watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:37:1730/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tử Vong Điểu - Hoàng Ưng - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Tử Vong Điểu - Hoàng Ưng
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 20

Hồi 2a

Tra Hung Ngộ Quái
Hiểm Tử Hoàn Sinh

Ra khỏi cốc khẩu, quả nhiên là đường lớn.
Thẩm Thắng Y và Tra Tứ trước đó đã đi trên con đường này, cho nên Thẩm Thắng Y cứ thuận theo đường lớn mà tiến tới, không khó tìm ra con đường nhỏ kia.
Tìm đến con đường nhỏ là tìm ra Tra Tứ.
Tra Tứ hiển nhiên đã dùng thuốc cầm máu mang theo mình để phong bế vết thương, không để máu chảy ra nữa, lại xé áo băng bó vết thương, nhưng vết thương thật quá nặng, lại mất máu nhiều, tạm thời còn chưa thể di động.
Hắn nhìn thấy Thẩm Thắng Y từ phương hướng ban đầu của bọn họ quay lại, ngạc nhiên cực kỳ, thoát miệng hỏi:
“Ngươi không phải truy đuổi bên kia sao?”.
Thẩm Thắng Y cười, đem quá trình rượt đuổi con quái điểu kể tường tận một lượt.
Tra Tứ lắng nghe, bần thần tại đương trường.
Mãi đến khi Thẩm Thắng Y kể xong, hắn mới như sực tỉnh mộng:
“Có chuyện đó sao?”.
Thẩm Thắng Y không khỏi cười mếu.
Chàng biết Tra Tứ tịnh không phải hoài nghi lời nói của chàng, chỉ bất quá sự tình làm cho hắn cảm thấy vượt ngoài ý liệu.
Tra Tứ liền nói:
“Cực Lạc tiên sinh đó theo ta thấy có vấn đề”.
Tra Tứ thốt:
“Ngày mai ta lại đi tới một chuyến”.
Tra Tứ nói:
“Cũng được, nhân cơ hội quan sát kỹ Cực Lạc trang một lượt”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Tra huynh có từng nghe nói tới địa phương đó chưa?”.
Tra Tứ đáp:
“Chưa từng, Cực Lạc tiên sinh con người đó cũng là lần đầu nghe nói tới”.
Hắn ngưng một chút rồi nói tiếp:
“Sau khi về tới nha môn, ta phải triệu tập thủ hạ nghe ngóng về con người đó”.
Thẩm Thắng Y mục quang nhìn xuống:
“Nữ nhân mà con Tử Vong Điểu kia đem đến sao rồi?”.
Tra Tứ thở dài:
“Ngươi tự mình mở tấm vải ra xem”.
Thẩm Thắng Y nhìn thấy biểu tình của Tra Tứ, đã biết chuyện quá nghiêm trọng.
Nữ nhân đó nằm bên cạnh Tra Tứ, vải trắng vẫn che trên mình, lại không bó sát như hồi nãy, chắc Tra Tứ đã mở ra nhìn qua.
Thẩm Thắng Y cúi nửa người, cầm lấy một góc vải trắng. Còn chưa mở tấm vải ra, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Vừa mở tấm vải ra, chàng cơ hồ muốn ói.
Dưới tấm vải trắng là một thi thể nữ nhân lõa lồ.
Thi thể không đầu!
Cánh tay trái cũng bị chém đứt tới sát vai!
Quá nửa phần da thịt trên thi thể đã nhăn nhíu, như thịt cá chết, một chút huyết sắc cũng không còn, chỗ vết cắt đứt đầu đứt tay cũng vậy, không có máu chảy ra.
Vết cắt tề chỉnh phi thường, giống như dao cắt!
Thẩm Thắng Y bất giác nghĩ tới đôi cánh sắc bén của Tử Vong Điểu!
Lại nhìn thêm hai lượt, mũi chàng đã chua chua.
Tử thi khủng bố như vậy, chàng lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy.
Mục quang của Tra Tứ cũng rơi trên tử thi:
“Đem tử thi này về, ta đảm bảo nhất định oanh động toàn Dương Châu”.
Thẩm Thắng Y gật đầu không nói gì, đậy tấm vải lại.
Tra Tứ mục quang chuyển về phía Thẩm Thắng Y:
“Sao? Lần này chưa vào thành là ta đã thấy ngươi không lên đường được rồi”.
Thẩm Thắng Y cười khổ:
“Vụ án này, không còn nghi ngờ gì nữa, thật quỷ dị!”.
Tra Tứ nói:
“Chưa điều tra ra đầu đuôi gốc ngọn, ta tin rằng ngươi tuyệt không chịu buông tay”.
Thẩm Thắng Y gật đầu:
“Huống hồ đại bộ đầu ngươi hiện tại lại bị thương, ta cho dù không có lòng hiếu kỳ cũng không thể tụ thủ bàng quan”.
Tra Tứ cười:
“Giao kết được một bằng hữu như ngươi là vận may của ta”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ngươi nếu thật may mắn, đã không đụng phải con Tử Vong Điểu này”.
Tra Tứ hỏi:
“Theo ngươi thấy, con Tử Vong Điểu thật ra là người giả dạng hay là một con chim thật?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Nếu quả thật là chim, tựa hồ không có lý do có thân thể như đúc bằng kim loại vậy, nhưng nếu là người giả, làm sao có thể bay?”.
Tra Tứ nói:
“Hơn nữa một người cho dù hung tàn tới cỡ nào, tin rằng cũng không thể đối đãi tàn nhẫn đối với một nữ nhân như vầy, cứ nói là đã chém đầu cắt tay nàng xuống, không có lý do gì không quăng bỏ nàng, lại ôm thi thể nàng đi lại như vầy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nói vậy, tựa hồ chỉ có cầm thú không có nhân tính mới có thể làm như vậy”.
Tra Tứ nói:
“Ta thậm chí còn hoài nghi đầu lâu và tả thủ của nữ nhân đó đã bị Tử Vong Điểu cắt xuống ăn rồi”.
Câu nói đó vừa nói ra, hắn lần đầu tiên đánh hai hàm răng lập cập.
Thẩm Thắng Y cũng rùng mình:
“Xem tay chân người chết, hiển nhiên không phải là người xuất thân bần cùng”.
Tra Tứ nói:
“Móng tay nàng sơn đỏ, từ cổ cho tới ngực đánh phấn, suy đoán ra, rất có thể là người trong thanh lâu”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Rất có khả năng”.
Tra Tứ nói:
“Quanh đây ta biết đa số là nhà nông, nữ nhân này e rằng là Tử Vong Điểu mang từ trong thành ra”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Sau khi về thành phái người đi hỏi han xem đêm hôm qua có nữ tử trẻ tuổi nào thất tung không, nói không chừng sẽ tìm ra đáp án”.
Tra Tứ nói:
“Nếu không thì thật phiền hà”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thi thể nữ nhân không đầu quả thật không dễ dàng điều tra ra thân phận thật sự của nàng”.
Tra Tứ nói:
“Vô luận là sao, về thành trước rồi hãy tính”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Tra huynh, ngươi có còn có thể đi được không?”.
Tra Tứ nói:
“Miễn cưỡng có thể”.
Hắn nhìn trái ngó phải:
“Thẩm huynh tốt hơn hết là chặt giùm ta một cây gậy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thôi để ta cõng ngươi một đoạn, đến bên nhà nông mượn một chiếc xe bò rồi lên đường”.
Tra Tứ nói:
“Đến bên nhà nông thì ta tuyệt đối chi trì được”.
Hắn liền mỉm cười:
“Ngươi nếu muốn ôm thì ôm thi thể được rồi”.
Thẩm Thắng Y thở dài:
“Ngươi nếu không bị thương thì hay quá”.
Tra Tứ cười lớn:
“Như vậy thì ít ra ngươi bất tất phải ôm nữ nhân đi”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nữ nhân không có đầu, càng là cơ hội khó gặp được, có phải không?”.
Tra Tứ gật đầu:
“Cho nên ngươi nên vui mừng tột bực mới đúng”.
Thẩm Thắng Y lại chỉ có thở dài”.
Tra Tứ chợt thôi thúc:
“Mau chặt cho ta một cây gậy, mau!”.
Thẩm Thắng Y một mặt đi tới thân cây bên đường, một mặt hỏi:
“Sao ngươi đột nhiên vội vã như vậy?”.
Tra Tứ đáp:
“Không biết tại sao ta chợt cảm thấy nội trong hai ngày ra ngoài, trong thành có án xảy ra”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Đó đại khái là vì duyên cớ nhìn thấy quái điểu cùng tử thi”.
Tra Tứ nói:
“Đại khái là vậy”.
Thẩm Thắng Y giơ kiếm chém một cành cây vừa vặn, gọt hết lá, cắt thành một cây nạng.
Chàng đẽo gọt cho láng, đưa cho Tra Tứ:
“Ngươi thử xem có vừa không?”.
Tra Tứ chống dưới cánh tay phải, dựa vào Thẩm Thắng Y đứng dậy, thử đi vài bước, cười nói:
“Không tưởng được phương diện làm nạng ngươi cũng là một thiên tài”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ngươi không ngờ còn cười được, cả ta cũng có phần bội phục ngươi”.
Tra Tứ nói:
“Đây không phải là chuyện đáng cao hứng sao?”.
Thẩm Thắng Y ngạc nhiên:
“Bị thương nặng như vậy mà còn đáng cao hứng?”.
Tra Tứ nói:
“Ít ra ta có thể thừa cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày”.
Thẩm Thắng Y nhìn đùi Tra Tứ:
“Chỉ sợ mấy ngày vẫn chưa thể thuyên giảm”.
Tra Tứ nói:
“Vậy thì nghĩ thêm mấy ngày nữa”.
Thẩm Thắng Y lắc đầu cười:
“Đại bộ đầu ngươi thì ra cũng biết thừa cơ biếng nhác”.
Tra Tứ cười:
“Giao hảo được bằng hữu như ngươi, cho dù không bị thương, ta cũng có thể lén làm biếng vài ngày”.
Thẩm Thắng Y thở dài:
“Cũng được, ai kêu ta là bằng hữu của ngươi”.
Chàng cúi người ẳm thi thể nữ nhân lên.
Tay chạm vào cảm thấy lạnh như băng, không khỏi lại làm cho chàng rùng mình.
Tra Tứ nói:
“Ta nghĩ ngươi tốt nhất là bọc luôn cả song cước của thi thể”.
Thẩm Thắng Y gật đầu:
“Như vầy quả thật sẽ làm cho người ta chú ý, chỉ sợ mới vào thành đã đồn đại rùm trời rồi”.
Chàng nói xong, thò tay kéo tấm vải trắng che luôn song cước của thi thể.
Lúc đó mặt trời đã lên cao.
Song cước của thi thể lõa lồ, dưới ánh mặt trời càng trắng nhợt ra.
Trắng nhợt đến mức giống như dùng sáp trắng chà lên.
oo Thẩm Thắng Y Tra Tứ về đến nha môn, đã qua nửa canh giờ, toàn nha môn đang lộn xộn xào xáo.
Mấy bộ khoái nhìn thấy Tra Tứ bị thương trở về, đều có vẻ rất bàng hoàng.
Biết chuyện thi thể nữ nhân không đầu kia, bọn họ ai ai cũng đều để lộ thần sắc kinh hãi phi thường.
Thẩm Thắng Y Tra Tứ thấy vậy, bất giac nghĩ tới trong thành tất nhiên đã xảy ra tội án gì đó, hơn nữa có thể có liên quan đến thi thể này.
Cho nên vừa vào bộ phòng ngồi xuống, Tra Tứ liền hỏi:
“Nội trong hai ngày ta đi xa, trong thành có phải đã xảy ra vụ án gì?”.
Chúng bộ khoái có người gật đầu, có người nói, lại loạn cả lên.
Tra Tứ liền phất tay chặn đứng:
“Đinh Thiếu Bạch, ngươi nói đi”.
Đinh Thiếu Bạch là một trợ thủ đắc lực của hắn, tinh minh năng cán.
Nghe phân phó, Đinh Thiếu Bạch lập tức đi lên một bước:
“Đã xảy ra hai vụ án, đều phát sinh đêm hôm qua”.
Gã là một người trẻ tuổi, cử chỉ mẫn tiệp, miệng lưỡi lanh lợi.
Tra Tứ hỏi:
“Án gì?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Hai tên đao phủ thủ giết gà giết vịt của Hoa Cận Lâu là Thôi lão lục và Kim tiểu tam đêm hôm qua trên đường ở thành Tây gặp một lão thương đầu tay cắp giỏ tre, bọn họ nguyên nghĩ là hàng rong bán hạt dẻ ngào đường, ngũ hương tàm đậu, định mua chút ít giải rượu, lão thương đầu đó lại nói với bọn họ là bán đầu người”.
Tra Tứ nói:
“Ồ?”.
Đinh Thiếu Bạch nói tiếp:
“Bọn họ đương nhiên không tin, giở giỏ tre ra, bên trong thật sự có đựng một đầu người”.
Thẩm Thắng Y xem miệng:
“Là nam nhân hay là nữ nhân?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Là nữ nhân”.
Tra Tứ hỏi gấp:
“Sau đó thì sao?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Thôi lão lục thất kinh té xỉu, Kim tiểu tam hoảng quá chạy tới nha môn thông tri với bọn tôi”.
Tra Tứ hỏi:
“Khi các ngươi đến nơi, lão thương đầu kia không còn ở đó?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Không còn”.
Tra Tứ hỏi:
“Thôi lão lục Kim tiểu tam hai người hiện tại ở đâu?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Chuyện quan hệ trọng đại, tôi tạm thời lưu bọn họ trong nha môn”.
Tra Tứ nói:
“Làm tốt lắm!”.
Hắn chỉ một bộ khoái kề bên:
“Dẫn Thôi lão lục Kim tiểu tam hai người đến gặp ta!”.
Bộ khoái đó nghe tiếng thoái xuống.
Tra Tứ quay lại hỏi Đinh Thiếu Bạch:
“Vụ án thứ nhì ra sao?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Không lâu sau khi vụ án thứ nhất xảy ra, một kỹ nữ trong ngõ hẻm sau đường lớn thành Đông tên là Tiểu Kiều còn đứng trong hẻm kéo khách, không ngờ lại kéo đứt cánh tay trái của khách nhân”.
Thẩm Thắng Y Tra Tứ nhất tề “ồ” lên một tiếng.
Đinh Thiếu Bạch nói tiếp:
“Tiểu Kiều lại phát giác cánh tay trái đó là tay nữ nhân”.
Thẩm Thắng Y ngây người, Tra Tứ cũng kinh hãi hỏi:
“Tiểu Kiều khẳng định khách nhân ả lôi kéo là một nam nhân?”.
Đinh Thiếu Bạch tiếp lời:
“Ả khẳng định vậy”.
Tra Tứ hỏi:
“Hiện tại ả đang ở đâu?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Cũng đang lưu trong nha môn, đợi phát lạc sau”.
Tra Tứ chỉ một bộ khoái khác:
“Dẫn ả đến!”.
Hắn lại liền hỏi:
“Đầu người và cánh tay trái đâu?”.
Đinh Thiếu Bạch nói:
“Đều để trong nghiệm thi phòng”.
Tra Tứ nói:
“Phân phó ngỗ công đem đến cho ta!”.
Đinh Thiếu Bạch nghe lệnh xoay người đi ra.
Tra Tứ nhìn Thẩm Thắng Y:
“Thẩm huynh nghĩ đầu người và cánh tay trái đó có phải là chém xuống từ trên mình nữ nhân kia?”.
Thẩm Thắng Y trầm ngâm:
“Ta tin là vậy, vừa là đầu người, vừa là cánh tay trái, chuyện thiên hạ không thể tình cờ vậy được”.
Tra Tứ nói:
“Ta cũng nghĩ vậy”.
Hắn ngưng một chút, lại nói:
“Có phải hay không, cũng rất mau chóng rõ ràng thôi”.
Mục quang của hai người không khỏi xoay ra ngoài cửa.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 81
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com