Đồng Đà máu nhuộm đầy mình, tay chống đại đao, xông ra sơn cốc, như trận cuồng phong.
Máu từ tấm đồng giáp của ông, chảy xuống không ngừng; phần lớn là máu của địch nhân, nhưng cũng có một phần của ông ta.
Ông ta xông ra từ trong đám đông hảo thủ các đại môn phái, tụ tập vây hãm, căn bản là chuyện chẳng thể thoát được. Nhưng Đông Đà đã làm được. Trong cơ thể ông ta có một lực lượng kích động ông ta dũng mãnh như thiên thần; bảo vệ chủ mẫu của ông ta thoát khỏi trùng vi. Ông ta đưa thân mình đỡ đao kiếm của địch nhân, rồi dùng đao chém địch nhân thành hai mãnh.
Tấm đồng giáp trên mình ông ta, có thể đỡ được đao kiếm, nhưng đối thủ của ông ta, người nào người nấy, đều là cao thủ tinh nhuệ, binh khí đao kiếm của họ, cũng đều được rèn đúc bằng tinh cương bách luyện. Cho nên, họ vẫn có thể đâm lủng đồng giáp, thấu tận da thịt ông ta, rồi họ mới bì chẻ làm hai mảnh, ngã sang hai bên.
Vì vậy, sau khi ông ta và chúa mẫu đã thoát ra ngoài trùng vi, tuy đối phương gần nữa hảo thu, nhưng không ài dám đuổi theo.
Cao thủ dũng mãnh tới đâu, cũng bị lối đánh của Đông Đà, khiếp hãi lạnh mình.
Chiêu thức, kiếm pháp đều vô dụng, đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể dùng cây kiếm đâm trúng Đông Đà; dù một kẻ mù cũng đâm không trật.
Vì thân mình Đông Đà cao hơn người khác hai cái đầu; bề ngang rong gấp đôi người khác. Mục tiêu lớn như vậy còn không đâm trúng sao?
Nhưng cao thủ dũng mãnh đến đâu, cũng bị chẻ đôi thân mình, ngã xuống trước mặt ông ta, vì đao của ông ta vô địch; một đao chém xuống còn vô địch hơn; huống chi, còn có một vị lão bà bà, theo sát bên cạnh.
Bọn địch nhân còn chưa ai gặp lão bà bà này, cũng không ai rõ bà ta là ai. Trong tay bà ta không dùng đao, chỉ có một cây long đầu quảy trượng. Nhưng cây quảy trượng trong tay bà ta, oai lực không kém đao kiếm.
Ma đao chém người một nhát thành hai mãnh. Ma trượng quét ngang lưng địch thủ thành hai khúc; đều đặn bằng phẳng như vết đao chém; kẻ chống cực không sao thoát chết.
Sau khi thoát khỏi trùng vi, hai người quay nhìn xuống sơn cốc. Sơn cốc này, cách nơi họ ẩn cư chỉ khoảng ba mươi dặm, chưa ra khỏi dãy núi. Nhưng họ đã bị phục kích bởi cao thủ các đại môn phái, cùng một số phản đồ trong ma giáo ngày trước, hình như chúng đã tính toán biết trước lộ trình của họ, sớm chờ phục kích tại đây.
Vô số tên bắn như mưa, hàng ngàn tảng đá lăn xuống, giết chết phân nữa số người, rồi mới bắt đàu một trận chém giết điên cuồng.
Dưới tình hình đó, con người cũng trở thành điên cuồng; gặp một đối tượng khiến đối phương ngã xuống, rồi mới tìm đối tượng thứ hai.
Cuối cùng số ngưòi đi theo lão bà bà và Đông Đà đều ngã gục hết. Nhưng bọn địch nhân vây đánh, cũng chẳng hơn gì, gục xuống còn nhìều hơn, hầu như gấp ba lần.
Nhưng có ích gì. Quân số địch nhân đông hơn gấp sáu bảy lần, tưy chúng đã tổn thất gấp ba lần, nhưng chúng vẫn còn một nữa; trong khi đó, họ đã bị diệt toàn b, chỉ thoát được hai người.
Lão phụ nhìn một màu đỏ tươi trong cốc, lắc đầu thảm thiết, hỏi:
- Thương tích của Đông Đà ngươi thế nào?
Đông Đà bất giác qùy xuống:
- Thuộc hạ bất tài, hận không thể chiến tử giữa trận.
Lão phụ nhẹ than:
- Ngươi biết chúng ta không thể chết, chúng ta còn có việc trọng đại cần phải sống để đi làm. Lần này, chúng ta thực đã thảm bại; thảm hơn lần trước. Đáng thương một số đệ tử đã nhiều năm trung thành với chúng ta, bây giờ đều đã chết hết.
Đông Đà suy nghỉ một lát, nói:
- Chủ mẫu, chúng ta vừa rời bổn cốc, liền bị phục kích, đối phương như đã mai phục sẵn.
Lão phụ gật đầu:
- Không sai, số nhân lực mà đối phương đưa ra đều là cao thủ các môn, dàn trận còn kiên cưòng hơn trận chiến hai mưoi năm trước, đủ thấy họ cố tâm tiêu dìệt chúng ta.
- Đối phương đã biết trưóc hành tung chúng ta, đủ thấy trong chúng ta có kẻ phản bi, tiết lộ tin tức.
- Đông Đà ngươi không nên nghỉ vậy, trong trận chiến hôm nay, số nhân viên chúng ta dẫn theo, không ai còn sống.
- Thuộc hạ không nhìn thấy có ai.
- Ta cũng không phát hiện người nào, mọi người đều chết rất tráng liệt, rơi đầu, phơi bụng; mọi người đều tắt thở trước mắt chúng ta. Vì vậy, ta tin họ đều là đệ tử trung thành.
- Đó phải chăng đối phương không để ai còn sống; muốn giết hết để diệt khẩu. - Dù nói sao, họ đều chết vì bổn giáo. Vì vậy, lòng trung thành của họ không thể nghi ngờ.
Đông Đà bất giác mặc nhiên, sau một lát mới hỏi:
- Làm sao chúng ta có thể về gặp chúa công?
Lão phụ trầm giọng:
- Chúng ta không về nữa. Không về nữa?
- Phải, chúng đã không nhà để về. Địch nhân đã mai phục sơn cốc, để đối phó chúng ta; tất nhiên chúng cũng đã tìm tới căn cứ của chúng ta. - Vậy thì nguy rồi, các đệ tử có thể chiến đấu, đều đã ra ngoài hết.
- Địch đã có chuẩn bị để tới, chúng ta không ra cũng thế; nhiều lắm đối phương phải trả giá thêm một chút.
- Còn chúa công thì sao?
Nét mặt lão phụ buồn bã, giây lát mới nói:
- Nếu chúa công chưa chuyển gấp công lực cho Đinh Bằng, chúa công có thể tư.
bảo vệ; hiện tại thì khó nói lắm.
- Vậy chúng ta phải về gấp xem sao.
- Không thể được, nếu trong cốc xảy ra chuyện, chúng ta về cũng không kịp, mà còn sa vào một cạm bẫy khác, lúc đó muốn thoát thân còn khó hơn. Tuy chúng ta đã gặp cao thủ các phái, nhưng các chưởng môn nhân và một số trưởng lão của họ, chưa thấy xuất hiện; bằng không vừa rồi, ta và ngươi muốn thoát thân chẳng phải dễ.
- Ý chủ mẫu là chúng ta không cần quan tâm chúa công nữa?
- Phải, chúng ta có công tác của chúng ta.
- Nếu chúa công bị hại, ngoài việc trả thù, chúng ta còn công tác gì nữa?
- Đông Đà, đã nhiều năm rồi, sao ngươi vẫn chưa hiểu rõ tâm tính của chúa công; chúa công đâu phải người tính chuyện tư oán tiểu cưù. Đông Đà lặng thinh. Lão phụ nói tiếp:
- Đều đáng lớn nhất của chúa công là để đạo thống bổn giáo chấm dứt trong tay của mình.. Đó chẳng thể trách chúa công. Nhưng chúa công không thể nghi?
thế, đạo thống mấy trăm năm của bổn giáo, không thể chấm dứt, mà phải tiếp tục duy trì; bây giờ trách nhiệm này, rơi trên mình ta và ngưoi.
- Chuyện chúng ta xuất chinh lần này, chúa công đã tính đến chuyện phòng hờ đến phương diện xấu nhất, nếu chúng ta không bảo toàn được đại bộ phận nhân viên thì không cần chúng ta phải trở về.
- Không trở về, đi đâu?
- một nơi khác; nơi đó có hai vị trưởng lão của bổn giáo, sức cai quản mười mấy đệ tử trẻ tuổi.
- Tại sao thuộc hạ không rõ..
- Ta cũng mới được biết đêm qua, đêm qua, mãi đến khi hạ quyết định tối hậu, chúa công mới cho ta biết địa điểm. Bối phận hai vị trưởng lão đó rất cao; thuộc hàng sư thúc của chúa công.
- Họ chỉ có mười mấy người.
- Mười mấy người đủ quá rồi. Người đông khó ẩn thân. Mười mấy đệ tử trẻ tuổi này, mỗi người chuyên luyện một môn của bổn giáo; họ cũng sẽ là mầm non của bổn giáo quật khởi sau này; chúng ta cần phải chiếu cố họ.
- Chẳng phải đã có hai vị trưởng lão rồi sao?
- Đông Đà, hai vị đó thuộc hàng sư thúc chúa công, ngươi nghỉ coi, tuổi họ đã cao, có thể lìa đời bất cứ lúc nào, nhưng công tác không thể ngưng trệ. Vì vậy, chúng ta cần phải tiếp nhận thay thế.