Hầu Ngọc Côn xoa tay vào nhau cười ma mảnh nói:
- Không sai, cô nương là người thông minh, tại hạ cũng phải tính trước một chiêu này, chỉ cần cô nương hạ thủ với tại hạ thì bọn họ hai người theo y như lời tại hạ đã dặn đem chuyện này tuyên bố cho cả thiên hạ đều biết. Thực tình mà nói đây cũng là rơi vào tình thế bất đắc dĩ nên tại hạ mới dùng hạ sách này!
Ôn Phi Khanh ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Hầu Ngọc Côn gằn giọng:
- Hầu Ngọc Côn, con người ngươi thật là hiểm độc!
Hầu Ngọc Côn nhún vai cười nhạt nói:
- Bất độc bất trượng phu, ai cũng không nghĩ cho mình, huống gì chuyện liên quan đến cả tính mạng!
Ôn Phi Khanh nghiến răng nói:
- Hầu Ngọc Côn, ngươi nên biết thanh danh của ta đã bị hủy, ta chẳng còn phải sợ có thêm nhiều người biết về ta!
Hầu Ngọc Côn giữ bình tĩnh nói:
- Nếu đã thế thì Nhị cô nương xin cứ hạ thủ!
Ôn Phi Khanh cất tiếng cười lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi chăng?
Nói rồi trở tay xuất chiêu nhằm vào ngực Hầu Ngọc Côn.
Từ đầu đến giờ Lý Tồn Hiếu vẫn đứng một bên thờ ơ bàng quan, lúc này bỗng nhiên lên tiếng chen vào:
- Cô nương xin chậm tay.
Vừa nói chàng vừa lướt người tới giơ tay cản tay Ôn Phi Khanh lại.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay chùng xuống, nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên lẫn u oán nói:
- Huynh giúp hắn ư?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương xin chớ hiểu nhầm.
Rồi nhìn Hầu Ngọc Côn nói tiếp:
- Các hạ, tại hạ xin hỏi một câu, nếu như hôm nay Nhị cô nương không giết ngươi, thì ngươi có đảm bảo Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương sẽ không… Hầu Ngọc Côn chẳng đợi chàn ghỏi hết câu, gật đầu nói ngay:
- Đương nhiên, ta có thể đảm bảo, nếu như bọn Sầm, Miêu hai người đem chuyện này nói ra cho ai nghe, thì mọi tội ta xin gánh… "Hừ" Hắn nói chưa hết câu thì đột nhiên Lý Tồn Hiếu trơ tay điểm nhanh vào ngực hắn.
Hầu Ngọc Côn chẳng kịp đề phòng hơn nữa hắn nằm mộng cũng không ngờ Lý Tồn Hiếu ra tay với mình, huyệt Cự Khuyết trúng một chỉ khiến người hắn giật lên một cái rồi khựng lại như pho tượng đá.
Lý Tồn Hiếu xuất thủ nhanh như chớp, trầm giọng nói:
- Được, ta thay mặt Nhị cô nương giải quyết chuyện này, người đi đi!
Hầu Ngọc Côn sau phút thất thần giờ chừng như mới hồi tỉnh, hắn hiểu ra tâm mạch bị trúng chỉ lực có thể nguy bất cứ lúc nào, lạt giọng hỏi:
- Lý huynh làm vậy nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Đây là độc môn điểm huyệt của ta, trong nửa năm khí huyết vẫn thông sướng như thường, nhưng sau nửa năm ấy nếu như không được ta tự tay giải huyệt, thì các hạ chết là điều chắc chắn. Cũng có nghĩa là nói, ta thay thế Ôn nhị cô nương nắm ngươi nửa năm, ngươi hiểu rồi chứ.
Hầu Ngọc Côn mặt thất sắc, một lúc mới gượng cười nói:
- Ta chẳng ngời Lý huynh lại giở trò này, lại càng không ngờ Lý huynh giúp cho người nhà Hàn Tinh Môn!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Lúc này trong mắt ta chẳng có một vị "Ôn nhị cô nương" mà chỉ là một cô gái yếu nhược đáng thương!
Hầu Ngọc Côn cười gằn nói:
- Hừ, cô gái yếu nhược đáng thương ư? Nghe khẩu khí Lý huynh chừng như chẳng muốn cùng ta đi Giang Nam!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Ta dọc đường chưa từng nghĩ chờ cơ hội, nhưng hiện tại ngươi đã cho bọn Sầm, Miêu đi, Ôn cô nương cũng ở đây,ta còn đợi gì chứ!
Hầu Ngọc Côn bên khóe môi hiện một nụ cười miễn cưỡng, gật nhẹ đầu nói:
- Được, được, nhân nước lật thuyền, xem như ta xui xẻo. Ta mãi canh chừng ngươi, nhưng không ngờ một lúc sơ ý lại thủ bại. Giờ còn trách ai, chỉ trách ta vừa nhìn thấy Ôn Phi Khanh, thì quên mất ngươi.
Nói rồi quay người bước đi, đến xe ngựa cũng chẳng cần.
Nhìn dáng dấp thiểu não của Hầu Ngọc Côn, Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh vì sao không để tôi giết hắn?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Tôi không thể để chúng hủy Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh chau mày hỏi:
- Huynh hiểu chuyện gì sao?
Lý Tồn Hiếu chỉ gật nhẹ đầu không nói.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Ôn Phi Khanh phớt ửng đỏ, trong lòng hổ thẹn cúi gầm mặt xuống, qua một lúc mới ngước mắt lên chậm rãi nói:
- Tôi chẳng để tâm, cũng chẳng sợ gì cả!
Lý Tồn Hiếu thành tâm nói:
- Họa do tôi mà ra, tội tôi phải gánh chịu, tôi trong lòng vô cùng áy náy.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chàng hỏi:
- Tội do huynh nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tôi nghe vị Giả tiền bối kia nói, Nhị cô nương ra ngoài chính là tìm đến Liễu Ngọc Lân lấy thuốc giải cứu tôi. Không giấu gì cô nương, tôi vốn chẳng tin… Chàng bỏ lửng câu nói, Ôn Phi Khanh hỏi:
- Vậy giờ vì sao huynh lại tin?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Vừa rồi tôi nghe Hầu Ngọc Côn nói trong cảnh "nghìn cân treo mành" hắn xuất hiện hù khiến Liễu Ngọc Lân sợ bỏ chạy mới cứu cô nương, chỉ một điều này tôi hiểu ra ngay cô nương đã đi gặp Liễu Ngọc Lân và đã bị hắn ám toán… Ôn Phi Khanh nén tiếng thở dài nói:
- Tôi vốn cũng không muốn để huynh biết, nhưng không ngờ giờ huynh cũng biết.
Aøi…Chuyện là thế này, Liễu Ngọc Lân giao cho tôi hai viên dược hoàn bảo là giải dược, ai ngờ lại là kích dược do hắn đặc chế. Đến khi tôi trở lại khách điếm thì vị họ Giả kia chẳng thấy đâu, Liễu Ngọc Lân thì ngầm theo chân tôi đến khách điếm, vừa lúc ấy thì hai viên dược hoàn trong tay tôi cũng hóa khí thâm nhập vào trong người tôi từ từ phát tác… Nói đến đó cô nàng cúi gầm đầu chẳng thể nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu lúng túng thật sự nói:
- Nhị cô nương, tôi biết một tiếng hổ thẹn thực còn chưa đủ xin lỗi cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
- Huynh không cần tự nhận lỗi, cũng không thể tự trách, đây chẳng phải là lỗi của huynh. Đây chỉ là số mệnh trớ trêu của tôi, ai bảo ngày thường tôi hung hăng động một chút là giết người, chưa từng làm qua điều thiện, chưa từng cứu qua một người, vậy mà không hiểu vì sao tôi lại quyết định cứu huynh, còn nhu thuận theo huynh… Nàng hơi ngừng lại, nhìn chàng bằng ánh mắt thâm sâu chân thật nói tiếp:
- Sau đó tôi nhận ra tính tình mình tự nhiên thay đổi, bấy giờ mới hiểu đã có cảm tình với huynh, cho nên chăm sóc huynh…mà không tiếc mặt cười mày liếc với Liễu Ngọc Lân, ai ngờ bị hủy trong tay hắn. Aøi…Số đã thế thì còn biết nói gì hơn, nói ra chỉ thêm hận… Chữ "hận" thoát trên môi nàng, ánh mắt hằn lên khí như sắp giết người.
Lý Tồn Hiếu đứng im lặng không biết nói gì hơn. Đương nhiên chàng còn nói được gì nữa ngoài hai tiếng "hổ thẹn" đối với thiếu nữ trước mặt chàng, suốt đời này có lẽ chàng không bao giờ quên!
Qua một hồi trầm lặng, nghe tiếng Ôn Phi Khanh nói:
- Thôi, không nói chuyện này nữa, chỉ thêm vô ích. Aø…huynh làm sao lại đi cùng với bọn người tiểu nhân vô sỉ này?
Lý Tồn Hiếu không hề giấu giếm kể ra hết mọi chuyện.
Im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, Ôn Phi Khanh hai mắt tròn xoe nhìn chàng nói:
- Thì ra là thế, Hầu Ngọc Côn nói không sai, tôi cũng tin lão họ Giả kia chính là Trương Viễn Đình. Huynh cứu cha con họ Ở Khai Phong, sau đó họ Ở cùng tôi trong "Từ thị cổ miếu", giờ thì lão lại cứu huynh, như thế là hợp tình hợp lý. Người khác ai có thể cứu huynh, ai lại muốn mạo hiểm gây họa sát thân đối mặt với tôi!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Nói thế vị họ Giả kia đúng là Trương Viễn Đình?
- Hẳn là không sai!
- Nghe Hầu Ngọc Côn nói thì người Hàn Tinh Môn của cô nương cũng chính đang tìm lão ta?
- Đây là chuyện của phụ thân và ca ca tôi, chẳng liên quan gì đến tôi, giờ thì tôi chẳng còn chút thích thú gì nữa rồi, tôi chỉ muốn tìm ba người:
Liễu Ngọc Lân, Hầu Ngọc Côn, và Sở Ngọc Hiên.
Lý Tồn Hiếu cố tình nói lệch sang chuyện khác hỏi:
- Nhị cô nương làm sao lại đến nơi này?
Ôn Phi Khanh nói:
- Tôi đi tìm Liễu Ngọc Lân, nghe ca ca tôi nói hắn đã đi Giang Nam.
- Giang Nam rộng lớn thế này, muốn tìm người thực chẳng dễ chút nào.
- Tôi biết hắn đi Kim Hoa, hắn đến Lãnh Nguyệt Môn tìm Cơ bà bà theo ý ca ca tôi làm mối!
Nghe một câu này Lý Tồn Hiếu hiểu ra ít nhiều, trong lòng chàng không khỏi dao động, nói:
- Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa vốn có hôn ước, há cần phải có người mai mối?
Ôn Phi Khanh chau mày nói:
- Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa có hôn ước ư? Ai nói điều này?
- Chính lệnh huynh nói cho tôi biết.
Ôn Phi Khanh bật cười nói:
- Huynh tốt nhất đừng nghe ca ca tôi, căn bản không có chuyện này. Lệnh Hồ Dao Cơ và ca ca tôi trước đây kết bạn với nhau đó là điều sự thực, nhưng theo tôi biết đó cũng chỉ là thân giao giữa hai nhà từ xưa đến nay mà thôi, cũng là do vì cha mẹ tôi trước giờ vẫn cứ coi cô ta như con của mình.
Lý Tồn Hiếu vừa ngạc nhiên vừa mừng mừng trong lòng nói:
- Nói vậy không hề có chuyện ước hôn giữa Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh?
- Vốn là không có.
Lý Tồn Hiếu đầu mày hơi chau lại không nói gì thêm.
Ôn Phi Khanh lại nói:
- Ban đầu tôi không hy vọng huynh nghĩ đến cô ấy, nhưng giờ thì nguyện giúp huynh toàn tâm toàn ý với cô ấy, là vì trong lòng cô ấy chưa từng có hình bóng ca ca tôi, đồng thời ca ca tôi cũng không xứng với cô ấy. Tình yêu không thể có bất cứ một chút gượng ép nào, tuy nhiên huynh cứ yên tâm, cô ta lúc này ở trong Hàn Tinh Môn, nhưng tuyệt đối bình an vô sự. Trước khi chưa được Cơ bà bà gật đầu đồng ý, thì người trong Hàn Tinh Môn đố ai dám động đến một cọng tóc của Lệnh Hồ Dao Cơ. Theo tôi nhìn thấy thì Liễu Ngọc Lân đi chuyến này chỉ uổng công không, Cơ bà bà sẽ không bao giờ chấp nhận.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
- Cô nương làm sao tin chắn như vậy?
Ôn Phi Khanh nói:
- Huynh yên tâm, tôi biết, con người Cơ bà bà không dễ nói chuyện, vả lại xưa nay bà ấy chẳng có cảm tình với ca ca tôi.
- Sao, Cơ lão lão không có cảm tình với lệnh huynh ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
- Con người Cơ bà bà rất cổ quái, rất ít người khiến cho bà ta vui vẻ, nói chính xác thì bà ấy nhẹ nhàng dễ dãi hơn với nữ nhi, có lẽ chỉ vì bà ấy thương tôn nữ của mình thôi.
Lý Tồn Hiếu trong lòng nhẹ đi, nhưng không nói gì.
Ôn Phi Khanh thay đổi câu chuyện hỏi:
- Độc trong người huynh trừ hết rồi sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Chưa.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:
- Vậy thì làm sao huynh có thể tụ chân lực điểm huyệt Hầu Ngọc Côn?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tôi chỉ thuận tay điểm vào huyệt Cự Khuyết trên ngực hắn thôi.
Ôn Phi Khanh bật cười lớn, gật đầu nói:
- Thì ra huynh cũng biết dùng mưu lừa hắn!
Hầu Ngọc Côn cười nói:
- Lấy đạo người trị người thì có gì không được!
- Đương nhiên là được, thật cao minh, nhưng…cũng chỉ được nửa năm!
Lý Tồn Hiếu chau mày hiên ngang nói:
- Có thời gian nửa năm đủ để diệt hết lũ tà ma ngoại đạo ấy!
Ôn Phi Khanh tròn mắt nhìn chàng hỏi:
- Huynh cũng đồng tâm giết người ư?
Lý Tồn Hiếu thành thật nói:
- Cô nương, tiêu trừ bọn tà đạo này bất tất phải là chuyện diệt khẩu, cô nương thất thân trong tình trạng chẳng chút hay biết kháng cự, nói ra cũng chẳng phải là chuyện đáng thẹn, chẳng phải là hành vi mất phẩm hạnh!
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu im lặng không nói.
Lý Tồn Hiếu cũng chẳng nói gì thêm chàng phóng mắt nhìn ra bến sông, thấy người trên bến đã qua sông khá nhiều, lúc này một con thuyền nan đổ vào bến, thuyền phu là một trung niên hán tử cứ nhìn về phía họ.
- Nhị cô nương có thuê thuyền sao?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
- Tôi đã thuê, lúc vừa định lên thuyền thì gặp Sầm Đông Dương.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Chiếc thuyền kia hẳn là thuyền cô nương thuê, thuyền phu đang chờ.
Ôn Phi Khanh quay đầu nhìn xuống sông, rồi nhìn chàng hỏi:
- Chẳng phải huynh cũng muốn qua sông? Hay là cùng xuống thuyền qua sông với tôi?
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự cuối cùng cũng gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống thuyền, con thuyền nang từ từ hướng ra giữa dòng sôngj.
Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh Ôn Phi Khanh đầu mũi thuyền, nhìn sóng nước cuồn cuộn trong lòng chàng dâng lên bao cảm xúc, trên mặt hiện nét trầm tư khác thường.
Ôn Phi Khanh nhìn chàng khẽ giọng hỏi:
- Huynh đang nghĩ gì thế?
Lý Tồn Hiếu thốt lên hai câu thơ:
- Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sóng nước đãi tận anh hùng… Ôn Phi Khanh đôi môi mấp máy định nói gì nhưng lại thôi, qua một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Huynh lần này đến Giang Nam chỉ là để tìm Trương Viễn Đình thôi sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp:
- Vâng!
- Không còn chuyện gì nữa sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không, Giang Nam vốn đối với tôi rất xa lạ, nếu như không phải vì tìm Trương Viễn Đình thì chẳng khi nào đến đây!
Ôn Phi Khanh gợi ý:
- Vậy thì trước hết đưa tôi đến Kim Hoa một chuyến, sau đó tôi sẽ đưa huynh đi khắp Giang Nam tìm Trương Viễn Đình, được chứ?
- Cô nương muốn tôi đưa cô nương tìm Liễu Ngọc Lân?
- Đúng, huynh đồng ý chứ?
Lý Tồn Hiếu hơi ngần ngại hỏi:
- Kim Hoa là sở tại của Lãnh Nguyệt Môn, tôi đi có bất tiện chăng?
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói:
- Lãnh Nguyệt Môn ngoại trừ Lệnh Hồ Dao Cơ ra thì còn ai biết huynh, có gì mà không tiện!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
- Được, thế thì tôi theo cô nương đến đó một chuyến.
Ôn Phi Khanh chợt nhớ ra một điều hai mắt rạng lên nhìn chàng nói:
- Huynh theo tôi đến Kim Hoa gặp Liễu Ngọc Lân nhất định sẽ lấy thuốc giải bằng được cho huynh, như vậy càng đỡ mất công phải lấy thuốc giải rồi còn chạy khắp nơi tìm huynh!
Lý Tồn Hiếu cảm kích nói:
- Đa tạ cô nương.
- Chớ nên khách khí… Nàng hơi ngừng lại, có chút do dự rồi nói tiếp:
- Chúng ta quen nhau chẳng phải chỉ một ngày, vậy mà tôi chỉ biết huynh bằng cái tên Lý Tồn Hiếu, ngoài ta không biết gì nữa, huynh có thế nói gì nhiều hơn chăng?
"Không!" Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói:
- Gia phụ khả năng vẫn còn sống, có điều không biết người hiện đang ở đâu, lúc tôi còn nằm nôi thì gia phụ đã rời bỏ nhà đi… Ôn Phi Khanh hơi ngạc nhiên nói:
- Lệnh tôn là… Lý Tồn Hiếu nói ngay:
- Cũng là người trong võ lâm.
- Lệnh tôn vì sao lại bỏ nhà đi?
Lý Tồn Hiếu ánh mắt xa vời, sau chút im lặng nói:
- Gia mẫu vốn có một người sư đệ đồng môn tình như thủ túc, sau khi cha mẹ tôi kết hôn rồi, vị sư cửu kia vẫn thường lui tới nhà như người trong gia đình. Chẳng ngờ gia phụ tính khí hẹp hòi, nghi kỷ giữa gia mẫu và vị sư cửu kia có chuyện mờ ám, nên sau một lần hai người cãi vã nhau thì gia phụ bỏ nhà đi… Ôn Phi Khanh đầu mày nhíu lại nói:
- Sự hiểu nhầm này quá tệ hại!
Lý Tồn Hiếu nói tiếp:
- Gia mẫu tự hỏi lòng mình không thẹn nên cũng mặc ông ấy, cũng không hề nói chuyện này với vị sư đệ của mình. Do vậy mà sư cửu vẫn cứ thường xuyên lui tới trong nhà, đồng thời so với trước còn nhiều hơn, nhân vì lúc ấy gia mẫu đã mang thai mà không có người chăm sóc… Ôn Phi Khanh nói:
- Thế thì càng hỏng!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Gia phụ đi một hơi hai năm bặt vô âm tín, vị sư cửu kia đã cho người đi tìm khắp nơi trong ngũ hồ tứ hải, nhưng vẫn không một tin tức. Lúc bấy giờ tôi đã được một tuổi, tình cảnh trong nhà càng cực khổ, vị sư cửu thấy đã hết cách nên mạnh dạn đưa gia mẫu và tôi cùng luôn cả người hầu già trong nhà đến ở trong nhà sư cửu. Nào ngờ… chỉ nửa tháng sau thì nhà sư cửu gặp tai họa, cả nhà lớn nhỏ hơn hai mươi người bị giết sạch, duy nhất chỉ một mình gia mẫu ôm tôi chạy thoát được kiếp nạn ấy… Ôn Phi Khanh nghe đến đó buông tiếng thở dài nói:
- Thật tàn độc, ai đã hạ độc thủ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ biết được bọn người kia không ít, mà thân thủ cao cường, cả nhà sư cửu gần ba mươi người chỉ giải quyết trong nháy mắt… Ôn Phi Khanh nhíu mày nhìn chàng hỏi:
- Lệnh đường cũng không biết bọn người kia là ai?
- Đương thời gia mẫu chỉ lo ôm tôi chạy trốn, còn lòng dạ nào nhìn bọn người này.
- Những chuyện này lệnh đường nói cho huynh biết sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Không, là gia sư.
Ôn Phi Khanh ngớ người hỏi:
- Lệnh sư ? Vậy còn lệnh đường… Nghe hỏi đến đây trong hai mắt Lý Tồn Hiếu rưng rưng ngấn lệ nói:
- Nghe gia sư nói, gia mẫu sau khi ôm tôi chạy thoát hiểm tìm đến một ngôi cổ tự trong thâm sơn gặp sư phụ khẩn cầu thâu nhận tôi. Gia sư là cao tăng đắc đạo, nhìn ra đây là một trường nghiệt chướng nên không chịu thâu nhận, gia mẫu cứ thế quỳ bên ngoài nhất định không đi, đồng thời người trích huyết để nuôi tôi khỏi chết đói. Đến khi gia mẫu huyết trong người kiệt cạn giọt cuối cùng, lúc ấy gia sư mới chấp nhận… Ôn Phi Khanh nghe nói giật mình chau mày hỏi:
- Vì sao lệnh sư phải đợi đến lúc ấy mới gật đầu chấp nhận?