thúy nói: - Thúy muội, mau lấy chăn đắp cho Dao tỷ kẻo lạnh, xem có thuốc gì bồi bổ khí huyết, tìm chút cho Dao tỷ uống. Tiểu Thúy vâng lời Từ Ngọc Nhi, lấy một chiếc khăn choàng đắp cho Giang Uyển Dao, kéo cả chiếc ghế dựa sang bên, rồi đi đến bên Từ Ngọc Nhi nói: - Thuốc thì có, nhưng không ở đây, phải đến phòng của đại nương lấy, chờ chốt lát không hề gì chứ? - Không hề gì, thân thể của Dao tỷ rất rắn rỏi, chờ lát nữa e rằng tỷ tỷ không chịu nổi thôi! Trong khi nói, nàng đã rút ngân châm trên tay Cát Tập Bách ra, tay phải bóp chặt huyệt Thiên Tuyền bên vai chàng, băng lại chỗ miệng châm. Cát Tập Bách bỗng rên lên một tiếng, ngồi bật dậy, chỉ thấy lưng áo lót chàng dính đầy chất độc màu lam, tanh hôi kinh khủng. Từ Ngọc Nhi và Tiểu Thúy vội giữ Cát Tập Bách lại, kề tai chàng khẽ nói: - Bách ca đừng cử động, tiểu muội đang điều thương cho Bách ca đấy! Đoạn xé chiếc áo bê bết máu của chàng ra, bỏ trong màn cửa đầy chất độc gói lại, để xuống dưới gầm giường, đắp thuốc kim sang vào vết thương, thay áo cho chàng rồi đỡ chàng nằm xuống giường. Cát Tập Bách giãy mạnh, chẳng phải khí lực đã hồi phục, mà là uất khí tích tụ nhất thời phát tiết ra, rồi toàn thân lại bủn rủn, được Từ Ngọc Nhi và Tiểu Thúy đỡ nằm xuống giường, hơi thở yếu ớt ra chiều hết sức mệt mỏi. Từ Ngọc Nhi chợt nhớ lúc mình ngất xỉu tại Tam Nghĩa Trủng, Cát Tập Bách đã cho nàng uống gì đó, lúc tỉnh lại miệng rất thơm tho, nghĩ trên người chàng hẳn là có thuốc sung thần bổ khí. Thấy trên bàn ngoài hai chiếc lọ ngọc, còn có ba chiếc lọ khác, thầm nhủ: - Bên trong hẳn là có loại thuốc ấy! Bèn quay sang Tiểu Thúy nói: - Thúy muội, hãy mang tất cả lọ thuốc trên bàn đến đây, xem thử có thuốc gì cho Dao tỷ với Bách ca uống, rồi chúng ta còn phải ra tay cứu người nữa. Tiểu Thúy vội đi đến bên giường, cầm lấy ba chiếc lọ khác, trao cho Từ Ngọc Nhi, thấy trên lọ có chữ viết, một là Phục Linh Dịch, một là Bảo Mệnh Đơn, còn một là Cưu Ma Tán, hết sức kinh ngạc nói: - Ngọc tỷ, đây toàn là chí bảo võ lâm, sao Bách ca lại có được thế này? Từ Ngọc Nhi không hề biết Minh Tâm Sư Thái đã tặng những linh dược ấy cho Cát Tập Bách, nàng xem rồi cũng rất lấy làm lạ nói: - Không chừng là ân sư đã tặng cho Bách ca, mau rót nước mang đến đây, cứ mỗi thứ cho họ uống chút ít, rồi Thúy muội cũng uống một ít! Tiểu Thúy cười nói: - Chớ đùa! Đây toàn là linh dược cứu mạng, đâu thể lãng phí một cách bừa bãi, tiểu muội đâu có bị gì, dành lại sau này cứu người thì hơn! Nàng vừa nói vừa rót lấy hai chung trà ấm, cầm lấy linh dược, mặc áo ngoài vào cho Cát Tập Bách và Giang Uyển Dao, rồi cho hai người uống vào chút ít dược hoàn. Sau đó, Từ Ngọc Nhi bảo Tiểu Thúy chuẩn bị ra tay điều thương cho Lạp Tháp Hòa Thượng, nàng dẫu sao cũng lớn hơn Tiểu Thúy hai ba tuổi và từng trải qua hoạn nạn nên bình tĩnh hơn, sợ Tiểu Thúy bối rối, nàng tự cho hai loại linh dược vào, nối xong đầu châm, mới bảo Tiểu Thúy lấy một tấm màn cửa sổ khác, lót dưới lưng Lạp Tháp Hòa Thượng, cởi chiếc tăng bào bẩn rách của ông ra, thấy người ông tuy cũng hiện màu lam, tứ chi sưng phồng, nhưng không ghê gớm như Cát Tập Bách. Đó hiển nhiên là bởi công lực của ông thâm hậu hơn Cát Tập Bách nhiều, và A Già Đà Công của ông lại là khắc tinh của Huyền Âm Độc Sát, ngoài phong bế huyệt đạo ra còn có thể vận công đề kháng. Thế nên, ông thọ thương tuy nặng hơn Cát Tập Bách, nhưng độc khí gây tổn thương cho ông rất ít. Từ Ngọc Nhi và Tiểu Thúy thấy vậy hết sức khâm phục. Từ Ngọc Nhi trao đầu châm to cho Tiểu Thúy, bảo Tiểu Thúy ngồi xuống bên mép giường, và lại dặn: - Thúy muội hãy nhớ kỹ, sau khi đâm ngân châm vào huyệt đạo, Thúy muội bắt đầu đếm từ một đến một trăm, rồi rút châm ra, băng lại vết thương, cho uống thuốc rồi lấy vải lót ra, sau đó hẵng giúp tỷ tỷ. Tiểu Thúy gật đầu, nắm chặt cánh tay trái của Lạp Tháp Hòa Thượng, nhắm chuẩn huyệt đạo, chờ Từ Ngọc Nhi dặn bảo. Từ Ngọc Nhi ngồi dựa vào chiếc ghế bên giường, vén tay áo phải lên, khí nạp Đan Điền, rồi ra hiệu bảo Tiểu Thúy chuẩn bị, một mặt cầm ngân châm nhỏ đâm vào huyệt Trạch Khẩu trên tay phải mình, khẽ nói: - Xong rồi! Nhìn Tiểu Thúy đâm ngân châm vào huyệt Khúc Trì trên tay trái của Lạp Tháp Hòa Thượng, rồi nàng mới nhắm mắt lại, xua đuổi tạp niệm điều hòa hơi thở, lúc đầu không cảm thấy gì, đến sau khi thở mười lần mới cảm thấy một luồng khí lạnh từ miệng châm chảy vào mạch máu, thẳng đến tim phổi. Nàng vừa định vận công chống lại, khí lạnh đã lan ra khắp người, rồi một luồng sức nóng như lửa ập đến, thế càng mạnh hơn, vừa vào đến mạch máu, liền xông thẳng vào Đan Điền, khí huyết sôi sục, người lập tức ngất đi. Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Từ Ngọc Nhi hồi tỉnh, mở mắt ra nhìn, thấy mình đang nằm trên một đống rơm, xung quanh không một bóng người, và gian phòng này rất nhỏ hẹp, mạng nhện giăng đầy, ngoài ra không còn một vật gì khác. Nàng hết sức kinh ngạc, vừa định ngồi dậy, nào ngờ chân tay không sao cử động được, mới biết đã bị người điểm vào Ma Huyệt, nàng kinh hãi đến mức cơ hồ hét ra tiếng, nhưng biết đã xảy ra biến cố, đành tạm dằn nén, nghĩ cách thoát thân. Lúc này ẩn thất trong sơn động cũng đang rối tung lên, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tiểu Thúy đang khóc sướt mướt. Thì ra sau khi Từ Ngọc Nhi ngất xỉu, Tiểu Thúy phát giác Giang Uyển Dao đã tỉnh lại trước, tự ngồi dậy, cử động tay chân, vận khí hành công, cảm thấy hết sức thoải mái, vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, vừa định đến giúp Tiểu Thúy. Tiểu Thúy vội ra hiệu, bảo nàng trông nom Từ Ngọc Nhi, khi đếm xong tiếng một trăm mới nói: - Dao tỷ, hãy mau rút ngân châm trên tay Ngọc tỷ ra, đắp thuốc băng bó xong rồi hẵng đến đây giúp tiểu muội! Giang Uyển Dao hớn hở làm theo lời của Tiểu Thúy, xong rồi đi đến bên giường, thấy Lạp Tháp Hòa Thượng mặt đỏ au và tươi cười, biết là ông đã hoàn toàn bình phục. Nàng vội đắp thuốc băng bó vết thương cho ông, lấy vải lót dưới lưng ra. Sau đó Tiểu Thúy lấy ba lọ linh dược cho Lạp Tháp Hòa Thượng và Từ Ngọc Nhi uống vào, rồi lại lấy tăng bào mặc cho Lạp Tháp Hòa Thượng. Vừa định đỡ Lạp Tháp Hòa Thượng nằm xuống giường, nhưng ông đã mở to mắt, nhìn Tiểu Thúy và Giang Uyển Dao mỉm cười nói: - Các ngươi nghĩ là hòa thượng này nằm suốt hơn nửa đêm trời còn chưa đủ hay sao? Đoạn liền ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tọa. Cát Tập Bách lúc này cũng đã ngồi dậy, chàng đưa mắt nhìn quanh, thấy trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, ngoài cửa sổ trời đã hừng sáng. Lại nhìn ra phía sau, mới thấy Lạp Tháp Hòa Thượng ngồi xếp bằng trên giường, như đã nhập định và Giang Uyển Dao với Tiểu Thúy đang ngồi bên giường, mới nhớ lại mình đã thọ thương, lại thấy Từ Ngọc Nhi mê ngủ trên ghế dựa, nghi là Từ Ngọc Nhi cũng thọ thương, vội bước xuống giường, đi đến bên Từ Ngọc Nhi, định xem xét thương thế của nàng. Giang Uyển Dao đã từng trải qua việc truyền máu, biết nếu không nghỉ ngơi điều tức, chắc hẳn sẽ tổn thương nguyên khí, nhưng nàng chưa biết mình đã được uống ba thứ linh dược hiếm thế, ngỡ mình khỏe khoắn thế này là nhờ nghỉ ngơi, nên vừa thấy Cát Tập Bách định động vào Từ Ngọc Nhi thì hoảng kinh quên mất úy kỵ, tung mình tới định ngăn chàng lại. Nào ngờ ba loại linh dược ấy chẳng những cứu tử trị thương, mà còn có công hiệu gia tăng công lực, mặc dù nàng uống không nhiều, nhưng đã cùng lúc uống vào ba loại kỳ dược, dĩ nhiên công hiệu ghê gớm, cái tung mình của Giang Uyển Dao về chiều cao, tốc độ và sức mạnh đều vượt hơn trước gấp ba lần. Cũng may là Tiểu Thúy kịp trông thấy, sợ Cát Tập Bách độc thương mới khỏi, không chịu nổi sức lao của Giang Uyển Dao, vội nắm lấy hai vai nàng ghì mạnh. Tuy nhờ vậy, sức lao giảm đi rất nhiều, nhưng Giang Uyển Dao đầu vẫn chạm trúng mái nhà, vượt qua Cát Tập Bách, lại va ào vách tường bên cửa sổ, khiến cả một chiếc bàn và hai chiếc chung trà vỡ nát. Mọi người trong phòng thấy vậy giật mình kinh hãi, nhất là Cát Tập Bách càng kinh ngạc hơn, còn Giang Uyển Dao thì đứng tựa đầu vào tường rên đau liên hồi. Tiểu Thúy sực nhớ Từ Ngọc Nhi từng nói là những linh dược này có công hiệu gia tăng nội lực, thấy Giang Uyển Dao rên rỉ, nàng bật cười khanh khách. Giang Uyển Dao đang đau đớn lẫn bực tức, thấy Tiểu Thúy cười, ngỡ là cười mình không biết xấu hổ, đã lao vào toan ôm lấy Cát Tập Bách, liền bừng lửa giận, quay người lại, xông về phía Tiểu Thúy, định bắt lấy nàng ta đánh cho một trận. Nào ngờ thế vẫn quá nhanh và mạnh, không sao dừng người lại được, xông thẳng tới trước. Vừa lúc Cát Tập Bách đang quay mặt về hướng này, không kịp tránh né, hoảng kinh la lên: - Dao muội sao thế nào? Vừa dứt lời, hai người đã va vào nhau, Giang Uyển Dao nằm gọn trong lòng Cát Tập Bách. Giang Uyển Dao vừa thẹn vừa bối rối, đâu dám ngẩng lên nhìn Tiểu Thúy, hai tay đẩy Cát Tập Bách ra, xẵng giọng nói: - Hãy hỏi tiểu quỷ kia đi! Đoạn hậm hực ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bàn sách, cúi mặt cười trộm. Tiểu Thúy cười ngặt nghẽo, hồi lâu mới nín cười, đưa tay chỉ Cát Tập Bách nói: - Bách ca lại còn hỏi nữa, tai họa hoàn toàn là do Bách ca gây ra cả! Cát Tập Bách chẳng hiểu gì cả, ngước mắt thấy sư thúc đang ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt bất động, sợ làm kinh động ông, vội ra hiệu bảo Tiểu Thúy im lặng, khẽ nói: - Thúy muội, khẽ chút nào! Hãy cho ngu ca biết, thật ra là sao vậy? Tiểu Thúy đưa mắt nhìn Lạp Tháp Hòa Thượng, rồi lần lượt kể lại chuyện hai sư thúc đệ trúng độc thọ thương. Cát Tập Bách giờ mới hiểu ra, vì cứu mình, Giang Uyển Dao đã khẳng khái hiến máu, vô càn cảm kích, bèn tiến tới vòng tay nói: - Đa tạ Dao muội đã hiến máu cứu mạng! Giang Uyển Dao ẹo người, lừ mắt nói: - Ai cần Bách ca cảm tạ? Tốt hơn là Bách ca đừng mang theo mấy thứ thuốc quái quỷ này nữa, báo hại tiểu muội uống vào, suýt nữa đã vỡ sọ. Dứt lời, giơ tay dợm vứt mấy lọ thuốc đi.