watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
12:46:3926/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tập 9 - Anh Hùng Đông A - Dựng Cờ Bình Mông - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Chương 1-15 - Trang 29
Chỉ mục bài viết
Tập 9 - Anh Hùng Đông A - Dựng Cờ Bình Mông - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Tất cả các trang
Trang 29 trong tổng số 35

 

Chương 12b

Nàng nắm lấy tay Long-Xưởng :
- Anh ! Em chết cũng không sao ! Điều em sợ nhất là không có người ở bên cạnh để giúp đỡ anh chống với bọn Tống, bọn gian thần tặc tử. Em sống sót là nhờ...
Nàng nắm lấy tay Thủ-Huy :
- Nhị ca đã cứu em. Nhị ca ơi, nhị ca hút hết nọc rết trên người em, nhị ca có việc gì không ?
Thủ-Huy hít một luồng khí vào phổi, rồi phân tán khắp cơ thể. Hầu lắc đầu :
- Công chúa ! Tiểu thần không thấy gì khác lạ cả.
Hoàng-hậu ban chỉ cho thái giám hầu cận :
- Người đi mời ngự-y hoàng cung cho ta.
Ngự-y hoàng cung là một trung niên thiếu phụ mảnh mai, họ Trần tên Phương-Thanh. Bà là đệ tử đắc ý nhất của Lê Thúc-Cẩn. Bà không biết võ, nhưng y thuật rất cao minh. Mấy khắc sau Phương-Thanh tới.
Lễ nghi tất.
Phương-Thanh cầm mạch Đoan-Nghi, rồi nói :
- Chà ! Công chúa được một nội gia, hút hết nọc rết khỏi cơ thể. Từ nay chân khí thông sướng. Tính mệnh được cứu. Nhưng trong cơ thể công chúa còn nọc rắn, nhện, tầm và bọ cạp. Bốn loại nọc độc này sẽ còn hành hạ công chúa.
Bà đưa mắt nhìn cử tọa một lượt, rồi ngừng lại trên gương mặt Thủ-Huy :
- Thì ra Thiếu-hảo đã hút nọc cứu công chúa. Than ôi ! Thiếu-hảo còn trẻ mà lòng dạ đã quảng đại như một vị Bồ-tát.
Thủ-Huy kinh ngạc hỏi :
- Thưa đại phu, tại sao đại phu biết rằng vãn sinh đã hút nọc rết cứu công chúa ?
- Có gì đâu ! Người có đủ công lực hút nọc, e trong triều không quá ba. Nọc rết nhập phế. Phế chủ da, lông, tóc. Nọc rết thuộc âm tính. Khi một người hút nọc rết, thì sau khi hút một khắc, da trở thành trắng bệch, khô khao. Nên khi mới vào đây, nhìn da mặt Thiếu-bảo thì tôi biết, Thiếu-bảo đã hút nọc độc cứu công chúa.
Lời nói của Phương-Thanh làm mọi người cùng nhìn Thủ-Huy. Quả da hầu đã đổi từ hồng tía sang trắng nhợt, ẩn hiện mờ mờ xanh mướt.
Thủ-Huy hỏi :
- Thưa đại phu. Đại phu nói công chúa sẽ bị bốn loại nọc độc hành hạ. Thế bao giờ thì các nọc này hành hạ. Hành hạ như thế nào ?
- Để tôi giảng cho Thiếu-bảo nghe.
- Trong một ngày có mười hai giờ. Giờ Tý ứng với Thận. Giờ Dần ứng với Can. Giờ Ngọ ứng với Tâm. Giờ Thân ứng với phế. Giờ Sửu, Mùi, ứng với Tỳ. Bây giờ là giờ Thìn, công chúa tỉnh táo. Lát nữa sang giờ Tỵ, thì nọc rắn trong tâm bùng lên, tim công chúa sẽ đập rất mau, mặt đỏ như gấc, lồng ngực đau như dao cắt. Sang giờ Mùi, thì các cảm giác đau đớn này không còn nữa. Bấy giờ nọc nhện trong tỳ phát tán, mặt công chúa sẽ thành vàng vọt, bao tử đau như dao cắt. Hết giờ Mùi, thì bao nhiêu cái đau đớn biến đi. Nửa đêm là giờ Tý, nọc tằm trong thận lại phát tác. Tai công chúa ù, lưng đau muốn gập người làm đôi, mặt xám ngắt, thoang thoảng như có khói ẩn trong da. Qua giờ Sửu, thuộc tỳ, công chúa lại bị hành như giờ Mùi. Tới giờ Dần, nọc bọ cạp trong Can trỗi dậy, làm cho da mặt công chúa xanh ngắt, vùng bụng bên phải đau như bị đâm.... Rồi sang giờ Tỵ.... lại đau như hôm trước.
Thủ-Huy trầm tư một lúc rồi hỏi :
- Như khi công chúa bị đau, tôi điểm huyệt cho công chúa mê đi, thì trong giấc mơ công chúa có còn thấy đau không ?
- Thưa Thiếu-bảo không !
- Vậy thì được.
Đoan-Nhu chợt nghĩ ra điều gì, nàng hỏi :
- Thưa đại phu. Thiếu-bảo hút bọc rết cứu tôi. Vậy sang giờ Thân, Thiếu-bảo có bị nghẹt thở, đau đớn không ?
- Nhất định là có. Nội công Thiếu-bảo đã cao, lại hành sự như Bồ-tát. Ngặt vì Thiếu-bảo không suy nghĩ kỹ, nên Thiếu-bảo cứu công chúa, chưa chắc công chúa đã khỏi, mà còn mang họa vào thân. Từ nay, mỗi ngày vào giờ Thân, Thiếu-bảo bị lên cơn : Mũi nghẹt, nước mắt, nước mũi tuôn ròng ròng, ngực tức, hô hấp khò khè. Sang giờ Dậu thì hết. Sau 49 ngày sẽ từ trần, không thuốc gì trị được.
Long-Xưởng kinh hoàng :
- Cứ như đại phu nói, thì sau 49 ngày cả Thủ-Huy lẫn Đoan-Nghi đều chết sao ?
- Tâu điện hạ, sau 49 ngày thì chỉ mình Thiếu-bảo từ trần mà thôi. Còn công chúa, vì công chúa luyện Không-minh tâm pháp, lại được Thiếu-bảo hút nọc rết ra, thì công chúa chỉ bị lên cơn, chứ không hoăng.
Nghe Phương-Thanh nói mình sẽ chết, Thủ-Huy thản nhiên hỏi :
- Như đại phu luận, thì sau 49 ngày, đằng nào tôi cũng chết. Vậy chi bằng tôi hút hết nọc cho Đoan-Nghi, rồi chết còn hơn tôi chết chỉ với nọc rết, mà Đoan-Nghi còn bệnh.
Long-Xưởng rùng mình :
- Còn nước còn tát. Nhị đệ đã liều một lần rồi, đừng liều một lần nữa. Biết đâu trong 49 ngày, ta chẳng tìm ra phương thức chữa trị ?
Hoàng-hậu truyền lấy một tấm gấm, một tấm lụa thưởng cho ngự-y Phương-Thanh, rồi sai đem kiệu của Đoan-Nghi đưa bà về. Bà dặn Long-Xưởng, Đoan-Nghi :
- Thôi các con ở lại. Ta với Thần-phi hồi cung.
Bà cầm lấy tay Thủ-Huy :
- Cháu ngoan ! Ta không muốn gọi cháu là quân hầu, là Thiếu-bảo. Bởi bất cứ ai có tài, có công đều thành hầu, thành Thiếu-bảo được. Nhưng không có ngoại nhân thứ nhì, mà ta coi như con. Chỉ có cháu, ngay từ khi mới gặp cháu, ta cảm thấy như thân ái, như quen biết từ lâu rồi.
Bà ngừng lại, nắm chặt tay Thủ-Huy hơn :
- Cháu đã xả thân cứu Long-Xưởng hai lần, lại bất chấp nguy hiểm, cùng ta dẹp loạn. Nay cháu phát tâm Bồ-đề cứu Đoan-Nghi, thực là trời sinh ra cháu để cứu cơ đồ họ Lý. Dù cháu khỏi bệnh hay không, thì ta vẫn dành Đoan-Nghi cho cháu.
Hoàng-hậu, Thần-phi về rồi, cả Đại-Việt Thất-tiên đều ra Ngự-thiện đường ăn cơm. Từ trước đến giờ, Ngự-Thiện đường vẫn do bộc phụ trẻ là Trung-Tĩnh nương 0 với hai cung nữ hầu hạ. Nay Trung-Tĩnh nương về quê chịu tang, thì Tín-Hương thay thế. Trang-Hòa cau mặt lại, tỏ vẻ khó chịu. Vì mỗi khi nghị sự, ăn uống thì bao giờ Thụy-Hương cũng ngồi cạnh Thủ-Huy. Đoan-Nghi, Trang-Hòa ngồi hai bên Long-Xưởng. Lần này, Thụy-Hương lại nhanh nhẹn ngồi cạnh Long-Xưởng. Hóa cho nên Trang-Hòa lại ngồi cạnh Thủ-Huy với Như-Như. Ngoài Trang-Hòa ra, không ai để ý đến cái bất thường đó cả. Long-Xưởng hỏi Thủ-Huy :
- Nhị đệ ! Nhị đệ đã dùng phương pháp của Hồng-thiết giáo hút nọc độc cứu Đoan-Nghi, vậy nhị đệ cũng dạy Đoan-Nghi phương pháp vận công quy liễm độc tố của họ, để khi Đoan-Nghi bị lên cơn, sẽ vận công, may ra đỡ đau phần nào chăng ?
- Không nên !
Trang-Hòa bàn : Em nghĩ, nếu như Đoan-Nghi vận công hấp độc tố, thì ma tính, ma nghiệp của Hồng-thiết giáo sẽ làm hại Đoan-Nghi.
Thụy-Hương nói bằng giọng nhỏ nhẹ, ngọt như cam thảo :
- Trang-Hòa ơi ! Chị nghĩ ma tính, ma công có hay không, còn tùy người. Xưa Linh-Nhân hoàng thái hậu chẳng từng hấp độc tố của Hồng-thiết giáo, mà ngài vẫn thành Bồ-tát đó sao ? Chị nghĩ, mình cứù để chị Đoan-Nghi vận công chống đau, dù sau đó trong người có Huyền-âm nội lực, còn hơn là chết.
Vú Loan, vú Mai đã sai Trung-Tín nương Nhài dọn cơm lên. Vì Đoan-Nghi bị bệnh, nàng vẫn phải ăn cháo. Thụy-Hương bưng lên bát cháo nóng, để trước mặt Đoan-Nghi :
- Chị biết không, từ hôm chị bị bệnh, hàng ngày, chính em thân nấu cháo cho chị ăn. Hôm nay tuy bệnh tình khá hơn, nhưng chị nên ăn cháo. Đây là cháo nhộng, ngon lắm.
Nàng chỉ vào các món ăn bầy trên bàn :
- Thưa đại ca, thưa các anh các chị. Hôm nay chúng ta ăn năm món cá. Tối hôm qua, Vỵ-xuyên ngũ tiên gửi tặng cho anh Thủ-Huy năm loại cá. Em làm năm món khác nhau. Cá bống mít kho keo, cá mè nấu ám, cá quả (lóc) nướng, cá chép rán, cá rô nấu canh cải bẹ.
Vừa ăn xong, thì Đoan-Nghi cảm thấy lồng ngực như bị dao đâm vào, nàng á lên một tiếng, rồi mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thình. Nàng gọi Thủ-Huy :
- Nhị ca ! Em...
Rồi ngã xuống. Thụy-Hương nhanh tay bồng nàng lên đem vào dường đặt xuống. Thủ-Huy chạy theo :
- Đoan-Nghi ! Ngồi ngay ngắn lại. Rồi ! Hấp khí, đưa vào Trung-đơn điền. Rồi !Tỏa ra ngoài da.
Đoan-Nghi vận khí ba lần, thì cảm giác đau đớn từ từ biến đi. Thủ-Huy nhắc :
- Vận khí từ lồng ngực, theo Thủ Thiếu-âm tâm kinh, Thủ Khuyết-âm tâm bào kinh, dẫn ra cánh tay, xuống cùi chỏ. Rồi ! Tiếp tục dẫn khí ra cườm tay, bàn tay.
Đến đây bàn tay Đoan-Nghi đầy ắp chân khí, ngón tay rung rung. Thủ-Huy tiếp :
- Dẫn khí theo lạc mạch sang Thủ Thái-dương tiểu trường kinh, Thủ Thiếu-dương tam tiêu kinh. Rồi ! Đưa khí lên cùi chỏ, vai, tới huyệt Đại-trùy.
Hầu nghĩ :
- Lúc này còn đợi gì mà ta không hút độc cứu Đoan- Nghi. Nhanh nhẹn Thủ-Huy để huyệt Thiếu-trạch ở đầu ngón tay út vào huyệt Thần-môn ở cườm tay Đoan-Nghi. Cả hai đều rùng mình một cái, rồi nội tức từ trong người Đoan-Nghi ào ào tràn sang người Thủ-Huy. Hiện diện tới năm người, mà không ai hiểu việc làm của Thủ-Huy. Ai cũng tưởng hầu vận công, chẩn mạch cho Đoan-Nghi.
Đến đây, mồ hôi Đoan-Nghi tiết ra ướt hết quần áo. Thủ-Huy nhắc :
- Đoan-Nghi, vận lại một lần nữa.
Cứ như thế, Đoan-Nghi vận tới lần thứ ba mươi sáu thì cảm giác đau đớn biến mất. Thủ-Huy buông tay Đoan-Nghi ra. Vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, đúng ra Đoan-Nghi cũng đoán ra việc làm của Thủ-Huy. Nhưng trải qua hai tháng mê man, minh mẫn mất đi, nên nàng tưởng hầu dạy nàng cách quy liễm độc tố, mà khỏi bệnh. Quá súc động, Đoan-Nghi nắm lấy tay Thủ-Huy, nàng nức nở :
- Nhị ca ! Nhị ca ! Sao... sao...
Rồi nàng nói không lên lời. Ai cũng tưởng Đoan-Nghi được Thủ-Huy chữa bệnh cho. Nào ngờ hầu đang đi dần đến cái chết. Tất cả đều reo lên mừng rỡ.
Thủ-Huy giảng :
- Thế là nọc rết thì anh hút ra khỏi người Đoan-Nghi. Nọc rắn thì Đoan-Nghi quy liễm thành chân khí của mình. Thủ Thái-âm phế kinh với Thủ Dương-minh đại trường kinh tương thông biểu lý. Nên khi nọc độc ra khỏi phế kinh , thì đại trường kinh cũng không còn bị tác hại nữa.
Đoan-Nghi run run cảm động, nàng lắp bắp :
- Nhị ca...
Long-Xưởng nắm tay Đoan-Nghi :
- Bây giờ nọc rắn tại tâm kinh đươc quy liễm, thì tâm bào kinh cũng không còn. Tâm kinh tương thông biểu lý với tiểu trường kinh. Tâm bào kinh tương thông biểu lý với tam tiêu kinh. Như vậy sáu kinh trên tay của Đoan-Nghi không còn làm Đoan-Nghi đau đớn nữa sao ?
Thủ-Huy biết rằng mình nói thực thì muôn ngàn lần Long-Xưởng không cho hầu hút nọc tại ba kinh âm ở chân. Hầu giảng nửa thực, nửa hư :
- Phế kinh thì đệ bảo đảm là ổn rồi. Nhưng các kinh khác, dù Đoan-Nghi có quy liễm được chăng nữa thì chỉ tạm thời trấn tĩnh mà thôi. Phải trải qua 49 ngày, thì mới thoát nạn.
- Nhị đệ ! Nhị đệ hay quá. Bây giờ nhị đệ dạy cho Đoan-Nghi cách vận công chống độc khi nọc nhện, nọc tằm, nọc bọ cạp phát tác đi.
Long-Xưởng vẫy mọi người ra khỏi khuê phòng, để mình Thủ-Huy ở lại dạy Đoan-Nghi.
Trời đã xế ngọ. Trang-Hòa phải trở về nhà. Tăng Khoa, Như-Như về thư phòng của Mật-thư tỉnh-sự. Long-Xưởng vẫy tay gọi Thụy-Hương :
- Huynh phải vào ngự thư phòng làm việc.
- Em có thể vào ngự thư phòng giúp đại ca không ?
- Muội đã là em ta, thì chỗ nào của ta, muội cũng có thể vào được. Ừ, muội vào giúp ta thay Đoan-Nghi, Trang-Hòa cho quen.
Thụy-Hương vào theo. Hai chồng hồ sơ cao đến hơn gang tay, để trên án thư. Mỗi hồ sơ đều có kèm một mẩu giấy ghi ý kiến của Thái-sư Lưu Khánh-Đàm hoặc Thái-phó Hoàng Nghĩa-Hiền. Long-Xưởng chỉ cần liếc qua, phê lên, rồi ký vào mà thôi. Tín-Hương nương (Con Nhài) mài mực, bưng bút để trước mặt Thụy-Hương.
Long-Xưởng chỉ vào chồng hồ sơ :
- Người xưa nói : Làm vua cần đức, không cần tài. Vì mọi sự đã có chư đại thần làm cả. Bây giờ tiếng là phụ hoàng làm vua, chứ thực ra là anh làm. Mà cũng chẳng phải anh làm, mà quan Thái-sư, Thái-phó làm.
Long-Xưởng đẩy một chồng hồ sơ cho Thụy-Hương :
- Muội đọc đi, rồi cho anh ý kiến.
Thụy-Hương ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Long-Xưởng. Nàng cầm hồ sơ thứ nhất lên đọc. Đó là tấu chương của trấn Đông-triều về việc ngư nhân Tống phạm cảnh, bị bắt trên hai trăm người. Cạnh tấu chương có ý kiến của Thái-sư Lưu Khánh-Đàm. Theo ý Lưu thái sư, thì phạt mỗi người năm lượng bạc, đánh mười côn. Thuyền, dụng cụ đánh cá tịch thu. Còn người thì trao trả cho biên quan Tống. Thụy-Hương cầm bút lên nghĩ thầm :
- Bây giờ mình làm vua rồi đây. Kể ra làm vua cũng không khó. Phải chi mình có địa vị như Linh-Nhân hoàng thái hậu, thì nhất định mình không đến nỗi như Cảm-Thánh hoàng thái hậu.
Nàng phê :
« Chuẩn y. Nếu như biên quan Tống có bắt được dân Việt phạm tội, thì dùng ngư dân Tống đổi đem về».
Tấu chương thứ nhì là của Khu-mật viện về việc bọn Phụng-quốc vệ cung Cảm-Thánh, trước đây bị phái Đông-a bắt sống. Chúng bị phạt phát vãng phá hoang làm ruộng. Nay chúng rủ nhau trốn đi ăn cướp. Thái-sư Lưu Khánh-Đàm đề nghị sai Thái-úy Tô Hiến-Thành mang quân đi dẹp. Thụy-Hương biết giữa Đông-cung với Hiến-Thành không thuận nhau. Nàng phê : « Truyền Đặc-tiến Thái-bảo, Tả-kim ngô đại tướng quân, Binh-bộ thượng thư, Long-thành tiết độ sứ, Càn-nguyên điện đại học sĩ Phí Công-Tín đem Thiên-tử binh đi dẹp ».
Cứ như thế, hơn giờ sau, thì Thụy-Hương đã giải quyết xong chồng hồ sơ. Nàng ngừng lại nhìn lên, Long-Xưởng cũng giải quyết xong chồng hồ sơ trước mặt.
- Thế nào ! Muội cho ta xem nào ! Trước đây, đức Thánh-tông từng dùng Linh-Nhân hoàng thái hậu giúp ngài. Hôm nay muội lại giúp ta. Ta mong sau này Trang-Hòa sẽ giúp ta đắc lực.
Câu nói của Long-Xưởng làm Thụy-Hương đau nhói trong tim. Nàng nhủ thầm :
- Thì ta trong tâm đại ca, chỉ có Trang-Hòa mà thôi ! Vì Trang-Hòa là đại tiểu thư. Còn ta ư ? Ta chỉ là con một thị vệ hèn hạ. Nhưng...nhưng Linh-Nhân hoàng thái hậu xưa là cô bé chăn trâu thì sao ? Ta chẳng nên nản chí.
Thấy Thụy-Hương đờ người ra, Long-Xưởng hỏi :
- Muội nghĩ gì vậy ?
- Muội nghĩ...Xưa Linh-Nhân hoàng thái hậu là Ỷ-Lan phu nhân, danh chính ngôn thuận, thì ngài mới làm phụ chính cho vua Thánh-tông được. Còn muội ư ? Muội chỉ là cô em nấu bếp của đại ca thôi.
Trong ngụ ý, Thụy-Hương muốn nói xa rằng, Long-Xưởng nên tuyển nàng làm phi tần, như vua Thánh-tông tuyển Ỷ-Lan. Nhưng Long-Xưởng lại hiểu ngược lại là nàng nói nhún, nàng không có tài như Ỷ-Lan. Thoáng thấy trong đôi mắt Tín-Hương nương, dường như hiểu được ý mình, Thụy-Hương bảo nó :
- Cho người lui.
Tín-Hương nương cúi đầu, lùi ra ngoài, trước khi khép cửa lại, nó liếc con mắt sắc như dao cau lướt trên cơ thể Thụy-Hương.
Thụy-Hương bưng chồng hồ sơ, rồi đứng sau Long-Xưởng, để từng tập xuống trước mặt vương. Long-Xưởng đọc xong hồ sơ thứ nhất, vương gật đầu đồng ý, rồi ký vào. Thụy-Hương lại đặt hồ sơ thứ nhì xuống. Long-Xương đọc xong, tỏ ý hài lòng. Lại ký. Phút chốc, cả chồng hồ sơ dầy cộm, Long-Xưởng đều ký xong.
Vương bỏ bút quay lại, định ngợi khen Thụy-Hương một câu, thì đúng lúc nàng cúi xuống bưng chồng hồ sơ lên. Vô tình má Long-Xưởng ấp vào ngực nàng. Bất giác cả hai thiếu niên cùng rung động. Cả hai cùng cảm thấy trời đất đảo lộn. Chân tay hai đều run lật bật.
Hai thiếu niên sống gần nhau đã mấy năm, tâm tình với nhau, chung nhau hành sự. Cả hai kính nhau, yêu nhau như anh em. Cả hai tuy đã lớn, cơ thể đã bắt đầu thúc dục, mà họ chưa bao giờ nghĩ tới ăn trái đào tiên. Họ cũng chưa biết mùi vị tình yêu là gì. Đôi khi họ cũng nghĩ thoáng qua tới trái đào của tình yêu rồi bỏ qua. Bây giờ trong thư phòng vắng vẻ, cơ thể hai người đụng chạm nhau. Lần đầu tiên họ được hưởng cái cảm giác thần tiên. Lần đầu tiên họ biết mùi vị ngọt ngào tuyệt vời trai gái. Cả hai giữ im lặng, không ai muốn lên tiếng, không ai muốn rời nhau : Thụy-Hương vẫn giữ tư thế cúi xuống, Long-Xưởng vẫn giữ tư thế quay đầu lại phía sau, hít cái hương thơm trinh nữ.
Thời Lý, khi một hoàng tử tới tuổi mười hai, mười ba thì nhà vua đã phong cho tước vương, truyền mở phủ đệ riêng. Quan chức trong vương phủ tuy không nhiều bằng Đông-cung, nhưng cũng hằng mấy chục người : Trưởng-sử ghi chép tất cả những gì diễn ra ; Ngự-thiện trông coi việc phục vụ nhu cầu ăn uống ; Mật-thư tỉnh sự, coi về văn thư ; Phủ-khố giữ kho tàng ; Gia-tướng, thân binh, mã phu nhiều ít tùy theo chức vụ hoàng tử đảm nhiệm.
Hoàng hậu tuyển cho hoàng tử hằng chục phi tần. Người có tài, đức, nhan sắc nhất được phong làm chánh-phi, còn lại là các thứ phi. Ngoài các bà phi, hoàng hậu còn tuyển cho hoàng tử rất nhiều cung nga, thái giám. Cung nga là con các chức quan nhỏ, hoặc dân dã, có nhan sắc, tương đối có tài, có đức. Các cung nga này để hầu hạ các bà phi. Nhưng bất cứ lúc nào, hoàng tử cũng có thể xài cung nga như một bà phi, cũng có thể cất nhắc một cung nga lên chức phi. Tuy nhiên chức chánh-phi thì phải do nhà vua hay hoàng-hậu ban chế tuyên phong.
Khi cho Long-Xưởng ra ở Đông-cung, các đại thần tâu xin nhà vua áp dụng lệ đó. Nhưng vì chí Long-Xưởng lớn qúa, lại lo lắng trăm chiều đối phó với cái triều đình gà mái gáy cung Cảm-Thánh, nên hoàng-hậu trả lời, tạm hoãn việc lập vương phi. Còn cung nga, thì Cảm-Thánh thái hậu đem hơn hai mươi người của bà sang. Sau khi triều đình gà mái gáy bị dẹp, bọn cung nga, thái giám của thái-hậu cử sang Đông-cung bị giết sạch. Hoàng hậu đích thân tuyển một số cung nga, thái giám, rồi trao cho vú Loan, vú Mai cai quản. Hai bộc phụ trung kiên là Trung-Tĩnh nương với Tín-Hương nương thì được trao cho nhiệm vụ cai quản đám bộc phụ Đông-cung lau chùi, vệ sinh. Công việc ở ngự thiện đường, đại sảnh đường, và các phòng ngủ của cung nga, thái giám thì trao cho Trung-Tĩnh nương. Còn công việc ở ngự thư phòng, tẩm phòng của Long-Xưởng, Thủ-Huy, cùng các phòng làm việc của Đông-cung thì trao cho Tín-Hương nương.
Rồi hoàng-hậu, triều đình quên cái lệ lập vương phi cho Long-Xưởng. Long-Xưởng đã bàn với hoàng-hậu là sau này khi lên ngôi vua, sẽ bỏ cái hủ tục nhiều vợ, áp dụng luật một vợ, một chồng như thời vua bà Bình-Dương cai trị Bắc-biên. Trong tâm hoàng-hậu, bà định tuyển Trang-Hòa làm chánh-phi cho Long-Xưởng. Một mai Long-Xưởng lên ngôi vua, thì Trang-Hòa đương nhiên thành hoàng-hậu. Ngược lại trong thâm tâm vú Mai, vợ chồng Đào Duy thì lại coi Thụy-Hương, Như-Như là những thứ phi của Long-Xưởng. Nếu như bất cứ hoàng-tử nào khác ; má, đầu Long-Xưởng đụng chạm với khu vườn ngát hương thơm của Thụy-Hương... Long-Xưởng có toàn quyền hưởng trái ngọt thần tiên ở người con gái đang sẵn sàng, đang ước mơ được dâng hiến cho mình. Chợt hình ảnh Thủ-Huy với Thụy-Hương lúc nào cũng như đôi chim bên nhau bấy lâu hiện lên. Người thiếu niên Long-Xưởng từng nghĩ rằng nên dành Thụy-Hương cho người em kết nghĩa. Nhưng một hình hình ảnh khác mãnh liệt hơn hiện ra, đó là hình ảnh Đoan-Nghi với Thủ-Huy. Cứ như lời của hoàng-hậu nói với Thủ-Huy, thì rõ ràng hậu gả Đoan-Nghi cho Thủ-Huy rồi. Như vậy...
Thế là Long-Xưởng tiếp tục im lặng, hưởng cái diễm phúc tuyệt thế, để cho cơ thể rung động. Hai người im lặng trong khoảng một khắc, Long-Xưởng bừng tỉnh trước:
- Vạn vạn lần ta không thể. Muôn nghìn lần ta không nên ! Nhị đệ là em ta, y là ngôi sao thủ mệnh của ta. Nhị đệ không còn sống được bao lâu nữa, nhược bằng ta công khai cùng Thụy-Hương hưởng diễm phúc thì nhị đệ sẽ đau đớn lắm. Ta chỉ cần chịu đựng mấy ngày nữa, nhị đệ qua đời rồi, thì không còn gì cản trở được ta. Phàm là cha con, anh em, bạn hữu... Có thể ăn cùng mâm, ngủ cùng dường, mặc chung quần áo. Nhưng không thể chung một người đàn bà. À, giữa nhị đệ với Thụy-Hương vẫn còn tuyết sạch, giá trong mà !
Long-Xưởng đứng dậy. Thụy-Hương bừng tỉnh, nàng nhìn Long-Xưởng trong cái chua chát, trong cái ngỡ ngàng, trong cái kinh ngạc.
- Thụy-Hương, chúng ta sang thăm nhị đệ với Đoan-Nghi, xem sự thể ra sao. Chúng ta làm việc trải qua giờ Ngọ, Mùi. Bây giờ sắp sang giờ Dậu rồi. Không biết nhị đệ có bị nọc rết hành hạ, lên cơn không ?
Cửa khuê phòng Đoan-Nghi khép hờ, Long-Xưởng sẽ đẩy một cái, rồi bước vào : Đoan-Nghi, Thủ-Huy ngồi đối diện, hai bàn tay xòe ra úp vào nhau. Mắt hai người nhắm nghiền. Rõ ràng họ đang vận công giúp nhau chống độc. Tiếng kẹt cửa làm cả hai bừng tỉnh, thu công lại. Thụy-Hương hỏi :
- Thế nào nhị ca. Bệnh tình công chúa ra sao rồi ?
Thủ-Huy xua tay, tỏ ý muốn được yên tĩnh. Đoan-Nghi lắc đầu :
- Vào giờ Thân, nhị ca lên cơn khủng khiếp lắm. Nhị ca có vận công quy liễm nọc độc. Hơn giờ thì hết đau. Vừa lúc đó, chân khí chị chạy nhộn nhạo, vì các luồng tạp khí xung đột nhau. Nhị ca giúp chị hóa giải. Hóa giải vừa xong thì đại ca với tứ muội vào.
Sự thực không phải như vậy. Thủ-Huy biết rằng vì mình không hiểu y học, nhầm lẫn hút nọc rết trong Phế-kinh của Đoan-Nghi, trong 49 ngày sẽ chết. Hầu nghĩ : Đằng nào mình cũng chết, thì thà mình hút hết nọc độc cứu Đoan-Nghi, rồi chết cho cam lòng. Vì vậy khi Đoan-Nghi bị những luồng chân khí dị chủng hành hạ, hầu giả trợ nàng vận công, rồi hành động. Long-Xưởng bảo Thủ-Huy :
- Nhị đệ về phòng nghỉ đi.
Thủ-Huy đã mệt lắm rồi, hầu uể oải, lê bước về phòng mình nghỉ. Trung-Tĩnh nương chạy theo đỡ hầu.
Sáng hôm sau, hoàng-hậu, Thần-phi dẫn Thục-phi Đỗ Thụy-Châu sang Đông-cung thăm Đoan-Nghi với Thủ-Huy. Ngự-y Trần-thị Phương-Thanh cũng đã tới. Hoàng-hậu hỏi :
- Đoan-Nghi, từ qua đến giờ, con có bị đau đớn gì không ?
- Tâu mẫu hậu không. Thần-nhi không bị đau đớn gì cả. Chỉ có anh Thủ-Huy bị hành hạ khổ sở mà thôi.
Phương-Thanh cầm mạch Đoan-Nghi, mọi người hồi hộp theo dõi. Khi thì trán bà cau lại, khi thì mắt bà mở to ra. Cuối cùng, bà rùng mình :
- Tâu Hoàng-hậu, trong ngũ tạng của công chúa không còn một chút nọc độc nào cả. Bao nhiêu nọc độc thì một phần Thiếu-bảo hút ra, một phần biến thành chân khí của công chúa. Có điều, từ nay Thiền-công của công chúa lẫn với Huyền-âm công, lại có ngũ độc ở trong. Khi đấu với ai thì công chúa phải cẩn thận lắm, bởi chỉ cần công chúa đụng vào người họ thì Huyền-âm công làm cho họ sống dở, chết dở. Nhưng...
Thục-phi hồi hộp :
- Nhưng sao ?
- Nhưng Thiếu-bảo thì... hỡi ôi !
Bà cầm mạch Thủ-Huy. Vừa mó tay vào cườm tay hầu thì bà bị chân khí của hầu đẩy bật tung tay bà ra. Bà bật lên tiếng kêu :
- Ái.
Thủ-Huy vội quy liềm chân khí lại. Bấy giờ bà mới bắt mạch được. Khoảng hơn khắc sau, bà lùi lại, chắp tay vái Thủ-Huy :
- Thiếu-bảo chưa đi tu mà như đã đắc quả Bồ-tát. Hôm qua Thiếu-bảo hút nọc rết trong phế của công chúa. Sau đó, Thiếu-bảo lại hút hết nọc rắn, nhện, tằm, bọ cạp khỏi tạng của người. Người thoát chết. Nhưng Thiếu-bảo thì...hỡi ôi Thiếu-bảo chỉ còn sống có 48 ngày nữa thôi.
Đoan-Nghi hét lên :
- Đại phu ! Đại phu nói sao ? ? ?
Hoàng-hậu cũng kinh hãi :
- Thiếu-bảo hút hết nọc độc cho con bao giờ ?
Nước mắt đầm đìa, nàng nắm tay Thủ-Huy :
- Đêm qua những luồng chân khí dị chủng hành hạ thần nhi. Thần nhi bứt rứt khó chịu, thì anh Thủ-Huy bảo thần nhi ngồi yên để anh ấy dùng thần công điều hòa cho. Thần nhi nào có ngờ anh ấy lại hút hết nọc độc cứu thần nhi.
Chợt Thủ-Huy nghe thấy tiếng hô hấp trên mái điện. Hầu đưa mắt nhìn Tăng Khoa, rồi chấm tay vao chung trà viết xuống bàn :
« ...Lục đệ . Lục đệ có cử thị vệ ngồi trên nóc cung canh phòng không... ? »
Tăng Khoa cũng chấm tay vào nước viết :
« ...Không. Như vậy nó là gian tế rồi. Để đệ lôi cổ nó xuống. »
Đoan-Nghi cau mày suy nghĩ rồi viết :
« ... Nội công tên này nửa chính, nửa tà. Cứ đợi xem y định làm gì đã ».
Có tiếng người quát :
- Ai ?
Rồi có tiếng vũ khí chạm nhau. Có tiếng người ngã. Mọi người cùng ra khỏi điện, thì thấy một thị vệ Đông-cung đang rơi từ nóc điện xuống. Trên nóc điện, Đào Duy đang dùng kiếm giao đấu với hai người bịt mặt. Võ công Đào Duy là võ công Mê-linh, còn hai người bịt mặt rất quái dị. Đào Duy đã có vẻ nao núng. Đoan-Nghi hú lên một tiếng thanh thoát, rồi nàng tung mình lên nóc điện, thân nàng uốn cong, y phục bay phất phới như tiên nga múa khúc Nghê-thường. Nàng đáp xuống nóc điện như chiếc lá rụng. Vừa chạm chân xuống mái ngói, nàng quát :
- Ngừng tay !
Hai người bịt mặt đang tấn công Đào Duy, cùng chuyển kiếm hướng Đoan-Nghi, xả hai nhát. Đoan-Nghi vòng tay một cái, nàng ra chiêu Loa-thành nguyệt hạ. Binh, binh. Hai người bịt mặt cùng bật tung lên cao, rồi rơi xuống dưới sân. Cả hai chỉ quằn quại mấy cái rồi nằm im. Hai thanh kiếm bị gẫy làm bốn bay lên cao, rơi uống sân, kêu lên bốn tiếng loảng xoảng.
Tăng Khoa chạy lại giật khăn bịt mặt hai gian nhân ra. Bất giác Long-Xưởng, Thủ-Huy cùng bật lên tiếng kêu :
- Nghi-tàm song ma.
Trước đây Song-ma tuân chỉ của thái-hậu đón đường toan sát hại Long-Xưởng. Bản lãnh chúng rất cao thâm, hai thị vệ riêng của Long-Xưởng do Đào Duy phái theo hộ vệ, bị chúng đánh cho phải chạy bán mạng. Sau đó chúng bị thân mẫu của Thủ-Huy vỗ vào người hai chưởng Bức-mạch. Bà hẹn chúng về Thiên-trường tạ tội. Khi chúng về, bà bắt chúng thề phải giải tán đảng cướp Nghi-tàm, trở lại làm ăn lương thiện, rồi khai thông Bức-mạch chưởng cho chúng. Bẵng đi một thời gian, không có tin tức gì về chúng. Chẳng hiểu tại sao chúng lại vào Đông-cung định mưu sự gì chưa rõ. Ma đưa lối, quỷ đưa đường, chúng tấn công Đoan-Nghi, rồi bị nàng phản công.
Song ma nằm bất động, người cứng đơ, thấp thoáng có hơi bốc lên. Tăng Khoa lấy chân đạp vào chúng. Chúng vẫn nằm bất động.
Ngự-y Phương-Thanh chạy lại cầm mạch Song-ma, trên khuôn mặt bà lộ ra vẻ khủng khiếp như gặp một sự gì quái gở lắm. Long-Xưởng hỏi :
- Đại-phu ! Còn hy vọng gì không ?
- Chúng chết cả rồi. Có điều người chúng bị đóng thành băng. Thực trên đời thần chưa từng thấy bao giờ !
Thủ-Huy hỏi :
- Xin đại-phu giải thích rõ ràng hơn.
- Công chúa luyện nội công Ăm-nhu, rồi lại luyện Không-minh tâm pháp. Cả hai đều là thứ nội công đường đường, chính chính, nhưng cùng là nội công thuộc âm nhu. Công-chúa hút độc công của Tô-lịch nhị tiên, rồi hầu hướng dẫn công chúa dùng Hồng-thiết tâm pháp quy liễm Huyền-âm công. Hóa cho nên nội công trong người công chúa trở thành một thứ nội công chí âm, chí nhu. Vừa rồi công chúa phát chiêu đỡ hai kiếm của Song-ma, nội công công chúa quá mạnh phát ra, làm người chúng lạnh quá, hóa thành băng. Hỡi ơi ! Từ nay bất cứ võ lâm cao thủ nào, chỉ cần chạm vào chưởng của công chúa, sẽ bị mất mạng, thân hóa thành tảng băng.
Thế rồi trong hơn hai mươi ngày, mỗi ngày Thủ-Huy lên cơn năm giờ. Hầu nghiến răng vận công qui liễm độc tố, cùng chống đau. Cho đến ngày thứ 40, tình trạng bệnh cũng không giảm.
Thụy-Hương hỏi Long-Xưởng :
- Đại ca, làm sao bây giờ ? Phải sai sứ đi báo cho đại hiệp Trần Tự-Hấp biết ngay.
Thủ-Huy xua tay :
- Không nên ! Ông nội của đệ yêu thương đệ vô bờ bến. Nếu như người biết đệ bị trúng độc, người sẽ chẳng ngần ngại gì mà hút nọc độc cứu đệ. Đại ca ơi, đệ xin đại ca ban cho đệ một đặc ân là, đợi khi đệ chết rồi, hãy báo cho gia đình đệ biết.
Y sư Phương-Thanh tán thành :
- Phải như vậy.
- Không lẽ trên đời này, không còn cách gì cứu nhị đệ nữa sao ?
Long-Xưởng hỏi : - Hồi tôn sư từ biệt tôi, dường như người biết có một phương pháp trị dứt bệnh cho Đoan-Nghi, mà người không chịu nói. Phu nhân có biết không?
- Thần quả có biết.
- ? ? ?
- Tâu còn một vị Bồ-tát pháp danh Trí-Thiền, đệ tử đắc ý của thánh-tăng Minh-Không, có thể trị được. Nhưng, người tuyệt tích hơn mười năm qua rồi. Không ai biết người vân du nơi nào !
Long-Xưởng quả quyết :
- Tôi sẽ phát một đạo sắc chỉ đi khắp các làng, các xã cho mõ rao, hễ ai biết ngài ở đâu thì thưởng cho trăm lượng vàng. Tin này tới tai ngài ắt ngài xuất hiện cứu nhị đệ.
Nói là làm. Long-Xưởng về Ngự-thư phòng, Thụy-Hương cũng đã tới. Tín-Hương nương cũng có mặt để chầu hầu.
Bốn mắt nhìn nhau...
Long-Xưởng chỉ ghế cho Thụy-Hương ngồi. Hai người không ai dám lên tiếng trước. Thụy-Hương lại đọc, lại phê. Còn Long-Xưởng thì viết chỉ dụ. Viết xong, Long-Xưởng bảo Thụy-Hương :
- Đạo chỉ dụ ta viết xong rồi. Cần chuyển cho Tăng Khoa, bảo y chuyển qua tòa Trung-thư lệnh càng gấp càng tốt.
Thụy-Hương đứng dậy.
Long-Xưởng quay lại, vương quét con mắt từ đầu đến chân Thụy-Hương : Nàng đẹp huyền ảo, đôi mắt sâu đen ấy như hút Long-Xưởng vào trong. Vương rùng mình, trao chỉ dụ cho Thụy-Hương, mà không dám nhìn thêm :
- Thôi muội đi thôi.
Hai tay chạm nhau. Không tự chủ được, Long-Xưởng cầm lấy tay nàng. Thụy-Hương ngả đầu vào vai Long-Xưởng. Hương thơm trinh nữ đưa lên, làm Long-Xưởng ngây ngất. Tín-Hương nương vội vã lùi khỏi ngự thư phòng. Trong khi Long-Xưởng ôâm chặt lấy Thụy-Hương. Hai ngực kề nhau. Vương định bồng nàng lên, đem vào tẩm phòng, thì hình ảnh Thủ-Huy đau đớn quằn quại làm vương buông nàng ra. Vương nghĩ thầm :
- Thụy-Hương là của nhị đệ. Ta không thể...Ta hãy đợi nhị đệ qua đời đã...
Vương thúc Thụy-Hương :
- Thôi em trao chỉ dụ cho Tăng Khoa đi.
Thụy-Hương bẽn lẽn bước đi, gặp Tín-Hương nương. Nàng hỏi nó :
- Này ! Từ nãy đến giờ người vẫn đứng ở ngoài ngự thư phòng đấy sao ?
- Dạ ! Không biết sao hôm nay tai tiểu tỳ điếc đặc, mắt tiểu tỳ tự nhiên mờ không nhìn thấy gì cả.
- Người thông minh lắm. Thế nhà ngươi có mấy cái lưỡi ? Nhà ngươi có thấy ngứa lưỡi thì ta cắt đi dùm !
- Thưa quận chúa, từ nay tiểu tỳ quyết thủ khẩu như bình !
- Người nhớ nhé ! Bất cứ chuyện gì lọt ra, thì ta không cắt lưỡi ngươi đâu, mà chỉ mượn cái đầu củ chuối rẻ tiền của người mà thôi.
- Dạ, tiểu tỳ xin ghi lời quận chúa.
Trao chỉ dụ cho Tăng Khoa xong, Thụy-Hương trở về khuê phòng, thì vú Mai đã ngồi đó từ bao giờ. Nét mặt bà hơi khác lạ. Bà đứng dậy khép cửa lại, rồi hỏi con gái :
- Sự thể ra sao ? Cách đây hơn hai mươi ngày, con với thái-tử đã thành thân rồi phải không ? Hồi con ra đời đã có một thầy tướng đoán rằng sau này con không là hoàng hậu, cũng là quý phi. Cho nên khi con bắt đầu lớn, nhan sắc ngày càng đậm đà, mẹ tìm trăm mưu nghìn kế, để mẹ con ta lọt vào hoàng cung thì mới hy vọng. Cho nên mẹ mới tìm cách thăm Đoan-Nghi, xin Đoan-Nghi đưa chúng ta về đây. Hơn hai năm trước, mẹ đã dạy con những gì cần thiết của người con gái. Bây giờ chúng ta đang ở Đông-cung, mẹ biết thế nào cũng có ngày con lọt mắt xanh đức vua, hoặc một hoàng tử. Nên đã dạy con rất kỹ những gì phải làm khi lần đầu được ban hồng ân. Hôm trước, thái-tử ban hồng ân cho con rồi phải không ? Con không áp dụng đủ, nên thái-tử mới cho con về đây. Bằng con áp dụng chỉ một nửa thôi, thì giờ này con còn ở trong tẩm phòng của thái-tử.
- Thưa mẹ thái-tử với con chưa có gì cả.
_ ? ? ?
Thụy-Hương kể cho mẹ nghe tất cả những gì đã diễn ra tại ngự thư phòng hai mươi hôm trước, và những gì xẩy ra ban nãy. Vú Mai thở dài :
- Lần này thất bại, thì còn chán dịp khác. Mẹ biết trong lòng thái-tử hiện nóng như lửa đốt, giữa cái nghĩa với Thiếu-bảo và lửa dục đang tranh đấu. Mà lửa dục đã thắng thế.
- Sao mẹ biết lửa dục thắng thế ?
- Vì lửa dục thắng thế, nên thái-tử mới phải sai con đi trao chỉ dụ, để lẩn trốn. Nếu cái nghĩa thắng, thì thái-tử đã thản nhiên nói truyện với con. Chứ có đâu tìm cách xa con ?
Bà thở dài :
- Cũng chỉ vì con không định được tâm, bằng không thì giờ này con đã là vương phi, tương lai là hoàng-hậu rồi.
- Con không hiểu !
- Nếu con định được tâm, thì đã không run rẩy, không mê mê, tỉnh tỉnh, rồi ra tay bắt con nai. Vì con mơ mơ, màng màng, mà bỏ lỡ dịp may nghìn năm khó có.
- Con vẫn chưa hiểu.
- Được mẹ nhắc lại những gì mẹ đã dạy con. Con hãy ghi nhớ lấy. Thái-phó Hoàng Nghĩa-Hiền là thầy dạy thái-tử. Thái-phó nức tiếng là người có tài về phòng the. Như con thấy, hoàng-thượng là người ù lì, không quyết đoán, gần như là đần độn. Thế mà nhờ Thái-phó dạy cho một bản lĩnh phòng the, mà nào hoàng hậu, nào sáu vị phi, nào các phu nhân, nào các Tu-dung, nào các Tu-Nghi... cung nữ... nhà vua vẫn ban hồng ân đều đều.
- Con biết rồi.
- Từ năm mười tuổi, Thái-phó đã dạy thái-tử về phòng sự, chăn gối, e còn cẩn thận hơn dạy hoàng-thượng. Vì vậy, không thuật nào mà thái-tử không biết. Nhưng, mẹ e đến giờ này, thái-tử cũng chưa từng ban hồng ân cho ai. Đúng không ?
- Đúng vậy.
- Thái tử chủ trương áp dụng luật một vợ, một chồng. Nếu như con làm sao cho thái-tử ban hồng ân, thì bằng mọi giá người phải phong con làm vương phi.
- Nhưng thái-tử sủng ái Trang-Hòa, chứ người nào có chú ý đến con.
- Trời ơi ! Con của mẹ đần quá đi. Phàm trai gái mới gặp nhau, thì yêu thương nhau dễ dàng, mà phai lạt xa nhau cũng dễ dàng. Hơn nữa mẹ biết Bùi tiểu thư bị bà mẹ dạy dỗ theo lối con nhà quan, mẹ nghĩ giờ này Bùi tiểu thư cũng chưa từng nghe, từng đọc những gì về tình yêu. Gặp thái-tử, tiểu thư chỉ biết cung cung, kính kính lễ phép, thành ra nhạt nhẽo. Trong khi đó mẹ dạy con từ cách nói, từ cử chỉ để hấp dẫn Thái-tử ...
- Mẹ nhắc lại đi.
- Đàn ông như con nai tơ. Khi họ lọt lưới lần đầu thì ta phải tỏ ra nhút nhát, e thẹn, để kích thích sự thèm muốn. Khi sự thèm muốn lên đến độ cao, thì ta buông lỏng hết cho họ. Họ lọt lưới rồi, thì ngược lại, không những ta không e thẹn nữa, mà còn cột cổ con nai dắt đi. Ta bắt nai giữ làm của riêng. Hôm nay con đã làm cho thái-tử lọt lưới rồi, mà con không biết cột cổ con nai, để con nai vuột mất.
- Nghĩa là ? ? ?
- Cái lúc mà thái-tử để đầu ấp vào ngực con, lặng đi như vậy, nếu con biết dùng tay phải ôm lấy đầu thái-tử, áp vào ngực con mạnh hơn, dùng tay trái vuốt má thái-tử ; thì mẹ quyết thái-tử không chống nổi. Bấy giờ thì dù thái-tử có là thánh Khổng, thì ngài cũng vứt con bà nó nhân nghĩa, lễ, trí, tín vào đống rác ; ném cha nó cả trung, hiếu...vào cầu tiêu; mà chỉ biết vườn hoa thơm ngát của con.
- ! ! !
- Con ơi ! Cái lúc thái-tử mơ mơ màng màng ở ngực con rồi, mà con ôm chặt lấy đầu ngươì, thì người phải đi xa hơn là cúi thấp xuống. Cúi thấp xuống tới... suối Đào-nguyên của con. Cuối cùng là uống nước, ăn trái đào chín. Ăn trái chín, uống nước rồi, thì không thể nào không hưởng thụ nhụy hoa. Bấy giờ con thành vương phi.
Bà nhấn mạnh :
- Con hãy nghe, và nhớ kỹ :
Đào-nguyên thanh thủy thùy tri vị,
Anh hùng nan quá mỹ nhân quan.


Ghi chú của thuật giả:
Hai câu thơ này xuất xứ trong trường hợp nào, của bài thơ nào, tôi xin chịu. Thủa nhỏ, đọc tiểu thuyết cổ, tôi thấy hay hay, ngâm nga rồi thuộc. Một lần, đem hỏi ông tôi, cụ mắng rằng : « Bao nhiêu vần thơ như ngọc, như hoa thì không thuộc, trong khi lại thuộc những câu thơ dâm bôn như vậy, ích gì ? ». Tôi đem hỏi những anh học cùng, lớn tuổi hơn, thì họ cười trêu : « Có gì mà không hiểu. Giả như có cái gì đó, mà người ta giận chú mày, rồi bảo chú mày ăn, thì chú mày sẽ đánh ngưới ta. Còn như chú mày yêu thích, thì chú mày sẽ quỳ gối lạy người ta xin ăn ». Độc giả biết không ? Tôi bị giáo dục trong cái nếp nho gia cổ truyền, nên chậm biết mùi đời. Mãi đến năm 28 tuổi, khi cưới vợ, tôi mở cuốn sách Sexology 0. ra nghiên cứu, mới bừng tỉnh.
Thụy-Hương nghe mẹ dạy mà tiếc cho mình đã quên mất bài học. Nàng thừ người ra. Thấy con không lên tiếng, vú Mai hỏi :
- Con nghĩ gì thế ?
- Mẹ ơi ! Tuy mẹ dạy con vậy, nhưng trong lòng con thì con lại muốn làm vợ anh Thủ-Huy.
- Con dở quá ! Thái-tử với Thiếu-bảo như hai con nai tơ. Nhưng thái-tử dễ bắt hơn.
- ? ? ?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 158
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com