Miêu Phương Hương vội nói:
- Công tử, cô ta đi đến!
Hầu Ngọc Côn nói:
- Ta sở dĩ cho ngừng xe, chính là đợi cô ta đến!
Bóng người áo trắng kia tuy nói là đi chậm rãi, nhưng thực ra tốc độ so với người thường nhanh gấp bội, khoảng cách bốn năm mươi trượng chỉ trong nháy mắt đã đến gần ngoài mười trượng.
Hầu Ngọc Côn hất mạnh tay một cái khiến cả tấm bạt phía sau xe vén hẳn lên, cất tiếng nói lớn:
- Lãnh cô nương đấy sao?
Bóng người áo trắng chậm lại nói:
- Là ta, Hầu Ngọc Côn, người làm gì?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói:
- Tôi đoán là cô nương, quả nhiên chính là cô nương… Nói chuyện vài câu thì Lãnh Ngưng Hương đã đến sau xe, Hầu Ngọc Côn nhảy xuống khỏi xe ôm quyền thi lễ nói:
- Cô nương đi đêm đến tận đây, hẳn cùng đường, có muốn chúng tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương chẳng đáp lời hắn, ánh mắt nhìn nhanh vào trong xe hỏi lại:
- Ngươi đi đến đâu?
Hầu Ngọc Côn đáp:
- Tôi có chuyện đi Giang Nam.
Lãnh Ngưng Hương hỏi:
- Nó là ai?
Hầu Ngọc Côn hàm hồ nói một câu:
- Chẳng phải vừa rồi cô nương đã gặp, Lý Tồn Hiếu… Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn thẳng vào Miêu Phương Hương nói:
- Ta muốn hỏi là vị cô nương kia?
Hầu Ngọc Côn "a" lên một tiếng nói:
- Thì ra người cô nương muốn hỏi là cô ta, Miêu Phương Hương một trong Bạch Cốt Tam Sát.
Lãnh Ngưng Hương mày liễu chau lại nói:
- Bạch Cốt Tam Sát!
Hầu Ngọc Côn cười nói:
- Bạch Cốt Tam Sát thật vinh hạnh, đến cô nương cũng biết tới!
Miêu Phương Hương trong xe hơi nghiêng mình thi lễ nói:
- Miêu Phương Hương bái kiến Lãnh cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chẳng để ý đến cô ta, nhìn Hầu Ngọc Côn lại hỏi:
- Còn người đánh xe kia?
Hầu Ngọc Côn đáp:
- Lão nhị trong Bạch Cốt Tam Sát, Sầm Đông Dương.
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt hồ nghi hỏi:
- Bọn họ là bằng hữu của ngươi?
Hầu Ngọc Côn gật đầu đáp:
- Có thể nói như vậy.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói:
- Có thể nói như vậy? Nghĩa là sao?
- Họ hai người xem tại hạ như chủ nhân, nhưng tại hạ chỉ xem họ như bằng hữu.
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói:
- Vậy có loại biết, thật chẳng tệ!
Miêu Phương Hương tuy trong lòng không vui vì câu nói mỉa mai này, nhưng chẳng dám lên tiếng, đến một chút biểu hiện trên mặt cũng không.
Hầu Ngọc Côn thì làm như không nghe thấy, cười "hi hi" nói:
- Cô nương có muốn tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương lạnh nhạt nói:
- Không cần, đa tạ hảo ý!
Rồi quay người phóng chân vọt đi, lần này thì chẳng đi theo đường lớn.
Hầu Ngọc Côn cười ha hả nói lớn:
- Cô nương đi mạnh khỏe, thứ cho tôi không tiễn chân được!
Chẳng nghe Lãnh Ngưng Hương đáp thêm tiếng nào, chỉ trong chớp mắt bóng trắng đã vọt xa cả trăm trượng, Hầu Ngọc Côn quay người bước lên ngồi trên xe quát lớn:
- Đi, không cần nhanh quá!
Sầm Đông Dương phía trước ứng thanh đáp, rồi vung roi cho ngựa chạy đi.
Hầu Ngọc Côn nhìn Lý Tồn Hiếu cười vui nói:
- Giờ thì đảm bảo cô ta chẳng còn quay lại.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Các hạ thật cao minh.
Miêu Phương Hương chen vào nói:
- Lãnh Ngưng Hương sẽ chẳng bao giờ bày trò thần oai nữa!
- Nói đúng lắm.
Sầm Đông Dương ở phía trước cũng góp lời nói:
- Tốt nhất đừng bao giờ rơi vào tay Sầm mỗ, nếu như vào tay Sầm mỗ nhất định cho cô ta biết mùi mèo vỡn chuột như thế nào! Hắc hắc… Miêu Phương Hương nói:
- Ngươi thì cũng chỉ dựa vào chút sức lâm trận của mình để ra oai.
Hầu Ngọc Côn cười hô hố nói:
- Ta cũng muốn học theo cách của hắn xem thế nào?
Miêu Phương Hương liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt hàm lộ chút tà khí, một nụ cười bí hiểm trên môi.
Lý Tồn Hiếu vờ làm như không nghe thấy mấy lời cợt nhã của bọn họ, nhắm hờ mắt tựa ngừơi vào thành xe chẳng lên tiếng.
- Đúng rồi!
Hầu Ngọc Côn bỗng nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói lớn:
- Cứ học theo Lý huynh là hay nhất, đường đi Giang Nam xa xôi khó nhọc, ngựa mệt mỏi thì còn thay được, nhưng con người chẳng phải bằng đồng bằng thép, tốt nhất nhắm mắt dưỡng thần tĩnh khí là hơn hết!
Miêu Phương Hương ném một ánh mắt thâm sâu nhìn Lý Tồn Hiếu rồi cũng nhắm hờ mắt chẳng nói gì thêm.
Cỗ xe ngựa cứ rong ruỗi ngày này qua ngày khác, thay ngựa có đến ba lần, đồng thời còn thay thêm một cỗ xe khác, chạy một hơi đến tận bờ Giang Nam, chung quy không còn thấy bóng Lãnh Ngưng Hương bám theo.
Đến đây thì xe chạy chầm chậm, rèm thùng xe vén cao, Hầu Ngọc Côn phóng mắt ngắm cảnh chung quanh hít sâu một hơi cao hứng nói:
- Chưa qua sông mà đã nghe hương vị Giang Nam. Nhìn xem, chỉ một vùng này đã thấy khác hẳn Trung nguyên, Lý huynh thấy đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu thành thật đáp:
- Đúng thế.
Liền nghe Sầm Đông Dương phía trước hỏi vọng lại:
- Công tử, chúng ta qua sông ở đâu?
Hầu Ngọc Côn nói:
- Vùng này ta không quen, ngươi thấy nơi nào thuận tiện thì qua sông.
"vâng" Sầm Đông Dương đáp một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Miêu Phương Hương nói:
- Công tử, qua sông rồi, chúng ta đi đâu?
Hầu Ngọc Côn nghe hỏi liều quay nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói:
- Điều này thì nên hỏi Lý huynh.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tại hạ chỉ nghe Giả tiền bối nói là đi Giang Nam, nhưng đi nơi nào ở Giang Nam thì tại hạ không rõ.
Hầu Ngọc Côn tỏ ra chẳng để ý, cười nói:
- Vậy thì hơi phiền, một vùng Giang Nam rộng lớn thế này mà tìm người thì khác nào mò kim đáy biển!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
- Đúng là như thế, nhưng tại hạ chẳng còn giúp gì được.
Hầu Ngọc Côn cười vui vẻ nói:
- Lý huynh chớ nên quên, chẳng phải một mình tiểu đệ muốn tìm Trương Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu lại gật đầu thừa nhận:
- Tại hạ biết, chính tại hạ cũng đang muốn tìm lão ta.
Hầu Ngọc Côn cười nói:
- Lý huynh hiểu được thế thì tốt, ban đầu Lý huynh chẳng như tiểu đệ nôn nóng tìm lão ta, nhưng tìm ra sớm ngày nào thì tốt ngày ấy. Phải biết muốn tìm lão ấy chẳng riêng gì hai chúng ta, tránh phải đêm dài lắm mộng!
Hầu Ngọc Côn nói:
- Tại hạ chỉ hận một điều là không tìm được lão ta ngay bây giờ.
Hầu Ngọc Côn vẻ hơi bất người "A" lên một tiếng nói:
- Tiểu đệ không ngờ Lý huynh cũng nôn nóng như thế!
- Chỉ e còn nôn nóng hơn cả các hạ.
Bỗng xe ngừng lại, giọng Sầm Đông Dương phía trước nói lớn:
- Công tử, chúng ta qua sông ở đây, xin mời xuống xe.
Hầu Ngọc Côn nhìn ra ngoài thấy xe ngừng lại bên một bến tàu, sông Trường Giang nằm ngang trước mặt, sóng nước mênh mông cuồn cuộn chảy về đông, nhìn sang bờ bên kia chỉ thấy một rặng màu xanh xanh, đủ biết mặt sông rộng có đến năm sáu mươi trượng.
Bên bến tàu thuyền lớn thuyền nhỏ đổ san sát bên nhau, người đứng thành đoàn, kẻ qua người lại, tiếng rao bán hàng nhộn nhịp thực không khác gì một chợ trấn ven sông.
Ba người theo nhau xuống xe, Hầu Ngọc Côn nhìn Sầm Đông Dương hỏi:
- Đây là nơi nào?
Miêu Phương Hương nhanh nhảu đáp:
- Bến sông này đã thuộc về địa vực Giang Nam.
Hầu Ngọc Côn đưa mắt nhìn quanh tàu thuyền trên bến hỏi:
- Có dễ mượn thuyền không?
Sầm Đông Dương gật đầu nói:
- Thuyền mướn chẳng khó, có điều…công tử, xe ngựa này… Hầu Ngọc Côn nói ngay:
- Vốn chẳng phải của ta, bỏ nó đi cũng chẳng sao.
Sầm Đông Dương nói:
- Thế thì dễ, công tử xin chờ ở đây, tôi đi mướn thuyền.
Nói rồi thả bộ đi dọc theo bờ sông.
Hầu Ngọc Côn nhìn xuống bến thuyền nói:
- Người đông thế này mà đều đợi qua sông, nếu chúng ta đợi thì đợi cả nửa ngày đây!
Miêu Phương Hương nói:
- Có cách mà chúng ta chẳng phải chờ lâu… Vừa nói với nhau mấy câu đã thấy Sầm Đông Dương chen từ trong đám người đứng bên bến thuyền, mặt mày hớt hải chạy nhanh trở lại.
Hầu Ngọc Côn chau mày hỏi ngay:
- Chuyện gì?
Sầm Đông Dương thử gấp nói:
- Công tử, nguy rồi, tôi chạm phải… Hắn nói chưa hết câu thì nghe giọng Miêu Phương Hương thất thanh la lên:
- A, Ôn Phi Khanh!
Cả Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn Hiếu nghe ba tiếng "Ôn Phi Khanh" thì đều ngớ người, mắt nhìn theo ánh mắt Miêu Phương Hương liền nhận ra trên một mô đất cao ngay bên bến sông một bóng nữ nhân áo đen đang đứng. Từ đầu đến chân phục trang một màu đen, đến ngay tấm mạn che mặt bằng lụa cũng mày đen, chẳng phải Ôn Phi Khanh thì là ai?
Hầu Ngọc Côn trên mặt biến sắc nói:
- Cô ta làm sao lại đến đây… Miêu Phương Hương nói:
- Công tử, cô ta đã nhìn thấy chúng ta.
- Ta biết, nhưng nơi đông người thế này thách cô ta dám làm gì. Chúng ta đi, tìm một nơi khác qua sông!
Nói rồi quay người bước lên xe.
Sầm Đông Dương vội nói:
- Công tử, không đi được.
Hầu Ngọc Côn nghe nói ngừng chân lại hỏi:
- Vì sao lại đi không được?
Sầm Đông Dương cười khổ nói:
- Tôi đang định bẩm công tử, cô ta muốn tôi chuyển lời cho công tử, nói nơi này đông ngừơi nên không muốn làm kinh động người khác, mời công tử ra cánh rừng ngoài xa trăm trượng kia chờ, cô ta đến nói chuyện. Cô ta chỉ ngại điều này, giờ công tử bỏ đi chẳng phải vừa hợp tâm ý cô ta sao?
Hầu Ngọc Côn nhìn nhanh về phía bến sông bỗng la lên:
- Aùi, cô ta có lẽ thay đổi chủ ý, đến rồi kia!
Sầm Đông Dương quay nhìn thì quả nhiên thấy Ôn Phi Khanh đã rời khỏi gò đất đang đi đến gần.
Miêu Phương Hương cười nhạt nói:
- Cứ để ả đến đây, hừ…chỉ cần ả dám manh động thì ta sẽ nói toạt chuyện của ả đêm ấy ra!
Hầu Ngọc Côn vừa nghe thì trong ánh mắt loé lên một nét tà khí, nhìn Sầm Đông Dương hỏi:
- Chuyện ngươi kể ta nghe là thực đấy chứ?
Sầm Đông Dương xoa tay cười cười nói:
- Cứ một chuyện Sở Ngọc Hiên nhất định giết bằng được Miêu Phương Hương, công tử chẳng lẽ không hiểu ra sao?
- Đúng!
Hầu Ngọc Côn vỗ tay vui mừng nói:
- Nếu là ta thì ta sẽ phục đầu lạy hai ngươi ba lạy. Nghe đây, hai ngươi nhanh ra ngoài khu rừng kia chờ ta, ta ở đây nói chuyện với cô ta, đi nhanh!
Sầm Đông Dương ngớ người nói:
- Ý công tử là… - Ta có chủ ý của ta, nếu chờ cô ta đến thì muốn đi cũng không kịp, đi nhanh đi!
Sầm Đông Dương nghe thế chẳng hỏi gì thêm, liền cùng Miêu Phương Hương phóng chân chạy đi ngay.
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương vừa đi xong thì Ôn Phi Khanh cũng vừa đến gần, Hầu Ngọc Côn ôm quyền thi lễ nói:
- Nhị cô nương vẫn an khang! Từ lần gặp ở tiểu trấn kia, chẳng ngờ giờ lại gặp nhau trên bến Trường Giang này, đúng là quả đất quay tròn!
Ôn Phi Khanh chẳng để ý đến thái độ cung cung kính kính giả tạo của Hầu Ngọc Côn, chỉ nhìn theo bóng bọn Sầm Đông Dương hai người hỏi:
- Bọn chúng vì sao lại đi?
Hầu Ngọc Côn cười hi hi nói:
- Cô nương muốn tìm tôi, có tôi đây chẳng đủ sao?
Ôn Phi Khanh lại nhìn Lý Tồn Hiếu, bất giác trong lòng có chút xao động nói:
- Không ngờ gặp huynh ở đây, tôi tìm huynh đã lâu, làm sao lại gặp huynh ở đây chứ?
Hầu Ngọc Côn chen vào nói:
- Cô nương, Lý huynh hiện tại đã là bằng hữu của tại hạ.
Ôn Phi Khanh liếc xéo hắn một cái nói; - Ta biết, ta cũng chính đang tìm ngươi.
Hầu Ngọc Côn cười cười nói:
- Nhị cô nương tìm tôi làm gì?
Ôn Phi Khanh lạnh giọng nói:
- Tự ngươi hiểu!
Hầu Ngọc Côn vờ lắc đầu nói:
- Tại hạ không biết, theo tại hạ biết thì lẽ ra Nhị cô nương nên cảm tạ tôi mới phải. Bởi vì trong cảnh nghìn cân treo mành thì tôi xuất hiện hù chạy Liễu Ngọc Lân, cô nương có hiểu bốn chữ "nghìn cân treo mành" kia là chỉ điều gì không?
Ôn Phi Khanh vừa nghe một câu này thì mặt trắng ra, trong ánh mắt lộ thu ba giờ sắc lạnh hằn sát khí, nói:
- Vậy thì ta phải cảm tạ ngươi!
Nói rồi cánh tay ngọc từ từ giơ lên… Hầu Ngọc Côn không chút hốt hoảng, nói ngay:
- Xem ra Nhị cô nương hiểu nhầm rồi. Tôi tuy đuổi Liễu Ngọc Lân chạy, thế nhưng tôi chẳng phải là người đục nước béo cò, mà người nhân nhà cháy ăn cướp kia chính là Sở Ngọc Hiên!
Ôn Phi Khanh ngơ người, cánh tay ngọc đặt trên hông, lạnh giọng nói:
- Ngươi nói sao, Sở Ngọc Hiên?
Hầu Ngọc Côn cười cườinói:
- Tôi chẳng ngại gì cứ nói thẳng ra cho Nhị cô nương biết, trong khi tôi ở bên ngoài giữ chân Liễu Ngọc Lân, thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương ở bên trong cứu cô nương chạy. Bọn Sầm Đông Dương hai người mang cô nương đến một ngôi miếu hoang, chẳng ngờ ở đó chúng gặp phải Sở Ngọc Hiên, chính Sở Ngọc Hiên đánh đuổi bọn họ… Nói đến đó hắn nheo mắt cười cợt nói tiếp:
- Sau đó chuyện thế nào thì bất tất nói ra!
Ôn Phi Khanh trên mặt không còn chút sắc huyết, sau hồi lặng người hỏi:
- Thật Sở Ngọc Hiên chứ?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
- Cô nương biết tại hạ rồi, nếu như là tại hạ thì có chết cũng chẳng bao giờ thừa nhận chuyện này.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
- Thảo nào mà vừa nhìn thấy ta, bọn chúng liền bỏ chạy. Giờ chúng đã chạy thì ta đành tìm ngươi.
Hầu Ngọc Côn ngẩng người nói:
- Nhị cô nương vì sao lại tìm tại hạ, chẳng phải vừa rồi tại hạ đã nói… Ôn Phi Khanh buông rõ từng tiếng:
- Liễu Ngọc Lân, Sở Ngọc Hiên và ngươi, ta chẳng bỏ qua tên nào!
Hầu Ngọc Côn la lên:
- Cô nương định sát nhân diệt khẩu?
Ôn Phi Khanh giọng lạnh như băng nói:
- Có thể nói như thế, còn có một nguyên nhân khác, chính ngươi đã để cho bọn Sầm Đông Dương bắt ta đi, rõ ràng ngươi cũng manh tâm làm chuyện bất lương!
Dứt lời, tay đặt trên hông từ từ giơ lên.
Hầu Ngọc Côn vội nói lớn:
- Nhị cô nương, nên biết đây là bến thuyền qua sông!
- Hừ! Ta vốn lo làm kinh động quần chúng, nhưng giờ thì ta chẳng còn phải lo quá nhiều như thế.
Nói đến đó, cánh tay đã giơ cao chuẩn bị đẩy chưởng tới… Hầu Ngọc Côn miệng la bai bải:
- Nhị cô nương, nếu có giết được một mình Hầu Ngọc Côn thì cũng chẳng bị miệng được thiên hạ.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay hơi khựng lại.
Hầu Ngọc Côn nhân cơ hội tấn công ngay:
- Chuyện này thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương còn rõ ràng hơn tôi nhiều, Nhị cô nương nhìn kia, bọn họ hia người đứng ngoài khu rừng kia chẳng xa chút nào!
Ôn Phi Khanh trong lòng không khỏi chấn động nói:
- Ta hiểu rồi, nếu ta giết ngươi thì chúng sẽ hủy thanh danh của ta, đúng chứ?