Tiết Y Nương mỉm cười diễm lệ : - Sở Tiêu Phong, phải chăng các hạ nghi ngờ ta ngay từ đầu? - Khi chúng ta hoài nghi Tiết Hàn, đồng thời cũng hoài nghi cô nương. Tiết Hàn lộ đuôi chồn mà chúng ta vẫn không giữ hắn lại. Cô nương, Sở mỗ tuy là kẻ mới vào chốn giang hồ, nhưng ở nơi này không thiếu gì những người già dặn giang hồ khác. Cô nương giả trang đến bây giờ mới bại lộ cũng là giỏi lắm rồi. - Sở Tiêu Phong, xem ra các hạ cũng chẳng khác gì một con cáo chứ đâu có ngây thơ dễ gạt gì? - Cô nương quá khen. - Bất luận các hạ đối xử với ta ra sao, ta cũng có lời khen các hạ thông minh lắm đó. - Cô nuơng quá khen tại hạ mất rồi. - Bây giờ các hạ đã hiểu rõ ta, các hạ có ý lưu giữ ta lại chứ? - Không cần. Nhưng tại hạ mong cô nương mang lời của tại hạ đến... - Mang đến cho ai? - Chủ nhân của cô nương. - Nói ra sao? - Xin nói với hắn con cáo đã lộ đuôi rồi, khỏi cần giả cải trang lừa đảo nhau. Chúng ta mong được gặp hắn giải quyết mọi việc cho xong. Tiết Y Nương trầm ngâm : - Được. Ta sẽ chuyển lời nhắn cho các hạ. Nhưng thật sự chẳng có ích lợi gì đâu. - Tại vì sao? - Các hạ tưởng rằng ta có quyền gặp chủ nhân thực sự được sao? - Chẳng lẽ cô nương cũng chỉ là một tay sai làm theo mệnh lệnh của người khác dưới chủ nhân? - Thân phận ta tuy có hơi cao mới phải bảo toàn bộ mặt thật, nhưng gặp chủ nhân thực sự không phải là dễ dàng gì. Sở Tiêu Phong thở dài : - Thật là nhóm người đáng sợ. Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp : - Nhưng tại hạ đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao cô nương lại chịu bị sai khiến như thế? - Đó không phải hoàn toàn bị uy hiếp, mà do chúng có phương pháp chế ngự rất đặc biệt. - Cô nương hãy chuyển lời giúp tại hạ đến vị chủ nhân ấy, nói rằng tại hạ khiêu chiến... - Khiêu chiến với ai? - Là... Tiết Y Nương thở dài : - Sở huynh, có một việc này không biết huynh có rõ chưa? - Chuyện gì vậy? - Huynh tuy thông minh đáng sợ, nhưng cũng còn là một người còn quá nhiều tình cảm. - Thật vậy sao? Tại hạ xin ghi nhận, nhưng cô nương ơi, cô nương cũng là một nữ hài tử thông minh băng tuyết, trong tâm cô nương chắc chắn cũng phân biệt thế nào thị phi, phải trái. Chỉ vì cô nương không có dũng khí thừa nhận đấy thôi. - Ta... Ta không có quyền phân biệt thị phi phải trái, theo ý ta, ta chỉ biết ta cần phải làm thế nào mà thôi. - Cô nương cần phải làm những gì? - Các hạ đã mấy lần phá hoại hành động của chúng ta khiến Đại tiên sinh rất quan tâm. Sở Tiêu Phong vội ngắt lời : - Đại tiên sinh là ai? Tiết Y Nương nhìn chàng, gật đầu : - Sở huynh, Đại tiên sinh chỉ là một cái tên dùng để xưng hô. Hắn là ai, ta cũng không biết nữa. - Cô nương có thể không biết Đại tiên sinh là ai thật, nhưng tại hạ đã hiểu. Hắn là nhân vật chủ não trong nhóm người bí mật của cô nương. - Đại tiên sinh là nhân vật tối cao lớn rộng như bao gồm hết đất trời. - Tại hạ hiểu. Đại tiên sinh là cấp cao nhất rồi đến tiên sinh như cái tên Lục tiên sinh. Ồ, nhắc đến chuyện này tại hạ không khỏi khâm phục sự an bài của chúng. - Huynh khâm phục điều gì? - Chúng không thèm gọi nhau là Giáo chủ hay Môn chủ, mà chỉ gọi nhau là tiên sinh như những người bình thường. Nhưng phàm đã gây ác, tất có ngày bị lộ diện, đó là lẽ đương nhiên. Mà ngày ấy chắc cũng chẳng còn xa gì. - Ta khâm phục Sở huynh lắm, huynh còn trẻ tuổi mà đã tinh tường đến thế thật là hiếm có. Nhưng Sở Tiêu Phong, huynh không thành công được đâu, chưa có ai trên đời này thắng được Đại tiên sinh. Sở Tiêu Phong nghiêm sắc : - Cô nương, chống lại Đại tiên sinh đâu chỉ có một mình Sở Tiêu Phong, về trí tuệ kinh nghiệm. Sở mỗ này đâu có gì? - Không là các hạ thì là ai? - Tất cả những ai đứng về chính nghĩa trong giang hồ. Tiết Y Nương hừ một tiếng lạnh : - Chúng ta nói tới đây là đủ rồi, tiểu muội xin cáo từ! - Cô nương cần phải cho tại hạ biết một việc nữa mới có thể đi được. Tiết Hàn là ai mà Du Tam Kỳ lại phải cải trang thành lệnh huynh. - Vì Du Tam Kỳ là chồng của ta, các hạ hiểu chưa? Sở Tiêu Phong cười khẩy : - Thảo nào... Du phu nhân, phải chăng bây giờ phu nhân đang lo sợ cho số phận của phu quân? - Ta không cần lo cho số phận trượng phu ta, vì chàng là một người cực thông tuệ tài năng. - Du phu nhân có lẽ có giao tình đặc biệt với Đại tiên sinh nên mới tự tin đến thế, nhưng bây giờ thân phận phu nhân đã bại lộ. E rằng có điều khó ngờ xảy ra. - Bây giờ ta đã có thể ra đi được rồi chứ? - Được, xin mời Du phu nhân. Nhưng Tiết Y Nương vẫn chưa chịu đi ngay, nàng quét mắt nhìn lại chàng : - Sở Tiêu Phong, các hạ hỏi ta đã nhiều. Ta có thể hỏi lại các hạ vài câu không? - Được, mời phu nhân. - Các hạ là đệ tử Vô Cực môn. Tại sao lại hỗn nhập với bọn đủ mọi môn phái như hôm nay? Chàng mỉm cười : - Cái ấy phu nhân suy nghĩ chút ít sẽ tự hiểu. Có phải Vô Cực môn đã bị tiêu diệt bởi bọn người bí mật ấy không? Tại sao chúng lại cần đối phó với Vô Cực môn? Mấy vị sư huynh bội phản của tại hạ phải chăng cũng là người của chúng? - Những vấn đề ấy ta không thể trả lời được. - Vậy thì hãy mời phu nhân lên đường. Dứt câu ấy, chàng xoay lưng đi trở lại hướng cũ. Tiết Y Nương ngẩn người nhìn theo chàng, thần sắc có chút gì lạ lùng. Đột ngột, nàng phi thân vọt lên cao, giữa lưng chừng nàng chuyển đảo thân bắn ra xa ba bốn trượng. Hai chân vừa điểm mạnh xuống đất lập tức bắn lên, khinh công nàng quả nhiên rất cao cường, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa núi rừng. Giang Phi Tinh và Hồ Phùng Xuân đã kịp thời chạy đến đón Sở Tiêu Phong. Hồ Phùng Xuân vội bảo : - Vừa rồi có hai người cho biết chúng biết một con đường tắt, chỉ cần hai ngày là có thể đến được Ánh Nhật nhai. Ngày thứ hai khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, quần hùng theo thứ tự lên đường. Giang Phi Tinh, Sở Tiêu Phong, Điền Bá Liệt, Đàm Chí Viễn, Hà Nhược Ba, Hồ Phùng Xuân tổng cộng bảy người đi trước mở đường. Bạch Mi đại sư và mười hai lộ pháp kim cương đi sau cùng. Ở giữa là Thành Trung Nhạc và quần hùng gần trăm nhân số. Trên đường đi Sở Tiêu Phong nói với Hồ Phùng Xuân : - Hồ lão, theo ý tại hạ, chúng ta gần đến Ánh Nhật nhai. Hãy nghĩ lại đợi sáng mai trời sáng sẽ đến nơi. - Tại sao vậy Sở đệ? - Còn mấy ngày nữa mới đến ngày Xuân Thu Bút xuất hiện? Hồ Phùng Xuân nhẩm tính rồi đáp : - Sáu ngày. - Chúng ta hãy lợi dụng mấy ngày còn lại bố trí lực lượng trước ở Ánh Nhật nhai. - Sở đệ có kế hoạch gì phải không? Chàng ghé vào tai Hồ Phùng Xuân nói mấy câu, Hồ Phùng Xuân liên tục gật đầu : - Được, được lắm! Sở đệ cứ giấu kín hành tung, còn bao nhiêu việc bảo vệ ở đây lão hủ xin chu toàn.
* * * * *
Nơi gọi là Ánh Nhật nhai là một ngọn núi cao vọt ngất trời, một mặt là vách núi dựng đúng trơn trượt, một mặt là sườn nghiêng tà tà tạo thành một sườn núi đã tự nhiên bằng phẳng. Cách ba ngày mới tới ngày Xuân Thu Bút xuất hiện, sơn cốc này vẫn u tĩnh một cách lạ lùng. Đột nhiên nơi sườn núi xuất hiện một gã tiều phu vai vác bó củi chầm chậm đi đến. Gã đặt bó củi xuống sườn núi đứng dậy nhẹ thở phào rút khăn ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Gã tiều phu ấy chính là Sở Tiêu Phong hóa trang, chàng nhìn ngắm Ánh Nhật nhai một lúc, lòng chàng đột nhiên rung động. Ngoài bề mặt Ánh Nhật nhai như một cốc núi bình thường, nhưng sự thực hình thế của nó cực kỳ hiểm ác. Nếu như chận hai mặt cốc núi này lại Ánh Nhật nhai sẽ thành một tử địa. Sở Tiêu Phong nghĩ thầm : - “Tại sao Xuân Thu Bút lại chọn nơi này mà xuất hiện? Không biết dụng tâm là gì? Y có thật phải là Xuân Thu Bút hay không? Hoặc là Xuân Thu Bút có nắm vững mọi biến cố trong giang hồ hay không?” Đối với những việc ấy chàng còn nhiều hoài nghi, hình thế của Ánh Nhật nhai lại càng làm chàng hoài nghi thêm. Thình lình một bóng người xuất hiện trong tầm mắt chàng, chầm chậm đang đi về phía Sở Tiêu Phong. Chàng đã phát hiện rất sớm, nhưng cứ vờ như không trông thấy từ từ lắng nghe tiếng chân động tới gần đến bên chàng. Chỉ nghe có tiếng hắng giọng vọng đến : - Nơi này không có cây cối sao lại có tiều phu tìm tới? Lời nói và âm giọng văn vẻ như của một thư sinh. Sở Tiêu Phong từ từ xoay đầu lại nhìn người ấy. Gã mặc áo màu lam tay cầm quạt, quả nhiên là một thư sinh. Sở Tiêu Phong chậm rãi nói : - Tiểu nhân tiều phu nhưng cũng biết chút ít sách vở, nên rất thích thưởng thức phong cảnh đẹp nơi đây. Người áo lam ấy cười nhạt : - Các hạ đã đọc sách sao còn làm tiều phu, phải là có dụng tâm gì không? Sở Tiêu Phong cung tay : - Các hạ là... - Tại hạ Văn Tử Tiều. - Thì ra là Văn huynh. - Các hạ đừng xưng huynh đệ với ta. - Thân phận tại hạ quá thấp kém chứ gì? - Đúng vậy. Trừ phi các hạ phải nói ra tên họ chân chính để thử xem các hạ có xứng ngang hàng giao kết với ta hay không? - Còn như lỡ tại hạ đúng chỉ là gã tiều phu thì sao? Theo tại hạ cái tên Văn Tử Tiều chưa chắc đã phải là tên thật. Văn Tử Tiều quát lớn : - Chớ ăn nói hồ đồ với ta! Gã phi thân đến trước mặt Sở Tiêu Phong, chàng hít mạnh một hơi : - Bằng hữu định có ý muốn gì? Văn Tử Tiều gằn giọng : - Muốn ngươi phải nói thật. - Tại hạ nói vốn toàn là thật. - Ta không tin! - Các hạ không tin, tại hạ không còn cách nào khác. - Vẫn có cách. - Xin được chỉ giáo! - Cách tốt nhất, bất kể ngươi là ai ta cũng phải giết ngươi. - Các hạ muốn giết người? - Ở nơi này ngoài giết người ra, hình như không có cách giải quyết nào khác. - Bằng hữu, có câu tục ngữ giết một ngàn người, chính ta cũng chết mất tám trăm, bằng hữu muốn giết tại hạ. Thứ nhất, tại vì sao vậy? Thứ hai, tại hạ không hề chịu bó tay đợi chết, nhất định sẽ đánh lại bằng hữu. Hãy suy nghĩ lại đi, lỡ ra bằng hữu không giết được tại hạ bị tại hạ giết như vậy không đáng tiếc lắm sao? Văn Tử Tiều cười lạnh : - Thực ra ta chỉ muốn chặt một tay một chân của ngươi thôi. Nhưng bây giờ ngươi nhất định phải chết. Sở Tiêu Phong nhún vai : - Chặt một tay một chân sao bằng chết còn đỡ đau khổ hơn... Sắc mặt lạnh lại, chàng tiếp : - Vả chăng bằng hữu hãy suy nghĩ kỹ thử xem, bằng hữu có đủ khả năng giết tại hạ không đã chứ? - Ta đã từng giết hàng trăm người, giết thêm một người có gì là khó? Sở Tiêu Phong mỉm cười : - Nói vậy là bằng hữu quyết động thủ ư? Văn Tử Tiều không đáp, tay hắn xuất chiêu điểm tới tức thì. Sở Tiêu Phong tràn thân qua tránh chiêu ấy, chàng phản công đập chưởng ngoặc tới Văn Tử Tiều, tả chưởng Văn Tử Tiều đảo mau lại đón chưởng chàng. Gã nói : - Xem ra thân thủ ngươi cũng khá đấy! “Bình” một tiếng, song chưởng chạm nhau, kình lực hai bên tương đương cả hai đều hơi lay động thân. Sở Tiêu Phong buông lời : - Khách sáo, khách sáo quá. Công lực bằng hữu cũng không tầm thường đâu. Trong lúc đối đáp, hai người vẫn tiếp tục động thủ trao đổi hơn mười chiêu. Tuy chỉ tấn công bằng tay không, nhưng vì khoảng cách hai bên rất gần, nên chỉ vươn tay đã chạm nhau. Chưởng chỉ trao qua đổi lại vùn vụt, biến hóa chớp nhoáng. Khi đánh đến chiêu thứ mười bảy, bất giác Văn Tử Tiều lùi lại một bước. Sở Tiêu Phong mỉm cười : - Văn huynh định nhường ư? Miệng chàng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng ngấm ngầm kinh dị tự nghĩ : - “Võ công người này vừa cao, thủ pháp lại vừa mau không kém gì một cao thủ hiện nay!” Văn Tử Tiều hơi biến sắc : - Sự thật ngươi là ai? - Không cần biết tại hạ là ai, các hạ đã chứng minh được một điều. - Điều gì? - Các hạ không giết nổi tại hạ đâu. - Võ công ta thua ngươi một bực, xin cáo từ!