watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
06:43:1030/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 21-40 - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 40



Hồi 30-2

Chu Thất Thất cúi đầu tức tưởi…
Trầm Lãng hỏi :
- Tôi không thể cứu Thất Thất, để Thất Thất phải chết ở đây, Thất Thất có trách  tôi không ?
Chu Thất Thất lau nước mắt nhìn chàng :
- Làm sao lại trách anh ? Nếu tôi phải chết bây giờ thì cũng đâu phải tại anh ?
Và nàng lại nở nụ cười khô héo :
- Huống chi, nếu được chết chung một chỗ với anh thì là một điều thoả mãn nhất  của tôi rồi .
Trầm Lãng buồn buồn :
- Nhưng tuổi Thất Thất còn nhỏ… Thất Thất còn…
Chu Thất Thất đập tay xuống giường gắt lên :
- Phải rồi, tuổi tôi còn nhỏ, tôi không muốn chết… Tôi muốn được cùng anh sống  hoài ở đây, không cần gì nữa hết, nhưng …
Nàng vụt nín thinh…
Vì đột nhiên cảm thấy nội lực mình khôi phục lại, nàng đập tay xuống giường có  tiếng dội khá lớn…
Nàng mừng quá nói lờn :
- A … thứ thuốc mê này không giống như lần trước, sức thuốc lần lần tan mất,  ngay bây giờ tôi có thể cử động được rồi .
Nhưng nàng lại buồn buồn :
- Bây giờ thì quá muộn rồi… có cử động được cũng chẳng làm gì được nữa…
Lặng thinh một lúc lâu, nàng lại nói :
- Dù sao cũng cảm ơn trời phật để cho tôi có thể cử động được trong lúc này…
Trầm Lãng hỏi :
- Nhưng như thế cũng có ích chi ?
Chu Thất Thất cúi mặt e thẹn :
- Biết rằng chúng ta không thể thoát được, nhưng khoảng thời gian trước khi chết  vẫn là thì giờ cũng chúng mình .
Giọng nàng hơi run run, nhưng không phải trạng thái sợ sệt mà là trạng thái của  người thiếu nữ quyết định trao gởi cả đời mình cho người yêu.
Trầm Lãng cắn môi :
- Thất Thất …
Nhưng Thất Thất đã quàng tay qua cổ chàng… một sức mạnh kỳ diệu của ái ân  đã làm cho Trầm Lãng xiêu lần và cùng nàng ngã xuống chiếc giường êm ấm…
Chu Thất Thất nói sát vào môi chàng :
- Hiểu không ? Ngu, anh ngu đáng thương của em… Trong giờ phút cuối cùng này,  tất cả những gì của em là của anh tất cả .…
Cả hai cùng im lặng, họ gởi hồn vào biển ái nguồn ân.
Trong khoảng khắc thiêng liêng nhất của đời người, cho dù trước khi chết họ cũng  không bị một ngoại cảnh nào chi phối…
Họ đắm mình trong vũ trụ yêu đương, một vũ trụ mà không có một bóng người  nào khuấy nhiễu, họ chỉ còn mơ màng lắng nghe nhịp tim cùng hoà một điệu đàn…
Yêu là tự nguyện hiến dâng, sẵn sàng thu nhận. Trầm Lãng và Chu Thất Thất đã  đi đến tận cùng của yêu đương… Chỉ còn một chút nữa thôi là họ sẽ ràng buộc suốt  đời…
Và cuối cùng, phút ấy cũng sắp đến, bàn tay của Trầm Lãng rời cổ nàng và lần  lần xuống thân nàng …
Đang lúc đê mê vì lửa yêu đương, Chu Thất Thất chợt lặng im…
Bàn tay của Trầm Lãng vừa đụng đến chân nàng, nàng chợt cảm thấy xao động lạ  thường, nhưng sự xao động đó lại vô cùng quen thuộc.
Chu Thất Thất vụt cắn mạnh vào môi Trầm Lãng và co chân đạp thốc lên…  Trong lúc bất phòng Trầm Lãng ngã xuống giường, chàng lồm cồm chỏi dậy kêu lên :
- Thất Thất, điên rồi à ?
Chu Thất Thất vùng dậy nghiến răng :
- Ngươi không phải là Trầm Lãng.
Trầm Lãng trố mắt :
- Cô điên rồi à ? Tôi không phải là Trầm Lãng thì là ai ?
Chu Thất Thất trầm giọng :
- Súc sinh, ác tặc… Ngươi là loài vô sỉ, là loài trâu chó… Ta biết ngươi không  phải là Trầm Lãng .
Trầm Lãng ngơ ngác :
- Chứ là ai ?
Chu Thất Thất nghiến răng :
- Vương Lân Hoa. Ngươi là ác tặc, ngươi là súc sinh. Hừ, may mà ta biết, nếu  không đời ta đã ô uế rồi... Nếu không, thật là oan cho Trầm Lãng .
Trầm Lãng cười ngơ ngẩn :
- Tôi là Vương Lân Hoa ?
Chu Thất Thất giận dữ :
- Vương Lân Hoa, ngươi hạ độc kế để hại ta... Ngươi lừa ta để đoạt tiền, ngươi còn  muốn lừa ta để đoạt trinh tiết của ta nữa. Nhưng ngươi thất bại ....
Trầm Lãng hỏi :
- Tôi mà lại lừa cô ?
Chu Thất Thất trừng mắt :
- Tuy ngươi tự biết thuật dịch dung của ngươi giỏi, nhưng ngươi cũng thừa biết ta  và Trầm Lãng đã gần gũi nhau nhiều, cho nên ngươi dàn cảnh gần ta trong bóng tối u  ám, để cho ta khó nhận ra... Nhưng ngươi vẫn không làm được như ý muốn .
Nàng nghiến răng kèn kẹt và nói tiếp :
- Ngươi không nhái được giọng nói của Trầm Lãng, nên làm bộ bị giam cầm hành  hạ cho khan tiếng... Hừ, sau khi dị dung không thể cười mỉm miệng được cho nên luôn  luôn làm bộ trầm trầm buồn bã, nhưng ngươi lầm, ta và Trầm Lãng đã từng gặp nguy cơ,  miệng hắn vẫn luôn luôn mỉm cười, không lúc nào mà hắn không cười được .
Trầm Lãng gặn lại :
- Thật à ?
Chu Thất Thất gằn gằn :
- Còn nữa, ngươi đã lên khỏi miệng hầm là có thể thoát được, nhưng ngươi không  chịu thoát, ngươi chờ ta lại sức...
Trầm Lãng hỏi :
- Còn gì nữa ?
Chu Thất Thất hừ hừ hai ba tiếng :
- Gã mặt chó có muốn cho ngươi uống nước thì sao không dùng dây mà dùng cây ?  Nói là trúc nhưng lại dùng khúc gốc thật lớn, thật cứng, như vậy nghĩa là ngươi đã sắp  sẵn rồi...
Trầm Lãng cười :
- Còn gì nữa không ?
Chu Thất Thất nghiến răng :
- Ác tặc, ngươi lừa tiền ta còn chưa đủ sao ? Hừ, ngươi còn muốn chiếm thân ta  nữa ? Ngươi chê dưới hầm không tốt, ngươi lừa ta đến đây cho có giường nệm... Khốn  kiếp, súc sinh .
Trầm Lãng cười :
- Đúng, hầm giam ẩm ướt quá, nơi đó làm sao có hứng thú được ? Cho nên ta  phải đưa nàng đến đây cho địa thế tốt hơn chứ sao...
Cho đến bây giờ , giọng nói của hắn mới trở lại giọng nói bình thường của Vương  Lân Hoa : Hắn đã hoàn toàn thừa nhận .
Chu Thất Thất mắn lớn :
- Ác tặc, súc sinh, tâm địa của ngươi hãy vứt cho chó ăn đi. Ngươi tưởng sau khi  chiếm được ta rồi ngươi sẽ tìm cách đào thoát, khiến cho ta hận Trầm Lãng, tìm Trầm  Lãng báo thù, như vậy ngươi không ra tay mà vẫn giết được Trầm Lãng, phải không ?
Vương Lân Hoa cười :
- Phải, nhất cử lưỡng tiện mà, hiểu chưa ?
Chu Thất Thất cười gằn :
- Trừ tâm địa súc sinh của ngươi ra, còn ai mà có thể nghĩ mưu kế hiểm độc ấy  nữa. Khắp thiên hạ có lẽ không làm sao tìm được một người mà lòng dạ heo chó như  ngươi .
Vương Lân Hoa cười :
- Nhưng tôi còn có một việc hơi khó hiểu...
Không đợi Chu Thất Thất nói, hắn nói tiếp :
- Cái diệu kế của tôi đã lừa được cô khá lâu, tại làm sao đột nhiên cô lại biết ?
Chu Thất Thất nghiến răng :
- Chỉ vì ...
Nàng hơi ngập ngừng rồi vụt thét lên :
- Ngươi không cần biết tại sao ta hiểu, chỉ cần biết ngươi không làm sao lừa ta  được mãi là đủ rồi .
Thật ra chẳng những Vương Lân Hoa lờ mờ không biết mà chính nàng cũng rất  khó nói...
Nguyên khi nàng và “Trầm Lãng giả“ đang say sưa trong tình âu yếm, lúc gần đến  mức độ khởi đầu cho việc trao thân, nàng cảm thấy bàn tay mò mẫm của đối phương  sao quá quen thuộc... đó là lối “khởi động của Vương Lân Hoa đã làm khi nàng bị giam  giữ dưới địa đạo ở Lạc Dương thành ...
Và trong đường tơ kẻ tóc của cuộc đời, nàng vùng thức khá mau, nàng khám phá  hành động của Vương Lân Hoa ...
Thật là may, chỉ một chút xíu nữa thôi, cuộc đời trong trắng của cô gái bị hoen ố...  cái may đó là do cảm giác cực kì nhạy bén của nàng ...
Nàng còn đang bàng hoàng nửa sợ nửa mừng vì kịp thời khám phá thì Vương Lân  Hoa đốt đèn lên.
Hắn đứng ở đầu giường, quả thật diện mạo dị dung đến tám phần giống Trầm  Lãng, chỉ có đôi mắt, đôi mắt hiểm ác và dâm loạn...
Chu Thất Thất kéo chăn quấn kín thân mình, nàng nghiến răng không ngó Vương  Lân Hoa ...
Vương Lân Hoa cười :
- Cô rất thông minh, cái thông minh của cô đã ra ngoài dự liệu của tôi, nhưng bây  giờ cô tưởng tất cả cô đều biết hết sao ?
Chu Thất Thất nói :
- Còn cái gì ta không biết, ta …
Thình lình như nhớ ra một cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn chăm bẳm vào đôi mắt  của Vương Lân Hoa , đôi mắt thâm độc và ác hiểm, nàng thét lên :
- À… chính đôi mắt đó… đôi mắt đó…
Vương Lân Hoa hỏi :
- Sao ?
Chu Thất Thất run vì tức giận :
- Ngươi, chính ngươi là người giết Hùng Miêu Nhi… Ngươi giả dạng thương  buôn… chính là ngươi .
Vương Lân Hoa cười ha hả :
- Đúng, dung mạo của tên ác ma đang ám ảnh trong trí cô đó là môn nhân của  Sơn Tả Tư Đồ, tại sao ta lại không làm như thế ? Dị dung thuật của dòng họ Tư Đồ tuy  xảo diệu nhưng làm sao qua nổi Vương Lân Hoa chứ .
Chu Thất Thất hét lên :
- Ác tặc, súc sinh.
Vương Lân Hoa càng cười lớn hơn nữa :
- Cô bé, tuy cô thông minh, thế mà cô lại không biết gì cả, cô có muốn ta nói cho  nghe sự việc từ đầu không ?
Chu Thất Thất tức lắm, nàng nói hơi run :
- Nói… nói đi…
Vương Lân Hoa cười :
- Nhân tiện đi ngang qua cánh đồng hoang đó, tôi chợt thấy Kim Vô Vọng và Lý  Trường Thanh. Tôi biết họ nhưng làm sao họ nhận ra tôi được ? Tôi bèn xen vào gạ  chuyện…
Chu Thất Thất hỏi :
- Họ bằng lòng ngừng tay để nói chuyện với ngươi à ?
Vương Lân Hoa đưa một ngón tay :
- Chỉ một câu đầu tôi đã thuyết phục được họ ngay.
Chu Thất Thất trợn mắt :
- Ngươi đã nói về Trầm Lãng ?
Vương Lân Hoa cười :
- Một lần nữa cô đoán đúng. Tôi cũng làm dáng điệu đang đi tìm Trầm Lãng để  thanh toán, tự nhiên họ dễ dàng thân cận với tôi. Tôi bèn chỉ họ đến nơi này, tự nhiên  đến ngôi đình dưới lưng chừng núi họ sẽ bằng con đường bí mật làm mất dấu chân,  báo hại cô và Hùng Miêu Nhi hoang mang tột độ…
Thật đúng đây là một chuyện mà Chu Thất Thất không ngờ, tính hiếu kỳ thúc  giục nàng hỏi một cách nôn nóng thường lệ :
- Tại làm sao họ lại nghe ngươi như thế ?
Vương Lân Hoa cười :
- Bởi vì họ đang cần tôi giúp để đối phó với Trầm Lãng … Bởi vì họ nhận tôi là  nhân nghĩa anh hùng, mà Trầm Lãng là ác tặc.
Nói tới Trầm Lãng là Chu Thất Thất đâm tức :
- Ngươi chết, ngươi sẽ lọt tròng con mắt ngươi ra.
Vương Lân Hoa phớt tỉnh :
- Từ trong cửa miệng của họ, tôi truy ra là cô cũng có lãng vãng ở vùng này, và  sau đó thì quả thật cô và con mèo ngu đã tới.
Hắn cười một tiếng rồi nói tiếp :
- Lúc bây giờ tôi mới biết bên ngoài cô làm bộ đàng hoàng nhưng bên trong thì  lãng mạn quá sức, vì cô đeo sát tên Hùng Miêu Nhi và không chừng cũng đã… có  chuyện với hắn rồi nữa…
Chu Thất Thất giận dữ :
- Khốn nạn, ta với Hùng Miêu Nhi trong tình bạn đường đường chính chính, chỉ  có ngươi… chỉ có cặp mắt dơ dáy của ngươi mới thấy chuyện dơ dáy như thế .
Như không thèm nghe tiếng chửi của nàng, Vương Lân Hoa cứ nói :
- Cô với Hùng Miêu Nhi tay nắm tay dắt nhau đi trước, thì tôi theo hút bên sau,  đến lúc thấy hai người lên núi, tôi mới nảy sinh diệu kế hoá trang thành tên “ác ma”  trong trí tưởng của cô, và sau đó thì như cô đã biết, gã Hùng Miêu Nhi đã thành một  đống thịt… Không sao, được người đẹp chiếu cố nếu thành quỉ cũng là thứ quỉ “no”…  Chẳng oan uổng gì đâu .

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 217
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com