watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
11:24:0011/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 21-40 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 40


Hồi 24-1: Muôn Ngõ Quanh Co

Câu nói của Vương Lân Hoa làm cho Chu Thất Thất giật mình sững sốt.
Chính mắt nàng đã thấy hai mẹ con Vương Lân Hoa làm những chuyện kỳ bí,  chuyện nào cũng có hại đến người khác, có hại đến võ lâm … Nàng không tin Trầm  Lãng lại nhập phe với họ. Nàng không tin con người có hành động và lương tâm nghĩa  hiệp như Trầm Lãng lại có thể làm như thế được.
Nàng suy nghĩ và không dằn được, thét lên :
- Trầm Lãng, nói mau, hắn nói có đúng không ?
Trầm Lãng mỉm cười nói chầm chậm :
- Vương huynh nói câu nào cũng đúng .
Chu Thất Thất trừng mắt :
- Sao ? Sao ? Tôi không tin… tôi không tin…
Nàng bước lại gần Trầm Lãng , nước mắt nàng bắt đầu chảy :
- Tôi không tin anh lại đi một đường với họ… Thứ đại gian đại ác đó… Không  thể… anh không thể đi chung với họ…
Trầm Lãng lắc đầu :
- Cô lầm rồi .
Chu Thất Thất ngồi phịch xuống ghế, nàng ngó Trầm Lãng bằng đôi mắt vừa giận  vừa buồn. Nàng nói bằng một giọng run run :
- Anh… chẳng lẽ anh cũng như họ à ?
Trầm Lãng nói :
- Tôi nói cô đã lầm .
Chu Thất Thất đập tay xuống bàn :
- Như vậy nghĩa là làm sao? Nghĩa là làm sao? Trời ơi… tôi không hiểu gì hết.
Trầm Lãng nói :
- Tôi nói cho cô biết, bất luận chuyện gì, cô không nên xem bên ngoài không. Bất  cứ chuyện gì cũng có mặt trái, mặt thật, chẳng những cô không hiểu mà còn hiểu lầm  nữa là khác .…
Chu Thất Thất lắc đầu, rưng rưng nước mắt :
- Hiểu lầm ?
Trầm Lãng gật đầu :
- Phải, cô hiểu lầm, Vương công tử không phải là ác ma như cô tưởng.
Chu Thất Thất cau mặt :
- Nhưng chính mắt tôi thấy mà .
Trầm Lãng thở dài :
- Cái cô thấy thì quả đúng, Thiết đại hiệp, Phương đại hiệp, Triển tiêu đầu quả bị  lệnh sư của Vương huynh đem từ ngôi cổ mộ ra, cho người mang đến đây, trong lúc tôi  và cô đang quần thảo với Kim Bất Hoán. Nhưng hành động đó của họ toàn là vì hiệp  nghĩa, chứ không có gì ác ý.
Chu Thất Thất la lớn :
- Không ác ý tại sao lại có hành động kỳ bí như vậy ? Tại sao lại làm cho bọn  Triển Anh Tòng bị mê loạn tâm thần, lại còn…
- Cô có chú ý bảng hiệu là hai câu đối ngoài cửa trại hòm không ?
Chu Thất Thất vùng vằng :
- Bộ đui sao không thấy ? Chẳng những thấy mà tôi còn chú ý thật nhiều để nhớ  nữa…
Trầm Lãng nói :
- Cô chú ý có thấy bảng hiệu và câu đối đều đã cũ kỹ, cậy nhờ nước sơn, nếu  không thì đã mục nát cả rồi…
Chu Thất Thất chận ngang :
- Thì cửa hàng lâu đời, vật phải cũ…
Trầm Lãng cười :
- Phải rồi, cửa hàng lâu đời, vật cũ, cây làm bảng hiệu cũ, bàn ghế cũ, cái gì  cũng cũ, chỉ có chỗ tủ tiền thì mới tinh khôi. Chẳng những nước sơn còn chưa khô mà  đường cưa nét bào cũng thô thiển, so với những vật khác trong cửa hàng thì khác xa  một trời một vực.
Chu Thất Thất trố mắt :
- À… cái đó tôi không để ý…
Nhưng nàng lại hỏi :
- Mà cái đó thì có quan hệ gì ?
Trầm Lãng cười nói :
- Chính cái đó mới là quan hệ. Tủ tiền đã để nơi ấy, nhưng tại sao lại mới ? Sao  lại có tính cấp làm cho rồi một cách vội vã như thế ? Nếu cái cũ có hư thì cũng thong  thả mà thay chứ .
Chu Thất Thất gật đầu :
- À há… tại sao thế ?
Trầm Lãng nói luôn :
- Lại còn một điểm nữa, bất cứ trại hòm nào, bước vô là nghe một mùi vị đặc biệt,  có thể nói đó là mùi vị của cây ván hoà với nước sơn, cũng có thể hòa thêm với cảm  giác chết chóc, mà người nghe nhận thấy ngay cái đặc biệt đó liền. Thế mà Vương Sâm  Ký hôm đó lại nghe một mùi khác, mùi nhang đèn…
Chu Thất Thất gật đầu :
- Phải rồi… tại sao thế ?
Trầm Lãng nói :
- Để tôi kể hết . Bất cứ trại hòm nào người ta đều sợ lửa lắm. Vì cây ván với nước  sơn trong trại hòm dễ bắt lửa lắm, nhưng riêng Vương Sâm Ký thì khói lại xông nám cả  vách sau… Trong lúc mọi người không chú ý, tôi rờ thử vào tường thì nhận ra rằng khói  đó chẳng những đã bám lâu ngày rồi, mà mới mấy ngày nay lại bị xông lên khá nhiều  nữa…
Chu Thất Thất nôn nóng :
- Khó hiểu quá, anh nói rõ xem .
Trầm Lãng nói :
- Có hai điểm mấu chốt. Một là trại hòm mà có lửa đến nám khói lên vách là một  chuyện lạ. Thứ hai , không thấy lý do, như đống un chẳng hạn, thế mà tường lại bị khói  bám.
Chu Thất Thất gục gặc đầu :
- Phải rồi, thế thì tại làm sao ?
Trầm Lãng cười :
- Lúc đó, đã có nhiều chuyện đáng nghi nhưng không dám phỏng đoán, cho đến  khi trở ra, tôi mới có một đáp án hoàn toàn…
Chu Thất Thất định hỏi nhưng Trầm Lãng nói tiếp :
- Khi trở ra, tôi thấy sát vách với trại hòm có một cửa hiệu nhang đèn. Từ đó có  một nhận xét : trại hòm hiện tại trước đây là hiệu bán nhang đèn, ngược lại, hiệu bán  nhang đèn hiện tại trước kia là trại hòm.
Chu Thất Thất bậm môi :
- Dời nhà ???
Trầm Lãng gật đầu :
- Phải, bên sau của trại hòm, vốn là chỗ làm nhưng trước kia, người ta nấu bột  nhang cho nên vách bị đóng khói. Họ dời nhà gấp lắm, nhưng tất cả cái gì cũng có thể  dời được, chỉ có tủ tiền là vật dính liền với nền, cho nên họ phải làm cái mới, và vì  gấp quá nên làm thì giống nhưng rất thô sơ.
Chu Thất Thất ngơ ngơ ngác ngác nhưng sau một thoáng nàng nhảy dựng lên vỗ tay :
- Biết rồi, tôi biết rồi .
Trầm Lãng cười :
- Biết như thế nào ? Nói thử xem .
Chu Thất Thất nói :
- Vì sợ tôi đến kiếm ra địa đạo nên Vương Lân Hoa đổi nhà để đánh lạc hướng. Vì  lẽ đó mà đào hết nền nhà mà cũng không tìm ra được địa đạo .
Vương Lân Hoa nói :
- Cũng phải công phu lắm, chứ không đơn giản thế đâu…
Như không nghe, Chu Thất Thất cứ nói :
- Tự nhiên chuyện đổi nhà này người quen ở đây sẽ thấy lạ lắm, chỉ có mình là  không để ý thôi.
Trầm Lãng cười :
- Đó chính là diệu kế của Vương huynh, lợi dụng việc trước mắt để làm thành  một vấn đề khó lòng khám phá.
Vương Lân Hoa cũng cười :
- Diệu thì cũng có diệu thật nhưng vẫn không qua mắt Trầm huynh được. Đó là  một điều mà đệ không ngờ.
Trầm Lãng nói :
- Thật ra thì nó cũng rõ lắm, chỉ có điều tại không chú ý nên không thấy. Riêng  tôi thì tôi nghĩ, có nhiều điều bí mật mà manh mối luôn thật đơn sơ trước mặt. Cho nên  chỉ khác nhau ở vấn đề quan sát mà thôi.
Hùng Miêu Nhi lắc đầu :
- Nhưng muốn luyện được cách quan sát như Trầm huynh thì không phải dễ như  nói chuyện thế đâu. Có thể nguyên tắc thì ai cũng biết, nhưng đến khi gặp việc thì lại  bị ngoại cảnh chi phối mất Chu Thất Thất trừng mắt hỏi Trầm Lãng :
- Nhưng tại sao đã biết mà anh lại không nói cho tôi biết ? Nhớ rằng chuyện đó  chỉ có mình tôi và anh khám phá ra thôi nhé .
Trầm Lãng cười :
- Tôi vì sợ tính nóng của cô làm cho kế hoạch của tôi phải hỏng nên tôi không  dám nói ra.
Chu Thất Thất lại đâm tức :
- Ừ, tôi biết mà… anh thông minh… anh giỏi nhẫn nại, nhưng tôi hỏi rồi anh có  kế hoạch gì chứ ?
Vương Lân Hoa cười :
- Trầm huynh trầm tĩnh quá thành ra tôi cũng không ngờ bị khám phá, mãi cho  đến tối ngày hôm đó…
Hắn mỉm cười ngó Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất :
- Tối hôm đó thấy bóng thoáng qua cửa sổ, tất cả đều thấy hết nhưng chỉ có một  mình Hùng huynh đuổi theo. Tôi cũng tuôn ra xem, nhưng lại bị Trầm huynh giữ lại.
Hắn bật cười và nói tiếp :
- Đêm hôm, thực thì tôi muốn cố làm cho Trầm huynh say, vì nội về Lạc Dương  thành này nói về uống rượu thì chưa ai là đối thủ của tôi cả .
Chu Thất Thất háy mắt :
- Xì, mèo khen mèo dài đuôi .
Vương Lân Hoa làm như không nghe :
- Không dè Trầm huynh chưa say mà tôi thì đã ngà ngà…
Chu Thất Thất nói :
- Tiểu tửu quỉ gặp đại tửu quỉ thì tự nhiên là ngã chứ sao .
Vương Lân Hoa cười :
- Tôi dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, mãi cho đến khi tỉnh dậy thì Trầm huynh đã  biến mất. Tôi biết không thể nào theo được cho nên đành phải đến đây…
Chu Thất Thất hỏi :
- Trầm Lãng, lúc đó anh đi đâu ? Nói thật nghe coi .
Vương Lân Hoa rướt nói :
- Trầm huynh đến ngay hiệu bán nhang đèn, điểm vào huyệt ngủ tất cả các người  giúp việc, và tìm ra địa đạo sau nhà.
Chu Thất Thất giật mình :
- Chết. Thế còn cái ông khổng lồ giữ cửa địa đạo ?
Trầm Lãng cười :
- Kể ra thì ông ấy quả là thần lực, nhưng vì địa đạo thì hẹp mà ông ta lại quá  dềnh dàng xoay trở không tiện, lại thêm vì câm điếc, không hô hoán được, nếu không  thì tôi sẽ không làm sao qua nổi cửa đó.
Chu Thất Thất trừng mắt :
- Thế… thế anh giết ông ấây à ?
Trầm Lãng lắc đầu :
- Ai lại giết như thế ? Tôi chỉ điểm huyệt ông ấy thôi… À, thật là sức mạnh kinh  người, tôi điểm luôn mười hai đại huyệt ông ta mới chịu ngủ .
Chu Thất Thất thở phào :
- Phải chi ông ta vật một cái chết cho rồi… thứ người chuyên gạt người ta .
Vương Lân Hoa nói :
- Trong địa đạo ấy, ngoài ông khổng lồ ra, nơi nào cũng có bẫy rập, người tầm  thường không mong gì lọt vào. Nhưng Trầm huynh lại điểm ngã ba mươi sáu gã đại hán,  chỉ sót lại có mười một người. Và Trầm huynh thoát khỏi luôn cơ quan…
Chu Thất Thất nói :
- Cái thứ tà ma ngoại đạo ấy mà làm gì ai .…
Miệng thì nói thế nhưng mắt nàng lại liếc Trầm Lãng bằng tia mắt khâm phục vô  cùng…
Hùng Miêu Nhi nói :
- À, cái thứ đó thì tôi cũng biết…
Chu Thất Thất háy mắt :
- Xí, biết .
Hùng Miêu Nhi cười :
- Sửa soạn mắng người ta rồi đấy. Mà được người đẹp mắng thì kể cũng là khó  chứ có dễ đâu .
Chu Thất Thất nói :
- Ừ, để đó rồi tính… Trầm Lãng, anh kể tiếp đi, ra khỏi địa đạo rồi sao nữa ?
Trầm Lãng nói :
- Trong địa đạo quả thật là nguy hiểm. Cũng may tôi thoát được nhưng khi lên  đến cửa thì bị lệnh sư của Vương huynh phát giác. Vừa thấy bà ngồi trên miệng địa đạo,  tôi hết hồn định chắc sẽ không tránh khỏi cuộc quyết đấu.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 171
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com