Hồi 8c
Vô Trường công tử ngắt lời:
- Ta theo bọn họ ra thành, thấy họ chôn giúp ta bốn thiếu kiệt của Vô Trường môn, cũng có nói một lời cám ơn.
Kim Ty Yến còn chưa nói gì, Vô Trường công tử đã cười nhạt tiếp:
- Tiếc rằng họ không biết người chết cũng là người, họ đối xử với một người chết cũng như với một con chó chết, đối với Vô Trường môn chúng ta thì như thế cũng là một điều sỉ nhục.
- Rồi ngươi giết họ à?
- Thù oán của Vô Trường môn là do người của Vô Trường môn giải quyết, ta không nhờ người khác.
- Ta giết bốn đệ tử Vô Trường môn, dĩ nhiên ngươi cũng có thể đích thân giết ta.
- Ờ.
Vô Trường công tử chợt cất chân, từ từ bước qua một bên.
- Ðó là nguyên nhân thứ ba khiến ngươi cứu ta phải không?
- Ờ.
Vô Trường công tử ứng thanh đáp rồi lập tức ngồi xuống.
Kim Ty Yến sửng sốt:
- Ngươi làm gì vậy?
“Keng keng” hai tiếng, hai tay Vô Trường công tử đã cầm thêm hai thanh kiếm.
Ðó chính là tiếng hai thanh kiếm dưới cùng trong hai hàng kiếm mà Vô Trường công tử giắt trước ngực.
Ánh sáng lấp loáng, kiếm tuy chỉ dài một thước rưỡi, luỡi kiếm nhiều lắm cũng chỉ dài một thước nhưng sắc bén, mỏng dính. Vô Trường công tử vỗ hai tay một cái, gắn hai thanh kiếm vào dưới hài.
Ðôi hài của y rõ ràng có chỗ lõm vào để gắn hai thanh kiếm, chỗ lõm ấy vừa khít với cán kiếm.
Kim Ty Yến nhìn thấy, tựa hồ muốn đá cho mình một cước.
Tinh hoa trong kiếm thuật của Vô Trường môn là mười kiếm cùng phóng ra, trong mười kiếm đó có hai kiếm do song cước khai triển, lẽ ra nàng phải biết Vô Trường công tử ngồi xuống là chuẩn bị xuất thủ.
Thêm hai kiếm dưới chân, Vô Trường công tử tựa hồ như hổ thêm cánh.
Hiện tại nàng đã hiểu ra, nhưng đã quá muộn.
Gắn kiếm vào hài xong, Vô Trường công tử đứng ngay dậy nhìn Kim Ty Yến nói:
- Cứ theo lối hành sự của cô thì mới rồi lúc ta ngồi xuống lẽ ra đã phải xuất thủ, mà cô lại không xuất thủ, như thế đủ thấy tuy cô là một người thông minh nhưng lại tò mò nhiều quá, tính toán nhiều quá, quá tò mò thì không thể quyết đoán, đó là nhược điểm vốn có của cô, cũng là nhược điểm trí mạng của cô.
Kim Ty Yến cười nhạt.
Vô Trường công tử hỏi tiếp:
- Cô định tự tử hay là chờ ta ra tay?
Kim Ty Yến lại cười nhạt một tiếng, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, đó là câu trả lời của nàng.
Nàng là hạng nữ nhân không cam tâm tự sát.
- “Hay! Thế cũng hay” - Vô Trường công tử lạnh lùng nhếch mép.
Kim Ty Yến lúc bấy giờ mới cười nhạt nói:
- Hay nhất là lúc ở trên xe ngựa ta đâm luôn cho ngươi một kiếm vào lưng kia.
- Thì ta đã chẳng nói cô là một người quá tính toán, quá tò mò rồi đấy sao?
Vô Trường công tử cười nụ buông tay nắm vào cán hai thanh kiếm giắt trên ngực.
Một đạo kiếm quang lập tức bắn thẳng vào ngực y.
Lần này thì Kim Ty Yến tỏ ra quyết đoán.
Tiếc là Vô Trường công tử dùng hai thanh kiếm không dài, muốn tuốt ra khỏi vỏ rất dễ dàng.
“Keng keng”, hai thanh kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, lại “keng” một tiếng hai thanh kiếm đó đã đè lên sống kiếm của Kim Ty Yến.
Bóng người nhập vào nhau rồi chia ra, hai tay Vô Trường công tử hất mạnh một cái, vứt bỏ tấm áo mặc ngoài, hú dài một tiếng.
Tiếng hú bay thẳng lên không, Vô Trường công tử thân hình cũng lăng không vọt lên, hai kiếm chia ra rồi hợp lại, như hai cái càng cua, chênh chếch chém xuống.
Con cua còn có tên là Vô Trường (không ruột), kiếm thuật của Vô Trường môn chính là mô phỏng theo tư thế của loài cua.
Kiếm so với càng cua dĩ nhiên lợi hại hơn nhiều.
Cua có tám cẳng hai càng, đỉnh cao nhất trong kiếm thuật của Vô Trường môn do đó là dùng được mười kiếm.
Kim Ty Yến cũng biết là lợi hại, kiếm chưa tới, nàng đã lùi ra, đã là người thông minh, dĩ nhiên nàng không chịu thẳng thắn đón đỡ khi chưa nắm chắc phần thắng.
Vô Trường công tử kiếm khí xé gió, kiếm chiêu nguỵ dị, nhưng kiếm thế thì lại trầm hùng, trên hai thanh kiếm chắc phải có đến hàng trăm cân khí lực.
Khí lực của nữ nhân vốn không bằng nam nhân, xưa nay Kim Ty Yến chỉ dùng kiếm pháp khinh linh để thủ thắng.
Nàng lùi ra rất hợp lý.
Kiếm pháp của Vô Trường công tử cũng rất khinh linh, kiếm vừa đánh trượt, người còn chưa chạm đất, thân hình đã muợn đà kiếm lăng không vọt lên.
Kiếm và người cùng chuyển động, kiếm quang vạch nửa vòng tròn trên không, đột nhiên bay ra, hai tia chớp phóng nhanh vào Kim Ty Yến.
Hai tia chớp vừa xẹt ra, lại hai tia khác chớp lên, lại thêm hai tia nữa chớp mau.
Trong một cái lật người, Vô Trường công tử đã có sáu thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, sáu thanh kiếm phóng ra khỏi tay.
Hai dãy kiếm giắt trước ngực y hiện tại đã hoàn toàn tuốt ra, hai thanh dưới hài, sáu thanh phóng vào Kim Ty Yến, còn hai thanh nằm trong tay.
Hai thanh này chưa bay ra khỏi tay, kiếm rê một cái thân người cong lại, Vô Trường công tử lại lật người trên không, cái lật này vô cùng mau lẹ, như cơn gió lướt tới cạnh Kim Ty Yến, trong chớp mắt Vô Trường công tử cả người lẫn kiếm xô vào Kim Ty Yến.
Xuất thủ một lần, mười kiếm cùng bay, dốc toàn lực đánh một đòn.
Bằng vào kinh nghiệm lâm trận, kiếm thuật lão luyện của Vô Trường Quân, mà lúc bình sinh đối địch, thậm chí kịch chiến với Thẩm Thăng Y, giết mười sáu tên cướp ở Yên Vân, Nhất Phong Đao ở Hoành Giang, Tam đao phái Thanh Thành, cũng chưa từng dốc toàn lực đánh một đòn.
Vô Trường công tử thì dám làm điều đó, một đòn này đúng là đem tính mạng ra đánh bạc, nếu có chỗ sơ hở, nếu Kim Ty Yến nhận ra, nhất định y khó mà sống được, nhưng nếu y không chết, Kim Ty Yến nhất định phải chết!
Kim Ty Yến không ngờ rằng Vô Trường công tử đánh ra một chiêu liều mạng như vậy, vừa thấy có chỗ không hay thì đã không còn lùi tránh gì kịp, lúc ấy còn đang tìm chỗ sơ hở trong kiếm pháp của đối phương.
Nàng nhất sinh không bao giờ chịu thí mạng với người khác, nàng cho rằng chỉ có đồ ngu mới làm như vậy.
Nàng là người thông minh!
Tiếc rằng lại chưa thông minh tới mức nhìn một cái đã biết ngay Vô Trường công tử dốc toàn lực đánh ra một đòn.
Nàng lập tức thất sắc la hoảng, thanh kiếm trong tay lập tức đánh ra, hàng ngàn mũi kiếm vạch ra một màn kiếm quang che chở những nơi yếu hại.
“Keng keng keng”, sáu thanh phi kiếm dường như đồng thời đánh vào màn kiếm quang, Kim Ty Yến là một trong năm đại cao thủ ở Giang Nam, quả nhiên không phải chỉ có hư danh, hàng ngàn mũi kiếm đánh tung mớ phi kiếm của Vô Trường công tử.
Nhưng màn kiếm quang của Kim Ty Yến cũng bị sáu thanh phi kiếm phá vỡ.
Màn kiếm quang vừa tắt, Vô Trường công tử một người bốn kiếm đã lăng không vọt tới.
Kim Ty Yến hoa dung thất sắc, thanh kiếm trong tay ra chiêu “Thái Sơn Trang Đỉnh” chém thẳng ra trước mặt.
Nàng tuy nhất sinh không chịu thí mạng với người khác, nhưng trước lúc sống chết này, nàng chỉ còn cách thẳng tay, hy vọng đổi mạng với đối phương.
Nếu Vô Trường công tử không đỡ không tránh, hai thanh kiếm cứ tiếp tục phóng vào trước ngực Kim Ty Yến, khuôn mặt chỉ sợ bị Kim Ty Yến chẻ làm đôi.
Nhưng y tựa hồ không muốn liều mạng với Kim Ty Yến, y đón đỡ.
Hai tay hai kiếm hợp lại, song kiếm của Vô Trường công tử “choang” một tiếng cản thanh kiếm của Kim Ty Yến lại.
Kim Ty Yến đang định thở phào ra, nhưng còn chưa kịp, đã thấy bụng dưới đau nhói lên hai cái.
Ðau thấu tận gan ruột.
Lúc ấy Kim Ty Yến mới nhớ tới hai thanh kiếm dưới chân Vô Trường công tử.
Vô Trường công tử lăng không vọt tới, trông như một con cua, hai chân rời khỏi mặt đất, hai chân mang hai kiếm vừa đúng đạp vào bụng dưới Kim Ty Yến, đâm xuyên qua bụng nàng.
Kim Ty Yến toàn bộ chân khí lập tức tiêu tan, cánh tay cầm kiếm cũng rũ xuống, lại bị song kiếm trên tay Vô Trường công tử hất lại, tự đâm vào cổ họng mình.
“Bụp” một tiếng kỳ quái vang lên, máu bắn tung tóe, đầu Kim Ty Yến lìa khỏi cổ, bay ra bảy thước.
Vô Trường công tử lập tức ngã ngay xuống cùng với cái xác không đầu của Kim Ty Yến, nhưng lại lập tức bò dậy.
Trên mặt y lần đầu tiên lộ vẻ tươi cười.
- “Ra tay thì dốc toàn lực đánh một đòn, quả nhiên là cách xuất kỳ chế thắng, chỉ không biết là Thẩm Thăng Y có như Kim Ty Yến, chết ngay dưới một đòn bất ngờ không” - Vô Trường công tử ngẩng đầu nhìn trời trầm ngâm một lúc.
Ðôi mắt của y cũng bắt đầu có sự thay đổi, rực lên ánh sáng tự tin.
Tự tin cũng là một sức mạnh.
Một người tự tin cũng giống như một mũi khoan, lúc hành động chỉ tiến về phía trước, chỉ khoan vào một chỗ.
Có điều tốt hơn cả là đừng khoan vào chỗ tường đồng vách sắt.
“Kinh nghiệm tăng dần theo tuổi tác đi chăng nữa, năm mười năm nữa ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của y”.
Ðó là lời của Kim Ty Yến.
Cuộc nói chuyện vừa rồi đang hiện lên trong đầu Vô Trường công tử.
Y thừa nhận đó là sự thật, Thẩm Thăng Y kinh nghiệm lâm địch vô cùng phong phú.
Y cũng biết kinh nghiệm kết tinh dần dần theo thời gian, là kinh nghiệm trong gian khổ, không thể truyền đạt, không thể trộm cắp, không người nào có thể rút được kinh nghiệm từ sự gian khổ của người khác, phải tự mình trải qua gian khổ mới có thể rút ra kinh nghiệm, người nào không cần rút kinh nghiệm, thì đó là người vô cùng may mắn.
Chưa chắc y là hạng người ấy.
Nếu quả cuộc đối đầu giữa y và Thẩm Thăng Y sẽ giải quyết bằng kinh nghiệm, thì nói gì năm mười năm, hai ba mươi năm nữa y cũng không phải là đối thủ của Thẩm Thăng Y.
- “Năm mười năm!” - Vô Trường công tử trầm ngâm rồi chợt ngửa mặt cười dài, cười rộ. - “Quả là sớm muộn gì cũng phải một phen, thì ngại gì không làm ngay bây giờ”.
Tiếng cười bi thiết, giọng nói buông trôi.
Ánh mắt Vô Trường công tử lại thay đổi lần nữa, đôi mắt lạnh lùng lóe lên sát cơ, nhưng ngọn lửa thiêu đốt.
Lửa đỏ!
Lửa đỏ nhảy nhót.
Trong gác Lăng Phong đầy vẻ xuân sắc.
Dường như những nơi như gác Lăng Phong này không khí lúc nào cũng thế, nếu không đầy vẻ xuân sắc, chỉ sợ không có khách.
Gác Lăng Phong không giống như gác Thanh Phong.
Gác Thanh Phong chỉ cung ứng rượu thịt, gác Lăng Phong ngoài rượu thịt còn có ca múa, người ca múa toàn là mỹ nhân.
Mỹ nhân hiện tại đã bay theo gió.
Lớp lụa the mỏng như cánh ve, chỉ khẽ động, đã gợn lên như mây trôi nước chảy, người đã như bay lên trong gió.
Bưng rượu bay trong gió tới bên giường, mỹ nhân tươi cười ngồi xuống cạnh Vô Trường công tử.
Rượu thịt đã bày đầy trên bàn, mỹ nhân rót rượu.
Mùi rượu thơm lừng, mỹ nhân càng lộng lẫy khêu gợi.
Chén rượu kề trên môi, người đã ngồi vào lòng.
Vô Trường công tử lại không chiều ý người đẹp, đẩy chén rượu ra, đẩy người ra nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi?
- Mặt trời đã đứng bóng, theo chàng là mấy giờ?
- Không ngờ ta ngủ một giấc tới nửa ngày.
Vô Trường công tử cười một tiếng, nụ cười này bắt đầu từ đôi mắt.
Tuy vẫn mang vẻ băng giá, ánh mắt cũng đã có thay đổi, sau một giấc ngủ dài, dường như y đã biến thành một con người khác.
Hay là vì mối tình của mỹ nhân?
Mỹ nhân lại thở dài:
- Dường như loại khách như chàng rất ít, nửa đêm tìm tới đập cửa lại lăn ra ngủ khò, một giấc đến nửa ngày.
- Loại cô nương biết nghe lời như cô cũng rất ít có, ta dặn là đừng đánh thức, thì để cho ta ngủ luôn suốt nửa ngày.
Mỹ nhân chỉ thở dài.
- Ta nhớ hình như cô tên là Tiểu Hồng.
- Thì ra chàng vẫn chưa quên.
Mỹ nhân lúc ấy mới không thở dài nữa.
Vô Trường công tử lại thở dài nói:
- Tháng hai năm nay ta xuống Dương Châu ngẫu nhiên quen một cô gái, nàng cũng tên Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng lườm một cái:
- Nhưng bây giờ chàng đâu có phải ở Dương Châu.
Vô Trường công tử vẫn như không để ý, lòng dạ như còn đang bay tới Dương Châu, lẩm bẩm nói:
- Tiểu Hồng đối với ra rất tốt, ta đã trở về rồi cũng không quên nàng được, nàng cũng thế, gởi cho ta mấy lá thư, giục ta xuống phía Nam, bất quá chỉ là một khúc Thủy điệu ca đầu, ta còn nhớ vài câu thôi...
Nàng Tiểu Hồng trên gác Lăng Phong còn chưa kịp tỏ ý gì, Vô Trường công tử đã khe khẽ ngâm nga:
...Người có vui buồn tan hợp
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết
Từ xưa khó vẹn toàn
Mong với thuyền quyên cùng đối bóng
Ngàn dặm sánh trăng tròn.
Giọng ca rất dở, nhưng mối chân tình bộc lộ rõ ràng, khúc hát chưa dứt, ánh mắt Vô Trường công tử đã trở nên xa xôi.
Tiểu Hồng ngây người ra một lúc lâu mới buồn buồn nói:
- Em biết nàng Tiểu Hồng kia đối với chàng rất tốt, nhưng chàng đừng quên đây không phải là Dương Châu, xuân đã qua lâu rồi, hạ đã qua lâu rồi, mùa thu đã sớm hết, mùa đông cũng sắp tàn, ở đây hiện tại là cuối đông trong thành Tương Dương, mà Tiểu Hồng đối diện với chàng đây xưa nay chưa từng tới Dương Châu, chỉ để tuổi thanh xuân trôi qua trên gác Lăng Phong.
Vô Trường công tử như vừa tỉnh mộng, đưa mắt nhìn Tiểu Hồng thở dài nói:
- Ta biết, nhưng có điều đối cảnh sinh tình, khó ngăn được nỗi nhớ nhung.
- Em cũng là một ca nhi, chỉ mong chàng cũng nhớ tới, ngày khác đi xa nhớ người cũ, cũng nghĩ tới nơi đây có một Tiểu Hồng.
Vô Trường công tử bất giác ảm đạm, vung tay thở dài:
- Cô cứ đợi ta ở đây đêm nay, nếu đêm nay ta không về, thì có nhớ cô cũng vô ích.
Tiểu Hồng cúi đầu:
- Em cũng biết là không bằng được Tiểu Hồng ở Dương Châu.
Vô Trường công tử cười gượng, chuyện này y không biết làm sao nói cho rõ, chỉ lắc đầu một cái, hỏi qua chuyện khác:
- Ta nhờ cô sai người nghe ngóng một chuyện đã có kết quả chưa?
Tiểu Hồng ngẩng đầu hỏi:
- Chàng hỏi nơi Thẩm Thăng Y gì đó hạ lạc có phải không?
Vô Trường công tử gật đầu.
- Sáng nay em đã sai người ra chung quanh nghe ngóng, họ báo lại rằng đêm qua Chu gia trang có đón tiếp rất nhiều hòa thượng chùa Thiếu Lâm và một kiếm khách trẻ, kiếm khách trẻ ấy cũng tên là Thẩm Thăng Y.
Vô Trường công tử lại gật đầu, lẩm bẩm:
- Gã họ Thẩm này mồm mép thật, thuyết phục được cả đám hòa thượng chùa Thiếu Lâm kia rồi.
Tiểu Hồng lạ lùng hỏi:
- Y là bạn của chàng à?
- Y không phải là bạn ta, ta cũng không phải là bạn y.
- Vậy chàng hỏi thăm tin tức của y làmgì?
- Chẳng qua chỉ muốn biết y đang ở chỗ nào để gởi y một món quà.
Tiểu Hồng sửng sốt:
- Ðã không phải là bạn bè, sao lại còn gởi quà cho y?
- “Không nhất thiết cứ phải là bạn bè nới có thể gởi quà cho nhau”. - Vô Trường công tử đưa mắt nhìn Tiểu Hồng nói - “Chuẩn bị văn phòng tứ bảo giúp, ta muốn viết một lá thư”.
- Gởi cho ai?
- Thẩm Thăng Y.
Tiểu Hồng lại sửng sốt.
Tuy nàng lạ lùng nhưng vẫn nghe theo lời Vô Trường công tử mang văn phòng tứ bảo tới.
Ngọn bút lông đẫm mực, Vô Trường công tử kéo bút viết mau trên tờ giấy hoa tiên.
“Tư Mã Huy hai lượt bàn danh sĩ, Lưu Huyền Ðức ba phen tới lều tranh, Long Trung quyết sách, thiên hạ chia ba, trên gò Ngọa Long ở phía nam còn thấy lều tranh. Anh hùng hào kiệt đã khuất, non xanh cảnh đẹp vẫn còn, lều tranh có đổi dáng hình xưa, gò núi vẫn còn đường lối cũ. Ngài chẳng cần phải mất công đi tìm, ta chính đang muốn thăm chơi cổ tích, ngâm to bài biểu Xuất sư, đọc lại binh thư giết giặc. Thư này giữa trưa đã tới tay ngài, chiều tối hôm nay ngài nên tới lều tranh cũ, trên gò Ngọa Long. Kèm thư xin gởi thêm đầu người một cái, mong ngài nhận cho”.
Ánh mắt Tiểu Hồng nhìn theo từng dòng trên tờ hoa tiên, đọc tới chỗ “gởi thêm đầu người một cái, mong ngài nhận cho”, bất giác há miệng đớ lưỡi ngây người tại chỗ. Nàng còn đang hoảng sợ, Vô Trường công tử đã viết tên họ trên lá thư.
Câu trên đề Thẩm Thăng Y, câu dưới đề tên y.
Ðây đúng là chiến thư.
Vô Trường công tử đọc lại một lượt, mới buông bút xuống, khom người lôi dưới giường ra một cái hộp gỗ tử đàn.
Ánh mắt của Tiểu Hồng nhìn vào cái hộp gỗ, run run hỏi:
- Cái hộp này đựng quà của chàng gởi Thẩm Thăng Y phải không?
- Ờ.
- Mới rồi em thấy thư chàng viết “gởi thêm đầu người một cái, mong ngài nhận cho”, món quà chàng định gởi cho y là đầu người thật à?
- Cô không tin thì ta cũng chẳng biết làm sao.
Tiểu Hồng đến lúc ấy biến sắc, lắp bắp hỏi:
- Cái ... cái đầu người là ở trong hộp này sao?
- Hay là ta mở cho cô nhìn một lần nhé?
Tiểu Hồng vừa muốn vừa sợ, chợt lui lại núp sau lưng Vô Trường công tử, xem ra rõ ràng có phần ngờ vực lời nói của y, cũng muốn y mở hộp ra, để nhìn xem sao.
Vô Trường công tử như hiểu ý nghĩ của nàng, nói ngay:
- Chỉ sợ cô hết hồn thôi.
Tiểu Hồng cắn cắn môi:
- Em không phải là kẻ nhút nhát đâu.
Vô Trường công tử cười một tiếng phẩy tay, mở nắp hộp ra.
Tiểu Hồng nhìn thấy rú lên một tiếng, hai tay ôm mặt, khuôn mặt lập tức như phủ một lớp phấn trắng, không còn chút huyết sắc.
Khuôn mặt của cái đầu người cũng không có chút huyết sắc tương tự, đôi mắt vẫn mở to, hai tròng mắt cứng đờ lạnh lẽo nhìn Vô Trường công tử, nhìn Tiểu Hồng.
Ðôi mắt của Vô Trường công tử cũng lạnh lẽo tương tự, thản nhiên như không có chuyện gì, đóng nắp hộp lại, Tiểu Hồng nhắm mắt, đôi môi trắng bệch run lên, không nói được một câu, xem dáng vẻ như sắp ngất đi ngay lập tức.
Chu Phụng cũng hoảng sợ không kém gì Tiểu Hồng.
Ðừng nói là một cô gái, cho dù là một nam nhân lớn tuổi, nhìn thấy một cái đầu người như vậy chắc chắn sẽ phát hoảng nhảy dựng lên.
Thẩm Thăng Y tuy không hoảng sợ, nhưng sắc mặt trông cũng không có chỗ nào là dễ coi.
Ngộ Không giọng nói cũng trở thành khác lạ:
- Hình như đây đúng là đầu của Kim Ty Yến?
“Ờ!”, Chu Phụng ngoài miệng tán thành, nhưng thật ra cũng không dám khẳng định, vừa nhìn thấy nàng đã đưa mắt ra ngay chỗ khác, nhìn rõ hay không nàng cũng không dám nói chắc.
Thẩm Thăng Y không nói gì, khuôn mặt cũng không lộ vẻ gì, hai mắt nhìn đăm đăm vào một chỗ, trong đầu phảng phất cảnh tượng đại sảnh của Vô Trường môn ở Lạc Dương, trong mắt như phảng phất nhìn thấy Vô Trường Quân khuôn mặt nhăn nheo, lông mày cau lại, mười thiếu niên áo gấm cũng thế, tay phải nắm chặt cán kiếm, ánh mắt nhìn như chim ưng bốc lửa giận.
- Ta bại rồi, ngươi thắng rồi, bại thì nhục, người trong Vô Trường thà chết không chịu nhục!
Vô Trường Quân cười lớn lật cổ tay, hai thanh kiếm đâm ngập vào hai bên nách.
Tiếng la hoảng, tiếng thét giận dữ ầm ầm vang lên, mười thiếu niên áo gấm mắt vằn tia máu, vỗ kiếm gào thét, thề trả thù cho sư phụ.
“Thà chết không chịu nhục, bây giờ ta đã hiểu rồi”.
Thẩm Thăng Y gật đầu thở dài.
Sáu hòa thượng mặc áo cà sa màu trắng đuổi theo kẻ thù trên đất tuyết, bốn tiểu nhị giấu kiếm trong tay áo trên gác Thanh Phong, mười khuôn mặt như từng quen biết lại cũng như người lạ, hai con mắt không thay đổi nét nhìn cũng hiện ra rõ ràng trước mặt chàng.
Bên tai chàng như vẫn còn nghe lời nói của Vô Trường công tử.
...Có một chuyện mà ngươi phải nhớ!
...Người trong Vô Trường môn nhớ ơn nhớ thù, ơn thì phải tra, thù thì phải trả.
...Gia phụ tuy không phải là chết dưới kiếm của ngươi, nhưng vì ngươi mà chết, mối thù này, mối nhục này, người trong Vô Trường môn không bao giờ quên đâu, đêm nay ngươi nên đuổi tận giết tuyệt đi, nếu không, qua khỏi đêm nay, người Vô Trường môn nhất định sẽ tìm ngươi rửa mối nhục này, trả mối thù này!
Ðêm ấy chàng tưởng lầm Vô Trường Quân là Ủng Kiếm công tử trong mười ba sát thủ, khiêu chiến với y tại Vô Trường môn, nhưng đến khi chàng biết rằng Vô Trường Quân hai chân đã bị tàn phế, không thể nào làm những việc Ủng Kiếm công tử đã làm, kiếm của chàng cũng chưa ra khỏi vỏ, cuộc quyết đấu cũng chưa mở màn, tiếc là tuy chàng nguyện ý xin lỗi, Vô Trường Quân lại không chịu thôi!
Kết quả là Vô Trường Quân bại dưới kiếm của chàng!
Thắng thì vinh, bại thì nhục, người Vô Trường môn thà chết không chịu nhục.
Ðó là huấn điều mà Vô Trường Quân đưa ra dạy đệ tử, là môn quy của Vô Trường môn.
Thắng bại vừa rõ thì sinh tử cũng rõ.
Chuyện này chàng vẫn còn nhớ, lời Vô Trường công tử bảo đừng quên chàng cũng không quên.
“Chuyện báo thù của Vô Trường môn bắt đầu từ hôm trước sao?”
Thẩm Thăng Y trầm ngâm đóng cái nắp hộp lại, bỏ lại bức thư vào phong bì, đặt lên nắp hộp.
Chu Phụng cũng đã quay đầu nhìn chàng nói:
- Chuyện huynh nửa đêm sấn vào Vô Trường môn khiêu chiến với Vô Trường Quân, ta cũng có nghe rồi.
- Ủa? - Thẩm Thăng Y hững hờ ứng tiếng.
- Giang hồ đồn rằng Vô Trường Quân chết dưới kiếm của huynh.
- Có thể nói như thế, nhưng thật ra ông ta chỉ bị ta đánh bại, người giết ông ta chính là ông ta chứ khôngphải là ta.
- Sao ông ta lại tự sát?
- Cô có biết môn quy của Vô Trường môn không?
- Môn quy thế nào?
- “Theo ta biết, môn quy của Vô Trường môn hình như chỉ có một điều” - Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng, chậm rãi đọc - “Thắng thì vinh, bại thì nhục, người Vô Trường môn thà chết không chịu nhục”.
- “A di đà Phật” - Ngô Không lắc đầu thở dài nói - “Thích thắng thì dễ thua, muốn vinh thì nhiều nhục, chẳng lẽ họ không biết đạo lý ấy sao?”
Thẩm Thăng Y chỉ thở dài.
Chu Phụng lập tức nói:
- Vậy là Vô Trường Quân tuân thủ môn quy, tự tìm cái chết thôi.
- Tuy không phải là chết dưới kiếm của ta, nhưng chuyện này là do ta gây ra.
Chu Phụng hỏi qua chuyện khác:
- Vô Trường công tử là con của Vô Trường Quân à?
- “Ờ” - Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói - “Người áo trắng đêm qua cứu Kim Ty Yến chính là y”.
Chu Phụng lạ lùng hỏi:
- Chẳng lẽ y cứu Kim Ty Yến xong, lại giết mụ ta à?
- Sáng nay ta đã kể qua cho cô nghe về chuyện xảy ra trên gác Thanh Phong rồi mà?
- Ta nhớ chứ.
- Bốn hòa thượng cải trang làm tiểu nhị tập kích ta lúc ấy đều bị Kim Ty Yến giết chết.
- Ðó chỉ là một thủ đoạn của Kim Ty Yến, những người ấy đều do mụ ta sai sử, cốt để lấy lòng ngươi, để ngươi liều mình vì mụ ta.
Thẩm Thăng Y lắc đầu lia lịa nói:
- Ðó không phải là người của Kim Ty Yến, họ vốn cũng không phải là hòa thượng .
- Vậy họ là ai?
- Là thích khách của Vô Trường môn, từ sáng hôm trước nữa, Vô Trường môn đã bắt đầu việc trả thù ta. Kim Ty Yến không biết chuyện ấy, cho rằng đó là khách giang hồ muốn giết ta trả thù, cũng vì cô ta giết bốn người ấy, Vô Trường công tử mới giết cô ta.
- Vậy thì y cần gì phải cứu mụ ta thoát hiểm?
- Y không muốn mượn tay người khác, cũng không muốn Kim Ty Yến chết một cách hồ đồ không rõ ràng.
- Vậy làm sao lại tập kích huynh cả thảy mấy lần?
- Chuyện đó thì ta cũng không hiểu.