Sở Tiêu Phong nghiêm sắc mặt nói : - Nhân Thập Cửu, chúng ta cần hỏi ngươi, nếu ngươi không thành thật trả lời, ta sẽ cắt luôn vành tai bên kia của ngươi... Nhân Thập Cửu ú ớ : - Ta... ta... Hồ Phùng Xuân vội hỏi : - Nhân Thập Cửu, ở nơi này ngoài Lục tiên sinh ra còn ai nữa không? Hắn chỉ đưa mắt nhìn không nói, lưỡi kiếm Sở Tiêu Phong quét một đường mau như gió, vành tai còn lại của Nhân Thập Cửu bị cắt vẹt sát da đầu, thủ pháp của chàng cực kỳ mau lẹ, chính xác có tác dụng đe dọa rất lớn. Nhân Thập Cửu rú lên, Sở Tiêu Phong cười lạnh lùng : - Lần nữa nếu ngươi không trả lời ta sẽ chặt một cánh tay của ngươi đấy. Hồ Phùng Xuân lập lại câu hỏi : - Nhân Thập Cửu, ở nơi này ngoài Lục tiên sinh ra còn ai nữa? Nhân Thập Cửu co rúm người lại : - Không còn ai nữa cả. Lục tiên sinh là người phụ trách cao nhất ở đây. Hồ Phùng Xuân gằn giọng : - Thuốc giải độc ở đâu? Nhân Thập Cửu lắc đầu : - Không có thuốc giải độc. - Không có thuốc giải độc ư? Nói vậy là các ngươi nhất định đẩy chúng ta vào chỗ chết? - Tại hạ... tại hạ xin nói thật, căn bản chư vị chẳng có trúng độc gì cả, tại sao cần tới thuốc giải? Hồ Phùng Xuân hơi giật mình : - Chúng ta không trúng độc? Thình lình Nhân Thập Cửu đưa tay lên tự kéo mặt nạ xuống, gương mặt hắn mọc đầy lông màu trắng, chẳng khác gì mặt một con vượn, hắn cười gượng : - Đây là mặt thật của tại hạ, chúng đã buộc tại hạ biến thành khỉ vượn nhưng không thể thay đổi được lòng dạ tại hạ. Đây chính là một lũ đầy âm mưu hư ảo, nhưng chúng tính toán lần này lầm mất rồi, chư vị quả là những người không bị cái chết uy hiếp. Giang Phi Tinh nói : - Đại trượng phu sống chết chỉ cần an tâm, dù chúng ta có trúng độc đi nữa chúng ta cũng không bị uy hiếp. - Nhưng tại hạ không được như vậy, chỉ vì quá sợ chết, tại hạ mới bị chúng sai khiến. Hồ Phùng Xuân hỏi tiếp : - Nhưng chúng dẫn dụ chúng ta đến đây có mục đích gì? Nhân Thập Cửu đáp : - Để hạ độc chư vị. - Người nào sẽ hạ độc chúng ta? - Lục tiên sinh. Sở Tiêu Phong sửng sốt : - Hắn ấy ư? Trường kiếm chàng theo câu nói quét ngược lại tấm khăn đen vẫn che phủ đầu lâu Lục tiên sinh, bên trong là một gương mặt lão nhân bình thường với chòm râu bạc dài. Tuy Giang Phi Tinh không muốn nhìn nhưng lão không nhịn được phải liếc qua rồi thất thanh rú lên : - Ôi! Lục hiền đệ! Nhân Thập Cửu nói : - Không hiểu vì sao lão ta lại không chịu hạ độc chư vị nữa. Giang Phi Tinh nối lời đáp : - Chính vì ta, hắn thà chết vì đao của ta chứ không chịu hạ độc. Sở Tiêu Phong hỏi : - Hắn cũng biết dùng độc nữa ư? Giang Phi Tinh đáp : - Hắn là cao thủ trong y đạo, đương nhiên cũng là một cao thủ dùng độc. Sở Tiêu Phong thở dài : - Hắn hình như rất quan tâm tới đại ca nhưng không hiểu tại sao hắn không chịu nói rõ chân tướng. Nhân Thập Cửu nói : - Vì trên lão có những người cao hơn, tất nhiên chúng phải có cách chế ngự lão. - Ngươi biết những người ấy chứ? - Không biết, chỉ dự đoán thế thôi... Hắn thở dài thườn thượt : - Những gì tại hạ biết đã nói hết rồi, xin từ biệt! Đột nhiên thân hắn run bần bật ngã ngửa ra sau, người hắn vừa chạm đất liền bốc lên một luồng khí đen. Hồ Phùng Xuân lắc đầu than : - Độc dược mạnh thật! Giang Phi Tinh quay lại : - Tiết Hàn, huynh đệ nghe rõ rồi chứ? Tiết Hàn đáp : - Nghe rõ, dường như Giang đại hiệp vẫn còn hoài nghi huynh muội tại hạ? Sở Tiêu Phong vội can thiệp : - Tiết huynh không nên hiểu lầm, ý của Giang đại ca là huynh lập tức nên có quyết định. - Quyết định, quyết định gì chứ? - Quyết định lưu lại ở đây hay là bỏ đi? Tiết Y Nương lạnh giọng : - Mối thù gia phụ không đội trời chung, chúng ta sẽ ở lại đây báo thù cho gia phụ... Nàng quay lại Tiết Hàn : - Ca ca, chúng ta hãy theo các vị huynh đài đây, vì sự thực bọn chúng cũng chẳng tha cho chúng ta đâu. Tiết Hàn đáp : - Ta biết, nhưng theo ta cần phải tìm xác của phụ thân trước cái đã. Sở Tiêu Phong nói : - Lòng hiếu của Tiết huynh thật đáng phục. Bất quá trong tình hình này đi tìm thi thể của lệnh tôn không phải là việc dễ. Tiết Hàn ngẩn mặt : - Cái ấy... Chàng nói tiếp : - Vì vậy theo đệ, việc tìm xác lệnh tôn hãy tạm hoãn lại, đợi đại cục xong xuôi chúng ta sẽ tìm cách sau. Tiết Hàn thở dài : - Tại hạ xin lãnh giáo. Giang Phi Tinh nói : - Đại cục trước mắt dần dần đã có lộ ra đầu mối và rõ ràng dần dần, bọn tà ác này chính là những nhân vật giang hồ, mục đích của chúng, ta tuy chưa hiểu tường tận hết, nhưng theo thực tế chứng thực cho biết chúng, chúng ta đều là người mà chúng cần đối phó, trừ phi chúng ta chịu khuất thân để chúng lợi dụng. Hồ Phùng Xuân gật đầu : - Đúng vậy, chúng ta chính là người mà chúng cần đối phó, bất quá... Giang Phi Tinh hỏi liền khi thấy họ Hồ ngập ngừng : - Bất quá cái gì? - Tại sao chúng lại chọn đúng vào thời gian này là lúc Xuân Thu Bút sắp xuất hiện? Sở Tiêu Phong đáp ngay : - Hồ lão, thời gian Xuân Thu Bút xuất hiện cũng là thời gian mà tất cả anh hùng giang hồ tụ tập đến đây, theo tại hạ chúng ta chỉ có một con đường là hãy mau tiến đến Ánh Nhật nhai để gặp các quần hùng. Hồ Phùng Xuân nói : - Ồ! Xuân Thu Bút là nhân vật được toàn thể võ lâm tôn trọng, chẳng lẽ người lại bàng quan nhìn bọn ác nhân ấy hoành hành bạo ngược ư? Sở Tiêu Phong nói : - Hồ lão thành danh trong giang hồ đã lâu, không biết đã có lần nào gặp Xuân Thu Bút chưa? Hồ Phùng Xuân ngẩn người : - Cái ấy... Cái ấy... Sở đệ, đệ còn nghi ngờ Xuân Thu Bút ư? - Hồ lão, tiểu đệ không dám nghi ngờ các bậc tiền nhân, tiền bối, nhưng người ấy sao quá thần bí. - Thần bí ư? Sở đệ, về điều ấy đệ không nên hoài nghi. Xuân Thu Bút là nhân vật được cả võ lâm kính trọng, chính người đã phá vỡ biết bao bọn tà ác nên mấy chục năm nay giang hồ mới được bình an. Giang Phi Tinh hỏi : - Hồ huynh, hiện nay Xuân Thu Bút ở đâu? Hồ Phùng Xuân lúng túng : - Cái ấy... Cái ấy... chính đệ đây cũng không biết. - Theo ta, có lẽ Xuân Thu Bút cũng đến nơi đây rồi. Hồ Phùng Xuân im lặng gật đầu. Sở Tiêu Phong vội tiếp : - Nếu Xuân Thu Bút đã đến tại sao chưa chịu hiện thân? Hồ Phùng Xuân ngập ngừng : - Cái ấy... Cái ấy... có lẽ vì người còn lý do riêng nào đó. Sở Tiêu Phong trầm ngâm không nói, Hồ Phùng Xuân vội tiếp lời : - Sở đệ, ít ra trước khi có chứng cớ, chúng ta không nên hoài nghi Xuân Thu Bút. Chàng mỉm cười : - Giang đại ca có bao giờ gặp Xuân Thu Bút chưa? Giang Phi Tinh đáp ngay : - Chưa hề... Thình lình lão chuyển câu chuyện : - Sở đệ, dường như đệ suốt dọc đường phải bảo vệ ai đó trong cỗ xe ngựa kia? Sở Tiêu Phong gật đầu : - Vâng, đó là một nữ nhân tên Tiểu Hồng do sư thúc tiểu đệ bắt được trên đường tới đây, nữ nhân này biết khá nhiều về bọn bí mật ác nhân kia. Hồ Phùng Xuân giục : - Vậy thì, Sở đệ, hãy cho chúng ta biết nội tình với. Chàng thành thật đáp : - Nàng ta là một nha hoàn của nhân vật quan trọng nhất trong bọn bí mật ấy, vì vậy nàng ta biết khá nhiều bí mật nội tình. Giang Phi Tinh gật đầu : - Hay lắm, như vậy chỉ cần truy vấn nữ nhân ấy là đủ biết mọi bí mật rồi, và nếu biết bí mật của chúng thì có lợi cho chúng ta rất lớn. Sở Tiêu Phong nhún vai : - Nhưng điều khó nhất là nàng Tiểu Hồng ấy không đồng ý nói những bí mật của chúng. - Tại sao lại không chịu nói? - Đó chính là nguyên nhân tiểu đệ phải bảo vệ nàng tới đây. - Tại sao nàng không nói? - Chúng ta có thể giết nàng chết, thậm chí có thể dùng những thủ đoạn tàn khốc đối với nàng nhưng không có cách nào buộc nàng nói ra những bí mật ấy được. Tóm lại nàng ta là nhân vật rất trọng yếu, tiểu đệ sợ nàng có mang theo trong thân độc dược, nếu như chúng ta ép buộc quá đáng, nàng có thể tự tử, như vậy coi như chúng ta uổng công. Hồ Phùng Xuân ngạc nhiên : - Nàng ta có mang theo độc dược ư? - Nàng rất giỏi sử dụng độc dược, nàng đã muốn tự tử không ai có thể ngăn cản được. - Nói vậy nghĩa là nàng cam chịu chết chứ không nói? Sở Tiêu Phong gật đầu : - Tiểu Hồng tuy mang danh là nha hoàn, nhưng từ bé đã sinh trưởng trong một gia tộc lớn, nên hết sức trung thành với gia tộc ấy. Có thể nàng cũng biết chủ nhân cô lầm lỗi gì đó nhưng chưa muốn nói ra vì gia tộc ấy chính là gia tộc có liên quan mật thiết với bọn ác nhân bí mật đang lũng đoạn giang hồ. Giang Phi Tinh hỏi : - Tiểu đệ đã từng đàm luận với nàng ấy rồi chứ? - Vâng, đã và rất tâm đầu ý hợp, chính vì vậy nàng mới chấp thuận để tiểu đệ bảo vệ. Sự thực chàng có cảm giác gần đây Tiểu Hồng có chút ít thay đổi tâm tính, bỗng nghe Giang Phi Tinh hỏi tiếp : - Sở đệ dự định đưa Tiểu Hồng tới Ánh Nhật nhai ư? Chàng gật đầu : - Vâng, nhiều năm nay Xuân Thu Bút là người khiến giang hồ tín phục đại biểu cho quyền uy chính nghĩa, ngàn năm rồi trong giang hồ chưa ai có vinh dự lớn như Xuân Thu Bút, nhưng vấn đề là người ấy quá sức hư ảo, mấy chục năm mới xuất hiện một lần. Vả chăng hình mạo người thế nào, căn bản chưa ai nhìn thấy được. - Nói cho thật, đó cùng là điều tất nhiên. Vì nếu Xuân Thu Bút không tạo ra cho mình tấm màn thần bí, thì làm sao điều tra được những thiện ác thị phi trong giang hồ? Sở Tiêu Phong thở dài : - Tiểu đệ thực không dám hoài nghi Xuân Thu Bút, tiểu đệ chỉ thắc mắc sao người không phá tan bọn người tàn ác bí ẩn kia, cứu vãn giang hồ? Giang Phi Tinh trầm ngâm một chút rồi hô lớn : - Thôi chúng ta hãy về thôi. Chuyện ấy sau này sẽ biết. Thình lình Tiết Y Nương thở dài : - Ca ca, nếu như Xuân Thu Bút đã tới đây, tại sao người không cứu chúng ta nhỉ? Tiết Hàn hững hờ đáp : - Có lẽ người đi một đường khác. Muội muội không nên nghi ngờ Xuân Thu Bút, người là nhân vật vĩ đại chưa hề có trong võ lâm. Người không cần danh lợi, không cần tiếng tăm, chỉ chuyên tâm phục vụ cho những việc thiện trong giang hồ.