watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:17:3726/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30 - Trang 40
Chỉ mục bài viết
Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 1-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 40 trong tổng số 43



Chương 28-3

Dứt lời, Ngô quân đặt lên bàn tay một túi da rất nặng. Mở dây, Ngô quân đổ ra bàn mấy chục viên bích ngọc, hồng ngọc, cùng mấy chuỗi dây ngọc thạch, và hai trăm lạng vàng. Từ nãy ta chưa hề hè môi, chối nhận, lưỡng nan, nay lại thấy bày ra bàn một cái kho tàng vàng bạc, châu báu lớn như vậy, ta bỗng đỏ tai, nổi giận:

- Ngô huynh và hiền muội coi thường tôi quá. Gia huấn họ La không dạy tham bạc tiền, mấy đời rồi, thanh bạch thiện lương, cứu nhân độ thế…

Ta chưa dứt lời, thì Kiều Dung đứng dậy, đến bên ta, dịu dàng:

- Đây là lần thứ hai La huynh nổi nóng. Lần đầu, em vẫn chưa quên. Không bao giờ hai em có  ý tưởng mua anh bằng tiền bạc. Chỉ muốn anh lưu ý, những của báu này, nhờ anh giữ hộ, của hồi môn của Kim Chi, anh cho nó khi nào nó lấy chồng…sau khi trừ phí tổn dạy dỗ nuôi nấng…

Ta hổ thẹn trong lòng, chưa khỏi bồng bột, nóng nảy, muốn ôm nàng vào lòng xin lỗi, nhưng luân thường đạo lý…ác nghiệt cháu nhỉ…

Quen với thương trường minh bạch, ta kiểm điểm châu bàu, vàng bạc, ghi trên giấy…bảo ký thì hai người đều từ chối…ta đành tự ký, cho tất cả vào bao da…

Đêm ấy, giờ Hợi, Ngô quân và Kiều Dung từ biệt. Hai người nói đi Đàng Trong. Hai người đi Đàng Trong chỉ vì địa danh Đàng Trong, chính Tạ nội cảnh nêu ra.

Kiều Dung dẫn Kim Chi đến trước mặt ta. Nàng đặt tay Kim Chi vào tay ta. Lần đầu tiên ta chạm tay Kiều Dung. Mấy ngón tay búp măng như lụa mỏng, làm ta đê mê xúc cảm:
- Anh La Hùng, em ký thác số mệnh con hai em cho anh…ngập ngừng vài giây, nàng nói:

- Đáng lẽ là con anh đấy nhỉ ?

Nàng ngước mắt nhìn ta, hai hạt châu cuối mắt. Ta không nói nên lời, ôm Kim Chi vào lòng. Cháu bé không khóc, nhưng đôi mắt sưng đỏ. Cháu đã khóc từ trước nhiều rồi.

Ta lo ngại câu nói cuối cùng của Kiều Dung làm Ngô quân phật ý, nhưng khi Ngô quân và ta nắm tay nhau từ biệt, thì ta biết Ngô quân hồn nhiên dành cho một tình bạn thắm thiết, không để ý đến câu nói ý nhị của nàng.

Hai người ra đi trong đêm tối, để lại cho ta hai kho tàng, cái kho tàng châu báu và cháu Kim Chi mà từ nay, ta phải trông nom gìn giữ.
Ta đã có dự định âm thầm. Thu xếp xong công việc, ta sẽ đi Đàng Trong, trên vết đi của hai người. Ý nghĩ cuồng dại, nhưng không hiểu sao, ta như người tự động..cứ tâm niệm trở lại đường phiêu lưu số mệnh.

Để bọn nội cảnh khỏi nghi ngờ, ta tiếp tục hoạt động lượng y mấy tháng. Kim Chi, ta cho ăn mặc theo kiểu Trung Hoa, nhưng không cho ra đường. Mùa thu năm ấy, ta cùng Kim Chi xuống thuyền theo sông Hồng đến cửa biển Thái Bình. Rồi từ cửa biển này, ta dùng thuyền ven duyên, đi Ninh Hải, thị trấn giáp với Trung Hoa, nơi đây, song thân ta, anh Cường và chị dâu hành nghề y dược.

Hơn tháng trời mới về tới nhà.

Song thân ta, anh ta, La Cường, và chị dâu Kiều Hạnh, được ta kể lại rành rọt. Hội đồng gia đinh nhất định giữ kín. Đề phòng tiết lộ, không ai được cho bọn hai đứa trẻ, Đại Hoành và Tiểu Sơn, lúc đó Hoành mười một, Sơn lên mười. Không cho chúng biết vì sợ trẻ con thóc mách. Kim Chi là con ta, cả Kim Chi cũng nhận như vậy.

Thân sinh ta chỉ túi châu báu:

- Họ La ta từ ngàn xưa, chữ Tín làm đầu. Không được ai xử dụng kho báu này. Nhà ta có thể nuôi nấng cháu ta. Giấu giữ khi nào bố mẹ nó trở về giao lại, hoặc theo lời dặn của bố mẹ nó…Ai nấy tuân lệnh.

 Sau này Kim Chi thành gia thất, anh ta và chị Kiều Hạnh cũng không giao cho Kim Chi vì chuyện tình duyên của Kim Chi khác thường, ta sẽ kể sau. Hội đồng gia tộc quyết định sẽ trao lại cho con của Kim Chi là Cúc Xuyên…

Cúc Xuyên chưa biết chuyện kho tàng ấy. Nay cháu biết…vậy nếu cháu lấy Cúc Xuyên…

Không thể để Đại Thúc nói hết câu, Tú Thái cười, nói:

- Thưa Đại thúc, cháu đâu có dám chê Cúc Xuyên, Cúc Xuyên là một tuyệt thế giai nhân, chắc hẳn giống Ngô phu nhân Kiều Dung, nhưng cháu biết chắc cháu và Cúc Xuyên không có tơ duyên thiên định-

Đại thúc:

- Ta thử đùa cháu thôi. Ta biết. Ta kể tiếp. Giao Kim Chi cho gia đình, mấy ngày sau, ta lại lên đường, không qua Kẻ Chợ, tiệm y dược đã có người bạn đảm nhiệm…Ta lên đường theo vết chân hai người. Bao nhiên quán trọ dọc đường đều được ta thăm dò. Trong nhà Hồ, phá Tam Giang, Lũy Thầy, ta đều đi qua…Để ý nhất những nơi có nhiều người ngoại quốc. Ta đoán hai người đi học hỏi những gì mới lạ…Quả nhiên đến Phố Hải (Faifoo, Quảng Nam), tìm được nơi trọ của hai người, thì chủ quán cho biết họ đã từ biệt hai tháng trước. Rồi chính ta cũng phiêu du tứ xứ …rồi dần dần ta đi đến thất vọng, kiếm khách thập phương, tu luyện đường gươm lối kiếm…trong mục đích vị kỷ tranh giành, đố kỵ, hằn thù, hiếu thắng, thậm chí có kẻ bợ đỡ chính quyền hà khắc…Thôi không nói hết được cái thất vọng. Hơn mười năm sau trở về nhà với bộ tóc hoa râm, để được biết tấn thảm kích trong gia đình vừa xảy ra, mà chính ta đã là cái nguyên nhân thiên định…

Ta nghe chị Kiều Hạnh kể lại, tâm can chán ngán, mệt mỏi thể chất, tinh thần…

Kim Chi sống với hai anh, Đại Hoành và Tiểu Sơn, trong không khí gia đình đấm ấm. Kim Chi và hai anh cùng học một thầy về văn chương, thơ phú. Đại Hoành và Kim Chi tâm đầu ý hợp, trong thơ văn và trong nhiều lãnh vực khác. Tiểu Sơn rất tinh khôn nhưng lười biếng, lại có nhiều bạn ăn chơi, cờ bạc. Anh chị ta mắng mỏ cằn nhằn, vô công hiệu. Hai anh em đều võ nghệ nhưng Tiểu Sơn kỹ thuật cao cường...anh chị ta rất lo ngại...

Đại Hoành thì cố gắng trông nom cửa nhà, cùng anh ta hành nghề, những khi không bận canh nông đồng áng.

Kim Chi theo lời chị ta, càng lớn càng xinh đẹp, xinh đẹp hơn mẹ nó, nhưng khác hẳn, không có tươi cười cởi mở…trái lại thoáng buồn khoé mắt, chiều chiều buồn rầu nhìn qua dãy núi xa xa đón nhận mặt trời trong sương lam…Buồn tự nhiên của gái dậy thì, hay của thiếu nữ đã lớn khôn, thương nhớ bố mẹ? Những câu thơ Kim Chi viết, đều đượm buồn man mác…Kim Chi chuyên bút nghiên, không thích đao cung, nên có vẻ yếu đuối, mảnh mai.

Khi Hoành hai mươi mốt, thì Sơn hai mươicòn Kim Chi, mười tám tuổi tròn. Thân sinh và thân mẫu ta đã tịch vài năm trước. Anh Cường ta, và chị Kiều Hạnh tưởng cần phải nói rõ cho Hoành và Sơn biết cái bí mật gia đình, Kim Chi thì vẫn biết mình không phải con ta. Thế là từ địa vị con chú con bác, Kim Chi và hai anh nó sang địa vị con dì con già.
Hoành vẫn thương yêu Kim Chi như xưa, đàng hoàng minh chính, cá tính tự nhiên của Hoành. Còn Sơn, từ khi biết có túi châu báu của Kim Chi, luôn luôn đòi xử dụng của cải ấy, bạn bè, đàn đúm, bạc bài, nợ như chúa Chổm. Anh chị ta cương quyết chối từ…

Thế là một ngày kia, Tiểu Sơn rắp tâm thực hiện mưu kế thâm độc…

Anh ta và Đại Hoành sang Đông Hưng mua dược liệu, chị Kiều Hạnh thì đi thăm bệnh nhân ngoài tỉnh… lấy cớ cùng Kim Chi đi kiếm cỏ thuốc…Đến nơi, nó điểm huyệt Kim Chi, con bé chân tay bải hoải, kêu không thành tiếng, thế là nó tự do hãm hiếp em nó…

Xong tội ác, nó giải huyệt, Kim Chi cắn răng, lảo đảo về nhà một mình, thằng Sơn đi thẳng đến sòng phán thán.

Chuyện đã rồi, anh chị ta không biết làm gì hơn là, trong gia đình kín đáo, làm lễ gia tiên, coi như hôn phối…Kim Chi, như người mất hồn, bảo sao nghe vậy, nhưng mỗi khi nó nhìn thấy Tiểu Sơn, nó sợ hãi chạy trốn, có khi chạy đến nấp sau Đại Hoành. Lại càng tức tối khi Kim Chi đóng cửa không cho nó vào buồng…Sau cùng, Kim Chi hết chống đối, phải tiếp Tiểu Sơn, nhưng càng ngày càng ít nói, mặt võ mình gầy. Nghịch tử Tiểu Sơn lộng hành. Nó đòi túi châu báu nhưng không ai chỉ chổ giấu chôn. Đỏ mặt tía tai, nó dọa anh chị ta đưa nội việc đến cửa quan. Nó đòi chia của với quan, thế nào nó cũng được kiện…Tưởng Kim Chi biết chỗ, nhiều phen đánh đập Kim Chi, Đại Hoành và anh ta luôn luôn can thiệp. Gia đình ta biến thành địa ngục. Cúc Xuyên sinh ra, Kim Chi tìm lại chút ít vui vẻ. Nghịch tử thì đào bới khắp nơi tìm của, không để ý đến đứa con của nó.

Cúc Xuyên đầy tuổi tôi, sau bữa tiệc, Đại Hoành say rượu ngủ trên ghế dài ngoài sân. Ai cũng ngạc nhiên: lần đầu tiên thấy Đại Hoành uống rượu. Đêm khuya sương xuống, Kim Chi ra đánh thức, Đại Hoành say mê mệt. Kim Chi trở vào mang khăn đắp cho anh. Chẳng ngờ nửa tỉnh nửa mê, Đại Hoành gọi tên Kim Chi, nắm lấy tay. Kim Chi để nguyên vài giây, rồi gỡ tay, xuống nhà ngang gọi gia nhân khiêng Đại Hoành vào buồng. Tiểu Sơn, trên thềm nhà trông thấy lại nẩy ra ý nghĩ thâm độc.
Hôm sau, Đại Hoành đi đến xã Hoành Liên lấy dược thảo. Trên đường đi có một cầu mây, mong manh, bắc qua dòng suối thác. Từ cầu xuống thác có thể năm sáu trượng. Nấp chờ cho tới khi trông thấy anh nó đặt chân vào cầu mây, nó vào cầu. Đến giữa cầu thì hai anh em gặp nhau.

Anh nó chưa biết chuyện gì:

- Chú đi đón tôi có việc gì thế ?

Nó rút gươm chỉ anh nó:

- Thôi đi, anh đừng giả trong, giả trắng, anh tư thông với em dâu…
Anh nó giật mình cải chính:

- Chú điên hay sao, ăn nói càn dỡ…

Nghịch tử:

- Nếu anh muốn nó, anh cứ việc, nhưng có điều kiện, anh phải chỉ cho tôi nơi giấu của…

Anh nó nổi giận:

- À ra thế. Chú chỉ nghĩ đến túi của. Chú lấy Kim Chi để đòi của. Tôi không biết giấu nơi nào. Còn tôi, tôi chẳng muốn gì. Tôi thương con Kim Chi như em gái trước đây, nay nó thành em dâu, tôi cũng thương nó như trước, không có gì khác…

Nghịch tử không để anh nó nói hết câu, nổi hung đưa lưỡi kiếm. Anh nó né tránh. Chẳng may anh nó trượt chân ngã. Sắp rơi xuống suối thì bám được vào dây mây, gió đong đưa lơ lững không trung.

Không cứu anh, nó lại tới tấp chặt mây, để anh nó rơi xuống suối. Bất ngờ, trong lúc hùng hổ chặt ngược, chém xuôi, nó cũng trượt chân rơi xuống suối. Anh nó ở đầu dây nhìn thấy nó đập đầu vào tảng đá, rồi theo dòng nước trôi đi.

Anh nó giữ đầu dây, tay đã mỏi đừ. Lên thì không được, mà để mình rơi xuống thác thì cũng chẳng toàn tính mạng. Sau cùng liều mạng, dùng dây mây, như dây đu…may dây không đứt, anh nó ném mình vào một khóm cây nên bờ. Trời thương, chỉ xây xát qua loa. Anh nó chạy xuống hạ lưu. Khỏi mấy dặm thấy xác em mắc ở cành cây sát mặt nước. Kéo em vào bờ, biết là hết phương cứu chữa, chạy về nhà báo hung. Kim Chi nghe tin, dửng dưng chẳng nói lời gì.

Chuyện nghịch tử định giết anh, chỉ có gia đình biết. Người ngoài đều tưởng Tiểu Sơn chết vì rủi ro ngã cầu.

Chịu tang sau ba ngày, Kim Chi đi đâu biệt tích.

Ta hối hận vì ta mang Kim Chi về nhà nên mới ra cớ sự. Đành phải qui vào mệnh trời, mỗi khi nghĩ lại.

Ta đang sửa soạn lên đường đi tìm Kim Chi thì quan quân vây nhà. Anh ta ra đón quan châu. Đại diện chính quyền nói:

- Bản chức nhận được đơn tố cáo: ông dung túng loạn luân, loạn dâm trong nhà. Anh trai mấy em gái, ghen tuông giết nhau. Em gai sợ tội bỏ trốn, bản chức đã cho truy tầm. Nay bản chức phải bắt mọi người về điều tra.

Dứt lời quan sát thủ hạ bắt trói anh chị ta, bắt cả Cúc Xuyên vá vú em Cúc Xuyên. Ta đứng ra phản đối, viên tri châu không nghe, hắn coi Cúc Xuyên như tang vật. Hắn định bắt ta, ta nói đi vắng hơn mười năm mới về không biết chuyện gì. Hắn đuổi ta ra ngoài cùng hết cả gia nhân, niêm phong cửa ngõ, dẫn giải anh chị ta và Cúc Xuyên về châu. Ta biết mấy hôm sau hắn cùng lính lệ thân tín đến đào bới khắp nơi, tìm của nhưng vô hiệu quả. Đại Hoành đi vắng về tới nhà thấy sự thể vội lẫn trốn, đến gặp ta. Ta cùng Đại Hoành tụ tập bạn bè, bố trí cướp ngục. Chuyện cướp ngục ta không kể vì cũng như mọi chuyện cướp ngục khác mà dòng kiếm hiệp chúng ta thường tổ chức.

Đại Hoành và ta cùng những người được cứu thoát, đi dọc biên giới, mấy tháng sau tới Thạch Đào… Anh chị ta say mê phong cảnh vùng này, tái mập nghiệp nhà nơi đây, dân chúng quí mến…mấy năm sau Đại Hoành được bầu làm bản trưởng.

Cháu là người ngoài đầu tiên biết chuyện. Thiết tưởng chúng ta không nên kể lại cho Cúc Xuyên, e rằng nó sẽ lấy tính bố nó? Nhưng muốn cháu ghi chuyện này trong Viễn trình Nhật Ký…-

Đại Thúc ngừng nói. Bầu không khí trầm lặng tràn ngập sảnh đường. Tú Thái viết dòng chữ cuối cùng.

Ánh dương lấp ló đầu núi bên đông. Vài tia nắng sớm xuyên qua màn sương, nhuộm vàng mấy lá đào…Đại thúc lơ đãng nhìn qua cửa sổ, nét buồn man mác…

Tú Thái giàu tình cảm cũng như Quốc Đức cảm thông với Giang Thiên Cước lão trượng ở bờ suối Long Tinh, chàng yên lặng nhìn lão trượng…kính trọng phút đau thương của bạn vong niên.
Chàng viết đầu đề: « Câu chuyện ở vườn đào » trong Viễn Trình Nhật Ký.
Đại Thúc quay lại:

- Đồng ý và khen cháu chọn đầu đề. Vườn đào ngày xưa có trung tín nghĩa. Còn ngày nay…? Dù sao truyện cháu viết sẽ minh biện cho họ La nhà ta trước thế hệ mai sau…-

Rồi Đại thúc kết luận:

- Phải không cháu? Ta đã đi tìm Kim Chi mười lăm măm, đã đi tìm Kiều Dung hơn ba chục năm…ta đi tìm, hay ta theo tiếng gọi phiêu lưu? Ta chưa biết! Giang hồ võ hiệp, con tim sắt đá không ibiết yêu? Ta không phải giang hồ võ hiệp, vì ta đau thương với mối tình tuyệt vọng trọn đời-

Trời đã sáng tỏ. Tú Thái cáo từ..
La lão thúc đứng bên lan can trìu mến nhìn chàng trai lên ngựa rời vườn đào.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 164
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com