Trước kia, Tạ Tiểu Ngọc đã không biết bao nhiêu lần nghe luận điệu này; mỗi lần nàng tỏ vẻ oán hờn, đều có người khuyên nàng như vậy.
Mỗi lần nghe nói như thế, đều khiến nàng tạm quên tất cả, khơi dậy hùng tâm. Hôm nay, lại nghe Kim Sư trưởng lão kể lại một lượt những lời như vậy, hậu quả thâu được ngoài ý tưởng của Kim Sư.
Vì Tạ Tiểu Ngọc đã không còn là tiểu hài tử nữa, không bị cổ hoặc giống trước, nàng tự mình đã có cảm xúc ái, ố, hỷ, nộ; mà vì sinh hoạt của nàng còn phức tạp gấp trăm ngàn lần người khác; thì mức cảm thụ này cũng sâu hơn gấp trăm ngàn lần nữa.
Lúc nói lại những chuyện như lão sinh thường đàm, Kim Sư tự mình không tin, mà cũng không mong Tạ Tiểu Ngọc tin tưởng. Chỉ trong lúc cần thiết, ông ta nói vài câu lấy lệ mà thôi.
Không dè lần này, trong ánh mắt Tạ Tiểu Ngọc bỗng lộ vẻ khác lạ, giống như một đứa trẻ bỗng dưng tìm lại được món đồ đánh mất từ lâu.
- Điệt nữ thực có khác người thường sao?
- Phải, thiếu cung chủ dị bẩm trời sanh, thật chẳng phải người thường có thê?
sánh kịp.
- Dị bẩm trời sanh, loại dị bẩm gì?
Kim Sư ngẩn người, ông ta chỉ tùy tiện nói một câu, chẳng phải cố ý phô diễn. Lúc Tạ Tiểu Ngọc còn nhỏ, đã có biểu hiện rất đặc biệt như thế; có điều, điểm đặc biệt này rất khó dùng lời nói ra cho người khác hiểu.
Thí dụ như, lúc nàng bảy tám tuổi, đã có ma lực nữ tính; tình cờ nhoẻn miệng cười một tiếng, đã khiến một đại nam nhân mê si. Mê si giống một nam nhân mê si một nữ nhân thực thụ.
"Ngươi giống hệt mẫu thân ngươi, vưu vật trời sanh, là yêu nữ mê chết đàn ông, là hồ ly tinh trời sanh".
Những lời này Kim Sư chỉ nghĩ trong bụng, chớ không dám nói ra, nhưng ông ta vẫn cần phải có câu trả lời.
Mỗi lần Tạ Tiểu Ngọc hỏi, nhất định phải trả lời, mà trả lời cần phải cho nàng vừa ý mới được.
Đây cũng là do tự họ quá chiều chuộng nàng tạo thành. Kim Sư với Ngân Long, cũng như rất nhiều người xuất thân như họ, đều đã cam tâm tình nguyện để mẹ con nàng xỏ mũi dắt đi, không màng tất cả, làm ra những chuyện mà chính họ cũng không dám tưởng tượng. Tại sao vậy?
Kim Sư đã từng nhiều lần tự hỏi mình, nhưng chưa bao giờ tìm được câu tra?
lời.
- Lão nô cũng không biết cắt nghĩa dị bẩm là gì? Đây là câu trả lời rất thông thường.
Hai mẹ con Tạ Tiểu Ngọc, nếu như có dị bẩm trời sanh gì, đại khái là một loại ma lực; ma lực có thể sai khiến người ta đi làm chuyện " mạc danh kỳ diệu"(không gọi ra tên).
Thiếu cung chủ trời sanh có một khí chất oai nghiêm, khiến người khác không dám ngước mặt nhìn thẳng, tâm duyệt thành phục, cúi đầu nghe lệnh.
Đây là câu trả lời của Kim Sư sau khi đã suy nghĩ cẩn thận; một câu trả lời rất khéo léo.
- Mẫu thân điệt nữ từ nhỏ cũng có năng lực như vậy?
- Phải, Cung chủ từ nhỏ đã có năng lực khiến thiên hạ thần phục quy hóa.
Người nào gặp cung chủ, cũng đều bất giác tự thần phục dưới chân cung chủ. - Nhưng bà vẫn chưa nắm được thiên hạ trong tay?
- Đó là vì cung chủ đã quen biết một nam nhân không đáng quen biết, đánh mất lòng tin của mình.
- Nam nhân đó là phụ thân điệt nữ?
- Phải, Tạ đại hiệp là nhất đại kiếm thần, mà cũng là một nam nhân không nữ nhân nào chinh phục được.
- Giống như Đinh Bằng?
Kim Sư đáp rất lẹ:
- Phải, cả hai đều cùng một loại người; vì vậy, tốt nhất, thiếu cung chủ nên tránh xa hắn.
- Có thể được không? Khi chúng ta muốn làm gì, hắn đều tìm đến.
- Vậy chỉ còn cách hủy diệt hắn.
Tạ Tiểu Ngọc than một hơi:
- Kim lão bá chẳng phải là người thứ nhất khuyên điệt nữ làm như thế; điệt nữ đã từng thử qua, trong đầu luôn tính toán tìm cách; điệt nữ không giống mẫu thân, quả đoán nhẹ dạ; điều này lão bá đã nhận thấy.
- Phải, thiếu cung chủ có phách lực hơn cung chủ năm xưa.
- Nhưng điệt nữ không hủy diệt được Đinh Bằng, chẳng phải không nỡ lòng hạ thủ, mà là không hủy được.
Lặng lẽ một chập, Kim Sư biết câu nói của Tạ Tiểu Ngọc là sự thực, chứ không phải nàng thối thác; sau khi thấy một chiêu đao của Đinh Bằng, lão đã đem lòng rất hãi sợ đối với chàng trẻ tuổi này.
- Mẫu thân điệt nữ ẩn cư thâm sơn lâu năm, có phải luyện võ công?
- Phải, cung chủ phát hiện tự mình không thể chinh phục được Tạ Hiểu Phong, nên đã thề sẽ thắng ông ta bằng võ công.
- Có khả năng được như thế không?
- Đã nhiều năm cung chủ chưa va chạm thế sự, chỉ lấy tình trạng Tạ Hiểu Phong lúc trước làm tiêu chuẩn; hoặc giả có khả năng vượt quá ông ta. Nhưng trong những năm vừa rồi, Tạ Hiểu Phong cũng trong sự tiến bộ; cứ xem tình hình lúc ông ta gặp gỡ Đinh Bằng, thì công lực ông ta đã tiến tới cảnh giới cao siêu khác, cung chủ tuyệt chẳng thể theo kịp.
- Thế tại sao các vị không cho bà hay?
Kim Sư lại lặng lẽ một lát mới trả lời:
- Từ nào tới giờ, cung chủ không chịu nghe ai khuyến cáo, chỉ nhìn thế giới bằng con mắt của chính mình.
- Theo cách đó có thể thành sự không?
Kim Sư nghĩ một chút mới đáp:
- Không thể, cho nên, chúng lão nô mới kỳ vọng vào thiếu cung chủ.
- Các vị cho rằng điệt nữ có nhiều hy vọng hơn mẫu thân?
- Thiếu cung chủ lúc bắt đầu đã tiếp xúc tình đời rộng lớn, tự nhiên cách nhìn cũng sâu xa hơn cung chủ; thêm nữa, Thiếu cung chủ còn có Thần Kiếm sơn trang, thế gia nổi tiếng trợ thế, quả thực có cơ hội tốt đẹp hơn cung chủ nhiều.
- Giả như điệt nữ dùng thân phận Tạ gia đại tiểu thư mà còn hữu dụng, thì không thể để mẫu thân tìm cách hủy diệt phụ thân điệt nữ, có phải không?
- Chuyện này... chỉ có đích thân thiếu cung chủ nói với cung chủ, còn lão nô không dám xen lời. Có điều, thiếu cung chủ cũng có thể yên tâm, vì mức thành tựu của Tạ đại hiệp lúc này, đã không thể có bất cứ người nào hủy diệt được.
Rạng sáng, mặt trời chưa mọc, phía đông một vầng ráng đỏ rực rỡ.
Đây là lúc chướng khí trong núi bốc lên rất lệ hại; trong tử vong cốc tối om, phía trên vụ khí bốc lên nghi ngút hiện nhiều màu sắc chói lòa.
Cảnh tượng chẳng khác một khung cửa lớn địa ngục; trời đất như phủ trùm một tầng ma ý.
Tạ Tiểu Ngọc ăn mặc sang trọng như một thiếu phụ đại gia, dẫn Kim Sư theo sau khúm núm.
Trước cửa miếu chướng thần nương nương, đã có rất nhiều dân quê hiếu kỳ tụ tập; họ ẩn núp tại những nơi kín đáo, để coi xem một vị thiếu phụ xinh đẹp đến cầu đảo xin thuốc cho trượng phu nhiễm bệnh độc chướng lâu ngày chưa khỏi. Phải chăng có được Chướng thần nương nương đáp ứng giúp chữa hay không?
Ba lần quỳ gối, chín lần khấu đầu, tiến nhang, hiến lễ vật, đúng theo nghi thức.
Chấp lễ là một lão bà tỳ khí quái dị, nét mặt lầm lì, không vì khách đến cầu đảo thuộc loại đặc biệt mà có chút thay đổi.
Khấu bái xong, đúng như tiền lệ, một trương giấy rơi xuống trước thần án. Trương giấy trắng như tuyết, trên mặt không có chữ; sau khi hơ trên lửa mới hiện ra nét chữ.
Thông thường đều là toa thuốc chướng thần cho người cầu đảo biết phải uống thuốc gì.
Nhưng hôm nay, thần thị trên trương giấy hình như không phải toa thuốc.
Sau khi xem xong thần thị, thiếu phụ rảo bước đi ra bờ vực sơn cốc. Lúc này, lão quản gia mới bước tới coi qua trương giấy đã được hơ qua trên lửa, lão vội vàng đuổi theo thiếu phụ, lớn tiếng kêu:
- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, không được...
Lúc lão theo đến bờ vực, thiếu phụ đã tung mình nhảy xuống sơn cốc, khuất dạng vào lớp sương mù dày đặc sâu thẳm.
Những người núp trong bóng tối có người nhắm mắt, còn dám nhìn đều thốt lên tiếng kêu hoảng sợ.
Lão quản gia chạy theo tới bờ vực, với tay định túm vạt áo thiếu phụ kéo lại nhưng không kịp. Lão đứng bên bờ vực, ngơ ngác thất thần, rồi run giọng thổn thức:
- Thiếu phu nhân, hãy đem lão nô đi theo với, bằng không, lão nô trở về, biết ăn nói ra sao với thiếu chủ.
Thế rồi, lão cũng lao đầu xuống sơn cốc; lần này, một số người núp trong bóng tối đã hiện thân vàcùng thốt tiếng la hoảng. Họ không thể ngăn cản được tấn bi kịch xảy ra; chỉ biết đứng nhìn hai mạng người sống cùng nhảy xuống tử vong cốc.
Họ xúm nhau trước thần án Chướng thần nương nương, đọc hàng chữ trên tấm giấy trắng.
" Chồng ngươi đắc tội chướng thần, đáng lý nhiễm bệnh đến chết; ngươi chỉ có cách xả thân làm thị nữ dưới tòa bổn thần y mới được thoát chết".
Cho nên, họ đã nhảy xuống vực thẳm sơn cốc. O Một thiếu phụ kiên thành, vì muốn cứu sinh mệnh trượng phu, đã xả thân nhảy xuống tử vong cốc.
Một lão bộc trung nghĩa, cũng theo chủ nhân nhảy xuống tử vong cốc. Từ nay, tử vong cốc lại thêm một chuyện thần thoại, tăng gia không ít tính chất cảm động lòng người.
Người chồng thiếu phụ bị nhiễm độc chướng có khỏi bệnh hay không? Không ai rõ, vì đám bộc nhân tùy tùng đều đã lén bỏ đi, không rõ họ đi đâu nên không biết hỏi ai cho ra manh mối. Có điều, chẳng ai nghi ngờ, vì năm đó chính là thời kỳ mọi người đều tin tưởng cực đoan về chuyện quỷ thần.
Lời thần thị trên trương giấy trắng được loan truyền qua lại, cuối cùng, trang giấy đã thần bí thất tung, đưa đến một nơi. Trước mặt một lão nhân.
Lão nhân cùng một lão phụ, ngồi coi trang giấy có hàng chữ thần thị, lão nhân nhếch mép cười lạnh một tiếng:
- Thì ra nó trốn tại chỗ đó, trách nào, nhiều năm ta không tìm được tung tích của nó.
Lão phụ bèn nói:
- Chúa công, nó đã ẩn trú, xa lánh thế gian, thôi bỏ qua đi, hà tất phải bận tâm đến nó nữa?
- Không bận tâm sao được, cả một cơ nghiệp của ta bị bại hoại trên tay nó, ta quyết không thể tha nó.
Lão phụ trầm mặc giây lát, mới nói:
- Chúa công cũng không nên trách tất cả cho nó, tự bản thân chúng ta cũng có sai lầm.
- Sai lầm lớn nhất của ta, làta đã thu dung và cho nó sống; nếu ta sớm biết đó là họa thủy...
Lão phụ ngắt lời:
- Chúa công nhẫn tâm được không? Chúa công có thể quên được câu thơ khắc trên đao " Đêm xuân lầu vắng nghe mưa rơi" chăng? Nó là con gái của bà ấy, không chừng cũng là con gái của chúa công?
Sát khí dữ dằn trong ánh mắt lão nhân tiêu tan, thay vào là một niềm ngậm ngùi, ông ta thở dài một tiếng, nói:
- Ta thực khó tin, một nữ nhân thánh khiết như bà ta, lại sanh hạ được đứa con gái như thế.
Lão phụ cũng khẻ than:
- Thánh với Ma chỉ sai biệt đường tơ kẻ tóc; chúa công đã phụ rẫy mẫu thân nó trước.
- Ta... hừ... hừ, phu nhân không rõ...
- Chúa công, lão thân không rõ giữa hai người xảy ra chuyện gì, chúa công không chịu nói; những người biết chuyện cũng không chịu nói. Có điều, lão thân biết rõ, khi con nhỏ đó đến, là một đứa bé rất khả ái, ai thấy cũng thương; sở dĩ nó biến thành như vậy, cũng là do chúng ta không khéo dạy dỗ nó.
Lão nhân bỗng đứng dậy, vỗ bàn, giọng rất kiên quyết:
- Không được, ta không thể dung túng cho nó náo loạn nữa; nó hủy ta đu?
rồi, không thể để nó hủy Đinh Bằng nữa.
- Làm sao nó hủy được Đinh Bằng?
- Nếu phu nhân biết người nhảy xuống vực sơn cốc là ai, phu nhân sẽ biết người đó ảnh hưởng tới Đinh Bằng như thế nào.
- Là người nào?
- Là Kim Sư và Tạ Tiểu Ngọc.
- Tạ Tiểu Ngọc? Chẳng phải con gái Tạ Hiểu Phong sao? Tại sao lại dính líu tới Kim Sư?
- Ta không rõ lắm, nhưng tất nhiên giữa chúng có quan hệ rất mật thiết.
Đinh Bằng từng tại vùng phụ cận Thần Kiếm sơn trang chém chết Ngân Long. Lão phụ trầm mặc giây lát, mới nói:
- Tuy lão thân không tán thành ý kiến chúa công, nhưng từ nhiều năm nay, lão thân luôn phục tùng mỗi chỉ thị của chúa công; lão thân tin, mỗi chỉ thị của chúa công đều chính xác. Bây giờ chúa công muốn lão thân làm gì?
- Tại sao phu nhân biết ta muốn phu nhân đi làm công chuyện?
Lão phụ cười một tiếng, nói:
- Chuyện rất dễ đoán hiểu; mấy năm rồi, chúa công rất ít bàn bạc công chuyện với lão thân; nhưng hôm nay chúa công gọi lão thân đến, cùng coi trang giấy, đó là có chuyện muốn lão thân đi làm.