watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:44:1829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21-29 - Hết - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21-29 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 27



Hồi 21-3

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Chỉ kiếm thấy hai tên.

Đại Kim Bằng Vương mắt sáng lên hỏi :

- Chúng ở đâu?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Họ chết rồi.

Đại Kim Bằng Vương động dung hỏi :

- Làm sao họ chết?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Con người ai mà không chết?

Chàng đáp câu này tỏ ra bụng còn mãi nghĩ đâu đâu, vì chàng không ngó thấy chân Đại Kim Bằng Vương …

Trên đầu gối Đại Kim Bằng Vương phủ một tấm đệm thêu rồng vàng tựa hồ lão sợ lạnh.

Hoa Mãn Lâu thuật vắn tắt lại những sự đã trải qua rồi nói :

- Bọn tại hạ không tìm thấy Hoắc Hưu vì hắn vốn là người rất khó kiếm.

Đây là lần đầu tiên gã nói dối và gã phát giác ra nói dối không phải là chuyện khó khăn.

Lúc gã nói dối câu này trong lòng cảm thấy không có lỗi gì với ai.

Đại Kim Bằng Vương thở dài sườn sượt nói :

- Ta muốn gặp hắn một lần thử xem chúng còn mặt mũi nào nhìn thấy ta không?

Hoa Mãn Lâu nói :

- Tại hạ cũng thấy mặt một người.

Đại Kim Bằng Vương hỏi :

- Ai?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Chu Đình.

Đại Kim Bằng Vương chau mày nói :

- Ta đang muốn hỏi các vị về Chu Đình và đã phái người đi mời hai lần vẫn không thấy y tới.

Hoa Mãn Lâu trầm ngâm một lúc rồi cười nói :

- Chắc vì y vốn là người đại lãn.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên trầm trồ :

- Chà! Tấm đệm này thêu rồng hay quá, trông như thật!

Chàng nói câu này đã ngớ ngẩn, tiếp theo chàng lại làm một việc ngớ ngẩn.

Lục Tiểu Phụng vén tấm đệm lên rồi thộn mặt ra nhìn như người ngớ ngẩn thật.

Phần dưới hai ống quần Đại Kim Bằng Vương lòng thòng vì chân lão đã đứt từ đầu gối.

Lão hỏi :

- Phải chăng công tử lấy làm kỳ tại sao không thấy chân ta?

Lục Tiểu Phụng cười gượng lẩm nhẩm gật đầu.

Đại Kim Bằng Vương cười nói :

- Chân ta phải cái tật hễ uống rượu vào là đau đớn muốn chết. Con người nhiều tuổi đâm ra nhiều tật quái gở.

Đây là lão nói thật. Lần trước Lục Tiểu Phụng đến cũng đã biết rồi.

Đại Kim Bằng Vương nhăn nhó cười đáp :

- Vì thế mà các hạ phải uống lén.

Đại Kim Bằng Vương đáp :

- Ta tưởng uống chút ít cũng chẳng hề gì, ngờ đâu ba chung rượu vào bụng rồi, hai chân sưng vù lên lại mưng mủ nữa. Vì thế… ta đành liều kêu Liễu Dư Hận chặt cả hai chân.

Đột nhiên lão cười rộ nói tiếp :

- Bây giờ tuy ta cụt giò nhưng tha hồ uống rượu. Đêm nay ta định kiếm các vị uống một bữa để coi tửu lượng của lão già này còn có thể theo kịp bọn thiếu niên các vị nữa không?

Lục Tiểu Phụng trông lão cười gượng.

Đại Kim Bằng Vương ngạo nghễ cười nói :

- Giả tỷ các vị đến đây mấy bữa trước, ta quyết đưa hai cái chân chặt ra rồi cho các vị coi. Các vị mới biết dù ta đã già nua mà hào khí chẳng kém những bậc tráng sĩ chặt tay khi bị rắn cắn.

Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :

- Hiện giờ hai cái chân đó đâu rồi?

Đại Kim Bằng Vương đáp :

- Ta đã đốt hết.

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi :

- Đốt ư? Tại sao lại đốt đi?

Đại Kim Bằng Vương đáp :

- Hai cái chân kia kìm hãm ra mười năm không được uống rượu thì con tiếc cái gì mà không đốt? Chẳng lẽ đặt nó lên bàn thờ dùng hương hoa mỹ tửu để cúng tế chăng?

Lục Tiểu Phụng không biết nói sao, chỉ giương cặp mắt trân trân nhìn lão. Lúc này vẻ mặt lão đã kiêu ngạo lại ra chiều đắc ý khiến chàng càng nhìn càng thộn mặt ra.

Trên dãy hành lang hai người từ từ đi ra.

Hoa Mãn Lâu đột nhiên cười nói :

- Thế là bây giờ công tử được coi như đã giải quyết xong một vấn đề rắc rối.

Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.

Hoa Mãn Lâu nói :

- Công tử không phải nghĩ cách trụt giầy của Đại Kim Bằng Vương, bởi chân lão không mang giầy được nữa.

Lục Tiểu Phụng bực mình hỏi :

- Huynh đài biến thành con người hoạt kê từ hồi nào?

Nhưng vụ này thực ra không phải hoạt kê.

Bây giờ Hoắc Hưu chẳng còn cách gì để nhận xét vị Đại Kim Bằng Vương này là chân hay giả?

Nếu bảo là chuyện ngẫu nhiên trùng hợp lão khó mà tin được. Trong thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Còn bảo là không phải chuyện trùng hợp ngẫu nhiên thì sao Đại Kim Bằng Vương lại biết chuyện thần bí mau lẹ đến thế? Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu dời khỏi tòa tiểu lâu của Hoắc Hưu liền đi thẳng về đây. Trừ phi Đại Kim Bằng Vương có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, không thì chẳng tài nào lão biết trước là hai người sắp đến coi chân.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Nếu tại hạ uống rượu mà bị sưng chân thì không chừng cũng phải chặt đi.

Hoa Mãn Lâu thở dài nói :

- Trên đời những người liều mạng để uống rượu cũng không phải ít.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên cất tiếng giục :

- Gian nhà này chắc vì huynh đài mà để lại. Sao huynh đài không ngủ đi? Đừng quên tối hôm nay người ta lại tìm đến đấu tửu.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Còn công tử thì sao?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ muốn đi kiếm một người.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Kiếm ai?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Dĩ nhiên là đi kiếm một nữ nhân.

Hoa Mãn Lâu sáng mắt lên nói :

- Phải đó! Công tử nên đi kiếm ngay cô gái bàn chân mọc sáu ngón.

Lục Tiểu Phụng “Ồ” một tiếng.

Hoa Mãn Lâu nói :

- Công tử đừng quên những con cháu hệ thống đích truyền của Đại Kim Bằng Vương Triều đều có sáu ngón chân. Thượng Quan Đan Phụng là con ruột của Đại Kim Bằng Vương, nhất định bàn chân y cũng sáu ngón. Công tử …

Gã không nói nữa vì đột nhiên phát giác Lục Tiểu Phụng đi rồi.

Trời đã huỳnh hôn. Trong vườn hoa nở rất đẹp. Mùi thơm ngào ngạt hòa lẫn vào trong làn gió, nhưng chẳng thấy bóng người nào.

Thượng Quan Tuyết Nhi cũng không thấy ở vườn hoa.

Lục Tiểu Phụng không phải đến đây để kiếm Thượng Quan Đan Phụng vì chàng đã biết Thượng Quan Đan Phụng không ở trong vườn này.

Đại Kim Bằng Vương chẳng hỏi han gì đến hành tung của con gái. Đây cũng là một chuyện rất kỳ quái.

Hiện giờ Lục Tiểu Phụng không rảnh để nghĩ tới vụ này, chàng chỉ mong được gặp Thượng Quan Tuyết Nhi cho lẹ để hỏi thị một điều rất trọng yếu.

Khi chàng không muốn tìm thị thì thị cứ phất phơ trước mặt hoài. Bây giờ muốn kiếm thì lại chẳng thấy bóng con tiểu yêu đâu nữa.

Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài, đi xuyên qua lối nhỏ giữa những luống hoa.

Đột nhiên chàng phát giác một khuôn cửa ở góc vườn.

Cánh cửa chỉ khép hờ. Phía sau là một tòa viện nhỏ. Trong viện có một giếng nước.

Lục Tiểu Phụng đẩy cửa tiến vào chàng kiếm thấy Thượng Quan Tuyết Nhi ở đây.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 95
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com