watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:39:3929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 1-15
Chỉ mục bài viết
Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 36

Hồi 1-1: Sao Lắm Kẻ Thù

Gió lộng, mưa bụi bay mịt mù, cả đất trời đắm chìm trong cảnh ảm đạm thê lương, đường lầy lội bùn đất dính nham nháp đi lại cực khổ vô cùng. Năm thớt ngựa thật khỏe, giống thiên lý mã giỏi chạy đường trường đạp bừa lên bùn đất xông xáo trong màn mưa đìu hiu.
Người cỡi ngựa đi đầu là một thiếu niên tuổi chừng mười bốn mười lăm, quần áo chẽn màu xanh, chân đi giày bó, trên yên có treo thanh bảo kiếm.
Kỵ sĩ đi thứ nhì là một thiếu nữ mười tám tuổi mười chín tuổi, nhan sắc diễm lệ, nhưng vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ, tóc tai rối bời, chiếc thoa cài xộc xệch, toàn thân nàng dính đầy bùn đất, cánh tay trái nàng có quấn một vuông lụa trắng hoen ố những máu lại thêm nước mưa tạt vào cùng bùn đất văng lên biến bết khiến không thể nào phân biệt được màu sắc.
Kỵ sĩ đi thứ ba là một thiếu niên tuổi chừng hăm hai hăm ba, toàn thân như tắm trong bùn, không còn nhìn ra được màu sắc của y phục chàng mặc.
Người cưỡi ngựa đi đằng sau thiếu niên này là một người đàn bà trung niên vẻ mặt buồn thiu, hàng mi dài sụp xuống vẫn không giấu nổi một nhan sắc mặn mà. Thiếu phụ bị quấn một băng lụa trắng ở cổ, máu thấm đỏ tươi, rõ ràng thiếu phụ mới bị thương không lâu.
Trên lưng con ngựa cao lớn đi đằng sau chót là một ông già tuổi ngoại ngũ tuần. Ông già cũng vận quần áo chẽn theo lối con nhà võ, lưng dắt đao, chòm râu trắng dài rậm buông thỏng xuống trước ngực, đôi mắt tinh anh oai dũng dơm dớm hai dòng lệ, bộ mặt vuông chữ điền còn rành rành bốn vết đao chém, hai vết rạch một đường khá sâu còn mới, hiển nhiên ông lão mới bị thương đây.
Cả năm người kỵ sĩ người nào người nấy đều lầm lủi giục ngựa, vẻ mặt buồn thiu, dáng điệu hấp tấp như những kẻ đang chạy trốn.
Mây đen mỗi lúc một thêm dày đặc, cảnh trời lại càng thêm ảm đạm trong khi cơn mưa cũng quái ác mỗi lúc một nặng hạt. Ông lão râu dài đưa mắt âu lo nhìn quanh quất một hồi rồi thúc mạnh ngựa. Con ngựa quá mệt mỏi cũng ráng hết sức tàn đột nhiên lao mình vút đi thật nhanh. Ông lão đuổi kịp thiếu phụ trung niên thở dài nói:
- Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chốc rồi hãy đi tiếp, thương thế của nàng không nhẹ... Mới nói đến đây, hai hàng lệ đã ứa trào ra lăn dài trên má ông lão kiêu hùng hòa lẫn với nước mưa khiến không còn thấy đâu là lệ đâu là nước.
Xem thế ai bảo kẻ trượng phu không khóc? Có chăng chỉ là chưa gặp lúc thương tâm! Thiếu phụ trung niên cố nén cơn sầu khổ vật vã trong lòng, làm bộ vui vẻ, mỉm cười nói: - Đâu có gì, vết thương xoàng này thiếp còn có thể chịu được, ôi chỉ sợ Quyên Nhi con nó... - Má, con còn khỏe lắm!
Thiếu nữ tuy đã cố dằn thống khổ trong tâm, nàng cố gượng cười thật tươi nhưng vẫn không sao ngăn được hai giọt lệ lóng lánh như kim cương trào ra từ hai con mắt to tròn.
Ông lão râu dài buồn bả thở dài nảo ruột nói: - Quyên Nhi, con đừng có giấu ta làm gì... Thiếu nữ vội nói: - Gia gia, con khỏe thật mà!
Nói đến đây, nàng sẽ nghiến răng ngà, giơ cánh tay trái lên quơ quơ mấy cái rồi nói: - Gia gia, coi này, con không đau một chút xíu nào hết.
Nàng nói xong câu nói, vì vừa rồi cử động quá mạnh, động đến vết thương nên nàng đau điếng, mồ hôi toát ra đầy người. Nàng vội vàng ngoảnh đi nơi khác, ngầm vận kình lực vào bắp chân thúc mạnh hông ngựa vọt lên trước.
Ông lão đâu phải người tầm thường, mắt ông nhanh như cắt, chỉ cần thoáng nhìn ông cũng biết ngay thương thế của thiếu nữ vô cùng nặng, nếu như không mau tìm cách cứu chữa cho nàng thì cả một cánh tay trái của nàng đến thành tàn phế mất. Biết vậy nên lòng đau như dao cắt, ông lão ngửa mặt nhìn trời, thở dài nói bằng một giọng bi thương.
- Không ngờ, đâu có ngờ được một kẻ như ta, Tả Giám Bạch này, ngửa mặt lên không sợ hổ với trời, cúi mình nhìn xuống không thẹn với người, thế mà ngày hôm nay lại đến nông nỗi này, làm liên lụy cả đến vợ con cũng không yên thân, phải theo cùng khắp góc biển chân trời.
Thiếu phụ trung niên kìm cương cho ngựa chậm lại để bà được gần Tả Giám Bạch rồi nhẹ nhàng, thiếu phụ đưa tay ra nắm lấy tay trái ông lão, dịu dàng nói: - Phu quân chớ buồn khổ như thế, người hiền thế nào cũng gặp lành, sự việc hiểu lầm, mối trầm oan kia thể nào cũng có một ngày sáng tỏ, gội sạch được, đến ngày ấy thì rồi bao nhiêu nhân vật trong võ lâm tự khắc sẽ hổ thẹn vì những hành động thiếu suy nghĩ của họ.
Tả Giám Bạch khẽ lắc đầu thở dài bi phẫn nói:
- Tám năm rồi, tám năm chứ đâu phải ít, gia đình vợ chồng con cái chúng ta phải chạy trốn khắp thâm sơn cùng cố, qua cả những sa mạc hoang vu, thế mà có nơi nào chúng ta có thể an cư để lạc nghiệp đâu? Hừ, tám năm trời chạy trốn thục mạng, trầm oan mênh mông như biển cả không có ngày giải tỏ, điều sái quấy có lẽ đã gây ra tích tụ quá nhiều chăng mà đến nổi khắp mặt cao thủ trong võ lâm thiên hạ cứ hầm hầm muốn giết sạch toàn gia chúng ta mới nguôi cơn giận. Hừ, ta dẫu cho có miệng lưỡi ăn nói như Tô Tần cũng khó lòng biện bạch cho rõ trắng đen, cho tỏ nỗi oan.
Thiếu phụ trung niên sẽ giọng khuyên lơn:
- Phu quân chớ có khổ não, chúng ta còn nhiều ngày giờ, chẳng cần phải nhọc lòng lo lắng trong nhất thời.
Tả Giám Bạch nhìn người vợ yêu quí, thấy băng lụa quấn quanh cổ ái thê đã đỏ dọc màu máu, liên tưởng tới việc hiện giờ chỗ miệng vết thương máu đang ri rỉ chảy ra, bất giác lòng ông quặn thắt, quá xấu hổ muốn chết ngay cho đỡ nhục. Bồi hồi giây lâu, ông trầm giọng nói:
- Chúng ta đã chạy miết suốt một đêm và nửa ngày, nhẩm tính đường đất thì Sinh Tử Kiều còn cách đây không đầy một trăm dặm đường, vậy chúng ta nghỉ ngơi giây lát rồi hãy đi tiếp.
Thiếu phụ trung niên chậm rãi gật đầu nói:
- Cũng được, thương thế của Quyên Nhi cũng cần phải xem xét lại, chà, khá thương cho mấy đứa trẻ vô tội cũng phải khổ lây vì chúng ta, tám năm nay không có được một ngày yên ổn.
Tả Giám Bạch ứa nước mắt nói:
- Đường đường là kẻ trượng phu, sức dài vai rộng mà lại không che chở được cho vợ con, nghĩ lại thực đau xót...
Thiếu phụ trung niên đỡ lời chồng:
- Phu quân không nên tự trách mình như thế, việc này xét kỹ ra hoàn toàn là tại tiện thiếp.
Tả Giám Bạch thở dài nói:
- Đằng kia hình như có một tòa cổ miếu, chúng ta hãy tới đó để trú mưa đi.
Vừa nói dứt lời, Tả Giám Bạch liền thúc ngựa xông đi trước, năm con ngựa lấy hết sức thừa phi về hướng tây bắc.
Lúc bấy giờ trời đổ mưa càng nặng hạt, bầu trời càng thêm vần vũ âm u, phía xa núi như bốc khói như thể tiếp cận với mây trời.
Lộ trình tuy không lấy gì làm dài nhưng năm con tuấn mã đã như giây cung giương hết cỡ, chúng không còn đủ sức chạy cho nên gắng gỏi lắm và mất hết một khoảng thời gian ăn xong bữa cơm tối mới tới được trước cái miếu nhỏ.
Đây là một cái miếu thờ sơn thần hoang vắng, bề rộng không đầy một gian phòng, có điều tường quét vôi trắng, cửa và ngói còn mới, tựa hồ như mới được sửa sang lại không lâu.
Tả Giám Bạch nhảy xuống ngựa trước, đang định đưa tay ra đỡ ái thê thì thiếu phụ trung niên đã nhanh nhẹn tung mình xuống gọn ghẽ, sẽ giọng nói: - Khỏi cần để ý tới tiện thiếp, mau xem Quyên Nhi ra sao.
Thiếu phụ nói vậy nhưng thực ra lúc song thân nhảy xuống ngựa thiếu nữ cũng đã đồng thời buông mình xuống rồi. Nàng chậm rãi bước đến bên chú bé, dịu dàng nói:
- Đệ đệ, xuống ngựa nghỉ ngơi đi em.
Thiếu niên đang ngước mắt nhìn ra chân trời xa, cặp lông mày cau lại, như thể đang suy nghĩ ghê gớm về một chuyện gì trọng đại. Tám năm trời chỉ toàn chạy trốn theo cha mẹ và các anh chị đi khắp thâm sơn cùng cốc, những vùng đất hoang vu mênh mông, thiếu niên đã tỏ ra sành sõi lão luyện lắm rồi, tuy là đứa trẻ mười lăm tuổi nhưng chàng đã không còn cái ngây thơ trong trắng của tuổi hoa niên.
Thiếu nữ chậm rãi đưa tay phải ra sẽ nắm lấy cổ tay phải thiếu niên ngọt ngào nói: - Thiếu Bạch, em nghĩ gì thế?
Nghe hỏi, Tả Thiếu Bạch giật nẩy mình vội vàng nhảy xuống ngựa mỉm cười nói: - Em có nghĩ gì đâu, thư thư lại nghỉ đấy à?
Thiếu nữ cười buồn nói:
- Chúng ta đã chạy ròng rã một đêm với nửa ngày, ôi đến ngựa cũng không nhúc nhích được thân mình nữa.
Nói rồi thiếu nữ đưa tay phải lên cao để ước lượng tầm cao của chú bé, hai hàng nước mắt từ từ lăn dài trên gò má trắng hồng của nàng. Nàng nhớ lại cái ngày gia đình nàng phải bỏ nhà đào vong thì thằng em nàng hãy còn là đứa trẻ không hiểu việc đời thế mà ngày nay nó đã cao hơn nàng rồi.
Tả Thiếu Bạch nhìn chị một cái nói: - Em cao hơn thư thư!
Thiếu nữ gượng cười nói: - Ừ, cao rồi em thật đã lớn.
Tám năm trời phải sống trong cảnh đào vong, hoạn nạn cùng chịu nên vợ chồng anh em con cái nhà họ Tả đã học thương yêu nhau, bất luận trong lòng buồn khổ thế nào mỗi người họ cũng cố sức che dấu không để cho những người thân yêu của mình phải lo lắng.
Lúc bấy giờ thanh niên người đầy bùn đất đột nhiên tiến lại cầm lấy giây cương trong tay em gái và người em trai rồi cười nói: - Các em vào trong miếu nghỉ ngơi với gia gia và gia nương đi.
Thiếu nữ dịu dàng nói: - Đại ca là người vất vả nhất!
Thanh niên người đầy bùn đất chỉ khẽ phác một nụ cười không đáp mà dắt năm con tuấn mã đi vòng ra đám cỏ ở một bên miếu. Năm con tuấn mã phải chạy miết một đêm với nửa ngày, giờ đây được trông thấy cỏ mà lại là thứ cỏ non mướt nên lập tức gục đầu xuống gặm lấy gặm để.
Tả Giám Bạch rủ những giọt mưa trên người rồi nói:
- Kế Bạch, thả ngựa ra mặc cho chúng ăn cỏ, con cũng phải vào trong miếu nghỉ ngơi một lúc.
Tả Kế Bạch nghe cha gọi liền nói:
- Gia gia hãy coi xem thương thế của má và Quyên muội muội, khỏi phải lo lắng cho con. Tả Giám Bạch vuốt chòm râu dài trước ngực lặng lẻ quay người đi vào trong miếu. Ông thừa biết tính con. Tả Kế Bạch thì vẫn vậy, mỗi khi mà gia đình dừng chân nghỉ ngơi, chàng đều tranh phần săn sóc cho năm con ngựa, đợi cho chúng ăn no xong rồi chàng mới chịu đi nghỉ. Tám năm rồi, tám năm như một ngày không khi nào chàng để gián đoạn.
Bốn người ngồi vây quanh trong tòa cổ miếu. Tả Giám Bạch cởi cái đẫy đeo ở lưng xuống lấy lương khô ra nói: - Hài tử, ăn một chút cho đỡ đói đi, chúng ta còn đoạn đường chót, từ đấy trở đi đại khái không còn có ai đuổi theo chúng ta nữa?
Nói đến đây, ông nhẹ nhàng để lương thực xuống đất rồi lấy ra một cái bình ngọc trắng, mở nút đưa mắt nhìn ái thê, gượng cười nói: - Đây cũng là bình cuối cùng... rồi...
Nói đến đây, ông lại quay sang nói với thiếu nữ:
- Quyên nhi, lại đây để gia gia xem xét vết thương trên cánh tay trái của con xem sao nào. Tả Văn Quyên nói: - Thương thế của nữ nhi không nặng, xin gia gia hãy coi thương thế của mẹ trước đi. Thiếu phụ trung niên gượng cười nói: - Nương nương đã già rồi, vết thương ở trên cổ này dẫu cho không săn sóc tới thì bất quá nó cũng chỉ để lại một vết sẹo nhỏ mà thôi, trong khi tuổi con còn nhỏ nếu như bị hỏng một cánh tay thì là điều ân hận suốt đời.
Tả Giám Bạch nói:
- Bình thuốc này đủ dùng cho hai mẹ con.
Nói rồi ông nhanh nhẹn cởi vuông lụa trắng bó lấy vết thương của thiếu phụ, chỉ thấy một đường đao dài rạch vòng đến nửa cổ và sâu đến hơn một tấc, miệng vết thương máu vẫn ri rỉ chảy ra. thấy vậy, ông già hoảng hồn nghĩ bụng.
- Nhát đao lợi hại quá, nhưng chưa chạm tới gân cốt kể ra cũng là một điều đại hạnh trong cái bất hạnh đây.
Nghĩ rồi ông hết sức cẩn thận, nhẹ tay đổ trong bình ra một thứ bột sắc trắng bôi lên chỗ vết thương của thiếu phụ, xong đâu đó ông lại nhẹ nhàng băng lại rồi nói: - Quyên nhi, con lại đây.
Tả Văn Quyên gỡ lần vải băng trắng đi lại. Vết thương của nàng đã mấy ngày rồi không được bôi thuốc chữa chạy lại thêm bị mưa gió xâm nhập vào cho nên nó đã sưng vù lên.
Tả Giám Bạch cau mày thở dài nói:
- Quyên nhi, nếu mà để chậm hai ngày nữa, vết thương của con vỡ ra thì cánh tay trái của con không khỏi tàn phế.
Nói rồi ông bùi ngùi, rầu rầu nét mặt đổ dốc hết thứ thuốc bột trắng trong bình ngọc ra bôi lên miệng vết thương của thiếu nữ. Xong đâu đấy ông vung mạnh tay ném chiếc bình ngọc đi rồi lẳng lặng tiếp lời: - Chỉ mong sao đoạn đường cuối cùng này chúng ta không bị cường địch đuổi kịp...
Tả Thiếu Bạch từ nãy giờ ngồi im đột nhiên chen lời nói:
- Gia gia, hài nhi có một điều không hiểu để ở trong lòng bấy lâu nay, không hiểu có nên
đem ra hỏi hay không?
- Được, con hỏi đi, cha kể ra, nếu các con không lên tiếng hỏi, chính cha cũng phải cho các con biết.
Tả Thiếu Bạch nói:
- Hài tử nhớ cái ngày cả gia đình chúng ta đào vong... Thiếu phụ trung niên không ngăn được dòng lệ thảm nói:
- Hài tử, cái năm gia đình ta đào vong thì con chẳng qua mới vừa đầy bảy tuổi. Tả Thiếu Bạch nói: - Năm nay hài nhi bao nhiêu tuổi?
Tả Giám Bạch đỡ lời:
- Con mười lăm tuổi rồi. Tả Thiếu Bạch nói:
- Hài nhi bẩy tuổi dời khỏi quê hương, năm nay tuổi đã mười lăm, thế là đào vong tám năm trời, tám năm vượt núi băng ngàn, chạy khắp nam bắc, ra cả những miền tuyết phủ ở biên ải, vào cả trong sa mạc mênh mông, gió cát tơi bời, thế mà không có một nơi nào gia đình ta có thể lấy làm chỗ dừng chân, nơi nào cũng có gót sắt của kẻ địch truy sát, gia gia, thật sự gia gia đã làm nên chuyện gì sái quấy mà đến nổi toàn thể nhân vật trong võ lâm trở thành kẻ đối đầu với gia đình ta?
Mối nghi vấn ấp ủ trong lòng bao nhiêu năm trường giờ đây mới có dịp nói ra cho nên thiếu niên vô cùng kích động, giọng nói của chàng cũng chợt cất lên cao: - Hài nhi thấy mỗi lần những kẻ giao đấu sinh tử với gia nương, ca ca và thư thư đều không giống nhau, chẳng lẽ những kẻ ấy đều có mối thù bất cộng đái thiên với gia gia hay sao? Những kẻ có phải toàn là những hạng hung ác, xấu xa?
Thiếu phụ đột nhiên sẳng giọng quát lớn:
- Câm miệng, nói chuyện với gia gia mà không giữ mồm giữ miệng như thế hở?
Tả Thiếu Bạch bị mẫu thân lên tiếng mắng, tâm tình đang kích động của chàng lắng dịu xuống rất nhiều, chàng đưa mắt nhìn phụ thân, mếu máo nói: - Con xin nhận lỗi!
Nói xong, chàng sụp ngay xuống vái lạy. Tả Giám Bạch quay nhìn ái thê than:
- Nàng đừng trách mắng con như thế, hừ, Tả mỗ bất tài để liên lụy cả đến thê tử nhi nữ cũng phải lặn lội chạy trốn cùng ta khắp góc biển chân trời...
Nói đến đây ông ngừng lại giây lâu đưa tay vuốt mái tóc rối bồng của Tả Thiếu Bạch rồi nói bằng giọng thống khổ: - Hài tử, con không có lỗi gì hết, chỉ bởi vì cha không có tài biện bạch mối trầm oan, giải tỏ điều hiểu lầm của thiên hạ khiến cho những người thân yêu của mình cũng phải mang lấy danh nhơ nhuốc.
Tả Thiếu Bạch từ từ ngẫng đầu lên nói:
- Gia gia thân mang nỗi trầm oan có thể nào nói cho các con biết.
- Giờ phút này có thể nói là cơ hội cuối cùng. Nếu phụ thân không nhân cơ hội này mà nói cho các con biết thì chỉ sợ rằng ngày sau không còn dịp nào nữa, dẫu cho con không hỏi đến thì ta cũng nói.
Tả Văn Quyền nghe cha nói cũng phải mũi lòng, nàng chớp chớp cặp mắt to đen mạnh dạn xen vào nói: - Gia gia, gia gia không việc gì phải nói lời đứt ruột ấy, tám năm trời nay chúng ta còn có thể tránh được, không bị địch nhân hảm hại, thì tại sao bây giờ đây không chạy trốn thêm được nữa, nhất là hiện tại con thấy võ công của đại ca càng ngày càng cao cường, riêng nữ nhi cũng cảm thấy kiếm thuật tinh tấn rất nhiều, khi nữ nhi khỏi cánh tay này rồi có thể dư sức giao đấu một lúc với ba địch nhân, ôi, nữ nhi có một điều không hiểu, ấy là tại sao gia gia lại thà đành để bị vết thương dưới đao kiếm của đối phương chứ không chịu ra tay hạ độc thủ đánh cho kẻ địch phơi thây?
Nét mặt khô héo vì sầu khổ của Tả Giám Bạch tươi lên một nụ cười mãn nguyện, giây lâu
ông nói:
- Cha không thể nào đã lầm lỗi một lần mà lần sau còn vấp phải nữa, tuổi cha đã quá nữa trăm rồi, cái việc sống chết chả lấy làm gì tiếc, lẽ nào cha lại còn trồng thêm cừu địch cho các con?
Tả Văn Quyên sụt sùi đáp:
- Gia gia tuy có lòng từ biết như thế, nhưng bọn cường địch theo sát gót chân gia đình ta lại không chịu buông tha chúng ta, không để cho chúng ta rảnh rang một bước, trong vòng tám năm nay mà gia với má đã trải qua trăm chận chiến, thân bị trọng thương mấy lần, thương nhẹ thì không kể, thế mà vẫn không có cách gì làm cho bọn cừu nhân cảm động, con xem hào khí của gia gia đến vậy là cùng.
Tả Giám Bạch đỡ lời:
- Không phải là hào khí của gia gia đã không còn, có điều cảnh ngộ quá khắc khe tàn khốc, không phải là việc cha con chúng ta có thể hiệp lực mà giải cứu được. Hừ, chín đại môn phái trong võ lâm đã gửi thiếp truyền rao khắp trong thiên hạ nói rằng hể kẻ nào bắt sống được phụ thân là kẻ đó được tùy ý lựa chọn học ba loại tuyệt kỹ trong võ học của chín đại môn phái. Còn kẻ nào lấy được thủ cấp của phụ thân thì có thể chọn học một loại tuyệt kỹ, trọng thưởng như vậy thực là một điều chưa từng có trong võ lâm, vì đối với nhân vật trong võ lâm mà nói có một tuyệt kỹ còn có giá trị hơn bao nhiêu thành quách, bất luận người nào chỉ cần học được ba môn tuyệt kỹ trong chín đại môn phái hiện nay, ba lần chín vị chi là hai mươi bảy, với hai mươi bảy tuyệt kỹ này thì dư sức vùng vẫy làm mưa gió trên giang hồ chiếm ngôi bá chủ trong võ lâm hiện tại.
Tả Văn Quyên nói:
- Nữ nhi đã hiểu ra rồi, nhiều người vì muốn học được tuyệt kỹ của chín đại môn phái cho nên dẫu chẳng quen biết thù oán gì họ cũng quyết chí khổ sở đuổi theo chúng ta không chịu rời bỏ.
Tả Giám Bạch nói:
- Đúng thế, cho nên bao nhiêu nhân vật võ lâm trong thiên hạ đều trở thành đối đầu với gia đình ta, với thanh thế mạnh mẽ như triều dâng này mà cha con ta đủ sức kháng cự lại...
Nói đến đây ông buông một tiếng thở dài, mặt nghiêm lại nói tiếp:
- Do đấy, gia đình ta chỉ còn mỗi một con đường chạy trốn mà thôi, cha vốn tưởng thiên hạ rộng rãi mênh mông, làm gì chẳng tìm được một chỗ đặt chân, nhưng trải qua tám năm trường, cha mới thấy ước vọng đó khó mà thực hiện được, cho nên chỉ còn cách lăn vào chỗ chết để tìm sinh lộ, thử liều xem đoạn đường cuối cùng xem ra sao.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 445
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com