Gã tiểu nhị lật đật nói:
- A...a...Vừa rồi chính tên Lưu Phương bán bánh mì ở đằng trước đây mang lại mà ...Hắn nói có người khách ăn mì bảo mang lại. Tôi có hỏi, nhưng hắn...
Chu Thất Thất gắt:
- Hắn nói sao ?
Gã tiểu nhị quýnh quáng:
- Dạ dạ...hắn không có nói gì cả ...Hắn quả thật là tên đui. Tên mù mắt bán mì ở đầu đường đó mà.
Bây giờ đến lúc Chu Thất Thất lại sửng sốt. Bộ dạng gã tiểu nhị thật làm cho người ta ai cũng dễ giận mà cũng vừa dễ tức cười...
Y như là hắn ngán Chu Thất Thất quá, hắn vừa nói vừa thụt lui đi tuốt...
Trầm Lãng mở thơ ra đọc:
- Có điều cơ mật trọng yếu. Sẽ gặp vào lúc canh ba.
Chu Thất Thất bước lại:
- Còn gì nữa ?
Trầm Lãng lắc đầu:
- Mười hai chữ không hơn không kém.
Chu Thất Thất cau mặt:
- Mà ai viết ?
Trầm Lãng lắc đầu:
- Không thấy đề tên, nét chữ cũng lạ hoắc.
Chu Thất Thất lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ, ai vậy cà ?
Con người của Chu Thất Thất đúng với câu bạo phát bạo tàn, giận cũng mau, mà nguội cũng lẹ. Bây giờ thì nàng đã quên tuốt chuyện hồi nãy rồi. Nàng lại ngồi sát bên Trầm Lãng, châu đầu vào đọc thơ.
Chữ của lá thơ lăn nhăn, nguệch ngoạc, nét to nét nhỏ không ngay ngắn gì cả. Chứng tỏ viết trong lúc vội vàng, có thể đứng ngoài đường viết cũng nên.
Chu Thất Thất cau mày:
- Chữ viết y như cua bò, tôi lấy chân viết còn đẹp hơn nữa ...đúng là con người lỗ mãng.
Càng tỏ ra mình đã biết quan sát sự vật tinh tế, Chu Thất Thất càng tỏ ra đắc ý...Nàng mong Trầm Lãng khen một tiếng, thế nhưng Trầm Lãng lại lắc đầu:
- Chưa chắc.
Chu Thất Thất trừng mắt:
- Sao chưa chắc ?
Trầm Lãng cười:
- Chưa chắc thì chưa chắc chư sao nữa.
Chu Thất Thất xí:
- Chẳng lẽ con người lịch sự lại đi viết chữ như thế này à ?
Trầm Lãng nói:
- Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng nét sắc lắm, con người thô lỗ dốt nát không biết được như thế đâu ? Cô xem nét chữ có gì hơi khác lạ không ?
Nhìn kỹ vào lá thơ, Chu Thất Thất tỏ vẻ Ẫnghiên cứuỮ:
- Không, không có gì ...à, mà có ...mỗi một nét đều hơi chênh về phía bên phải ...chữ nào cũng in như là bị gió bạt dữ lắm...
Trầm Lãng gật đầu:
- Đúng như thế.
Chu Thất Thất thắc mắc:
- Nhưng như thế nghĩa là sao ?
Trầm Lãng nói:
- Hắn lấy tay trái viết. Tay trái tay phải chữ tuy có khác nhưng nét thì vẫn giống nhau.
Chu Thất Thất cúi đầu suy nghĩ:
- Dùng tay trái viết, nghĩa là muốn cho người đọc không biết tự dạng, không biết đây là người quen ...Như vậy, chẳng những người này mình biết mặt mà lại cũng từng thấy nét chữ nữa. Hắn lại bảo người mù đưa thơ, thì quả là hắn có ý dấu mình rồi.
Trầm Lãng gật đầu:
- Có lẽ như thế.
Chu Thất Thất vẫn thấy kỳ:
- Hắn làm như thế tức là không cho mình biết hắn là ai ... Nhưng rồi canh ba hắn cũng phải đến phải gặp, mình cũng sẽ biết ngay vậy thì chuyện chi hắn phải làm như thế ?
Trầm Lãng cứ gục gặc đầu:
- Nhất định là phải có nguyên do...
Chu Thất Thất chợt vỗ tay:
- Đúng rồi, đây chắc chắn là cái kế kim thuyền thoát xác, dương đông kích tây rồi. Hắn làm như thế này để cầm chân mình ở đây, rồi hắn sẽ thừa cơ hành sự ở nơi khác.
Trầm Lãng nói chầm chậm:
- Nhưng nếu hắn không viết thơ này thì đêm nay mình cũng ở nơi này chứ đã định đi đâu ? Và nếu quả thế thì lá thơ này vô ích mà lại còn có hại.
Chu Thất Thất ngẩn ngơ:
- À há...cần gì phải làm như thế...
Ngưng một giây nàng gượng cười:
- Chuyện đã xảy ra rồi, theo dấu vết mà nghiệm thì không khó lắm nhưng chuyện chưa xảy ra thì đoán dễ sai lắm. Mà trong trường hợp đó sai một ly dám đi một dặm lắm.
Chu Thất Thất nói tiếp:
- Nhưng chính anh nói trong vụ này nhất định có nguyên do ?
Trầm Lãng gật đầu:
- Mỗi một chuyện đều phải căn cứ nhiều mặt mà xét đoán, cẩn thận chứng nghiệm từng ly từng tý mới được. Trong khi chưa có gì chứng thật, thì không ai có thể đoán được chính xác.
Chu Thất Thất hỏi:
- Như vậy nghĩa là anh đã có cách suy nghiệm khác ?
Trầm Lãng nói:
- Việc này cũng không chừng kẻ viết thơ này đang bị cường địch theo dõi nếu không chờ đêm khuya canh vắng thì không dám chường mặt ...cũng không chừng tay phải hắn đã bị thương, cho nên phải viết bằng tay trái.
Chu Thất Thất bật cười:
- Anh anh ...trái tim anh không biết có bao nhiêu lỗ tai. Chuyện người ta không nghĩ đến thì anh vẫn nghĩ đến được.
Trầm Lãng vẫn nói bằng một giọng dè dặt:
- Nhưng cách này thì có lẽ trước canh ba hắn còn cần có việc làm cấp thiết, cho nên thơ này buộc chúng ta phải ở lì nơi đây...Đến như chuyện gặp như thế nào, để làm chi thì thật là không làm sao đoán được.
Chu Thất Thất nói:
- Đã không thể đoán trúng thì đoán làm gì cho mệt.
Kim Vô Vọng nhìn đăm đăm ra cửa sổ:
- Canh ba cũng sắp tới nơi rồi...
Đôi mắt hắn cứ gắn chặt trên cửa sổ, ngồi không động đậy...
Chu Thất Thất có vẻ phục lắm, vì nàng không sao có thể ngồi im một chỗ...
Thình lình, cánh cửa sổ nghe khua một tiếng xà khá dài, rồi lửa phực cháy lên, bên ngoài ngọn lửa phần phật, và in như có người đứng thẳng...
Trầm Lãng đứng phắt lên, hai tay đẩy ra một lượt, hất cánh cửa sổ bị cháy văng ra xa, lửa chỉ còn liếm láp theo khung cửa...
Kim Vô Vọng nhấc lấy tấm chăn lao tới chụp tắt ngay..
Chuyện xảy ra thật thình lình, nhưng hai người ứng phó khá nhanh, khá tỉnh, không một chút gì lụp chụp. Chỉ trong nháy mắt chuyện đâu đã hoàn vào đó...
Trầm Lãng thấp giọng:
- Thất Thất ở lại trông chừng Phi Phi, tôi và Kim huynh theo dấu kẻ địch.
Tiếng nói vừa dứt thì Trầm Lãng đã thoáng qua cửa sổ...
Chu Thất Thất dậm chân:
- Lại Phi Phi nữa, chuyện gì cũng quên không nổi Phi Phi ...Sầm sầm cái đầu mà còn bảo coi chừng y như là em nhỏ ...Coi chừng nó rồi ai coi chừng tôi.
Nàng đứng vùng vằng và lăng tai nghe bên ngoài mà không thấy bóng dáng ai
cả...
Rõ ràng khi lửa bừng lên thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài, thế mà thoáng cái đã không có một tiếng động...
Trầm Lãng nói:
- Người này thân pháp nhanh lắm.
Kim Vô Vọng hất tay:
- Rượt theo...
Hai người song song sau trước phóng mình vào đêm tối...
Trời đêm mù mù ánh tuyết, không làm sao phân biệt được dấu chân...
Nhưng con người ấy khinh công cao lắm, có lẽ cũng không chừa lại một dấu vết nào...
Kim Vô Vọng đang ngon trớn thình lình Trầm Lãng kéo tay dừng lại, nói lớn:
- Người này đến tuy không được minh bạch, nhưng chúng ta cũng không bị tổn thất nào, chuyện chi phải theo làm chi cho mệt...
Và chàng thấp giọng nói luôn:
- Coi chừng kế điệu hổ ly sơn.
Kim Vô Vọng chớp mắt nói:
- Phải rồi, chúng ta trở về.
Và rồi cũng thấp giọng nói luôn:
- Tôi về, anh theo.
Trầm Lãng gật đầu, thụp mình xuống ẩn sau gốc cây to...
Chàng nghĩ người này thân pháp dù có nhanh cũng không quá như thế, nhất định hắn ẩn đâu đó để thi hành độc kế. Nếu theo, tất sẽ lâm vào nguy hiểm, không bằng tương kế tựu kế, cứ ẩn nơi này, hắn nhẫn nại không được tất sẽ bị lộ ra...
Nhưng, cờ gặp tay cao, Trầm Lãng cơ trí, kẻ ấy càng không ngu ...Hắn không bị mắc bẫy, hắn vẫn ẩn mãi không ló ra...
Trầm Lãng cố dằn, hắn cũng dằn không kém ...Cứ chịu mãi như thế gần suốt nửa canh, bốn phía vẫn cứ êm rơ...
Kim Vô Vọng về tới khách điếm, cũng vẫn không có gì động tĩnh ...Ánh sáng ngọn đèn vẫn le lói chiếu hắt ra cửa...
Chu Thất Thất vẫn ngồi lấy tuyết đắp cho hình nhân...
Người khác đắp tuyết, thì đắp những con người mập mạp, y như ông Phật Di Lặc, Chu Thất Thất thì trái với thói thường ấy, nàng đắp người tuyết cao mà ốm lòng khòng, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đổ xuống ngay.
Mặt nàng bóng lên vì lạnh, xem y như quả đào non, hai tay thoăn thoắt khôn ngừng, nàng đang nắm cái đầu người tuyết, nàng đang vỗ vỗ hai gò má...
Kim Vô Vọng đi đến bên mà nàng vẫn không hay, miệng nàng cứ lảm nhảm: “cái miệng này nhé...cái môi này nhé…” và tay thì cứ nắn luôn...
Kim Vô Vọng đằng hắng một tiếng...
Chu Thất Thất giật mình quay laị cười:
- Anh này, làm hết hồn...
Và nàng ngó quanh rồi hỏi:
- Anh trở lại hồi nào vậy ? Hắn ...hắn đâu ?
Kim Vô Vọng nói:
- Còn đang tìm kiếm.
Chu Thất Thất nói:
- Anh lầm, hắn về rồi...
Nàng sặc cười, chỉ hình tuyết và nói luôn:
- Ngó coi, không phải hắn đứng đó à ? Bị tôi đánh nãy giờ muốn chết ...xem xem, hắn không cục cựa, cứ ngó tôi cười hoài.
Nàng nhìn sững người tuyết một lúc rồi cúi mặt thở dài:
- Giá mà Trầm Lãng ngoan ngoãn thế này thì tốt biết bao nhiêu.
Kim Vô Vọng cũng nhìn sững nàng, vẻ mặt lạnh lùng của hắn như cảm thông thương xót...
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng:
- Hồi nãy giờ ở đây có động tịnh gì không ?
Chu Thất Thất lắc đầu:
- Không nghe thấy gì cả.
Kim Vô Vọng nói:
- Tôi đến sát bên mình mà còn không nghe, trong phòng nếu có biến cố thì làm sao mà biết được. Tại làm sao cô laị không giữ trong phòng ?
Chu Thất Thất cự lại:
- Giữ cái gì trong đó ? Bảo tôi làm a hoàn cho Phi Phi à ? Ở bên giường hầu cho nó ngủ, đắp mền cho nó à ?
Kim Vô Vọng không nói, bỏ đi vào trong...
Chu Thất Thất lầm bầm:
- Làm gì mà hung hãn dữ vậy ? Có phải tại hôm đó ...hôm đó...à...à ...thiệt tôi cũng không phải, hôm đó thật là không phải...
Kim Vô Vọng phóng vô cửa sổ, bỏ Chu Thất Thất đứng trơ trơ một mình buồn bã...
Nàng nói lầm thầm một hơi rồi vùng chảy nước mắt...
Thình lình, nghe tiếng Kim Vô Vọng kêu thất thanh:
- Không xong rồi.
Chu Thất Thất phóng vào hớt hãi:
- Cái gì vậy ?
Kim Vô Vọng mở toang cửa phòng Bạch Phi Phi, gương mặt hắn rắng lại như thép nguội, giọng hắn hằn học:
- Cô xem đi.
Trên chiếc giường nhỏ mền gối xốc tung, cửa sổ phòng mở hoác, tưng cơn gió ập vào ngọn đèn phụt lên phụt xuống gần muốn tắt...
Một chéo mền rơi lòng thòng vào lò than ở dưới giường sắp cháy...đôi đũa gắp than rớt dựa bên lò...
Bạch Phi Phi biến mất.
Chu Thất Thất kinh hoảng:
- Bạch Phi Phi đâu ? Đi đâu rồi....
Kim Vô Vọng hơi bực:
- Hỏi cô mới đúng chứ.
Chu Thất Thất dậm chân:
- Con quỉ nhỏ, không biết đi đâu ? Muốn đi đâu, muốn làm gì cũng phải nói một tiếng chứ...
Và nàng vụt kêu inh ỏi:
- Phi Phi… Phi Phi ơi...
Kim Vô Vọng nói:
- Đừng có kêu, vô ích.
Chu Thất Thất nói:
- Kêu nó nghe nó về...
Kim Vô Vọng nói xẳng:
- Cô đang lừa người, hay cô tự lừa cô ? Xem cửa sổ, xem giường mền lộn tung lên thế này, không biết sao ? Bộ cô ấy tự đi à ?
Chu Thất Thất đi sát lại giường nhìn xem quanh quất rồi ngồi phịch xuống lầm
bầm:
- Không phải nó tự đi ...nghĩa là bị người ta bắt...ai ? Ai bắt nàng....Tại làm sao
bắt nàng ?
Kim Vô Vọng làm thinh, đôi mắt sáng quắt nhìn bốn phía...
Chu Thất Thất chảy nước mắt thì thầm:
- Làm sao bây giờ ? Làm sao ? Nàng yếu đuối mà lại rơi vào tay kẻ khác ...không biết họ định làm gì ?
Kim Vô Vọng nói:
- Bây giờ thì lo, sao bình thường không đối xử tốt với người ta một chút ?
Chu Thất Thất nghẹn ngào:
- Tôi ...tôi ...cũng không hiểu tại sao ...Tuy đối với nàng như thế, nhưng nàng bị bắt đi, tôi đau lòng lắm...
Kim Vô Vọng im lặng một lúc rồi nói chầm chậm:
- Tôi đã từng nói với cô, lòng cô tuy rất tốt, chỉ tiếc vì...
Miệng tuy nói nhưng mắt Kim Vô Vọng cứ láo liêng, và thình lình hắn bước lại sát giường, đưa tay nắm lấy một vật...
Chu Thất Thất hỏi:
- Cái gì vậy
Kim Vô Vọng không nói, cứ nhìn chăm chú vật trên tay, sắc mặt càng lúc càng dễ sợ...
Và hắn vụt nắm tay lại nói bằng một giọng dữ dằn:
- Nó, nó nữa.
Chu Thất Thất trố mắt:
- Ai ?
Kim Vô Vọng nghiến răng:
- Kim Bất Hoán.
Chu Thất Thất đứng bật lên:
- Nó ? Đúng là nó à ?
Kim Vô Vọng buông nắm tay ra, rớt xuống một mảnh vải rách...
Chu Thất Thất dậm chân:
- Đúng rồi, đúng tên ác tặc đó rồi, đây đúng là mảnh vải của chiếc áo rách mà hắn thường mặt ...Chắc là Bạch Phi Phi giẫy giụa dữ lắm, nên mới rách văng ra đây.
Kim Vô Vọng cứ đăm đăm ra cửa sổ, đôi mắt trừng trừng như muốn lồi hẳn ra ngoài, răng nghiến nghe ken két...
Chu Thất Thất muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dạng Kim Vô Vọng nàng đâm ngán, nín luôn...
Kim Vô Vọng nói qua kẽ răng:
- Tại tôi ...Tại tôi tha hắn ...Nếu không thì không có nạn này.
Chu Thất Thất nói:
- Chính là tại tôi ...tại tôi
Kim Vô Vọng thét lên:
- Đừng nói gì nữa cả.
Chu Thất Thất nín khe...
Nhưng chỉ một lúc, nàng nín lâu không được:
- Anh đừng nóng, đợi Trầm Lãng về tới chúng ta nghĩ cách cứu Phi Phi...
Kim Vô Vọng vùng vằng:
- Đây là chuyện thuộc về tôi, tại tôi, còn đợi Trầm Lãng gì nữa ...Cô nói lại giùm, trong vòng ba ngày, nếu tôi không bắt được Kim Bất Hoán tôi thề sẽ không làm người nữa.
Tiếng chưa dứt hẳn, Kim Vô Vọng đã phóng mình qua cửa sổ.