watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:40:1029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21-29 - Hết - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21-29 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 27



Hồi 22-3

Lục Tiểu Phụng ngửng đầu nhìn : Những bóng chim én dần dần mất hút vào trong sắc chiều tàn. Đột nhiên chàng thở dài, miệng lẩm bẩm :

- Đến chim chóc còn không muốn ở lại đây huống chi là người…

Phải chăng Thương Quan Phi Yến cũng bay ra ngoài như những con én này, hay là cô bị chôn vùi dưới đất vàng?

Tại sao Thượng Quan Đan Phụng cũng mất tích? Đại Kim Bằng Vương phải chăng đã biết nàng đi đâu, nên lão không hỏi Lục Tiểu Phụng về tin tức của nàng?

Hai chân của lão bị chặt rồi có sáu ngón không?

Mấy vấn đề này ai có thể tìm ra được đáp án?

Trời đã huỳnh hôn. Sau lúc huỳnh hôn gió thổi càng lạnh. Ngọn gió lạnh xuyên qua cửa sổ vào nhà. Gió thổi đến bên mình Hoa Mãn Lâu khiến gã biết trời tối rồi.

Làn da của gã cũng cảm giác linh mẫn khác người thường như tai mũi gã vậy.

Có điều lúc này Hoa Mãn Lâu không còn tâm tình hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng vào lúc huỳnh hôn buổi tháng Tư. Tâm thần gã đang rối loạn.

Từ ngày Hoa Mãn Lâu gặp Thương Quan Phi Yến trong tòa tiểu điếm kia, tâm thần gã thỉnh thoảng thấy hoang mang bối rối, nhất là những lúc gã hoàn toàn cô độc.

Gã phát giác trong vụ này có điều quái dị, nhưng quái dị ở chỗ nào thì gã không nói được.

Bây giờ đến lúc ăn cơm rồi mà chưa thấy Lục Tiểu Phụng trở về. Đại Kim Bằng Vương cũng không phái người tới mời bọn họ về ăn cơm.

Dường như sự tình lại biến đổi, nhưng lúc gã phát giác thì biến hóa ra sao gã cũng không nói được.

Giữa lúc ấy đột nhiên gã phát giác trong làn gió có mùi hương khác lạ. Chính mùi hương này đã khiến tâm thần gã bồi hồi.

Gã tự hỏi :

- Phải chăng là Thương Quan Phi Yến đã trở về?

Hoa Mãn Lâu bám vào cửa sổ, người gã vọt ra ngoài. Gã tin là cảm giác của mình nhất định không thể sai trật.

Nhưng gã chẳng nhìn thấy gì. Thế giới đối với gã vĩnh viễn không bao giờ sáng sủa, chẳng bao giờ có màu sắc, chỉ hoàn toàn là một vùng hắc ám tuyệt vọng!

Mùi hương vừa rồi trộn lẫn với mùi hương hoa thơm khiến cho gã không phân biệt được từ phía nào đưa tới.

Nhưng đột nhiên gã nghe tiếng người nói từ trong bụi hoa vọng lại :

- Tiểu muội đã về đây.

Quả nhiên là thanh của Thương Quan Phi Yến.

Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng kiềm chế mối khích động trong lòng. Hồi lâu gã mới nhẹ buông tiếng thở dài nói :

- Quả nhiên cô nương đã trở về.

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Tướng công biết tiểu muội trở về ư?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Tại hạ không biết mà chỉ hy vọng cô trở về.

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Phải chăng tướng công đang nghĩ tới tiểu muội?

Hoa Mãn Lâu mỉm cười. Nụ cười lộ ra mối tình cảm không bút nào tả xiết, cũng không hiểu đây là sự hoan hỷ hay sự chua cay?

Thương Quan Phi Yến đã tiến lại nắm tay gã, dịu dàng hỏi :

- Tiểu muội đã trở về mà sao tướng công lại không vui vẻ?

Hoa Mãn Lâu ngập ngừng đáp :

- Tại hạ… tại hạ còn có điều chưa nghĩ ra,

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Điều chi?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Lần thứ hai tại hạ gặp cô nương, lại nghĩ tới một người khác.

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Tướng công nghĩ tới ai?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Thượng Quan Đan Phụng.

Gã vừa nói tên này ra liền cảm thấy tay Thương Quan Phi Yến khẽ run lên.

Nhưng cô lập tức nắm chặt tay gã hơn. Làm bộ phụng phịu, cô hỏi :

- Lúc tướng công gặp tiểu muội lại nghĩ đến y ư?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Đúng thế!

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Tại sao vậy?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Vì… vì có lúc tại hạ tưởng chừng cô nương với Thượng Quan Đan Phụng là một người.

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Sao tướng công lại cảm giác như vậy được?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Tại hạ cũng không biết nữa, nên chính tại hạ… thường thường cũng cảm thấy kỳ quái.

Thương Quan Phi Yến nói :

- Chẳng lẽ tướng công cũng tin lời cô em của tiểu muội xác định là Thương Quan Phi Yến bị người giết chết rồi. Thương Quan Phi Yến bây giờ chỉ là Thượng Quan Đan Phụng ngụy trang hay sao?

Hoa Mãn Lâu khôn bề mở miệng, vì trong gã quả có ý hoài nghi như vậy. Gã không muốn nói dối trước mặt con người mà gã vẫn yêu mến.

Thương Quan Phi Yến hỏi :

- Tướng công còn nhớ Thôi Nhất Đông không? Tướng công còn nhớ đã hỏi tiểu muội những gì không? Phải chăng tướng công đã hỏi : “Cô nương có nghe thấy tuyết hoa rụng xuống nóc nhà? Cô nương có cảm giác được nụ hoa ở giữa làn xuân phòng từ từ hé nở? Nguồn sinh lực đó thực là kỳ diệu!”

Thương Quan Phi Yến dừng lại một chút rồi tiếp :

- Tướng công còn hỏi : “Cô nương có biết trong ngọn thu phong thường đem lại cái gì? Phải chăng nó đưa mùi thanh hương ở lá từ trên núi xa xa về để cống hiến cho mình?”

Dĩ nhiên Hoa Mãn Lâu còn nhớ như in trong óc.

Những cầu này chính gã đã nói ra mà bây giờ Thương Quan Phi Yến nhắc lại không sai một chữ.

Thương Quan Phi Yến lại hỏi :

- Nếu tiểu muội là Thượng Quan Đan Phụng thì sao lại biết được những câu này? Sao lại nhớ rõ ràng đến thế?

Hoa Mãn Lâu mỉm cười. Đột nhiên gã phát giác mối hoài nghi của mình thật vô căn cứ mà cũng vô dụng nữa.

Gã không khỏi nảy ra chút hối hận trong lòng rồi không nhịn được khẽ đưa tay lê vuốt tóc trên đầu Thương Quan Phi Yến.

Thương Quan Phi Yến đã ngã mình vào lòng gã và ôm chặt lấy gã.

Hoa Mãn Lâu bây giờ chỉ còn cảm thấy mình đầy đủ hạnh phúc, cơ hồ gã quên hết mọi sự.

Giữa lúc ấy, gã đột nhiên phát giác tay Thương Quan Phi Yến điểm vào huyệt Ngọc Chẩm sau gáy gã.

Tiếp theo gã không cảm thấy gì nữa.

Trên mặt đất đã hiện ta một huyệt động rộng chừng hơn trường sâu đến hai thước.

Người Lục Tiểu Phụng mồ hôi ướt đầm.

Thượng Quan Tuyết Nhi quỳ xuống một bên. Hai tay thị đỡ lấy má chàng lắc đi lắc lại không ngớt hỏi :

- Công tử dừng lại làm gì? Phải tiếp tục đào xuống nữa chứ? Thân hình công tử khỏe mạnh như vậy mà sao vô dụng đến thế?

Lục Tiểu Phụng đưa tay áo lên lau mồ hôi trán nhăn nhó cười đáp :

- Vì tại hạ chưa ăn cơm. Đáng lý bây giờ tại hạ đang ngời trên bộ ghế thoải mái bồi tiếp lệnh thúc thúc uống rượu. Nhưng tại hạ lại là thằng ngốc ở đây đào huyệt động.

Tuyết Nhi chớp mắt nói :

- Chẳng lẽ công tử không muốn chiều lòng một cô gái như ta đào huyệt giùm? Công tử muốn ngồi bàng quan chăng?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì tại hạ không muốn mà phải làm thành ra xúi quẩy.

Tuyết Nhi nói :

- Vụ này sao lại kể là xúi quẩy được? Chính là một chuyện rất quanh vinh.

Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên hỏi :

- Quang vinh ư?

Tuyết Nhi đáp :

- Người đàn ông khác có quỳ gối xuống năn nỉ ta đào lỗ giùm ta cũng không chịu đâu!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 91
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com