Chu Thất Thất tái mặt...
Trong bụng nàng lính quýnh...
Phải chăng cách làm khôn khéo đã trở thành dại dột ?
Nhưng Kim Vô Vọng không có vẻ gì nao núng cả. Hắn ngửa mặt cười sặc sụa…
Đã ngán sẵn rồi, Kim Bất Hoán hỏi giọng hằn học mà không dấu được phần lo
sợ :
- Cười cái gì ? Sao lại cười kỳ cục vậy ?
Kim Vô Vọng nói :
- Ngươi xem đây nè...
Hắn vẫy tay lên, một dãi đen đen li ti như hạt đậu bắn ngược một vòng...
Mọi người hết hồn, chân ai cũng hơi lùi, mắt đăm đăm phòng bị...
Nhưng không, Kim Vô Vọng không đánh ai cả, hắn ngửa mặt há miệng cho những hạt điểm đen đen mà hắn vừa ném thành một luồng ấy chạy tọt vào họng hết...
Hắn run run vai cười bắng ánh mắt, hắn nói bằng một giọng âm ấp, vì miệng hắn còn ngậm những thứ đen đen ấy :
- Thấy chưa ? Thuốc giải độc đó.
Hắn ngậm môi vì sợ những viên thuốc văn ra, hắn không dám cười nhưng vẫn nghe ùng ục từ miệng hắn ....
Lý Trường Thanh tái mặt :
- Thuốc giải ? Ngươi định... nuốt hết thuốc giải độc ?
Kim Vô Vọng vẫn nói trong giọng choàm ngoàm :
- Phải vậy chứ sao ? Nếu các người không dừng lại. Nhưng Lý đại nhân, ông thừa biết mà, tôi chưa nuốt ngay đâu, còn chừa lại cho ông giây phút chứ. Và không nói ông cũng biết, tôi dám nuốt lắm và Liên đại nhân dám chết như thường .
Tay chân của Lý Trường Thanh chậm lại và lui dần theo câu nói của Kim Vô Vọng ...
Thiên Pháp đại sư cũng phải ngưng theo...
Còn một mình Kim Bất Hoán, nhưng hắn đã ngừng trước hơn ai hết. Không phải hắn lo sợ cho Liên Thiên Vân mà là vì hắn không bao giờ đánh hết mình, hắn vừa đánh theo lối hùa, vừa dòm kẻ khác.
Hắn chớp chớp đôi mắt giảo huyệt :
- Kim Vô Vọng, để cho ngươi chạy rồi quăng thuốc giải lại thì chúng ta không tin được, còn nếu chờ giải xong rồi chúng ta sẽ cho ngươi đi thì ngươi cũng đâu có chịu... Vậy theo ý ngươi thì ngươi giải quyết bằng cách nào ? Nói mau đi .
Tay nắm chặt tay Chu Thất Thất , Kim Vô Vọng cười nhạt :
- Ta muốn ở thì ta ở, ta muốn đi thì đi, ai cản trở ta được ? Tại sao lại phải chờ ai thả chứ ?
Câu nói của hắn làm cho mọi người có vẻ ngạc nhiên...
Kim Bất Hoán trố mắt :
- Ủa... ủa... vậy nghĩa là làm sao ?
Kim Vô Vọng nói :
- Ta muốn các vị thả nàng, chứ ta, ta không cần ai thả cả.
Lý Trường Thanh gặn lại :
- Thả nàng ? Thả vị Chu cô nương này ?
Kim Vô Vọng gật đầu :
- Phải, thả nàng. Nàng đối với chuyện này không quan hệ chi cả. Các vị cứ đứng yên một chỗ, chờ cho nàng đi xa rồi ta sẽ trao thuốc giải cho.
Tuy có vẻ yên lòng nhưng Lý Trường Thanh vẫn nói :
- Nhưng … nhưng làm sao tin được lời hứa đó ?
Kim Vô Vọng rùn vai :
- Không tin thì thôi. Ta có ép phải tin đâu .
Trầm ngâm một giây, Lý Trường Thanh gật đầu :
- Cũng được .
Ông ta vừa nói vừa nhìn Thiên Pháp đại sư …
Nhà sư Ngũ Đài Sơn khẽ gật đầu…
Kim Bất Hoán thật tình không muốn, nhưng thấy Lãnh Đại nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh quá hắn đành phải gật đầu…
Nhưng trong cái gật đầu của hắn kèm theo giọng cười đểu giả :
- À thì ra ngươi muốn thả Chu cô nương à ? Hà hà… Thật là hay… thật ra cho dù ngươi không nói, ta cũng không hề đụng đến lông chân nàng đâu.
Kim Vô Vọng cười nhạt và quay qua nói với Chu Thất Thất :
- Cô đi mau đi .
Chu Thất Thất chảy nước mắt :
- Kim huynh muốn tôi đi thật sao ?
Kim Vô Vọng nói :
- Cô không đi thì tôi khó khăn lắm .
Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nghe kỹ thấy âm hưởng không suông sẽ, chứng tỏ hắn xúc động...
Biết rằng không cách nào hơn được, Chu Thất Thất tuy buồn lắm, song được cái là nhận xét vấn đề mau và hành động cũng dứt khoát thật mau. Qua một phút đắn đo, nàng dậm chân :
- Được rồi, tôi đi... nếu anh còn sống, tôi sẽ đi tìm anh. Bằng như anh chết, tôi sẽ vì anh mà phục thù .
Nàng nói dứt câu bậm môi đi thẳng...
Độ chừng nàng đã đi xa, Kim Vô Vọng mới quay đầu nhìn theo bóng dáng của nàng. Hắn ngó chăm chăm không động đậy...
Mãi cho đến khi bóng nàng biến mất trong màn sương trắng đục hắn mới từ từ quay lại...
Kim Bất Hoán cười mũi :
- Đáng thương, thật đáng thương thay. Té ra vị cô nương họ Chu ấy đối với Kim đại ca của chúng ta quá vô tình vô nghĩa. Nói đi là đi, không hề quay lại để lưu ánh mắt ân tình...
Kim Vô Vọng rắn mặt :
- Súc sinh ....
Nghe một tiếng “phù“ nho nhỏ, từ cửa miệng của Kim Vô Vọng bay ra những chấm đen, bắn thẳng vào nặt Kim Bất Hoán ...
Gương mặt Kim Bất Hoán vốn đã vừa dơ vừa xấu đến ghê gớm, bây giờ lại thêm những điểm đen in đều lên càng làm cho bộ mặt của hắn trông qua phát ói...
Bị những vật từ miệng Kim Vô Vọng bắn ra làm cho Kim Bất Hoán tá hoả tam tinh, da mặt đau nhói, và sau đó thì lại nghe rát rạt...
Hắn đưa tay vuốt mặt và khi vừa lấy tay xuống chưa kịp coi là vật gì thì đã bị Lãnh Đại chụp cứng cổ tay...
Kim Bất Hoán trừng trừng :
- Làm cái gì vậy ?
Lãnh Đại nói khô khốc :
- Những vật trên mặt ngươi là thuốc giải, ngươi ném tầm bậy ta giết ngươi .
Đã ngán sẵn anh em họ Lãnh, bây giờ Kim Bất Hoán càng ớn hơn nữa, hắn cứ đứng yên cho Lãnh Đại gỡ những viên thuốc dính trên mặt hắn .
Kim Vô Vọng ngửa mặt cười sằng sặc :
- Thuốc giải đã trao rồi, bây giờ muốn đánh cứ xông vô một lượt . Sau tiếng quát của Kim Vô Vọng thì hai bóng người đã nhoáng lên...
Chu Thất Thất không quay đầu lại, hai chân nàng như cái máy chạy riết một hơi luôn mấy mươi trượng. Bây giờ suối nước mắt bị dồn ép mới vỡ bờ...
Nàng cắn chặt môi, để mặc cho nước mắt chảy quanh khoé miệng. Nàng muốn cố nén khóc, nhưng càng nén càng tức tưởi, cuối cùng nàng bụm mặt khóc ồ lên...
Nàng khóc hoài, khóc riết... khóc như thế không biết bao lâu, đến khi lấy tay ra mới hay nãy giờ đứng một chỗ dưới một gốc cây khô cằn cội...
Không khí hơi ấm áp, có lẽ vào khoảng giữa trưa, nhưng sương tuyết vẫn làm trời u ám.
Nàng định thần dụi dụi mắt, nói lầm thầm một mình : “Thất Thất, đừng khóc nữa... Kim đại ca không chết đâu. Khóc làm gì ? Đừng khóc, đừng khóc, Kim đại ca có lẽ đã thoát khỏi bọn hung dữ đó rồi .“
Nhưng rồi nàng lại khóc, lại nói : “Chết bầm, ai nói Kim đại ca không chết ? Ai nói Kim đại ca chạy thoát ? Bốn tên đó vốn không phải là địch thủ của Kim đại ca nhưng họ như chó hùa, làm sao Kim đại ca khỏi bị chúng cắn trúng ?“
Nàng tức tưởi một hồi rồi lại khóc, lại nói : “Không , tuy bọn đó ùa lại ức hiếp nhưng nếu Kim đại ca muốn thoát thì sẽ thoát. Không, nếu họ vây chung quanh rồi Kim đại ca làm sao chạy ?“
Nàng cứ khóc, cứ nói lảm nhảm một mình... Lúc thì tự an ủi, lúc thì tự mắng mình. Trở qua trở lại, nàng cứ tự mình dằn vặt lấy mình...
Không biết như thế bao lâu, không biết vì nước mắt đã cạn hay vì tự chế được, nàng không khóc nữa...
Nàng cắn môi nhằm hướng trước đi tới...
Vừa đi, nàng lại vừa nói lẩm nhẩm : “Ta không đi tìm Trầm Lãng. Hắn đối đãi với ta như thế, ta không thèm đi tìm hắn ... Chết cũng không đi tìm hắn ... Cho dầu trên thế gian này người ta chết hết, ta cũng không thèm đi tìm hắn “
Nàng nói với nàng, nàng căn dặn lấy nàng, nhưng chân nàng lại không nghe theo, cứ lần đi theo cái hướng mà bọn Trầm Lãng trú ngụ...
Nàng lại nói lầm thầm : “Ta đi đây, đi con đường này không phải để tìm Trầm Lãng... Ta đi tìm người khác... thằng cha mít, thằng cha xoài... À, hay là thằng cha Vương Nhị Ma cũng được... Bất cứ ai, ta tìm đến họ là họ giúp ta ngay. Ta sẽ nhờ họ đi cứu dùm Kim đại ca”
Sự thật nàng cũng tự biết những lời nói của nàng không chắc lắm, khó tin tưởng lắm, thế nhưng nàng lại thích nói như thế. Những cô gái tuổi trẻ thường có tính lạ lùng như thế, họ khác hơn đàn ông. Có những chuyện họ dối người, không dối người họ cũng cứ dối với họ.
Vừa nghĩ, vừa đi, vừa nói, không ngờ nàng lại đi lọt vào cái thị trấn nhỏ, nàng thấy cái quán mà nàng và Kim Vô Vọng vào đó dành bàn của hai gã thương buôn...
Gã tiểu nhị hình như còn nhớ mặt nàng , gã tiếp đón tươi cười :
- Cô nương dùng chi đây? Vị lão gia kia đâu? Sao không cùng tới? Ông ấy đi đằng sau à ? Chúng tôi xin dọn hai phần ăn nhé ?
Chu Thất Thất đâm quạu :
- Hỏi cái gì lải nhải hoài thế ?
Gã tiểu nhị rụt vai chu mỏ xụi lơ...
Chu Thất Thất khoát tay :
- Vịt tiềm, gà quay, bồ câu nướng, thỏ nấu măng… ừ, bốn món dọn lên đi…
Sự thật thì nàng đang lo nghĩa chuyện khác, nhưng quen miệng nói luôn chứ không có ý định chọn thức ăn…
Nhưng đó là những món ăn nhà giàu, ở những nhà hàng lớn chứ cái quán nhỏ và đám tiểu nhị nghèo xơ xác này nghe mà còn chưa nghe chứ đừng nói chuyện thấy.
Gã tiểu nhị đứng há hốc một hồi rồi mới cười cười :
- Dạ… dạ thưa cô, những món đó ở đây không có ạ .
Chu Thất Thất gắt :
- Có cái gì ?
Gã tiểu nhị giật mình đáp nhỏ :
- Dạ… dạ… có cơm và mì. Mì lớn có, nhỏ có, hoành thánh có… dạ dạ… có mì nấu, mì xào… mì…
Chu Thất Thất khoát tay :
- Thôi được rồi, một tô mì nhỏ .
Gã tiểu nhị tươi mặt lại :
- Hà… một tô mì nhỏ .
Hắn hô lớn và quay vào trong.
Gã tiểu nhị vừa bực vừa tức cười : “ Hứ, khéo chưng sơ. Quanh đi quẩn lại rồi chỉ một tô mì nhỏ .”
Quả thật không lâu, chỉ một thoáng sau là gã bưng tô mì ra.
Nhưng Chu Thất Thất cứ ngồi yên không rớ tới đũa. Tô mì đã nguội.
Bây giờ giá mà thật có gà quay, vịt tiềm, nàng cũng nuốt không trôi.
Ngay lúc đó chợt nghe có tiếng la :
- Chết tôi, chết tôi rồi… đánh chết tôi rồi .…
Tiếp liền theo, một người chạy vào máu me đầy mình, dáng điệu của người đó không phải là trong giới võ lâm .
Chu Thất Thất chỉ liếc sơ, không buồn nhìn kỹ. Nhưng đám tiểu nhị và một số thực khách thì lại nhốn nháo :
- Vương quản lý, chuyện gì thế ?
- Kẻ nào dám hành hung Vương quản lý của chúng ta thế ? Đánh chết cha nó đi .
Thì ra người bị đánh đó là viên quản lý họ Vương, quản lý cái quán này.
Vương quản lý nói hơi run :
- Tôi … tôi và lão Lý mập bán thịt heo đang nói chuyện ngoài trước, tụi này nhắc chuyện hồi sớm ấy mà, tụi này nói chuyện cô gái đẹp đi với gã đàn ông như quỉ sứ đó… Gã Lý mập nói chuyện đó đúng với câu : “bông hoa lài cắm bãi cứt trâu” và tôi với hắn đang cười thì có một tên đại hán không biết từ đâu đến xồng xộc vào đánh đánh tụi tôi túi bụi…
Hắn vừa nói đến đó bất chợt ngẩng mặt lên gặp ngay tia mắt lạnh lùng của Chu Thất Thất, đúng là “bông hoa lài” đang đứng chống nạnh trước mặt hắn…
Hắn hết hồn không nói nữa mà cũng không khép miệng lại kịp, thành ra hắn đứng há hốc như phổng đá…
Chu Thất Thất đưa hai tay gạt ra, những kẻ đứng vây quanh té nhào đùn cục, họ lấm lét bò lết vô góc quán…
Chu Thất Thất ngó gã Vương quản lý, nàng hất hàm :
- Nói nữa nghe .
Vương quản lý lắp bắp :
- Tôi …tôi …tôi …
Chu Thất Thất chụp ngực áo hắn :
- Ngươi bảo ai giống quỉ ?
Vương quản lý tháo mồ hôi hột :
- Tôi … tôi nói… tôi .
Chu Thất Thất gắt :
- Người đánh mi đó hình dạng ra sao ?
Vương quản lý vẫn còn run :
- A…a… mày rậm, a… mắt lớn… a…
Không chờ hắn nói hết, Chu Thất Thất xô bật ngửa vô tủ tiền, nàng phi thân lướt qua mặt bàn riết ra ngoài cửa…
Nàng dòm thấy một người tay xách bầu rượu đang đi nghênh ngang ngoài ấy… Nàng mừng quá kêu lớn :
- Hùng Miêu Nhi , Hùng Miêu Nhi .…
Hùng Miêu Nhi quay lại và hai người cùng chạy tới, cùng nắm lấy vai nhau lắc lia lắc lịa, bộc lộ sự vui mừng vô cùng…
Thiên hạ không dám lại gần, nhưng họ cứ châu đầu dòm chòng chọc…
Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất không thèm chú ỳ, họ cứ lo mừng mừng hỏi hỏi ríu rít…
Chu Thất Thất trong hoàn cảnh cùng đường gặp được Hùng Miêu Nhi, lại cũng gặp y như lúc gặp Kim Vô Vọng, đất khách gặp người thân… nàng nắm chặt vai Hùng Miêu Nhi mà nước mắt tuôn dứt nối…
Qua một phút, nàng cố dằn cơn tức tưởi, nói với với Hùng Miêu Nhi :
- Thật là hay hết sứ, hay hết sức… gặp anh thật là hay hết sức .
Hùng Miêu Nhi cười thật tươi :
- Thật là hay… hay quá… không dè gặp lại cô nương ở chỗ này .
Chu Thất Thất hỏi :
- Mà… mà sao anh lại đến đây ?
Hùng Miêu Nhi cười hắt hắt :
- Thì… thì đi tìm… tìm cô chứ đi đâu ?
Chu Thất Thất trố mắt :
- Tôi cũng đi tìm anh đây nè .
Hai người lại cùng kêu lên một lượt :
- Thật à ?
Rồi hai người lại cùng bật cười :
- Đi, đi uống một chén đi .
Thế là hai người nắm tay đi vô quán, vừa đi vừa nói vừa cười …
Lúc bấy giờ vì mừng quá, cả hai không còn e dè gì nữa cả. Người khác nhìn vào y như là thấy quỉ, thấy y như hai con quái vật… Nhưng họ lại dạt ra xa, nhất là gã Vương quản lý thì càng trốn biệt.
Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất dắt nhau vô chọn một bàn ngồi xuống. Không có tên tiểu nhị nào dám ló ra, họ cũng không cần, Hùng Miêu Nhi mở nút bầu của mình rót đầy vào hai chén…
Chu Thất Thất cười :
- Thật tôi không dè anh còn tưởng nhớ đến tôi .
Hùng Miêu Nhi nhướng mắt :
- Sao lại không ? Gần muốn điên lên đây… Cứ chạy đi tìm càn chứ không chắc có thể tìm được. Cô xem như thế có phát điên được không ?
Chu Thất Thất chu miệng :
- Chính tôi mới không biết làm sao tìm được anh đây, hồi nãy nghe người ta nói, có người đánh thiên hạ ngoài đường, tôi đoán là anh, quả thật đoán trúng phóc .
Hùng Miêu Nhi cười lớn :
- Vừa nghe thằng khốn đó nói soi nói mói, tôi biết là hắn nói cô, chịu không nổi, tôi đập hắn một hơi nên thân. Lúc đó ông trời mà nói lén cô như vậy tôi cũng nện luôn .
Hai người lại cười, nhưng cười một lúc lại cảm nghe hơi lụn xuống dần…
Cuối cùng, Chu Thất Thất đành phải hỏi :
- Không biết Trầm…
Nàng ngần ngừ một chút rồi nín luôn...