Chu Thất Thất thiếu điều nhảy nhỏm :
- Rồi sao nữa ? Có đánh hôn ?
Trầm Lãng nói :
- Không ngờ bà ta không tỏ ra gì là giận dữ cả, bà ngồi yên một chỗ gọi tôi lại. Phong thái của bà thật là đẹp và uy nghi mà lại hiền hoà. Bình sinh tôi chưa gặp ai như thế .
Chu Thất Thất hừ hừ trong miệng và lườm lườm nhìn Vương Lân Hoa, nàng không chửi bằng miệng nhưng ánh mắt nàng đã thay lời…
Vương Lân Hoa đọc thấy ánh mắt đó, nhưng vẫn phớt như không :
- Hồi đầu hôm khi đến đây, tôi đã trình hết mọi việc cho mẫu thân tôi biết. Bà hỏi tôi về tướng mạo và lai lịch Trầm huynh và thình lình bà xuống lầu, đến ngồi ngay nơi cửa địa đạo. Lúc đó tôi thấy lạ quá, nhưng khi Trầm huynh lên, tôi mới thấy mẫu thân tôi liệu việc như thần.
Chu Thất Thất lại hừ hừ và hỏi Trầm Lãng :
- Rồi sao nữa ?
Nghe Vương Lân Hoa gọi là mẫu thân, Trầm Lãng chợt nhớ nãy giờ mình vô ý quá, chàng vội chữa lại :
- Lệnh đường gọi tôi lại nói cho biết mọi việc đã qua, tôi mới biết là bà vì đối phó với Khoái Lạc Vương. Khoái Lạc Vương sự thật thì chưa đến Trung Nguyên, nhưng thế lực của lão là tai hoạ cho võ lâm. Lão sẽ làm cho đồng đạo giang hồ không ngày nào yên được .
Chàng thở dài nói tiếp :
- Khi nghe rõ đầu đuôi, tôi đã phải xin lỗi bà thứ cho về việc đột nhập và xin bà cố duy trì sự nghiệp để làm chỗ tựa cho bằng hữu võ lâm. Tôi cũng có hứa hẹn sẽ đem hết sức mình ra phụ trợ…
Vương Lân Hoa nói :
- Như vậy là từ đây về sau Trầm huynh và tất cả chúng ta sẽ đứng trên một trận tuyến để mưu đại sự cho võ lâm… Những chuyện hiểu lầm trước kia xin xí xoá…
Trầm Lãng mỉm cười :
- Nhưng sau đó bà lại nói thêm với tôi một chuyện khá thú vị…
Chu Thất Thất nhướng mắt :
- Chuyện gì ?
Vương Lân Hoa cười :
- Chuyện của hai người… vì cô và Hùng Miêu Nhi lúc còn ở ngoài thì đã bị lộ tung tích… Gia mẫu tôi cố làm như không hay biết, kể cả chuyện đêm qua cũng đều do Trầm huynh cố làm ra để cho hai người ra khỏi nơi đây…
Chu Thất Thất trừng trừng Trầm Lãng :
- Tôi hỏi anh, tôi có làm gì anh mà anh đối xử với tôi như thế ? Tại sao anh không cho tôi vào mà lại cố tìm cách làm cho tôi phải trở ra ?
Trầm Lãng nói :
- Vì lúc bấy giờ sự việc chưa rõ ràng, tôi sợ hai người làm hỏng việc, hai nữa là…
Vương Lân Hoa cười và nói tiếp :
- Hai là Trầm huynh sợ cô sẽ bị nguy hiểm, vì lúc đó Trầm huynh cũng chưa nắm chắc được là bạn hay là thù … Như vậy Trầm huynh vì lo lắng cho cô nương đấy chứ .
Chu Thất Thất làm dữ :
- Xì, lo gì ? Đồ nói dối, gạt người ta… đùa cợt người ta, khi dễ người ta …
Và nàng lại quay qua xỉ xỉ Hùng Miêu Nhi :
- Ngươi là con mèo chết, con mèo ngu, con mèo làm biếng, con mèo… con mèo ăn vụng… Ta hỏi có phải người biết chuyện này rồi phải không ?
Thấy Hùng Miêu Nhi ngập ngừng, Vương Lân Hoa vội đỡ lời :
- Cho mãi đến sau này tôi mới cho Hùng huynh biết mọi sự…
Chu Thất Thất giận dữ :
- Như vậy là các người lừa tôi phải không ?
Và nàng quay qua trợn mắt hỏi Hùng Miêu Nhi :
- Tôi hỏi anh, có phải anh làm bộ say phải không ?
Hùng Miêu Nhi cười :
- Cũng có hơi choáng váng, nhưng say thật thì chưa say…
Chu Thất Thất thét lên :
- Vậy thì tại làm sao anh lại gạt tôi ? Tại sao ? Tại sao ?
Nàng vừa hỏi vừa xông tới, Hùng Miêu Nhi cứ thụt lùi lần.
Thụt riết một hơi đụng vách, Hùng Miêu Nhi lật đật phi tránh, nhảy vút qua núp sau lưng Trầm Lãng… và khoát khoát tay :
- Trầm huynh giải thích cho Chu cô nương nghe đi…
Mi mắt Chu Thất Thất đã ửng hồng, nàng thét lớn :
- Giải thích gì ? Chuyện gì lại phải giải thích ?
Trầm Lãng nói :
- Sự thực thì cũng không nên trách Hùng huynh .
Chu Thất Thất sừng sộ :
- Trách ai ? Các người bênh nhau .
Trầm Lãng thoáng hơi trầm ngâm nói :
- Cô có chú ý bữa nay có một người không có mặt ?
Chợt nhớ ra, Chu Thất Thất hỏi :
- Ủa, còn Kim Vô Vọng đâu ?
Trầm Lãng nói :
- Sáng sớm hôm nay không biết hắn đi đâu và lúc nào không ai hay cả .
Chu Thất Thất hơi sững sốt :
- Hay là hắn đã phát hiện được điều gì ?
Nhưng rồi nàng vụt la lên :
- Mà hắn có ăn thua gì đến chuyện các người gạt tôi chứ ?`
Trầm Lãng nói :
- Tuy không có quan hệ gì, nhưng vẫn sợ hắn nghe thấy. Thật ra Kim Vô Vọng quả xứng đáng là hào kiệt, nhưng dù gì hắn vẫn là thủ hạ của Khoái Lạc Vương.
Chu Thất Thất hỏi :
- Nhưng tại sao anh giấu tôi mà lại nói cho… cho con mèo dịch vật này biết chứ ?
Trầm Lãng cười :
- Tôi biết Hùng huynh không bao giờ tiết lộ chuyện bí mật này, còn cô …
Chu Thất Thất xông tới :
- Còn tôi sao ? Tôi là đàn bà nhiều chuyện… là ngồi lê đôi mách phải không ?
Trầm Lãng cười :
- Cô thật không phải nhiều chuyện, không phải ngồi lê đôi mách, nhưng mà cô khó giữ chuyện lâu dài lắm…
Chu Thất Thất nói :
- Phải rồi, tôi là người ngay thẳng, thấy sao nói vậy chứ không phải quanh quanh co co, âm mưu này âm mưu nọ như các người đâu, nhưng …
Nàng dụi dụi mắt :
- Các người không nói thì thôi, sao các người lại còn khinh lờn tôi ?
Hùng Miêu Nhi nói :
- Chẳng qua là sau khi uống rượu nhiều rồi tôi đâm ra cao hứng, đùa với cô chút chơi chứ đâu có ý khinh lờn chi cô, cô giận dỗi mà chi .
Chu Thất Thất gằn gằn :
- Hừ, cao hứng đùa chơi… Hừ, anh có biết vừa rồi tôi lo sợ cho anh như thế nào không ? Tôi liều mạng xông vào đây để cứu anh, anh biết không hả ?
Hùng Miêu Nhi sững sốt cúi đầu. Câu nói và thái độ của nàng làm hắn cảm kích…
Chu Thất Thất nói tiếp :
- Tôi biết các anh là kẻ thông minh, các anh cho tôi là đồ ngu, thế nhưng các anh có biết mỗi việc làm, mỗi một cử động của tôi, tôi đã vì ai không ? Chẳng lẽ tôi chỉ vì tôi ?
Trầm Lãng, Vương Lân Hoa nhìn nhau im lặng…
Chu Thất Thất cười nhạt :
- Các người thông minh, các người cho rằng làm như thế căn bản không có gì quan hệ, bất quá cũng chỉ chọc cho tôi tức rồi cười chơi vậy thôi. Sự việc qua rồi, các người ha hả miệng cười cho đã thế thôi. Các người thông minh như thế phải không ?
Và nàng nghiến răng cố không cho chảy nước mắt :
- Các người thông minh, chẳng lẽ các người không thấy làm như thế là làm tổn thương cho nhiệt tình của tôi không ? Nhưng tại sao các người lại làm cho tôi khổ tâm như thế này chứ ?
Trầm Lãng đằng hắng :
- Kỳ thực thì cũng…
Chu Thất Thất hét lên :
- Câm lại, tôi không nghe anh nói nữa… Tôi không thèm nghe các anh nữa… Từ rày tôi cũng không thèm ngó mặt các anh nữa…
Chân nàng thụt lần ra cửa, miệng thì nói :
- Bây giờ, tôi sẽ đi, vĩnh viễn tôi không bao giờ trở lại nữa. Ai theo cản trở tôi , tôi sẽ chết trước mặt người đó .
Dứt lời, nàng quay mình chạy thẳng không thèm ngó lại…
Hùng Miêu Nhi hết hồn kêu giật ngược :
- Chu cô nương, Chu cô nương …
Và hắn đứng dậy muốn chạy theo, nhưng Trầm Lãng đã với tay kéo lại.
Hùng Miêu Nhi quýnh lên :
- Anh… để cho nàng đi sao ?
Trầm Lãng thở dài :
- Không để cho đi thì làm cách nào bây giờ ? Tính như lửa của nàng ai có thể cản nàng được ? Vả lại nàng đã nói là làm cho kỳ được, bây giờ anh mà đuổi theo, nàng dám chết trước mặt anh thật cho mà xem…
Hùng Miêu Nhi nói :
- Nhưng… tính tình nàng như thế, để đi một mình sẽ gặp tai hoạ nữa .
Trầm Lãng mỉm cười :
- Hùng huynh an tâm, nàng không đi xa đâu .
Hùng Miêu Nhi cau mặt :
- Không đi xa ? Sao vậy ?
Trầm Lãng nói :
- Vì trong lòng nàng còn có nghi vấn… Mà nếu chưa hỏi được rõ ràng thì nàng sẽ không đi đâu. Vừa rồi vì giận quá nên nàng quên hỏi, nhưng khi nhớ lại nhất định sẽ trở về hỏi cho được mới nghe…
Vương Lân Hoa cười nói :
- Trầm huynh biết nàng hơn ai hết, có lẽ chuyện đó chắc chắn sẽ diễn ra như thế .
Hùng Miêu Nhi gật gật đầu :
- Sẽ diễn ra như thế… cũng mong rằng sẽ diễn ra như thế ...
Đêm đã về khuya, tuyết càng lúc rơi càng nặng…
Chu Thất Thất chạy riết, chạy không ngó lại…
Không biết bao lâu, chợt thấy một vách thành đứng sững ngay trước mặt, nàng mới biết rằng mình đã chạy đến chân thành…
Cửa thành đóng chặt…
Chu Thất Thất đứng lại, nàng thở gần như không kịp với nhịp tim và từ từ quị xuống mệt đừ.
Nàng không gượng đứng dậy mà lại phục luôn dưới chân thành cất tiếng khóc thê thiết…
Cũng không biết khóc như thế bao lâu, tiếng khóc của nàng xuyên vào đêm khuya tịch mịch, dội đi xa lắm. Những kẻ tuần thành có lẽ đã gục đầu bên bầu rượu, nếu không thì họ sẽ nghe và đã đến rồi.
Nhưng cho dầu họ có đến hỏi han, nàng cũng không cần…
Trong lúc đó nàng đã ném bỏ ra ngoài tất cả để mà sống trọn vẹn với nội tâm. Một nội tâm bực tức, tủi cực… hờn mát của nàng …
Lúc ở nhà, nàng là vị thiên kim tiểu thơ, nàng là công chúa của đám gia nhân, môn hạ, là đứa em cưng của đám anh chị, là cục ngọc của cha mẹ nàng …
Tất cả sủng ái nuông chiều, đã tạo cho nàng một tâm hồn vừa cả giận vừa yếu đuối…
Nhưng khi ra ngoài, nàng cảm thấy thế giới là cả một sự lạnh nhạt tàn bạo, nàng cảm thấy không ai lo lắng cho nàng , không ai thương xót cho nàng …
Đột nhiên, đối với xã hội, đối với mọi người nàng sinh ra ác cảm, hằn học…
Có lúc nàng cảm nghe lòng mình nguội lạnh, chán nản, thất vọng. Lòng nàng hướng về tổ ấm gia đình…
Gió càng lạnh, tuyết càng rơi. Chu Thất Thất rùng mình.
Nàng chợt nhớ đến một việc định hỏi mà rồi quên, đến bây giờ mới sực nhớ lại.
Vương lão phu nhân, tạm gọi là như thế, vì Vương Lân Hoa xưng mẹ, xưng con, người đàn bà đẹp ấy sau khi nói chuyện với Trầm Lãng rồi bỏ đi đâu ? Vô tình hay cố ý ? Có việc gì trong vấn đề này không ?
Thiết Hoá Hạc có mặt tại toà lầu với Trầm Lãng, còn bọn Phương Thiên Lý, Triển Anh Tòng đi đâu ? Họ có được thả ra không ? Nếu có thả ra thì tại sao không họp mặt nơi đó ?
Và Vương lão phu nhân đã từng đến ngôi cổ mộ thì việc Hoả Hài Nhi mất tích có liên hệ gì không ?
Nếu có thì bà ta mang Hoả Hài Nhi đi đâu ?
Bao nhiêu sự việc cùng nghĩ ra một lúc, nhất là sự an nguy của Hoả Hài Nhi làm cho nàng bồn chồn lo lắng…
Những cái gì thất vọng chán nản làm cho lòng nàng nguội lạnh, bây giờ chợt như được hâm nóng lại.
Nàng đứng xổng dậy, do dự một lúc rồi quay đầu chạy trở lại. Trước mặt, nàng như thấy nụ cười của Trầm Lãng. Nụ cười như nói “ Tôi biết cô sẽ trở lại mà .”…