Hình như hắn không dè nàng lại có thể trả lời như thế… Hắn chưa ra lệnh, tên Đại Hoàng cũng chưa ra tay… Qua một lúc lâu, gã che mặt nói, thật chậm : - Đại Hoàng, đem nó giam vào trong địa lao, để cho nó suy nghĩ lại. Lại rơi vào địa ngục. Quả là trời không dành cho nàng một may mắn nào lâu dài… Đã nói đến địa lao nghĩa là nói đến hầm tối… Mà bất cứ một cái hầm giam nào cũng giống như nhau. Cũng âm u, cũng ẩm ướt… Đối với trang viện hoa lệ bên trên, địa lao này quả là địa ngục. Tên Đại Hoàng quả là một thứ dã nhân, hắn không biết gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”, hắn mang Chu Thất Thất tới miệng hầm rồi quăng bừa nàng xuống bực đá y như là một bao cát chứ không không phải là người… Cái ném đó làm cho Chu Thất Thất nghe như xương cốt đều gãy hết, nàng rú lên một tiếng rồi ngất lịm… Không biết nàng ngất như thế đến bao lâu, đến chừng tỉnh lại thì chợt nghe bên tai có một giọng gọi ngọt ngào quen thuộc : - Thất Thất … Thất Thất … Tỉnh dậy đi… Thất Thất … Nàng nghe bên tai mà lại cảm như ở tận đâu đâu, nhỏ lắm, xa lắm… Giọng nói chứng tỏ con người đã bị quá nhiều hành hạ, đến hồi kiệt lực giọng nói trở thành yếu ớt, mòn mỏi… Nhưng không vì thế mà nàng không phân biệt được… Nàng nghe rõ ràng giọng nói của con người có bộ mặt khôi ngô, có đôi mắt long lanh, có đôi mày xếch ngược: giọng nói của Trầm Lãng . Chu Thất Thất vòng tay ôm chặt lấy cổ chàng, run rẩy : - Trầm Lãng … phải không … phải anh đây không ? Trầm Lãng thở dài : - Thất Thất, tôi đây. Trầm Lãng đây . Nước mắt nàng bật trào ra… nước mắt đau thương, nước mắt kinh sợ và nước mắt vui mừng… Nàng nói bằng một giọng run run : - Trầm Lãng, đây là thật sao ? Hay là mình nằm mộng ? Nàng ôm chặt lấy Trầm Lãng, y như để xác nhận đây là sự thật, và sợ mộng đẹp này bị mất đi. Trầm Lãng thở dài : - Thất Thất, đây là thật… Thật chứ không phải là mộng đâu . Chu Thất Thất nói : - Tôi biết mà, tôi biến anh sẽ đến cứu tôi … tôi biết anh không bao giờ để bọn ác ma làm nhục tôi … tôi biết anh nhất định sẽ đến cứu tôi … Lặng đi một lúc, Trầm Lãng thở ra : - Tôi chưa phải đã cứu được Thất Thất … Chu Thất Thất run giọng : - Sao vậy ? Chưa cứu ra… Tại sao… a… anh … anh cũng bị bắt ư ? Nhưng Trầm Lãng khỏi phải trả lời… Chu Thất Thất nhìn quanh, chính Trầm Lãng cũng bị nhốt nơi đây. Như bị ngọn dao xuyên qua cổ họng, Chu Thất Thất nghe đau nhói, nghẹn ngang… Nàng sững sờ, toàn thân tê dại như đá gỗ… Trầm Lãng cũng mất đi nụ cười cố hữu trên môi… Chàng buồn bã cúi đầu : - Tôi bây giờ cũng không còn cách gì nữa cả… Tôi bây giờ trở thành vô dụng… Có lẽ Thất Thất … đã thất vọng rồi… Tôi chết được có lẽ còn hơn… Chu Thất Thất trào nước mắt : - Không … không … anh không thể chết. Chỉ cần gặp mặt được anh là tôi mãn nguyện, không thất vọng gì cả . Trầm Lãng nói : - Nhưng… bây giờ … Chu Thất Thất lắc đầu nguầy nguậy : - Đừng… đừng nói gì cả… Tôi van anh , đừng nói gì nữa cả… Anh ôm tôi đi, ôm thật chặt đi… Tôi không cần gì nữa cả . Thật vậy, nằm trong lòng Trầm Lãng cái gì nàng cũng đều quên hết. Cảm tình của Kim Vô Vọng, sự thân thiết của Hùng Miêu Nhi cho gì đi nữa, cho ai đi nữa nàng cũng quên hết. Nàng chỉ cần gần gũi một mình Trầm Lãng … Nàng không phải là người vong ân bội nghĩa, nhưng ân thì đền, nghĩa thì đáp, còn tình nàng , nàng chỉ gởi vào một mình Trầm Lãng mà thôi… Tình của nàng đối với Trầm Lãng đã thâm căn nhập cốt, cho dù trong giờ phút chết đến nơi, nàng cũng có thể vui vẻ bên chàng… Hầm giam u ám như một ngôi mộ. Khí lạnh toát ra từ chân nền âm thầm như đang gặm lần mòn sinh mạng của con người… Nhưng nằm trong lòng Trầm Lãng, Chu Thất Thất vẫn thấy địa ngục là thiên đường. Nàng kể lại những chuyện mà mình đã gặp, chuyện đau khổ, lo lắng, buồn rầu tưởng nhớ… Nàng nói hết cho Trầm Lãng nghe, chừng như nàng cho rằng tất cả những gì trong hoạn nạn nàng đã được đền bồi, sự đền bồi đó là nàng đã gặp được Trầm Lãng . Riêng Trầm Lãng, chàng cứ cúi mặt thở, trong hoàn cảnh này chàng biết nói gì được nữa . Chu Thất Thất ngửa mặt nhìn chàng, trong bóng tối lờ mờ, môi nàng khẽ động, bao nhiều lần muốn nói, nhưng rồi lại làm thinh… Nhưng cuối cùng không dằn được nữa, nàng khẽ hỏi : - Tại sao ? Tại sao anh lại bị đưa vào đây ? Trầm Lãng nói : - Thuốc mê, thật tôi không ngờ, chỉ ghé vào một cái quán nhỏ hẻo lánh uống một ly sữa đậu nành mà cũng có thể bị thuốc mê, một bước sơ sẩy là thành hoạ lớn… Cho đến lúc tỉnh dậy thì mới hay bị nhốt vào đây . Chu Thất Thất chảy nước mắt : - Chắc là anh bị họ hành hạ khổ sở lắm… thấy không … cả giọng nói của anh cũng bị lạc đi… Thật là lũ ác ma khốn nạn… Trầm Lãng lắc đầu : - Bây giờ căm hận cách mấy cũng không làm gì được . Chu Thất Thất hỏi : - Nói đi, nói cho tôi nghe đi, họ đã hành hạ anh như thế nào ? Anh chịu đựng đau khổ ra sao ? Nói đi, nói cho tôi biết đi… tôi van anh mà… nói đi . Trầm Lãng cắn môi làm thinh… Chu Thất Thất nũng nịu : - Tôi biết mà, anh không chịu nói, khổ gì anh cũng không nói, anh không phải là hạng người đi kể cái khổ của mình cho người khác nghe… Nhưng đối với tôi … với tôi anh cũng không nói nữa sao ? Trầm Lãng ngập ngừng : - Tôi … tôi biết nói làm sao ? Chu Thất Thất nhăn mặt : - Chứ họ đối xử với anh làm sao ? Họ hành hạ anh làm sao tôi sẽ hành hạ họ như thế… Tôi sẽ hành hạ họ bằng mười lần hơn nữa… sẽ làm cho họ, cho lũ chó đó biết tay tôi… Rồi nàng vụt làm thinh ngơ ngác một hồi… nàng vùng khóc nức nở : - Mà bây giờ luôn cả cái chết tôi chết còn không được thì còn mong gì đối với họ, còn mong chuyện báo thù. Thật là tôi ngu quá, tôi điên rồi… tôi … tôi tức quá… Trầm Lãng dịu giọng : - Thất Thất , đừng khóc… thù phải báo được chứ sao không … Chu Thất Thất ngẩng mặt lên nín khóc : - Sao ? Anh có thể ? Trầm Lãng gật gật đầu : - Cơ hội, chỉ cần có cơ hội… Ngay lúc đó, thình lình một vệt sáng từ trên rơi xuống… Trầm Lãng ôm Chu Thất Thất lắc đầu nhảy tránh qua mấy thước. Một cái mặt của gã đại hán y như mặt chó mực dòm xuống… Từ dưới hầm dòm lên miệng cách xa gần năm trượng, trông bộ mặt của hắn quả không phải là mặt người … Chu Thất Thất hét : - Dòm cái gì ? Gã đại hán cười nhe răng trắn nhởn : - Đói hôn ? Chu Thất Thất quát lớn : - Đói chết cũng được, cút đi . Gã đại hán đưa tay cầm một vật quơ qua quơ lại trên miệng hầm hỏi : - Đây là bánh bột chúng ta để cho chó ăn, có cần không ? Chu Thất Thất giận dữ : - Ngươi là chó, chúng bay là chó, là heo chứ ai… Nhưng miệng nàng đã bị Trầm Lãng lấy ta bụm lại. Và Trầm Lãng ngẩng mặt lên nói : - Vậy thì xin phiền đại ca ném bánh đó xuống đây . Gã đại hán cười ha hả : - Không ăn thì rã ruột, ngươi khôn đó . Và hắn vung tay, quả nhiên mấy chiếc bánh rơi xuống… Bánh rơi trúng nền đá kêu côm cốp, chứng tỏ bánh nguội lâu rồi, có lẽ còn cứng hơn đá. Chờ cho nắp hầm đậy lại, Trầm Lãng buông tay bịt miệng Chu Thất Thất … Nàng có vẻ tức giận : - Anh ăn miếng bánh đó hả ? Trầm Lãng nói : - Cho dầu không ăn thì cũng có chỗ dùng. Chu Thất Thất ngạc nhiên : - Dùng vào việc gì ? Trầm Lãng nói : - Có cơ hội sẽ dùng. Và chàng nhặt hết mấy chiếc bánh bỏ vào trong áo… Chu Thất Thất nhìn chàng trân trối một hồi rồi nàng vụt hỏi : - Nội lực của anh chưa bị mất à ? Trầm Lãng gật đầu : - Còn tốt. Chu Thất Thất lộ vẻ vui mừng : - Hèn gì mà anh nói còn có thể báo thù, phải rồi, chỉ cần nội lực anh đừng mất thì dù chúng mình đến mười tám tầng địa ngục thì anh cũng có thể thoát ra… Trầm Lãng hỏi : - Cô tin tôi như thế à ? Chu Thất Thất nhướng mắt : - Tin chứ, tin chắc vậy đó . Nàng bò tới ngồi bệt vô lòng Trầm Lãng … Làm thinh một lúc nàng lại nói : - Phải rồi, anh xem tôi có ngơ ngẩn không ? Gặp được anh tôi mừng quá nên quên hết, có một việc quan trọng mà tôi cũng quên luôn. Trầm Lãng hỏi : - Chuyện gì mà quan trọng ? Chu Thất Thất thấp giọng làm như sợ ai nghe : - Kim Vô Vọng đưa bọn Triển Anh Tòng đến Nhân Nghĩa Trang, nhưng sau khi vào đến cửa, họ bị chất độc mà chết cả. Bọn Lý Trường Thanh bảo đó là thủ đoạn của anh nên họ quyết tìm anh … Trầm Lãng hết hồn : - Có chuyện ấy sao ? Chu Thất Thất nói : - Chuyện đó tự miệng họ nói thì có lẽ là sự thật. Và nàng lại hỏi : - Anh có thể đoán ra manh mối không ? Trầm Lãng lắc đầu : - Câu chuyện mới nghe thình lình, không dám đoán đại đâu… Chu Thất Thất nói : - Tôi dám chắc vụ này do Vương Lân Hoa làm ra chứ không ai cả. Mà tôi không biết tại sao anh lại đi tỏ ra thân thiện với con người ấy như vậy . Trầm Lãng cười : - Mình phải thấy kẻ địch nào chính, phương chi thế lực của Khoái Lạc Vương mạnh lắm, mà Vương Lân Hoa lại không phải là đồng bọn của hắn. Vô luận thế nào ta cũng không nên một mình phải chịu nhiều mũi nhọn. Chu Thất Thất nói : - Tôi thấy hắn còn nguy hiểm hơn Khoái Lạc Vương nữa… Theo tôi thì anh nên tạm thời đừng ra mặt đối địch với Khoái Lạc Vương, mà không để cho mẹ con hắn thong dong như thế ấy . Suy nghĩ một giây Trầm Lãng nói : - Thật ra nếu cùng với mẹ con Vương Lân Hoa khai chiến thì phần thắng cũng không chắc được nhiều đâu . Chu Thất Thất trừng mắt : - Anh cứ tâng người lên mà lại giảm giá trị mình xuống như thế. Có điểm nào anh yếu hơn Vương Lân Hoa đâu, và hắn có việc nào tỏ ra hơn anh được chứ ? Trầm Lãng thở ra : - Việc nào khác hơn thì khoan nói, chỉ nói tài lực, vật lực thôi tôi cũng không bằng một góc của hắn… Tiền tài thế lực là một vấn đề khá mạnh, làm sao có thể hơn họ được. Người của họ đông, phương tiện của họ nhiều, lấy việc trong chiếc quán nhỏ mà họ cũng có người bỏ thuốc mê bắt được tôi đây cũng đủ cho mình thấy rõ điều đó. Chỉ tiếc vì mấy ngày trước tôi xem nhẹ nó quá… Chu Thất Thất nói : - Tiền tài mà có gì phải lo. Tôi có ... Trầm Lãng mỉm cười : - Cô có thì tôi có làm gì được ? Chu Thất Thất nói : - Tôi có thì anh có chứ . Trầm Lãng có vẻ không bằng lòng : - Tôi đâu phải là hạng người có thể tiếp nhận tiền như thế . Chu Thất Thất cố nói : - Chứ tôi có tiền chẳng lẽ… Trầm Lãng khoát tay : - Thôi, đừng nói nữa . Chu Thất Thất làm thinh lúc lâu, rồi nàng nói giọng buồn buồn : - Cứ tạm nói rằng của tôi anh không thể nhận được đi, nhưng trong cuộc tranh chấp hiện nay, tôi cũng có một phần bổn phận, có tiền xuất tiền, có sức ra sức, tôi không thể góp những gì tôi có cho đại cuộc võ lâm sao ? Trầm Lãng nói : - Nhưng tôi làm sao bảo… Chu Thất Thất chận lời : - Con người muốn làm chuyện lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết. Nếu một việc nhỏ như thế mà anh giải quyết không thông thì lên núi làm hoà thượng cho rồi, còn nói đến chuyện thiên hạ làm gì . Trầm Lãng lúng túng : - Cái đó… cái ấy… Chu Thất Thất sặc cười : - Ấy đó, ấy đó gì ? Kể như anh bị tôi thuyết phục một việc rồi nhé. Cho anh biết, cha tôi tuy cũng có hơi nhỏ nhen, nhưng cưng tôi lắm, bởi vì các anh chị lớn tôi đều có gia sản giàu có, chỉ riêng tôi chỉ biết tiêu chứ không biết làm ra tiền… Trầm Lãng cười : - Nói đúng quá . Chu Thất Thất xí một tiếng dài : - Nghe người ta nói nè… Sở dĩ cha tôi đem cả gia tài mà không đứng ra chia bảy, để cho một mình tôi là tại vì thế, và anh nhớ rằng nó không phải là nhỏ đâu nhé. Trầm Lãng nói : - Hèn nào người trong giang hồ đều gọi cô là thiên kim tiểu thư . Chu Thất Thất trừng mắt : - Đừng có ghẹo người ta, để người ta nói cho nghe… Trầm Lãng cười : - Thôi, thôi… nói đi. Chu Thất Thất điểm điểm ngón tay : - Này nhé, số gia tài đó, thưở mười hai tuổi tôi đã được tự do xài rồi, nhưng dù sao còn để trong nhà ổng, mình xài thấy bất tiện quá, cho nên tôi tìm cách này cách nọ làm cho ổng giao hết cho tôi, sau đó tôi lại dời sang nhà người chị ba tuốt luốt . Nàng cười và nói tiếp : - Anh rể thứ ba của tôi là người Sơn Tây, rất giỏi tính toán buôn bán, mà lại sợ tôi lắm. Tôi đã nói rõ với anh ấy trước là tôi không cần đến lời làm ra bởi số vốn của tôi, nhưng khi cần chi dụng thì phải trao lẹ cho tôi … Trầm Lãng hỏi : - Anh rể thứ ba của cô có phải “Lục Thượng Đào Chu” Phạm Phần Dương không ? Chu Thất Thất trố mắt : - Lạ nhỉ, sao ai anh cũng biết hết vậy ? Trầm Lãng cười : - Những kẻ thành danh chốn giang hồ ít có ai mà tôi không biết, huống chi cái con người giỏi múa cây quạt sắt ấy thì làm sao lại không biết được . Chu Thất Thất vỗ tay : - Giỏi, cho anh là giỏi đó. Bây giờ tôi nói cho anh biết một điều này nữa, là do lời ước hẹn, thì nếu có tín vật của tôi trong tay thì bất cứ nơi nào, trong ba mươi bảy phố trong bốn tỉnh cũng đều có thể muốn lấy bao nhiêu tiền, bất cứ bao giờ cũng được. Trầm Lãng hỏi : - Sao hắn lại có thể tin cô như thế ? Chu Thất Thất cười : - Tiền của hắn tuy không ít, nhưng tôi thì lại nhiều hơn hẳn thì làm sao hắn lại dám không tin tôi chứ . Trầm Lãng hỏi : - Như vậy tín vật đó chắc cô luôn giữ chặt trong mình ? Chu Thất Thất cười : - Tín vật của tôi là cái gì không ai đoán nổi cả. Tín vật ấy luôn luôn ở trong mình tôi, ai muốn cướp cũng không cướp được . Trầm Lãng ngạc nhiên : - Ở trong mình cô ? Chàng ngạc nhiên cũng phải, vì quần áo của nàng đã từng bị người xé rách, thay đổi, nếu tín vật ấy cất trong mình thì làm sao còn được ? Chu Thất Thất cười : - Ở trong mình tôi chứ đâu, chính tôi … Trầm Lãng khoát tay : - Đừng nói cho tôi biết . Chu Thất Thất nói : - Chẳng những nói cho anh biết, mà còn trao nó cho anh nữa. Trầm Lãng lắc đầu : - Không , tôi không … Chu Thất Thất trừng mắt : - À, anh tính nuốt lời hả ? Vừa rồi anh đã bằng lòng, vả lại vì cần phải thắng địch thủ để mưu sự an toàn cho toàn thể võ lâm , anh dùng nó đâu có phải là bất chính . Trầm Lãng đuối lý làm thinh… Chu Thất Thất nói thật nhỏ : - Hai cái hạt châu tôi đeo ở lỗ tai tức là tín vật, hai cái hạt châu này coi thì tầm thường nhưng hai mặt của hạt châu đều có khắc dấu. Bến trái chữ “Chu”, bên phải hai chữ “Thất Thất”. Cầm tín vật này có thể lấy được ít nhất là bảy mươi vạn lượng hoàng kim. Nhớ vàng ròng chứ không phải bảy mươi vạn lượng bạc đâu nhé. Với số đó sẽ làm được nhiều việc lắm . Số vàng quá lớn làm cho Trầm Lãng cũng phải ngạc nhiên, vì với số vàng này thật có thể muốn làm chuyện gì to tát cũng được cả. Chu Thất Thất cười : - Vật quí giá như thế ở trong mình tôi , thế mà tiếc cho cái bọn đã từng bắt giữ tôi lại không bao giờ để ý . Trầm Lãng gật gù… Đúng là vật không đáng để ý. Người con gái dù sang dù hèn cũng đều có đôi hoa tai, huống chi đôi hoa tai của Chu Thất Thất đeo không phải là kim cương mà là hột đá mài quá tầm thường. Nói là hạt châu là vì đeo tai rồi gọi quen miệng, chứ thật ra phải gọi là hột đá mài mới đúng…