Nhưng lời lẽ của Lạp Tháp Hòa Thượng nghe thật gai góc, vội tiến tới ôm Cát Tập Bách vào lòng, hai tay đặt lên mạch môn và mắt nhìn vào mặt chàng hỏi: - Bách nhi có thọ thương không vậy? Cát Tập Bách vốn đã sợ đến hồn vía lên mây, đứng ngây ra bên cạnh sư thúc, bỗng thấy Lý Hàn Mai xông đến, ngỡ đã khiến bà tức giận ra tay đánh mình, vừa định tránh né, hai tay đã bị nắm chặt, rồi thì một luồng sức nóng từ mạch môn chảy thẳng đến đan điền, vận hành toàn thân, bất giác rúng động cõi lòng. Lại nghe bà dịu dàng quan tâm hỏi, chàng mới vỡ lẽ, vội nói: - Bách nhi rất khỏe, đa tạ ân điển của sư di! Lạp Tháp Hòa Thượng ngồi bên, chỉ buông tiếng cười vang. Thì ra Lý Hàn Mai sợ Cát Tập Bách không chịu nổi Hỗn Nguyên Khí Công của mình, nghe Lạp Tháp Hòa Thượng trách cứ, vội giúp chàng chuyển khí hành công, khi nghe chàng trả lời rất khỏe, bà mới yên tâm. Lát sau, Cát Tập Bách chẳng những sắc mặt hồng hào, thần sung khí túc, nội công chân lực cũng gia tăng không ít. Lúc này Lý Hàn Mai mới buông tay ra, cười nói: - Bách nhi, giờ thì không còn gì đáng ngại nữa, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, có gì ngày mai hẵng nói! Rồi quay sang Lạp Tháp Hòa Thượng, trừng mắt nói: - Cũng tại sư huynh giở trò quái quỷ cả, may mà Bách nhi bình an vô sự, nếu không thì ... Lạp Tháp Hòa Thượng không nhịn được, ngắt lời: - Nếu không thì sao? Chả lẽ muốn hòa thượng này bồi thường cho một nữ tế hay sao? Lý Hàn Mai cũng không nén nổi, cười nói: - Sư huynh chớ hề màng đến tụng kinh niệm phật, suốt ngày chỉ lo xen vào chuyện tư tình nhi nữ của kẻ khác, nếu không mách với lệnh sư Phong Hòa Thượng, để lão nhân gia ấy phạt cho bế quan mười năm, sâu rượu trong bụng chết đói hết, xem rồi đây còn dám ham rượu nữa hay không! Lạp Tháp Hòa Thượng trong lòng hiểu rõ, biết Lý Hàn Mai có được thừa long khoái tế, đã lòng vui khôn xiết và cũng mừng một phen khổ tâm của mình đã không uổng phí, nên cũng vui vẻ cười vang. Rồi lại đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, quay sang Lý Hàn Mai chắp tay thi lễ nói: - Nữ thí chủ, gieo thiện nhân thì sinh thiện nhân quả, giờ thì bần tăng đã không uổng chuyến đi này, tuy đặt chân hồng trần, nhưng giúp người nên chuyện lành, đó cũng là tu hành, công đức vô lượng. Nữ thí chủ trước nay nói là giữ lời, nhắc đến rượu là khiến cho lũ sâu men trong bụng bần tăng nổi loạn, phiền thí chủ từ bi cho! Lý Hàn Mai nghe vậy, cười phá lên nói: - Sư huynh chỉ học được những lời điên khùng của Phong sư thúc, mở miệng ra là đòi rượu đòi thịt, Lý Hàn Mai này đã mắc nợ sư huynh bao giờ? Rượu thịt thì có sẵn, nhưng sư huynh đã dạy dỗ Dao nhi cách nào, để tiểu muội tìm Dao nhi đến đây, xem kẻ già không nên nết như sư huynh trả lời thế nào cho biết! Lạp Tháp Hòa Thượng vội chắp tay nói: - A Di Đà Phật! Hòa thượng này một lòng phát nguyện rộng kết thiện duyên, nữ bồ tát nhân quả tiền định, đâu cần phải hỏi nữa! Cát Tập Bách nghe nói tìm Uyển Dao đến đây, nghĩ đến bốn mắt nhìn nhau càng thêm ngại ngùng, liền cuống lên buột miệng nói: - Vậy không được đâu! Lạp Tháp Hòa Thượng thấy vậy khoái trá cười phá lên, Lý Hàn Mai thấy Cát Tập Bách ra chiều bối rối, biết chàng hãy còn ngây thơ về tình cảm nhi nữ, cũng cảm thấy nực cười. Bỗng, Lạp Tháp Hòa Thượng và Lý Hàn Mai ngưng tiếng cười, cùng lùi ra sau mấy bước, Cát Tập Bách cũng ngẩn người, rồi lại thấy Lạp Tháp Hòa Thượng tươi cười trở lại. Chỉ thấy rèm cửa sổ mở ra, hai bóng người nhỏ nhắn phóng vào, ra là hai thiếu niên thư sinh. Lý Hàn Mai một tay đưa lên trước ngực thủ thế, tiến tới một bước, vừa định quát hỏi, nhưng đã nhận ra hai chiếc áo dài đen rộng thùng thình kia là của gia gia mặc lúc luyện công, nên liền đứng ngay lại. Hai thiếu niên thư sinh thấy những người trong phòng đều đứng ngây ra, bất giác bật cười khúc khích. Lý Hàn Mai nghe tiếng biết là con gái mình, bèn bỏ bàn tay trước ngực xuống, tiến tới nói: - Thật tinh nghịch quá đi! Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai nàng đều bất giác đỏ mặt bởi sự ăn mặc quái dị của mình, chia nhau lao về phía mẫu thân và ca ca, giấu mặt cười trộm. Cát Tập Bách đang thắc mắc hai thiếu niên áo đen này chẳng rõ là ai, nếu là thù địch, sao vào đến lại không ra tay? Còn như là thân hữu, sư thúc sao không nhận biết được? Đến khi Từ Ngọc Nhi cười và lao đến, chàng mới nhận ra là nghĩa muội mình. Giang Uyển Dao nhào vào lòng mẫu thân, chỉ cười ngớ ngẩn, không dám ngẩng đầu lên. Tiểu Thúy chẳng rõ từ lúc nào cũng đã vào trong phòng, thấy cảnh tượng ngỡ ngàng trong phòng, hết sức nực cười và đi nhanh đến bên Giang Uyển Dao, ôm lấy tỷ tỷ cười to. Lý Hàn Mai ôm chặt lấy con gái, thấy Tiểu Thúy như vậy, biết là hẳn có duyên cớ, lại nhìn Lạp Tháp Hòa Thượng, thấy ông có vẻ ung dung tự đắc, bà đã đoán ra được phần nào. Nhưng còn chưa hiểu thật ra là có ý gì, bèn hỏi: - Dao nhi, hai người giả ra bộ dạng quái dị như vậy chi vậy? Giang Uyển Dao vẫn rúc đầu vào ngực mẫu thân, chỉ tay ra sau khẽ nói: - Y đấy! Lý Hàn Mai nhìn theo hướng chỉ của nàng, thấy đó là Cát Tập Bách, lại tỏ ra hoang mang, trố mắt thừ ra nhìn Cát Tập Bách, thầm nhủ: - Vậy là thế nào? Chả lẽ mình ra ngoài chỉ chốc lát mà hai nghiệt chướng này lại thầm lén hẹn hò hay sao? Lúc Giang Uyển Dao trả lời, Tiểu Thúy cũng đưa tay chỉ Lạp Tháp Hòa Thượng, rồi nheo mắt nói: - Chính đại hòa thượng đã dạy đấy! Lý Hàn Mai vậy là đã hiểu ra, cười nói: - Dao nhi, vậy là chuyện quấy hủy sào huyệt ác tặc và phóng hỏa ngoài trang viên cũng là các ngươi ư? Giang Uyển Dao như sợ mình đã hành động sai, ngước mắt nhìn mẫu thân, chưa dám trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Cát Tập Bách, ý muốn noi là xem ta có đủ bản lĩnh hay không? Tiểu Thúy ngỡ phen này tỷ tỷ đã gây ra tai họa, mình cũng là đồng lõa, định trút hết trách nhiệm cho Lạp Tháp Hòa Thượng, vội biện hộ cho tỷ tỷ, đưa tay chỉ Lạp Tháp Hòa Thượng nói: - Mọi sự đều do hòa thượng cả, mẫu thân vừa đi khỏi, đại hòa thượng liền bảo Thúy nhi đi tìm hai chiếc áo đen của công công, cải trang cho tỷ tỷ và còn dạy cách chia nhau đối phó với hai đại ma đầu kia, nói như thế nào để có thể giúp đại ma đầu mắng tam ma đầu là đã cấu kết với Vu Sơn Song Kiệt. Và lại giúp tam ma đầu mắng đại ma đầu là cam tâm làm tay sai cho Xích Độc Giáo, nói gì nhận giặc làm cha, ăn trong trèo ngoài ... Ôi thôi nhiều lắm, Thúy nhi không sao kể xiết được. Mọi người nghe Tiểu Thúy nói xong, thảy đều hết sức vui mừng, cả Cát Tập Bách cũng không nén được cười. Lý Hàn Mai nghe xong, hết sức bội phục diệu kế của Lạp Tháp Hòa Thượng, nhưng không hiểu sao ông lại biết được hai ma đầu ấy bất hòa với nhau, nên dìu con gái đến ngồi xuống ghế, rồi quay sang Lạp Tháp Hòa Thượng hỏi: - Sư huynh sao biết hai ma đầu ấy có mưu đồ riêng và bất hòa nhau, dám bảo hai tiểu nha đầu này ăn mặc quái dị như vậy đột nhập vào sào huyệt của chúng, thêm dầu vào lửa? Lạp Tháp Hòa Thượng tự nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần, lặng thinh ngồi yên, nghe Lý Hàn Mai hỏi, mới mở mắt ra, chớp hai cái rồi cười nói: - A Di Đà Phật! Thí chủ đã đánh giá thấp hòa thượng này rồi. Phập pháp vô biên, chả lẽ hòa thượng này không thể giống như Tôn Ngộ Không, biến thành con ruồi nhỏ, chui vào bụng ma vương, moi tim ra xem cho rõ hay sao? Mọi người nghe vậy lại cười ầm lên. Lý Hàn Mai cười khảy nói: - Ai mà nghe những lời quái quỷ của sư huynh! Lúc Lạp Tháp Hòa Thượng nói, Tiểu Thúy đã cười ngặt ngoẽo, lại nghe Lý Hàn Mai bảo hòa thượng nói những lời quái quỷ, nàng càng cười đến ôm bụng còng lưng, đợi một hồi không nghe hòa thượng nói, nàng bèn giải thích: - Mẫu thân, thật vậy đấy! Đại hòa thượng nói với tỷ tỷ là ông ấy nghe ma đầu đã quyết định đến Lôi Châu gì đó báo thù, trước khi lên đường phải giết hết cả gia đình và đốt nhà chúng ta, nên dùng kế phản ... phản gián gì đó, giả mạo một bức thư của Vu Sơn Song Kiệt gửi cho họ Lam, bảo y ngày mai giết xong họ Hoàng rồi hẵng lên đường. Nhưng đại hòa thượng nói, thư của ông ấy cố ý để cho họ Hoàng bắt gặp, hai người hẳn sẽ động thủ với nhau, bảo tỷ tỷ giả làm Vu Sơn Song Kiệt, lẻn vào sào huyệt bọn ác tặc, giết và nhiễu loạn chúng, dụ dẫn hai ma đầu ấy ra ngoài ... Lý Hàn Mai nghe Tiểu Thúy ấp a ấp úng nói một hơi, vừa bực mình lại vừa nực cười, bỗng ngắt lời: - Thôi được rồi, bọn tiểu quỷ các ngươi cứ là thích nghe những lời quái quỷ của hòa thượng, ngươi đã thấy hòa thượng vào trong sào huyệt ác tặc lúc nào? Ông ấy chẳng phải cùng về với chúng ta, và cứ đòi uống rượu là gì? Vả lại, ông lấy làm sao có thể giả mạo thư của Vu Sơn Song Kiệt và thật sự có biết bọn họ có giao tình với họ Lam hay không? Hứ! Đó chỉ là những lời quái quỷ nhằm đánh lừa bọn trẻ con các ngươi thôi! Tiểu Thúy nghĩ lại, cũng quả là đã bị đánh lừa, bèn hậm hực trừng mắt cho Lạp Tháp Hòa Thượng một cái, dẩu môi lên, rồi ngồi lặng thinh giận dỗi. Nhưng Giang Uyển Dao không nghĩ vậy, bởi nàng lẻn vào sào huyệt bọn ác tặc, quả có nghe hai ma đầu ấy đang cãi nhau vì một bức thư, cũng giống như Lạp Tháp Hòa Thượng đã nói, luôn miệng nhắc đến Vu Sơn Song Kiệt, người này mắng người kia là bù nhìn, người kia mắng người nọ là phản bội, rồi hai người động thủ với nhau, nên bèn kéo nhẹ tay áo mẫu thân khẽ nói: - Mẫu thân, đó là sự thật cả, bức thư ấy hãy còn cầm trong tay đại ma đầu, còn bọn tặc đồ thì chia thành hai phe tranh giành tài vật, chúng còn tưởng hai người là do Vu Sơn Song Kiệt phái đến đấy! Lý Hàn Mai nghe Giang Uyển Dao nói vậy, càng thêm hồ đồ hơn, chỉ “à” một tiếng, thừ ra nhìn Lạp Tháp Hòa Thượng. Tiểu Thúy bỗng kề tai Lý Hàn Mai nói: - À! Thúy nhi đã nhớ ra rồi, mẫu thân chẳng phải đã ra nhà trước hậu viện, chỗ công công là gì? Lúc ấy đại hòa thượng từ trong thư phòng đi ra, Thúy nhi vào thư phòng dọn dẹp đã gặp ông ấy! Lạp Tháp Hòa Thượng giờ mới đứng lên, chắp tay trước ngực nói: - Thiện tai! Nữ bồ tát nói rất đúng, bần tăng chẳng thể không ra sức vì thí chủ! Lý Hàn Mai lúc này cũng thật vô cùng cảm kích, thầm bội phục Lạp Tháp Hòa Thượng quả là nhiệt tình, vội cười nói: - Đại hòa thượng thật công đức vô lượng, nhưng tiểu muội sợ ma đầu ấy chưa từ bỏ ý định, khó thể không tụ tập bọn môn đồ Thất Độc Giáo ở gần đây, trùng chấn thanh thế, lại kéo đến Thái Sử Đệ quấy nhiễu thì vẫn ... Lạp Tháp Hòa Thượng biết Lý Hàn Mai lo là ma đầu Hoàng Ngọc chưa chết, và nghĩ Thất Độc Giáo còn hậu thuẫn cho Hoàng Ngọc, bèn xua tay nói: - Chuyện ấy hãy yên tâm, Vân Lĩnh Tam Ma phen này đã chết sạch trên mặt biển Quý Châu, cả Nhị Ma cũng đã chết bởi tay giáo đồ Thất Độc Giáo. Thất Độc Giáo đã nhận định bọn ác tặc này không còn giá trị nữa, cần phải diệt đi, nếu Hoàng Ngọc quả là đi tìm Lôi Châu Tam Bá báo thù, chắc chắn cũng bị Thất Độc Giáo diệt trừ. Lý Hàn Mai ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi: - Tin tức ấy từ đâu mà có vậy? Lạp Tháp Hòa Thượng mỉm cười: - Chính do hai tặc đồ thất bại ở Lôi Châu, thọ thương chạy về khai ra. Trước khi gặp thí chủ, bần tăng sớm đã vào trong khu rừng sau núi, vừa lúc gặp bọn ác tặc đang động thủ với Vu Sơn Song Kiệt, cuộc chiến hết sức hào hứng, bọn ác tặc thương vong thảm trọng. Hai thiếu niên ấy tuổi chừng mười sáu mười bảy, chẳng những anh tuấn tuyệt luân, y trang sang trọng, mà diện mạo cũng hết sức giống nhau ... Cát Tập Bách với Từ Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, vừa định cất tiếng hỏi gì đó, nhưng Cát Tập Bách môi vừa động đậy, Lạp Tháp Hòa Thượng đã biết tỏng tâm ý của huynh muội chàng, nói tiếp: - Ngươi không cần hỏi, ta biết hai người cũng đã gặp hai thiếu niên ấy, đúng không nào? Hai người gật đầu, Từ Ngọc Nhi còn định kể cho sư phụ nghe về chuyện mình bị trêu cợt và hẹn gặp nhau vào đêm mai, mong sư phụ giúp mình tiết hận. Cát Tập Bách vội chạm nhẹ vào vai nàng, ra ý ngăn cản, Từ Ngọc Nhi đành nén lại. Lạp Tháp Hòa Thượng thấy hai người như vậy, đã hiểu ra hết, mỉm cười nói: - Chớ thấy họ dáng vẻ yếu đuối mà lầm, thật ra võ công họ rất trác tuyệt, lại sử dụng binh khí kỳ môn, người lại hết sức tinh ranh. Bọn ác tặc không chống chọi nổi, lại còn bị người ta bởn cợt một phen. Về sau, khi người ta bỏ đi lại còn làm bộ làm tịch đuổi theo ra ngoài rừng, bị người ta chỉ đích danh hẹn gặp nhau tỉ thí ở thung lũng Bạch Vân vào giờ tý đêm mai. Tiểu Thúy nghe Lạp Tháp Hòa Thượng ngợi khen hai thiếu niên ấy thế này thế nọ, nhất là nói người ta võ công trác tuyệt, nàng hết sức không phục, trợn mắt nhìn tỷ tỷ làm mặt xấu, lại còn hậm hực quét mắt nhìn Lạp Tháp Hòa Thượng. Lạp Tháp Hòa Thượng lẽ nào không nhìn thấy, nhưng ông tảng lờ, nói tiếp: - Họ Lam căn hận trở về sào huyệt Thái Sử Đệ, kể lại mọi sự với ma đầu, Hoàng Ngọc hết sức bực tức, nhắc lại chuyện đến Lôi Châu báo thù. Lam Vĩ đương nhiên không muốn thất ước bẽ mặt, thế là bắt đầu cãi nhau, rồi không vui giải tán. Lý Hàn Mai nghĩ hòa thượng này đã giấu giếm mình làm ra nhiều điều như vậy, thảo nào bọn trẻ đã bị ông ta quay lòng vòng, nhưng vẫn chưa tin hòa thượng lại viết thư trong sào huyệt ác tặc. Vừa định cất tiếng hỏi, Tiểu Thúy vốn đã bất phục, quyết lật tẩy hòa thượng nên tranh hỏi trước: - Đại hòa thượng chớ có nói dối, bức thư ấy của công, chính Tiểu Thúy đã trông thấy ông viết trong thư phòng của tỷ tỷ! Lạp Tháp Hòa Thượng chắp tay cười nói: - Nữ bồ tát, hòa thượng này đâu có nói là không phải! Lúc hòa thượng này từ trong Thái Sử Đệ ra, mưa đã tạnh từ lâu, có lẽ thí chủ cũng là sau khi mưa tạnh mới ra ngoài, đến đỉnh núi trước hòa thượng này một chút, thí chủ sao nhận ra được họ mà cứu về đây vậy? Lý Hàn Mai nghe Tiểu Thúy nói là Lạp Tháp Hòa Thượng đã viết thư trong thư phòng của Dao nhi, nên nhớ đến bài thơ kia, bèn khẽ hỏi: - Dao nhi, có phải hòa thượng giở trò không? Không hề chú ý đến lời hỏi của Lạp Tháp Hòa Thượng. Nhưng Tiểu Thúy thì luôn lắng nghe lời nói của Lạp Tháp Hòa Thượng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cát Tập Bách huynh muội, nàng nghe hòa thượng hỏi Lý Hàn Mai bằng cách nào cứu được Cát Tập Bách huynh muội về đây, bèn tranh trước nói: - Đó còn phải hỏi, tỷ tỷ nói là chính tỷ tỷ đã ... Giang Uyển Dao đang đỏ bừng mặt vì bị mẫu thân hỏi về chuyện bài thơ, lại nghe Tiểu Thúy nói huỵch toẹt ra với mọi người về những lời nàng đã nói, hoảng kinh vội quát: - Tiểu Thúy, ngươi muốn chết! Rồi lại đưa tay chỉ Lạp Tháp Hòa Thượng, tức tối nói: - Đại hòa thượng hư lắm. Dao nhi không gọi là sư bá nữa, mà phải gọi là hòa thượng rượu thịt ... Lạp Tháp Hòa Thượng cười ngắt lời: - A Di Đà Phật! Nữ bồ tát đừng trách hòa thượng này. Nếu hòa thượng này nói ra, nữ bồ tát còn phải cảm tạ hòa thượng này nữa đấy! Ý của Tiểu Thúy vốn ngỡ là nói ra tỷ tỷ đã cứu Cát Tập Bách, nhất định sẽ khiến Cát Tập Bách cảm ân đồ báo, từ nay sẽ hết sức chiều chuộng tỷ tỷ và cũng để chứng tỏ với hòa thượng là mình biết hơn ông ấy nhiều. Ngờ đâu lại bị tỷ tỷ quát mắng, lòng hết sức bực tức, thầm làu bàu: - Người ta nói giùm cho, lại còn mắng người ta, từ nay chẳng thèm màng đến tỷ tỷ nữa đâu! Cát Tập Bách lúc này lòng càng lo rầu hơn, một là vì Tiểu Thúy nói là Giang Uyển Dao đã cứu mình, đó thật là một điều bất ngờ, từ nay chẳng biết sẽ bị nàng ta kềm kẹp đến dường nào. Hai nữa, nàng ta đã mắng sư thúc mình một cách quá vô lý, nếu gần gũi bên nàng ta thì cuộc sống sẽ ra sao? Thế nên, chàng hết sức ngượng ngùng, muốn nói cũng chẳng thốt nên lời. Giang Uyển Dao nghe Lạp Tháp Hòa Thượng nói là mình phải cảm tạ ông, biết là ông ta trêu cợt mình, hiển nhiên bài thơ đã lọt vào tay ông, nên càng tức tối mắng: - Sư bá quái quỷ! Sư bá hư đốn! Hiếp đáp Dao nhi, Dao nhi không chịu đâu, nếu không mau trả bài thơ ấy cho Dao nhi, coi chừng Dao nhi ... Vừa nói vừa giận dỗi giậm chân lia lịa. Cát Tập Bách nghe nàng nhắc đến bài thơ, lòng càng thêm bối rối, đỏ mặt cúi đầu nhìn Từ Ngọc Nhi, không dám nhìn Giang Uyển Dao nữa. Đoạn lại thấy Giang Uyển Dao giận dỗi giậm chân, càng thêm thắp thỏm lo âu, sợ nàng ta truy cứu đến chuyện mình xem trộm thơ tình thì khốn.