watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:51:3026/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 43



Chương 6-1


Mê đấu quyên, vào tình tuyệt vọng.
Chuyện bất ngờ, tình lỡ Quang Anh.

Sân chùa Thiên Chi được quét dọn sạch sẽ từ sáng sớm tinh sương. Hôm nay là ngày tụ họp thử thách toàn thể đồ đệ nam nữ của phái môn. Cũng là ngày hội nhà trường và dân làng cho nên khách thập phương thực là đông đảo. Trung Vân sẽ náo nhiệt, tưng bừng tới đêm khuya .
Lại gập đúng xuân, muôn loài hoa khoe mầu rực rỡ như chung vui ngày hội.  .
Cuộc đấu võ và đồ đệ nam nữ ở sân chùa vô cùng hấp dẫn. Trong số khán giả thập phương thường có lẫn môn phái khác đến quan sát dò la .
Năm nay thành phần ban giám khảo được bổ sung. Có thêm vị giáo thụ họ Đỗ, tác giả bức tranh theo kiểu thái Tây kể ở hồi trước, thầy học văn của phần đông giáo sinh phái Hư Không. Thiền sư Quý Đắc luôn luôn nhắc nhở tính cách quan trọng của văn học. Năm nay, Thiền sư mời Đỗ giáo thụ cùng chủ toạ buổi đấu này .
Ngoài ra có nhiều tân khách thập phương, trong số ấy có vài giáo hữu của Thiền sư và một người lạ tên Trương Tạc, nhân vật sơn lâm núi Nham Biền.
Trương đầu lĩnh là thân phụ của thanh niên chim ưng Quế Ngọc làm bị thương trong rừng ( xin coi hồi trước ). Hôm ấy, chàng về kể đầu đuôi với phụ thân thì ông ta rất mực công bằng, cho là con mình gây chuyện, cấm không cho trả thù. Thế là Trương đầu lĩnh muốn biết mặt cô gái chim ưng nên đã biên thư xin đến.
Lại nói về Quốc Đức. Chàng ở đây tính đã gần ba tháng mà không gặp nữ đồng song nào vì giáo lệ phân chia nam nữ.
Không khí hạnh phúc an bình ở Trung Vân bị xáo trộn hai ba lần, từ ngày ‘’ Lâm hiệp nữ hạ sơn ‘’. Lần nào cùng có hai, ba  người bị thương, chính Thiền sư đã phải thuốc men chữa chạy, vì vậy, sư bà Tịnh Đức, Xã trưởng cùng Thiền sư ra lệnh cấm đoán nghiêm ngặt. Nữ độ đệ rèn luyện ở Chùa Tịnh Đức, còn nam sinh ở chùa Thiên Chi, hai bên không được tiếp xúc, trừ ngày hội như hôm nay.
Tranh chấp lần cuối do Lâm Quế Anh đã bí mật tổ chức đấu quyền ngoại giáo lệ, giữa trai làng, trên ngọn đồi vắng phía tây Trung Vân, mà phần thưởng cho quán quân là giải lụa buộc tóc của nàng .Trận đấu vô cùng sôi động đến nỗi có người bị thương như đã nói, mà kết cục nàng cũng viện cớ không cho ai giải lụa hứa hẹn .
Hát ca tổ chức ở sân đình, đêm khuya, dưới ánh trăng và hàng trăm đèn lồng treo ở mái hiên hay cành cây. Nam nữ dự cuộc thi vá khán quan đông như kiến. Thường thường những câu ca hát cũng không có gì siêu việt, trình độ đại khái như mấy câu ca giữa Quốc Đức và người đẹp « vô hình »  ở hồi trước. Có quyền trêu chọc chỉ trích, nhưng không được tục phàm … Đôi khi cũng có câu ca xuất chúng, về văn học, về lịch sử. Đề tài rộng rãi tự do, chỉ cần phản ứng tức thì, theo nhịp trống, bỏ qua ba tiếng, không trả lời là thua cuộc. Trong hai hội hát năm trước, Lâm Quế Anh và con gái Xã trưởng nổi tiếng ứng đáp tức thì, không bao giờ qua tiếng trống thứ hai …
Năm nay, Thiền sư, sư bà Tịnh Đức và Xã trưởng xoá tên Lâm Quế Anh ở danh sách hội hát, áp dụng quyết định trừng phạt tội làm rối loạn an ninh, thành ra có thể kém phần hào hứng …Vì vậy chúng tôi chỉ muốn mời độc giả dự buổi đấu võ mà Lâm Quế Anh vẫn được phép góp phần .
Tổ chức từ khởi mùi đến tàn dậu ở sân Thiên Chi, cây cao bóng mát, trong bầu không khí trang nghiêm tính cách quân sự .
Sân chùa đã đông đặc từ giờ ngọ. Ai nấy tấm tắc ngợi khen đoàn đồ đệ Hư không quyền phái, nam, nữ, ngồi hai bên chờ lệnh. .
Trương Tạc ( Trương đầu lĩnh ) tranh thủ đến trước. Thiền sư e ngại không muốn khách tưởng mình khinh thị sơn lâm thảo khấu, xuống ba bực chào đón :
- Bần tăng cám ơn Trương quý nhân đã quá bộ … -
- Không dám
, không dám, chính ngu sinh đội ơn Đại đức đã cho đến dự …-
- Xin quý nhân đừng gọi bần tăng là Đại đức. Đường lên Đại đức còn xa
, xa quá. A di đà Phật …Thiền môn chưa qua ngưỡng, mà tài hèn sức mọn chưa thấu hiểu cao thâm lại còn thêm quá bận chuyện đời …-
- Tuân lệnh –
Trương Tạc trả lời : - xin phép được gọi ngài là Đại sư để ngu đồ đệ được thỉnh giáo đôi lời. Bần tăng cũng nghe quý danh, từ lâu  muốn gặp, nên đã hỏa tốc hồi âm. Hy vọng chúng ta sau này cộng tác …-
- Tất cả hân hạnh về phần ngu sinh
, sau đây về sơn trại sẽ ngóng đợi tin tức Trung Vân .
- Đây là thiên lý tương ngộ chăng? Trấn bắc trường, Trung Vân và Nham Biền Sơn trại, thế chân vạc chăng? Bần tăng xin hảo hán suy nghĩ .
Thiền sư thân mật nắm tay mời ngồi. Trương Tạc tiện dịp ngỏ vài lời với Thiền sư về việc con mình bị thương bởi chim ưng của cô gái Trung Vân. Chàng đường hoàng nhận lỗi con mình và nhấn mạnh hôm nay đến đây, không phải để trả thù. Đầu tiên, muốn quan sát môn quyền có tên kỳ lạ Hư Không, đánh cũng như không đánh, và không đánh cũng như đánh. Sau là muốn xem mặt cô gái đã làm con mình bị thương. Mục đích và ẩn ý đều ngỏ cho Thiền sư hay.
Thiền sư :
- Ở đây chỉ có con bé Quế Ngọc sở trường chim ưng? Có thể nói ngay với quý nhân, nó hiền lành cương trực, nhưng chưa biết đo lường mức độ phản ứng. Câu nói đùa « áp trại phu nhân » làm nó hoảng sợ. Quí nhân nói vết thương không nặng, không trúng mắt, nay chỉ còn vết sẹo ở mi trái, thì tôi cũng đồng ý nên bỏ qua. Chim ưng cực kỳ nguy hiểm, Trương công tử chỉ bị thương nhẹ như vậy là bản lĩnh khá cao. Công tử đã cúi tránh chớp nhoáng để bảo vệ con mắt. Người thường đã bị hỏng mắt rồi… Nếu tráng sĩ muốn tôi giúp công tử bổ túc, khai thác cái thiên tài ấy, thêm vào phần võ nghệ đã thâu nhập từ trước ?
Trương đầu lĩnh :
- Như vậy là vạn phúc cho họ Trương. Ngày mai về sơn trại sửa soạn…
Đấu võ đài từng đôi, theo thứ tự rút thăm, bất phân nam nữ vì số đồ đệ vào danh sách tài nghệ xấp xỉ ngang nhau.
Sáng sớm hôm ấy, Quốc Đức chuyện trò với chú tiểu "không bao giờ lên được sư bác" Chú tiểu thấy Quốc Đức không ngớt hỏi dò về Quế Anh thường hay trêu chọc anh chàng say mê người đẹp chưa hề gặp mặt.
Quốc Ðức suy tư không hé môi, nhưng chú tiểu tinh ranh ấy nói, sau khi n:gửa mặt lên trời cười rộ :
- Tưởng gi khó khăn, để ta làm ông Tơ bà Nguyệt, Bản Đại Đức này lên cầu Đức Phật, nếu thành công thì ba năm tụng kinh sám hối cũng không sao…-
Dứt lời chú tiểu bỏ đi làm việc khác, không quên liếc nhìn Quốc Đức vẫn  tần ngần suy nghĩ.
Cuộc thi võ bắt đầu từ khởi Mùi mà nay giữa Thân, Quốc Dức vẫn còn chờ lượt. Nay lại thấy chú tiểu mình quen ra thay tiểu bạn, chàng vừa tự hổ vừa mừng thầm, mong chú tiểu cứ gian lận thành công, rồi cả hai sẽ đi cầu kinh sám hối…
Chợt tiếng sang sảng, chú tiểu hô :
- Trường Đức !
Thanh niên ngồi cạnh Quốc Đức ra sân, nhẩy lên võ đài.
Chú tiểu rút phiếu, hô :
- Quế Ngọc !
Một nữ đồ đệ nhẩy lên võ đài. Quốc Đức khen thầm, quả là một thiên quốc sắc. Nếu chị cũng như em ?
Theo chương trình, Quế Ngọc thế công bẳng đoản kiếm, còn Trường Đức thế thủ toàn diện tay không. Trường Đức là cháu họ của Thiền sư từ Đàng Trong ra đây được hai năm. Mọi người xanh mặt nhìn ánh bảo kiếm lấp lánh chói loà dưới nắng gần về chiều, nhớ năm ngoái, Quế Ngọc vô tình làm một người bị thương, bỏ võ đài vào phòng trai khóc thút thít.
Ban giám khảo ra lệnh ngừng tay, rồi dù Trường Đức phản đối, hối người mang kiếm gỗ ra thay. Quế Ngọc thì hết sức vui lòng, yên trí không thể làm hại bạn học, nên trổ hết tài tấn công trong bài Trấn Bắc Đào Hoa Kiếm của sư mẫu Đào Ngọc Thanh. Bài kiếm tuyệt đẹp như hoa nở mùa xuân, tưng bừng tứ phía bao vây Trường Đức. Chàng trai không hổ danh cháu Thiền sư, bình tĩnh đối phó. Sau cùng ban giám khảo cho chàng như bị thương nhẹ ở bàn tay trái một lần. Đó là một thánh tích tối ưu, ít người đạt…
Sau trận Trường Đức Quế Ngọc, mấy trận nữa đã qua mà chưa đến lượt, Quốc Đức bắt đầu nóng ruột.
Trời đã xế bóng. Nắng chiều chiếu ngang võ đài làm cho các cuộc đấu vô cùng ngoạn mục. Quốc Đức !
Chàng giật mình bước ra lên võ đài, liếc nhìn chú tiểu. Quế Anh, chú tiểu hô lớn :
Quốc Đức liếc trộm chú tiểu, cảm thấy mình nóng bừng đôi má. Còn đang tâm tư lúng túng thì Quế Anh nhẹ nhàng phi thân lên võ đài.
Nhìn trộm đối thủ, quả nhiên không uổng công đợi chờ, nàng Tây Thi giáng sinh… Tây Thi này, nếu ta là Phạm Lãi không bao giờ mang cho Ngô Phù Sai… Đó là chàng trai tinh nghịch trong người lại thức dậy… Còn Quế Anh nghĩ thầm chàng trai này thông minh tuấn tú đễ thương, nhưng mới nhập môn ba tháng đâu có phải đối thủ. Nàng sẽ cho biết tay Lâm hiệp nữ Trung Vân. Chàng trai xách nước ấy sẽ ăn bụi võ đài…
Lâm Quế Anh lên đài, không cần biết đối thủ là ai, mọi người nín thở đón chờ một cuộc đấu võ vô cùng hào hứng.
Hai người nghiêng mình chào ban giám khảo, quay sang mọi phía chào khán giả. Chàng trai tinh nghịch lại thức dậy : - Nàng ơi, chúng ta đang làm lễ gia tiên đây! Chàng nghĩ thầm.
Cuộc đấu toàn quyền thuật, không võ khí.
Phần đầu Quốc Đức thế thủ, Quế Anh thế công. Nàng bắt đầu bài Mai hoa ngũ lộ quyền. Quốc Đức phải tránh né, không còn phút giây nào chiêm ngưỡng người đẹp. Nàng chuyển sang Thần phong quyền, liên tiếp tấn công trên đầu và dưới chân. Chàng khen thầm nữ anh tài. Gần hết hiệp, Quế Anh dùng thế Hải nhạn tầm châu vờ đánh trên, nhưng dùng chân đánh dưới. Quốc Đức dùng thế hạc vọng nguyệt, chỉ nhấc một chân để tránh, nhưng không ngờ Quế Anh lại dùng Song cước đả nhị hổ, chàng mất thăng bằng, phải lộn một vòng ra gần tới góc võ đài. Cử tọa hoan nghênh nhiệt liệt.
Phần này giám khảo đoàn tuyên bồ chàng thua, thế mà chàng lại thấy bội phần sung sương, như thoát nạn. Nạn gì? chắc hẳn là nạn người đẹp giận mình … nếu mình thắng …
Đến lượt thế thủ Quế Anh. Quốc Đức dùng Mai hoa quyền, tiếp theo vài thế Thần phong rồi bất ngờ đổi thế. Quế Anh đã thâu nhận tất cả tinh hoa của Hư Không, nàng luôn luôn lưu động nhẹ nhàng như người tản bộ gió chiều, tiếng gió nhẹ sau lưng cũng làm nàng đoán hướng thế võ, đối phó. Tuy nhiên, cũng có vài lần Quốc Đức có thể trúng người ngọc, nhưng chính chàng đã đưa quyền lạc lối. Sư bà Tịnh Đức, Thiền Sư, Trương đầu lĩnh, thừa biết nhưng chẳng ai bảo ai, không can thiệp, vì chưa bao giờ trận đầu ngoạn mục như vậy .
Từ lúc Quốc Đức đổi thế quyền, Quế Anh có phần lúng túng. Đó là thứ quyền thuật tự nhiên, không lề lối của bọn côn đồ Kẻ chợ mà chàng đã nhiều lần đối phó ở Kinh Đô .
Mọi người tủm tỉm cười, cho là hôm nay cô nàng có người hùng trị. Thiền Sư cũng vui tính, không một cử chỉ phản đối. Thực ra Quốc Đức chưa có lỗi, vì Hư Không phải đối phó với mọi trường hợp, dù là quyền thuật tự nhiên, không lề lối .
Sau cùng, lừa được người đẹp, chàng làm như vô tình, lấy được giải lụa buộc tóc … ngọc trâm cũng rơi theo giải lụa, làn tóc huyền tỏa xuống sau lưng, trong ánh chiều, Quế Anh như nàng tiên giáng thế. Tiếng chuông chấm dứt, hai má đỏ bừng, nàng liếc nhìn Quốc Đức, trách móc thầm, nhưng nàng không buộc tóc lại, để thành hai giải trước ngực, cùng Quốc Đức duyên dáng cúi chào ban giám khảo và cử tọa. Với kiểu tóc mới này, nàng càng xinh đẹp bội phần. Nàng biết rằng sức mạnh chinh phục của nàng không phải ở võ nghệ mà còn ở nhiều điểm khác! Ban giám khảo tuyên bố hòa, và bắt Quốc Đức trả lại Quế Anh chiến lợi phẩm nên thơ ấy .
Cuối Dậu tan cuộc, mọi người ra về, sau cơm chiều, đi dự Hát đối, Hát đôi .
Quốc Đức về phòng trai, chưa được phép dự hát đối kỳ này .
Chú tiểu trốn chùa đi dự hội hát, đêm khuya, qua phòng trai gõ cửa, chàng chưa kịp cám ơn và hẹn nhau tụng kinh xám hối thì tiểu xua tay, trao cho chàng một bao thơ .
Khêu đèn mở thơ, Giải lụa gói trong thơ trên giất hoa tiên thơm phản phất hương :
.Ất mùi niên, đệ tứ nguyệt … Tôn huynh nhã giám, Tiện muội đã thua trận, không có quyền lấy lại vật riêng. Tôn huynh giữ lấy, kỷ niệm chiến thắng hôm nay .Trung Vân Lâm thôn nữ, Quế Anh bái kính
Chàng đưa giải lụa lên môi, rồi đặt xuống án thư .Thế là bắt đầu một đêm dài không ngủ của kẻ si tình .
Sáng hôm sau, Trương đầu lĩnh từ biệt Thiên Chi Tự, Thiền Sư ra tận cổng chùa, căn dặn :
- Mong các hạ vong niên nhận bạn. Bần tăng hy vọng Trung Vân, Nham Biền tương thân mật thiết từ nay. Ngàn tinh binh của các hạ rồi đây sẽ là một sức mạnh lớn trong việc bảo vệ non sông. Thêm tài quân sự của các hạ, bần tăng khâm phục khâm phục. Bản đồ án binh thực tuyệt diệu. Nếu các hạ muốn chọn hai người trong số đồ đệ bản phái cho đủ một ngàn… ?
Trương Tạc kinh ngạc, Thiền sư biết rõ tình hình sơn trại ; quả nhiên chỉ thiếu hai, đầy ngàn ; chắc hẳn hoà thượng này đã có bản đồ án binh của mình. Chàng trả lời :
- Xin bái lĩnh tôn ý, việc quan trọng, sẽ thảo luận với toàn bộ chỉ huy giờ đây, xin bái biệt. »
Trên đường về, Trương đầu lĩnh không khỏi phân vân suy nghĩ…  Người này biết rõ mình, nếu chì vì thế, uy hiếp bắt ta cộng tác thì ta từ chối, điều tra gián điệp nội tỉnh rồi đổi chiến thuật, chiến lược … nhưng theo quan sát riêng người này đầy thiện chí cho việc lớn, mà lại như Gia Cát Lượng tái sinh, đoàn kết với Trung Vân, và với Trấn Bắc là hợp lý hợp thời. Người lại hứa cho ta hai đồ đệ giỏi. Chọn Trường Đức và Quế Ngọc, tiện hơn hết. Trường Đức là cháu Thiền Sư, về ta, tức là con tin bảo đảm, còn Quế Ngọc … Quế Ngọc, nghĩ đến đây, chàng không khỏi mỉm cười, khen con mình có mắt thẩm mỹ, tinh đời. Quế Ngọc quả nhiên là trang thiên hương quốc sắc, lại là nữ anh tài hiếm có, đáng mặt Việt Nam liệt nữ sau này … nhưng ta ỷ thế bắt nàng cho con ta, theo luật thảo khấu sơn lâm thì sẽ hỏng việc, phải để chính con ta chinh phục bằng cách này cách khác …Rồi chàng lại cười thầm nghĩ đến cách đây hai chục năm, chính chàng đã đi bắt áp trại phu nhân, trong một trường hợp bất ngờ
Sáng ấy, còn nhớ như in trí óc, hạ sơn cùng vài lâu la, đầu trâu mặt ngựa, quần áo xốc xếch tả tơi, đâu có chỉnh tề oai vệ như quân ta ngày nay. Đang tính chuyện đi săn lợn rừng, thì gặp một đoàn mươi người, kẻ đi đầu, vẻ văn nhân,  cưỡi ngựa, theo sau, gia nhân khiêng một cánh võng, mành mành cánh sáo mà ta thường thấy ở nhà quyền quý Kinh Đô. Ta cùng lâu la chặn đường, hét lớn đòi tiền mãi lộ thì không ngờ văn nhân phi ngựa chạy mất mà lũ gia nhân người bỏ chạy, người quỳ mọp bên đường. Ta  ngạc nhiên chưa ra tay đã thắng. Ta đuổi lũ gia nhân đi hết. Mở cái hòm da bọn ấy bỏ lại thì chẳng có gì quý báu, ngoài hai ba bộ quần phụ nữ. Bọn lâu la, vô kỷ luật, mang những quần ướm vào mình, cười đùa nhảy nhót. Trong khi ta định quát mắng thuộc hạ thì một thiếu phụ vén mành bước ra, dáng thanh tao. Yên trí nàng sẽ đến bên ta lạy xin tha mạng thì chẳng ngờ nàng cướp lấy gươm của một lâu la định tự vẫn, may ta nhanh tay cứu thoát. Ta nói với nàng, tuy thảo khấu nhưng cũng trọng luân thường, sẽ sai người hộ tống đến quãng đường an toàn. Nàng bảo không đi đâu nữa và kể cho ta nghe chuyện của nàng. Người chạy trốn là chồng nàng. Có biết qua võ nghệ mà hèn nhát cao chạy xa bay. Hai vợ chồng trước đây ở Kẻ chợ - Chồng không học hành làm ăn, cửa nhà bán hết sạch sanh, vì thua bạc, bán nàng cho một thổ hào Sơn Bắc, tiền đã lấy một nửa rồi, nay trên đường đi « giao hàng » thì bị cướp … vì thế, nàng đã thành áp trại phu nhân của ta. Từ ngày về trại, không ngờ nàng tháo vát đảm đang. Tài quán xuyến tổ chức đã giúp ta đến ngày nay. Ta không quên nàng đã dạy ta chữ nghĩa, lại cho ta đứa con trai mà ta đang định thu xếp chuyện tình duyên .Nghĩ đến đây thì người ngựa đã xa Trung Vân mấy chục dậm, tới nơi bí mật lưu trú bọn thủ hạ, cả bọn cùng nhau thẳng đường về sơn trại.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 164
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com