Hắn đưa tay chỉ một dấu chân khác thật sâu, thật rộng, khoảng cách dài mấy thước… Chu Thất Thất gật đầu : - Đây là dấu của Kim Vô Vọng và Lãnh Đại, lúc giao đấu nghị lực, hai người đứng một chỗ lâu lắm nên mới có dấu chân như thế. Hùng Miêu Nhi nói tiếp : - Nhưng Lãnh Đại bị bại, cho nên dấu chân sâu hơn này là dấu chân của hắn . Chu Thất Thất vỗ tay : - Đúng rồi, đúng rồi ! Ngoài miệng tuy nói cho có vẻ khám phá như thế, nhưng trong bụng Chu Thất Thất chuyện nhìn dấu chân này không lợi ích gì cả. Dầu vậy khi nhận biết được một chuyện gì, nàng cũng thấy hài lòng. Nàng luôn luôn hay nói người ta là con nít, nhưng xét lại nàng lại con nít tổ hơn ai hết. Hùng Miêu Nhi vẫn trong dáng điệu trầm ngâm : - Còn có một điều này, Lãnh Đại quanh năm ít hay đi đâu, cho nên trên mặt tuyết còn in rõ dấu giày mới, trái lại Kim Vô Vọng vì phải xông xáo ngược xuôi nên bàn chân nhẵn thín vì dấu giày mòn. Chu Thất Thất nghe đến điều ấy lại càng thích thú và có vẻ phục chuyện khám phá mới này. Nàng gật đầu lia : - Đúng… đúng… Hùng Miêu Nhi lại nói : - Tất cả dấu chân đều phân biệt được, chỉ còn lại một đó là của Lý Trường Thanh . Còn dấu chân của cô thì khỏi phải nói rồi. Chu Thất Thất cười : - Con mèo con, càøng lúc thấy anh càng thông minh… Và nàng đưa tay xỉ vào trán Hùng Miêu Nhi một cái rồi nói tiếp : - Xí, nghe khen chắc khoái dữ. Xí, thật là con mèo con ! Ba tiếng “con mèo con” thật không có danh từ nào thân mật hơn nữa, và cái xỉ nhẹ của nàng càng bộc lộ sự thân thiết đậm đà hơn nữa… Hùng Miêu Nhi cảm được cái sự thân thiết êm đềm ấy, hắn cười bằng con mắt như say. Và hắn nói : - Thật ra thì phương pháp quan sát sự vật của tôi phần lớn là nhờ học của Trầm Lãng … Chu Thất Thất vùng nói lớn : - Anh lại nói tới hắn … lại nói tới hắn … tôi nghe là phát ghét ! Thật tiếng “ghét” của nàng trong lúc này đúng với ý nghĩa “ghét” của phụ nữ. Chẳng hạn thương “quéo ruột đi” nhưng vẫn nói “ghét thấy mồ” ! Hùng Miêu Nhi không thấy tâm lý ấy, chỉ thấy Chu Thất Thất phát giận là đâm ngán quá chừng… Hắn sững một hồi rồi ấp úng : - Cô không thích thì… sau này tôi sẽ… sẽ không nói … Chu Thất Thất gắt : - Nói nữa thì sao ? Hùng Miêu Nhi nói : - Nếu còn nói nữa thì tôi … tôi là thằng chết bầm ! Bây giờ Chu Thất Thất mới bật cười : - Được rồi, còn vụ dấu chân thì sao nữa ? Hùng Miêu Nhi chỉ dấu chân Kim Vô Vọng : - Cô xem, cùng một dấu chân mà có lúc nặng lúc nhẹ, lúc sâu lúc cạn, mà khinh công của Kim Vô Vọng so với năm người kia lại trội hơn hết, nhưng căn cứ vào dấu chân như thế này chứng tỏ càng lúc càng kiệt lực, sợ e Kim Vô Vọng lâm nguy. Mặt Chu Thất Thất sắc lại : - Còn có gì… lạ nữa không ? Hùng Miêu Nhi chỉ một hàng dấu chân : - Số dấu này mũi day cả ra ngoài, chứng tỏ dấu họ rút đi, nhưng thiếu mất dấu của Kim Vô Vọng . Chu Thất Thất tái mặt kêu lên : - Như vậy chắc Kim Vô Vọng bị họ khống chế bắt khiêng đi rồi ? Hùng Miêu Nhi thở dài : - Sợ e là như vậy ! Chu Thất Thất vụt chảy nước mắt : - Làm sao ? Làm sao bây giờ ? Lọt vào tay họ thì còn khổ hơn là chết nữa ! Quả thật, tính của Kim Vô Vọng nàng thừa biết, thà chết chứ không thể nhịn nhục được… Lặng thinh một lúc, Hùng Miêu Nhi nói : - Số dấu chân này so với lúc mới đến thì nặng hơn nhiều lắm, chứng tỏ dù hạ được Kim Vô Vọng họ cũng bị hao tổn nội lực khá nhiều, nhất là Lãnh Đại và Liên Thiên Vân … Chu Thất Thất nói : - Nhưng riêng Kim Bất Hoán vốn là kẻ không chịu ra sức thì tại sao dấu chân hắn cũng sâu ? Hùng Miêu Nhi nói : - Biết đâu tại vì hắn phải vác hay khiêng Kim Vô Vọng cho nên dấu chân phải nặng ! Chu Thất Thất lại nhảy dựng lên, lại dậm nát dấu chân Kim Bất Hoán và lại chảy nước mắt : - Ác tặc… súc sinh… ngươi … bọn ngươi nếu dằn vặt hắn thì có ngày nào đó hắn sẽ lóc thịt bọn ngươi từng miếng cho chó xé… Hùng Miêu Nhi nhìn nàng bằng cặp mắt thương cảm… Không biết tại vì Chu Thất Thất mà đau lòng hay chính mình đau lòng trước cảnh thảm bại của Kim Vô Vọng … Chu Thất Thất kéo áo Hùng Miêu Nhi , giọng nàng run run : - Tôi van anh … tôi van anh, hãy giúp tôi đi cứu dùm Kim Vô Vọng . Hùng Miêu Nhi cúi mặt : - Tôi… tôi … Chu Thất Thất chảy nước mắt : - Trên đời này tôi chỉ có mỗi anh, lẽ nào… lẽ nào anh lại nhẫn tâm… Hùng Miêu Nhi nói : - Đi !… Cứ theo dấu chân đuổi riết, Hùng Miêu Nhi nghe lòng nặng như đeo đá, hắn không nói một lời, còn Chu Thất Thất thì cứ nắm lấy tay hắn , nàng nắm thật chặt. Dấu chân đi về phía bắc chứ không phải về hướng Lạc Dương… Cứ như thế đến một triền núi. Núi không cao nhưng đứng dưới chân nhìn lên cũng phải nhìn trật ót. Hùng Miêu Nhi đứng dưới chân núi ngẩn ngơ… Chu Thất Thất giật giật tay : - Lên núi chứ, làm gì ngơ ngơ ở đây ?… Câu nói tuy có ý trách nhưng giọng nói lại hết sức êm đềm. Có lẽ Chu Thất Thất giờ đây quả thật cảm kích lòng tốt của Hùng Miêu Nhi … Hùng Miêu Nhi thấp giọng : - Tôi đang lấy làm lạ là sau khi bắt được Kim Vô Vọng , nếu họ muốn tra khảo thì phải đưa về Nhân Nghĩa Trang chứ tại sao lại đến đây ? Họ đi một lúc rồi lại đứng, dòm quanh dòm quẩn bốn phía, đi riết đụng một nơi bằng phẳng, nơi đó có một ngôi đình nho nhỏ cất kiểu bát giác… Cột đình sơn đỏ, ngói lợp màu xanh, tuyết đơm trắng như bông trông thật là đẹp mắt… Nhưng dấu chân thì đến nơi đây lại mất, hai người tập trung nhãn lực cố sức tìm tòi nhưng vô hiệu, không tìm ra được một dấu nào cả. Hùng Miêu Nhi cau mặt : - Lạ nhỉ ? Sao kỳ vậy cà ?… Chu Thất Thất cũng nói : - Thật là lạ… Chẳng lẽ đến đây rồi họ bay bổng lên trời ?… Nhưng nàng lại vỗ ray reo lên : - À… thì ra như thế !… Hùng Miêu Nhi nhướng mắt : - Cô đoán ra rồi à ? Chu Thất Thất nói : - Tình hình này tôi đã có gặp một lần rồi. Đó là lúc tôi cùng Trầm… tôi cùng với Thiết Hoá Hạc, Thắng Vinh, Nhất Tiếu Phật và một số người nữa vào điều tra nơi ngôi cổ mộ. Sau đó lại cũng một hàng dấu chân rồi nửa chừng cũng biến mất. Lúc đó cũng có người nói : “Chẳng lẽ họ bay lên trời hay chun xuống đất !” Hùng Miêu Nhi nôn nóng hỏi : - Rồi kết quả như thế nào ? Chu Thất Thất nói : - Sau đó mới biết họ đi chồng lên dấu chân khi đến. Nghĩa là họ thụt lùi, cố làm cho không ai theo dõi được… Hùng Miêu Nhi vỗ tay : - A… quả là diệu kế ! Hắn vừa nói vừa lui lại xem xét… Nhưng chỉ độ vài bước hắn lại cau mày : - Nhưng lần này… lần này thì không chắc cũng sẽ như thế ! Chu Thất Thất hỏi : - Tại sao vậy ? Tại sao lần này không như lần trước ? Hùng Miêu Nhi nói : - Chuyện ở nơi cổ mộ là gặp phải bọn gian manh xảo trá, tự nhiên họ phải dùng mưu kế quỉ ma, còn lần này đối với bọn Thiên Pháp đại sư thì… Chu Thất Thất gặn lại : - Bộ bọn này là hạng người tốt à ? Hùng Miêu Nhi cười gượng : - Họ tốt hay xấu chúng ta hãy khoan nói, nhưng họ vẫn là những người có danh vọng. Cho dầu có ý gì u ám cũng không là sao thoát được sự hiểu biết của mọi người… Huống chi… họ không thể nghĩ rằng bên sau có người theo dõi… Vả lại, bằng vào sự mệnh danh đường đường chính chính và với võ công của họ , cho dù có kẻ đuổi theo họ cũng không trốn tránh. Trầm ngâm một chút, Chu Thất Thất nói : - Câu nói của anh không phải hoàn toàn vô lý. Nhưng nếu theo anh thì chuyện này tại làm sao ? Chẳng lẽ họ bay lên trời thật à ? Hùng Miêu Nhi lắc đầu thở ra : - Thật tình tôi nghĩ chưa ra ! Chu Thất Thất dậm chân : - Tôi không biết, anh cũng không biết thì…thì… làm sao ? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ họ trên trời rơi trở xuống à ? Hùng Miêu Nhi nói : - Hay là ta lên nữa xem thử… Ngay lúc đó trên đỉnh núi chợt có tiếng rú thất thanh vọng xuống. Giọng la vừa như nghẹt họng mà cũng vừa như run sợ : - Cứu mạng… bớ…người ta… cứu mạng ! Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất nhìn nhau không ai bảo ai cùng lao lên núi. Tiếng kêu cứu phát ra từ một cái vực sâu trên gần đỉnh núi, và khi Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất đến đó thì tiếng kêu đã đuối dần. Tiếng nạn nhân như đã hết sức, vừa rên vừa nói yếu ớt : - Tôi … tôi bị… tôi gần rơi xuống rồi… xin ai đó làm phúc kéo lên dùm… trọn đời.. tôi không dám quên ơn… Nhìn theo chỗ phát ra giọng nói, thấy trên bìa vực sâu có bàn tay bám vào mỏm đá, tay đã nổi gân xanh, xem chừng đã đuối quá rồi… Chu Thất Thất nín hơi nói với Hùng Miêu Nhi : - May quá, hãy còn chưa tuột hẳn, chúng ta lên thật vừa. Và nàng cao giọng kêu lên : - Đừng sợ… đừng buông tay… chúng tôi đến ngay ! Vừa kêu nàng vừa cất chân, nhưng Hùng Miêu Nhi kéo lại : - Khoan, tôi xem chuyện này… Chu Thất Thất gắt : - Cứu mạng như cứu lửa, chần chờ sao được ? Từ phía đó, tiếng cầu cứu càng lúc lại càng nghe yếu thêm nữa… Chu Thất Thất giật tay nôn nóng… Hùng Miêu Nhi nói : - Tôi xem chuyện này có chỗ… Chu Thất Thất dậm chân : - Trời ơi ! Bất luận thế nào phải cứu người ta lên rồi sẽ bàn. Chần chớ để người ta sút tay rơi xuống chết sao ? Hùng Miêu Nhi định cãi nhưng Chu Thất Thất cứ đẩy bừa lên… Hắn hơi bực : - Được rồi, tôi tới cứu, còn cô phải đợi ở đây ! Vừa nói,Hùng Miêu Nhi vừa đẩy Chu Thất Thất lại sau rồi chạy tới khom mình nắm hai tay người ấy… Chu Thất Thất kêu hỗ trợ : - Ráng… ráng mạnh lên… Chưa nói hết lời, thình lình hai bàn tay đang cấu vào mỏm đá của nạn nhân vụt lật ngược ra bắt trái vào “uyển mạch” nơi cổ tay Hùng Miêu Nhi theo phép “phân cân cầm nã thủ”… Trong lúc bất phòng, Hùng Miêu Nhi bị nắm chặt cổ tay và tức khắc toàn thân tê liệt… Chu Thất Thất nói chưa hết câu thì nghe Hùng Miêu Nhi rú lên một tiếng, cả thân mình bị giật bắn ra ngoài rơi tòm xuống vực sâu thăm thẳm… Sự đột biến thình lình, Chu Thất Thất điếng hồn. Nàng nghe như nhiều tiếng sét liên tiếp nổ sát bên tai… Dư âm tiếng rú của Hùng Miêu Nhi còn chưa dứt thì một giọng cười ằng ặc tiếp liền theo và một bóng người phóng vụt lên… Trời đã về chiều, cảnh vật bắt đầu u ám, nhưng trên núi cao vẫn còn thấy rõ. Chiếc bóng đó là một người ăn vận theo lối thương buôn với chiếc áo rộng thùng thình, với chiếc nón vành mềm cúp xuống mang tai sùm sụp… Vừa hơi trấn tĩnh, Chu Thất Thất giận dữ thét lên : - Ác tặc, trả mạng Hùng Miêu Nhi lại cho ta ! Nàng vừa thét vừa lồng lộn lao tới… Người thương buôn khẽ nhích qua nửa bước và cười thật nhẹ : - Con bé, ngươi dám làm dữ với ta à ? Giọng nói rất hiền và cách nói rất là hoà hoãn, nhưng vừa lọt vào tai Chu Thất Thất thì giọng nói ấy y như một mũi dùi nhọn hoắc… Chu Thất Thất phát run lên, mồ hôi nhỏ xuống như hạt đậu… Tay chân nàng chợt nghe mềm nhũn, nàng run rẩy đứng yên một chỗ… Người thương buôn cười : - Cô bé, cô còn nhận được ta ư ?… Chu Thất Thất run run : - Ngươi là… ngươi là… Lưỡi nàng líu lại, xương quai hàm y như cứng lại không nói ra tiếng… Người thương buôn cười : - Phải, ta là cô cô thân ái đây… Trời hôm nay lạnh quá, cô cô phải mặc áo bông dày, chắc hơi lạ nhỉ ? Chu Thất Thất run cầm cập : - Ngươi … ngươi … Người thương buôn cười thật dịu : - Cô cô đối với cô bé rất tốt, mặc quần áo cho bé, đút cho bé ăn, thế mà bé cứ muốn bỏ đi, bé thật là cô bé thiếu lương tâm… Hắn vừa nói vừa lừ lừ bước tới… Chu Thất Thất luống cuống thụt lui : - Ta cầu ngươi … ta van ngươi … Người ấy lại cười : - Sau khi bé đi rồi, bé có biết đâu cô cô đau lòng như thế nào không ? Cô cô nhớ bé hết sức… Lại đây, lại đây cho cô cô hun một miếng coi nào ! Kinh hãi tột độ, Chu Thất Thất lạc giọng : - Cút đi… cút đi… đồ yêu quái ! Người thương buôn vẫn cười : - Sao bé lại bảo cô cô cút ? Cô cô đưa bé đi mà, sẽ thay quần áo cho bé, sẽ đút bé ăn… Đến tiếng sau cùng thì hắn đã đến sát trước mặt Chu Thất Thất : Chu Thất Thất rú lên : - Ngươi bước tới… ta đập ngươi chết ! Sợ quá đâm liều, Chu Thất Thất vung tay đẩy thẳng vào giữa ngực hắn … Làm sao mà đánh được, Chu Thất Thất bây giờ y như một người không còn gân cốt, chưa chắc nàng có thể đập chết được một con ruồi… Người thương buôn tay nắm lấy tay nàng một cách rất nhẹ nhàng, miệng hắn cứ cười : - Ngoan đi bé, cô cô cưng… Chỉ nghe được mấy tiếng Chu Thất Thất hoa mắt, nặng đầu rũ xuống hôn mê… Gió núi phớt mạnh vào mặt, Chu Thất Thất giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, thấy mình đang nằm gọn trong lòng người thương buôn, Chu Thất Thất nghe như có một con rắn lạnh bò trong xương sống… Nàng nói không còn rõ tiếng : - Buông tôi ra… buông tôi ra… Nàng định dùng sức đẩy ra, nhưng toàn thân nàng bây giờ đây đã mềm nhũn như không còn gân cốt… Người thương buôn cười : - Bé cưng, ta làm sao buông bé ra được ! Đã bị một lần rồi, cũng tên ác quỉ này trong lớp mụ già áo xanh, nàng đã như bị một cơn ác mộng dài khủng khiếp… Bây giờ rõ ràng ác mộng lại kéo về… Trong óc nàng bây giờ không biết phải dùng danh từ gì để hình dung được sự sợ hãi, kinh hoàng tột độ… Một sự khiếp đảm gấp trăm ngàn lần so với cái chết… - Không phản kháng được, cũng không vùng vẫy được, nước mắt Chu Thất Thất trào ra… Nàng run giọng : - Ta van ngươi … ta xin ngươi hãy tha cho ta, ta và ngươi không thù oán, sao ngươi nỡ hại ta… Người thương buôn cười : - Ta hết sức săn sóc cho cô bé, sao cô bé lại nói rằng ta hại ? Ta hại mà ta bồng ẳm bé như thế này sao ? Chu Thất Thất nghiến răng : - Nếu không tha ta thì yêu cầu ngươi hãy giết ta. Nếu ngươi bằng lòng giết ta, thì dù có làm quỉ ta cũng mang ơn ngươi … Người thương buôn cười khà khà : - Giết mà sao lại mang ơn ? Nói đùa à ? Chu Thất Thất nhăm mặt : - Thật mà… ta xin thề, ta nói thật….