Tiểu Thúy rất tinh khôn, thấy Từ Ngọc Nhi xuất hiện mà không có Cát Tập Bách, lòng vốn đã hoài nghi, giờ lại thấy thần ưng dẫn bọn đại hán lui đi, càng lấy làm lạ thầm nhủ: - Chẳng thể nào Ngọc tỷ lại một mình đến đây, vậy Bách ca đã đi đâu thế nhỉ? Giang Uyển Dao thấy Tiểu Thúy có vẻ khác lạ, bất giá sinh lòng lo lắng. Từ Ngọc Nhi càng kinh ngạc hơn, thần ưng đột nhiên xuất hiện lúc này, chả lẽ lại có chuyện xảy ra ư? Lại thấy người của Thiết Tưởng Bang đã lui đi hết, liền phóng xuống đất, định hỏi Tiểu Thúy và Giang Uyển Dao. Giang Uyển Dao thấy Tiểu Thúy xuống, vừa định hỏi Cát Tập Bách ở đâu. Tiểu Thúy như sực nghĩ đến điều gì, bỗng nắm tay Từ Ngọc Nhi hỏi: - Bách ca đâu rồi? Từ Ngọc Nhi với Giang Uyển Dao giờ mới nhớ ra, vội quát: - Đi mau! Ba nàng cùng lúc tung mình, vượt qua tường cao, phóng đi lên đồi, đến chỗ ẩn nấp của Cát Tập Bách khi nãy, nhưng chẳng thấy chàng đâu cả. Ba nàng bàng hoàng kinh hãi, suýt đã bật khóc. Từ Ngọc Nhi thì đòi đi tìm sư phụ, Giang Uyển Dao lo đến khóc mếu máo, chỉ Tiểu Thúy là trầm tĩnh hơn, khuyên hai người trở về nhà lá tìm gặp Ngọa Vân trước, rồi chia nhau tìm kiếm khắp ngọn đồi, nhất định sẽ phát hiện ra dấu vết. Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi chẳng cách nào hơn, đành theo Tiểu Thúy trở lại ngôi nhà lá, vừa định gõ cửa gọi Ngọa Vân, Ngọa Vân đã dẫn theo một thiếu nữ khác mở cửa đi ra. Chẳng chờ ba nàng mở miệng, sau một thoáng ngạc nhiên, Ngọa Vân liền nói: - Lạp Tháp Hòa Thượng đang ở trong bí thất đấy! Từ Ngọc Nhi bất giác xốn xang ngập lòng, nhào đến dưới chân Lạp Tháp Hòa Thượng bật khóc sướt mướt, không sao thốt nên lời. Chỉ bởi Lạp Tháp Hòa Thượng sau khi cứu Cát Tập Bách từ tay ma nữ giao cho Từ Ngọc Nhi canh chừng, ông rời khỏi cánh rừng thưa, đến Bạch Vân Sơn tìm Giang Uyển Dao, phát hiện ngoài dấu chân lộn xộn trên mặt đất, còn nhặt được chiếc khăn lụa trên thêu hình lõa thể “La sát hiến hoa”. Ông biết là có chuyện không ổn, thầm nhủ: - Huyền Âm La Sát Nữ quả đã xuất hiện ở Lĩnh Nam, hai nha đầu ấy mà lọt vào tay y thị thì thật là nguy khốn. Vừa lúc ấy, Lý Hàn Mai cắp Tử Vân chạy đến, chưa dừng chân đã hối hả hỏi: - Có phát hiện gì không? Bỏ Tử vân xuống, bà lại nói tiếp: - Nha đầu này tự nhận là đồ đệ của La Sát Nữ! Lạp Tháp Hòa Thượng trao chiếc khăn lụa đã nhặt được cho Lý Hàn Mai và nói: - Đúng rồi, mau bảo ả dẫn đường đi cứu người ngay! Rồi liền nhặt lấy một hòn đá, dùng thiền chỉ gạch mấy cái lên đá, gọi thần ưng xuống dặn bảo, thần ưng liền nắm lấy hòn đá bay đi. Thần ưng đi khỏi, Lạp Tháp Hòa Thượng thấy Lý Hàn Mai vẫn đứng yên, bèn giục: - Nữ bồ tát, sao còn chưa đi mau đi! Nhưng thấy Lý Hàn Mai đứng ngây ngẩn, mới sực nhớ là mình nhất thời bất cẩn, đã đưa chiếc khăn “La sát hiến hoa” cho bà xem, ông thầm mắng: - Tệ thật! Bà này sắc không chưa thấu, sắc tướng chưa tịnh! Vừa bực tức lại vừa nực cười, vờ quát: - Nữ bồ tát bị trúng tà rồi hay sao vậy? Luận về võ công, nghiêm khắc mà nói Lý Hàn Mai chẳng kém gì Lạp Tháp Hòa Thượng, nhưng về định lực thì không bằng Lạp Tháp Hòa Thượng du hí nhân gian, sắc không đã dứt, mảnh khăn khỏa nữ này sao có thể khiến cho ông động tình. Lý Hàn Mai tuy cũng tu luyện đến cảnh giới “Giới, Định, Tuệ”, lẽ ra không thể bị mảnh khăn lụa mê hoặc, song vì bà vừa cầm khăn xem, bỗng cảm thấy một mùi thơm lạ kỳ xộc vào mũi, liền tức thì lòng rúng động, huyết khí dâng lên, tâm thần rối loạn, bất giác người ngây ngẩn ra. Tử Vân đứng bên bởi cảm kích ơn không giết mà còn cứu giúp của Lý Hàn Mai, lúc này thấy Lý Hàn Mai ngây ngẩn, vừa nhìn thấy khăn lụa, mới nhớ ra đó là Phù Hương Mạt của Ỷ Vân, bất giác cả kinh, vội lấy thuốc giải ra, trao cho Lạp Tháp Hòa Thượng và nói: - Đại sư, hãy uống vào mau! Rồi lại nhét một viên vào miệng Lý Hàn Mai đỡ bà ngồi xuống. Lúc này Lạp Tháp Hòa Thượng cũng cảm thấy tâm thần thoáng rối loạn, bồn chồn xao động, cũng may nhờ linh dược Ngọc Bình đã khiến cho toàn thân miễn độc, không đến đỗi mê loạn tâm tính, có hành vi bỉ ổi. Thấy Tử Vân đưa cho thuốc giải, liền hiểu ra và đón lấy bỏ vào miệng, một luồng thanh khí chảy thẳng xuống Đan Điền, tâm thần liền trở lại bình thường, bất giác rùng mình thầm nhủ: - Nguy hiểm thật! Lý Hàn Mai vì là quả phụ trung niên và chưa được uống linh dược Ngọc Bình, đâu chịu nổi sự mê hoặc của dâm hương, nên vừa ngửi mùi thơm từ khăn lụa tỏa ra, liền tức thì tâm động tình dâng, thần trí mất dần, lửa dục dâng lên, nếu không nhờ Tử Vân kịp thời bỏ thuốc giải vào miệng, e rằng đã xảy ra thảm kịch rồi. Lạp Tháp Hòa Thượng thấy Lý Hàn Mai đã tỉnh táo lại, mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang Tử Vân chắp tay thi lễ nói: - Nữ thí chủ căn tính lương thiện, hành động này thật công đức vô lượng, Đức Phật từ bi hẳn sẽ phò hộ cho nữ thí chủ! Tử Vân nghe vậy, bất giác hai má đỏ bừng, cúi đầu lặng thinh. Lạp Tháp Hòa Thượng biết nàng ta tự thẹn, vội lại nói tiếp: - Xin phiền nữ thí chủ hãy dẫn bần tăng đi cứu người! Tử Vân vừa xoa bóp cho Lý Hàn Mai, vừa đáp: - Tiện nữ đa tạ lòng từ bi của đại sư, việc cứu người không cần phải gấp gáp, cho dù hai vị tiểu thư thật sự bị gạt đi, hiện đã qua khỏi giờ Tý, lão ma đã trở lại nữ thân, chẳng thể thực hiện hành vi dâm ô, việc phá hủy ma huyệt xin đại sư trù tính kế sách. Lý Hàn Mai đã hoàn toàn bình phục, thở mạnh một hơi dài, tức tối nói: - Lão dâm ma lại dám động đến Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai này, rồi đây ngươi sẽ biết tay! Thấy Lạp Tháp Hòa Thượng với Tử Vân đang bàn tính kế sách phá hủy ma huyệt, vẽ lung tung trên mặt đất, bèn lớn tiếng nói: - Đi thôi! Tử Vân đã nói cho Lạp Tháp Hòa Thượng biết rõ hết tình hình trong ma huyệt và đã quyết định kế hoạch hành động, nghe Lý Hàn Mai giục đi, liền đứng lên ngay. Lạp Tháp Hòa Thượng hết sức kinh ngạc, chẳng ngờ La Sát Nữ lại có sào huyệt bí mật đến vậy, lão lẩm bẩm: - Xem ra nữ dâm ma này có thế lực chẳng nhỏ ở Thiên Nam, chuyện đêm nay phải hết sức cẩn thận mới được. Lý Hàn Mai lúc này đã căm thù La Sát Nữ đến cực độ, thật muốn tức khắc tìm đến ma huyệt, quyết một mất một còn với lão dâm ma ấy, nghe giọng điệu của Lạp Tháp Hòa Thượng có vẻ e dè, bất giác tức giận, trừng mắt nhìn ông nói: - Vậy mà đại hòa thượng còn kể được là thiền môn chính tông, ngay cả nữ ma đầu mà cũng không đối phó nổi hay sao? Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai này chẳng sợ đâu, cho dù là đầm rồng hang hổ, Lý Hàn Mai này cũng quyết xông vào, xem thử La Sát Nữ tài cán là bao mới được! Đoạn liền quay người, nắm tay Tử Vân quát: - Đi! Rồi dợm tung mình phóng đi, Lạp Tháp Hòa Thượng lẽ nào không biết Lý Hàn Mai cố ý nói khích mình, bèn cười nói: - Hòa thượng này xuất đạo mấy mươi năm, chưa bao giờ biết việc gì là khó khăn, xưa nay giúp người cản tai giải họa, có bao giờ nhút nhát rụt rè. Tử Vân thí chủ, xin phiền thí chủ dẫn đường cho. Đi! Trong tiếng “đi” đã vận đề thiền công, tay áo phất nhẹ, một luồng kình phong dịu mềm đã đẩy Tử Vân bay đi như tên bắn về phía bắc. Tử Vân giật mình, vội thi triển khinh công nói: - Tiện nữ xin đi trước dẫn đường! Thuận thế phóng nhanh đi, Lý Hàn Mai và Lạp Tháp Hòa Thượng cũng liền thi triển khinh công theo sau. Lát sau, Tử Vân chỉ tay ra phía trước nói: - Qua khỏi vực thẳm này là đến ma huyệt. Cẩn thận dưới chân! Đồng thời tay phải lẹ làng vung ra, đẩy vào sau lưng Lạp Tháp Hòa Thượng. Lạp Tháp Hòa Thượng chân vừa giẫm lên một hòn đá nhọn, đưa mắt nhìn ra phía trước, nhất thời không lưu ý, hòn đá không chịu nổi sức nặng trượt xuống, suýt nữa ngã nhào, nếu không nhờ công lực hơn người, phản ứng nhanh nhạy, mượn vào lực đẩy của Tử Vân, đề khí tung mình vọt tới trước hơn ba trượng, hạ xuống trên một tảng đá to. Lý Hàn Mai cười trêu chọc: - Đại hòa thượng phô trương hay là bêu xấu vậy? Già từng tuổi này đi đường mà còn cần người dìu đỡ, thật xấu hổ quá! Lạp Tháp Hòa Thượng tảng lờ, bỗng kéo tay áo Tử Vân nói: - Hãy nhìn xem, đó là ai vậy? Lý Hàn Mai cũng đã phát giác, cơ hồ cùng lúc kêu lên: - Có người! Tử Vân đưa mắt nhìn, thấy hai bóng người từ đáy cốc phóng đi về hướng nam, thân pháp nhanh như tia chớp, không sao nhận ra được đó là ai, bèn trầm ngâm nói: - Lạ thật, dường như không phải bọn ma đầu! Sự xuất hiện của hai người ấy khiến ba người càng lưu tâm hơn, và gia tăng khinh công vượt qua vực thẳm, phóng đi xuống đáy cốc. Ba người dừng lại ngoài ven rừng, bàn bạc một hồi, quyết định do Tử Vân vào ma huyệt trước, dụ lão ma ra ngoài rồi hẵng ra tay trừ diệt. Nào ngờ lão ma đã bị hai bóng người vừa rồi kinh động, rời khỏi địa huyệt nấp trên cây, thấy Tiểu Thúy một mình đi vào miếu thổ địa, liền quay ra sau ngoắc tay, ngỡ là đã đắc thủ, vừa định hiện thân, chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Lạp Tháp Hòa Thượng đã phóng vào rừng, Tử Vân đã vào trong địa lao. Bộ dạng quái dị của Lạp Tháp Hòa Thượng khác nào chiêu bài sống của ông, ai thấy cũng biết ngay, huống hồ La Sát Nữ khi xưa đã từng nếm mùi khổ sở của ông, căm hận đến thấu xương, nên thoáng nhìn đã nhận ra là cường định đối đầu, Mê Hồn Độc Đạn liền tức thì liên tiếp ném ra, khói mù phủ trùm Lạp Tháp Hòa Thượng. La Sát Nữ ngỡ là xuất kỳ bất ý, dù Lạp Tháp Hòa Thượng võ công cao thâm đến mấy cũng khó có thể thoát khỏi khói độc. Nào ngờ Lạp Tháp Hòa Thượng đã bách độc bất xâm, vừa ngửi thấy khói độc, biết là dâm ma đã xuất hiện, liền quát to: - Lão dâm tà, còn muốn đào tẩu hả? Vừa dứt tiếng, người đã vọt lên, vượt qua khói mù, lao thẳng đến chỗ ẩn nấp của La Sát Nữ. Nhưng La Sát Nữ đạn độc vừa xuất thủ, thấy ám khí vô hiệu, kinh hãi tột cùng, chẳng chờ Lạp Tháp Hòa Thượng lên tiếng, đã vượt rừng đào tẩu. Lạp Tháp Hòa Thượng đâu chịu bỏ qua, nhanh như chớp vọt lên ngọn cây, nhưng La Sát Nữ đã giăng sẵn La Sát Võng trên vòm cây, Lạp Tháp Hòa Thượng vội vận thiền công, ngón tay giơ lên vạch một vòng, La Sát Võng liền rách một lỗ to. Lạp Tháp Hòa Thượng vọt qua lỗ thủng, mũi chân điểm nhẹ trên cành cây, đuổi theo lão dâm ma. Lý Hàn Mai ẩn thân ngoài rừng, vừa nghe tiếng quát tháo đã thấy một bóng người lướt qua trên đầu, tiếp theo là Lạp Tháp Hòa Thượng, bà liền phi thân đuổi theo. Lạp Tháp Hòa Thượng với Lý Hàn Mai đuổi theo hướng đào tẩu của La Sát Nữ, vượt qua hai vực thẳm, chỉ thấy phía trước núi cao chập chùng, ánh sao lấp lánh, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, nào còn bóng dáng của lão dâm ma. Lý Hàn Mai hết sức tức tối, lại sợ Lạp Tháp Hòa Thượng trách mình, bèn tiên hạ thủ vi cường nói: - Thế nào? Đã để cho ma đầu chạy thoát rồi phải không? Lạp Tháp Hòa Thượng biết vị Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai này rất khó trêu, thầm nhủ: - Ngươi canh chừng không kỹ, để cho ma đầu chạy thoát mà lại trách ngược hòa thượng này, thật là ngang ngược! Ông bất đắc dĩ lắc đầu gượng cười nói: - Thôi bỏ đi, sớm muộn gì ma đầu ấy cũng không thoát khỏi tay nữ thí chủ, tốt hơn hãy trở vào ma huyệt lục soát, cứu thoát hai ả nha đầu rồi hẵng tính! Lý Hàn Mai lẽ nào không hiểu câu “không thoát khỏi tay nữ thí chủ” hàm ý là hôm nay ma đầu đã chạy thoát dưới tay bà, can gì đến hòa thượng ta kia chứ? Trên thực tế cũng là do bà khinh suất, không ngờ dâm ma ấy quá tinh ranh và công lực gia tăng hơn trước rất nhiều, đã để cho y thị tẩu thoát, thật không còn gì để nói, đành tảng lờ như không nghe, giậm mạnh chân một cái, rồi phóng đi trở lại đường cũ. Lạp Tháp Hòa Thượng bỗng tung mình vượt qua mặt Lý Hàn Mai, dùng tay ra hiệu bà nấp vào lùm cây bên phải. Lý Hàn Mai liền phóng đi sang phải, đến bên cạnh Lạp Tháp Hòa Thượng, khẽ hỏi: - Ai vậy? Lạp Tháp Hòa Thượng đưa một ngón tay lên miệng: - Suỵt! Hãy nhìn kìa! Đưa tay chỉ con đường núi phía trước, Lý Hàn Mai nhìn theo, chỉ thấy hai đại hán tuổi trạc bốn mươi, một người mặt đầy vết sẹo, đứng lại quay sang người cao gầy nói: - Lâm đại ca, chúng ta hãy nghỉ chân chốc lát! Tiểu đệ đến đây là để đưa thư, hai Tiểu Độc đã đến Hồ Nam rồi, tiểu đệ khi nãy có đến một lần, không tìm ra lối vào mà còn bị một tên tiểu tử ngốc đánh cho một chưởng, nếu tiểu đệ mà không kịp ném đạn khói độc ra thì thật là nguy hiểm. Người họ Lâm sững sốt: - Vậy thì Tàng Hương Ồ này khó có thể giữ thân nổi rồi! Thôi hãy đi mau, kẻo lại gặp tai họa nữa! Hai người khoát tay, phóng đi về phía bí đạo. Lạp Tháp Hòa Thượng đang thắc mắc không biết người đã đả thương đại hán mặt sẹo là ai, bỗng nghe Lý Hàn Mai quát: - Không thể để chúng sống được! Rồi liền tung mình đuổi theo, khi Lạp Tháp Hòa Thượng đuổi kịp thì Lý Hàn Mai đã mỗi tay tóm lấy một người. Quật xuống đất vỡ sọ chết ngay. Lạp Tháp Hòa Thượng niệm một câu “A Di Đà Phật” rồi định ném hai tử thi xuống vực, chỉ nghe Lý Hàn Mai trầm giọng nói: - Hãy khoan, xin phiền đại sư lục soát trên mình chúng thử xem! Lạp Tháp Hòa Thượng hiểu ý, liền xách đại hán mặt sẹo lên, lục soát khắp người, tìm thấy một lá thư màu vàng, trao cho Lý Hàn Mai và nói: - Nữ thí chủ nghĩ thật chu đáo, hãy xem đi! Rồi tiện tay vung ra, ném hai tử thi xuống vực.