watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:23:0430/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 31
Chỉ mục bài viết
Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Tất cả các trang
Trang 31 trong tổng số 36



Hồi 13-1: Phúc Thọ Bảo

Bọn Thiếu Bạch trà trộn vào trong đoàn người ngựa đi đưa đám, Hoàng Vĩnh ngầm để ý quan sát nhưng không thấy thừa một cỗ áo tang nào. Tình thế hiện tại rất rõ ràng, nếu như Hoàng Vĩnh và Thiếu Bạch muốn có áo tang, chỉ còn tìm cách lột từ trên người của bọn đưa đám nên liền dùng thuật truyền âm sẽ giọng nói với Thiếu Bạch: - Trước khi trời sáng chúng ta phải có được một bộ áo tang.
Thiếu Bạch cũng thi triển thuật truyền âm nói lại:
- Nhưng phải đả thương đến ba nhân mạng, không khỏi quá tàn độc. - Nếu như chúng ta chỉ cần điểm huyệt đạo của bọn họ rồi đoạt lấy áo? Thiếu Bạch sẽ lắc đầu nói:
- Nếu như để lại ba nhân mạng ấy chẳng hóa ra là bịt tai trộm chuông sao? Cần tìm một biện pháp khác thì hơn.
Hai người tuy sử dụng thuật truyền âm để trò chuyện với nhau khiến kẻ khác không thể nào nghe được, nhưng những cử động phác họa lén lút của hai người đã tạo nên sự nghi ngờ cho bọn người đưa tang. Liền đó một trung niên đại hán độ tam tuần bỗng rảo bước về phía hai người.
Thiếu Bạch phản ứng rất nhanh, biết như nếu không hạ thủ tất sẽ bị phát giác chân tướng nên không kịp suy nghĩ lâu, tay phải liền thò nhanh ra chụp lấy cổ tay của đại hán và tả thủ sớm đã nhắm hướng điểm vào á huyệt của đối phương. Đại hán trung niên không ngờ Thiếu Bạch xuất thủ đột ngột và mau lẹ như thế nên cổ tay phải bị nắm chưa kịp tri hô thì á huyệt đã bị đối phương điểm trúng. Hoàng Vĩnh liền rảo bước tới bên hai người, ngăn cản tia mắt nhòm ngó của kẻ khác.
Bấy giờ tiếng khóc của thiếu phụ càng thêm ai oán, truyền xa trong màn đêm tĩnh mịch. Cỗ quan tài cũng gia tăng tốc độ, hình như muốn trong thời gian dự liệu phải đến nơi ước định.
Thiếu Bạch xòe năm ngón tay nắm chặt lấy cổ tay đại hán, rồi cùng đi sánh vai với y, miệng lạnh lùng nói: - Nếu như ngươi có ý manh động, ta chỉ cần xuất thêm một chỉ là ngươi sẽ mất mạng ngay đấy.
Đại hán im lặng không đáp, nhưng Thiếu Bạch đã nhận ra trong ánh mắt của y có vẻ hốt hoảng lẫn cầu khẩn, cũng có ý thương hại nói tiếp: - Chúng tôi vốn không có ác ý, xin huynh đệ đừng lo sợ.
Kình lực trong tay lại ngầm gia tăng, đại hán cảm thấy nửa thân người tê dại, cất bước khó khăn. Cao Quang đi theo sau hai người, thò một tay đặt trên lưng của đại hán, đẩy về phía trước. hiếu Bạch thấy đại hán nhăn mặt đau đớn, như không chịu nổi cơn dày vò thể xác, ngầm tản đôi phần chân khí. Đại hán liền cảm thấy trong người thư thới, có thể tự cất bước đi.
Đại hán không thể nói, chỉ trợn mắt sửng sốt nhìn Thiếu Bạch, ánh mắt như bao hàm ý hỏi han. Thiếu Bạch sẽ đằng hắng, sử dụng thuật truyền âm nói:
- Tại hạ có vài điều thắc mắc muốn thỉnh giáo. Nếu huynh đài chịu hợp tác với tại hạ xin gật đầu ba cái.
Đại hán trung niên y lời sẽ gật đầu. Thiếu Bạch nói:
- Hiện tại anh em chúng tôi đang cần có ba bộ áo tang để che mắt mọi người, chẳng hay huynh đệ có biện pháp nào lấy được chăng?
Đại hán trung niên lại gật đầu. Thiếu Bạch sẽ giọng tiếp:
- Trước tiên tại hạ buông cổ tay cho huynh đệ đi, sau khi chúng tôi có được áo tang tại hạ sẽ giải á huyệt cho huynh đệ.
Đại hán trung niên gật đầu. Thiếu Bạch tiếp:
- Thủ pháp điểm huyệt này là tuyệt kỹ bí truyền độc môn, trong võ lâm hiện nay trừ tại hạ ra, không ai có thể hóa giải được.
Buông năm ngón tay thả đại hán trung niên ra. Đại hán ngoái đầu nhìn lại Thiếu Bạch, thốt nhiên gia tăng cước bộ chạy về phía trước, chỉ thấy bóng y thấp thoáng trong đoàn người, khoảnh khắc đã mất dạng.
Thiếu Bạch trầm ngâm giây lâu, giọng lo lắng:
- Nếu như y tiết lộ thân phận chúng ta, sợ rằng sẽ xảy ra một trường ác chiến. Hoàng Vĩnh đỡ lời:
- Á huyệt của y chưa được giải, có miệng khó nói. Dẫu ú ớ cũng không thể diễn đạt hết tâm ý, chỉ cần chúng ta luôn theo dõi ở đằng sau thì chẳng lo gì y trở mặt.
- Chúng ta chưa có áo tang để mặc, nếu như xông xáo giữa đoàn người sợ rằng sẽ bị nghi ngờ ngay.
Bọn Thiếu Bạch đang lo lắng, chợt thấy đại hán vội vã chạy trở về. Y rảo bước đến trước mặt Thiếu Bạch, sẽ vén vạt áo lấy ra ba tấm khăn trắng nâng lên. Bấy giờ trời cũng sắp sáng, cử động của đại hán lại thêm phần dè dặt nên cũng chưa khiến ai để ý. Thiếu Bạch tiếp nhanh lấy ba tấm khăn trắng, phân phát cho Hoàng Vĩnh và Cao Quang quấn chặt lấy lưng rồi giải khai á huyệt cho đại hán, nhưng năm ngón tay phải vẫn nắm chặt lấy mạch môn y sẽ hỏi: - Thiếu phụ áo trắng là nhân vật nào, và thi thể trong cỗ quan tài là ai?
Một mặt giảm bớt cước bộ, cố ý lùi lại phía sau mắt trượng, đại hán thở dài nói:
- Thi thể trong quan tài là Tổng phân đường chủ Vũ Đại Phương của Thất tinh hội ở Giang Nam, còn thiếu phụ áo trắng là Vũ phu nhân.
- Vũ Đại Phương vì sao mà chết?
- Tại hạ chưa được xem tận mắt thi thể, nhưng nghe nói hình như là bị đả thương vì Cừu hận chi kiếm. Sau khi tổng phân đường của Thất tinh hội ở Giang Nam xảy ra thảm biến này, lập tức đã dùng bồ câu phi báo tổng đường. Tổng đường nghe tin cũng chấn động nên phái ba vị đại hộ pháp, do hội đường chủ xuất lãnh đến Nhạc Dương thành xử lý, nghe đồn có cả Thất tinh hội chủ cũng sẽ đến sau.
- Người chết không có đất chôn hay sao mà Vũ Đại Phương đã chết ở tổng phân đường ở Giang Nam tại sao lại vận chuyển thi thể ông ta đi suốt đêm như thế.
- Tại hạ cũng không được tường tận tình hình, dường như theo truyền tin phi báo của tổng đường đã bảo Vũ phu nhân phải đưa thi thể của chồng đến nơi chỉ định.
Thiếu Bạch ngầm quan sát, nhận thấy đại hán chẳng phải nói dối, biết có truy hỏi cũng vô ích, nên liền chuyển sang vấn đề khác nói: - Huynh đài là người trong Thất tinh hội?
- Tại hạ tuy chấp dịch ở trong Giang Nam tổng phân đường của Thất tinh hội nhưng vẫn chưa chính thức nhập hội.
- Huynh đài đã vẫn chưa nhập hội sao có thể phục dịch ở tổng phân đường? Đại hán đưa mắt dò xét nhìn Thiếu Bạch giây lâu hỏi lại: - Các hạ là ai? Có quan hệ gì với Thất tinh hội?
Thiếu Bạch sẽ lắc đầu nói:
- Không bất kỳ một môn phái nào trên giang hồ có quan hệ với tại hạ cả!
- Đã chưa bị cuốn vào vòng ân oán giang hồ, việc chi các hạ lại muốn dây dưa như thế? Trong Nhạc Dương thành gần đây như đang sắp sửa xảy ra một trường phong ba, rất nhiều nhân vật võ lâm đều tề tập về nơi này. Anh em chúng tôi tuy không dính dáng đến cuộc tranh chấp giữa những môn phái nhưng cũng khó tránh bị người ngộ nhận. Vừa rồi cũng đã gặp mắt phen phiền phức, nhận thấy đoàn người của chư vị đông đảo nên mới lẽn nhập vào, mong rằng nhờ đó sẽ tránh được những cuộc tranh chấp vô vị.
Đại hán nửa tin nửa ngờ nói: - Thì ra là thế!
- Tại hạ tin tưởng ở huynh đài, quyết không đến nổi tiết lộ tông tích của chúng tôi. Đại hán trầm ngâm giây lâu, chậm rãi nói: - Đoàn người đưa đám hiện tại trừ mấy vị hộ pháp của tổng phân đường ra còn có thân thuộc của Vũ đường chủ và Vũ phu nhân, các nhân vật giữa đám người này rất hỗn tạp, ba vị cần phải dè dặt lắm mới được.
Thiếu Bạch lấy làm lạ nghĩ bụng:
- Người này và chúng ta chẳng qua chỉ mới gặp nhau lần đầu tas y lại quan tâm đến ta như thế?
Nghĩ rồi chàng luôn miệng cảm tạ: - Đa tạ ơn huynh đài đã chỉ giáo.
Đại hán liếc nhìn Thiếu Bạch như muốn nói nhưng lại thôi, rảo bước đi về phía trước. Thiếu Bạch theo sau đại hán, ngầm vận công phòng bị, chỉ cần phát giác đại hán có cử chỉ gì khác là sẽ dùng cách sấm đánh không kịp bịt tai, xuất thủ điểm ngay huyệt đạo của y. Hai người lại đi chừng công phu một bữa cơm thì đến một trang viện nguy nga. Thiếu phụ áo trắng đã ngưng tiếng khóc, ra lệnh đặt cỗ quan tài xuống rồi đi thẳng vào trong viện.
Lúc ấy, ở phương đông vừng hồng đã xuất hiện, cảnh vật buổi sáng sớm mờ mờ hiện ra.
Thiếu Bạch, Hoàng Vĩnh và Cao Quang sợ bị người phát giác chân tướng nên đã hết sức cẩn thận lẩn tránh những tia mắt soi mói của mọi người. Giây lát sau, thốt nhiên có một thiếu niên mình đeo đơn đao rảo bước chạy tới, cao giọng nói: - Xin chư vị theo tại hạ vào trang viện dùng trà.
Nói xong y quay người đi trước dẫn đường. Bọn Thiếu Bạch theo đoàn người đưa đám hướng về phía trang viện. Chỉ thấy một tấm biển sơn vàng treo ngang trên cánh cổng đen cao ngất, đề ba chữ lớn "Phúc Thọ bảo ". Tiến qua cánh cửa sơn đen là một trang viện rộng lớn, hai ngọn đèn bảo sáng choang, treo cao trên hai cánh cửa.
Thiếu niên mình đeo đơn đao dẫn đầu tiến vào dẫy phòng bên phải nói:
- Mấy ngày hôm nay trong Phúc Thọ bảo chúng tôi có rất nhiều bạn hữu giang hồ đến viếng, phòng xá không đủ, nên xin phiền chư vị nghỉ tạm ở dãy phòng bên.
Đưa mắt sáng rực quét qua đám người nam nữ để tang một lượt, y cau mày nói tiếp: - Trong chư vị ai là người quản sự?
Liền đó chỉ nghe thấy một tiếng tằng hắng, trong đoàn người chậm rãi bước ra một ông già tuổi độ ngũ tuần, đầu thắt khăn trắng, lưng đeo giải tang, vòng tay nói: - Lúc ra đi, phu nhân chưa giao phó nên chúng tôi còn chờ đợi phu nhân hạ lệnh.
Thiếu niên thi lễ nói:
- Thỉnh giáo đại danh của huynh đài? - Tại hạ Lương Tử bình.
Thiếu niên cũng tự giới thiệu: - Tại hạ Ngô tiên Cơ. - Thì ra là Ngô huynh.
- Không dám, không dám! Tại hạ bái sư làm môn hạ của đại bảo chủ. Lương huynh xưng hô thế nào?
- Tại hạ là Thức ty hộ pháp trong Giang Nam tổng phân đường. - Thì ra là Lương hộ pháp, tại hạ xin thất kính.
- Ngô huynh đã quá lời...
Đảo mắt nhìn lại đồng tử mình mặc áo gai nâng linh bài y nói tiếp: - Vị này là công tử của tổng phân đường chúng tôi.
Ngô Tiên Cơ đưa mắt nhìn lại đồng tử, vòng tay nói: - Thì ra Vũ công tử, tại hạ cam thất kính.
Đồng tử nãy giờ vẫn đứng cúi gầm đầu bỗng ngửng mặt lên nói: - Không dám! Ngô huynh chớ khách khí.
- Lịnh đường đã vào trong trang, xin công tử cũng mau theo đi thôi! Đồng tử áo gai khiêm tốn nói: - Xin phiền Ngô huynh dẫn đường...
Ngoái đầu nhìn lại Lương Tử Bình y nói tiếp:
- Chuyện nơi này xin phiền Lương thúc thúc chiếu cố hộ.
Lương Tử Bình nghiêng mình nói: - Xin công tử yên tâm.
Ngô Tiên Cơ lại nói:
- Xin phiền Lương huynh chờ chốc lát, tại hạ sẽ thông báo cho gia nhân bảo họ đem rượu.. Rồi y quay sang đồng tử nói tiếp: - Xin mời Vũ công tử.
Đồng tử áo gai tuy nhỏ tuổi nhưng rất có khí độ, thong thả cất bước về trước. Hai thiếu niên tay đeo sa trắng cũng vội vã đi hai bên đồng tử áo gai. Ngô Tiên Cơ liếc mắt nhìn hai thiếu niên như muốn nói lại thôi, cất bước đi trước dẫn đường.
Hoàng Vĩnh dùng thuật truyền âm nói với Thiếu Bạch:
- Nơi này xa Nhạc Dương thành không quá vài chục dặm, năm xưa minh chủ có nghe nói qua về Phúc Thọ bảo này chưa?
Thiếu Bạch lắc đầu nói: - Chưa...
Lời chưa dứt, thốt nhiên thấy hai luồng nhỡn quang chiếu thẳng tới, liền vội vàng ngừng bặt. Chỉ thấy Lương Tử Bình đang rảo bước chạy lại, đến trước mặt Thiếu Bạch chừng hai thước mới dừng bước trầm giọng hỏi: - Các hạ là bà con của Vũ đường chủ?
Thiếu Bạch khẽ lắc đầu nói:
- Không, tại hạ là thân thuộc của phu nhân.
Lương Tử Bình đưa đôi mắt sắc như dao, nhìn chằm chặp vào Hoàng Vĩnh và Cao Quang, rất may y không hỏi thêm đã vội quay người bỏ đi.
Hoàng Vinh nói:
- Người này hình như đã có ý nghi ngờ chúng ta.
- Tùy cơ ứng biến, như không phải cần thiết đừng nên xuất thủ bừa bãi.
Hai người đang trò chuyện chợt thấy có vài đại hán bưng mấy mâm bạc tới, trong mâm rượu thịt bốc hơi nghi ngút. Đám nam nữ để tang như đã trải qua thời gian đưa đám rất lâu, ai nấy đều cảm thấy bụng đói như cồn, liên tiếp lấy mâm cơm rượu thịt chia nhau ăn uống ngon lành. Bọn Thiếu Bạch sợ bị người sanh nghi nên cũng giả bộ như đang đói, ăn uống thản nhiên cùng với đám người này.
Lương Tử Bình thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Thiếu Bạch nhưng đối với Hoàng Vĩnh và Cao Quang lại như không mấy chú ý đến.
Thiếu Bạch mượn tiếng ồn ào của bọn người trong bàn tiệc dùng thuật truyền âm khẽ bảo Cao Quang và Hoàng Vĩnh: - Lão họ Lương như rất chú ý đến tại hạ, vạn nhất tại hạ bị phát giác phải bỏ chạy khỏi nơi này, nhị vị huynh đệ đừng có rời...
Chàng bỗng ngưng bặt không nói tiếp, sợ làm tăng thêm nghi ngờ cho Lương Tử Bình. Thốt nhiên có tiếng bước chân truyền lại, Ngô Tiên Cơ đi đầu, theo sau lưng là một đạo nhân trung niên mình mặc bát quái đạo bào, lưng đeo bảo kiếm, tay cầm phất trần, bộ râu dài phất phơ trước ngực, trông rất oai nghiêm.
Thiếu Bạch đưa mắt nhìn đạo nhân râu dài, thấy đôi nhỡn quang của đối phương sáng quắc như điện, bất giác rung động tâm thần nghĩ bụng: - Nội công của người này tinh thâm như vậy, ắt là phải người có vai vế.
Chỉ thấy Lương Tử Bình hấp tấp chạy lại, khúm núm nghiêng mình thi lễ nói: - Giang Nam tổng phân đường hộ pháp xin bái kiến thượng nhân.
Đạo nhân mặc bát quái bào sắc mặt vẫn điềm nhiên, không ai đoán được ông ta đang vui hay giận, lạnh lùng nói: - Ngày Vũ đường chủ phân đường còn tại thế đã có chỉ định ai là người thừa kế?
- Người đã chỉ định Vũ phu nhân.
- Sau khi Vũ đường chủ bị ám toán, tất cả mọi việc đều do Vũ phu nhân xử lý à? Lương Tử Bình trầm ngâm giây lâu nói: - Đúng vậy, chúng thuộc hạ đều hành sự theo lời dặn bảo của Vũ phu nhân. - A! Đây thật là...
Đảo mắt nhìn qua mấy chục người nam nhiêu để tang, ông hỏi tiếp: - Những người này đều là đệ tử trong Thất tinh hội chúng ta?
Lương Tử Bình quay mặt sang nhìn lại đám nam nữ để tang đứng ở đằng sau, nói: - Đa số là đệ tử trong phân đường, còn số ít là thân thuộc của cố tổng đường chủ và phu nhân.
Đạo nhân sẽ cau mày nói:
- Giới quy trong hội chúng ta chỉ định rõ ràng, phàm là những cơ mật trong hội người ngoài không được tham dự, Vũ đường chủ tổng phân đường bị ám toán là một việc quan trọng sao lại để cho kẻ khác dự vào.
- Cái đó thuộc hạ không được rõ, đều do phu nhân định đoạt. Đạo nhân hừ nhạt gằn giọng nói:
- Vũ phu nhân hồ đồ như thế sợ rằng khó tránh khỏi tội đã tiết lộ cơ mật của hội...
Ánh mắt như điện liếc qua đám người nam nữ áo tang, lạnh lùng tiếp: - Lương hộ pháp chấp sự ở tổng phân đường đã bao lâu rồi!
- Đã được độ tám năm.
- Vậy thì hay lắm, đệ tử trong Giang Nam tổng phân đường chắc Lương hộ pháp đều biết mặt.
- Hầu hết đều nhận biết.
- Tốt lắm! Lương hộ pháp hãy kiểm điểm lại những người không phải là đệ tử trong Thất tinh hội của chúng ta lựa cả ra đây.
Lương Tử Bình bối rối nghĩ bụng:
- Trong đám người này trừ đệ tử của hội ra đa số là thân thuộc của tổng phân đường chủ và Vũ phu nhân, nếu như ta lựa chọn họ ra sợ rằng Vũ phu nhân sau này sẽ oán hận ta.
Y do dự không biết quyết định ra sao nên trầm ngâm hồi lâu vẫn không lên tiếng đáp. Đạo nhân mặc bát quái đạo bào thấy vậy biết y có nỗi khổ tâm nên tiếp lời: - Lương hộ pháp có biết bổn tòa là ai không?
- Theo qui luật trong hội, xưa nay không cho phép kẻ dưới chất vấn người trên. Thượng tọa không nói thuộc hạ đâu dám hỏi nhiều lời.
Đạo nhân chậm rãi tự giới thiệu:
- Bổn tòa là Hành hình đường chủ Thạch Thiết Anh trong tổng hội. Lương Tử Bình buộc miệng hoảng sợ nói: - Thì ra là Thạch đường chủ, thuộc hạ không biết xin người thứ tội.
- Hội chủ sai bổn tòa đến đây, đã trao phó toàn quyền để tra xét cặn kẽ việc này, bất cứ chuyện gì cũng cần phải xin chỉ thị của bổn tòa trước.
- Thượng tòa nói phải.
- Ngoại trừ bổn tòa còn có hai vị đại hộ pháp trong tổng đường. - Thuộc hạ xin được bái kiến hai vị thượng tòa.
- Chưa cần chi vội, xin phiền hộ pháp trước tiên hãy lực chọn những người không phải là đệ tử trong hội chúng ta ra.
Lương Tử Bình cúi đầu vâng dạ rồi quay người đi đến bên Thiếu Bạch lạnh lùng hỏi: - Các hạ là bà con của phu nhân?
Thiếu Bạch tuy cảm thấy không ổn nhưng không thể phủ nhận, đành miễn cưỡng đáp: - Đúng vậy, không biết hộ pháp có điều chi dạy bảo?
Lương Tử Bình cười nhạt đáp:
- Thân thuộc của phu nhân tuy tại hạ chưa được biết hết nhưng hầu hết đã quen mặt, duy chỉ có các hạ là chưa hề thấy qua.
- Tại hạ vì lối sinh hoạt thường phải đi ở bên ngoài nên rất ít khi có mặt ở Vũ phủ. - Không biết các hạ xưng hô ra sao với phu nhân?
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
- Không thể nói quá thân cận cũng như quá xa xôi mới khỏi cho y nghi ngờ. Nghĩ rồi liền nói: - Người là đường tỷ.
Lương Tử Bình sẽ giọng nói:
- Người mặc đạo bào là hình đường đường chủ của Thất tinh hội chúng tôi như có hỏi các hạ nên ăn nói dè dặt một chút, xin theo tại hạ!
Giọng nói y trở nên rất khách khí, y quay người dẫn Thiếu Bạch tới trước mặt đạo nhân mặc bát quái đạo bào. Đạo nhân đưa đôi mắt sáng quắc như điện nhìn chằm chặp vào mặt chàng như muốn soi thủng tim gan.
Thiếu Bạch vẫn điềm tĩnh không chút lúng túng. Giây lâu sau chợt nghe Thạch Thiết Anh nói: - Lương hộ pháp, người này là ai?
- Đường đệ của Vũ phu nhân. - Lương hộ pháp có biết y không?
- Như đã thấy qua nhưng không quen mặt lắm.
Từ lâu y đã nghe đến thủ đoạn rất tàn độc của Thạch Thiết Anh, sợ liên lụy đến mình nên đã mở lời giải nguy cho Thiếu Bạch. Thạch Thiết Anh lại đưa mắt dò xét Thiếu Bạch một lần nữa hỏi tiếp: - Các hạ có biết võ công?
- Tại hạ hiểu qua đôi chút.
- Vũ phu nhân là đường tỷ của các hạ sao không chịu dẫn các hạ vào hội?
- Tại hạ có bàn qua với đường tỷ về việc vào hội nhưng thời cơ chưa tới nên đường tỷ chưa chịu giới thiệu đấy thôi.
- Thế nào là thời cơ chưa đến?
- Tại hạ nghe đường tỷ nói thì quy luật trong hội rất nghiêm, e rằng khi nhập hội rồi lỡ có lỡ lầm mà phạm đến giới quy của hội dẫu người là đường tỷ cũng không thể nào cứu được tại hạ nên mới muốn để tại hạ một hai năm sau, lớn hơn một chút nữa xin vào hội cũng chẳng muộn.
- Xem thế đủ thấy Vũ phu nhân là người định liệu rất chu đáo. - Giữa chị em có lý đâu người lại không quan tâm.
Thạch Thiết Anh lạnh lùng nói:
- Lương hộ pháp, lời của người này đều thật cả chứ? - Cái đó...
Lương Tử Bình ấp úng đáp, chưa dám cả quyết. - Cái đó, cái đó gì, y nói đúng hay sai?
- Tất cả đều là sự thật.
Thạch Thiết Anh cười ha hả, đưa tay vỗ vai Thiếu Bạch nói:
- Lịnh tỷ thật không khỏi quá lo xa, chứ như tư chất của lão đệ trên đời hiếm có, bổn đường chủ sữa sọan khi trở về tổng hội tất sẽ giới thiệu cho lão đệ làm môn hạ của hội chủ.
- Xin đa tạ.
Thạch Thiết Anh thâu vẻ tươi cười trên gương mặt, quay đầu nhìn lại Lương Tử Bình nói: - Lương hộ pháp, lúc Vũ tổng phân đường đường chủ bị người ám toán hộ pháp có trong tổng phân đường không?
- Đêm hôm ấy thuộc hạ trông coi ở tổng phân đường không rời nửa bước. Thạch Thiết Anh bỗng hạ thấp giọng nói:
- Còn Vũ phu nhân đâu? Người cũng ở trong tổng phân đường chứ? Trong Giang Nam tổng phân đường có rất nhiều cao thủ tại sao phân đường chủ bị người ám toán lại không một ai phát giác được?
- Theo thuộc hạ hiểu, ngay tối hôm xảy ra thảm sự không có kẻ nào lẽn vào phân đường, tất chỉ có người sớm đã trà trộn...
Thạch Thiết Anh lạnh lùng ngắt lời:
- Cái đó tại sao Lương hộ pháp lại biết? Lương Tử Bình giật mình, chột dạ nói:
- Chẳng qua đấy chỉ là sự ức đoán của thuộc hạ...
Đột nhiên có ba tiếng trống vang lên, một thiếu niên mặc kình trang đeo đao vội vã chạy tới nói:
- Tệ bảo chủ thỉnh Thạch đạo gia cùng vào trong nội đường khảo nghiệm quan tài của Vũ đường chủ.
Thạch Thiết Anh khoát tay nói: - Biết rồi.
Nói xong đạo nhân đảo mắt nhìn Lương Tử Bình nói tiếp:
- Lương hộ pháp, bọn người này có nên vào nội đường bái vong linh của cố tổng phân đường chủ.
- Việc ấy không dám phiền đến thượng tòa phải để tâm.
Liền đó, y đi lựa ra mười hai người. Thạch Thiết Anh đưa chiếc phất trần chỉ vào Thiếu Bạch nói: - Sao không lựa người này vào trong số đó?
Lương Tử Bình vội vàng vâng dạ, đưa tay kéo lấy Thiếu Bạch. Hoàng Vĩnh lẳng lặng sấn tới hai bước, sẽ giọng nói: - Tại hạ được tổng phân đường chủ nhận vào trong phủ, lòng vẫn lấy làm cảm kích, lẽ ra phải được đến hậu đường cúng bái pháp thể của đường chủ chứ?
Lương Tử Bình cau mày, muốn nói lại thôi, y sợ kinh động đến Thạch Thiết Anh, sẽ gây thêm phiền phức nên đành chỉ lặng lẽ xua tay, tỏ ý không cho Hoàng Vĩnh gia nhập.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 130
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com