watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
11:22:5511/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 21-40 - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 40

 


Hồi 31-2

Nhìn theo vóc dáng yểu điệu của cô bé, Chu Thất Thất cười gằn :
- Phi Phi, hừ ... sao gọi nghe thân thiết quá .
Trầm Lãng thở dài :
- Nàng là cô gái nhỏ đáng thương, sao Thất Thất đối đãi với nàng như thế ? Nàng  cơ khổ lênh đênh không nơi nương tựa, chẳng lẽ tôi bỏ không nghĩ tới sao ?
Chu Thất Thất nói mát :
- Phải rồi, nàng dễ thương, nàng đáng thương ... còn tôi chắc không đáng thương  chút nào cả. Nàng cơ khổ lênh đênh, không nơi nương tựa, còn tôi, tôi nhiều chỗ nương  tựa lắm, tại làm sao anh lại không bỏ mặc tôi ?
Trầm Lãng nói :
- Dù sao, cô ...
Chu Thất Thất cướp lời :
- Ừ, phải rồi, anh luôn luôn biện hộ cho nàng, luôn nghĩ đến nàng, sao anh còn  đến cứu tôi làm gì ? Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh cả .
Trầm Lãng tặc lưỡi :
- Thôi, được rồi, cứ kể như tôi sai đi. Tôi ...
Chu Thất Thất vụt sa vào lòng chàng nức nở :
- Không, không ... anh không có sai ... tôi mới sai. Nhưng ... tôi ghen ... tôi ghen  thật ... tôi không có cách gì cả ... tôi thật không có cách gì cả .
Hùng Miêu Nhi đâm ngơ ngẩn, hắn lẩm bẩm :
- Hừ, thật là lạ ... lạ quá ...
Chu Thất Thất quay lại trừng mắt :
- Nói cái gì ?
Hùng Miêu Nhi đâm hoảng, gượng cười :
- Tôi nói Trầm huynh luôn nghĩ đến cô, bởi vì nếu không thì sao lại dám mạo  hiểm đến đây cứu cô ?
Chu Thất Thất vụt cười, mặt nàng nước mắt chàm ngoàm :
- Thật hả ?
Hùng Miêu Nhi cúi mặt :
- Tôi nói dối cô làm gì .
Chu Thất Thất cười và giật giật áo Hùng Miêu Nhi :
- Anh thật tốt ghê .
Và nàng quay qua Kim Vô Vọng nói luôn :
- Còn Kim huynh nữa ... hai anh đều tốt với tôi quá. Nếu hai anh mà chết tôi sẽ  đau lòng lắm ... a ... phải rồi, tôi quên, hai người làm sao mà thoát hiểm được ?
Kim Vô Vọng vẻ mặt vẫn lạnh ngắt. Hắn là một con người nhiều nghị lực, tất cả  tình cảm đều chế ngự tận trong lòng, không bao giờ cho lộ ra ngoài mặt.
Hắn nói thật chậm :
- Cô đi rồi, tôi bị bốn người họ bao vây. Trầm huynh tới kịp cứu tôi đi. Bốn người  quả đã không theo kịp mà cũng không nhận được mặt Trầm huynh ...
Chu Thất Thất hỏi :
- Còn gì nữa ?
Kim Vô Vọng lắc đầu :
- Không có gì nữa cả .
Chu Thất Thất mở tròn đôi mắt :
- Ủa ... chỉ đơn giản thế thôi ư ?
Trầm Lãng mỉm cười :
- Thật sự thì như vậy, song cũng không phải giản đơn như vậy, chỉ có điều những  tiểu tiết thì Kim huynh không có nói. Vả lại cũng không cần phải nói.
Chu Thất Thất cười :
- Không nói thì tôi đoán.
Và nàng líp híp mắt lại nói một mình :
- Này nhá, trận đấu lúc đó gay lắm ... Kim Bất Hoán thì cứ luôn mồm chửi ó  lên ...Kim huynh đã đổ mồ hôi ướt mình sắp sửa bại tới nơi ... Ngay lúc đó, Trầm huynh  đến ... đánh ra một loạt chưởng, làm cho họ xinh vính ... và ... và mang Kim huynh đi,  đám đó hoảng hồn, mà cũng không theo kịp ...
Nàng mở mắt mỉm cười :
- Có phải thế không ?
Trầm Lãng cười :
- Thật đúng như thấy tận mắt .
Chu Thất Thất nhăn nhăn mặt :
- Nhưng sau đó làm sao tôi nghĩ không ra .
Trầm Lãng nói :
- Ban đầu không rõ sự tình, tôi định cứu Kim huynh đi rồi thôi, không muốn cho  họ thấy mặt. Nhưng sau đó lại biết họ muốn đi tìm tôi, và biết chuyện đám Triển Anh  Tòng chết, do đó tôi và Kim huynh cùng trở lại gặp họ. Không ngờ họ đi xa rồi, nên tôi  và Kim huynh theo dấu đến đây.
Chu Thất Thất hỏi :
- Thế anh có thấy tôi và Hùng Miêu Nhi không ?
Trầm Lãng cười :
- Tự nhiên là thấy ... dấu chân. Tôi với Kim huynh nghiên cứu thật kỹ mới đoán  ra, nhưng doán ra rồi lại càng nóng lòng lo lắng...
Chu Thất Thất mở to mắt :
- Thật à ? Anh lo lắng cho tôi thật chứ ?
Trầm Lãng tránh không trả lời, mà cứ tiếp :
- Sau khi tôi và Kim huynh lên núi, dấu chân vụt biến mất, nửa đường chỉ còn lại  dấu chân của cô và Hùng huynh. Theo riết đến bìa vực sâu, dấu Hùng huynh lại mất.  Còn dấu của cô thì đánh một vòng tròn rồi cũng mất, thay vào đó là một dấu chân khác  đi lên núi.
Chu Thất Thất nghiến răng :
- Tôi bị tên ác độc đó bắt đi .
Trầm Lãng kể tiếp :
- Lúc đó, tôi cũng đoán là như thế, nhưng Hùng huynh thì quả thật khó hiểu. Do  đó, tôi quyết định phải xuống vực sâu.
Chu Thất Thất trố mắt :
- Ý, xuống dưới à ? thật là nguy hiểm .
Hùng Miêu Nhi thở dài xen vô :
- Đúng lắm, phía dưới đáy vực nguy hiểm lắm, cái đó tôi biết rất rõ, đáng lý  Trầm huynh không nên mạo hiểm cứu tôi như vậy.
Chu Thất Thất lắc đầu lia :
- Không, không phải ý tôi như thế .
Nàng hơi ửng mặt và không nói nữa ...
Vì nàng chợt nhớ Hùng Miêu Nhi đã vì mình nên mới lọt xuống vực ... Bây giờ  hắn lại được thoát ra từ cái chết mà nàng lại nói một câu quá vô tình.
Nàng vừa thẹn vưa giận trách mình, nước mắt vụt trào ra.
Hùng Miêu Nhi không nhìn nàng, mà cứ nói tiếp :
- Lúc rơi xuống, tôi nghe cô la trên bờ vực, tôi nóng nảy biết bao, nhưng không  làm sao lên cứu được. Sau cùng bị tảng đá rơi xuống ... à, cũng may, nhờ những đá  nhọn theo thành vực đỡ hớt, nếu không thì tôi đã dập thây rồi. Tuy vậy, tôi cũng không  làm sao lên được, chỉ đeo một sợi dây mây để mà chờ chết, vì đeo tòn ten giữa khoảng  không, nên tôi không dùng sức được.
Trầm Lãng lắc đầu tỏ vẻ còn kinh sợ :
- Cũng may, sợi dây mây khô giòn lắm, nếu Hùng huynh dùng sức thì nguy hiểm  vô cùng ...
Càng nghe, Chu Thất Thất càng chảy nuớc mắt.
Hùng Miêu Nhi kể tiếp :
- Ban đầu thì tay tôi nghe như gân cốt đều đứt ra, sau cùng tê cứng cả thân mình,  óc cũng bắt đầu choáng váng, rất nhiều lần tôi định buông tay cho đỡ khổ thân mình,  lúc đó thật chết còn sướng hơn gì hết, nhưng tôi vẫn không buông, tôi không chết chỉ  vì ... vì ...
Hắn cắn môi không nói nữa.
Chu Thất Thất khóc òa :
- Thật tôi hại anh ... thật tôi không phải với anh ...
Hùng Miêu Nhi ngẩn ngơ một phút, rồi mỉm cười :
- Đâu có gì mà cô nói thế . ...
Hắn càng nói bình thản chừng nào, Chu Thất Thất càng đau khổ :
- Thật tình, tôi lúc đó muốn nhảy xuống vực cùng chết với anh ... vì tôi đã hại  anh, tôi chỉ chết mới vơi được đau đớn .
Hùng Miêu Nhi chợt quay mặt chỗ khác, không muốn cho ai thấy mặt mình,  nhưng qua đôi vai hơi rung, tố cáo sự cảm động vô cùng của hắn.
Trầm Lãng thở dài và nói lại chuyện lúc đó :
- Khi đã quyết định xuống vực, tôi dùng dây buộc vào mình, xuống đến nửa  chừng thì thấy Hùng huynh, lúc đó Hùng huynh gần như đã ngất rồi, nhưng khi tôi xốc  Hùng huynh lên thì câu nói thứ nhất của Hùng huynh là bảo tôi phải tìm cách cứu cô.
Chu Thất Thất run rẩy ngồi bẹp xuống.
Trầm Lãng kể tiếp :
- Thế là ba người chúng tôi theo dấu lên núi. Vào đến gian nhà này gặp ngay Kim  Bất Hoán và Liên Thiên Vân, bọn này chế ngự họ liền và rất may là Phi Phi phát giác  chuyện lạ ở trong này, chúng tôi hủy ống khóa vô đây...
Chu Thất Thất hỏi :
- Còn tên ác quỷ Vương Lân Hoa ?
Kim Vô Vọng lạnh lùng :
- Hắn làm sao chạy thoát được ?
Hùng Miêu Nhi quay lại cười lớn :
- Cái thằng khốn nạn đó quả là đứa gian ngoan, khi thấy Trầm huynh hắn liền  nói : “Trầm Lãng thật đến, Trầm Lãng giả xin bó tay chịu trói vậy”. Hắn biết không  đánh lại mà chạy cũng không khỏi, cho nên hắn chịu trói thật tình.
Trầm Lãng cười :
- Thấy như thế, tôi cũng không muốn chiết nhục hắn, tôi mời hắn lại ngồi chung  với Kim Bất Hoán. Và hắn cũng được một cái là hỏi đâu đều đáp thật đó cả .
Chu Thất Thất trố mắt :
- Như vậy chuyện đầu đuôi anh đều biết cả rồi à ?
Trầm Lãng gật đầu :
- Biết hết .
Chu Thất Thất kêu lên :
- A ... tôi ...
Nàng chợt nhớ trước giờ hôn mê ... và nàng cúi mặt xuống bây giờ quần áo nàng  đã chỉnh tề ... bất giác nàng ngẩng mặt lén liếc ba người.
Như đọc được thắc mắc của nàng, Trầm Lãng nói :
- Cũng may, có Phi Phi lo liệu cho cô cả.
Chu Thất Thất ngửng mặt, nghiến răng :
- Tên ác độc đó, tên khốn nạn đó ... à, mà anh có điểm huyệt hắn chưa ?
Trầm Lãng cười :
- Tôi làm sao nỡ đối xử với hắn như thế ?
Chu Thất Thất hỏi dồn :
- Thế có trói hắn lại không ?
Trầm Lãng lại cười :
- Lý Trường Thanh, Thiên Pháp đại sư đều là tiền bối anh hùng, Kim Bất Hoán  cũng là bậc thành danh, kể cả Vương Lân Hoa tôi cũng không thể vô lễ như thế.
Chu Thất Thất hớt hãi :
- Trời ơi, không trói không điểm huyệt mà anh lại bảo Phi Phi coi chừng họ thì ...  chẳng lẽ anh muốn cho họ thoát bằng cách đó sao ?
Trầm Lãng mỉm cười :
- Không sao đâu, tôi tạm thời nhớ một ít “Thần Tiên Nhất nhật Tuý” cho họ mỗi  người một tí, nghĩ rằng họ không thể đi đâu .
Đã từng biết qua mùi vị Thần Tiên Nhất Nhật Tuý, tự nhiên Chu Thất Thất biết  rất rõ, nàng rất yên tâm ... Và nàng nghiến răng lẩm bẩm :
- Vương Lân Hoa, ngày báo ứng của ngươi đã đến rồi .
Vừa nói nàng vừa bước lẹ ra ngoài.
Bọn Trầm Lãng theo sau.
Chu Thất Thất vừa ra khỏi cửa chợt nghe phía ngoài có tiếng rú lên.
Cả bọn lật đật chạy tuôn ra, và họ đều khựng lại sững sờ.
Lý Trường Thanh, Liên Thiên Vân, Thiên Pháp đại sư, Lãnh Ịại và Kim Bất Hoán  hãy còn ngã nghiêng trên ghế, chỉ riêng Vương Lân Hoa đã đứng dậy và đang cắp lấy  Bạch Phi Phi, vẻ mặt cô bé hoảng hốt tái xanh.
Thấy bọn Trầm Lãng, Vương Lân Hoa cười lớn :
- Các vị đã nói chuyện xong rồi à?
Hùng Miêu Nhi thét lên :
- Ngươi ...
Vương Lân Hoa chận nói :
- Chuyện này đã ra ngoài ý liệu của các vị phải không ? Nhưng các vị hãy bình  tĩnh, nếu không thì cô bé này nguy đấy .
Trầm Lãng mỉm cười :
- Buông cô ấy xuống .
Vương Lân Hoa cười lớn :
- Buông xuống ? Sao Trầm huynh nói nghe dễ quá vậy ? Vị cô nương này bây giờ  là bùa hộ thân của tại hạ, thì tại hạ làm sao lại buông xuống được .
Trầm Lãng nói :
- Buông nàng xuống rồi tôi sẽ thả cho Vương huynh đi thong thả.
Vương Lân Hoa nhướng mắt :
- Thật à ?
Trầm Lãng nói :
- Thật hay không tùy Vương huynh quyết định .
Vương Lân Hoa cười lớn hơn nữa :
- Được, lời đó mà nếu ai khác nói thì tại hạ không tin, bởi vì bẩm tính của tại hạ  đa nghi lắm, nhưng Trầm huynh nói, thì lại khác.
Hắn dòm xuống Bạch Phi Phi và nói tiếp :
- Nói cho thật thì tôi không muốn buông cô chút nào hết, nhưng ...
Hắn cúi xuống hun lên má nàng một cái rồi thụt lui ra mấy bước buông nàng  xuống lao đi.
Bạch Phi Phi té xuống đất ôm mặt rưng rức.
Nhìn theo bóng Vương Lân Hoa hút mất, Chu Thất Thất dậm chân :
- Thật là tức chết . ...
Trầm Lãng mỉm cười :
- Đừng giận thêm mệt, đã bắt được một lần, tôi lại không thể bắt hắn hai lần sao ?
Chu Thất Thất vụt kêu lên :
- Chết rồi, vòng hoa tai ...
Trầm Lãng hỏi :
- Vòng hoa tai gì ?
Chu Thất Thất run giọng :
- Hoa tai là tín vật để nhận vàng của tôi, bị hắn lừa lấy ... Bằng vào tín vật ấy  hằn sẽ có vàng nhiều lắm, hắn sẽ có phương tiện làm ác hơn nữa ...
Và nàng không dừng được phóng mình đuổi theo.
Trầm Lãng nhanh tay kéo lại :
- Đừng ...
Chu Thất Thất dậm chân :
- Anh ... anh để cho hắn đi sao ?
Trầm Lãng nói :
- Chứ cô bảo tôi nuốt lời hứa sao ?
Chu Thất Thất cắn răng đứng lặng một hơi rồi vùng chỉ mặt Bạch Phi Phi :
- Tại cô, tại cô hết thảy. Nếu không bị cô thì nhất định không thể nào thả hắn ...  Trầm Lãng, tôi không hiểu tại sao anh lại thả tên ác ma đó ?
Trầm Lãng nghiêm mặt :
- Chứ chẳng lẽ cô nỡ để cho Phi Phi chết bởi tay Vương Lân Hoa sao ?
Lần thứ nhất thấy vẻ mặt của Trầm Lãng sắc lại, Chu Thất Thất cắn răng không  dám nói nữa.
Kim Vô Vọng cau mày :
- Thần Tiên Nhất Nhật Túy là thứ thuốc công hiệu vô song thế tại sao hắn lại có  thể thoát như thế chứ ?
Bạch Phi Phi khóc rống :
- Tại tôi ... tại tôi hết . ...
Kim Vô Vọng hỏi :
- Sao vậy ?
Bạch Phi Phi khóc :
- Lúc nãy hắn ngồi dậy, rồi hắn chợt rên y như là đau đớn lắm, tôi nghe chịu  không nổi mới hỏi hắn, hắn nói từ nhỏ hắn có bệnh, cứ mỗi lần phát lên đau đớn lắm.  Tôi hỏi có cách gì làm cho bớt đau không hắn nhờ tôi lấy trong hộc tù này giùm cho  hắn một bình thuốc...
Chu Thất Thất biến sắc :
- Rồi ngươi lấy thuốc cho hắn ?
Bạch Phi Phi cúi mặt :
- Tôi thấy hắn đau đớn rên la quá, cho nên lại lấy giùm hắn, không dè hắn uống  vô một chút rồi vùng đứng dậy...
Kim Vô Vọng dậm chân :
- Đáng lý tôi phải nghĩ tới việc này sớm hơn mới phải. Bởi vì hắn đã có thuốc  phá được mê dược của Sơn Tả Từ Đồ, thì tại sao lại không có thuốc phá được Thần  Tiên Nhất Nhật Tuý.
Bạch Phi Phi phục dưới đất khóc thê thiết :
- Nhưng tôi đâu có biết ...Tôi chỉ thấy hắn đau đớn tội nghiệp cho hắn...
Đột nhiên lửa khói bao phủ khắp tòa nhà.
Trầm Lãng nói :
- Độc thật . Vương Lân Hoa độc thật .
- Thế lửa hung hiểm quá, không hiểu hắn dùng chất gì mà dẫn hỏa mau lẹ như  thế ... a, con người cơ trí nhưng hiểm độc quá, thật là trên đời này ít có .
Đột nhiên ngay trong lúc ấy, từ trong biển lửa chợt có tiếng rú lên giọng thật yếu  ớt, y như đã nghẹt thở, vừa nghe qua đã khiến phải rùng mình sởn gáy.
Hùng Miêu Nhi kêu lớn :
- Ai còn kẹt trong ấy ?
Chu Thất Thất gằn gằn :
- Tôi biết, đó chính là thủ hạ của Vương Lân Hoa.
Và nàng thuật sơ qua cho mọi người nghe chuyện hồi ở dưới hầm, chuyện Vương  Lân Hoa thi hành độc kế.
Cuối cùng nàng nói bằng một giọng căm hờn :
- Đối với môn hạ mà hắn không kể tới như thế, hắn quả không phải là người .
Trầm Lãng nói :
- Các người đợi đây một phút, tôi vào cứu họ.
Chu Thất Thất kêu lên :
- Không . Bọn đó cũng là ...
Trầm Lãng nói :
- Bất luận họ là người gì, họ cũng là người, mà đã là người thì không thể để cho  họ bị chết thiêu như thế ...
Vừa nói chàng vừa lột áo vùi trong đống tuyết, xé phân nửa bao lấy đầu mình,  phân nửa cuốn thành một cây côn, rồi không đợi ai nói một tiếng nào, chàng đã phóng  mình vào biển lửa ...

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 178
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com