watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:17:4126/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30 - Trang 39
Chỉ mục bài viết
Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 39 trong tổng số 43



Chương 28-2

Đại thúc vui vẻ ngắt lời:

- Ta biết, ta Tri, ta biết cháu muốn biết, câu chuyện ta nói hồi chiều, về thân mẫu của Cúc Xuyên. Ta không để cháu chờ lâu hơn nữa
.

Đại thúc nhấm nháp nước trà, tiếp tục:

- Ta sắp nói ra cái bí mật của La gia, bí mật gìn giữ mười mấy năm rồi. Đêm nay là đêm của số mệnh. Được biết tài văn chương của cháu, Ta kể cho cháu nghe để ta giải tỏa những đè nén trong lòng. Cháu hứa với ta: cháu chỉ cho Cúc Xuyên biết khi nào cháu gái ta có chồng con. Bí mật này ở Thạch Đào không ai biết, vì gia đình họ La đến định cư mới hơn mười năm, khi Cúc Xuyên lên hai, lên ba.

Cháu đã biết, gia đình gốc Trung Hoa, nhưng định cư đất Việt hơn ngàn năm rồi. Mọi người trong gia đình đều coi mình là con dân nước Nam. Chiến công chống Bắc xâm, nhà Nguyên, kể cả nhà Minh, ngày nay đều có ghi trong gia phả. Tập quán, phong tục, có đổi thay chút ít, nhưng ai cũng nói hai thứ tiếng Trung, Việt…Tổ tiên ta cũng có người dự các phái đoàn bắc cống, trong nhiệm vụ an ninh hay thông dịch.

Thân sinh và thân mẫu ta đều hành nghề y dược. Song thân ta có nhiều môn thuốc tốt ghi chú truyền bá, không có bí mật gia truyền như phần đông. Song thân thuộc hiệp phái Hoa Nam, ngành y. Trưởng chi là một bậc hiền triết gương mẫu truyền bá triết thuyết vị tha…không kéo bè kết đảng, mục tiêu phục vụ dân lành. Ông bà chỉ có hai con trai, anh ta là La Cường, ông của Cúc Xuyên, còn ta tên Hùng, La Hùng. Người đời cho ta một « nhạo danh » La Đà Cư Sĩ, vì ta luôn luôn đi đây đó…Cháu đừng cườI, rồi đây cháu cũng la đà đây đó như ta. Ta không nhầm người. Cháu là người nối ngôi La Đà Hoàng Đế.
.

Nói đến đây Đại Thúc ngửa mặt lên trời cười vang, tiếng cười trong sạch, hiên ngang, không mảy may kìm hãm. Vài phút im lặng. Uống một hớp trà, Đại Thúc trở lại nghiêm nghị:

- Lẽ dĩ nhiên anh Cường và ta được giáo huấn theo khuôn khổ, lý tưởng gia đình. Anh ta và ta đều biết y dược, nhưng không ai nối nghiệp hành nghề, bởi vì cả hai người đều thích canh nông. Anh ta tổ chức nông trại ngũ cốc, còn ta chuyên môn trồng hoa, trái cây. Ta kiếm được ra cách ghép giống, ghi chép rồi, rồi đây giao cho cháu đem đi truyền bá...ta nhớ lại cháu cũng như ta hay nghiên cứu đất đai cây giống...

Tú Thái trìu mến nhìn đại thúc, nhẫn nại, cười thầm: thì ra Đại thúc kể chuyện cũng la đà thực
.Song thân không ghét bỏ anh em ta, nhưng nhiều lúc tỏ ra thất vọng. Sau cùng ông bà nguôi nguôi, nhất là từ khi có năm đồ đệ, ba nam hai nữ đến nhập môn.

Anh Cường ta không la đà như ta. Anh vội vàng say mê cô đồ đệ giỏi nhất của ông bà, tên là Trần Kiều Hạnh đến nỗi ông thân sinh phải cảnh cáo đôi lần. Nước đổ lá khoai. Vả lại ta bênh vực anh chị ta. Hai người quấn quít bên nhau, có gì tội lỗi. Ta cãi: Đó là luật trời, bố mẹ không nên kìm hãm. Mẹ ta thì quý mến con dâu, vừa là con dâu, vừa là học trò giỏi. Kiều Hạnh có cô em kém ta hai tuổi, tên Kiều Dung. Anh Cường cứ thúc giục ta:

- Chúng ta đóng vai Tôn, Chu đi
Cháu thừa biết chuyện Đại Kiều, Tiểu KIều ở Giang Đông thời Tam Quốc. Hai chị em, vợ Tôn Sách và vợ Chu Du. Ta cũng xuôi ta đóng vai Chu đi gặp Tiểu Kiều Trần Kiều Dung. Nàng xinh đẹp như kiểu Cúc Xuyên, cháu ta. Nhan sắc làm đổ vỡ thành trì của ta, ta cho anh ta có lý, ta cùng anh ta đóng vai Tôn, Chu, hạnh phúc. Chính anh ta và ta xây Đồng Tước khóa xuân hai kiều…cho ván đã đóng thuyền vì gia đình họ Trần sinh ra mỹ nữ, có nhiều Tào A Man nấp chờ ngoài ngõ.

Tú Thái mải mê nghe Đại Thúc vô cùng hài hước, đầu tiên ngạc nhiên, rồi sau thông cảm ; câu chuyện đau thương biến thành hài hước chỉ để che đậy đau thương. Cười ra nước mắt ở đây chăng
? Tú Thái tự nhủ, ngước nhìn Đại Thúc.Không ngờ Kiều Hạnh hiền hậu nhu mì bao nhiêu thì Kiều Dung kiêu căng, chua ngoa bấy nhiêu. Cái tự ái nam nhi của ta không cho ta nhìn xa hơn cái cảm tưởng đầu tiên ấy. Kiều Dung đẹp, đẹp lộng lẫy kiêu sa. Nghe tiếng nàng văn hay chữ tốt lại biết gia đình nàng giàu có. Chị Kiều Hạnh về nhà ta với của hồi môn khá lớn. Chị dùng tiền ấy xây cửa hàng, trang bị dãy tủ thuốc có một không hai trong nước.

Tuổi trẻ khẳng khái, bồng bột, ta trách anh ta không biết xấu hổ, thân cư thê. Ta thì không thèm ăn nhờ nhà vợ, ta sẽ tự lập làm giàu cho họ biết tay…ta sẽ làm giàu bằng nghề bán cây giống.

Một hôm đông đủ bạn bè ở vườn chè, ta ngỏ ý với Kiều Dung về dự định trong tương lai, rồi ta ngắt mấy lá trà:

- Trần tiểu thư coi mấy lá trà này không được tốt lắm, tôi tìm cách cho lai giống, vùng này chúng ta sẽ có thứ trà đặc biệt…

Chưa nói hết câu, Kiều Dung cười khanh khách, gọi mấy cô bạn hành đến cạnh nàng:

- Em xin giới thiệu với chị anh Hùng, người anh hùng của em », rồi nàng hát:

….Để em mua mấy thước vườn
Cho anh cuốc xới cam đường, cam chanh
Con choè, con yến, con oanh
Véo von nó hót trên cành mỉa mai:
Chồng em, cán thuổng, cán mai…


A ra con bé này khinh người, lại chế nhạo cả ta đang nghiên cứu ghép giống hai thứ cam…

Tím mặt ta bỏ đi thẳng, không thèm nghe Kiều Dung đằng sau gọi ta mấy tiếng. Cái tự ái mù quáng làm ta quên Kiều Dung chỉ muốn đi vào cuộc thi hát thông thường vùng này…

Hiểu ra thì đã năm năm phiêu lưu tứ xứ. Khi ta về thì Kiều Dung đã lấy chồng hơn ba năm, mà gia đình đã chuyển đi nơi nào không biết. Ta đau thương, đau thương quá mức…Thì ra ta yêu Kiều Dung…tại sao lúc đó ta không hát tiếp:

Ừ, anh cán thuổng, cán mai,
cuốc, đào, anh dựng lâu đài nhốt em…


hay là một câu gì khác mà   lại bỏ đi. Cái kiêu hãnh, chua ngoa bề ngoài chỉ là cá tính vui đùa của nàng…biết ra thì quá muộn ta lại lên đường tứ xứ, tâm niệm tìm nàng. Tìm nàng để làm gì
? Trời biết! Ta như người mất trí. Sau, ta kiếm ra. Nàng ở phường Đông Các, Kẻ Chợ. Chồng nàng họ Ngô, có cửa hàng vàng, bạc, danh tiếng. Có Trời chứng giám, ta không hề có ý tưởng phạm đạo lý luân thường. Gần nàng là ta sung sướng. Ta đến phường Đường nhân, mở tiệm thuốc. Mở tiệm dễ dàng vì có bạn bè giúp đỡ.

Một sáng kia, lương y họ La đến tiệm vàng họ Ngô đặt một bình rượu bạc. Nhận ra ta, nàng không giấu vui mừng mà ta thì con tim rộn rực. Ta đưa nàng bức họa mẫu bình, nhìn nàng sung sướng. Nàng luống cuống, sau cùng trấn tĩnh. Đôi hàng răng ngọc đẹp hơn xưa, nụ cười kiêu kỳ thành thị
? Nàng bảo người thợ gọi chồng. Ngô chủ nhân lịch sự chào hỏi. Ta thành bạn thân của đôi vợ chồng họ Ngô, vả lại ta là em trai chồng chị Kiều Hạnh của nàng, cho nên càng thêm mật thiết.

Cháu ơi, ta yêu nàng, chỉ muốn thấy nàng là ta ăn no ngủ kỹ, có thế thôi.

Nàng cứ mối lái nhiều lần, giục ta lấy vợ, ta đều từ chối. Có lẽ nàng lo sợ một nguy cơ nào đây sắp đến bên nàng và ta…

Ta cũng bắt đầu lo ngại, định nghe lời nàng lập gia đình cho « xong chuyện ». Đang chần chử thì có nguy cơ. Nguy cơ vì thời thế, không phải nguy cơ mà  ta e ngại.

Một sáng, tiếng gõ cửa dồn dập, thúc bách. Ta bừng tỉnh mở cửa: Hai vợ chồng Kiều Dung cùng đứa con gái độc nhất, lên tám, chạy nhanh vào nhà trong. Ta vội đóng cửa, qua khe cửa, nhìn thấy khoảng một tiểu đội quân binh, mang dấu hiệu phủ Trịnh, thuộc binh đoàn hung hãn nhất. Người dẫn đầu ta nhận ra là Phân đoàn trưởng họ Tạ, phụ trách nội cảnh khu Thủy Quân Hồ (Hoàn Kiếm). Cháu hẳn cũng biết, Nội cảnh đoàn trông nom an ninh chính trị, quyền tiền trảm hậu tấu, hoạt động cạnh tranh với một tổ chức tương đương của cung Lê. Cũng may, tổ chức này yếu hơn nhiều…

Tạ Nội cảnh cùng thụ hạ chạy như bay về cuối phường…Ta đoán là ba cảnh tuần viên Đường nhân đã nói dối, không mách gia đình họ Ngô đã trốn vào nhà ta: Cái tinh thần đoàn kết giúp nhau phường Đường nhân tồn tại nhiều triều đại.

Nguy hiểm quá, coi như đã qua, ta vào nhà trong, sau khi bố trí gia nhân canh phòng cửa ngõ. Ta thật kính phục vợ chồng họ Ngô. Ngô sinh, bình tĩnh, ít lời, dựng kiếm bên tràng kỷ, vòng tay chào, xin lỗi làm kinh động nhà ta. Lẽ dĩ nhiên ta lễ phép đáp lại. Kiều Dung cũng không tỏ ra lo lắng sợ hãi. Vẫn nụ cười kiêu sa chế nhạo. Bản tính vui đùa mà ta đã nhầm là thái độ rẻ người…lỗi ở ta, đến bên hạnh phúc mà không biết. Biết thì quá muộn.

Kiều Dung, bình tĩnh, giãi bày tình trạng. Không có gì phức tạp, chỉ là một việc thông thường, một việc thường tình trong xã hội này. Quan lại, chức việc mọi cấp bóc lột dân lành đủ cách.

Kiều Dung tóm tắt: tám năm mở cửa tiệm, cứ chờ mãi một ngày mai tươi sáng, nhưng từ khi treo biển, chưa thấy lời khi tính sổ cuối năm. Hàng năm cống hiến phủ này, đô nọ, nơi thì năm lượng, nơi thì mười lượng, thậm chí lính lệ, cai cơ, mỗi khi chủ sai đến tiệm, thì người này năm quan, người kia ba quan…Chủ giỏi thợ hay, khách hàng khá đông, thế mà tay không vẫn thành tay trắng. Cách đây vài ngày, Tạ Nội cảnh cho người tâm phúc đến mua năm lượng vàng. Hắn chỉ mang có năm quan tiền đến mua năm lượng vàng. Hắn lại nói chủ nhân hắn, đáng lẽ không đưa đồng nào, nay đưa năm quan, để cho chủ tiệm « lấy may »…Chồng nàng xưa nay, nhẫn nại, bình tĩnh, nghe tới tiếng « lấy may », chàng đỏ mặt tía tai, tay đặt trên chui kiếm giấu trong quầy hàng, cho tới khi tên ấy nói:

- Còn về phần tôi, tôi xin đôi hoa tai chừng năm chỉ…

Chàng rút kiếm gạt phăng năm quan tiền trên quầy rời xuống đất, dây dứt tiền rơi lẻnh rẻng xuống nhà. Tên ấy không kháng cự, bỏ chạy.

Biết sắp có nhiều hậu quả hiểm nghèo, chồng nàng bố trí, giấu nàng và con gái ở khu giáp ranh Đường Nhân, rồi cùng hai ba thủ hạ tộc thuộc, ở lại tiệm đương đầu. Kiều Dung quyền kiếm yếu lược, mặc dầu giỏi cung tên, chồng nàng không cho ở lại, giao cho nàng nhiệm vụ bảo vệ con gái, tên Kim Chi.

Quả nhiên, hai hôm sau, Tạ nội cảnh đích thân đến tiệm:

- Ta tin ông, xưa nay đóng góp cho « công ích » đều hòa, nhưng năm nay tình thế khác năm qua, năm lượng ta « mua » cũng dùng vào « công ích » bất ngờ. Tìn rằng vì không có mặt ta và không có chữ ký, ấn tín của ta, ông mới phạm tội mạn thượng…

Ngô chủ nhân định mở mồm, Tạ nội cảnh nổi lôi đình:

- Nhà người câm miệng, những hành động bí mật của nhà người, của vợ ngươi, con gái ngươi. Từ ngày hôm kia, cả ba có tên trong danh sách điệp viên của Đàng Trong. Tội tử, nhà ngươi nghe không
? Thưa Đại nhân, quả thực oan uổng, tôi và tiện nội, không có dính dáng gì về chính trị, Đàng Trong cũng như Đàng Ngoài. Con tôi mới tám tuổi…

Chồng nàng chưa nới hết câu, Tạ nội cảnh đập quầy quát lớn:

- Nhà người còn chối cãi, con gái nhà ngươi, con Kim Chi hả
? Nhà ngươi dùng nó đưa thơ liên lạc…cũng tội tử như bố mẹ…nhưng ta khoan hồng, nếu nhà ngươi là người ăn ở « có nhân, có nghĩa » ta sẽ xóa ba tên trong sổ…Ngày mai, đầu giờ Thìn, ta sẽ lại đây, để lấy những gì ta đặt « mua », và thâu lại năm quan tiền, nếu nhà ngươi không muốn giữ…

Nói xong hắn cùng đoàn nội cảnh rút đi.

Kiều Dung tiếp tục:

- Đấy là chuyện hôm qua, chúng nó hẹn đầu Thìn, nhưng sáng nay, mới có giờ Dần mà bọn hắn đã đến. Cũng may chồng em cho gia nhân tản mác từ đêm qua, còn lại chồng em, và em cùng con gái sẵn sàng. Nghe tiếng đập cửa, chúng em theo đường bí mật chạy tới nhà anh. Trời thương, anh thính tai, chính anh ra mở cửa…thế là anh cứu mạng chúng em và cháu gái.

Ta giấu ba người trong nhà trong ba ngày. Đến ngày thứ tư, Ngô chủ nhân nói:

- Không thấy dấu hiệu lùng bắt chúng tôi ở Kẻ Chợ, nhưng lẽ dĩ nhiên, không thể tái xuất lộ…ba ngày hiền huynh che chở, ngu đệ và tiện nội có dịp suy nghĩ chuyện đời…đau lòng trước những thối nát của chính quyền, và cái hèn nhát của sĩ phu, đất nước lầm than, khổ ải từ bao đời, cái sợ truyền kiếp trước chính quyền mọi thứ bực, làm con dân giây phút nào cũng nghĩ cách đối phó, để bảo toàn tính mệnh, tính mệnh chính mình, thì còn làm sao nghĩ đến thiên hạ?

Ta không ngắt lời, lần này Ngô quân nói nhiều, gẫy gọn, thanh âm cương nghị, còn Kiều Dung âu yếm nhìn chồng, không hé môi. Cháu ơi, đừng chê trách ta, ta cảm thấy hơi ghen vì chỉ thấy có Ngô quân trong ánh nhìn trìu mến của nàng…

Chàng tiếp:

- Tiện nội và tôi đồng quyết định, hai chúng tôi phải theo gương các bực nam anh, nữ kiệt ngày xưa, quyết định đêm nay lên đường làm bổn phận con dân, diệt tà, phù chính, chưa biết đường lối rõ ràng, nhưng sẽ tùy cơ ứng biến…

Duy có một điều hai em phải nhờ hiền huynh…nói thẳng, hai em, giao cho hiền huynh cháu Kim Chi…Hiền huynh coi nó như con hiền huynh, tùy hiền huynh liệu định dạy bảo nó nên người…


HOMECHAT
1 | 1 | 164
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com