watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:36:1228/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 26-32 - Hết - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 26-32 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 22



Hồi 28-3

Lão nhân ngưng một chút, mới than:

- Đúng vậy phu nhân, chuyện này nhất định phải cần phu nhân và Đồng Đà đi một chuyến mới xong; công lực của ta đã chuyển di đại bộ phận cho Đinh Bằng, không còn đủ sức giải quyết chuyện này nữa.

- Chúa công muốn Đồng Đà cùng đi với lão thân?

- Phải, chẳng những hai người cùng đi, mà còn dẫn tất cả hảo thủ bên cạnh chúng ta đi theo nữa.

- Như vậy sao được. Bên cạnh chúa công chẳng thể không có ai bảo vệ.

- Ta cần người bên cạnh làm gì? Hiện tại, ta đã là một lão nhân vô dụng, chẳng còn ai để ý ta nữa.

- Không phải chúa công tính chuyện trò đùa chứ?

- Không, ta không tính chuyện trò đùa. Ngân Long và Thiết Yến tuy đã chết, nhưng họ còn có Kim Sư, Đồng Đà có thể miễn cưỡng chống cự được. Còn con tiện nhân đó, chỉ phu nhân mới có thể ứng phó. Bên cạnh chúng còn có người khác nữa, cho nên, phu nhân cần phải đem theo tất cả hảo thủ đi.

- Chúng ta tính liều mạng?

Sắc mặt lão nhân trở nên rất trang trọng:

- Phải, giết sạch không tha một tên; đây cũng là một lần thanh lý môn hộ. Lão phụ như còn muốn nói gì thêm, nhưng lão nhân đã xua tay:

- Phu nhân không cần nói nữa, chuyện này ta đã suy nghĩ chín chắn ba bốn lần mới hạ quyết định, tuyệt chẳng phải làm chuyện nông nổi. Dù Ma giáo bị hủy diệt, cũng chẳng thể từ trong tay ta để lại một chút họa hại.

Lão phụ lặng thinh suy nghĩ giây lát mới nói:

- Thôi được! Nếu chúa công đã quyết định, lão thân nhất định sẽ tuân theo.

Lão thân biết chúa công chẳng phải người khinh suất hạ quyết định.

- Cảm tạ phu nhân đã tín nhiệm ta.

Lão phụ nhìn lão nhân, hiển lộ thâm tình trong ánh mắt; tuy họ đã kết nghĩa gần sáu mươi năm, nhưng thâm tình chưa hề sút giảm.

Có điều, lão phụ chợt có cảm giác bi ai, bà ta phát hiện vị trượng phu vĩnh viễn trẻ trung của bà, bỗng có vẻ già nua.

Các ngươi yên tâm ra đi, nơi đây rất vắng vẻ, không ai tìm tới đâu; ta sẽ đích thân xuống bếp nấu mấy món ăn đãi các người, chúc các người thắng lợi thành công trở về.

Lão nhân đứng ngoài cửa cốc vui vẻ tiễn đoàn người ra đi, khiến đoàn người được tiễn đưa đều rất hứng khởi.

Giọng Đồng Đà rất cao hứng:

- Hình như tâm tình chúa công lần này rất vui vẻ cởi mở. Ba mươi năm rồi, thuộc hạ chưa lần nào thấy chúa công cao hứng như hôm nay.

- Phải, đây là một quyết định lớn nhất trong đời chúa công, phát xuất mệnh lệnh truy sát Thiên Mỹ.

- Đáng lẽ chúa công nên phát xuất mệnh lệnh này đối với con tiện nhân đó từ sớm, thuộc hạ đã chờ mệnh lệnh này lâu lắm, cuối cùng hôm nay cũng đã tới. - Đồng Đà, ngươi không rõ tâm tình của chúa công.

- Thuộc hạ biết, các vị vẫn cho rằng Thiên Mỹ là con gái chúa công, nên không nhẫn tâm đối phó nó.

- Chẳng lẻ không phải sao? Tính theo tuổi của nó, cũng không sai mấy.

- Thuộc hạ biết tuyệt đối không phải.

- Sao? Tại sao ngươi biết?

- Thuộc hạ biết, mọi người đều cho rằng Nhược Liễu phu nhân là vị thánh nữ trinh tiết; ngoài chủ nhân ra, không có người đàn ông thứ hai nào khác; chỉ có thuộc hạ biết rõ bà ta là một dâm phụ.

- Đồng Đà, tại sao ngươi dám nói thế?

- Thuộc hạ dám nói, vì thuộc hạ có chứng cớ.

- Chứng cớ gì?

- Bà ta đã có lần cám dỗ thuộc hạ.

- Cám dỗ ngươi ? Lúc đó ngươi bao lớn ?

- Thuộc hạ mới mười bốn tuổi, căn bản chưa biết chuyện đời; nhưng bà ta mỗi ngày đều không thể thiếu đàn ông. Hôm đó, các nam nhân đã vắng hết, nên bà ta tìm tới thuộc hạ, dùng đủ cách dẫn dụ thuộc hạ lên giường; may thuộc hạ chưa thực sự đụng tới bà ta thì chúa công về tới.

- Hả! Tại sao ta không biết chuyện này?

- Đó là điểm nhân từ của chúa công; trước sau chúa công luôn che dấu khuyết điểm cho người khác. Thuộc hạ còn nhớ hôm đó, chúa công vừa bước vào cửa, bà ta liền nhảy dựng lên, khóc lóc kể lể với chúa công là thuộc hạ đã vô lễ toan làm bậy với bà.

- Chúa công làm sao?

- Chúa công chỉ cười một tiếng, nói thuộc hạ vốn còn là đứa trẻ, huyết khí đang thịnh, mà bà lại xinh đẹp như vậy, tự nhiên nó không tránh khỏi xung động. Rồi chúa công kêu thuộc hạ xin lỗi bà ta, cam đoan sẽ không tái phạm; và mọi người nên quên chuyện này đi.

- Như vậy, chúa công vẫn tin ngươi chủ động muốn làm bậy với bà ta? Đồng Đà cúi đầu nói:

- Sự thực, tình cảnh thuộc hạ hôm đó cũng khó thể tự biện bạch, vì thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của Nhược Liễu phu nhân rất cao minh, bà ta đã trong lúc hữu ý vô ý, khơi dậy lửa tình của đàn ông, khiến đàn ông tự cắn câu, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa sáng.

- Chúa công có biết cá tính đó của bà ta không?

- Sau này thuộc hạ không rõ, nhưng hôm đó, hình như chúa công không rõ. - Chúa công đã rất rộng lượng tha thứ cho ngươi. - Phải, cho nên, thuộc hạ cảm kích, trọn đời trung trinh với chúa công.

- Chắc bọn Kim Sư cũng khó tránh khỏi bị dụ hoặc, vì tuổi tác của họ lớn hơn ngươi.

Đồng Đà trầm tư một lúc mới nói:

- Thuộc hạ nghĩ chắc khó tránh; cho nên, bọn họ đã trung tâm bảo vệ giúp đỡ Thiên Mỹ, đều là vì điểm quan hệ này.

- Tại sao ngươi lại có thể khẳng định Thiên Mỹ không phải con gái chúa công?

- Vì bàn tay phải Thiên Mỹ có sáu ngón.

- Đây lại kể là chứng cớ gì?

- Ngón tay dư là di truyền, chúa công không có ngón tay dư.

- Người trong Ma cung đều không ai có; hoặc giả đây là di truyền cách từ mấy đời trước.

- Thuộc hạ biết một người có ngón tay dư này, nhưng y không phải người trong Ma cung, người đó là thúc thúc của thuộc hạ, có đến thăm thuộc hạ một lần.

- Người đó thì sao?

- Ít lâu sau, Nhược Liễu phu nhân đã thần bí thất tung, chúng thuộc hạ khắp nơi tìm kiếm không thấy tung tích của bà ta. Mãi đến bốn năm sau, mới có người bồng Thiên Mỹ tới.

Chuyện đó làm sao chứng minh; lúc bấy giờ Thiên Mỹ cũng đã hơn ba tuổi, nếu lúc bấy giờ bà ta mang thai, thì chính cũng hợp với tuổi lớn của Thiên Mỹ.

Đồng Đà lắc đầu, nói:

- Thuộc hạ thấy Thiên Mỹ có ngón tay dư, trong lòng nghi ngờ, thuộc hạ đã tìm dịp trở về làng cũ một chuyến, dò xét tin tức, kết quả được biết, Nhược Liễu phu nhân đã tư bôn theo thúc thúc thuộc hạ đến tiềm cư tại gia hương thuộc hạ.

- Thúc thúc ngươi cũng rất có thủ đoạn.

- Ông ta vốn là một mỹ nam tử, lại khéo ăn nói, biết cách chiều chuộng đàn bà. Nhược Liễu phu nhân tư bôn theo ông ta, chuyện chẳng có gì đặc biệt; nhưng thuộc hạ dò biết hai người đã sanh được một đứa con gái.

- Tức là Thiên Mỹ?

- Phải, đứa bé gái đó vừa sinh ra đã lớn hơn mọi đứa khác; lúc đưa đến Ma cung nói là hơn ba tuổi, nhưng thực tế chỉ mới hơn hai tuổi. - Nói vậy, Thiên Mỹ là con gái của thúc thúc ngươi, cũng là đường muội của ngươi; lúc nó được đưa đến Ma cung chỉ mới hơn hai tuổi, thì đích xác không phải cốt nhục của chúa công.

Đồng Đà mặc nhiên, lão phụ lại hỏi:

- Tại sao họ lại đưa con gái họ đến cho chúng ta thu dưỡng?

- Thúc thúc thuộc hạ nguyên là một người phong lưu tuyệt đỉnh, sau khi ông ta dụ Nhược Liễu tư bôn đi theo sống chung, tự nhiên phải một lòng một dạ, tuân theo quy củ, không dám ra ngoài bê tha. Hai năm đầu không xảy ra chuyện gì, sau thúc thúc thuộc hạ vì muốn luyện một loại võ công đã có phần lạnh nhạt vợ con, nên bà ta lại không an phận ở mãi trong nhà.

- Một người đàn bà như bà ta vốn rất khó chịu được cảnh tịch mịch.

- Thúc thúc thuộc hạ không khoan hồng đại lượng như chúa công, nên khi bắt được gian tình của bà, ông ta đã một đao chém chết hai người, rồi cũng tự sát.

Lão phụ lặng lẽ một lúc, mới khẽ than:

- Nhược Liễu cũng quá tự phụ khinh thường, bà ta cho rằng, không có đàn ông nào nhẫn tâm giết bà ta; kết quả, chỉ cần gặp một người dám vung tay là bà lãnh đủ.

- Hình như chúa mẫu đã sớm biết con người của Nhược Liễu? Lão phụ cười một tiếng:

- Chớ quên ta là nữ nhân; nữ nhân đối với nữ nhân, rất dễ hiểu nhau. - Tại sao chúa mẫu không cho chúa công hay?

- Chỉ có nữ nhân tối ngu xuẩn, mới công kích nữ nhân khác trước mặt trượng phu mình; nhiều năm nay, chúa công rất tôn kính ta, chính là vì ta biết làm sao cho tròn bổn phận của một nữ nhân.

Lần này, đến lượt Đồng Đà trầm mặc, ông ta cũng tôn kính phi thường đối với vị chúa mẫu này; mà cũng còn vì bà ta là thê tử của chúa công lão ta.

Bản thân bà ta không có gì đặc biệt hơn người.

Tướng mạo trung bình, không thông minh lắm, cũng không quá ngu đần.

Không thích lắm lời, cũng ít khi biểu thị ý kiến, không có điểm gì đặc xuất; hình như là một người nếu có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Nhưng chúa công vẫn rất khách khí, rất tôn kính đối với bà ta. Điểm này khiến Đồng Đà nghĩ không thấu. Có rất nhiều lúc, hắn thường lấy làm tiếc cho chúa công. Một vị anh vũ thiên tài như chúa công, đáng lẽ phải có được một phối ngẫu xinh đẹp tuyệt trần mới đúng.

Mãi đến hôm nay, hắn mới thấy rõ điểm đáng kính của vị chúa mẫu này. Đó là trí tuệ, lòng dạ, độ lương, hiền thục cùng các loại mỹ đức của bà; tất cả cái đẹp nội tại của một nữ nhân, bà đều có đủ.

Nam nhân gặp được loại nữ nhân này, thực là hạnh phúc trọn đời; chỉ tiếc loại nữ nhân này rất hiếm.

Lão phụ lại hỏi Đồng Đà sang một vấn đề khác:

- Đồng Đà, ngươi có hiểu câu thơ "Đêm xuân lầu vắng nghe mưa rơi", là chuyện như thế nào không?

- Đó chỉ là lúc chúa công gặp Nhược Liễu phu nhân lần thứ nhất, do câu thơ này hấp dẫn. Lần đó, chúa công cùng bọn thuộc hạ đi qua một nông thôn vùng Giang Nam, thấy một căn thảo xá bên cạnh khe suối nhỏ, bên trong vọng ra giọng ngâm bài thơ này rất mỹ diệu, đã hấp dẫn chúa công và bọn thuộc hạtìm vào thảo xá thăm viếng, thì gặp Nhược Liễu phu nhân. Lúc đó, bà ta mới chỉ là một thôn nử, quần thô áo vải; con gái một vị tiên sinh dạy học, nhưng đã có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương; mà bà ta hình như cũng bị hấp dẫn bởi phong thái uy nghi của chúa công, nên chỉ nói chuyện mấy câu, bà ta đã nguyện ý đi theo chúa công, bỏ mặc người cha già ở lại.

- Sau này, bà ta có về lại quê cũ lần nào không?

- Không, hình như bà ta đã quên hẳn người cha; nhưng chúa công vẫn nhớ đã hai lần chúa công sai thuộc hạđi thăm. Lần thứ nhất, gặp đúng lúc lão phụ của bà ta đang hồi túng quẫn, thuộc hạ để lại tặng một số kim ngân lớn. Lần thứ hai đến thăm, thấy ông ta đã xử dụng số tiền bạc được tặng, mua tậu điền sản, xây cất nhà mới, còn tục huyền với một phụ nữ, có cuộc sống rất khá giả; nên chúa công không sai người đến thăm nữa.

- Tại sao vậy?

- Vì hoàn cảnh Ma giáo chúng ta lúc đó, đang hưng thịnh như mặt trời giữa trưa, nếu một gia đình bách tính tầm thường có dính líu quan hệ với chúng ta, không phải chuyện tốt cho họ.

Lão phụ than nhẹ:

- Chúa công là loại người luôn luôn nghĩ tới kẻ khác; người như vậy không thích hợp đảm nhiệm chức vị Giáo chủ.

- Lúc chúa công xử lý giáo vụ, không chút cẩu thả.

- Cần phải như thế mới được, nói cho ngay, sở dĩ Ma giáo bị người trong võ lâm coi là tà giáo bàng môn, cũng có lý do của họ, vì bản thân giáo lý có rất nhiều diều lệ, cùng phương pháp luyện công đều thuộc loại tà ác. Chúa công muốn cải cách ma giáo, để thay đổi quan niệm của người khác về bổn giáo, nên chúa công mới đăït ra nhiều điều lệ nghiêm ngặt, để ước thúc đệ tử trong giáo; cũng vì điểm này, mới đưa đến tình trạng nhiều người bất mãn, rồi trở thành chia rẻ phản bội, khiến môn phái tan rã.

- Cũng không thể nói như vậy; hiện tại, chúa công vẫn còn rất nhiều bộ thuộc trung tâm phục vụ.

- Đó chỉ một số rất ít, những người này đều vì ngưỡng mộ võ thuật thần kỳ của bổn giáo mới đầu thân nhập giáo, hy vọng được truyền thụ võ học bổn giáo.

Đồng Đà lặng thinh, lão phụ lại hỏi:

- Tại sao chúa công lại khắc câu thơ đó trên đao?

- Điều này thuộc hạ không rõ. Sau khi Nhược Liễu phu nhân thất tung, có một lúc, chúa công trở nên rất nóng nảy, đã giết khá nhiều người.

- Đó là một vưu vật trời sanh, khiến người khó quên; đừng nói gì chúa công, ngay cả ta cũng cảm thấy bùi ngùi mất mát...

Đồng Đà ra chiều suy nghĩ, nói:

- Tuy chúa công vì mất Nhược Liễu phu nhân mà phẫn nộ, hình như chúa công cũng nghĩ vì chuyện đó mà trút giận lên đầu kẻ khác là không đúng, nên chúa công mới khắc câu thơ đó lên thân đao, tức là để đè nén tỳ khí của mình. Có mấy lần, thuộc hạ thấy lúc chúa công đang giận dữ, liền rút cây đao ra khỏi bao, nhìn câu thơ khắc trên đao, lập tức cơn giận hạ xuống.

- Đại khái là nguyên nhân đó không sai! Cho nên, về sau, đao pháp của chúa công đã bước vào một cảnh giới mới; một đao xuất thủ, uy mãnh tuyệt luân; khiến thanh danh bổn giáo cũng lớn mạnh hơn, nhưng cũng vì đó mà chúa công bị hại.

- Đúng vậy, khoảng thời gian đó, Ma giáo phát triển quá nhanh, đã vượt hẳn các tôn phái võ lâm đương thời, khiến họ đều cảm thấy bất an. Cũng vì phát triển quá nhanh, chúa công không thể đích thân kiểm soát hết mọi sự kiện, mới giao cho bọn Kim Sư, mỗi người phụ trách một phương; rồi bọn họ đều gây rất nhiều cường địch cho bổn giáo.

Lão phụ than nhẹ:

- Đúng vậy, sau khi kiểm tra sự việc hơn thiệt, chúa công không trách người, mà nhận do lỗi lầm của mình.

- Đây chẳng thể trách chúa công, người nhất tâm cầu hòa... - Đồng Đà, ngươi chưa hiểu rõ chúa công bằng ta đâu! Không phải chúa công muốn lấy lòng bộ thuộc, mà vì là giáo chủ, đương nhiên phải lãnh tất cả trách nhiệm thất bại. Còn một nguyên nhân khác nữa, đó là chúa công có tính tự thị rất cao, luôn tự coi là thiên hạ vô địch; nhưng một ngày cuối cùng đó, chúa công đã thực sự thất bại dưới kiếm của Tạ Hiểu Phong.

Đồng Đà mặc nhận, không nói gì. Lão phụ nói tiếp:

- Chúa công bị hạn chế bởi tư chất, biết mình kiếp này không tiến triển được hơn nữa. Đao chiêu tuy mãnh liệt nhưng vẫn thua kém Tạ Hiểu Phong. độ ây mới là nguyên nhân chúa công đã nguội lạnh, không màng thế sự, không muốn khôi phục Ma giáo. Trầm uất lâu năm, cuối cùng, chúa công đã tìm được Đinh Bằng. Tư chất gã tuổi trẻ này, ngàn năm khó gặp, nên chúa công mới đặt tất cả hy vọng trên mình hắn.

- Gã tuổi trẻ đó có thể kể là đặc xuất; nghe nói, mức tiến bộ của hắn đã vượt hơn chúa công năm xưa. Ngân Long, Thiết Yến đều chỉ dưới một đao của hắn, bị chẻ thây chặt tay.

Lão phụ gật đầu:

- Chúa công cũng đã phân tách qua. Ngân Long bị chẻ thây, không lấy làm kỳ; Thiết Yến bị chặt đứt bàn tay, mới thực sự đáng kể; vì hắn đã có thể khống chế được đao, thu phát tùy ý; cũng có thể nói, đao hắn sử dụng đã thoát ra ngoài phạm trừ Ma, mà tiến vào cảnh giới Thánh.

- Chúa công vẫn chưa thể khống chế được đao?

- Chưa, trọn cuộc sống, chúa công chỉ có thể phát huy oai lực tối mãnh liệt của đao, mà chưa khống chế được, vẫn còn trong phạm vi của Ma. - Bổn giáo trong tay Đinh Bằng có thể hưng khởi được chăng?

- Đó là hy vọng của chúa công.

- Vậy tại sao chúa công vẫn chưa trao tất cả giáo vụ cho hắn? - Không gấp, chúa công cũng vì phải quản lý giáo vụ mà phân tâm, mới bi.

hạn chế mức phát triển công lực của mình. Võ công của bổn giáo, học chóng thành, nhưng khó tiến bộ, càng về sau càng khó hơn; càng cần phải dùng toàn lực tu luyện, không thể phân tâm một chút. C ho nên, chúa công mới để Đinh Bằng được tự do phát triển, không muốn hắn bị phân tâm chút nào.

- Chúa mẫu, lần này chúng ta tiến phát tiêu diệt Thiên Mỹ, cũng là vì Đinh Bằng?

Lão phụ trầm tư giây lát, mới nói:

- Tuy chúa công nói thế, nhưng ta tin không phải.

- Không phải?

- Theo ta biết, cảnh giới thành tựu của Đinh Bằng hiện thời, không có bất cứ người nào hãm hại được hắn. Sở dĩ chúa công muốn làm như vậy, mục đích là để tiêu trừ triệt để những tà ác tàn dư của Ma giáo còn lại trên đời; để sau này trao cho Đinh Bằng môn hộ sạch sẽ thiện lương.

- Chúa công quả thực là một người đáng kể.

- Đúng vậy, chúa công đích xác là nhân vật đáng kể.

Sau khi tiễn đoàn người đi, lão nhân trở vào trong cốc, bỗng cảm thấy niềm vắng vẻ không hư chưa từng có.

Nhân vật trọng yếu trong cốc đều đi hết, chỉ còn lại mấy đệ tử mới nhập môn, làm công việc vặt; nếu quả thực một sớm bị người mò tới, sẽ không có một chút lực lượng chống cự. Tuy ông ta có nói, đây là nơi rất kín đáo, không ai có thể tìm tới được, nhưng ông ta cũng tự biết câu nói này chẳng thể y cứ.

Một tổ hợp rất đông người, tuyệt đối không thể che dấu được phi thường kín đáo. Huống chi, kẻ thù của ông ta, đều có lỗ mũi linh mẫn còn hơn chó săn.

Nhiều năm nay, sở dĩ ông ta có thể tự bảo vệ được an toàn, chủ yếu là nhờ có thực lực hùng hậu.

Mấy ngàn tên cao thủ tuyệt đỉnh, bảo vệ môn hộ, lớp trong lớp ngoài, một toán nhỏ địch nhân, tuyệt đối không thể xâm nhập. Một đoàn địch nhân đông đảo, mới tới từ xa đã phát hiện, lập tức trốn lánh. Nhưng bây giờ, những cao thủ lực lượng đều đã đi hết.

Việc phòng thủ trong cốc, đã coi như hoàn toàn không có. Hiện tại chỉ cần một cao thủ nhị lưu, là có thể dễ dàng tiến vào cốc.

Người duy nhất có thể bảo hộ, chính là bản thân ông ta.

Vì để thành toàn Đinh Bằng, ông ta đã đem tất sinh công lực tu vi của mình, chuyển cấp toàn bộ cho gã tuổi trẻ đó.

Sau, ông ta nhờ một số tâm quyết luyện công thần kỳ, cùng một số linh dược phụ trợ, đã cố gắng tu luyện, khôi phục được ba thành công lực.

Ba thành công lực, đủ đối phó xâm hại ngoại lai chăng? Câu này lập tức được khảo nghiệm, vì ông ta đã nhìn thấy ba người; ba người không phải người trong cốc. Hai nữ một nam.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 153
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com