watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:17:3926/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30 - Trang 31
Chỉ mục bài viết
Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 31 trong tổng số 43


Chương 24-1

Đêm giao thừa, Thái vào canh bạc,
Cùng Diệu Hồng chống đối lưu manh.

Ngược dòng lên trung du, bên tai còn văng vẳng tiếng ca của chàng mõ hạt Cẩm Giang, tiếng ca tiễn đưa, NGuyên Thái quên cả phong cảnh ven sông. Càng ngược, thuyền càng thuận, hai cánh buồm no gió...nhưng đến Mùi gió bỗng đổi chiều...

   Nguyên Thái từ biệt chủ thuyền và đoàn thủy thủ giữ Thái ở lại dự lễ giao thừa rồi cùng nhau đón tân niên trên sông nước Đó là mt dịp họp bạn thích thú và hiếm có trên đường phiêu lưu, nhưng Thái lễ phép khước từ. Phải chăng là Thái muốn cắt đứt ngay cái cảm tình đt khởi trong tâm tư thầm kín, dành cho Sơn Thao, con gái chủ thuyền...Tránh ánh nhìn trách móc của Sơn Thao, Nguyên Thái lên bờ, khi tới mt cửa rừng cao, tần ngần, nhìn xuống con thuyền.... Hồi lâu sau, băng qua quãng đường rừng đi bến Tuy Hoà. Còn cả buổi chiều, nên không vi vã. Con đường mòn khúc khuỷu cũng dề đi, tuy có vài nơi chắng thấy ánh mặt trời. Để tự trấn an, Nguyên Thái khe khẽ bài ca của chàng mõ triết gia Cảm Giang, không khỏi nghĩ đến thời sự tao loạn của đãt nước.
Nam, Bắc, hay nói cho đúng là Trịnh Nguyễn phân tranh thế là đã hơn hai trăm năm:

 Tráng sĩ  hề! Tráng sĩ hề! Kinh Kha hề! Kinh Kha hề! Sön hà xã tắc ngả nghiêng hề! Ngả nghiêng hề! Đường đi xin chính đạo...
 Vi chính, vi lương! Làm sao chia sẻ tình thương? Bắc Nam bao đời khổ cực?
 Tráng sĩ hề! Tráng sĩ hề! Đi đâu tìm đuốc sáng
 Đưa người người qua quãng u mê.....

 Chính đạo! chính đạo! Thế nào là chính đạo?, Thái lẩm bẩm tự hỏi, nhưng cũng chả tìm trả lời....tiếp tục đường đi.

 Chợt hiện ra khúc rẽ một miếu cổ vừa được quét dọn tinh tươm, trong bình hương còn nghi ngút mùi trầm, nhưng không bóng ai. Nghiêm chỉnh chống kiếm vái chào vị thổ thần theo như tục lệ và tin ngưỡng của dân chúng mà đôi khi chàng châm biếm nghịch đùa. Chợt thấy trên  mâm trước bàn thờ có sôi, có oản, có hoa quả, có con gà luc còn đủ cả mào đỏ, mỏ vàng và  chiếc bánh chưng còn nóng hổi, Nguyên Thái, tinh nghịch trở về., thì thầm khấn: nếu ngài không ăn thì tôi ăn thay vậy.  Rứt lời, bóc bánh.

 Ăn xong, Nguyên Thát từ biệt thổ thần, quay ra cửa thì giật mình ngừng bước: Một con rắn khổng lồ chặn ngang, đâu ngóc cao dọa nạt. Nguyên Thái rút kiếm, thế thủ. Bình tĩnh,chàng quát đùa:  -Thỏi đi! còn mấy giờ nữa mới sang năm mới...ta đây là Rồng, hãy còn nhiệm vụ nơi đây !Cút đi ngay! Con rắn rút lui. Nguyên Thái cười thầm: Chắc là con rắn này quen đến ăn những đồ cúng lễ mồng một ngày rầm, dân làng cho là thần thiêng đến nhận mang đi... mình phải trừ dị đoan cho họ. Con rắn  dài tới mười mấy thước (thước ta, khoảng 40 phân) nếu ta chém đôi nó thì ta cũng như Lưu Bang chém rắn trắng khởi nghĩa lập nhà Hán xưa kia... Ý nghĩ  hài hước thoáng qua trí óc: Rắn của Lưư Bang mầu trắng, còn rắn của mình thì mình đen bụng vàng, nếu chém nó để khởi nghĩa thì chẳng làm nên sự nghiệp gì... thôi bỏ qua đi. Nhưng, nhưng, Nguyên Thái hài hước: nếu mình cứ chém nó, rồi sơn trắng đi... thì  người người theo ta răm rắp... đó là kỹ thuật tuyên truyền đã có từ ngàn xưa bên Trung Quốc. Chém rắn có khó gì? nhất là con rắn đó chỉ là con trăn không nọc độc, nhất là con trăn vừa nuốt con sinh vật nào khác, còn trong bụng, thành nặng nề, vụng về, không chạy trốn hay chống đỡ nhanh nhẹn nữa....Người đời hay thần thánh hoá những nhân vật rất thông thường... Chúng ta thất bại vì mù quáng giáo điều? Nghĩ  rồi cũng chẳng đuổi theo con rắn nữa.

 Cuối Mùi Nguyên Thái đã ra khỏi khúc đường rừng sườn núi cheo leo, tới đàu dốc xuông bờ sông. Trời chưa đổi sang bâo gió. Thái bỗng tỉnh ng nhớ ra mùa này không bâo tố. Chẳng qua chủ thuyền muốn ngừng nơi kín đáo để đón giao thừa và nhất là chơi bạc thâu đêm. Họ chơi đủ thứ: Tài bàn, tổ tôm, phán thán, thín cẩu, mấy thứ bài từ Tàu nhập khẩu, và nhất trò chơi cổ truyền của chúng ta, sóc đĩa, chơi chẵn, lẻ. Mãy hôm ấy, Thái không dự canh bạc nào, vì mải mê viết văn, và họa hình thiếu nữ con chủ thuyền, thường hay ngồi đàu thuyền hong tóc trước gió lạnh mà bồ kết tỏa hương ấm nóng... Gió hơi lạnh thôi, cho nên làm cho đôi má cô Sơn Thao đỏ hồng  đẹp tươi, mạch máu chạy mạnh để chống đỡ với thời tiết hay vì nghĩ tới mình?Thái cho là chỉ vì nàng nghĩ tới mình...để cho yên cái tự ái của chàng. Chả thế mà lúc chia tay, nàng gửi Thái ánh nhìn muôn vàn trách móc. Thái vẫn chia tay, tự nhủ thầm: Thôi đi, hãy thoát khỏi những hình ảnh gợi khêu của thiếu nữ đầu thuyền, không nên khờ dại mà ngừng bước nơi đây, đời phiêu lưu của mình mới bắt đàu ngưỡng cửa. Nàng để ý đến mình chỉ vì trong bọn khách quá giang chỉ có mình dáng dấp văn nhân Kẻ Chợ, giữa những lái buôn thổ sản trung du và thượng du.

 Xuống tới bờ sông,  Nguyên Thái thấy tiệm ăn khá lớn, duy nhất ven rừng. Quán ăn tên là Xà Vương Phạn Điếm, chữ đen trên biển son bóng lộn.Nguyên Thái không ưng tên tiệm vì liên tưởng tới con rắn vừa gập ở miếu cổ trong rừng, nhưng thấy đôi câu đối treo hai bên cửa viết bằng quốc ngữ mới, mẫu tự latinh do các cha đạo truyền bá, thứ chữ mới,  học nhanh dễ đọc, dễ viết,  cho nên  có ngay cảm tình.

 Vế câu đối cũng thông thường: Anh hùng xứ xứ giao lưu - Nử kiệt nhà nhà kết nghĩa....chữ vàng trên đen sáng chói xui giục tò mò, Nguyên Thái cười thầm vì câu Nữ kiệt nhà nhà kết nghĩa và lách qua mấy chiếc xe ngựa đậu nghênh ngang, vào quán. Quả như thuyền trưởng đã báo trước: không như ở đồng bằng,  mấy ngày tết mọi người đóng cửa vui vẻ ở nhà, vùng này, đó là dịp vui chơi họp hi các nơi công cộng, quán ăn, cửa hàng đều mở đón xuân tưng bừng nhộn nhịp.

 Trong quán, hàng trăm thực khách, có nam có nữ, vui vẻ ngồi bàn. Tuy Ngọ đã qua lâu mà vẫn có bàn ăn mới bắt đầu. Nữ chiêu đãi dẫn Nguyên Thái lách qua hàng ghế đi vào bàn trống cuối phòng.

 Chưa kịp quan sát thì bỗng nghe nhạc ngựa.. Có chú nhỏ ra đón dây cương. Xuông ngựa một nữ lang  xiêm y sơn cước, tuổi chỉ 19, 20, xinh đẹp kiểu khoẻ mạnh miền thượng du. Khi thiếu nữ vào phòng ăn, chắp tay, duyên dáng cúi chào:

 - tiện nữ kính chào quý vị. Tiện nữ thừa lệnh thúc phụ đón Đại Thành về. Đại Thành ham mê bài bạc, xin quý vị đừng chứa chấp nó....

 Có người trả lời:

 - Không thấy Đức Thành tới đây...

 Thiếu nữ vái chào từ biệt. Rồi có tiếng nhạc ngựa xa dần.
 Mt thanh niên từ phía sau hiện ra, chủ quán nói:

 - Đức Thành ơi, chị anh đi rồi. Xe ngựa anh giấu đâu khéo thế? Chị anh không nhìn thấy nên đi ngay rồi. Thế là yên trí dự canh bạc đêm giao thừa nhé.!

 Mọi người cười vang, thích thú đã lừa được nữ kiệt, (Thái nghĩ đến vế câu đói ngoài cửa, lần đàu tiên thấy một nữ kiềt trung du, vừa xinh đẹp vừa oai phong, dôi đoản kiếm đeo sau lưng ). Mà Nguyên Thái cũng vui lây, nghĩ  rằng hôm nay mình bỏ lốt con nhà gia thế văn học Kẻ Chợ đi vào ăn chơi đại chúng, thử thách xem sao ?Tự nhiên thấy nhớ nhà, nhất là khi sang dãy nhà ngang  coi nấu mấy nồi bánh chưng tất niên.  Nhưng chỉ thoáng qua thôi. Hơi men rượu nếp cẩm làm Nguyên Thái quên hết thời sự đau thương của đãt nước, Thực thế, có người nào nghĩ đến đãt nước trong khoảng giờ khắc giao niên này? Sòng bạc đã được lập lên rồi, ở nhà ngang đối diện với nhà bếp, nơi mấy nồi bánh chưng còn đang nghi ngút khói hơi.. Khách chơi bạc hàng trăm người, có cả nữ, điều ngạc nhiên cho Nguyên Thái. Dưới đồng bằng, trong những sòng bạc lén lút ngày thường, hay được phép mở mấy ngày tết, không  phụ nữ bén mảng... Vì y phục văn nhân Kẻ Chợ của Thái, với vẻ phong lưu mã thượng, vẻ con nhà phú gia kinh thành, ban tiếp tân cho  chàng là con bạc hạng sang, họ sai tửu bảo dẫn chàng vào phía trong, qua cửa con bí mật, vào phòng nhỏ hơn. Ở đây, họ chơi sóc đĩa, chơi rất lớn. Họ có biết đâu Thái chỉ có bề ngoài với vẻ văn nhân, ngoài chiếc bảo kiếm đeo lưng, bảo kiếm cổ đã mấy trăm năm. gia bảo lưu truyền từ khi ông tổ theo Trần Hüng Đạo chống Nguyên, gia bảo được phụ thân trao cho khi lên đường phiêu lưu, trong túi thơ chỉ có hai cuốn viễn trình nhật ky, một của chàng, và một của người bạn thân tên Quốc Đức, và số tiền nhỏ độ nhật mà thôi. Thái không cần tiền nhiều vì qua nơi nào cũng làm việc lấy tiền ăn. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ nhà văn viết truyện, chàng theo tửu bảo vào sòng.
 Chủ quán họ Hà tên Tự Tôn, nhà cái,  ngồi xếp bằng tròn trước chiếc đĩa úp bát trong có bốn đồng tiền... các con bạc ngòi hai bên. Toàn khách sang, có người trước mặt hầu bao lớn, chặn trên bằng mấy lạng bạc hay  vàng.  Có mấy phụ nữ y  phục sơn cước, một bà đứng tuổi hút điếu thuốc cần dài...Đủ mặt danh nhân đîịa  phương, bà hút thuốc là nữ chủ thuyền, ngược suôi sông nước đã mấy chục năm, buôn đủ thứ, vải vóc, thổ sản mọi vùng. Họ mời Thái ngồi xuống nhưng Thái lễ phép khước từ, xin chầu rìa thôi ở bàn nước góc tường. Vị thế này, Nguyên Thái nhìn rõ cả chiến trường... Thanh niên Đạo Thành trốn nhà đi dánh bạc ngồi gằn bên nhà cái Hà Tự Tôn., ham mê ,mắt sáng ngời, thèm thuồng mỗi khi nhà cái rao bán chẵn hay bán lẻ.

 Có người mời Nguyên Thái đặt tiền, Nguyên Thái nói:

 - Bần sinh không dám, vì tiền chỉ đủ dùng độ nhật mà thôi...

 Người này vẻ mặt hảo hán giang hồ, chỉ thanh kiếm của Nguyên Thái. Của báu này đáng giá ngàn vàng...kiếm cổ mấy trăm năm rồi, tôi có đọc mấy chữ chuôi trạm rồng bạc: Trần gia quốc bảo, Diệt Nguyên hưng quốc, Hưng Đạo Vương tặng thưởng...  ít ra cũng ba bốn trăm lạng vàng... tôi ứng ra cho cháu năm chục lạng...cháu cứ chơi đi tôi chỉ xin giữ bảo vật này làm tin thôi......hôm nay tất niên, ngày may của cháu đãy.

 Rùt lời người này tự tiện lấy túi của Thái, lấy ra một quan tiền, đặt hộ Thái bên chẵn. Không thấy ai đặt tiền ngoài Đạo Thành mà Đạo Thành cũng đặt ba bốn quan gì đó, bên chẵn. Mọi người yên lặng nhìn Hà Tự Tôn mở bát. Chẵn! Nhà cái giam tiền cho Thái.... người ấy nói:

 - Đấy cháu coi, ngày may của cháu đãy... cháu còn đợi gì? Hà Tự Tôn sau khi lắc bát tứ phía, có lũc giơ cao trên đàu, rồi đặt bát xuống chiếu. Không ai đặt thêm, ai cũng nhìn về phía Thái. Thái không có phản ứng. Tiền vẫn dưới chiếu.Tự Tôn mở bát, hô lớn:

 - Lại chẵn !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 174
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com