Trầm Lãng cười:
- Đã biết rồi thì khỏi phải nói ra.
Chu Thất Thất đỏ mặt dậm chân:
- Nhưng anh phải nói. Tôi bảo anh phải nói..
Trầm Lãng mỉm cười:
- Bởi vì nếu Vương lão phu nhân đối với bọn Triển Anh Tòng có ý tốt, thì tại sao chờ tới lúc tôi tới mới thả họ?
Chu Thất Thất sáng mắt lên:
- Phải rồi, tôi biết mà. Tại sao thế nhỉ?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Đã nói biết mà lại cứ hỏi.
Chu Thất Thất gắt:
- Xí, tưởng tôi ngu à? Này nhé, bà ta có một âm mưu gì đó, nhưng khi thấy bị phát giác, bèn làm bộ chứ bà ta đâu có muốn thả.
Trầm Lăng gật gật đầu:
- Thật là thông minh. Đúng rồi, chuyện quả có như thế. Và còn chuyện này nữa, sau khi thả bọn Triển Anh Tòng ra, bà ta còn nói có chuyện cần đến Hoành Sơn và lật đật bỏ đi.
Chu Thất Thất nói:
- Vì thế cho nên anh sợ bà ta chận giữa đường bắt bọn Triển Anh Tòng mới nhờ Kim đại hiệp cùng một lượt âm thầm theo dõi. Vả lại, ngoài mặt anh làm như cùng đứng chung một hàng trận với bà mà nếu để Kim đại hiệp có mặt nơi đó thì quả bất tiện. Không bằng tách ra theo dõi bên trong, có phải thế không?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Càng xét cô càng thông minh ra.
Chu Thất Thất xì một tiếng thật dài, nhưng bên trong lại thấy hởi lòng hởi dạ. Và cái đó cố dấu vẫn lòi ra trong ánh mắt.
Trầm Lãng nói tiếp:
- Tất cả chuyện đó, tôi không có ý muốn dấu cô, nhưng trước mặt Vương Lân Hoa tôi không làm sao nói được. Cũng may, cô gặp Kim huynh ở đây, nếu không… không thì.
Chu Thất Thất lừ mắt:
- Nếu không thì sao?
Trầm Lãng cười:
- Không thì báo hại người ta phải lo lắng chứ sao.
Chu Thất Thất chớp mắt nói nho nhỏ:
- Xí, lo lắng? Quỉ mà tin anh.
Nàng nói chưa dứt thì đã không ngăn được tiếng cười, và khi nàng đã cười thì bao nhiêu buồn rầu, tủi cực, chán nản, thất vọng đều tiêu tan, mất hết.
Nhìn hai người nói chuyện, sắc mặt của Kim Vô Vọng lạnh băng và khi thấy đã hết lời, hắn lên tiếng:
- Bọn Triển Anh Tòng suốt đường đến Nhân Nghĩa Trang không gặp gì trở ngại cả. Tôi đưa họ đến tận cổng rồi mới trở lại đây.
Trầm Lãng cau mặt:
- Lạ nhỉ.
Nhưng rồi chàng lại vòng tay mỉm cười:
- Đa tạ Kim huynh.
Kim Vô Vọng khoát tay:
- Hai tiếng "đa tạ" đáng lý Trầm huynh không nên dùng đối với tôi.
Trầm Lãng cười:
- Vâng, hai tiếng đó đối với Kim huynh thật là tầm thường quá.
Kim Vô Vọng nói:
- Cái bà Vương lão phu nhân ấy bây giờ không có lộ âm mưu gì đối với bon Triển Anh Tòng, vậy bắt đầu từ đây Trầm huynh định sao?
Trầm Lãng hơi do dự và hỏi lại:
- Còn Kim huynh?
Kim Vô Vọng ngước mặt thở dài:
- Việc hợp tác với Nhân Nghĩa Trang đã xong, bọn Triển Anh Tòng cũng đã an toàn. Dù gì, chuyện đến đây cũng tạm chấm dứt một giai đoạn. Tôi… tôi phải trở về.
Trầm Lăng cau mặt:
- Về đâu?
Kim Vô Vọng cúi đầu:
- Tử Ngọc Quan tuy là một ác ma nhưng hắn đãi tôi ân tình nặng lắm. Trong suốt cuộc đời tôi… tôi không thể phụ hắn.
Và hắn vụt ngẩng mặt ngó Trầm Lãng:
- Nhưng… nhưng Trầm… công tử có bằng lòng thả cho tôi về không?
Trầm Lãng cười buồn:
- Lấy ân nghĩa mà đãi nhau. Kim huynh đối với Tửø Ngọc Quan có thể nói là tận tình tận nghĩa. Và đệ với Kim huynh thì sao lại có thể có gì cản trở.
Kim Vô Vọng thở dài lập lại như tự nói với mình:
- Lấy tình nghĩa mà đãi nhau… nhưng.
Và hắn ngẩng nhìn Trầm Lăng đến hai ba lần, mới nói:
- Nhưng từ đây trở đi, nếu còn gặp lại nhau thì chúng ta là thù chứ không là bạn nữa. Ngày nay công tử thả tôi, e sau này sẽ phải ăn năn.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Mỗi người đều có một chí khác nhau, không ai ép buộc được ai cả. Từ đây về sau cho dù chúng ta là thù đi nữa, tôi vẫn không có gì ân hận cả.
Kim Vô Vọng gật đầu:
- Như thế thì tốt lắm.
Hai người nhìn nhau thật lâu và nói gần như một lượt:
- Xin hãy trân trọng… cho mình.
Cả hai cùng ngừng nói và cùng nở nụ cười buồn bã.
Chu Thất Thất đứng ngó hai người mà nước mắt rơi rơi.
Và nàng bỗng dậm chân:
- Cần ở thì ở, cần đi thì đi. Làm gì mà lúng túng như đàn bà thế?
Kim Vô Vọng mím môi:
- Đúng rồi. Tôi phải đi rồi. Trầm huynh, giang hồ hiểm ác, kẻ vô lương luôn rình người hiệp nghĩa, xin Trầm huynh.
Trầm Lăng chận lời:
- Xin Kim huynh yên lòng, tôi sẽ hết sức lưu ý, riêng Kim huynh, Kim huynh.
Kim Vô Vọng ngửa mặt cười dài:
- Đã đem máu lệ đền tri kỷ thì việc sống chết đâu có ngại gì.
Hắn ngưng ngang và quay phắt mình lại, bước đi luôn không ngó lại.
Chu Thất Thất trông theo chiếc bóng cô đơn giữa đêm tối chập chùng của Kim Vô Vọng, nàng khẽ liếc Trầm Lăng và vụt kêu lên:
- Hãy khoan, Kim ...
Nàng chợt nhớ đến Trầm Lăng luôn gọi hắn là Kim huynh, và y như là cứ nghe Trầm Lãng gọi ai như thế nào thì nàng gọi theo như thế ấy, cho nên chỉ hơi ngập ngừng rồi gọi luôn:
- Kim huynh, đợi tôi một chút.
Kim Vô Vọng dừng chân nhưng vẫn không quay đầu lại:
- Cô nương gọi tôi?
Chu Thất Thất lại liếc Trầm Lãng rồi cắn môi nói lớn:
- Tôi… tôi theo Kim huynh.
Y như bị chôn chân xuống đất, Kim Vô Vọng đứng sựng ngay tức khắc. Hắn không quay đầu lại mà cũng không nói lời nào cả. thật là hắn cũng không biết nói sao.
Trầm Lãng mở to đôi mắt ngạc nhiên.
Chu Thất Thất không ngó chàng nhưng nói lớn:
- Trên đời này chỉ có Kim huynh là người hiểu tôi, trên đời này chỉ có anh là người tốt, nhất định tôi theo anh.
Kim Vô Vọng muốn quay lại nhưng rồi lại không. Hắn ngửa mặt cười dài rồi bước đi thật mau. Trong giọng cười của hắn, không ai đoán được ý nghĩa gì cả.
Chu Thất Thất gọi lớn:
- Kim huynh hãy khoan… hãy đợi tôi.
Vừa gọi, nàng vừa phóng mình theo thật lẹ.
Vừa đưa tay định kéo nàng lại, nhưng thoáng một ý nghĩ, Trầm Lãng rụt tay về, đứng nhìn theo trân trối, môi chàng điểm nhẹ nụ cười.
Chu Thất Thất cứ chạy theo Kim Vô Vọng. Nàng chạy được chừng hơn mười trượng, len lén quay đầu ngó lại thấy Trầm Lãng không rượt theo, nàng tức tối quyết đi luôn, nhưng khi quay lại thì không thấy Kim Vô Vọng đâu nữa.
Tuyết xuống thật nhiều, trước mắt nàng một mầu trắng đục không biết đâu là bờ bến. Chu Thất Thất càng thấy một nỗi thất vọng ê chề, và nàng vụt khóc rưng rức.
Nàng vừa khóc vừa chạy, không cần phân biệt phương hướng, cứ cắm đầu chạy như điên.
Đi không biết phải đi đâu thì cần gì phải phương hướng? Dù cho tuyết không mù mịt, đường có rõ ra cũng chẳng ích gì.
Nàng rút khăn ra lau nước mắt, mà miệng cứ lầm bầm:
- Được rồi, Trầm Lãng… ngươi đối với ta không một chút lương tâm. Nhưng tại làm sao ta không chết? Tại sao ta không chết..
Nàng dụi dụi mắt và thình lình đụng phải một người.
Cái đụng mạnh quá làm cho Chu Thất Thất dội luôn mấy bước, nàng giận dữ định mắng, nhưng khi nhìn lại thì thấy Kim Vô Vọng. Hắn như một tượng đá đứng ngó nàng.
Ngay trong lúc gần như tuyệt vọng, Chu Thất Thất thấy Kim Vô Vọng y như giữa đất khách gặp thân nhân, lòng nàng rộn lên không biết buồn tủi hay mừng rỡ.
Nhưng cho dù buồn tủi hay mừng rỡ, chỉ cần gặp được thân nhân... Chu Thất Thất chạy a tới ôm lấy Kim Vô Vọng, khóc hu hu.
Cả tóc, cả mình, cả mặt mày Kim Vô Vọng đều bị tuyết bám đầy lạnh ngắt, chỉ có mắt hắn rực lên như lửa, nhìn đăm đăm vào màn tuyết mịt mù.
Một lúc lâu hắn thở dài:
- Cô theo tôi thật à? Tội gì phải thế?.
Chu Thất Thất vừa khóc vừa cười:
- Tự tôi muốn như thế. Tự tôi muốn theo Kim huynh. Từ đây về sau Kim huynh sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Kim huynh không bằng lòng ư?
Kim Vô Vọng hỏi:
- Từ đây về sau cô nhất quyết theo tôi?
Chu Thất Thất gật gật dầu:
- Ừ, vĩnh viễn theo Kim huynh, vĩnh viễn không lìa. Cho dù Kim huynh có đuổi, tôi cũng không đi. Nhưng nhất định Kim huynh không bao giờ đuổi, phải không?
Kim Vô Vọng cười buồn:
- Cô là một cô bé đáng thương…
Chu Thất Thất lắc đầu:
- Không, không. tôi không phải đáng thương. Có Kim huynh bên cạnh tôi, tôi không có đáng thương nữa. Từ nay trở đi Kim huynh đừng nói như thế nữa.
Kim Vô Vọng cứ lầm thầm:
- Cô bé đáng thương.
Chu Thất Thất dậm chân:
- Coi… coi… Kim huynh, đừng nói thế nữa...
Kim Vô Vọng thở dài:
- Tội gì cô lại phải theo tôi... Cô tội gì phải giận Trầm Lãng.
Chu Thất Thất ngắt lời:
- Không, không phải vì Trầm Lãng, tôi tự ý muốn theo Kim huynh.
Kim Vô Vọng hỏi:
- Nhưng nếu Trầm Lãng theo bảo cô về thì sao?
Chu Thất Thất nói:
- Không, không… tôi không thèm ngó hắn.
Kim Vô Vọng hỏi:
- Thật à?
Chu Thất Thất gật đầu lia lịa:
- Thật, thật mà, nhất định là thật.
Ngừng một chút, Kim Vô Vọng lại kêu lên:
- Kìa, Trầm Lăng quả tới thật kìa.
Mắt Chu Thất Thất mở to mừng rỡ:
- Đâu… đâu.
Nàng quay đầu lại dòm quanh quẩn.
Tuyết trắng mênh mông không một bóng người.
Nàng ngó lại,thấy Kim Vô Vọng mỉm nụ cười thông cảm, nhưng cũng có đôi phần chế nhạo.
Mặt Chu Thất Thất đỏ bừng, nhưng nàng cố che bằng một câu nói cứng:
- Hừ, hắn có đến tôi cũng không thèm ngó tới.
Kim Vô Vọng lắc đầu:
- Bé con, tâm sự của cô không qua mắt tôi được đâu, về đi.
Chu Thất Thất dậm chân:
- Tôi không về. Chết cũng không về.
Kim Vô Vọng nói:
- Nhưng cô theo tôi làm sao được?
Chu Thất Thất la lên:
- Kim huynh không cho tôi theo thì tôi sẽ chết ngay tại đây cho coi.
Kim Vô Vọng cười buồn bã và lầm thầm như tự nói với mình:
- Theo cũng được, nhưng rồi Trầm Lãng sẽ theo. Nếu không theo ngay mà cứ để cho Chu Thất Thất đi thì cũng là để cho tiện việc theo dõi. Hắn không hỏi mình về căn cứ của Tử Ngọc Quan là vì tình nghĩa đối với mình, nếu hắn âm thầm theo dõi thì cũng không trách hắn.
Kim Vô Vọng tự nói như thế là chính hắn đang phân tích một vấn đề mà cũng có nghĩa là giải thích nguyên nhân. Hắn nói lầm thầm chỉ một mình hắn nghe mà thôi.
Chu Thất Thất hỏi:
- Kim huynh nói gì thế?
Kim Vô Vọng không trả lời mà lại nói:
- Tôi nói… à, mà thôi, được rồi, đi thì đi.
Hai người đi thật lẹ, trưa ngày hôm đó đã đến vùng Tây Cốc.
Tây Cốc là một tiểu trấn ở phía tây thành Lâm An. Nơi đây thật là tịch mịch, bên ngoài là rừng núi hoang vu. Phía đông là hướng Lạc Dương, phía bắc là bến Đại Hà. Khách thương lai vãng dập dìu, sự buôn bán khá là phồn thịnh.
Chu Thất Thất nắm chặt tay Kim Vô Vọng, vô đến thị trấn nàng cũng không chịu buông tay. Ai ngó nàng, xầm xì gì nàng cũng không cần. Nàng xem như ngoài nàng và Kim Vô Vọng ra không còn có ai nữa cả.
Tự nhiên là thiên hạ ngó nàng dữ lắm. Họ vừa lấy làm lạ mà cũng vừa tức cười. Thế nhưng cứ thấy Kim Vô Vọng quay lại là họ lờ đi nơi khác. Dù đang cười mà bắt gặp đôi mắt của Kim Vô Vọng là họ tắt ngay.
Chu Thất Thất nói nho nhỏ:
- Coi kìa. Ai cũng ngán Kim huynh hết. Thật là hãnh diện.
Kim Vô Vọng bật cười:
- Hãnh diện cái gì?
Chu Thất Thất cười:
- Tôi mong thiên hạ sợ tôi, thế mà không ai sợ hết. Bây giờ đi với Kim huynh, tôi thấy y như là chồn ngồi lưng cọp. Đi tới đâu thiên hạ cũng ngán không dám nhìn. Thế
có hãnh diện không? Tôi muốn ra bộ làm oai với họ mà. mà đói bụng quá làm oai hổng nổi rồi.
Kim Vô Vọng bật cười:
- Bây giờ cô có thể ăn được à?
Chu Thất Thất trố mắt:
- Sao lại không? Tôi không phải như những cô gái hay buồn rầu đâu nhé. Họ cứ gặp chuyện gì rồi là ăn không vô. Tôi thì không thế đâu, tôi mau quên lắm. Cứ gặp là ăn, không bỏ sót bữa nào cả. Bởi vậy ngũ ca của tôi nói là sau này tôi sẽ thành ông bụng bự.
Kim Vô Vọng càng cười to:
- Bụng bự đấy à? Mập thì mập chứ bộ xấu lắm sao? Thôi, đi ăn.
Con người lạnh băng băng của Kim Vô Vọng y như có chiều thay đổi, có lẽ tính liến thoắng của Chu Thất Thất ảnh hưởng một phần.
Hai người đi thêm một khoảng đường, như nhớ lại, Kim Vô Vọng hỏi:
- Ngũ ca của cô có phải là người giang hồ quen gọi là Chu Ngũ Công Tử ấy không?
Chu Thất Thất gật đầu:
- Phải rồi, mà ngũ ca của tôi thật đúng là quái vật, bao phiêu phúc đức của gia đình tôi bị ảnh hưởng hết. Anh ấy tốt số lắm, đi tới đâu người ta ưa thích tới đó. Thật tôi không hiểu tại sao?
Giọng nói của Chu Thất Thất làm như có vẻ chán ngán ông anh nhưng kỳ thực thì lại có vẻ đắc ý lắm.
Kim Vô Vọng gật gật đầu:
- Tôi cũng nghe danh, ai cũng nói Chu Ngũ Công Tử đẹp trai lắm, chỉ tiếc là cho đến nay chưa từng được diện kiến lần nào.
Chu Thất Thất nói:
- Đừng nói chi Kim huynh, anh chị em chúng tôi gần như là đôi ba năm mới gặp anh ấy một lần. Anh ấy như là hồn ma bóng quế đến rồi.
Câu nói của Chu Thất Thất thật là kỳ cục. Đáng lý nói đến câu " hồn ma bóng quế" thì ngưng, đã tạm gọi là trọn câu. Thế mà nàng còn thêm hai chữ "đến rồi" ở đàng sau đưôi, thật là lãng xẹt.
Kim Vô Vọng quay lại ngó nàng, thấy mắt nàng đăm đăm ngó vào quán ăn, hắn bật cười. Thì ra là hai tiếng "đến rồi" của nàng có nghĩa là "đến quán ăn rồi", chứ không ăn nhằm gì đến câu nói cả.
Nhìn vào quán, thấy thực khách tấp nập, Kim Vô Vọng nói:
- Ở đây buôn bán xem chừng phát đạt quá.
Chu Thất Thất gật đầu:
- Vì thế cho nên quán ăn đông nghẹt
Kim Vô Vọng nói:
- Nhưng mình vô thì lại không có chỗ ngồi.
- Cứ việc theo tôi.
Nàng vừa nói vừa kéo Kim Vô Vọng đi riết vào một bàn trong góc. Bàn này ngồi sẵn hai người mặt bầu có dáng khách thương. Họ đang ăn uống cười nói nhưng vừa thấy Kim Vô Vọng là lập tức cúi đầu.