Bạch Mi đại sư cau mày : - Chẳng lẽ bọn người bí mật kia thật có liên quan đến Xuân Thu Bút ư? Chàng đáp : - Đại sư đức cao vọng trọng, đối với việc của Xuân Thu Bút, chắc có chút ít... Bạch Mi đại sư gật đầu : - Đó là việc năm năm trước đây. Phương trượng của tệ tự chiêu tập hai bên đệ tử tăng tục bản môn về bàn luận công việc riêng. Lúc ấy trong bản chùa có vị trưởng lão trí tuệ cao nhất, tỏ ý hoài nghi Xuân Thu Bút, nhưng chưa dám nói ra nguyên nhân. Hồ Phùng Xuân xen vào giữa câu chuyện : - Về việc ấy hình như trong giới giang hồ ít ai biết. - Đúng vậy. Vì đó chỉ là sự thương nghị trong nội bộ bản môn, các đệ tử tăng tục tham dự đều là những người có thân phận rất cao. Vả chăng, tên tuổi Xuân Thu Bút đang như mặt trời ngời sáng, bản môn không dám đem câu chuyện bàn luận ấy lọt vào giang hồ. - Sau này, quý tự giải quyết ra sao? - Việc ấy rất cơ mật, các trưởng lão của tệ môn quyết định hai điều. Một là cầu xin Xuân Thu Bút công khai xuất hiện, và như vậy trước tiên là phải tìm cho ra Xuân Thu Bút. Lúc ấy bản phái sai tám đệ tử, bốn tăng bốn tục cải trang bằng thuật dịch dung hỗn nhập vào giang hồ. Đó đúng là câu chuyện ẩn mật chưa ai biết khiến mọi người ngẩn người. Sở Tiêu Phong hỏi : - Đại sư, sau thế nào? Có tìm được Xuân Thu Bút hay không? Bạch Mi đại sư nói : - Tám đệ tử ấy phân thành hai nhóm, một nhóm tìm kiếm tung tích Xuân Thu Bút đã có gởi tin về. - Tin thế nào? - Kết quả đầu tiên của họ cho biết mọi việc đều xác thực, chứng minh Xuân Thu Bút là người thần thông và các định địa vị Xuân Thu Bút trong giang hồ đáng được kính trọng. Sở Tiêu Phong hỏi : - Quý tự mất bao nhiêu năm mới chứng minh được điều ấy? - Mất bốn năm. Hai năm trước họ đã quay về Thiếu Lâm tự kể rõ quá trình tìm kiếm chứng minh. Vì vậy Thiếu Lâm phái không còn nghi ngờ gì thân phận Xuân Thu Bút nữa. - Còn những người điều tra Xuân Thu Bút ở nhóm thứ hai ra sao? - Bốn người nhóm thứ hai, như những hòn đá rơi xuống biển, đến nay chẳng hề có tin tức gì. - Họ không hề liên lạc gì với quý tự sao? - Nguyên là mỗi năm một lần, họ phải bí mật liên lạc với bản môn. Nhưng ngoài năm đầu tiên có liên lạc, ba năm sau không hề có tin tức gì của họ nữa. Giang Phi Tinh thở dài : - Phải chăng họ đã gặp nguy hiểm? Bạch Mi đại sư cũng thở dài : - Ôi! Bảy tám phần mười có lẽ đúng là thế rồi, hay ít ra hoàn cảnh của họ không cho phép họ liên lạc với bản môn. Bỗng Hồ Phùng Xuân xen vào : - Chư vị kể chuyện này khiến lão phu nhớ lại một việc. Bạch Mi đại sư hỏi : - Là việc gì? Hồ Phùng Xuân nói : - Ba năm trước, lão phu đến Hoàng Sơn hái thuốc có gặp một người đang sắp chết... Bạch Mi đại sư vội vàng hỏi : - Có phải là đệ tử Thiếu Lâm không? Tên y là gì? - Y không nói tên, vì lúc ấy y nói đã khó khăn lắm rồi. Chỉ còn dùng tay viết xuống đất hai chữ “Thiếu Lâm” rồi tắt thở. - Tuổi y độ bao nhiêu? Hồ Phùng Xuân trầm ngâm một chút : - Độ hơn năm mươi. Sở Tiêu Phong hỏi : - Hồ lão không tận lực thử cứu y ư? - Ta nghĩ nếu lúc ấy ta dùng chân khí đẩy vào mệnh môn y, có thể giúp y tỉnh táo lại đôi chút và nói ra điều bí mật gì đó, nhưng tiếc thay lúc ấy ta có chút hiểu lầm. Bạch Mi đại sư hỏi : - Hiểu lầm gì vậy? - Vì lúc ấy y cải trang làm một gã tiều phu, nên khi viết hai chữ “Thiếu Lâm” ta tưởng lầm y muốn nói y chết vì thủ phạm là đệ tử Thiếu Lâm, đệ tử Thiếu Lâm đã giết người tất người bị giết đó không phải là người tốt. Vì ta không muốn mua thêm phiền não nên bỏ đó ra đi. Sở Tiêu Phong gật đầu : - Như vậy là may cho Hồ lão đấy. - Sở huynh đệ nói vậy là sao? Sở Tiêu Phong nói : - Vì nếu Hồ lão ra tay cứu y, có thể đã biết được ít điều bí mật, nhưng Hồ lão cũng không chắc đem điều bí mật ấy mà ra khỏi Hoàng sơn được. Hồ Phùng Xuân nhẹ thở dài : - Sở đệ có ý nói bọn chúng vẫn ngấm ngầm quan sát? - Tuyệt đối là như thế, nhưng Hồ lão đã không tạo cho chúng sự hoài nghi, thì có thể tên nào giám sát quanh đó lúc ấy nhận biết Hồ lão đã không mang gì bí mật ra khỏi Hoàng Sơn, nên coi như được hắn tha cho. Hồ Phùng Xuân gật đầu : - Điều ấy cũng có lý. Sau việc ấy lão phu trực giác có người ở trong bóng tối theo dõi, cho đến khi đến tận Lư Châu, cảm giác ấy mới dứt. - Hồ lão, đó không phải chỉ là cảm giác thôi đâu mà là sự thật. Đúng là phải có người theo dõi Hồ lão. Hồ Phùng Xuân lại gật đầu. Điều đáng ngạc nhiên là suốt trong ngày đó không có người nào tìm đến khiêu chiến. Giang Phi Tinh, Sở Tiêu Phong, Bạch Mai đại sư cũng lợi dụng cơ hội ấy thay nhau truyền thụ cho các anh hùng nhiều chiêu đao pháp, kiếm pháp, chưởng pháp độc môn của họ. Tiết Y Nương luôn luôn theo sát Sở Tiêu Phong, sắc mặt nàng lúc nào cũng u oán buồn bã. Nàng dường như cố khắc chế sự đau khổ trong lòng, nhưng nét bi thương vẫn không giấu hết được. Nàng là một nữ nhân tuyệt sắc nên vẻ u buồn phản phất càng tôn xưng sắc đẹp nàng hơn. Sắc đẹp ấy dễ làm lòng người lay động. Nàng luôn luôn đi theo sau Sở Tiêu Phong tựa như nếu bị xa chàng trên đời này không còn chỗ nào cho nàng dung thân nữa. Giang Phi Tinh ghé lại bên Sở Tiêu Phong, hạ giọng cảnh giác : - Sở huynh đệ nên hỏi Tiết cô nương xem nàng định xử sự ra sao? Câu ấy vừa cảnh giác vừa biểu lộ sự quan tâm với chàng. Sở Tiêu Phong mỉm cười nhìn Tiết Y Nương : - Tiết cô nương, xin mời ngồi xuống đây, tại hạ có việc cần nói. Chàng bước chậm xuống một sườn núi ngồi lên một tảng đá. Tiết Y Nương uyển chuyển bước tới hết sức ôn nhu ghé ngồi xuống cạnh chàng. Sở Tiêu Phong vào đề liền : - Cô nương có dự tính gì không? Tiết Y Nương u oán lắc đầu : - Không. Một nữ nhân đã mất song thân lưu lạc như muội đây có gì để dự tính? Sở Tiêu Phong mỉm cười : - Cô nương phải chăng lệnh huynh cùng đến đây với cô nương? - Hôm gia phụ bị bắt, muội hoang mang hoảng hốt, đột nhiên y về đem muội cùng đi tìm gia phụ, như vậy cũng coi như cùng đến. - Sự thật giả của lệnh lang, lẽ nào cô nương không phân biệt được? - Tiết Hàn quanh năm bôn tẩu giang hồ, nên huynh muội tiếng là huynh muội, nhưng rất ít có cơ hội gặp nhau. Nàng nhẹ thở dài tiếp lời : - Người ấy có thuật dịch dunh quá cao minh. Tiểu muội căn bản không phân biệt được, nhưng trong trí nhớ của muội, hắn cực giống Tiết Hàn. - Cô nương, lẽ nào cả đến thanh âm cũng giống hoàn toàn sao? - Rất giống, rất giống. Thực sự tiểu muội nhận không ra. Nàng lại thở dài u oán : - Có lần tiểu muội cũng có hoài nghi, đó là đêm bỗng nhiên hắn đụng tới muội. Hôm ấy hắn uống rượu say, việc qua rồi, hắn rất ngượng nghịu ăn năn. Tuy muội có chút nghi ngờ, nhưng rồi lại bị hắn lừa dối. Sở Tiêu Phong cười nhẹ : - Đáng thương thay, huynh muội gặp nhau mà không nhận. Ôi, kể ra việc ấy khó mà tin cho nổi! - Sở thiếu huynh phải chăng không tin tiểu muội? - Cô nương, về việc ấy thực sự khó mà tin được. Tiết Y Nương từ từ đứng dậy : - Tiểu muội hiểu rồi. Thiếu huynh sợ tiểu muội cũng là người của bọn bí mật kia. Tiểu muội xin giã từ. Nàng chuyển thân đi liền, Sở Tiêu Phong gọi : - Dừng lại! Tiết Y Nương dừng chân, chậm rãi quay đầu : - Sở Tiêu Phong, phải chăng thiếu huynh muốn giữ tiểu muội lại mới yên tâm? - Tiết cô nương, bọn chúng có tha cho cô nương chăng? - Không biết nữa! Sở Tiêu Phong cũng đứng lên : - Tại hạ xin tiễn cô nương một đoạn. Nàng u buồn nói : - Đa tạ Sở thiếu huynh! Dứt lời cất bước từ từ đi tới trước, hai người đi rất mau đã bị một mảnh rừng che khuất. Hồ Phùng Xuân vội vàng hấp tấp : - Giang huynh, chúng ta có nên đi theo tiếp viện Sở huynh đệ? Giang Phi Tinh khoát tay : - Không cần thiết. Sở huynh đệ là người cơ trí sẽ tự biết an bài. Tiết Y Nương vượt qua mấy đám cây rậm, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang xuống núi, mỉm cười nói : - Sở thiếu huynh, đưa nhau ngàn dặm cũng đến lúc chia tay, xin mời dừng bước. Sở Tiêu Phong hỏi : - Cô nương không sợ một chút nào sao? - Sợ chứ! Nhưng tiểu muội không còn cách chọn lựa nào khác. Chàng cười nhạt : - Cô nương tuy đã cải trang rất giống, nhưng tiếc rằng vẫn còn sơ hở. - Sở thiếu huynh. Tiểu muội đã đủ khổ sở lắm rồi, xin đừng biếm nhẽ thêm nữa. - Xem ra thiên tài về cải trang của cô nương còn cao hơn cả Du Tam Kỳ giả mạo Tiết Hàn nữa đấy. Tiết Y Nương giận dữ : - Sở Tiêu Phong, các hạ không cho ta ở nữa thì thôi. Hà tất phải lăng nhục ta. - Cô nương có cần tại hạ phải nói thẳng chỗ sơ hở của cô nương không? - Được! Cứ nói! - Thứ nhất, cô nương thay đổi quá mau. Vả chăng khi Du Tam Kỳ bắn ám khí cũng chẳng phải có ý bắn trúng cô nương đâu, nếu tại hạ không kịp xuất kiếm đánh rơi mấy ám khí ấy thì tại hạ bị tử thương không phải cô nương. - Giải thích như các hạ thật khó nghe! - Thôi được. Thêm một việc nữa, cô nương có biết khi Du Tam Kỳ ra đi, hắn nói gì với tại hạ không? - Hắn nói ta với hắn là cùng một bọn chứ gì? - Không phải vậy đâu. Hắn chỉ dặn tại hạ tốt nhất là đừng để cô nương ra đi. - Tại sao vậy? - Tại sao ư? Cô nương phải hiểu rõ hơn tại hạ chứ? - Hắn nói bậy. Sở Tiêu Phong nghiêm mặt : - Cô nương. Tại hạ không nói thẳng việc này trước mặt đông đủ mọi người, cô nương có biết tại sao không? - Không biết! - Vì nếu tại hạ nói thẳng ra, cô nương khó mà rời khỏi nơi đây. - Nói vậy là các hạ thương hương tiếc ngọc? - Điều ấy không dám. Chỉ vì tại hạ tự hiểu, giết cô nương không bằng tha cho cô nương. - Các hạ đâu có cách nào chứng minh ta không phải là Tiết Y Nương. - Cô nương, điều ấy hình như không cần chứng minh. Huynh muội ruột thịt sao lại có chuyện không nhận ra nhau. Vả chăng, việc lệnh tôn bị bắt nghe ra quá giản đơn sơ lược. Vì vậy khó mà tin cho nổi.