watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:44:0129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21-29 - Hết - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21-29 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 27



Hồi 22-2


Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Giúp cô điều gì?

Tuyết Nhi đáp :

- Giúp ta móc thi thể thư thư lên.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Cô nương đã biết thi thể lệnh thư thư chôn vùi ở đâu chưa?

Tuyết Nhi dáp :

- Ta biết rồi, nhất định ở nơi đây.

Lục Tiểu Phụng muốn cười nhưng không sao cười ra tiếng được.

Tuyết Nhi vẻ mặt nghiêm trang nói :

- Ta cứ tìm khu vườn hoa này mà rút cục tìm không ra. Bây giờ ta mới phát giác y nhất định giết chết thư thư ta rồi vùi xác ở đây.

Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :

- Cô đã phát hiện ra điều chi?

Tuyết Nhi đáp :

- Lúc tuổi già tổ phụ ta chẳng khác gì nhà sư, chẳng những không dầy xéo cả con kiến mà còn nghiền cơm nát để nuôi chúng. Vì thế trong viện này rất nhiều kiến.

Cô hứng khởi đỏ mặt lên nói tiếp :

- Thế mà bây giờ ta ngồi đây coi đến hai giờ chẳng thấy một con kiến nào.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Vì thế mà cô cho là …

Tuyết Nhi ngắt lời :

- Ta nhận ra khu đất này nhất định có chất độc nên cả con kiến cũng không dám bén mảng tới.

Lục Tiểu Phụng sững sốt hỏi :

- Có chất độc ư?

Tuyết Nhi đáp :

- Nhất định y dùng độc dược sát hại thư thư. Bây giờ chất độc từ thi thể thư thư tán ra thấm vào đất nên cả khu đất này cũng bị độc tử.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Đất cũng bị độc tử ư?

Tuyết Nhi đáp :

- Hẳn chứ. Đất cũng có sống có chết. Đất sống hoa cỏ mới nảy nở mới có sâu kiến.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Cô nghĩ ngợi nhiều quá. Con người con nhỏ tuổi đã nghĩ vơ nghĩ vẩn là đi mau đến chỗ già nua.

Tuyết Nhi trợn mắt lên hỏi :

- Công tử không chịu giúp ta chứ gì?

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :

- Bữa nay tại hạ làm việc ngu xuẩn nhiều rồi.

Tuyết Nhi lại trợn mắt ngó chàng hồi lâu. Đột nhiên cô bật tiếng la làng :

- Cứu mạng, cứu mạng! Lục Tiểu Phụng định cưỡng hiếp ta!

Lục Tiểu Phụng hốt hoảng cãi :

- Tại hạ không đụng đến người cô. Cô la rùm chi vậy?

Tuyết Nhi cười nói :

- Chẳng những ta chỉ la rùm lúc này mà về sau gặp người nào quen biết công tử ta cũng tố cáo là công tử cưỡng gian hoài.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tại hạ cưỡng gian hoài ư?

Tuyết Nhi đáp :

- Ừ! Hoài nghĩa là cưỡng gian nhiều lần.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Cô tưởng người ta tin lời con tiểu nha đầu bịa đặt chăng?

Tuyết Nhi đáp :

- Ai không tin, ta sẽ cởi y phục cho họ coi để họ thấy ta còn nhỏ hay không?

Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi đăm đăm nhìn Tuyết Nhi. Chàng gục gặt cái đầu, miệng lẩm bẩm :

- Con nha đầu này điên rồi! Nhất định là điên rồi!

Tuyết Nhi nói :

- Hay lắm! Đúng là ta điên thật. Bây giờ ta còn muốn la nữa.

Quả nhiên thị lại la lên.

Nhưng lần này Lục Tiểu Phụng nhanh tay bịt lấy miệng thị hỏi :

- Chẳng lẽ cô còn quấy phá mãi ư?

Tuyết Nhi gật đầu. Thị chờ chàng buông tay liền hỏi ngay :

- Phải chăng công tử ưng chịu rồi?

Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi lại :

- Ta rất lấy làm kỳ, không hiểu ai đã dạy cách này cho cô?

Tuyết Nhi cười đáp :

- Đây chỉ là một trong ba biện pháp cũ rích để đối phó với nam nhân. Bây giờ ta mới biết biện pháp này quả nhiên ứng nghiệm.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Còn hai biện pháp nữa là những gì?

Tuyết Nhi mỉm cười đáp :

- Khi nào ta chịu cho công tử hay. Ta cần dành lại để phòng đối phó với công tử. Dĩ nhiên ta chẳng để công tử biết trước.

Thị nhảy vọt lên nói :

- Ta đi kiếm cuốc xẻng. Công tử hãy ngoan ngoãn ở đây chờ đợi. Đêm nay ta còn bắt trộm mấy con chim bồ câu về nướng cho công tử nhắm rượu.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Chim bồ câu ư?

Tuyết Nhi đáp :

- Thư thư ta nuôi rất nhiều bồ câu. Bình nhật y không cho ai đụng vào chúng. Nhưng bây giờ… ai bắt chúng y cũng mặc kệ…

Mặt thị lộ vẻ bi thương. Đột nhiên thị trở gót chạy đi.

Lục Tiểu Phụng ngó hai bím tóc rung rinh của thị, mặt chàng lộ vẻ kỳ quai. Đột nhiên chàng tung mình rượt theo Tuyết Nhi la gọi :

- Cô nương! Tại hạ cùng đi với cô nương để kiếm cuốc xẻng.

Tuyết Nhi hỏi :

- Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Ta sợ cô bị chim bồ câu cắp đem đi.

Tiếng cười của chàng có điều quái lạ.

Tuyết Nhi ngó chàng hỏi :

- Phải chăng công tử sợ ta cũng mất tích đột ngột như thư thư?

Một cơn gió mát thổi qua. Mấy con chim én từ trong bụi hoa bay vọt lên ra ngoài tường. Bầu trời dần dần tối lại.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 95
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com