Văn Quyên hỏi dồn:
- Vậy đại sư luyện được mấy tuyệt nghệ?
- Nhất Sĩ đánh cắp mười chín cuốn bí kíp võ công mà trong ấy lão nạp chỉ mới luyện được có ba.
- Là chưởng môn, căn cốt y chắc phải tốt lắm, nếu y chịu khó khổ luyện võ công trong bí kíp ba năm liền chắc sẽ không khó đánh bại cửu trưởng lão.
Tứ Giới lẳng lặng thầm phục tài luận đoán của nàng.
Chưa đầy một ngày, đoàn người đã đến dưới chân núi Tung sơn. Vào đêm, núi đồi sừng sững hoang lạnh. Bảy tên kiếm chủ đã đứng dưới chân núi chờ lệnh Văn Quyên.
Văn Quyên đảo mắt nhìn quanh quất thật nhanh, hạ lệnh cho thủ hạ chia nhau xông lên núi dò tìm tông tích Nhất Sĩ.
Thiếu Bạch lo ngại nói:
- Cả dãy núi Tung sơn thiếu thất rộng có trăm dặm, hang hóc nhiều vô kể, nếu không có người thông thuộc địa lý hướng đạo, thì dù có biết rõ Nhất Sĩ ở trong núi cũng không mong tìm ra.
Văn Quyên thở dài:
- Địa thế này nếu không thuộc đường lối chắc chắn sẽ gây ra khó khăn không ít trong việc tìm kiếm người. Phần chúng ta lại không biết Nhất Sĩ đang ở đâu mà tìm.
Thiếu Bạch quay qua hỏi Tứ Giới đại sư:
- Đại sư, chắc người thông thuộc các đường lối trên núi Tung sơn này chứ?
Tứ Giới đại sư gật đầu đáp:
- Bần tăng sống từ nhỏ trên dãy núi Tung sơn này nên mọi đường đi lối lại, không chỗ nào mà không biết. Chỉ cần nói tên địa điểm là bần tăng sẽ đưa chư vị lại đúng ngay nơi đó, không một chút lầm lẫn.
Vạn Lương xen lời:
- Chỉ tiếc là bây giờ chúng ta lại không biết Nhất Sĩ hiện ở đâu mà tìm.
Văn Quyên nói:
- Theo ý của đại sư thì chúng ta nên tìm kiếm Nhất Sĩ ở nơi đâu?
Thiếu Bạch tiếp lời:
- Theo ý của vãn bối thì chắc Nhất Sĩ phải trốn lánh vào một nơi nào kín đáo để lẩn tránh tai mắt của ai bên. Đại sư có biết nơi nào trên dãy Tung sơn này kín đáo, chẳng hạn như một cái hang động hay một cốc khẩu.
Tứ Giới đại sư nhíu mày suy nghĩ giây lát rồi mới trả lời Thiếu Bạch:
- Lão nạp đoán là Nhất Sĩ nếu có ẩn mình thì phải ở trong một cái hang động ở lưng chừng núi, vì nơi đó ít người lui tới, ngoài môn hạ Thiếu Lâm ra không ai biết được nơi đó. Nếu Nhất Sĩ còn ở Tung sơn thì hắn nhất định phải ẩn ở đó. Để lão nạp dẫn đường cho chư vị.
Thiếu Bạch mừng rỡ nói:
- Vậy thì hay quá, nhờ đại sư dẫn lộ.
Tứ Giới đại sư băng mình đi trước dẫn đường. Thiếu Bạch và quần hùng nối tiếp nhau đi theo. Đi được một chốc thì bỗng Tứ Giới đại sư và Thiếu Bạch núp vào một bên đường. Tả Văn Quyên và quần hào cũng lục tục nép nhanh vào bụi rậm.
Từ đằng trước, một chiếc kiệu hoa do bốn tên đại hán khiêng kiệu, hai bên có hai ả thị tỳ. Đằng sau thì không có dưới mươi người nam nữ đi theo sau kiệu.
Chiếc kiệu đến gần Thiếu Bạch thì một giọng nói vang ra:
- Ai nấp đó, mau lộ diện ra đi.
Tả Thiếu Bạch thấy đối phương phát hiện ra mình nên rời chỗ nấp bước ra dõng dạc nói:
- Tại hạ Tả Thiếu Bạch.
- Mi là Tả Thiếu Bạch, minh chủ Kim đao mới nổi danh trên giang hồ?
- Phải, còn tôn giá là ai?
- Thánh cung hoa tướng.
- Tôn tánh đại danh.
- Người trong thánh cung không hề báo tên họ.
Dõi nhìn qua màn đêm, mỹ phụ tiếp:
- Còn mấy vị bằng hữu nữa, sao chưa hiện thân?
Bọn Tứ Giới và bốn thị tỳ của Văn Quyên đành lục tục đi ra.
Hoa tướng đảo mắt sắc lạnh nhìn đăm đăm Tứ Giới:
- Đại sư chắc phải là cao tăng Thiếu Lâm?
- A di đà phật, không dám, lão nạp Tứ Giới.
- Đúng mà.
Đột ngột phất tay, bảo:
- Bát thường thì theo ta ứng địch, còn lại bao nhiêu đi tìm Nhất Sĩ, nếu gặp ngăn cản, cứ giết hết không chừa.
Nhanh như chớp, tám bóng người liền lúc lướt ra đứng hai bên Hoa tướng, số còn lại tản mác lên núi.
Văn Quyên hừ nhạt, nhìn thoáng đối phương. - Tám người này đủ sức bảo hộ ngươi? - Cứ thử xem.
Thấy tình thế căng thẳng, Thiếu Bạch sẽ bảo chị: - Tỷ tỷ, xin để trận đầu cho tiểu đệ. - Đệ đệ hẵng đứng ngoài lược trận.
Lẳng lặng nàng soạt kiếm, đâm vèo tới.
Hoa thắng cười lạnh, sẽ khoát tay, chỉ thấy một thanh y nhân nhoáng lên ngăn chặn Văn Quyên. Thoáng thấy, Văn Quyên hơi thảng thốt, đảo kiếm biến chiêu liền. Kiếm thế đi nhanh như gió lốc, buộc thanh y nhân phải dạt một bước tránh, nhưng y quả nhiên bản lĩnh cao cường, chưởng phong vẫn ào ào tràn tới.
Chỉ một thoáng, chưởng kiếm vần vũ, hai bên đã giao thủ qua năm chiêu. Thình lình về mé trái trên con đường núi heo hút có tiếng quát vang, liền đó là những tiếng binh khí chạm nhau nghe chát chúa, Văn Quyên nói nhanh: - Đệ đệ, mau bắt sống thánh cung Hoa tướng, y thị là sát phụ cừu nhân của chúng ta, không thể để cho y thị thoát được.
Nghe nói, Thiếu Bạch tức thời bốc sôi máu nóng, kiếm nhoáng cùng lúc với tiếng thét vang, băng mình tới.
Chỉ nghe tiếng cười khảy khô rợn, hai thanh y nam mữ đã đồng loạt huy động binh khí xông ra ngăn đón.
Tên cao gầy bên trái chính là kẻ đứng đầu trong bát thường thị tây, vũ lộng ngọn Tam lăng lượng thiên xích loang loáng ánh lạnh bủa tới.
Thiếu Bạch càng bốc giận, quát lớn:
- Xem này!
Soạt liền hai kiếm nhanh không tưởng đâm vèo về cổ tay thanh y nhân.
Chỉ nghe choang một tiếng, thanh y nhân bên phải chưa kịp biến chiêu, cườm tay đã dại hẳn đi, rơi luôn binh khí.
Thanh y nhân bên trái biến chiêu thần tốc, nhưng vẫn không sao né thoát nhất kiếm Thiếu Bạch, có điều, ngọn Lượng thiên xích rơi chưa chấm đất, y đã tài tình vớt được, thuận thế xoáy luôn một đường lạnh.
Thiếu Bạch hoảng hốt, thụp mình lui nhanh một bước. Nhưng cùng lúc, ánh lạnh nhoáng ào, một ngọn binh khí Tam tiên lưỡng nhân kỳ hình đã chớp ngang mí mắt.
Diễn biến nhanh trong tích tắc, Vạn Lương đột ngột quát vang:
- Tiến lên!
Rồi lão băng mình tới.
Bọn Tứ Giới và bốn thị tỳ của Văn Quyên cũng nhoáng binh khí sáng ngời ùn ùn xông lên.
Thánh cung Hoa tướng dõi mắt theo thế kiếm vần vũ của Thiếu Bạch, thoáng bàng hoàng kinh sợ. Khi ấy, bọn thường thị thánh cung dốc sức ngăn chống lớp lớp thế công giông bão của bọn Thiếu Bạch đã có nhiều nao núng thấy rõ. Văn Quyên bỗng trầm giọng:
- Đệ đệ bắt lấy Hoa tướng mau.
Thiếu Bạch nghe tiếng lập tức hét lạnh, soạt kiếm chém phăng cánh tay phải của một tên thánh cung thường thị.
Hoa tướng biến sắc, kêu vội:
- Đồng, Thiết nhị nương lên giết ngay tên tiểu tử kia.
Hai phụ nhân phốp pháp khiên kiệu đồng loạt rút kiệu cống, gầm lên như bò rống, lao vụt về Thiếu Bạch.
Đoán biết hai phụ nhân này võ công còn cao hơn cả bọn thường thị, Thiếu Bạch lập tức xoáy lốc kiếm, dây lạnh hơi phong áp tới.
Kiếm thế trầm trầm loang loáng trùm kín lấy Đồng, Thiết nhị nương.
Chừng như cũng biết chiêu kiếm lợi hại, nhị nương vội vàng xê dịch tấm thân hộ pháp dạt tránh. Đồng nương mặt vành như nghệ đảo kiệu cống đón kiếm còn Thiết nương mặt đen như lọ cùng lúc quật mạnh một trượng vào hông đối phương.
Hai người một công một thủ, chiêu thức phối hợp hết sức chặt chẽ, tưởng chừng như phá giải ngay được chiêu kiếm Thiếu Bạch.
Tâm thần rúng động, Thiếu Bạch soạt liền hai kiếm dồn Thiết, Đồng nhị nương cuống cuồng nhảy lui.
Văn Quyên bỗng thét vang, trường kiếm xoáy lốc đâm thẳng vào ngực một tên thường thị, nhưng ngọn binh khí Tam tiên lượng nhẫn của tên kia cũng quật thương tay trái nàng.
Hăng máu nàng nhảy vụt luôn về phía Hoa tướng.
Hoa tướng cười dài:
- Tiện tỳ, muốn chết!
Thị búng vút một chỉ.
Chỉ lực thoạt trông nhẹ nhành nhưng kỳ ảo lạ thường, Văn Quyên không sao nhận được phương vị của ngón chỉ, chỉ còn cách liều mạng phát lại một kiếm vũ bão.
Hoa tướng hét lạnh:
- Tiện tỳ hung hãn thật.
Thân thủ nhoáng lên, búng liền chỉ nữa vút về tay phải đối phương.
Thiếu Bạch đang quyết chiến ác liệt với Thiết, Đồng nhị nương, nhác thấy chị luống cuống dưới chỉ lực tàn độc của Hoa tướng, bất giác lòng nóng như lửa đốt. nhưng phải nỗi đối phương cứ quấn chặt lấy chàng bằng những chiêu thức kỳ bí dị thường, không sao tính việc thoắt cứu được.
Bọn Tứ Giới bấy giờ đang khổ chiến với sáu tên thường thị, bản lãnh của đối phương ngang tay với Vạn Lương nhưng vượt xa Hoàng Vĩnh, Cao Quang, lại bởi Tứ Giới cũng không ham chiến, chưa chịu dốc hết toàn lực, thành thử, cuộc chiến chỉ ở cái thế quân bình ngang ngửa.
Hốt nghe Hoa tướng cười nhạt, ngọn chỉ phong rít lạnh, lọt vào tai người nghe rờn rợn, hãi hùng.
Văn Quyên thọ thương tay trái máu tuôn xối xả, nhất thời không kịp né, đành nghiến răng lãnh trọn một chỉ vào vai.
Hoa tướng hét lạnh, xông tới tung luôn một chưởng.
Chịu một chỉ, Văn Quyên lập tức cảm thấy ruột gan quặn xé, nửa bên người buốt giá hẳn đi, nhưng vì trải qua bao phen lăn lộn, xông pha mạo hiểm, tạo cho con người nàng một bản lãnh cứng cõi khác thường, chẳng màng sống chết, dốc hết toàn lực trong chiêu kiếm quỷ sầu.
Hoa tướng chột dạ, lạng vội sang bên công về mặt phải.
Vừa lúc, Thiếu Bạch quát vang, nghiến răng xoáy liền hai chiêu kiếm, mũi kiếm chạm phải ngọn Kiệu cống, âm run thánh thót vang trong gió lộng.
Ra là binh khí của nhị nương sử dụng, ngọn Kiệu cống sự thực là hai món binh khí dị hình đúc chế, cứng rắn chẳng kém gì thanh bảo kiếm chém sắt ngọt trơn của Thiếu Bạch.
Thấy không thoát nổi vòng vây của đối phương, Thiếu Bạch giận sôi quát lạnh: - Vạn hộ pháp, đao!
Vạn Lương bàng hoàng, vút cao quá trượng, soạt đao ném vù lại.
Chỉ nghe Thiếu Bạch rú dài, không ai kịp thấy chàng tra kiếm vào vỏ, đỡ đao, xuất thủ thế nào, ba động tác trong khoảnh khắc, lóe lạnh vùng đao sáng chóe, vang liền trong đêm vắng hai tiếng rú thảm. Hai chóp não tóe trắng khoảng không, loang loang màu máu thắm, hai cái thây tức thời ngã rũ.
Liền đó là tiếng keng khô khốc, hai cây kiệu cống kềnh càng đồng loạt vụt rơi, khối thép chạm vào mô đá tóe lửa, ngân vang ròn rã.
Toàn trường nhất thời im rợn, những cái bóng đen đứng sững, mấy chục con mắt chớp sáng dán chặt vào ngọn cổ đao lấp loáng ánh lạnh, còn rĩ giọt máu tươi từ mũi đao.
Như một bóng ma, Thiếu Bạch lặng lẽ vút đến trước mặt Hoa tướng, hai người đứng cách nhau mấy thước, Thiếu Bạch ngời sát khí, dựng ngọn cổ đao chĩa thẳng mũi về đối phương. Hoa tướng mặt mày tái ngắt, run run giơ song chưởng chờ đợi.
Bốn con mắt nhìn nhau không chớp, bầu không khí ngột ngạt tưng tức khiến người hiện diện đều nín thở lắng xem.
Bỗng nhiên mắt đổ hung quang, Thiếu Bạch lại sẽ rung tay, ánh lạnh một lần nữa loáng nhanh.
Bắt gặp ánh mắt đối phương, Hoa tướng lập tức di động phương vị, đồng thời vận hết sức quật liền song chưởng.Văn Quyên như sực tỉnh gọi to: - Đệ đệ nhẹ tay!
Bá đao xuất thủ mau lẹ là thế mà Thiếu Bạch vừa nghe tiếng chị, ngọn cổ đao đã sát ngang cổ đối phương rồi, tuy không hiểu dụng ý chị, nhưng vẫn còn một lòng kính nể, tức thời thâu chiêu đao lùi nhanh lại.
Kịp thấy Văn Quyên phất tay, một lằn sáng lóe lên, mũi Cừu hận chi kiếm đã cắm phập vào Ưng song huyệt của Hoa tướng.
Ngọn Kim kiếm ngập chừng mấy tấc, thương thế chưa đến nỗi chí mạng, nhưng cũng vừa đủ để Hoa tướng rũ liệt tứ chi.
Văn Quyên quét nhìn mấy tên thường thị bảo:
- Đệ đệ giết cho hết bọn còn lại rồi hẵng tính.
Đối phương nghe nói, lấm lét nhìn nhau, rồi cùng cắm đầu bỏ chạy.
Văn Quyên bốc giận, nhoáng lạnh một ngọn Cừu hận chi kiếm, một tên thường thị chậm chân bị ngay mũi kiếm cắm suốt từ lưng ra ngực, chỉ kịp rú lăn ra chết.
Thoáng mắt, năm tên thường thị đã tản mác mất biến trong màn đêm dầy đặc, Thiếu Bạch ái ngại nhìn chị: - Tiểu đệ chậm tay để họ có dịp thoát chết. - Hôm nay nhân từ, ngày sau gặp lại, sẽ vất vã với năm tên địch nữa. Thiếu Bạch đỏ mặt nín thinh.
Văn Quyên thong thả đến trước mặt Hoa tướng, thò tay chụp lấy cổ áo. Hoa tướng cuống quýt, run run nắm lấy tay nàng. Văn Quyên giận dữ: - Muốn chết à? - Giết ta cứ giết, nhưng nếu làm nhục, người trong thánh cung sẽ không tha ngươi. - Ta sắp làm cỏ thánh cung, thì một mạng có gì đáng kể.
Gạt phăng tay Hoa tướng, kéo toang cổ áo nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của đối phương đăm đăm.
Hoa tướng cười nhạt:
- Ngươi tưởng bổn tòa dịch dung chăng? Hừ.
Thiếu Bạch chạy lại hỏi chị:
- Tỷ tỷ, người này có thay đổi diện mục?
- Không, có điều, chúng ta nhất định đã có gặp y thị, chỉ vì lâu quá không còn nhớ được.
Ngọn Kim kiếm lung linh trên ưng song huyệt của Hoa tướng bây giờ đã nhuốm máu tươi, toàn thân công lực của y thị mất hết, mặt xanh như tàu lá,mồ hôi nhỏ giọt thảm hại, nhưng vẫn còn chịu đựng cầu mong một nẻo sống.
Văn Quyên lạnh lùng thò hai ngón tay lay lay mũi kiếm.
Ưng song huyệt ở trên vú trái chừng một tấc sáu phân, còn gọi Thượng huyết hải, thuộc về mạch gan, mũi kiếm cắm vào huyệt đạo sâu có hai tấc, giờ lại bị Văn Quyên khua động, đau quá Hoa tướng chỉ kịp rú thảm ngất lịm. Thiếu Bạch chạnh lòng, ấp úng: - Tỷ tỷ...
Văn Quyên tức nhiên ngắt ngang:
- Rõ thật uổng một thân võ công, đối với kẻ đại thù ngươi lại từ bi quá thế. Hừ! Mai sau chết đi, còn mặt mũi nào gặp lại gia gia?
Thiếu Bạch toát mồ hôi nín lặng. Văn Quyên lại vỗ vào người đối phương. Hoa tướng giật mình choàng tỉnh. Văn Quyên hỏi lạnh: - Họ gì?
Hoa tướng hổn hển nói qua hơi thở: - Sao không giết bổn tòa cho rồi? - Mấy trăm mạng Bạch Hạc bảo bị thảm tử, thì giết ngươi là lẽ tất nhiên. Hoa tướng ngẩn người, bỗng phá cười khanh khách.
Tiếng cười ngân dài trong đêm lạnh, rung rung bất tuyệt.
Bọn Tứ Giới đưa mắt nhìn nhau sởn óc. Hốt nghe Hoa tướng cười nhạt: - Ngươi cứ hỏi, biết gì bổn tòa sẽ đáp cả.
Văn Quyên bỗng sẵng giọng lập lại:
- Tên gì?
- Đặng Tố Quỳnh.
- Đúng là ngươi mà.
Quay sang em, nàng giải thích:
- Người này là đồng môn sư muội của mẫu thân, hơn mười năm trước đã có ghé chơi vào Bạch Hạc bảo chúng ta, khi ấy, đệ đệ còn bé lắm.
Thiếu Bạch cau mày, rồi sực nhớ ngày còn nhỏ có một hôm được chị dắt ra cổng trang dạo chơi, bỗng có một thiếu phụ đến thăm mẫu thân bảo là sư muội, nhưng việc về sau thế nào, chàng không nhớ nữa.
Lại nghe Văn Quyên hỏi tiếp:
- Thánh cung thần quân gây rối giang hồ thật sự là ai?
- Nhiều lắm, các ngươi chưa nghe được một tên nào à?
Văn Quyên nổi nóng, thò tay chực búng vào mũi kiếm, Tố Quỳnh hoảng hốt, giật giọng:
- Ngừng tay, hẳng để yên, bổn tòa sẽ nói hết.
- Thánh cung có cả thảy mấy nhân vật thủ não?
- Kể có ba người.
- Những ai?
- Người thứ nhất toàn thân tê bại, hom hem như nắm xương dưới mộ, sức trói gà không chặt.